Chương 125.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạng mục công việc phức tạp dần dần đi vào quỹ đạo trong đầu Cố Sính, y đau đầu xoa nhẹ mi tâm.

"Ta hi vọng các ngươi có thể dùng phương thức ngắn gọn nhất để trình bày tất cả." Không cần tốn nước miếng để lặp đi lặp lại các vẫn đề trọng điểm, chuyện này đối với Cố Sính chính là đang lãng phí tế bào não của y.

Mấy trưởng phòng có mặt trong hội nghị người nào người nấy đều nơm nớp lo sợ, bởi vì giờ phút này trên người Cố tổng đang phát ra áp suất cực thấp khiến cho bọn họ cảm giác được nếu như bọn họ thật sự không nghĩ ra phương án tối ưu hơn thì thứ bọn họ phải đối mặt tiếp theo chính là bị sa thải.

Ngô Ly đẩy cửa tiến vào mang cho mỗi người tham gia hội nghị một ly cà phê nâng cao tinh thần, sau đó đi đến sau lưng Cố Sính nhỏ giọng nói.

"Cố tổng, bà chủ kêu ngài tập trung công tác, sớm chấm dứt hội nghị rồi gọi điện cho hắn, hắn nói hắn rất nhớ ngài." Vì có thể nâng cao hiệu suất công việc, Ngô Ly liều mạng nói dối.

Khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng trong nháy mắt giãn ra, Cố Sính cũng không có thời gian để xác nhận xem lời này của Ngô Ly là thật hay giả, chỉ cần nghe được những lời này cũng khiến cho tâm tình y trở nên vui sướng.

"Trước ba giờ chúng ta phải kết thúc cuộc hội nghị lần này." Cố Sính giơ chiếc đồng hồ trên cổ tay lên, gia hạn thời gian để nâng cao hiệu suất công tác của mỗi người.

Ngô Ly quay lại bàn làm việc của mình, cầm điện thoại riêng của Cố Sính lên đọc lại tin nhắn Diệp Vô Nhiên gửi tới, hai tay cầm điện thoại đặt trên trán.

"Xin lỗi a bà chủ, dù sao tin nhắn này của ngươi cùng với việc nhớ Cố tổng của chúng ta cũng không khác nhau là mấy."

Diệp Vô Nhiên tắm rửa xong quay lại cũng không thấy Cố Sính trả lời tin nhắn, thầm nghĩ hẳn là Cố Sính đang bận cho nên hắn cũng không tiếp tục quấy rầy nữa, trèo lên giường chuẩn bị đi ngủ, kết quả lại bị Lâm Tước gọi điện tới kêu hắn đến quán bar gần trường học.

"Tiểu lão đệ~, ngươi đến rồi a~~~~." từ sau khi Lâm Tước cùng Diệp Vô Nhiên trở thành huynh đệ kết nghĩa, một chút hình tượng nữ thần cũng không còn, cử chỉ hành vi cực kỳ giống với một người đàn ông hài hước.

"Tước ca." Diệp Tâm Nhiên ở trước mặt Lâm Tước thế nhưng lại rất nghe lời, cho dù Lâm Tước một chút hình tượng cũng không có, nhưng tướng mạo cùng với dáng người thủy chung vẫn còn, chỉ riêng hai thứ này cũng có thể khiến cho Diệp Tâm Nhiên cam tâm tình nguyện biến thành một tên cẩu nịnh mãi mãi.

"Ồ, em gái nhỏ của chúng ta vẫn nghe lời như vậy."

Lâm Tước đem hai anh em Diệp gia ôm vào dưới cánh tay của mình, trái ôm phải ấp đem Diệp Vô Nhiên cùng Diệp Tâm Nhiên dẫn tới ghế sô pha.

Diệp Vô Nhiên bị mười cái vỏ chai trên bàn hù dọa, trong căn phòng này chỉ có một mình Lâm Tước a, không phải một mình Lâm Tước uống hết chỗ rượu này đấy chứ?

"Lâm Tước tỷ, ngươi tìm ta có chuyện gì không?"

Lâm Tước lại mở thêm một chai Whisky, cầm lấy ba cái chén không tự rót cho nàng và Diệp Vô Nhiên mỗi người một ly, sau đó cầm một chai sữa bò rót vào ly cho Diệp Tâm Nhiên.

"Tâm Nhiên nhà chúng ta vẫn là học sinh cho nên phải uống sữa bò, không được uống rượu."

"Tước tỷ, ta trưởng thành rồi." Diệp Tâm Nhiên mở miệng phản bác, không thể bởi vì gương mặt non nớt của nàng mà xem nàng thành một đứa trẻ.

Lâm Tước lại không thèm quan tâm đến điều này, nàng vươn tay búng một cái lên trán Diệp Tâm Nhiên.

"Trưởng thành thì trước mặt ta cũng vẫn là em gái nhỏ."

Ô ô ô, Diệp Tâm Nhiên ủy khuất uống sữa bò.

Diệp Vô Nhiên thấy ở trước mặt Lâm Tước, Diệp Tâm Nhiên ngoan ngoãn như một con chó nhỏ, trong lòng không khỏi bội phục quỳ rạp xuống đất, mỗi lần hắn giáo huấn đứa em gái này mà không gấp đến giơ chân thì Diệp Tâm Nhiên sẽ không ngoan ngoãn nghe lời.

"Lâm Tước tỷ, lợi hại a, vậy mà có thể khiến cho em gái ta nghe lời như vậy."

"Không có biện pháp, ai bảo ta quá đẹp trai a." Lâm Tước nâng hai ly rượu lên lặng lẽ đưa cho Diệp Vô Nhiên một ly.

Diệp Vô Nhiên không phải đến đây để uống rượu, loại người một ly đã gục như hắn thật sự không dám uống rượu a.

"Lâm Tước tỷ, ngươi có chuyện gì muốn nói với ta thì nói đi, nói xong chúng ta trở về, đã muộn thế này rồi ở bên ngoài cũng không an toàn."

"Không có việc gì, Lâm Tước tỷ của ngươi có thể một đánh mười a." Lâm Tước cũng không phải ngồi không, một tiểu thư nhà giàu như nàng đi ra ngoài không cần bảo tiêu cũng bởi vì bản thân nàng thân thủ cũng không tệ lắm.

Điều này thì Diệp Vô Nhiên tin tưởng, Lâm Tước không những xinh đẹp mà thân thủ cũng rất tốt, lúc trước ở trong phòng học Diệp Vô Nhiên từng chứng kiến nàng động thủ.

"Vậy cũng không được, ta sẽ không uống rượu." Dứt lời, Diệp Vô Nhiên đem ly rượu đặt lại trên bàn.

Lâm Tước cũng không ép buộc, nâng nhấp một ngụm rượu trong ly, mãn nguyện tựa vào ghế sô pha nhìn chằm chằm vào trần nhà hồi lâu mới mở miệng khổ sở nói: " Ta nói tại sao ngươi lại không có tiền đồ như vậy? Cố Sính bất quá cũng chỉ giúp ngươi giải quyết chút chuyện lông gà vỏ tỏi mà ngươi đã cảm động thành như vậy? Vậy chuyện báo thù của chúng ta thì sao?"

Lâm Tước nàng còn chưa trả thù Cố Sính đủ đâu!

Lâm Tước mà không đề cập tới thì chút nữa Diệp Vô Nhiên đã quên mất chuyện này.

"Hả? Ngươi muốn nói đến chuyện này hả? Không phải, dĩ nhiên là ta muốn trả thù, Cố Sính hại ta không thể cua được em gái a."

Diệp Vô Nhiên nói dối che dấu tâm tình của mình, hắn cũng không biết tại sao mình muốn cậy mạnh, nhưng hắn thật sự không muốn thừa nhận hắn thích Cố Sính.

Đừng xem Lâm Tước nàng như kẻ đần mà lừa gạt a, nói dối hay không nói dối nàng liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra.

"Biện pháp ta nói với ngươi lúc trước lúc nào thì ngươi chuẩn bị tiến hành?"

Biết rõ Diệp Vô Nhiên nói dối nhưng Lâm Tước vẫn cố ý hỏi, dù sao làm bằng hữu với Cố Sính nhiều năm như vậy, nói cho cùng thì cũng phải tặng cho Cố Sính một phần đại lễ a.

Phần mở đầu nàng đã ném ra rồi, phần còn lại phải xem tạo hóa của Cố Sính và Diệp Vô Nhiên, nếu như Diệp Vô Nhiên tỉnh ngộ, vậy đó chính là đại lễ nàng tặng cho Cố Sính, nếu như Diệp Vô Nhiên không chịu tỉnh ngộ, vậy thì nàng trả thù thành công.

Hai kết quả này đều có lợi cho nàng.

"A? Chuyện gì?" Diệp Vô Nhiên có chút mờ mịt, tại sao hắn lại không nhớ Lâm Tước từng nói gì với hắn nhỉ.

"Ai nha." Lâm Tước vỗ vỗ vào cái đầu dưa của Diệp Vô Nhiên nhắc nhở: "Chính là lần trước ta nói ngươi chuyện ngươi đòi tài khoản trò chơi của Cố Sính ấy, ngoài hiện thực đấu không lại hắn, trong trò chơi khiến hắn thân bại danh liệt sảng khoái hơn nhiều a."

Trí nhớ quay trở lại trong nháy mắt, Diệp Vô Nhiên nhớ lại kế sách lúc trước Lâm Tước bày ra cho mình.

"Thế nhưng việc ta dùng tài khoản của hắn đi gây chuyện rắc rối, nếu bị Cố Sính phát hiện thì ta nhất định chết chắc rồi."

Diệp Vô Nhiên cũng không phải chưa thử qua việc bởi vì gây chuyện mà bị Cố Sính chế tài.

Không được không được, đi gây chuyện là chết chắc a.

"Ngươi đừng quên một thẳng nam như ngươi bị các em gái đáng yêu gọi là quân tẩu là sỉ nhục to lớn cỡ nào, cũng đừng quên bởi vì Cố Sính mà ngươi bị người khác đăng bài bịa đặt trên diễn đàn trường học. Mặc dù tất cả việc này Cố Sính đều giải quyết giúp ngươi, nhưng suy cho cùng thì kẻ cầm đầu dẫn đến tất cả những chuyện này đều là do Cố Sính gây nên." Lâm Tước bắt đầu mạnh mẽ tẩy não.

Diệp Vô Nhiên nghĩ nghĩ, đúng vậy a, tất cả phiền toái gần đây đều do Cố Sính mang đến cho hắn, trước khi nhận thức Cố Sính, hắn chỉ là một tiểu trong suốt giống như không khí, làm gì phát sinh nhiều đại sự như vậy.

Để cho hắn rơi xuống là Cố Sính, cứu rỗi hắn cũng là Cố Sính, từ đầu đến cuối tất cả đều là Cố Sính.

"Thế nhưng nếu việc này bị hắn phát hiện ta sẽ chết rất thảm." Diệp Vô Nhiên nghĩ lại đã thấy tức giận nhưng vẫn không dám đi làm, cho dù Cố Sính là kẻ cầm đầu thì cũng là kẻ cầm đầu có bản lĩnh, hắn không chọc nổi.

Lâm Tước đau đầu che đi cái trán của mình.

"Không phải hắn rất sủng ngươi đấy sao? Tại sao ngươi lại sợ hắn sẽ giết chết ngươi?"

"Không đến mức giết chết, nhưng làm chết thì có khả năng." Diệp Tâm Nhiên ngồi uống sữa bò bên cạnh không nhịn được mở miệng châm chọc.

"......" Lâm Tước có chút hối hận vì đã để Diệp Vô Nhiên mang tiểu nha đầu này đến đây.

Diệp Vô Nhiên vội vàng cầm khăn tay che miệng Diệp Tâm Nhiên lại, dạy dỗ: "Một nữ sinh như ngươi sao có thể nói ra mấy lời như vậy?"

Diệp Tâm Nhiên quay sang cười ngây ngô với Diệp Vô Nhiên, vừa rồi nàng chỉ thuận miệng nói mà thôi, bất quá theo nàng thấy thì dựa vào dáng người với khí phách kia của Cố Sính, xem ra sau này ca ca của nàng sẽ rất tính phúc.

"Diệp lão đệ, ta tin tưởng ngươi là người đàn ông khí phách." Lâm Tước vỗ vỗ bả vai Diệp Vô Nhiên.

"....." Diệp Vô Nhiên không muốn nghe mấy lời lừa gạt giả dối này của Lâm Tước, hắn cũng không phải là người đàn ông khí phách gì hết a.

"Không được không được, ta cảm thấy muội muội ta nói rất có lý."

"Tại sao ngươi lại nhát gan như vậy hả? Ngươi suy nghĩ một chút a, nếu như lúc đó Cố Sính dám trả thù ngươi, ta liền đi ra ngoài loan truyền lời đồn bộ mặt thật của hắn bị phát hiện, cho nên hắn thẹn quá hóa giận giận lây sang ngươi." Lâm Tước tiếp tục thuyết phục Diệp Vô Nhiên.

Tỷ tỷ à, ngài có thể buông tha cho Diệp Vô Nhiên hắn được không? Ngay cả chuyện mình yêu thích nam nhân Cố Sính còn có thể hào phóng thừa nhận, y đã sớm không thèm để ý đến mấy thứ như dư luận rồi.

" Lâm Tước tỷ, nếu không thì ta lấy tài khoản, ngươi đến gây sự?"

Diệp Vô Nhiên vẫn rất muốn nhìn thấy Cố Sính bị bẽ mặt, hắn thật sự chán ghét dáng vẻ tràn đầy tự tin kia của Cố Sính, nói thật thì hắn khó chịu đã lâu rồi.

"Diệp lão đệ, sao ngươi lại nhát gan quá vậy? Bằng không thì đến lúc đó nếu xảy ra chuyện gì ta giúp ngươi khiêng, Cố Sính lợi hại thì thế nào? Lâm gia chúng ta cũng không phải ngồi không!" Lâm Tước cho Diệp Vô Nhiên một lời cam đoan.

Diệp Vô Nhiên bắt đầu có chút dao động, dù sao Lâm Tước đích thực là có bản lĩnh.

"Chính ngươi ngẫm lại trong khoảng thời gian này ngươi bị đám sinh viên trong trường mắng chửi như thế nào, những lời mắng chửi ngươi ở trên 818 Kiếm Tam có bao nhiêu khó nghe, lại nhìn tên đầu xỏ Cố Sính này xem, chỉ bởi vì hắn là một đại thần cao lãnh có tiền có quyền có thế có nhan sắc, cho nên hắn đi đến đâu cũng được khen ngợi tung hô, rõ ràng hai người các ngươi đều là đàn ông, dựa vào cái gì lúc hai người trở thành tình duyên chỉ có một mình ngươi bị mắng chửi chứ?" Lâm Tước bắt đầu công kích.

Diệp Tâm Nhiên ôm sữa bò phản bác: "Bởi vì anh rể thật sự rất ưu tú a."

"Hắc, tiểu nha đầu này muốn chết phải không?" Lâm Tước véo lên má Diệp Tâm Nhiên, ngoài ý muốn phát hiện cảm xúc rất tốt a.

Diệp Tâm Nhiên đau đến oa oa kêu to.

"Tước tỷ, đừng đừng, đau a." Diệp Tâm Nhiên giả bộ khóc lóc đáng thương.

Diệp Vô Nhiên nhìn hai người đột nhiên đùa giỡn, giữa nữ sinh với nhau rất nhanh liền có thể vui vẻ đùa giỡn.

Hắn hạ mắt nhìn ly thủy tinh trên bàn rượu, cẩn thận ngầm lại đúng là hết thảy phiền toái của hắn đều do Cố Sính bị đem tới.

Là Cố Sính khiến cho hắn biến thành như bây giờ, khiến cho một thẳng nam sắt thép như hắn vì làm công mà điên cuồng xem GV.

"Kỳ thật để cho Cố Sính ném thử tư vị bị người khác mắng chửi cũng không tệ lắm."

Lâm Tước thấy Diệp Vô Nhiên bị nàng thuyết phục liền buông tha cho khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Tâm Nhiên, nàng vội vàng bắt lấy hai tay của Diệp Vô Nhiên.

"Ta dạy cho ngươi, nếu như muốn để cho Cố Sính bị mắng chửi vô cùng tàn nhẫn, trước tiên dùng tài khoản của hắn đi tra tám cái mười cái manh muội đáng yêu, nhớ lấy nhất định phải là loại manh muội ngoan ngoan nghe lời biết không?"

??????

Diệp Vô Nhiên vẻ mặt nghi hoặc.

"Không phải đi tra loại người giống như mẫu dạ xoa sao? Loại người này mắng chửi người hung hăng nhất a." Diệp Tâm Nhiên ủy khuất xoa mặt của mình tổng kết ra một câu tinh túy.

"Anh trai, ngươi chưa từng nghe câu nói trên mạng kia sao? Ảnh chân dung càng đẹp mắng chửi người càng hung ác, một em gái loli hồng, mắng chết một con trâu."

"Ha ha ha ha, tiểu muội muội nói rất đúng a." Lâm Tước liên tục vỗ tay khen hay, chớ xem thường mấy em gái có hình tượng ngoan ngoãn trên Internet a, bọn họ lúc mắng người đều là máy bay chiến đấu số một.

Diệp Vô Nhiên đại khái cũng nghe ra chút ý tứ, chẳng qua là phải làm như thế nào mới lấy được tài khoản của Cố Sính tới tay đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro