456-460

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 456: Không Cho Phép Bắt Nạt Mẹ Tôi


"Tiểu Bạch, xin lỗi Lãnh tổng đi!" Hạ Úc Huân giờ phút này sắc mặt vô cùng tái nhợt, âm thầm hung hăng nắm chặt bàn tay mình duy trì sự tỉnh táo, cố gắng chống đỡ mới có thể nói ra những lời này.

"Con không muốn." Khuôn mặt nhỏ của Tiểu Bạch như chém đinh chặt sắt mà trả lời.

"Hạ Tiểu Bạch!" Cảm giác choáng váng càng ngày càng nghiêm trọng, Hạ Úc Huân nói một chữ, đều phải dùng hết toàn lục để mình không ngã xuống.






"Con không muốn xin lỗi với chú ấy, con không có làm sai!" Giờ phút này Tiểu Bạch vẻ mặt quật cường quả thực cực kỳ giống Hạ Úc Huân.

Hạ Úc Huân nhìn đau lòng không thôi, nhưng cần phải giải quyết chuyện này, đành phải lạnh lùng nói: "Con phá hỏng hôn lễ của người ta, đem người ta hại thành như vậy còn nói con không có làm sai? Con cảm thấy chơi như vậy rất vui sao? Mẹ cưng chiều con, con liền muốn làm gì thì làm có phải hay không?"

Tiểu Bạch bị Hạ Úc Huân trách cứ đến hốc mắt phiếm hồng, lại cương quyết không cho nước mắt rơi xuống, đáp: "Chú ấy xứng đáng!"

Đều do chú mẹ mới có thể mắng cậu, mẹ còn chưa từng hung dữ với cậu như vậy.

Tiểu Bạch cảm giác mình càng thêm chán ghét người cha sinh vật học trước mắt mình rồi.

"Con......" Hạ Úc Huân lại nóng vừa giận, theo bản năng mà giơ tay lên, nhưng, mới vừa giơ tay lên đã bị Lãnh Tư Thần gắt gao cầm.

"Cô làm cái gì?" Nhìn thấy cô muốn đánh con, Lãnh Tư Thần đột nhiên tức giận.

Lồng ngực Hạ Úc Huân kịch liệt phập phồng, trên mặt có chút đỏ ửng không bình thường, thở dốc nói: "Tôi đang dạy con tôi anh không thấy được sao? Là chúng tôi không đúng, tôi bảo nó xin lỗi anh, có sai sao? Mời anh buông tay!"

Lãnh Tư Thần nắm quá dùng sức, cổ tay trắng nõn của cô rất nhanh liền sưng đỏ, lại cương quyết nhìn anh chằm chằm, không kêu đau một tiếng.

Một lớn một nhỏ hai khôn mặt quả thực như một khuôn mẫu khắc ra.

Lương Khiêm cùng Uất Trì Phi ở một bên nhịn không được cảm thán, muốn tìm ra một đứa bé cực kỳ giống Lãnh Tư Thần lại cực kỳ giống Hạ Úc Huân, quá không dễ dàng a!

Trừ phi là hai người bọn họ tự mình chế tạo ra thì được?!

"Không cho phép khi dễ mẹ tôi!" Tiểu Bạch thấy thế kích động không thôi mà xông tới dùng sức đánh vào chân Lãnh Tư Thần, Lãnh Tư Thần vốn dĩ đã bị thương, bị va chạm không đứng vững, buông tay Hạ Úc Huân ra lảo đảo lùi ra sau, Lương Khiêm đúng lúc tiến lên đỡ lấy anh, mới không để anh ngã.

"Mẹ, mẹ có đau hay không?" Tiểu Bạch khẩn trương mà giữ chặt tay Hạ Úc Huân xem xét.

Hạ Tiểu Bạch không khóc, Hạ Úc Huân lại khóc, nhìn cậu nhóc khẩn trương mà đem tay mình cầm trong lòng bàn tay nho nhỏ, nước mắt hoàn toàn không khống chế được liền lăn dài......

"Mẹ, mẹ đừng khóc, thực xin lỗi, mẹ là con sai rồi...... Con xin lỗi...... Mẹ con xin lỗi......" Tiểu Bạch vừa thấy mẹ khóc biện pháp gì cũng không có, lập tức hoảng sợ.

Nhìn hai mẹ con như thú mẹ bị thương thú con rúc vào lòng cùng nhau khóc thút thít, Lãnh Tư Thần cảm thấy mình quả thực là người xấu tội ác tày trời.

"Mẹ, mẹ làm sao vậy? Mẹ......" Đến gần cảm giác được nhịp tim cùng nhiệt độ cơ thể của Hạ Úc Huân không bình thường, trực giác Tiểu Bạch có chút không thích hợp.

Không xong rồi!

Mẹ không thể chịu kích thích, đều do mình, là mình làm hại mẹ khổ sở như vậy! Nếu chính mình không xúc động như vậy......

"Mẹ không có việc gì." Môi dưới Hạ Úc Huân cơ hồ bị cắn đến trắng bệch, lại vẫn thần sắc như thường.

Thời điểm này, cô sao có thể ngã xuống để Tiểu Bạch một mình đối mặt!

Tuyệt đối không thể!

"Mẹ, thật sự không có việc gì? Mẹ không cần gạt con." Tiểu Bạch vẫn có chút không yên tâm mà gắt gao nhìn chằm chằm cô.

"Ưm, kỳ thật có việc...... Mẹ bị con làm cho tức điên lên rồi, con có phải nên có điều bày tỏ hay không?" Hạ Úc Huân ngồi xổm trước mặt cậu, ủy khuất lau nước mắt.
 Chương 457: Bảo Bối Của MẹHạ Tiểu Bạch nhìn Hạ Úc Huân, khuôn mặt nhỏ đỏ lên có chút ngượng ngùng, do dự vài giây, ôm cổ cô, hôn một cái lên má cô.

"Bảo bối của mẹ......" Hạ Úc Huân ôm chặt Tiểu Bạch, đầu chôn ở bả vain ho nhỏ của cậu, giống như đây là trân bảo duy nhất của cô trên thế giới.

Bảo bối, hiện tại, con là duy nhất của mẹ.

Cái gì tình yêu chó má, cái gì thanh mai trúc mã, trừ con ra, mẹ cái gì đều không cần.

Vì người đàn ông trước mắt này, mẹ đã mất đi tất cả, mẹ tuyệt đối tuyệt đối không thể lại mất đi con!

Hạ Úc Huân lại ngẩng đầu, ánh mắt trở nên càng thêm kiên định, nói:"Vị tiên sinh này, cha đứa bé hiện tại không kịp đến, tôi là mẹ nó, mọi chuyện tôi chịu trách nhiệm, xin ngài không cần gây khó xử cho một đứa bé."

Lãnh Tư Thần nhìn cô lạnh nhạt xa cách, hai tay nắm chặt thành quyền, con ngươi tràn đầy vẻ bị thương.

Hạ Úc Huân, hiện tại là như thế nào?

Em ở giữa chúng ta xây lên tầng tầng tường cao, cách trở anh tiến vào.

Em xem anh như sài lang hổ báo, hồng thủy mãnh thú cảnh giác phòng bị.

Anh đáng sợ như vậy sao?

Đúng, từ lúc đầu tiên nhìn thấy ánh mắt cô anh liền phát hiện, cô sợ anh!

Nhận thức này khiến anh lạnh thấu xương, như rơi vào động băng sâu vạn trượng.

Cuối cùng, muôn vàn đau đớn chỉ hóa thành một nét thoáng hiện qua khóe miệng bất đắc dĩ chua xót, anh trầm mặc xoay người, đi vào phòng bệnh.

Sau một lúc lâu đều không có tiếng bước chân, anh mới đưa lưng về phía cô bố thí mở miệng, nói: "Chẳng lẽ cô muốn một người bệnh đứng còn không vững phải đứng ở chỗ này bồi cô nói chuyện?"

Thanh âm lạnh nhạt truyền đến, Hạ Úc Huân cắn cắn môi, lôi kéo tay Tiểu Bạch đi theo vào phòng bệnh.

Phòng bệnh.Lãnh Tư Thần dựa vào đầu giường, nhìn hai người trước mắt một bộ chờ đợi nhận lệnh từ thẩm phán, giống như mình thật sự là cái ác ma, trong lòng chua xót không thôi.

Sớm đã biết không phải sao?

Cho dù cô xuất hiện, cũng không dễ dàng tiếp nhận mình như vậy, huống chi, cô xuất hiện căn bản là không phải vì mình, mà vì con trai bảo bối của cô.

Nhìn thấy cô khẩn trương che chở cho Tiểu Bạch, một cổ đố kị không tên sắp sửa đem anh đốt cháy hầu như không còn gì, cho dù anh cơ hồ đã xác định đứa nhỏ này cũng là con anh.

Hạ Úc Huân, em rốt cuộc là khi nào trộm giống của anh?

Anh đột nhiên nhớ tới một đêm kia, lần cuối cùng ôn nhu lưu luyến với cô.

"Anh nói muốn cho em một đứa con, còn tính chứ?" Cô thấp thỏm nói nhỏ làm anh mừng rỡ như điên, một khắc kia, anh thậm chí cho rằng mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới này.

Nếu là một lần kia có Tiểu Bạch, vậy mọi thứ đều thông suốt, dựa theo tính cách Hạ Úc Huân, nguyên nhân có thể khiến cô hạ quyết tâm tự sát cuối cùng lại còn sống chỉ có một cái, cô mang thai......

Cô mang thai!

Tưởng tượng đến nếu không phải bởi vì đứa nhỏ này, Hạ Úc Huân mất đi lòng tin vào cuộc sống sớm đã không còn trên đời này, sự đố kỵ trong lòng Lãnh Tư Thần bởi vì cảm kích giảm bớt vài phần.

Hơn nửa ngày mới thu thập xong tâm tình hỗn độn, Lãnh Tư Thần dựa trên giường, một bộ việc công xử theo phép công mà chậm rãi mở miệng nói: "Như vậy, chuyện này, cô chuẩn bị giải quyết như thế nào?"

"Tiền thuốc men của ngài tôi sẽ chịu trách nhiệm toàn bộ."

Hạ Úc Huân vừa nói vừa nhìn chung quanh phòng bệnh VIP siêu cấp xa hoa này, xem ra lần này cần xuất không ít máu, không biết tiền tích cóp còn đủ hay không.

"Còn gì nữa?" Hiển nhiên Lãnh Tư Thần không dễ dàng buông tha cô như vậy.

"Còn nữa?" Hạ Úc Huân mày nhíu chặt.

"Hôm nay, tôi vốn là muốn kết hôn, nhưng hôn lễ lại bị con trai bảo bối của cô phá hủy, chẳng lẽ cô không nên chịu trách nhiệm sao?" Lãnh Tư Thần nhìn chằm chằm đôi mắt cô, gằn từng chữ một nói.


 Chương 458: Đền Cho Anh Một Tân Nương Không Thành


Tiểu Bạch bên cạnh vừa nghe Lãnh Tư Thần hùng hổ doạ người nói liền nhịn không được, nhưng lại bị ánh mắt của Hạ Úc Huân ngăn lại, vì thế không chọc giận mẹ, cậu nhóc đành phải không cam lòng mà ngậm miệng.


Hạ Úc Huân trầm ngâm một lát, cũng không nghĩ ra cách gì tốt, đành nói: "Thực xin lỗi, tôi sẽ cùng vợ ngài nói lời xin lỗi."





Lãnh Tư Thần lạnh nhạt mà quét mắt liếc cô một cái, nói: "Chỉ như vậy? Xin lỗi có thể giải quyết vấn đề sao? Cô có biết hôm nay đối với chúng tôi có bao nhiêu quan trọng không? Tạo thành ảnh hưởng có bao nhiêu lớn không?"

Lãnh Tư Thần từng câu từng chữ đều thật mạnh nện vào lòng cô, nhưng anh nói từng lời từng chữ đều có lý, cô hoàn toàn không cách nào phản bác.

Hạ Úc Huân hơi xiết chặt hai đấm, nói: "Vậy...... Ngài muốn như thế nào?"

Lãnh Tư Thần buồn bã nói: "Ẫm ĩ như vậy, Anh nhi nhất định sẽ hiểu lầm tôi ở bên ngoài có con riêng, cô cho rằng cô ấy còn muốn gả cho tôi?"

Lãnh Tư Thần nói chuyện đồng thời vẫn luôn cẩn thận quan sát vẻ mặt Hạ Úc Huân, thấy lúc mình nói chuyện hôn lễ, trên mặt cô không có bất luận cái gì khác thường, lòng như rơi vào động băng, ngữ khí cũng không khỏi lạnh hơn.

Hạ Úc Huân cắn chặt răng, dấu đi sự giận dữ sắp che dấu không được trong con ngươi, trong lòng âm thầm phỉ nhổ nói, đàn ông chết tiệt, vậy anh muốn tôi phải thế nào? Đền cho anh một tân nương không thành?

Không đợi Hạ Úc Huân nghĩ cách đáp lại, Lãnh Tư Thần ngay sau đó tiếp tục nói: "Còn một vấn đề, cô có thể giải thích một chút, vì sao con cô, dáng vẻ lại giống tôi đến vậy?"

Uất Trì Phi dựa vào cạnh cửa vẫn luôn chú ý tình huống bên này nghe được lão đại nhà hắn nói lập tức quay đầu nhìn về phía Hạ Úc Huân.

Vấn đề này xác thật là mấu chốt, cho dù cô gái này là giả, nhưng đứa bé có độ tương tự như Lãnh Tư Thần cao như vậy không dễ tìm.

Chẳng lẽ là lão đại ở bên ngoài để lại giống nòi, bản thân lại không biết?

Lương Khiêm vừa rồi đi lấy thuốc, vừa đến liền nghe được lời nói kính bạo như vậy, nơm nớp lo sợ mà làm đổ ly nước sôi để nguội, lại nơm nớp lo sợ mà đem thuốc hạ sốt đưa cho Lãnh Tư Thần nói: "Cái kia......BOSS, uống thuốc đi."Sao lại thế này? Anh vừa rời đi trong chốc lát không khí sao lại trở nên đáng sợ như vậy......

Lãnh Tư Thần không để ý đến anh, vẫn không nhúc nhích mà nhìn chăm chú vào Hạ Úc Huân, không buông tha bất cứ vẻ mặt nào của cô.

Lương Khiêm xấu hổ mà đứng ở một bên, tay vẫn duy trì tư thế để giữa không trung.

"Cái này...... Tôi nghĩ, chỉ do trùng hợp!" Hạ Úc Huân bị hỏi đến đau cả đầu, điểm này xác thật là hoàn toàn không cách nào xóa bỏ.

Cô vốn dĩ muốn nói bởi vì khuôn mặt chồng cô kỳ thật rất giống anh, hơn nữa là hỗn huyết, nhưng suy xét nói càng nhiều càng lộ nhiều sai sót, vì thế liền cô gắng ngắn gọn mà trả lời.

"Trùng hợp?" Lãnh Tư Thần lên giọng, nhướng mày, trong giọng nói ẩn chứa một tia trào phúng.

Sắc mặt Hạ Úc Huân bình tĩnh mà giải thích nói: "Hoàn cảnh nhà chúng tôi tương đối phức tạp, cho nên không tiện cùng người ngoài giải thích nhiều. Tôi chỉ có thể nói cho anh biết, chuyện hôm nay là bởi vì con tôi quá nhỏ không hiểu chuyện, nó từ nhỏ đã chưa từng gặp ba, mà vừa lúc Lãnh tổng ngài cùng ba nó lại có vài phần tương tự, nó ở trong TV nhìn thấy anh, cho nên mới nhất thời xúc động chạy đi tìm anh! Chuyện chính là như vậy.

Đứa bé và ngài không có bất luận quan hệ gì, điểm này, tôi sẽ chịu trách nhiệm giải thích rõ ràng với vợ của ngài.

Lãnh tổng anh khôn khéo như vậy, cô gái mà anh coi trọng khẳng định cũng thông tình đạt lý ôn nhu săn sóc, tôi nghĩ cô ấy nhất định có thể thông cảm cho anh!"

Lời này của Hạ Úc Huân có thể nói là không chê vào đâu được.

Lãnh Tư Thần ngoài ý muốn nhướng mày, nha đầu này thật đúng là chỉ số thông minh tăng trưởng!

Bất quá, muốn làm trò gian trá trước mặt anh, còn kém xa lắm! Chương 459: 24 Giờ Một Tấc Cũng Không Rời
"A? Hiểu biết tôi như vậy! Cô xác định cô gái tôi coi trọng tốt như vậy sao? Trên thực tế, cô gái tôi thích kia, không chỉ có xảo trá tai quái, hơn nữa còn xúc động tùy hứng, càng thêm máu lạnh tàn nhẫn!" Lãnh Tư Thần ý vị thâm trường mà nói.

Fuck!

Lãnh Tư Thần vừa dứt lời, ngọn lửa trong lòng Hạ Úc Huân tức khắc cọ cọ cọ mà dâng lên.

Người đàn ông đáng chết đáng chết đáng chết!

Tôi xảo trá tai quái? Tôi xúc động tùy hứng? Tôi máu lạnh tàn nhẫn? Đầu anh mới bị ván cửa kẹp sao!

Nghĩ đến đây, Hạ Úc Huân bỗng nhiên tỉnh ngộ, ảo não mà nhíu nhíu mày, thật là tức giận đến mức hồ đồ, cô đây là đang làm gì, vì cái gì phải dò số chỗ ngồi, anh lại không có nói người kia là mình!

"Vậy ngài rốt cuộc muốn như thế nào?" Cô gằn từng chữ một hỏi, ngữ khí rõ ràng có chút không kiên nhẫn.

Cho dù chết, cũng để cô chết thoải mái đi!

Lãnh Tư Thần đại khái là ngồi lâu có chút không thoải mái, muốn hoạt động thân thể một chút, kết quả lại không cẩn thận khẽ động vào miệng vết thương, đau đến mồ hôi lạnh ròng ròng.

"BOSS, anh không sao chứ!" Lương Khiêm vẫn luôn đang giả điêu khắc vội vàng từ trong đống thuốc tìm ra một lọ, nói: "Cái này là thuốc giảm đau!"

Lãnh Tư Thần mày cau chặt, vô cùng ghét bỏ, nói: "Lấy ra."

Nhớ tới BOSS ngay cả gắp đạn cũng không chịu dùng thuốc gây tê, sao có thể uống thuốc giảm đau, Lương Khiêm ngượng ngùng mà đem thuốc bỏ lại.

Ai, làm ơn đi lão đại à, trước kia anh có "Thuốc giảm đau" chuyên dùng, hiện tại không có loại phúc lợi này, người muốn học cũng phải xem xét thời thế.

Cho dù lão đại đnag muốn đề cập chuyện liên quan đến chị dâu khi hoàn toàn không ở trình độ chỉ số thông minh bình thường.

Lãnh Tư Thần lúc này một thân bị thương, tuy rằng anh một bộ lạnh nhạt khắt nghiệt dấu đi vẻ mặt đau đớn, nhưng anh cẫn sẽ biết đau.

Đã từng, chỉ cần anh hơi chau mày cô liền sẽ hoảng loạn không thôi......

Bản năng như vậy đã dung nhập huyết nhục cô, cho dù trải qua 5 năm cũng vẫn còn sót lại trong cơ thể, ảnh hưởng tâm trạng cô.

Móng tay Hạ Úc Huân khảm vào da thịt lòng bàn tay, nói với bản thân, đừng nhìn anh, không thể mềm lòng!

Lãnh Tư Thần trơ mắt nhìn cô gái trước mắt đối với sức khỏe của mình hoàn toàn thờ ơ, một lòng chỉ muốn nhanh chóng giải quyết mọi việc rồi rời đi, đột nhiên cảm thấy trên người một chút đều không đau.

Bởi vì, có một nơi nhìn không thấy, so với đau đớn trên người còn hơn trăm ngàn lần.

"Tôi muốn trước khi vết thương của tôi tốt hơn, 24 giờ một tấc cũng không rời mà làm hộ lý đặc biệt của tôi." Lãnh Tư Thần đưa ra yêu cầu cuối cùng.

Hiện tại việc cấp bách là phải có thời gian không gian tiếp cận cô, vì thế anh sẽ không bỏ qua bất cứ một cơ hội nào.

Hạ Úc Huân vừa nghe lập tức kích động nói: "Cái gì? Làm hộ lý đặc biệt cho anh!"

"Cô có ý kiến?" Cô đó là phản ứng gì? Anh đều đã như vậy, cô ngay cả một chút đau lòng đều không có, còn một bộ tránh còn không kịp.

"Tôi...... Tôi chỉ là cảm thấy không cần thiết...... Bệnh viện không phải có hộ sĩ sao? Hoặc là tôi giúp ngài mời hộ sĩ cũng được! Tôi còn có công việc phải làm, khẳng định không có nhiều thời giờ như vậy, càng không thể 24 giờ chiếu cố anh, quan trọng nhất chính là tôi không phải hộ sĩ chuyên nghiệp, thật sự là sợ ngược lại tăng thêm phiền toái cho anh." Vừa rồi đối mặt với đủ loại tra hỏi của Lãnh Tư Thần, cô đều bình tĩnh, nhưng tưởng tượng đến phải cùng anh sớm chiều ở chung, cô đều sắp rối loạn trận tuyến.

Lãnh Tư Thần nghe vậy giận quá hóa cười, nói: "Cô có công việc phải làm? Cô có công viêc quan trọng gì phải làm? Công việc của cô quan trọng hơn công việc của tôi sao? Cô không có thời gian! Cô biết thời gian của tôi có bao nhiêu quý giá? Một giây đồng hồ của tôi chính là mấy ngàn vạn cả trăm triệu! Để cô làm hộ sĩ cho tôi rất ủy khuất cô sao?"


 Chương 460: Uống Thuốc


"Mẹ......" Tiểu Bạch bên cạnh thật sự là nhịn không được, căm giận mà trừng mắt nhìn người đàn ông trên giường một cái.

Người đàn ông đáng ghét, người đàn ông không nói lí, người đàn ông tự đại! Cư nhiên dám khi dễ mẹ như vậy!

Lãnh Tư Thần tất nhiên tiếp xúc với ánh mắt hung tợn chán ghét của cậu nhóc, nhưng không có biện pháp, so với cái nhìn của con trai, tất nhiên là bà xã anh tương đối quan trọng.





Hạ Úc Huân sờ đầu Tiểu Bạch, tự biết trứng chọi đá, đành phải dấu đi sự không cam lòng trong mắt, gật gật đầu nói: "Tôi đã biết, mọi thứ liền dựa theo ngài nói làm đi."

Cô suy đoán Lãnh Tư Thần khăng khăng muốn mình làm cái gì hộ lý đặc biệt, hẳn là bởi vì vẫn có vài phần hoài nghi mình, muốn nhân cơ hội thử dò ý mình.

Nên trốn không được, càng tránh né càng khiến người hoài nghi, không bằng thoải mái hào phóng đáp ứng, đến lúc đó giặc tới thì đánh, nước lên thì nâng nền!

Lãnh Tư Thần thở phào nhẹ nhàng, thần sắc thoạt nhìn cuối cùng có chút vừa lòng, hơi hơi nhướng mày nói: "Đã biết, cứ như vậy? Ngoài miệng nói là được?"

Hạ Úc Huân mím môi, an an tĩnh tĩnh mà đi đến trước mặt anh, đầu tiên là đem nước lọc trong tay Lương Khiêm bưng lấy, sau đó đem hai viên thuốc đưa tới trước mặt anh.

Lãnh Tư Thần vô cùng phối hợp mà tiếp nhận nước và thuốc.

Đã bao nhiêu lâu rồi không có cảm giác như vậy......

Cho dù những thứ này đều là anh dùng phương thức đê tiện miễn cưỡng có được, vẫn làm anh kích động không thôi.

Bởi vì thất thần, anh không chú ý gỡ bỏ viên thuốc, trong phút chốc khoang miệng chua xót lan tràn.

Hạ Úc Huân chú ý vẻ mặt Lãnh Tư Thần, tức khắc hiểu được đã xảy ra chuyện gì, trên trán xẹt qua một tia hắc tuyến.

Người lớn như vậy, thuốc uống cũng không xong......

Cô theo bản năng mà từ túi móc ra một viên kẹo, bóc vỏ.

Vừa muốn đưa cho Lãnh Tư Thần, Lương Khiêm lập tức mở miệng chặn lại nói: "Lão đại không ăn kẹo."Nhưng, vừa dứt lời, Lãnh Tư Thần lại nghiêng người về trước, đã ở trên ngón tay cô ngậm lấy viên kẹo kia, hơn nữa môi lưỡi cố ý vô tình mà xẹt qua đầu ngón tay cô, Hạ Úc Huân lập tức như điện giật rụt trở về.

Người đàn ông này cố ý!

Anh quả nhiên là thử mình!

Cô đột nhiên cảm thấy tiền đồ của mình một mảnh hắc ám......

"......" Lương Khiêm thấy thế ngẩn ran gay tại chỗ, một bộ nhân sinh quan đã bị điên đảo, xem như tôi chưa nói gì.

Uất Trì Phi tuy rằng không chú ý tới Lãnh Tư Thần mờ ám, lại bởi vì bầu không khí quỷ dị ái muội quanh quẩn mà nhịn không được sắc mặt âm trầm.

Anh không hy vọng lại xuất hiện thêm một Hạ Úc Huân thứ hai!

"Đêm nay ở lại cùng tôi." Lãnh Tư Thần trong miệng ngậm kẹo, một bộ đương nhiên mà yêu cầu.

Hạ Úc Huân mặt đen lại, người này ngay cả trong miệng ngậm kẹo nói chuyện đọc nhấn từng chữ rõ ràng như vậy!

Còn nữa, anh vừa rồi nói cái gì? Cái gì kêu đêm nay ở lại cùng anh ta? Rất dễ sinh ra nghĩa khác có được không?

Hạ Úc Huân đè nén buồn nôn đầy bụng, khó xử nói: "Không thể châm chước một đêm sao? Tôi muốn đưa Tiểu Bạch về nhà trước."

Tiểu Bạch vừa nghe lời này lập tức ôm lấy chân Hạ Úc Huân, ngẩng khuôn mặt nhỏ kiên định mà nhìn cô, nói:"Mẹ, con không đi! Con muốn ở cùng mẹ!"

Lãnh Tư Thần mày cau lại, hả? Con trai cũng muốn ở lại? Vậy anh đương nhiên là cầu mà không được!

Tiểu Bạch vừa dứt lời, ngoài phòng đột nhiên phát ra một trận tiếng trầm đục ầm ầm ầm liên thanh, ngay sau đó, mưa gió mãnh liệt, bầu trời nặng nề bao ngày rốt cuộc vui sướng nổi lên mưa to gió lớn.

Ngoài cửa sổ sấm sét ầm ầm, Tiểu Bạch lôi kéo tay Hạ Úc Huân, khẩn trương không thôi mà ngửa đầu nhỏ nhìn chằm chằm cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro