471-475

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 471: Tôi Hiện Tại Liền Cần



Ngữ khí này, thật đúng là đủ đương nhiên!


Hạ Úc Huân trên trán xẹt qua vài đường hắc tuyến, hít sâu một hơi, xoay người liền đi.
PlayUnmuteLoaded: 0%Progress: 0%Remaining Time-0:00Fullscreen
Cô gái đáng chết, cư nhiên dám làm lơ anh!

Lãnh Tư Thần trong lòng căng thẳng, lại thấy cô kéo ghế dựa, sau đó lại đi rồi trở về. Vì thế âm thầm nhẹ nhàng thở ra, khóe miệng căng chặt cũng nhu hòa hơn chút.

Hạ Úc Huân ngồi xuống bên giường bệnh, đem bình giữ nhiệt đặt trên hai chân mình, đầu tiên là dùng muỗng gạt bỏ tầng dầu trên cùng qua một bên, sau đó múc một muỗng canh gà cẩn thận đưa đến bên môi anh.

Lãnh Tư Thần chỉ nhìn cô, không có ý muốn ăn.

Chẳng lẽ cô không thổi một cái rồi hãy cho anh ăn được sao? Trước kia cô đều sẽ thổi.

"Làm sao vậy?" Hạ Úc Huân nhẫn nại hỏi. Người này lại muốn nháo cái gì đây?

"Nóng." Lãnh Tư Thần quay đầu đi, vẻ mặt bất mãn.

Hạ Úc Huân nhìn người đàn ông khó chịu trước mắt, trong lòng lửa giận vô danh cọ cọ bùng phát, nhưng lại không có biện pháp nào với anh.

Hạ Úc Huân thu con ngươi dấu đi sự tức giận, đôi môi hơi chu lên, nhẹ nhàng hướng cái muỗng thổi thổi, sau đó ôn nhu đưa đến bên miệng anh, nói:"Được rồi, không nóng."

Lãnh Tư Thần rốt cuộc chịu phối hợp, nhưng, canh gà vừa vào miệng lại có vẻ không có mùi vị gì cả.

Giờ này khắc này, anh nào có tâm tư uống canh gà, áp lực suốt 5 năm tưởng niệm, anh chỉ muốn âu yếm, phần lớn tâm tư đều tập trung trên môi cô.

Hạ Úc Huân có chút vô ngữ, chỉ là uống cái canh gà mà thôi, anh cần phải dùng vẻ mặt nhộn nhạo say mê đó sao?

Nói đi nói lại, 5 năm không gặp, khuôn mặt người đàn ông này thật là càng ngày càng trêu hoa ghẹo nguyệt, năm tháng hoàn toàn không lưu lại vết tích trên khuôn mặt anh, ngược lại khiến anh càng thêm thâm thúy mê người trưởng thành đầy mị lực.

Đã từng, nhất cử nhất động của anh đều có thể khiến cô trầm mê trong đó không cách nào tự kềm chế, anh chỉ cần bố thí cho cô một cái ánh mắt, cô đều sẽ hưng phấn mà vài ngày ngủ không yên, cả trái tim đều nhảy lên vì anh.

Cô còn chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày mình có thể đối với anh tâm lặng như nước thế này.

Tất cả đều là mây bay, không tức là sắc, sắc tức là không, chỉ là cái xác mà thôi.

Hạ Úc Huân cảm thấy cảnh giới của mình thật là càng lúc càng cao!
NỘI DUNG ĐƯỢC QUẢNG CÁO
Nhưng mà, nhìn Hạ Úc Huân đối mặt với mình với thái độ vô cùng bình tĩnh, tim Lãnh Tư Thần lại luống cuống.

Chẳng lẽ...... Chẳng lẽ cô thật sự đã không còn chút cảm giác với mình sao?

Lãnh Tư Thần luôn luôn bày mưu lập kế lần đầu tiên có cảm giác không chắc chắn.

Cho Lãnh Tư Thần ăn phân nửa phần canh gà, lại hầu hạ anh ăn cơm trưa như hầu Hoàng Thượng, cuối cùng Lãnh Tư Thần ngừng nghỉ trong chốc lát đi xem văn kiện.

Hạ Úc Huân chán đến chết mà chờ ở phòng bệnh, thần sắc có chút nôn nóng mà nhìn đồng hồ trên di động.

Tới gần kỳ thi đại học, côđều đã gấp đến mức quỳ xuống xin hiệu trưởng mới cho nghỉ mấy ngày.

Tuy rằng người ở bệnh viện, nhưng một lòng vẫn là ở trên người những đứa trẻ đó.

Nỗ lực lâu như vậy, thật vất vả gần đây thành tích học tập của bọn nhỏ mới có chút tiến bộ, lúc này đột nhiên xin nghỉ nhiều ngày như vậy, không chừng những nỗ lực trước kia đều thất bại trong gang tấc.

Thấy cô đứng ngồi không yên, Lãnh Tư Thần vùi đầu với một đống văn kiện sắc mặt càng ngày càng khó coi, cuối cùng không thể nhịn được nữa mà ngẩng đầu lên, âm thanh lạnh lùng nói: "Sao? Cùng tôi ở bên nhau cảm giác sống một ngày bằng một năm à?"

Đâu chỉ là sống một ngày bằng một năm a......

Hạ Úc Huân đương nhiên không dám nói lời này, chỉ có thể cố gắng mềm giọng thương lượng với anh: "Lãnh tiên sinh, ngài hiện tại tạm thời cũng không cần tôi làm gì, tôi có thể rời khỏi trước, buổi tối lại đến được không?"

Sắc mặt Lãnh Tư Thần trong nháy mắt đen như đáy nồi, nói:"Ai nói tôi không cần! Tôi hiện tại liền cần! Lại đây!"


 Chương 472: Không Liên Quan Đến Tôi


  Anh thật sự sắp bị cô gái này làm cho tức chết rồi!

Hạ Úc Huân tâm bất cam tình bất nguyện mà đi qua, nói: "Ách, chuyện gì vậy?"

Lãnh Tư Thần đem một xấp văn kiện thật dày ném cho cô, nói: "Đọc giúp tôi!"

Đã từng, anh chỉ là phát sốt thôi, cô đều sẽ đau lòng, không muốn anh quá mệt mỏi, cẩn thận chủ động giúp anh đọc văn kiện.

Nhưng hiện tại thì sao, anh bị thương thành như vậy, cô cư nhiên không thèm nhìn anh cái nào.

Đến khi mất đi anh mới phát hiện, hạnh phúc mình đã từng có được vụt mất như thế nào.

Hạ Úc Huân nhìn trước mắt Hàn Văn chi chít, vừa muốn mở miệng, đột nhiên nhớ tới một màn 5 năm trước kia, sắc mặt ửng đỏ.

[ Hạ Úc Huân, em có biết mỗi lần em đọc tiếng Anh thanh âm đều rất nhẹ nhàng không?]

[ a? Phải không? ]

[ Uhm, lúc đọc Hàn Văn càng nhẹ nhàng hơn. Khiến người khác vừa nghe liền muốn làm chuyện xấu......]

Vì thế, Hạ Úc Huân nhanh chóng quyết định nói: "Thực xin lỗi, tôi xem không hiểu."

Lãnh Tư Thần cắn răng, Hạ Úc Huân, em đủ tuyệt tình!

Cư nhiên hoàn toàn không làm gì được cô, một cổ thất bại xưa nay chưa từng có nảy lên trong lòng.

"Đáng chết...... A......" Lãnh Tư Thần đau hô lên một tiếng.

"Anh làm cái gì?" Nhìn thấy Lãnh Tư Thần cư nhiên dùng tay bị thương đập lên ván giường, sau đó lại đau đến mày nhíu chặt, Hạ Úc Huân vội vàng phi qua ngăn anh tự mình hại mình.

Nói đùa, mặc kệ anh hồ nháo như vậy, cô rốt cuộc khi nào mới có thể giải thoát.

Khoảnh khắc thân thể cô nghiêng lại đây, hai tròng mắt Lãnh Tư Thần híp lại, mau tay nhanh mắt mà nhân cơ hội một tay đem cô kéo ngã vào lòng mình.

"Này, anh......" Hạ Úc Huân sửng sốt, hay tay chống trên lồng ngực anh, kinh hoảng như chống trên bàn ủi.

"Đừng nhúc nhích, sẽ đụng tới miệng vết thương của tôi." Lãnh Tư Thần đem đầu chon vào vai cô, rầu rĩ mà nói.

"Biết bị thương anh còn lộn xộn! Lãnh tổng, xin anh buông tôi ra!" Miệng cô tức giận bất bình nói, lại vẫn vì anh nói đừng tùy ý lộn xộn, để tránh anh lại bị thương thêm.

NỘI DUNG ĐƯỢC QUẢNG CÁO

Cái tên tiểu nhân đê tiện này, đây là bắt được điểm uy hiếp của cô rồi!

Qua một hồi lâu, thấy anh vẫn không có ý muốn buông tay, ngược lại hơi thở phun ở cổ cô càng ngày càng nóng rực, Hạ Úc Huân cho dù muốn kiên nhẫn cũng hao hết, nói: "Lãnh tiên sinh, ngài rốt cuộc muốn như thế nào? Tuy rằng tôi đã nói sẽ phụ trách, nhưng là phụ trách yêu cầu sinh hoạt của anh, chứ không bao gồm nhu cầu sinh lý! Được rồi, vì muốn anh thấy thành ý của tôi, anh nếu như thực sự cần về phương diện này, tôi cũng có thể giúp anh liên hệ những người khác!"

Lãnh Tư Thần nghe được nổi trận lôi đình: "Tôi ai cũng không cần! Tôi chỉ muốn cô!"

Cô gái đáng chết, điểm này thật sự không thay đổi, động một tí liền muốn đem anh đẩy cho người khác, 5 năm trước là như thế này, 5 năm sau vẫn là như vậy! Anh đến bây giờ còn chưa bị tức chết quả thực là kỳ tích!

Môi nóng rực trượt trong cô thơm ngát của cô, cuối cùng ngậm một phần thịt non bên cổ cô, giống như cho hả giận mà cắn xuống.

Hạ Úc Huân hô nhỏ một tiếng, toàn thân cứng đờ, giống như một con nai bị báo săn cắn ngang cổ, nói: "Lãnh tổng, mời ngài tôn trọng một chút!"

Hô hấp Lãnh Tư Thần có chút dồn dập, khàn khàn mở miệng nói: "Hạ Như Hoa tiểu thư, khuôn mặt cô và bà xã của tôi thật sự rất giống."

"Bà xã anh?" Cô nghĩ không ra mình rốt cuộc có chỗ nào giống Cung Hiền Anh.

Thanh âm Lãnh Tư Thần đè nén thâm trầm đau khổ, nói: "Cô gái duy nhất mà tôi yêu trong đời."

Hạ Úc Huân trong lòng lộp bộp một chút, hỏi: "Vậy thì như thế nào?"

"Tôi rất nhớ cô ấy." Lãnh Tư Thần ôm lấy thân thể cô hơi có chút run rẩy.

Nơi nào đó mềm mại nhất trong đáy lòng lại bắt đầu quặn đau, Hạ Úc Huân cố gắng chống đỡ, lạnh nhạt nói: "Đây hình như không liên quan đến tôi."

Lãnh Tư Thần siết chặt eo cô, nói: "Một ngàn vạn, làm tình nhân của tôi."


 Chương 473: Cô Ấy Hình Như Ghen


Sắc mặt Hạ Úc Huân bỗng cứng đờ, ngay sau đó lửa giận đè nén trong lòng đã lâu giống như núi lửa trong nháy mắt phun trào, cũng bất chấp miệng vết thương của anh, nặng nề mà một tay đem anh đẩy ra, nói: "Lãnh Tư Thần, anh đi chết đi!"

Thẳng đến khi thấy con ngươi Lãnh Tư Thần chớp động khác thường cùng ý vị tìm tòi nghiên cứu, Hạ Úc Huân mới nhanh chóng dịu bớt cảm xúc quá mức kích động, xoa xoa cái trán nói: "Xin lỗi, Lãnh tổng, tôi hiểu được tâm trạng của anh, nhưng không cách nào tán thành cách làm của anh."





Đáng chết, lại mất khống chế!

Nhưng thật sự không thể trách cô, thằng nhãi này cư nhiên dùng tiền mua một cô gái để làm thế thân cho mình? Chuyện hoang đường như vậy, anh có phải điên rồi hay không?

Cô trước đây từng dự đoán vô số phương pháp ứng đối với tình huống có thể phát sinh, nhưng mà vậy cũng chả làm được mẹ gì, người này trước nay đều không dựa theo lẽ thường ra bài, quả thực hệt như quả bom hẹn giờ, cô thời thời khắc khắc đều hồi hộp cẩn thận mà ứng đối.

Nhìn thấy trong mắt cô vẻ khiếp sợ cùng chán ghét, khóe môi Lãnh Tư Thần trào phúng mà gợi lên, lười biếng mở miệng nói: "Hạ tiểu thư nhất định chưa từng nhớ một người, không hiểu được sự đau khổ của tưởng niệm đến mức tận cùng lại không cách nào gặp mặt."

Hạ Úc Huân cười lạnh một tiếng, đáp: "Không thể tin được nhân vật như Lãnh tổng, cư nhiên lại nặng tình như vậy. Bất quá, anh đưa ra yêu cầu như vậy đối với tôi, có nghĩ tới cảm nhận của Cung tiểu thư chứ?"

Hai người đối chọi gay gắt, trong không khí cọ xát ra tia lửa kịch liệt.

Lúc này "Thịch thịch thịch" tiếng gõ cửa vang lên, đánh vỡ bầu không khí giằng co.

Không nghĩ tới nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến, người tới lại là Cung Hiền Anh một thân mát lạnh hoạt bát.

Lãnh Tư Thần mày nhíu lại, cô tới làm cái gì?

Còn chưa phản ứng lại, Cung Hiền Anh đột nhiên thân mật mà mở miệng nói: "Thân ái, anh khỏe chưa!"

Hai người, cô gái minh diễm động lòng người, người đàn ông lãnh khốc trầm tĩnh, sự kết hợp tuấn nam mỹ nữ, nhìn sao lại đẹp mắt đến vậy.

Xem ra cô rốt cuộc có thể thanh tịnh một chút.

Hạ Úc Huân nhẹ nhàng thở ra, vọt qua một bên, vừa định thức thời mà lui ra ngoài, liền nghe được Lãnh Tư Thần gầm nhẹ một tiếng: "Ai cho phép cô rời đi!"

Hạ Úc Huân bất đắc dĩ, chỉ đành đứng lại làm bóng đèn.

"Cô tới làm cái gì?" Lãnh Tư Thần sắc mặt không vui quét mắt nhìn Cung Hiền Anh không mời mà đến kia.Cung Hiền Anh ngồi xuống bên mép giường anh, đưa lưng về phía Hạ Úc Huân, dùng ánh mắt hung tợn lườm anh.

Vớ vẩn! Lợi dụng xong rồi liền ném qua một bên! Thật đủ tuyệt tình a!

Lãnh Tư Thần mặt không cảm xúc, không hề áy náy.

Cung Hiền Anh cắn chặt răng, thân thiết mà tiến đến bên tai anh, dùng thanh âm chỉ có hai người có thể nghe được nói: "Tôi tới giải quyết hậu quả a! Sao? Cho dù anh tìm được người rồi, cũng trị không được à! Nghe nói, vợ và con trai anh tất cả đều không nhận!"

Cô mới không tin chuyện này chỉ là trùng hợp, nếu người kia không phải người anh muốn tìm, Lãnh Tư Thần không thể nào mất công lừa cô, đem cô lưu tại bên người.

"Cô......" Người phụ nữ này quả thực cái hay không nói, nói cái dở.

"Này, đừng trừng tôi! Ôn nhu một chút! Tới tới, cười một cái! Cô ấy hình như ghen kìa!"

Lãnh Tư Thần nghe vậy ngẩn ra, trên mặt tức giận bớt đi phân nửa, lập tức lướt qua Cung Hiền Anh dùng dư quang nhìn Hạ Úc Huân đang ngồi trở lại bàn cúi đầu soạn bài, nói: "Có sao?"

Rõ ràng một chút phản ứng đều không có!

"Tư Thần, anh làm em sợ muốn chết! Em còn tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại anh! Anh nếu có bất trắc gì, em biết làm sao bây giờ a......" Cung Hiền Anh như nổi điên, nói diễn liền diễn, toàn bộ đều dán sát người Lãnh Tư Thần, rúc vào trong lòng anh làm bộ chim nhỏ nép vào người khóc thút thít.

Lãnh Tư Thần theo bản năng mà muốn một tay đem cô đẩy ra, trên đường lại thay đổi chủ ý, cố nén cảm giác chán ghét bị người khác đụng chạm, dùng thanh âm ôn hòa an ủi nói:"Đồ ngốc, anh không có việc gì, đừng khóc, trang điểm đều nhòe cả."

Nói xong còn ôn nhu mà lau nước mắt cho cô.

Ngọa tào!!!

Cung Hiền Anh nhìn Lãnh Tư Thần biến sắc còn nhanh hơn lật sách, vẻ mặt gặp quỷ, quả thực xem thế là đủ rồi!

Kỹ thuật diễn của Lãnh Tư Thần này có phải có chút quá tốt hay không!


 Chương 474: Đừng Nuông Chiều Anh Ấy




Cung Hiền Anh hơn nửa ngày mới hồi phục tinh thần lại, thật cẩn thận mà quay đầu liếc mắt nhìn Hạ Úc Huân một cái, ngay sau đó hưng phấn nói: "Hữu dụng hữu dụng! Hiện tại ghen rồi!"


Quả nhiên, Hạ Úc Huân cầm chặt cán bút khớp xương ngón tay có chút trắng bệch, động tác viết chữ cũng dừng lại.

Sắc mặt Lãnh Tư Thần dịu lại, xem ra Cung Hiền Anh xuất hiện vẫn là có chút tác dụng. PlayUnmuteProgress: 0%Remaining Time-0:00Fullscreen

Bất quá, cô rốt cuộc vì cái gì có lòng tốt muốn giúp anh như vậy?

Dường như nhìn thấu tâm tư anh, Cung Hiền Anh không có hảo ý mà ha ha cười nói: "Đương nhiên là bởi vì tò mò rồi! Tôi đã sớm nói đối với vợ anh quả thực cảm thấy hứng thú!"

Cung Hiền Anh nói xong, trước khi Lãnh Tư Thần kịp nổi giận nhảy nhót đi tới trước mặt Hạ Úc Huân, nói: "Xin chào! Tôi là Cung Hiền Anh, cô có thể gọi tôi là Hiền Anh, Tiểu Anh hoặc là Anh nhi, cô chính là mẹ của đứa bé kia sao?"

Không dự đoán được Cung Hiền Anh sẽ chủ động cùng mình chào hỏi, Hạ Úc Huân ngẩn người đứng lên, đáp: "Đúng vậy, không biết Cung tiểu thư có rảnh hay không, tôi có một số việc muốn cùng cô nói rõ."

"Rảnh! Rảnh!" Cung Hiền Anh vội không ngừng nói.

"Vậy thì tốt, chúng ta đi ra ngoài nói chuyện?" Hạ Úc Huân không quên phải chịu trách nhiệm giải thích rõ ràng với Cung Hiền Anh.

"Được được! Chúng ta nói chuyện riêng!" Cung Hiền Anh một lời liền đồng ý.

Lãnh Tư Thần: "......"

Trơ mắt nhìn hai người phụ nữ cứ như không có người khác mà đi ra ngoài, ném anh một mình trong phòng bệnh.

Lãnh Tư Thần nghĩ như thế nào cũng không yên tâm.

Nỗ lực nói với bản thân trấn tĩnh trấn tĩnh, tuy rằng Cung Hiền Anh là cong, nhưng Tiểu Huân là thẳng a!

-

Hành lang.

Hạ Úc Huân trật tự rõ ràng mà đem mọi chuyện đã chuẩn bị từ trước giải thích rõ ràng cho Cung Hiền Anh nghe.

Dưới tình huống vừa rồi Lãnh Tư Thần còn nói cái gì "Một ngàn vạn làm tình nhân của tôi", đối mặt với Cung Hiền Anh, kỳ thật cô có chút xấu hổ.

Kết quả, ngoài dự liệu của cô gây khó xử làm khó dễ tất cả đều không có xuất hiện, Cung Hiền Anh vui vẻ đến mứuc cô có chút phản ứng không kịp.Cô đột nhiên có chút hiểu ra Lãnh Tư Thần vì cái gì sẽ thích cô gái như vậy.

Sớm nên biết, người đàn ông như Lãnh Tư Thần, muốn phụ nữ ưu tú cỡ nào mà không có.

Nhưng, nếu đã có người thích, vì cái gì lại phải dây dưa không buông với quá khứ a?

"Hạ tiểu thư, tôi cảm thấy chúng ta đặc biệt hợp ý, có rảnh cùng nhau đi dạo phố ăn cơm uống trà chiều nhé!"NỘI DUNG ĐƯỢC QUẢNG CÁO

"Khụ, có cơ hội nói......"

"Vậy tôi đi trước, công ty còn có việc, Tư Thần liền nhờ cô, tên kia tính tình đặc biệt xấu, cô đừng quá nuông chiều anh ấy!"

"Ách...... Nga......"

Cung Hiền Anh cuối cùng đi rồi, Hạ Úc Huân không hiểu ra sao về tới phòng bệnh.

"Cô ấy nói cái gì với cô?" Lãnh Tư Thần vừa thấy cô tiến vào lập tức khẩn trương mà truy vấn.

"Không nói gì cả, tôi đã cùng cô ấy giải thích mọi chuyện, Cung tiểu thư khá tốt, hiểu lầm đã giải trừ, còn hẹn tôi rảnh cùng nhau đi dạo phố ăn cơm uống trà chiều......" Để tránh về sau sẽ có phiền toái, Hạ Úc Huân nhất nhất đúng sự thật trả lời.

Lãnh Tư Thần đau đầu không thôi xoa xoa ấn đường, ngữ khí có chút nặng nề, nói: "Cô về sau cách xa cô ấy một chút! Có nghe hay không?"

Hạ Úc Huân lạnh lùng nói: "Cung tiểu thư bất quá chỉ là khách khí vài câu mà thôi."

Anh phải căng thẳng vậy sao? Chẳng lẽ mình sẽ làm gì với cô ấy sao?

Hạ Úc Huân tức giận bất bình mà tiếp tục soạn bài, đắm chìm trong đề bài mới làm mình bình tĩnh lại.

Lãnh Tư Thần tiếp tục thất thần mà xem văn kiện, hai người coi như bình an vô sự.

Thời gian không biết qua bao lâu, thịch thịch thịch tiếng gõ cửa vang lên, một hộ lý đỏ mặt bưng bồn nước ấm đi đến.

"Lãnh tiên sinh, ngài hiện tại vẫn chưa thể tắm rửa, tôi giúp ngài lau người một chút nhé?"


 Chương 475: Có Thể Chuyên Tâm Một Chút Hay Không?


Lãnh Tư Thần ngẩng đầu nhìn Hạ Úc Huân đang dựa vào bàn nhỏ nghiêm túc soạn bài, mặt không cảm xúc nói: "Để đó, đi ra ngoài."

Đây là bị cự tuyệt? Hộ lý cắn cắn môi, không tình nguyện mở cửa lui ra ngoài.




Lúc đó, Hạ Úc Huân đang hăng hái chiến đấu cùng một đề thi toán học.

Đáng chết, càng ngày càng bí, cư nhiên toán cấp ba đều làm không được! Làm ba bốn lần vẫn là đáp án không giống nhau, rốt cuộc là sai ở chỗ nào!

Cô ghét nhất chính là toán học, nhưng lại chọn dạy toán, trong tiềm thức, cô đang cố tình mà phủ quyết quá khứ bản thân, ngay cả thói quen nhỏ đều đang bắt mình thay đổi.

"Tiểu Hoa!"

Tên kia lại muốn sai cô, Hạ Úc Huân bỏ đề thi đang làm dở, bất đắc dĩ mà đi qua.

"Làm sao vậy Lãnh tiên sinh?"

Lãnh Tư Thần nhìn khăn lông và nước ấm đặt ở đầu giường, tư thái một vị quốc vương kiêu ngạo, nói: "Lau mình cho tôi."

Hạ Úc Huân hơi nhăn đầu mày, do dự một lát đến gần một bước.

Dưới ánh mắt nóng rực chăm chú nhìn của Lãnh Tư Thần, hai tay trắng nõn của Hạ Úc Huân cởi bỏ từng viên cúc áo của anh, tiếp theo cẩn thận tránh cánh tay bị thương, chậm rãi đem quần áo cởi ra......

Đến khi lồng ngực màu mật không hề che lấp mà loã lồ ở trước mắt, Hạ Úc Huân cũng mặt không đổi sắc.

Nếu là trước đây Hạ Úc Huân nhất định sẽ thổ huyết rồi!

Thực đáng tiếc, hiện tại cô căn bản là không có cảm giác, không biết đây có phải là lãnh cảm hay không, 5 năm qua cô hình như đối với bất cứ người đàn ông nào đều không chút hứng thú, hiện tại, ngay cả Lãnh Tư Thần cũng không ngoại lệ.

Bất quá, cô không cảm thấy thay đổi như vậy có gì không tốt, đã chịu đủ cảm giác tinh thần bị người khác khống chế rồi.

Ánh mắt Lãnh Tư Thần từ chờ mong dần dần trở nên vắng lặng.

Hạ Úc Huân không có chú ý biến hóa trong sắc mặt của Lãnh Tư Thần, mắt nhìn thẳng đem khăn lông vắt khô một nửa, sau đó nghiêng người, từ mặt đến cổ, lại đến bả vai, xương quai xanh...... Từng chỗ cẩn thận chà lau.

Lúc này đại não cô đã hoàn toàn bị đề toán học chiếm cứ.

Chẳng lẽ là cô dùng sai phương pháp giải sao?

Có lẽ đổi qua đường phụ trợ thử xem......

Lãnh Tư Thần mày càng nhăn chặt, mà Hạ Úc Huân vẫn thành kính mà chuyên chú suy nghĩ đề toán học, thẳng đến khi anh bóp cổ tay cô cũng không có phát hiện.

"A ——" Hạ Úc Huân đột nhiên la lên một tiếng, Lãnh Tư Thần còn tưởng rằng cô rốt cuộc có phản ứng, ai ngờ cô một bộ bừng tỉnh đại ngộ nói: "Ta đã biết! Sao lại không nghĩ tới chứ, nếu không phải mình sai, nhất định là đáp án tham khảo sai!"

Hạ Úc Huân trong lòng nghĩ, ngày mai có thể dùng ví dụ này giáo dục học trò có quyền nghi ngờ chất vấn, tin tưởng chính mình.

Cô vừa muốn tiếp tục lau, lại phát hiện tay cầm khăn lông bị nắm chặt, vì thế mặt lộ vẻ nghi hoặc mà nhìn người trước mắt, hỏi: "Lãnh tổng? Làm sao vậy?"

"Cô có thể chuyên tâm một chút hay không?" Người nào đó nhẫn nại hiển nhiên đã tới cực hạn rồi.

Hạ Úc Huân vẻ mặt vô tội, đáp:"Tôi rất chuyên tâm a!"

Khóe miệng Lãnh Tư Thần thoáng qua một nụ cười trào phúng, nói: "Chuyên tâm? Chuyên tâm thất thần sao?"

Hạ Úc Huân bĩu môi, lẩm bẩm nhỏ giọng nói thầm: "Lau người cho anh không cần dùng đại não, dùng tay không phải có thể sao, chẳng lẽ còn phải dùng tâm là đạo lý gì......"

Lãnh Tư Thần ngơ ngẩn mà nhìn cô gái trước mắt, cô thích toán học, cô ít nói, cô dùng ánh mắt nhìn người xa lạ, bình tĩnh đến khiến tim anh băng giá......

Đây từng là Hạ Úc Huân sao?

"Cô...... Thật sự không phải cô ấy?" Thần sắc Lãnh Tư Thần có chút hoảng hốt hỏi.

Nhóm dịch: Mèo Xinh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro