476-480

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 476: Gọi Tôi A Thần


  "Đến bây giờ anh còn tưởng tôi là cô ấy sao?" Hạ Úc Huân bất đắc dĩ mà lắc đầu, tiếp tục lau người cho anh.

Mỗi nơi trên người anh đều quen thuộc như vậy, cho nên xuất hiện thêm vài vết sẹo có vẻ đặc biệt đột ngột, có vài chỗ gần tim, hẳn là rất nguy hiểm.

"Nếu cô ấy nhiều năm như vậy đều không về tìm anh, cho thấy cô ấy sống rất tốt, hà tất lại đi quấy rầy cô ấy làm gì?" Hạ Úc Huân đúng trọng tâm mà kiến nghị.

PlayUnmuteProgress: 0%Remaining Time-0:00Fullscreen

"Cô ấy sống rất tốt? A, nhưng tôi lại sống không tốt, thật sự không tốt......" Lãnh Tư Thần chôn đầu, cười khổ nói: "Kỳ thật tôi rất ích kỷ, tôi chỉ là bởi vì bản thân quá đau khổ, mới muốn tìm cô ấy, để được cứu rỗi......

Cho tới nay, tôi đều đang ích kỷ mà hấp thu độ ấm của cô ây, yên tâm thoải mái mà tiếp thu sự trả giá của cô ấy, cô ấy tốt......"

Động tác của Hạ Úc Huân dừng một chút, không có nói tiếp, cũng không biết nên nói cái gì, chỉ buông khăn lông nói: "Lau xong rồi."

Cô không nói một lời mà giúp anh mặc áo sơmi, sau khi quần áo xong xuôi, vừa định cài cúc áo cho anh, anh lại đột nhiên đem cô ôm vào lòng.

Hạ Úc Huân: "......"

Lại nữa......

Đều bị thương thành như vậy liền không thể sống yên ổn một chút sao?

"Lãnh tổng......" Cô bất đắc dĩ mà giãy giụa.

"Tôi muốn hỏi cô một lần cuối, cô có thừa nhận cô chính là Hạ Úc Huân hay không!" Ngữ khí Lãnh Tư Thần đã gần như uy hiếp.

"Tôi cũng nói rõ một lần cuối, tôi thật sự không phải." Cô không chút dao động.

Cánh tay Lãnh Tư Thần lại siết chặt hơn, ngoài dự đoán không có ép hỏi cô, cũng không làm ra cử chỉ gì kinh người, chỉ mệt mỏi đem trọng lượng thân thể giao cho cô, ở bên tai cô nói nhỏ: "Có thể gọi tôi một tiếng A Thần hay không......"

"......" Hạ Úc Huân nhíu mày.

"Tôi biết cô không phải cô ấy, có thể hay không? Tôi chỉ là muốn nghe......" Thanh âm Lãnh Tư Thần khẽ run, chưa từng yếu ớt như vậy.

Sau một lúc lâu trầm mặc, Hạ Úc Huân rốt cuộc than nhẹ một tiếng: "A Thần."

Được thôi, cô một người giới bình dân, không thể trêu vào đại tổng tài anh, hiện tại bất quá là gọi một tiếng mà thôi, gọi thì gọi! Cô nếu biểu hiện quá kích động quá bài xích, ngược lại khiến người khác hoài nghi.

Thanh âm quen thuộc nhẹ nhàng vang lên bên tai, Lãnh Tư Thần say mê mà nhắm mắt lại, không muốn tỉnh lại, nói: "Lại gọi một lần nữa."

Hạ Úc Huân ngoan ngoãn mà tiếp tục gọi: "A Thần."

Lãnh Tư Thần: "Lại gọi một lần nữa......"

Hạ Úc Huân: "A Thần."

Lãnh Tư Thần: "Tiếp tục."

Hạ Úc Huân: "......"

Sự thật chứng minh, thằng nhãi này luôn có bản lĩnh đem người khác bức điên.

"Lãnh đại tổng tài! Ngài đừng được một tấc lại muốn tiến một thước chứ? Ngài nếu muốn nghe, tôi ghi âm lại một lần rồi phát đi phát lại cho anh nghe được chứ?" Hạ Úc Huân bất đắc dĩ mà đẩy anh ra.

Lãnh Tư Thần bị đẩy ra tựa như đứa trẻ bị vứt bỏ, vô cùng ai oán mà nhìn cô.

Hạ Úc Huân tránh đi ánh mắt anh thu dọn đồ đạc, nói: "Đã khuya, tôi cần phải trở về."

"Cô phải đi?" Tầm mắt anh theo chuyển động của cô.

"Uhm."

Mày Lãnh Tư Thần bỗng nhiên nhăn lại, nói: "Tôi nói rồi, cô phải 24 giờ bên tôi."

"Xin lỗi, Lãnh tổng, tôi có gác cổng. 9 giờ cần trở về."

"Gác cổng? Cô không phải nói cô không có người thân nào khác sao? Ai cấm cô?" Lãnh Tư Thần hiển nhiên không tin, tiếp đó trong lòng hoảng hốt, chẳng lẽ cô có tình nhân rồi?

Hạ Úc Huân vừa định mở miệng, vừa lúc có điện thoại gọi qua.

Vì thế, thần sắc không kiên nhẫn trên mặt Hạ Úc Huân lập tức trở nên ôn nhu: "Alo! Bảo bối ~"

"Mẹ, sao mẹ còn chưa về?" Đầu bên kia di động là thanh âm mềm mại ngọt nhu xen lẫn một tia buồn ngủ và lo lắng.

"Chờ lát nữa mẹ liền về, tự con ngủ trước được không?" Hạ Úc Huân ôn nhu mà dỗ.


 Chương 477: Quạt Gió Cho Tôi


"Con phải đợi mẹ." Cậu nhóc lẩm bẩm.

"Bảo bối ngoan, buổi tối bên ngoài lạnh, không được ngồi trên ngạch cửa chờ mẹ, mẹ lát nữa liền về rồi. Nghe lời được không?" Hạ Úc Huân ôn nhu khuyên.

"Vậy được rồi......" Cậu nhóc không muốn làm mẹ lo lắng, đành phải cố mà đáp ứng. PlayUnmuteProgress: 0%Remaining Time-0:00Fullscreen

Hạ Úc Huân cúp máy, khóe miệng vẫn còn ý cười dịu dàng, thần sắc ấm áp kia và vẻ lạnh nhạt xa cách khi đối diện với anh hàon toàn bất đồng.

Thì ra cô không phải tính tình lãnh đạm, chỉ là anh không phải là người có thể để cô đối xử ấm áp.

Nhận thức này làm tim anh như bị đao cắt.

Hạ Úc Huân cái gì đều có thể thỏa hiệp, con trai duy nhất chính là điểm mấu chốt của cô, cho nên cho dù trở mặt với Lãnh Tư Thần cũng phải chuẩn bị về nhà.

Bất quá, khiến cô kinh ngạc chính là, Lãnh Tư Thần không có tiếp tục gây khó xử cho cô.

" Có thể về, ngày mai buổi sáng 7 giờ...... Thôi, trước mười hai giờ qua đây." Lãnh Tư Thần nói.

Hạ Úc Huân nghe vậy lộ ra vẻ kinh ngạc. Hả...... Cư nhiên dễ nói chuyện như vậy......

Hạ Úc Huân hoảng hốt một lát vội vàng đáp lại: "Đã biết! Cám ơn Lãnh tiên sinh!"

Lãnh Tư Thần thế mới biết thì ra con trai gác cổng, anh còn có thể nói cái gì, cho dù là ghen ghét đến cả trái tim đều chua xót, cũng chỉ có thể thả cô về nhà cùng con trai ngủ.

Về đến nhà, tiếp nhận một trăm lẻ tám câu hỏi của con trai, cô nói thêm chọc cười dỗ dành rồi làm nũng cuối cùng mới khiến cậu nhóc an tâm.

Ngày đầu niên gian nan nhất đã qua, hy vọng về sau cũng sẽ thuận lợi.

Hy vọng cuộc sống yên bình như vậy, có thể tiếp tục.

-

Ngày hôm sau, giữa trưa trước 12 giờ Hạ Úc Huân mới đến bệnh viện.

Bên ngoài nắng gắt như đổ lửa, cô thật vất vả tới bệnh viện, cho rằng vào phòng bệnh liền sẽ mát mẻ một chút, nào ngờ sau khi vào vẫn nóng hệt như nhau.

"Không mở điều hòa sao?" Hạ Úc Huân thở hồng hộc hỏi.

Lãnh Tư Thần ngồi ở kia nhàn nhã tự đắc mà uống trà xem văn kiện, cũng không ngẩng đầu lên mà nói: "Điều hòa hỏng rồi, đang sửa."

Hạ Úc Huân hồ nghi mà nhìn anh một cái, cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng lại không thể nói chỗ nào không đúng.

Hạ Úc Huân rã rời ngồi xuống bên trên sô pha, cầm lấy một quyển notebook không ngừng quạt gió.

Áo khoác ngắn tay bên ngoài của cô đã hoàn toàn ướt đẫm, bên trong mặc một chiếc ba lỗ trắng.

Ngày thường ở nhà cô trực tiếp mặc chiếc áo ba lỗ là được, làm chuyện gì cũng tiện, hiện tại đương nhiên không tốt để mặc ít như vậy.

Lãnh Tư Thần ngầm cắn chặt răng.

Cô gái này nóng thành như vậy nhưng không muốn cởi áo khoác, hiển nhiên là có quỷ!

"Tiểu Hoa, lại đây, quạt gió cho tôi." Lãnh Tư Thần một bộ đại gia ra lệnh nói.

Hạ Úc Huân nghẹn một bụng lửa, đi qua nghe lời mà quạt gió cho anh.

Lãnh Tư Thần: "Tiểu Hoa, dùng sức một chút."

Người này cũng quá không nhân đạo đi! Cô cũng rất nóng không phải sao? Thật đem cô xem như tiểu nha hoàn phải không! Mở miệng kêu Tiểu Hoa trôi chảy đến như vậy!

Hạ Úc Huân dùng sức quạt cho hả giận, khiến cho nơi nào đó đong đưa lay động, khiến người ta tâm viên ý mãn.

"Tôi muốn ăn cháo lạnh, phải mua ở phố tây phường Hương Đỉnh." Lãnh Tư Thần từ đầu giường lấy ví đưa cho cô.

Lại để cô ở lại trong này như vậy, anh sợ là hư hỏa thượng thăng mất.

"......" Hạ Úc Huân cố nén xúc động muốn đem vở quăng lên mặt anh, căm giận mà nhận lấy ví tiền đi ra ngoài.

Nhìn bóng cô rời đi, Lãnh Tư Thần cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, phản ứng thân thể rốt cuộc áp chế không được......

---------------------------

Nửa giờ sau.

Hạ Úc Huân hài lòng mà mang cháo trở về, cả người nóng hệt như mới từ trong nước vớt ra.

"Lãnh tiên sinh, cháo của anh."

Hạ Úc Huân trừng anh một cái, đem cháo đặt lên đầu giường anh. Đang muốn xoay người rời đi, lại đột nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm, tiếp theo hai chân mềm nhũn, cứ như vậy mà mất đi toàn bộ tri giác.


 Chương 478: Không Có Gì Muốn Giải Thích Sao




Lãnh Tư Thần kinh hoảng thất thố mà nhìn cô gái đột nhiên không kịp phòng ngừa ngã vào lòng mình.


Hình như là bị cảm nắng, cô gái này thật đúng là không phải ngang ngược giống nhau.





Lãnh Tư Thần dịch vào trong, đem cả người cô nằm ngang, sau đó gọi điện thoại thông báo mở công tắc nguồn điện.

Ai, ngất đi rồi...... Có phải muốn anh thực thi kế hoạch hay không?

Lúc lý trí Lãnh Tư Thần còn đang do dự, thân thể đã không chịu khống chế mà vươn tay.

Anh thật cẩn thận mở cúc áo đầu tiên của cô ra, khẩn trương chờ kết quả......

Lúc mở đến cúc áo thứ ba, anh có chút cấp bách mà trực tiếp đem cả áo kháoc cô kéo nghiêng qua một bên, lộ ra hơn phân nửa bả vai, sau đó con ngươi bỗng nhiên co rút thành châm chọc.

Nơi đó thế nhưng bóng loáng như ban đầu, không có bất cứ dấu vết gì.

Anh hoảng loạn mà vén góc áo cô lên, trên người cũng giống vậy, không có vết thương.

Lãnh Tư Thần nỗ lực bình tĩnh lại, nói với bản thân, hiện tại y học muốn trừ sẹo rất dễ dàng.

Không thể tin nổi cư nhiên vậy cũng không được, chuyện so với tưởng tượng của anh còn khó giải quyết hơn.

Ngày hôm qua anh thật sự là bị cô chọc tức không chịu được, vốn là chuẩn bị vạch trần cô ngay tại chỗ, không thể chơi trò biết rõ là cô, còn phải cố tình làm bộ không phải cô, không nghĩ tới nha đầu này so với anh tưởng tượng còn khó đối phó hơn.

Thực hiển nhiên Nam Cung Lâm con cáo già ở giữa kia xuất lực không nhỏ.

Lãnh Tư Thần mới vừa bình tĩnh lại, nhìn thấy cô quần áo bất chỉnh nằm bên cạnh mình, con ngươi lập tức lại bốc hỏa lên.

Anh dùng tay trái vụng về bưng cháo, tự mình uống một ngụm, sau đó buông chén, nắm cằm cô, dán lên môi cô.

Cháo lạnh thấm từ khoang miệng theo yết hầu tiến vào thực quản, Hạ Úc Huân cảm thấy thoải mái chút, sắc mặt tái nhợt dần dần chuyển biến tốt đẹp.

Nhìn hai má cô dần trở nên hồng nhuận, sắc mặt Lãnh Tư Thần cũng hòa hoãn chút, anh đang muốn tiếp tục, cô lại chậm rãi mở đôi mắt ra, tựa hồ liền sắp tỉnh lại.

Lãnh Tư Thần lập tức nguyền rủa một tiếng dựa trở lại đầu giường.

Hạ Úc Huân chậm rãi ngồi dậy, sau đó không thể tránh né phát hiện mình cư nhiên ngủ ở trên giường, bên cạnh người đàn ông này.

Không chỉ có như thế, còn...... Còn quần áo bất chỉnh!

Nhưng, người khởi xướng lại đang khí định thần nhàn mà xem văn kiện, một bộ thánh nhân.

Đáng chết tên mặt người dạ thú!

Hạ Úc Huân cúi đầu, vừa cài cúc áo, kéo áo khoác bị lôi lệch sang một bên lại, tròng mắt bốc hỏa mà trừng mắt nhìn anh, nói:"Lãnh tiên sinh, ngài không có gì muốn giải thích sao?"

Lãnh Tư Thần vẻ mặt vô tội mà nhìn cô, đáp: "Giải thích cái gì?"

Hạ Úc Huân tức giận đến cơ hồ nói không nên lời: "Giải thích cái gì? Tôi...... Anh...... Vì cái gì quần áo tôi......"

"Cô bị cảm nắng ngất đi, tôi chỉ là người bình thường đều sẽ giúp cô cởi bỏ quần áo hạ nhiệt, có vấn đề sao? Đương nhiên, nếu cô muốn cảm ơn tôi, tôi không có ý kiến." Lãnh Tư Thần quay đầu, nhướng mày nhìn cô đang vô cùng kinh ngạc.


 Chương 479: Quá Gian Trá!


Hạ Úc Huân không thấy qua vẻ đắc ý chợt lóe trong đôi mắt anh, càng nghĩ càng cảm thấy khả nghi, chẳng lẽ đây là một tay anh thiết kế?

Anh rốt cuộc muốn làm cái gì?





Đáng chết, loại cảm giác biết rõ cạm bẫy mà không thể nhảy ra thật sự là quá tệ......

"Ăn cháo rồi sao?" Hạ Úc Huân nhìn cháo trống rỗng có chút ngạc nhiên hỏi.

"Uhm." Lãnh Tư Thần mặt không đổi sắc mà trả lời.

"A." Vậy không cần cô đút, xem như anh tự giác.

"Hương vị không tồi." Lãnh Tư Thần đột nhiên nhìn về phía cô, vẻ mặt nghiền ngẫm.

Hạ Úc Huân bị nhìn đến cả người nổi da gà, ánh mắt đó của anh là ý gì?

Sao lại thấy có vẻ tà ác đến thế......

Người này nóng quá đầu óc hỏng rồi hay là thế nào?

"Hả? Điều hòa sửa được rồi sao?" Rõ ràng cảm giác mát mẻ hơn nhiều, Hạ Úc Huân nhịn không được thở phào nhẹ nhõm, cảm giác mình đã được sống lại.

"Uhm, sửa được rồi." Lãnh Tư Thần gật đầu, thần sắc không có chút nào khác thường.

Hạ Úc Huân nghĩ thầm thật là hiệu suất, dường như mới qua mười phút, nhanh như vậy liền sửa được rồi.

Bất quá, cô càng nghĩ càng thấy không thích hợp, ngay sau đó trong đầu đột nhiên linh quang chợt lóe.

Fuck! Tên này không phải cố ý làm hư điều hòa để cởi quần áo cô xem trên người có sẹo hay không đó chứ, kết quả cô sống chết không cởi nhưng không nghĩ tới bị cảm nắng ngất đi, vẫn là cho anh cơ hội không chỉ có cởi quần áo cô lần lượt xem, có thể còn làm những chuyện kỳ kỳ quái quái khác...

Nghĩ đến đây, mặt Hạ Úc Huân nóng dần lên lòng còn sợ hãi, cũng may lúc trước nghe lời Nam Cung Lâm, đem tất cả sẹo trên người đều trừ đi, người này thật là luôn luôn đều không thể thiếu cảnh giác, thật sự là quá gian trá!

Đang tức giận đến thiếu chút nữa nhịn không được mắng chửi người, di động của cô vang lên.

Hạ Úc Huân nhìn màn hình hiển thị tên người gọi, là Tần Mộng Oanh gọi tới.Chị Mộng Oanh lúc này gọi điện thoại cho cô, sẽ là chuyện gì?

"Alo, chị Nguyệt, có việc sao?" Hạ Úc Huân hỏi.

"Tiểu Hoa, có phải em đi đón Tiểu Bạch tan học rồi không?" Thanh âm Tần Mộng Oanh nghe qua có chút hoảng loạn.

"Không có a! Em còn ở bệnh viện mà, sao có thể đi đón nó, nó không phải đã sớm ầm ĩ muốn tự mình về nhà sao?" Trong lòng Hạ Úc Huân nổi lên một dự cảm xấu.

"Mấy ngày này nó xác thật đều là cùng Niếp Niếp tự về, nhưng hôm nay chỉ có Niếp Niếp về trước, Tiểu Bạch vẫn chưa về, chị không yên tâm đi đến trường học hỏi cô giáo, cô giáo nói nó được một cô gái đón đi rồi!" Tần Mộng Oanh nôn nóng mà nói.

"Chị nói cái gì?" Đầu óc Hạ Úc Huân một trận choáng váng, xoạt một tiếng đứng lên, thân thể vô thức mà run rẩy, cố gắng chống đỡ mới có thể để mình không ngã xuống ngay tại chỗ, nói: "Đã biết, em lập tức qua đó!"

Lãnh Tư Thần thấy thế mày nhíu lại, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

"Thực xin lỗi Lãnh tiên sinh, tôi có việc cần rời đi một chút."

Hạ Úc Huân căn bản là không rảnh mà trả lời, như một trận gió xông ra ngoài.

Lãnh Tư Thần sốt ruột muốn đuổi theo, kết quả động tác quá nhanh không ổn định ngã từ trên giường xuống.

"Đáng chết......"

"Lão đại, làm sao vậy?" Lương Khiêm nhìn thấy Hạ Như Hoa thần sắc hoảng loạn chạy ra, lại nghe được động tĩnh bên trong, vội vàng tông cửa vào, lại thấy Lãnh Tư Thần chật vật ngã trên mặt đất.

"Ngạch, lão đại, xảy ra chuyện gì?" Lương Khiêm vội vàng đỡ Lãnh Tư Thần dậy.

"Đứa bé kia có thể đã xảy ra chuyện, cậu đi tra một chút!"

"Đứa bé? Đứa bé nào? A a tôi đã biết! Vâng, tôi đi ngay! Bất quá, lão đại, trước tiên tôi gọi bác sĩ lại đây xem một chút, cũng không biết vừa rồi ngã có ảnh hưởng tới miệng vết thương không!"

"Bớt nói nhảm! Mau đi đi!" Lãnh Tư Thần dùng một chân không gãy xương kia đá qua.

Lương Khiêm bất đắc dĩ mà che mông ra khỏi phòng bệnh, bất quá vẫn không yên tâm, gọi điện thoại cho Uất Trì Phi còn đnag làm ở công ty qua đây chăm sóc một chút.


 Chương 480: Đón Tiểu Bạch Về Nhà


Hạ Úc Huân nghiêng ngả lảo đảo mà chạy ra khỏi bệnh viện, lập tức bắt xe về Hạnh Hoa Thôn.

Dọc theo đường đi cô hoảng loạn đến mức cả trái tim đều sắp nhảy ra ngoài.
Play Video
Tiểu Bạch không thấy, Tiểu Bạch của cô không thấy!

Tiểu Bạch không thể nào không nói một tiếng mà đi theo người xa lạ, cậu không phải dễ bị lừa như vậy, vậy chỉ có một khả năng, cậu bị ép buộc đi.

Vì cái gì, vì cái gì......

Cô liền biết sẽ như vậy!

Chỉ cần một khi cùng người kia phát sinh quan hệ, cuộc sống của cô liền bắt đầu mất đi khống chế mà một mảnh hỗn loạn!

Nửa giờ sau, Hạ Úc Huân vội vội vàng vàng mà đuổi tới trường học, Tần Mộng Oanh đã ở đó chờ.

"Sao lại thế này? Là ai mang nó đi?" Cô vọt vào văn phòng, thở hồng hộc hỏi.

Chủ nhiệm lớp nhìn tình hình cũng hoảng sợ, đứt quãng mà giải thích nói: "Người kia ăn mặc quý phái, nhìn không giống người xấu, bà ấy nói bà là bà nội cậu bé, cho nên tôi liền không chú ý......"

"Quý phái? Cô xem gia đình như chúng chúng tôi sẽ quen biết người có bộ dáng như vậy sao? Cô sao có thể làm giáo viên được? Sao lại có thể tùy tiện để người xa lạ đem cậu bé đi được!" Hạ Úc Huân toàn thân đều đang run rẩy, cả người đều sắp điên rồi.

"Tiểu Hoa, em bình tĩnh một chút." Tần Mộng Oanh xin lỗi nhìn chủ nhiệm lớp một cái, giữ chặt Hạ Úc Huân khuyên nhủ.

Hạ Úc Huân như ruồi bọ không đầu tại chỗ xoay vài vòng, đột nhiên một phen giữ chặt tay Niếp Niếp đang thút tha thút thít nức nở khóc bên cạnh,hỏi: "Niếp Niếp, nói cho dì Hoa biết, Tiểu Bạch hôm nay không về cùng con sao?"

Niếp Niếp vẻ mặt áy náy mà cúi đầu, đáp: "Thực xin lỗi dì Hoa...... Hôm nay con và Tiểu Bạch cãi nhau, con cùng Tân Tiểu Bảo về nhà......"Niếp Niếp càng nói càng tự trách, cuối cùng oa một tiếng khóc rống lên: "Đều do con! Không bảo vệ tốt em trai!"

Kỳ thật Niếp Niếp người chị này thật sự có chút cam chịu.

Lúc Tiểu Bạch một tuổi hai tuổi, còn ê ê a a gọi chị, tùy ý bé trở thành búp bê mà chơi, nhưng từ lúc ba tuổi đã không dễ lừa gạt, mở miệng một tiếng là giòn giã kêu Tần Niếp Niếp, như tiểu hoàng đế đem nàng sai bảo tới, sai bảo lui.

Nhưng ai bảo bé chính là thích cậu em trai như viên xôi nếp đáng yêu này chứ, nếu bé cưng chiều cậu dựa vào cậu, cậu liền không cho bé hôn, cũng không cho bé ôm.

Sau ba tuổi, đứa trẻ kia trở nên càng ngày càng không đáng yêu, luôn là một bộ đôi mắt mọc trên đỉnh đầu, lại thông minh đến khiến người ta giận sôi, cả ngày lấy việc đả kích bé làm vui, càng không phải là cậu em trai tự giác.

Bé tuy rằng luôn miệng nói chán ghét tên tiểu quỷ này, nhưng khi không thấy cậu, trong lòng lại sốt ruột không chịu được.

Hạ Úc Huân cười khổ nói:"Niếp Niếp không phải con sai...... Là dì......"

Là cô một người mẹ không có làm hết trách nhiệm! Cho tới nay bởi vì cậu quá hiểu chuyện, lại quên rằng cậu vẫn chỉ là một cậu bé mới năm tuổi.

Tần Mộng Oanh vừa trấn an Niếp Niếp, vừa tiếp tục nói: "Sau đó chị thấy Tiểu Bạch rất lâu chưa về, không yên tâm liền đến trường học đón nó, cô gáio nói nó được người nahf đón đi rồi. Chị gọi điện cho Tiểu Bạch, nhưng điện thoại vẫn gọi không được......"

Hạ Úc Huân ôm lấy đầu, đại não cấp tốc chuyển động, cuối cùng đột nhiên xông ra ngoài.

"Tiểu Hoa, em đi đâu!" Tần Mộng Oanh đuổi theo hỏi.

"Chị Nguyệt, đừng lo lắng, em biết Tiểu Bạch ở đâu, chị mang Niếp Niếp về nhà trước! Em đi đón Tiểu Bạch về nhà!" Hạ Úc Huân vừa chạy vừa hô.

Tần Mộng Oanh mặt đầy lo lắng mà nhìn hướng cô rời đi, cô biết là ai mang Tiểu Bạch?



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro