CHAP 5 : Tránh mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 5 – Tránh mặt

Chí Hoành chỉnh lại balo sau lưng, nhóc quay sang nhìn Vương Nguyên đang ôm chặt Vương Tuấn Khải khóc thút thít. Hôm nay là ngày Chí Hoành đi du học, mọi người đều ra tiễn nhóc, có các nhân viên trong công ty, có các bạn cùng lớp, ba mẹ Lưu và cả hai người bạn thân họ Vương, ngay cả dì Dịch hôm qua cũng gọi điện chúc nhóc lên đường an toàn, nhưng đuy nhất một người không đến. Chí Hoành một lượt nhìn tất cả mọi người, nhóc thu hết những kỉ niệm về nơi mà mình sinh ra và lớn lên vào tầm mắt. Nở nụ cười nhẹ nhóc nắm chặt tay Vương Nguyên

_ Nguyên Nguyên...tớ có việc nhờ cậu

_ Chuyện...hức...chuyện gì? Vương Đại Nguyên tớ nhất định sẽ đáp ứng – Vương Nguyên nói trong tiếng nấc

_ Cái này.....- Chí Hoành ngập ngừng, nhóc lấy chiếc điện thoại đã gắn bó với mình bao năm ra đưa cho Vương Nguyên – Hãy đưa nó cho Thiên Tỉ hộ tớ. Trong đây có một file ghi âm và một file nhạc. Cậu nhất định phải đưa cho cậu ấy

_ Nhưng....còn cậu thì sao...vậy sao chúng ta liên lạc được với nhau – Vương Nguyên ngập ngừng nhìn nhóc

_ Chúng ta sẽ liên lạc qua mail, khi nào ổn định tớ sẽ gửi số mới qua cho cậu. Vương Nguyên hãy giúp tớ – Nhóc kiên định nói, hay tay nắm chặt tay Vương Nguyên, dôi mắt long lanh nhìn nó

_ Được tớ nhất định sẽ đưa cho Thiên Tổng – Vương Nguyên gật đầu chắc nịch

Chí Hoành nở nụ cười tươi rói với Vương Nguyên làm nó sửng sốt, trong một tháng qua đây là nụ cười tươi nhất của Chí Hoành mà Vương Nguyên thấy. Nó nhào đến ôm chặt Chí Hoành mọi người thấy vậy cũng chạy đến ôm chặt nhóc. Cả bọn dính nhau một hồi đến khi có tiếng nhân viên báo gần đến giờ bay mới thả nhau ra. Chí Hoành chỉnh lại nón cùng balo một lần nữa, nhóc vẫy tay chào mọi người rồi vào phòng soát vé.

==================================

Thiên Tỉ chống tay lên ban công nhìn xa xăm, từng cơn gió nhẹ thổi làm mái tóc cậu rối tung lên. Hai tay cậu nắm chặt thanh sắt đến trắng bệt. Từ hôm nay Lưu Chí Hoành hầu như sẽ không còn tồn tại trong cuộc sống của cậu nữa, không còn nụ cười rạng rỡ đón cậu mỗi buổi sáng, không còn những cái ôm từ đằng sau khi cả hai cùng đi chung xe đạp, không còn những bữa sáng đơn giản nhưng vui vẻ cùng ai kia, đầu óc ThiênTỉ trống rỗng, tim như bị bóp nghẹn , nước mắt vô thức đong đầy hốc mắt.

_* cộc cộc *

_ Thiên Tổng à...tớ vào nha – Vương Nguyên gõ nhẹ cửa, không đợi ThiênTỉ trả lời nó mở cửa bước vào phòng

_ Bây giờ chắc cậu ấy đang vi vu trên đường sang Mĩ rồi – Tuấn Khải không biết từ đâu xuất hiên kế bên Thiên Tỉ

_ Hưm...- Thên Tỉ không nói gì. Cậu cúi gầm mặt xuống đất

Cùng lúc đó Vương Nguyên cũng bước đến gần Tuấn Khải, nó xiết nhẹ tay anh rồi nhìn sang Thiên Tỉ, Tuấn Khải biết ý nhanh chòng chào cả hai ra ngoài. Đợi tấm lưng Tuấn Khải khuất dần sau cánh cửa Vương Nguyên đánh tiếng thở dài, câu quay sang Thiên Tỉ

_ Thiên Tổng à... vào phòng nói chuyên với tớ một chút – Vương Nguyên quay lưng vào phòng, nó thoải mái ngồi lên giường, vỗ vỗ kế bên ra hiệu Thên Tỉ ngồi xuống

_....... – ThiênTỉ từ nãy đến giờ không hé môi nửa lời, ngoan ngoãn làm theo Vương Nguyên

_ Cái này....trước khi đi Chí Hoành nhờ tớ đưa cho cậu, trong đây có một file ghi âm và một file nhạc, cậu ấy dặn rằng chắc chắn phải đưa tận tay cậu – Vương Nguyên đưa chiếc điện thoại cho Thiên Tỉ

_..............

_ Thật ra....đây đáng lẽ là chuyện bí mật của ba chúng tớ...nhưng.....- Nói đén đây Vương Nguyên chợt thở dài – Trước khi Chí Hoành đi du học chúng tớ đã nói chuyên với nhau suốt đêm, đêm đó cậu ấy đã khóc rất nhiều, khóc đến lạc cả giọng. Thiên Tỉ à....đừng thích tớ nữa, tớ đã có Khải ca rồi, anh ấy hiện rất tốt với tớ. Tớ xin lỗi Thiên Tỉ nhưng chúng ta nên làm bạn. – Vương Nguyên vỗ vai Thiên Tỉ, trong thân tâm nó biết là Thiên Tỉ chỉ là đang lầm tưởng nhưng chính miêng nó lại không thể nói ra.

Thiên Tỉ nắm chặt điện thoại trong tay nhìn Vương Nguyên xoay nắm đấm cửa ra ngoài. Không khó để Thiên Tỉ mở khóa điện thoại, ngón tay thon dài lướt nhẹ lên bề mặt kính bỗng dừng lại ở một file

_ Thiên Tổng à – giọng Chí Hoành từ điện thoại vang lên, có gì đó nghèn nghẹn – Khi cậu nhận được món quà này từ Vương Ngyên chắc tớ cũng không có ở đây nữa rồi...ừ thì tớ đi du học....ưm...thật ra là hổng có định tặng quà cho cậu đâu nhưng nghĩ đến việc phải rời xa cậu tim tớ đau lắm. Thiên Tỉ a~~~ hì hì....mặc dù đã tỏ tình rồi, mặc dù tớ biết cậu thích Vương Nguyên, mặc dù cậu chỉ coi tớ là trúc mã nhưng tớ vẫn luôn muốn nói Tớ thích cậu...rất là thích cậu....Thiên Tỉ à.....tớ sẽ đi Mỹ, không biết đến bao giờ về, có thể sau chuyến đi này tớ sẽ không còn thích cậu nữa cũng nên haha...đối với Vương Nguyên tuy cậu ấy không thích cậu, nhưng hãy thể hiện tình cảm của mình bằng cách của riêng cậu, nhưng đừng khiến cho cả hai phải khó xử nha. Thiên Tỉ à...tớ muốn khi tớ gặp lại cậu cậu có thể trả lời cho tớ một câu hỏi được chứ: Thiên Tỉ à.....đối với cậu, tớ rốt cuộc là ai?.

Nói nhỏ này, tớ có chuẩn bị một món quà đặc biệt cho cậu hãy bấm vào file ở đưới nha. Tạm biệt cậu"

Tiếng "BÍP"khô khốc vang lên, không gian im lăng bao trùm cả căn phòng, Thiên Tỉ thẩn người nhìn màn hình điện thoại sớm đã tắt, nước mắt bắt đầu lăn dài trên mặt cậu. Không đợi Thiên Tỉ thoát khỏi trạng thái thơ thẩn file nhạc tiếp theo tư động được bật lên

Bong bóng dưới ánh mặt trời rực rỡ sắc màu
Giống như em bị lừa gạt rằng mình rất hạnh phúc

Nên sớm biết rằng bong bóng chỉ cần chạm nhẹ sẽ tan vỡ
Giống như trái tim đã bị tổn thương không thể chịu nổi giày vò

Đóa hoa có đẹp bao nhiêu, nở rồi cũng sẽ úa tàn
Vì sao lung linh nhường nào, lóe sáng rồi cũng vụt tắt
Tình yêu vốn chỉ như bong bóng
Nếu có thể nhìn thấu hết thì còn gì để đau lòng!

Phải tìm lại ở đâu sự chắc chắn cho tình yêu ?
Ôm lấy nỗi cô đơn lẽ nào sẽ không còn cô đơn ?
Tình yêu vốn chỉ như bong bóng
Chỉ trách em không nhìn thấu
Nên mới phải đau lòng đến vậy!

Bong bóng nước dưới cơn mưa, chạm nhẹ là tan vỡ
Trái tim nồng cháy khi xưa, đã bị nhấn chìm từ lâu
Đừng nói rằng anh yêu em, nếu đó chỉ là dối trá
Thà rằng anh cứ lặng im

Bong bóng nước tuyệt đẹp dù rằng sẽ vỡ tan trong khoảnh khắc
Những lời hứa hẹn của anh dù cho đều quá mỏng manh
Nhưng tình yêu cũng giống như bong bóng
Nếu có thể nhìn thấu hết...
Thì cần gì phải buồn lòng
{bong bóng – Đặng Tử Kì}

Tiếng hát thiếu niên vang lên, có chút khàn trong thời kì vở giọng, có chút nghẹn đắng vì những tiếng nấc, Thiên Tỉ bấc giác nắm chặt điện thoại. Tim như vỡ vụn, là cậu thích Chí Hoành, chỉ là một mình cậu ngộ nhận mình thích Vương Nguyên, để rồi khi Chí Hoành bên mình không còn nữa mới nhận ra.

Bong bóng dù đẹp cách mấy cũng sẽ vỡ tan
Giống như tim em đã bị dày vò đến tổn thương

Từng câu lời như nhát dao đậm sâu vào tim cậu đến rỉ máu, Thiên Tỷ nắm chặt ra giường là cậu đang khóc, khóc cho sự ngu ngốc của bản thân

_ Chí Hoành...tớ xin lỗi...thật sự xin lỗi, cậu đối với tớ chính là người tớ yêu nhất. Tớ xin lỗi

Bầu trời Trùng Khánh bắt đầu đổ mưa, cơn mưa ào ạt như cào xé tâm can hai con người ngốc nghếch đang tự dằn xé bản thân. Rồi họ còng có thể gặp lại nhau? Liệu còn có thể yêu thương lại một lần nữa. Hay cả hai chỉ đơn giản là trúc mã?


END CHAP 5

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro