626-630

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 626: Phụ Tử Liên Minh (5)


Vì thế, Hạ Úc Huân tiếp tục ở cửa tiễn khách.

"Xin lỗi học trưởng, hôm nay bận quá, cũng chưa thể đón tiếp anh thật tốt!"

"Với anh còn khách khí gì chứ! Bảo bối, em hôm nay thật sự là quá xinh đẹp, anh tự hào vì em! Nhưng, có một vài chỗ em làm vẫn chưa đủ tốt!" Âu Minh Hiên làm như có thật mà trầm ngâm.

"Điểm nào?" Hạ Úc Huân khiêm tốn thỉnh giáo.

"Em nếu chịu nói cho anh tung tích của Mộng Oanh và Lạc Lạc, đó chính là nội ngoại kiêm tu, người đẹp tâm hồn càng đẹp...... Ngao đừng đá anh bộ quần áo này rất đắt tiền......"

"Mau cút!"

Âu Minh Hiên ủy khuất mà vỗ bụi trên quần, nha đầu chết tiệt kia, em cho rằng như vậy anh liền không có biện pháp với em sao?

Em chờ đó cho anh, chờ ngày nào đó anh đem em chuốc say, xem em có nói hay không......

Anh có dự cảm, nha đầu này tuyệt đối biết!

"Đi thôi! Già rồi ngu ngốc!" Nam Cung Mặc vô ngữ mà ôm lấy bả vai Âu Minh Hiên, nói: "Thứ này em mang đi! Chị đừng quan tâm đến!"

Hạ Úc Huân cười cười, ngay sau đó không cau mày, nói: "Mặc, cái kia, hôm nay......"

Vốn dĩ cô còn tưởng rằng Nam Cung Mặc hôm nay sẽ không tới, nhưng cậu vẫn xuất hiện, im lặng mà ủng hộ cô, làm những người xấu có ý đồ lợi dụng cậu làm nội loạn chỉ có thể ngừng công kích.

Nam Cung Mặc không kịp để cô mở miệng liền cắt ngang, nói: "Được rồi a! Gì đều đừng nói! Chị cùng thứ này khách khí còn chưa tính, với em mà còn khách khí? Hai chúng ta là quan hệ gì chứ! Em về đây, chị hôm nay cũng quá mệt mỏi rồi, sớm một chút nghỉ ngơi!"

"Uhm, được, em cũng sớm một chút nghỉ ngơi."

-

Đem toàn bộ khách khứa đều tiễn ra, Hạ Úc Huân cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, đấm đấm bả vai đau nhức, vừa tự phỉ nhổ vừa kéo thân thể mệt mỏi đi lên lầu.

"Đáng chết! Rốt cuộc là tên khốn nào phát minh ra giày cao gót a! Chân của bà cô a......"

Nếu không phải Lãnh Tư Thần đúng lúc đưa giày, qua đêm nay, chân cô tuyệt đối bị phế đi.

Sau khi thả lỏng, Hạ Úc Huân lập tức lộ nguyên hình, trực tiếp một tay cởi giày dưới chân, sau đó đẩy cửa phòng ngủ đi vào, đồng thời một tay còn tìm nút thắt nội y sau lưng buông lỏng ra......

Nút thắt buông lỏng, cô tức khắc thoải mái như được sống lại thở ra một hơi thật dài...

Sau một ngày bận rộn, lúc này tâm tình không thể nghi ngờ là tốt nhất, Hạ Úc Huân đi vào trong phòng, đang chuẩn bị ngâm nước ấm, kết quả trong lúc vô ý vừa ngước mắt, cả người đều hung hăng ngây ngẩn, giống như bị sét đánh trúng đầy mặt cháy đen ——

Fuck! Quả thực gặp quỷ! Vì cái gì Lãnh Tư Thần sẽ ở trong phòng cô, còn ngồi trên giường cô!?

Anh không phải đi rồi sao?

Ngao! Nội y của cô!

Hạ Úc Huân sau hi tỉnh lại phản ứng đầu tiên là nhanh chóng che ngực lại, sau đó vội vàng bắt tay tìm nút thắt phía sau muốn cài lại, nhưng, cởi bỏ thì dễ mà cài lại thì khó, hơn nữa khẩn trương, cô cài nửa ngày cũng chưa thể cài được, chỉ có thể dùng tay ấn phía trước để tránh nội y rớt xuống.

"Thương nhân Venice vào thế kỷ 15, hắn lúc ra ngoài sợ hành động của vợ xinh đẹp không đúng, liền theo yêu cầu làm cho vợ mình một đôi giày gót rất cao, để ngừa vợ ra ngoài.

Nhưng người vợ sau khi nhìn thấy đôi giày kỳ lạ này, cảm thấy thập phần thú vị, để cho người hầu bồi cô đi khắp hang cùng ngõ hẻm, kết quả lại rất nổi bật."

Lãnh Tư Thần như đang ở trong nhà mình, thái độ nhàn nhã mà ngồi trên giường cô, dùng ngữ điệu như kể chuyện xưa chậm rãi nói ra những lời này.

Hạ Úc Huân đang sửng sốt hơn nửa ngày mới phản ứng lại thằng nhãi này là đang trả lời vấn đề vừa rồi cô thuận miệng nói "Giày cao gót là ai phát minh".

Fuck, hiện tại đây là trọng điểm sao? Là trọng điểm sao?!


 Chương 627: Phụ Tử Liên Minh (6)


Fuck, hiện tại đây là trọng điểm sao? Là trọng điểm sao?!

Trọng điểm là vị trí trọng điểm của cô thiếu chút nữa lột sạch rồi! Trọng điểm là vì sao tên này lại xuất hiện ở chỗ này?
Play Video
"Vì cái gì anh lại ở chỗ này?" Hạ Úc Huân kích động mà cất giọng hỏi.

Lãnh Tư Thần cau mày "Hư" một tiếng, nhắc nhở nói: "Nói nhỏ thôi, Tiểu Bạch ngủ."

Hạ Úc Huân lúc này mới nhìn thấy sau Lãnh Tư Thần, Tiểu Bạch bảo bối đang nằm trên giường ngủ ngon lành, nhanh chóng dùng tay che miệng lại, vì thế áo ngực lại muốn rơi xuống.

Lãnh Tư Thần nhìn lướt qua trước ngực cô, con ngươi lóe lên tia sáng đen tối không rõ, nói: "Đem nội y cởi đi, thoải mái một chút."

Đêm nay, nhìn cô gái nhỏ của anh trưởng thành lột xác daàn xinh đẹp hơn, anh chưa bao giờ hiểu rõ tâm tình của vị thương nhân Venice kia đến vậy.

Nhìn vẻ mặt phong khinh vân đạm của tên kia, Hạ Úc Huân quả thực phát điên, vì Tiểu Bạch mới đè thấp thanh âm, nói: "Tôi cởi cái rắm a! Anh ở chỗ này tôi sao mà cởi?"

Ánh mắt Lãnh Tư Thần hơi lạnh mà liếc xéo cô một cái, nói: "Vừa rồi nhiều người nhìn chằm chằm như vậy em đều không sợ, hiện tại ở trước mặt anh lại che che dấu dấu?"

"Fuck! Này có thể giống nhau sao?" Hạ Úc Huân hít sâu một hơi, nói: "Anh mau đi ra ngoài cho tôi!"

"Không ra, đêm nay anh liền ngủ ở chỗ này." Lửa giận trong lòng Lãnh Tư Thần cũng bị kích lên.

"Lãnh Tư Thần, anh đừng quá kiêu ngạo, nơi này chính là địa bàn của tôi!"

"Em là vợ anh, địa bàn của em còn không phải là địa bàn của anh sao?" Người nào đó nói với vẻ mặt đương nhiên.

Hạ Úc Huân tức giận đến xoay quanh, buột miệng thốt ra: "Rất nhanh sẽ không phải!"Con ngươi Lãnh Tư Thần từ tối tăm đột nhiên trở nên sắc bén như lưỡi dao băng, nói: "Hạ Úc Huân, em có tin anh tuyên bố với toàn thế giới em là người của anh hay không?"

Hạ Úc Huân ánh mắt căng thẳng, nói: "Anh dám! Lãnh Tư Thần, anh đã đồng ý với tôi! Anh muốn phản chính anh sao?"

Dưới ánh đèn lờ mờ đầu giường, vẻ mặt người đàn ông thoạt nhìn có vài phần tà tứ, ngữ tốc chậm rì rì nói: "Tiểu Huân, em thật sự là quá ngây thơ rồi, em hẳn sẽ không thật sự cho rằng anh sẽ yêu người khác, sau đó mới cùng em ly hôn, để em mang theo con trai rời đi chứ?"

"Chẳng lẽ không phải sao? Anh lúc ấy rõ ràng......"

"Em ngốc sao? Đương nhiên là lừa em thôi." Vẻ mặt Lãnh Tư Thần như nhìn kẻ ngốc.

Hạ Úc Huân quả thực bị anh làm cho tức giận đến ngây ngẩn cả người, nửa ngày sau bộc phát nói: "Anh mới ngốc! Lãnh Tư Thần anh còn có tiết tháo hay không! Gạt người còn gạt đến đương nhiên như vậy! Anh có phải là đàn ông không vậy hả!"

"Anh đương nhiên là đàn ông, là một người đàn ông yêu em sâu sắc." Ánh mắt người đàn ông sâu lắng như đại dương.

"......" Dưới ánh mắt như vậy, cô cầm lòng không được mà không lên tiếng.

"Tiểu Huân, đừng nói với anh cái quỷ quái gì làm bạn bè, anh đã sớm nói không có khả năng, quá khứ không có khả năng, hiện tại không có khả năng, tương lai càng không thể có khả năng." Lãnh Tư Thần nói, dừng một chút, gằn từng chữ: "Bởi vì, người anh chân thành yêu thương, không cách nào có thể làm bạn được. Cho dù nhìn bao nhiêu lần, đều luôn muốn có được."

Cho dù nhìn bao nhiêu lần, đều luôn muốn có được ......

Những lời này vượt qua thời gian và khoảng cách thẳng tắp xuyên thấu vào lòng cô...

Những lời này, cô sao có thể không bị đồng cảm như bản thân mình cũng từng trải qua, lúc năm đó thử từ bỏ anh.

Cô trầm mặc, đột nhiên cúi đầu cười một tiếng: "Cái gì người chân thành yêu thương...... Tôi chết mới 5 năm anh không phải vui vẻ với người mới, kết hôn một lần nữa? Nếu Tiểu Bạch không xuất hiện, nếu anh không phát hiện tôi tồn tại, lúc này anh không phải cũng đã kiều thê trong ngực đến phong lưu khoái hoạt sao! Như bây giờ ở trước mặt tôi giả vờ thâm tình, Lãnh Tư Thần, anh không cảm thấy dối trá sao?"




 Chương 628: Phụ Tử Liên Minh (7)




Lãnh Tư Thần không dự đoán được cô đột nhiên bùng nổ, nói ra những lời như vậy, đầu tiên là sửng sốt, sau đó con ngươi nở rộ ra sự kinh hỉ chưa từng có, nói: "Em...... Tiểu Huân, em là đang ghen sao?"


"Tôi ăn dấm cái đầu anh!" Hạ Úc Huân thở dốc, cảm giác buổn bực kia lại vẫn tản ra không đi.





Sau áp lực hồi lâu bộc phát ra, lần này tựa hồ rốt cuộc áp chế không được.

Đặc biệt là đêm nay lại nhìn thấy Cung Hiền Anh.

Kỳ quái cô ấy vì cái gì một chút đều không ăn giấm sao?

Cung Hiền Anh lúc ấy ghé vào bên tai cô nửa ngày, lại không giải thích vấn đề này, chỉ cười khẽ nói với cô: "Muốn biết, đi hỏi Lãnh Tư Thần."

Cô sao có thể đi hỏi Lãnh Tư Thần loại vấn đề này?

Nhưng, hiện tại thì sao, cô cư nhiên thật sự nói ra!

Còn có thể là vì cái gì chứ?

Cung Hiền Anh biết anh thích phụ nữ phóng khoáng cho nên hợp ý? Hay là Cung Hiền Anh căn bản không yêu anh ta, bọn họ chỉ là kết hợp vì ích lợi?

Còn có Lâm Tuyết......

Toàn bộ mọi thứ đều nói lên rằng, mình cũng không phải không thể thay thế, anh ta cần gì phải đau khổ dây dưa?

"Tiểu Huân,anh và Cung Hiền Anh......"

Không kịp để Lãnh Tư Thần nói xong, Hạ Úc Huân liền kích động mà cắt ngang anh, nói: "Sự thật chứng minh tôi cũng không phải không thể thay thế, đương nhiên, anh đối tôi mà nói cũng không phải không thể thay thế. Lãnh Tư Thần, mặc kệ anh có đồng ý hay không, hôn nhân này tôi đã định là sẽ ly rồi, anh nếu tiếp tục dây dưa không thôi, đừng trách tôi nóng nảy cho anh đội nón xanh, cho anh đội 10, 100......"

Kích động lời còn chưa dứt, đột nhiên bị một lực mạnh mẽ lôi kéo ngã qua, chật vật mà dừng trên đùi người đàn ông, giây tiếp theo, che trời lấp đất đều là hơi thở thô bạo như gió lốc của đàn ông, môi lưỡi bị công thành đoạt đất......

Cô gái đáng chết, luôn biết như thế nào để đâm dao vào ngực anh!

"Ưm...... Ưm......" Hạ Úc Huân giãy giụa suy nghĩ muốn rời khỏi, lại bị trả thù mà hung hăng cắn một ngụm, hôn đến càng mạnh.

Mẹ nó cô sắp hít thở không thông rồi! Thứ này là muốn giết cô sao?

Nhớ tới anh vừa rồi nói về thương nhân Venice biến thái kia, cô nhịn không được một trận hãi hùng khiếp vía, Lãnh Tư Thần loại gian thương thế kỷ, có thể so với thương nhân Venice kia con biến thái đáng sợ hơn nhiều!

Còn nữa! Rốt cuộc là tên khốn nào tung tin vịt nói Lãnh Tư Thần không gần nữ sắc?

Bộ dáng anh ta nơi nào là không gần nữ sắc, quả thực chính là không nhịn nổi nữ sắc thì có!

Hạ Úc Huân hết đá lại đá, Lãnh Tư Thần không nhanh không chậm mà nhất nhất hóa giải, hai người trong vòng vài phút đã vượt qua hơn trăm chiêu......

Phía sau trên giường.

Tiểu Bạch bảo bối mở to đôi mắt còn có chút mê mang, hơi có chút bất đắc dĩ mà quay đầu nhìn hai người gây ra động tĩnh khá lớn bên cạnh.

Mẹ, Tương Nhu, các người hẳn không cho rằng như vậy con đều sẽ không tỉnh chứ?

Thôi đi, cậu đại khái là hoàn toàn bị quên đi......

Ai, thôi, cậu vẫn là tiếp tục ngủ thì tốt hơn......

Tuy rằng Tiểu Bạch bảo bối bối rối mà giả bộ ngủ, nhưng tiếng gõ cửa giờ phút này lại vang lên không đúng thời điểm.

"Tiểu thư, cô ở đâu?" Ngoài cửa truyền đến thanh âm Nghiêm Tử Hoa.

Giờ phút này Hạ Úc Huân rốt cuộc đem Lãnh Tư Thần đẩy ra, đỏ mặt lau sạch nước miếng nơi khóe miệng, luống cuống tay chân mà vừa cài nút thắt áo ngực sau lưng, vừa xô đẩy anh ra.

"Này, anh mau tránh ra!"

Lỡ như bị nhìn thấy lúc này Lãnh Tư Thần ở trong phòng cô, chờ lát nữa cô có mấy cái miệng đều nói không rõ.

Lãnh Tư Thần như đại gia ngồi tại chỗ, hoàn toàn không có ý tứ muốn tránh né.

Có lầm hay không? Anh mới là chính chủ, là chồng danh chính ngôn thuận của cô, cô gái này cư nhiên bởi vì một người đàn ông khác muốn anh trốn đi?


 Chương 629: Phụ Tử Liên Minh (8)


Cô thật đúng là chuẩn bị cho anh đội nón xanh không thành?

Ánh mắt Lãnh Tư Thần cực lạnh mà nhìn cô, nói: "Như thế nào? Anh cứ như vậy gặp người không được sao?"





"Tiểu thư, tôi là Nghiêm Tử Hoa, ngày mai cô phải chính thức vào công ty, có chút chi tiết cần dặn dò với cô một chút, cô hiện tại có thời gian chứ?"

Ngoài cửa, Nghiêm Tử Hoa vừa lật văn kiện, vừa giải thích nói, trong lòng nghĩ cô có phải đang thay quần áo hay không, cho nên kiên nhẫn chờ đợi.

Hạ Úc Huân không còn cách nào, cứng không được đành phải cưỡng chế tức giận mà mềm, nói:"Lãnh đại tổng tài, ngài như thế nào sẽ gặp người không được chứ! Ngài anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, mê đảo muôn vàn thiếu nữ với thiếu nam như vậy, nguyên nhân chính là vì như thế, ngài ở chỗ này bị người ta nhìn thấy mới mang đến phiền hà cho tôi, cho nên, xem như tôi cầu xin anh được không?"

Lúc này, ngoài cửa Nghiêm Tử Hoa lại ngữ khí hồ nghi mà gọi một tiếng, Lãnh Tư Thần lại vẫn động cũng không động.

Hạ Úc Huân nóng nảy: "Anh rốt cuộc trốn hay không?"

"Để hắn đi, liền nói em ngủ." Lãnh Tư Thần ngữ khí ra lệnh à nói.

"Không được, chúng ta có chuyện muốn nói. Ngày mai đối với tôi rất quan trọng!"

"Hạ Úc Huân, anh chỉ nói một lần, để hắn đi, có chuyện gì sáng mai nói." Lãnh Tư Thần cảnh cáo, không chút nào nhả ra.

Đêm khuya, trai đơn gái chiếc, chuyện quan trọng gì cũng không thể nói lúc này.

"Mặc kệ anh nói mấy lần cũng đều là một kết quả! Hơn nữa anh không có tư cách quản chuyện của tôi!" Hạ Úc Huân đang muốn mạnh mẽ đem anh đẩy mạnh vào tủ quần áo, bỗng nhiên cảm giác đầu vai buông lỏng, giây tiếp theo, hét lên một tiếng khoanh tay trước ngực, sau đó che miệng lại, cẩn thận không cho thanh âm tràn ra.

"Tiểu thư, xảy ra chuyện gì?" Nghiêm Tử Hoa nghe được động tĩnh bên trong, lo lắng hỏi.

"Không...... Không có việc gì, tôi đêm nay uống hơi nhiều, rất buồn ngủ, muốn ngủ, anh về trước đi! Có chuyện gì, sáng mai lại nói." Hạ Úc Huân trả lời.

Nghiêm Tử Hoa nghe vậy có chút hoang mang, cô ngày thường liều mạng như vậy, mặc kệ ban ngày mệt thế nào, thông thường đều là nửa đêm mới ngủ, hôm nay sao lại ngủ sớm như vậy?

Nhưng, nếu cô nói như vậy, anh vẫn khép lại văn kiện, nói: "Được, tôi đây đi trước, buổi sáng cùng ngài nói trên xe. Tiểu thư ngủ ngon!"

"Ngủ ngon." Hạ Úc Huân ứng phó xong với Nghiêm Tử Hoa, sau đó quay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn Lãnh Tư Thần một cái.

Lúc này trước ngực trống rỗng, bởi vì thằng nhãi này trực tiếp kéo khóa kéo sau váy cô ra, đem nội y cô kéo xuống tới, dây lưng đều bị anh thô lỗ mà kéo đứt rồi.

Tên này vì đạt được mục đích quả thực không từ thủ đoạn!

Cô nỗ lực muốn đem khóa kéo váy kéo lên, nhưng tay không đủ dài, muốn che trước, lại muốn che sau, thế cho nên luống cuống tay chân, mà người khởi xướng lại nhàn nhã mà khoanh tay trước ngực, dù bận vẫn ung dung mà nhìn cô đang gấp đến độ mồ hôi đầy đầu.

"Lãnh Tư Thần, anh hạ lưu!"

Nhìn cô tức giận đến hai má đỏ bừng, càng thêm tươi đẹp động lòng người, con ngươi Lãnh Tư Thần trong nháy mắt có chút thất thần, sau một lúc lâu, anh chậm rãi đi đến trước mặt cô, trong ánh mắt đầy cảnh giác của cô cánh tay dài duỗi ra sau lưng giúp cô kéo khóa lên, sau đó đỡ hai vai đem cô ấn ngồi ở trên giường......

Cuối cùng, anh ngồi xổm xuống trước mặt, bàn tay to đem một chân cô bao bọc trong lòng bàn tay.

"Anh lại muốn làm sao?" Hạ Úc Huân đá chân một cái, cảnh giác như Tiểu Bạch Thỏ đối mặt với sói xám.

"Đừng lộn xộn." Anh nhíu mày lại.

"A...... Đau đau đau......"

"Nhịn một chút." Anh ở trên chỗ sưng đỏ chân anh dùng lực đạo vừa phải vuốt ve.

"Lãnh Tư Thần, anh muốn mưu sát sao? Nhẹ một chút a! Đau chết......" Hạ Úc Huân kêu rên.



 Chương 630: Phụ Tử Liên Minh (9)


Lãnh Tư Thần ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái, nhìn chằm chằm môi cô bị chính mình hôn đến sưng đỏ, buồn bã nói: "Cần anh giảm đau cho em sao?"

"Giảm đau" cái điển cố này, Hạ Úc Huân đương nhiên thật sự rõ ràng, lập tức thẹn quá hóa giận mà trừng mắt liếc anh một cái: "Lưu manh!"

Đại khái là bởi vì cô còn nhớ rõ, cho nên sắc mặt Lãnh Tư Thần nhu hòa hơn chút: "Hiện tại không cho em đau, ngày mai liền không thể đi, không phải nói ngày mai đối với em rất quan trọng sao?"

Lãnh Tư Thần nói xong lại thay đổi một chân, tiếp tục mát xa vuốt ve cho cô.

Hạ Úc Huân dần dần an tĩnh lại, chỉ là ngẫu nhiên bởi vì quá mức đau đớn mà co rúm lại một chút, lúc này anh liền sẽ dùng lực nhẹ hơn chút.

Nhìn một người đàn ông cao ngạo lạnh nhạt thế nhưng tư thái hèn mọn ngồi xổm bên người cô, vì cô làm loại chuyện này, Hạ Úc Huân mím môi, càng thêm trầm mặc.

"Được rồi, chờ dùng nước ấm ngâm chân."

Lãnh Tư Thần mới vừa một buông chân cô ra, Hạ Úc Huân lập tức nhảy đứng lên, nói: "Tôi đi thư phòng, anh thích ở thì cứ ở!"

Nói xong hệt như trốn mà rời khỏi phòng.

-

Hạ Úc Huân rời đi, Lãnh Tư Thần ở trên giường ngồi trong chốc lát, ngay sau đó quay đầu nhìn con trai đang ngủ, vỗ nhẹ bờ vai cậu,nói: "Đừng giả vờ nữa, mẹ con đi rồi."

Tiểu Bạch lập tức mở mắt to chớp một cái, lăn long lóc bò dậy.

"Vừa rồi cảm ơn." Lãnh Tư Thần nói lời cảm ơn với con trai, tất nhiên là cảm ơn cậu phối hợp với anh như vậy.

Tiểu Bạch quay đầu bĩu môi, nói:"Thật chịu không nổi các người!"

Lại nói tiếp cũng kỳ quái, nếu là đàn ông khác tiếp cận mẹ, cậu nhất định sẽ vô cùng chán ghét, nhưng, nếu người kia là Tương Nhu, cậu lại cảm thấy cũng không phải khó tiếp thu.

Bất quá, trong lòng ít nhiều vẫn có điểm không vui, mẹ hiện tại đã rất bận, cậu có chút ích kỷ mà không muốn bất cứ ai phân chia lực chú ý của mẹ.Đồng thời, chuyện hôm nay cũng làm cậu đưa ra một kết luận, đó chính là biện pháp của Tương Nhu thật sự là quá hay, mỗi lần đem mẹ chọc đến xù lông, sau đó lại có thể dỗ dành dễ dàng, cậu cảm thấy với chỉ số thông minh kia của mẹ ở trước mặt Tương Nhu quả thực không đủ nhìn.

Lãnh Tư Thần khẽ cười một tiếng nhìn cậu quỷ sứ nhỏ, không yên tâm mà dặn dò nói: "Mẹ con ngày thường nếu làm việc quá muộn, con phải khuyên mẹ, biết không?"

Tiểu Bạch vẻ mặt bất đắc dĩ, nói: "Con khuyên, nhưng mẹ lại bảo con đi ngủ trước. Tuy rằng mẹ ngày thường rất dễ nói chuyện, nhưng bướng bỉnh lên thì con cũng không có biện pháp với mẹ."

Lãnh Tư Thần gật gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ, nói: "Thấu hiểu rất rõ. Bất quá, con khuyên như thế nào?"

"Con chỉ nói, mẹ đã khuya, mẹ nên ngủ a!"

"Như vậy không thể được nha, lại đây, chú dạy cho con!" Lãnh Tư Thần vẫy tay.

Tiểu Bạch chớp chớp mắt, từ trong ổ chăn bò dậy, tò mò mà thò lại gần.

Lãnh Tư Thần ghé vào tai, thần bí nói với cậu vài lời, nghe được cậu nhóc liên tục gật đầu......

-

Sau khi dặn dò với Tiểu Bạch xong, Lãnh Tư Thần đẩy cửa đi ra ngoài.

Mới vừa đi tới cửa liền nhìn thấy Nam Cung Lâm dựa vào lan can hành lang, thấy anh từ trong phòng Hạ Úc Huân đi ra, cười như không cười mà cong cong môi.

Nam Cung Lâm xuất hiện một chút đều không ngoài ý muốn, Lãnh Tư Thần nhíu mày oán giận nói một câu: "Đừng để cô ấy quá mệt mỏi."

Nam Cung Lâm sắc mặt bất đắc dĩ mà nhún nhún vai, nói: "Ta không có cái bản lĩnh kia để khuyên nó, cậu có thể đi nhờ Tiểu Bạch bảo bối!"

"Cũng không trông cậy vào ông." Anh đương nhiên đã nhờ con trai rồi.

Lãnh Tư Thần từ trên người sờ soạng một điếu thuốc, cũng không đốt, chỉ lăn qua lộn lại đùa nghịch, dựa vào lan can cầu thang sau lưng, sâu kín hướng Nam Cung Lâm nói một câu: "Đột nhiên có chút ghen với ông."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro