Chương 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 46: Một bưu kiện bất ngờ.

Ngày hôm sau, Khánh Vân bay đi Đài Bắc, Kim Duyên về lại thành phố T.

Khánh Vân lần này đi Đài Bắc cô đứng trước áp lực rất lớn. Mặc dù cùng Tân Nguyên hợp tác, nhưng là hạng mục vẫn cứ giậm chân tại chỗ, thêm hạng mục kết hợp kỹ thuật trước đó, thời gian khắc phục khó khan lại rơi trúng vào thời điểm tranh cử bộ trưởng, những quan điểm của chuyện này hoàn toàn bị công khai, thậm chí lần trước Khánh Vân cùng Ngô Linh xảy ra scandal cũng bị người hợp tác nghi ngờ lần này phải chăng có nội tình gì khác.

Gần đây phát sinh các loại sự tình, tự nhiên biến thành "Lỗ hổng" bị đối thủ công kích. Trên thương trường, một bên thì muốn thắng, một bên khác thì muốn chèn ép. Thậm chí nhiều năm kinh doanh sự nghiệp cũng có khả năng bởi vì vấn đề "bán đứng đồng đội" mà bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.

Khánh Vân tuổi còn trẻ liền đảm nhiệm chức vị quan trọng, bao nhiêu người gai mắt. Cô đi tới được như hôm nay cũng không có nhiều thuận lợi, toàn dựa vào ý chí dẻo dai mới có được. Bởi vậy, lần tranh cử này, không chỉ Khánh Vân chủ quan có nguyện ý hay không, phía sau còn đại biểu lợi ích của rất nhiều người. Uyên Nhi nghiêm túc suy nghĩ những chuyện này, nàng kỳ thật có chút đau lòng Khánh Vân. Còn trẻ như vậy liền bị đạp đổ nơi đầu sóng ngọn gió, mặc dù Văn Dư thành thục, cũng chưa chắc có thể chịu được loại công kích này.

Quả nhiên, Khánh Vân vừa đến tổng bộ, trước hết bị bộ phận nhân sự bộ trưởng gọi đi nói chuyện phiếm. Đại khái ý tứ là nhận được không ít khiếu nại, liên đới vấn đề giới tính của Khánh Vân đều bị mọi người lôi ra nói. Khánh Vân sắc mặt bình tĩnh nghe Khâu bộ trưởng kể xong, hàn huyên vài câu liền đứng dậy cáo từ. Khâu bộ trưởng là người của Uyên Nhi, Khánh Vân minh bạch đây là cảnh cáo cô.

Khánh Vân cùng Uyên Nhi hẹn nhau gặp mặt tại một quán cà phê.

"Uyên Nhi, tết xuân khoái hoạt."

Khánh Vân cười một mặt xán lạn.

"Tâm tình không tệ mà!"

"Ha ha."

Khánh Vân rót cho Uyên Nhi và mình một chén trà. Vừa uống một ngụm, Uyên Nhi liền khai môn kiến sơn nói:

*Khai môn kiến sơn: mở cửa thấy núi, là một phép ẩn dụ về cách nói hoặc viết hoàn toàn dễ hiểu giống như mở cánh cửa.

"Khánh Vân, nói một chút suy nghĩ hiện tại của em. Chị muốn nghe lời thật."

"Suy nghĩ của em rất đơn giản, bên ban giám đốc, mọi người hỏi em cái gì em liền nói cái đấy, không hỏi em liền không nói. Trừ hội nghị chính thức, bên ngoài bất luận trường hợp nào, bất kỳ người nào công kích em đều không có ý định đáp lại."

Uyên Nhi gật gật đầu.

"Khánh Vân, nhất định phải vững vàng."

"Vâng."

"Hiện tại cùng Tân Nguyên hợp tác tiến hành thế nào, Gia Vân bên kia có tiến triển gì mới không?"

"Tạm thời còn không có."

"Em phải nghĩ ra biện pháp."

"Ưm. Em đã sắp xếp người làm việc này."

"Khánh Vân, gần đây tình thế biến hóa rất lớn, mà chính em cũng có một chút tình huống đặc biệt không ngừng phát sinh, đây đều là nhân tố không xác định. Chị hi vọng em có thể tùy thời cùng chị liên lạc, để cho chị nắm giữ tình huống chính xác."

Khánh Vân nửa ngày đáp:

"Uyên Nhi, em bây giờ không phải chỉ có một mình."

"Khánh Vân, chị mặc kệ em có mấy người. Công là công, tư là tư."

"Hiện tại Vương Tổng bên kia đã chủ trương được nhiều người ca ngợi, Phùng Tổng bên kia có A Sơn chống lưng, hai người kia là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của em. Người ta hai người hiện tại dồn hết sức lực cùng em làm, em muốn lấy bất biến ứng vạn biến, trước hết cũng phải là trong tay em có vương bài. Nghiên cứu phát minh hạng mục bất kể như thế nào, em phải làm ra số lượng tốt để chứng minh. Cao tầng bên này để chị phụ trách, em chỉ cần quản tốt hạng mục là được."

"Lần này tranh cử em sẽ cố hết sức."

"Chị trước giờ không muốn em cố hết sức, mà là nhất định phải làm được."

Khánh Vân nhấp một ngụm trà, không nói chuyện.

"Khánh Vân, chị hi vọng em biết mình muốn cái gì cùng có thể làm cái gì. Trừ bỏ quan hệ công việc, chị càng hi vọng em hiểu được lựa chọn thích hợp để làm."

"Hiện tại tập đoàn trên dưới đều đang đồn một ít chuyện riêng liên quan tới em, nói em không có quan hệ, nhưng là em không hy vọng bởi vậy mà ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa chị và em."

"Những chuyện này không phải việc em lo lắng, là Nhạc Linh Uyển lo lắng."

"Lê Huy bên kia cũng thế, liên tiếp nhận đến các loại nghi vấn cùng công kích. Tại thành phố T em tìm anh ta nói chuyện một lần, Lê Huy bị áp lực cũng rất lớn. Nhưng mức độ rất lớn này đều là bởi vì em. Còn có chỗ này, em nghe nói, chủ tịch bên kia cũng tìm chị nhiều lần."

"Em muốn nói cái gì?"

"Uyên Nhi, em có chút mệt mỏi."

"Ý của em là em muốn từ bỏ lần tranh cử này, cũng bởi vì người khác công kích đời sống tình cảm của em?"

"Không phải là bởi vì người khác công kích đời sống tình cảm của em, mà là bởi vì đời sống tình cảm đã ảnh hưởng đến sự nghiệp của em. Vị trí hiện tại không chỉ có đại biểu chính em, còn có quá nhiều quan hệ phức tạp. Em càng không thể tiếp nhận, là do cá nhân của em có vấn đề mà ảnh hưởng tới thành quả cố gắng của mọi người."

"Khánh Vân em thật làm cho chị thất vọng! Chị không nghĩ tới lần này trở lại thành phố T, em lại suy nghĩ như vậy!"

"Uyên Nhi, em không thể buông bỏ tình cảm này. Chuyện này đối với nàng cũng không công bằng."

"Tình cảm? Cùng nữ nhân ở giữa tình cảm?"

"Chị sẽ không hiểu được đâu, thế nhưng nàng đối với em mà nói cực kỳ trọng yếu. Hôm nay nếu như em vì sự nghiệp mà bỏ qua nàng, em sẽ hối hận cả đời."

"Em từ bỏ vị trí hạng mục bộ trưởng, đời này liền không hối hận sao?"

"Có lẽ sẽ hối hận, nhưng là khi đem cả hai cùng so sánh, em thà rằng đem tổn thương khống chế tại phạm vi nhỏ nhất."

"Em đem cái gọi là tổn thương tình cảm để ở mức phạm vi nhỏ nhất, vậy công sức mọi người giúp đỡ em chẳng là gì?"

"Uyên Nhi, lần này tranh cử em sẽ đem hết toàn lực. Nhưng là em không muốn vì việc này mà gây ra quá nhiều hi sinh. Lo lắng duy nhất của em là không cần bởi vì tình cảm cá nhân của em mà ảnh hưởng đến mọi người. Nếu như Uyên Nhi muốn giúp em, như vậy thì xin chị đem lời đồn đãi như vậy tận lực khống chế lại."

"Khống chế? Tốt. Vậy em chỉ cần cùng cô gái kia chia tay, hết thảy lời đồn tự sụp đổ."

"Uyên Nhi. Em không có khả năng từ bỏ nàng. Đây là ranh giới cuối cùng của em."

"Nói trắng ra là em tình nguyện từ bỏ tranh cử, cũng không nguyện buông bỏ cái gọi là tình yêu phải không?"

Khánh Vân nhìn qua Uyên Nhi, ánh mắt dần dần để lộ ra một cỗ kiên định. Cô nhẹ gật đầu,

"Đúng."

Uyên Nhi bị khí tràng Khánh Vân rốt cuộc nói không ra lời. Khánh Vân trên mặt nhìn không ra cảm xúc, thế nhưng cô để lộ hai tay nắm chặt, giờ phút này nội tâm xoắn xuýt.

"Uyên Nhi, thật xin lỗi."

Uyên Nhi cố gắng hòa hoãn cảm xúc. Vài phút qua đi, Uyên Nhi cầm túi xách lên.

"Từ giờ đến ngày mai, em suy nghĩ lại thật kỹ đi. Ngày kia ở ban giám đốc, chị hi vọng được nhìn thấy một Khánh Vân tỉnh táo lý trí."

Uyên Nhi nói xong quay người rời đi. Nghe được tiếng đóng cửa, Khánh Vân thở ra một hơi. Cô sững sờ nhìn chằm chằm trong chén nước trà, nửa ngày không nhúc nhích. Thẳng đến Kim Duyên gọi điện thoại tới, vang lên một hồi lâu Khánh Vân mới hoàn hồn lại nghe máy.

"Kim Duyên."

"Khánh Vân, em xong việc rồi."

"Được. Trực tiếp về nhà?"

"Ưm. Chị bên kia bề bộn nhiều việc sao?"

Kim Duyên hôm nay vẫn cảm thấy trong lòng thình thịch. Buổi sáng cùng Khánh Vân đến sân bay, cô trước bay Đài Bắc. Thấy được thân ảnh Khánh Vân quay người tiến vào cửa khẩu, Kim Duyên bỗng nhiên đã cảm thấy trong lòng có chút hốt hoảng, một loại nói không ra là cảm giác gì.

Khánh Vân xuống phi cơ là lúc Kim Duyên đang bay đến thành phố T, hai người không cách nào liên lạc được. Kim Duyên tâm một mực lo lắng, thẳng đến điện thoại được kết nối, Kim Duyên mới phát giác được hơi yên tâm. Thế nhưng trong điện thoại truyền đến giọng Khánh Vân trầm thấp, Kim Duyen trực giác liền biết có chuyện.

"Không có gì, vừa cùng tập đoàn lãnh đạo nói chuyện mấy câu. Hạng mục tiến triển không thuận lợi, chịu dạy dỗ chứ sao."

Kim Duyên hơi thở phào, trong điện thoại an ủi Khánh Vân không cần áp lực quá lớn, Khánh Vân đáp ứng. Mãi cho đến khi Kim Duyên đón xe về đến nhà, hai người mới cúp điện thoại. Khánh Vân nói trong khoảng thời gian này chỉ sợ muốn lưu tại Đài Bắc, Kim Duyên tỏ ra đã hiểu.

Ban đêm, Kim Duyên ngoài ý muốn nhận được một bưu kiện thư thật dài, là Uyên Nhi gửi tới.

Kim Duyên xem hết bưu kiện, sững sờ ngồi ở trên ghế salon nửa ngày, nàng nhìn chằm chằm màn ảnh máy vi tính, cảm thấy một màn trước mắt có chút cẩu huyết. Nàng nhắm lại hai mắt, hi vọng lại mở ra lúc phát hiện đây chỉ là mộng. Nhưng hiển nhiên nàng thất vọng.

Uyên Nhi đầu tiên giới thiệu thân phận của mình cùng mối quan hệ với Khánh Vân, cũng lấy một vị trưởng giả góc độ giảng thuật trước mắt Khánh Vân tại tập đoàn gặp phải áp lực, bao quát hạng mục bản thân, dự tính ban đầu cùng Tân Nguyên hợp tác, còn có chuyện xấu của cô và Ngô Linh, thậm chí còn bao quát tình cảm cá nhân sinh hoạt của cô cùng xu hướng vấn đề tính dục, Uyên Nhi nói những thứ này tất cả đều trở thành chủ đề để người khác công kích Khánh Vân. Kể cả Khánh Vân không có trong hội nghị, các ban khác đều đang đàm luận những thứ này. Sau đó, Khánh Vân đem những người trong ban giám đốc cố ý triệu tập mở hội nghị. Hiển nhiên, những vấn đề này càng bị lôi ra để người đến đây nói.

Lần này tranh cử đối với sự nghiệp phát triển tương lai của Khánh Vân phi thường trọng yếu, Uyên Nhi ở trong thư nói Khánh Vân nhất định phải vào được tổng bộ, thậm chí nàng sẽ an bài Khánh Vân tiếp nhận vị trí của nàng.

Uyên Nhi tại cuối thư nói ra: "Có lẽ chị không nên can thiệp vào tình cảm của các em, thế nhưng là, cũng xin nói rõ đây là tâm tình của một trưởng bối thực tình muốn bồi dưỡng Khánh Vân thành tài."

Kim Duyên đem bưu kiện lặp đi lặp lại nhìn không dưới năm lần, thẳng đến khi nàng xác nhận mình đã hiểu trong thư mỗi câu ý tứ trong lời nói. Ủy khuất, đau lòng không để cho nàng biết nên đáp lại cái gì.

Uyên Nhi có ý tứ chỉ nàng là tảng đá cản đường Khánh Vân, mà lại trong câu chữ đều là ám chỉ nàng cùng Khánh Vân không nên xuất hiện tình cảm chen giữa. Uyên Nhi thậm chí hỏi, nếu như Khánh Vân tranh cử thành công, liệu nàng có từ bỏ công việc tốt ở nội địa, từ bỏ nghề tiếp viên hàng không theo Khánh Vân đi Đài Bắc? Chẳng lẽ nàng có thể chấp nhận vĩnh viễn không thể quang minh chính đại đứng tại bên người Khánh Vân, vĩnh viễn không thể cùng cô đi ra trước mặt mọi người, tiếp nhận chúc phúc của mọi người sao?

Khánh Vân không cùng nàng nói ra những lời này, một mình gánh chịu lấy toàn bộ áp lực. Nàng cũng không ở bên cô, mảy may giúp không được gì. Kim Duyên cười khổ, cho dù ở bên người cô, không phải cũng không giúp được một tay a.

Nếu như Khánh Vân lần này thành công tranh cử đến chức vị Bộ trưởng, tức có ý nghĩa phải đi Đài Bắc làm việc. Vậy nàng làm sao bây giờ? Khánh Vân vì sao không cùng nàng nói ra những lời này?

Kim Duyên hiện tại trong đầu có chút loạn, nàng cố gắng để cho mình bình tĩnh trở lại. Chỉ chính mình trước tiên đem sự tình nghĩ rõ ràng mới được, thế là, nàng đứng dậy cầm lấy chén trà Khánh Vân thường dùng pha cho mình một ly trà. Kim Duyên đem chén trà đặt trên bàn dài, nhìn khói bốc lên, nghe hương trà nhàn nhạt, thời gian dần trôi tâm tình yên tĩnh trở lại, mạch suy nghĩ cũng rõ ràng.

Chuyện này bất luận Uyên Nhi như thế nào, mấu chốt vẫn là ý kiến Khánh Vân. Kháng Vân không nói, hiển nhiên là không muốn để cho mình lo lắng. Vừa rồi trong điện thoại ngữ khí Khánh Vân làm cho nàng có cảm giác không thích hợp, có lẽ khi đó Khánh Vân vừa cùng Uyên Nhi nói xong.

Kim Duyên tin tưởng Khánh Vân tình cảm đối với mình là cực kỳ nghiêm túc, bất luận là bình thường hai người chỉ vuốt ve an ủi, Khánh Vân trong mắt yêu thương cùng không muốn xa rời đối với mình không phải là giả. Cho nên, Kim Duyên suy đoán Khánh Vân giờ phút này chỉ sợ đang ở bên trong một mình lâm vào xoắn xuýt. Đương nhiên, Khánh Vân đã xoắn xuýt thật nhiều ngày, bằng không thì cũng sẽ cứ như vậy không quan tâm chạy tới thành phố D tìm mình.

Một mực đến nay đều là Khánh Vân cho nàng cảm giác an toàn, hiện tại, Kim Duyên cảm thấy thời điểm này là nàng cho Khánh Vân cảm giác an toàn. Nghĩ thông suốt, trong lòng tự nhiên có chủ ý.

Kim Duyên bấm số điện thoại của Khánh Vân, điện thoại vang lên một hồi mới tiếp:

"Uy, phu nhân. Chị đang tắm, vừa nghe thấy điện thoại di động kêu."

"Đúng vậy, em đang ở phòng khách a?"

"Không có người khác chứ?"

Khánh Vân vừa cười vừa nói.

Kim Duyên ngón tay nhẹ nhàng hoạt động vẽ xuôi theo chén.

"Khánh Vân, em yêu chị."

Điện thoại bên kia im lặng một lúc, sau đó là Khánh Vân ôn nhu cùng tiếng nói,

"Chị cũng yêu em."

"Yêu bao nhiêu?"

"Yêu đến trong mắt trong lòng rốt cuộc chứa không được người khác."

"Chị sẽ rời bỏ em sao?"

Khánh Vân trong lòng đột nhiên thót một cái, đêm nay Kim Duyên tựa hồ có chút kì lạ, trong ngôn ngữ ẩn hàm rất nhiều thứ.

"Sẽ không, tuyệt đối sẽ không."

"Vậy nếu như em muốn rời khỏi chị thì sao?"

"… Vậy chị liền đuổi theo đem em trở về."

"Chị có dám chắc như vậy?"

"Có a."

"Vì sao?"

"Bởi vì chị sẽ đối với em tốt, tốt đến mức em chỉ thích mình chị, cả một đời cũng không quên được chị."

"Vậy nếu như em là vì yêu chị mới rời khỏi chị thì sao?"

"Vậy sẽ không gọi là yêu."

"Gọi là cái gì?"

"Gọi tự cho là thông minh."

"Có lẽ rời đi là vì tốt cho chị?"

"Đã yêu chị, thì nên biết cái gì với chị là tốt nhất. Chị yêu em như thế, muốn nhất chính là em. Mà em chỉ vì lí do bên ngoài tự cho là đúng mà rời khỏi chị, mang đến cho chị thống khổ, mình cũng thống khổ. Chị biết em thống khổ, thế là mình lại càng thêm thống khổ, cái này chẳng phải lâm vào tuần hoàn ác tính sao? Phu nhân, em nói đây là yêu sao? Em làm như thế, chẳng phải là so với người trong hoàn cảnh lúc trước, bức bách rời khỏi chị rất tàn nhẫn a!"

Kim Duyên nhếch miệng lên, nhớ tới Khánh Vân năm đó ở trường học là tay hùng biện giỏi nhất.

Hai người đều trầm mặc một hồi, Kim Duyên thở dài, nhưng là ngữ khí rõ ràng nhẹ nhàng rất nhiều.

"Vậy được rồi, câu trả lời của chị cũng là câu trả lời của em. Khánh Vân, chị cũng không cần tự cho là mình thông minh hoặc tự cho là đúng. Em đã đáp ứng chị cùng một chỗ, tự nhiên có tâm lý chuẩn bị tương lai của chúng ta sẽ không dễ dàng thuận buồm xuôi gió. Thế nhưng là chỉ cần nghĩ đến người kia là chị, em cam tâm tình nguyện. Cho nên, Khánh Vân, bất luận chuyện gì phát sinh, chúng ta đều đừng tuỳ tiện từ bỏ đối phương, cũng đừng tuỳ tiện tin tưởng người bên ngoài nói, ngoại trừ hai người chúng ta, dù là lời này là vì chị hoặc là vì tốt cho em. Trọng yếu vẻn vẹn chỉ hai chúng ta, đúng không?"

Khánh Vân giờ phút này không biết nên nói cái gì, cô minh bạch Kim Duyên nhất định đã nghe được tình huống bên mình. Nhưng không phải Nhạc Linh Uyển, bởi vì Nhạc Linh Uyển không nỡ nói cho Kim Duyên biết. Là Uyên Nhi?

"Chị không nói lời nào, là cảm động hay do dự?"

"Chị đang tự hỏi là ai nói cho em."

"Ai không quan trọng, chúng ta đều là quan tâm nhau, nhưng là quan tâm ở góc độ khác biệt. Chị hiện tại áp lực nhất định rất lớn, nhưng là nhân sinh chính là như vậy, không có khả năng thập toàn thập mỹ. Có khi thậm chí muốn chúng ta nỗ lực đổi một kiểu khác đi lại càng muốn cái kia hơn. Khánh Vân, bất luận chị lựa chọn loại nào, em đều hiểu. Dù cho có một ngày chị từ bỏ em, em cũng y nguyện đều yêu chị, cho đến khi gặp một người khác yêu em hơn chị."

"Chị sẽ không buông bỏ em! Tuyệt đối không!"

Khánh Vân vội vàng nói.

Kim Duyên nói lời này làm nhói đau trái tim Khánh Vân. Khánh Vân đã ra quyết định, đồng thời đem toàn bộ quyết định này nói cho mấy vị "Chiến hữu". Cô đang chờ mọi người bình phục lại, Kim Duyên gọi điện càng làm cho Khánh Vân thêm kiên định với lựa chọn của mình. Nhưng là cô không thể đem hết thảy đều nói cho Kim Duyên nghe, bởi vì những chuyện này quá phức tạp, làm sao có thể gia tăng áp lực cho nàng đây.

Sinh hoạt đã rất không dễ dàng, khó được trời cao thiên vị mình, để cho cô và người yêu có thể cùng một chỗ. Vậy nên cô cũng không cho phép mình đi theo vết xe đổ!

"Phu nhân, Tiểu Trung Cẩu chị không thể rời bỏ em, không có ai đút chị ăn xương, ai cho chị ăn thịt a!"

Kim Duyên phốc phốc bật cười, nàng giương mắt nhìn hướng ngoài cửa sổ, mặt trăng treo ở trong bầu trời đêm tựa hồ so với bình thường còn sáng hơn.

------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro