451-455

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

· Chương 451: Mẹ Con

· Thanh âm cô gái không lớn, lại có một cổ khí thế khiến người ta phát lạnh, Uất Trì Phi bỗng khiếp đảm, bất tri bất giác buông lỏng.

Tiểu Bạch bị dọa lập tức nhân cơ hội bổ nhào qua ôm lấy chân Hạ Úc Huân.

Hạ Úc Huân ngồi xổm xuống, một tay đem Tiểu Bạch gắt gao ôm vào lòng, từ trên xuống dưới mà đánh giá cậu, xác định cậu không có việc gì mới an tâm, nói: "Không có việc gì thì tốt! Không có việc gì thì tốt......"

·

Nghe lời vừa rồi của Uất Trì Phi, có vẻ là Lãnh Tư Thần cứu Tiểu Bạch......

Đáng chết, trăm phương nghìn kế cùng anh ta phủi sạch quan hệ, không nghĩ tới cuối cùng cư nhiên lấy phương thức này liên lụy với nhau.

"Mẹ, rất xin lỗi, con gây rắc rối cho mẹ rồi!" Tiểu Bạch rũ đầu nhỏ, vẻ mặt xin lỗi.

Hạ Úc Huân dùng đầu chống trán cậu nhóc, khẽ cười một tiếng, nói: "Không sao, mẹ thực vui mừng, con rốt cuộc cho mẹ gặp họa một lần giống như những đứa trẻ bình thường khác. Lúc này đây, liền giao cho mẹ xử lý!"

"Mẹ......" Tiểu Bạch vẻ mặt cảm động còn có kinh ngạc, mẹ không có mắng cậu, không có trách cậu, lại khiến cậu càng bất an.

Hạ Úc Huân trấn an mà vỗ vỗ đầu cậu, nói: "Còn, con vì cái gì phải làm như vậy, sau khi mọi chuyện chấm dứt cùng mẹ giải thích."

Hạ Úc Huân nói xong quay sang hai người, nói: "Thực xin lỗi hai vị, xin hỏi, vị tiên sinh bên trong thế nào?"

Ngữ điệu cùng vẻ mặt của cô gái trước mắt hoàn toàn xa lạ nhìn đến mức Lương Khiêm cùng Uất Trì Phi không thể không đem lời nói cơ hồ phải buột miệng thốt ra nuốt xuống.

"Cô là ai?" Uất Trì Phi cảnh giác hỏi.

Mấy năm nay cũng không phải không có cô gái mặt giống Hạ Úc Huân cố ý giả mạo xuất hiện, nhưng, mang con đến nháo, đây vẫn là lần đầu.

"Tôi tên Hạ Như Hoa, là mẹ đứa bé này!" Hạ Úc Huân không kiêu ngạo đúng mực mà trả lời, nhìn chằm chằm con ngươi Uất Trì Phi ẩn giấu một tia hơi lạnh.

"Cũng họ Hạ? Không phải là chị em chứ...... Chưa từng nghe qua có chị em a......" Lương Khiêm lẩm bẩm tự nói.Lúc này, bác sĩ đi ra.

"Bác sĩ, tổng tài chúng tôi thế nào?" Lương Khiêm vội vàng đi lên hỏi.

Hạ Úc Huân lẳng lặng mà đứng ở một bên, không nói một lời, chờ đợi kết quả.

Uất Trì Phi thấy thế trào phúng mà cười cười, ngay cả diễn kịch cũng sẽ không diễn giống từng chút một như vậy, nếu cô gái kia thật là Hạ Úc Huân, với sự để ý của cô với ông chủ, nhất định vội muốn chết mới đúng, sao có thể một bộ thờ ơ như thế này?

Bác sĩ trẻ tuổi đẩy đẩy mắt kính, nói:"Cẳng chân trái bệnh nhân và khớp xương tay phải bị gãy, thân thể có vài chỗ thương tổn do va chạm, hiện tại đã tỉnh lại, tình huống cụ thể còn phải từng bước quan sát."

Vừa dứt lời, phòng bệnh đột nhiên truyền đến thanh âm kinh hoảng thất thố của hộ sĩ:"Tiên sinh, tiên sinh ngài không thể động! Tiên sinh......"

Lãnh Tư Thần mới vừa đắp thạch cao, cứ như vậy cương quyết chống đỡ, "Phanh" một tiếng cửa phòng bệnh mở ra.

Cô đến, anh nghe được thanh âm của cô!

Nhìn thấy Hạ Úc Huân trong một góc, Lãnh Tư Thần dưới ánh mắt kinh ngạc của cô, lảo đảo từng bước đến gần cô, sau đó, dùng tay trái không bị thương một tay đem cô ôm vào lòng......

"Tiểu Huân...... Tiểu Huân là em sao......"

Cô chưa chết, cô thật sự chưa chết!

Tìm người giữa trăm vạn người, thân ảnh cô dần vùi chon trong ngọn đèn dầu yếu ớt, sờ không tới, chạm không thấy.

Trong thời gian không có cô, mỗi đêm ngủ mơ nhớ lại mỗi cái nhăn mày mỗi một nụ cười của cô trong lòng liền càng thêm trống vắng lạnh băng, ban ngày luôn không hiểu sao bỗng thất thần, sau mỗi lần vui sướng thành công sẽ càng thêm cô quạnh......

Lại ôm cô vào lòng, anh hưng phấn đến run rẩy, hận không thể đem cô hòa tan, khảm vào tận xương máu.

· Chương 452: Lần Đầu Tiên Thấy Ngài

· Cảm nhận được độ ấm chân thật của cô, anh đột nhiên cảm thấy cái gì đều không quan trọng.

Lương Khiêm cùng Uất Trì Phi bên cạnh hai mặt nhìn nhau, thật là gặp quỷ, đây rốt cuộc là tình huống như thế nào......

Chẳng lẽ cô gái này thật là Hạ Úc Huân?

·

Hay BOSS tưởng niệm quá thành bệnh nhận sai người?

Nhưng BOSS khôn khéo như vậy, trước kia nhiều lần đều không có trúng chiêu, lần này cư nhiên sẽ trúng chiêu?

Nói thật, cô gái trước mắt tuy rằng nhìn có vài phần tương tự, nhưng so với những người trước kia không quan tâm là tự nhiên hay là phẫu thuật, đều không xem là quá giống. Có một lần một cô nương quả thực phẫu thuật thẩm mỹ giống hệt Hạ Úc Huân, khiến tất cả bọn họ đều kinh sợ, nhưng BOSS lại chỉ nhìn thoáng qua liền kết luận không phải, cuối cùng tra xét một chút quả nhiên không phải, lần này sao lại cố tình liền trúng chiêu của cô này?

Hai người thật sự là không nghĩ ra.

Đặc biệt Lương Khiêm cùng Uất Trì Phi bọn họ vẫn luôn đều cho rằng Hạ Úc Huân đã chết, chỉ là không dám ở trước mặt Lãnh Tư Thần đề cập mà thôi, chỉ có thể năm này sang năm nọ mà phối hợp tìm.

Giờ này khắc này, làm đương sự là Hạ Úc Huân cũng có chút ngẩn ra.

Lúc hơi thở lạnh lẽo quen thuộc giống như cuồng phong cấp mười hai che trời lấp đất thổi quét vào thế giới của cô, sự cứng rắn 5 năm ăn sâu bén rễ bị thổi đến lung lay sắp đổ.

5 năm lừa mình dối người, cô cho rằng cô đã có thể đem anh xem như người xa lạ không quan trọng, cho dù oan gia ngõ hẹp cô cũng có thể đạm nhiên mà chống đỡ.

Nhưng, ngày hôm trước một điệu waltz cũng đã khiến lòng cô chao đảo, giờ phút này anh run rẩy ôm càng khiến lòng cô hoảng loạn, đó là sự run rẩy dung nhập cốt tủy, mặc kệ bao nhiêu thời gian cũng không cách nào hủy diệt

Nhưng, cô rốt cuộc đã không còn là cô gái nhỏ đối với anh không hề có sức chống cự 5 năm trước nữa rồi.

Cô thong thả mà kiên định mà đẩy anh ra, vẻ mặt bình tĩnh mà tự nhiên, nói: "Thực xin lỗi, vị tiên sinh này! Tôi nghĩ, anh nhận sai người rồi."

Uất Trì Phi thấy thế trong lòng hoảng hốt, chẳng lẽ là dục cự còn nghênh? Nhất định là như thế!

Ngắn ngủn một câu, lòng Lãnh Tư Thần kịch liệt quặn đau, không thể nào tin nổi mà ngơ ngẩn mà nhìn cô, nói: "Tiểu Huân......"

Nhận sai người? Anh sao có thể nhận sai người!

"Tiên sinh, nếu ngài tỉnh táo, tôi muốn chúng ta có thể xử lý một chút chuyện hôm nay hay không. Thực xin lỗi, là tôi không quản con trai tốt, để nó không cẩn thận quấy nhiễu hôn lễ của ngài. Còn nữa, cảm ơn ngài đã cứu nó!" Hạ Úc Huân thật sâu mà cúi mình vái chào.

Lãnh Tư Thần vẫn đang thất thần, đôi mắt không hề chớp mà nhìn chằm chằm mặt cô, chú ý từng nét mặt của cô.

Tiểu Huân của anh là nóng nảy mà kích động, cô gái trước mắt lại lạnh lùng mà lý tính.

Tiểu Huân của anh là đáng yêu mà linh động, cô gái trước mắt lại dịu dàng mà bình tĩnh.

Tiểu Huân của anh giống như một nụ hoa ngây ngô dưới ánh mặt trời, cô gái trước mắt lại là đóa tường vi quyến rũ ẩn nấp trong đêm đen......

Nhưng, anh biết......

Hai tròng mắt Lãnh Tư Thần híp lại tản ra tia sắc bén mà nguy hiểm, giống như một con dã thú săn mồi, nói: "Tiểu Huân, em đừng quá xem nhẹ anh, em cảm thấy, thời gian 5 năm, anh sẽ liền không nhận ra em sao?"

Hạ Úc Huân mày nhíu lại, lộ ra vẻ khó hiểu, nói: "Tiên sinh, tôi không hiểu ngài đang nói cái gì. Nghe ý của ngài, tôi hình như là giống với một vị cố nhân nào đó của ngài, nhưng, tôi chắc chắn đây là lần đầu tiên tôi thấy ngài."

Bạn nhỏ Hạ Tiểu Bạch đứng ở một bên bĩu môi, được rồi, lần này cần phải thừa nhận, kỹ thuật diễn của mẹ thật sự là quá xuất sắc, ngay cả cậu đều thiếu chút nữa bị lừa.

Vẻ mặt tự nhiên, ngữ khí bình tĩnh này...... Đều có thể đoạt được giải Oscar!

Cho nên nói tiềm năng của con người thật là vô hạn!

· Chương 453: Thay Đổi Bất Ngờ

· "Lần đầu tiên thấy mặt?" Lãnh Tư Thần bỗng nhiên tiến đến bên tai cô, gằn từng chữ một hỏi, hơi thở ấm áp ăn mòn cảm quan của cô: "Em xác định?"

Hạ Úc Huân lúc anh đến gần có chút mất tự nhiên và ngượng ngùng, hơi khẩn trương nói: "Nhân vật như Lãnh tổng, nếu không phải bởi vì ngoài ý muốn ngày hôm nay, người dân tầm thường như tôi sao có cơ hội gặp mặt."

Một người đàn ông tuấn mỹ đến gần mình nói chuyện như vậy, hơn nữa ngữ khí ái muội, cô nếu còn bình tĩnh như nước chẳng phải là quá khiến người hoài nghi.

A, Lãnh Tư Thần, anh cho rằng tôi còn là Hạ Úc Huân đơn thuần ngây thơ năm đó sao?

Những thứ bây giờ, đều là anh dạy tôi! Cũng là anh ép!

Nhìn phản ứng xa lạ không thôi của Hạ Úc Huân, vẻ mặt không hề khác thường, thậm chí liền một chút gợn sóng đều không có, mặt Lãnh Tư Thần thay đổi bất ngờ, ánh mắt âm u như gió lốc giữa không trung, quanh người tản mát một luồng áp suất cường đại hình thành cơ hồ khiến người ta hô hấp đều khó khăn.

Uất Trì Phi cùng Lương Khiêm chôn đầu tận lực giảm bớt sự tồn tại của mình, ngay cả thờ cũng không dám phát ra một tiếng.

Bạn nhỏ Hạ Tiểu Bạch trưởng thành sớm vốn bình tĩnh sắc mặt cũng có chút trắng bệch, cậu lần đầu tiên phát hiện người đàn ông mình sắp sửa đối mặt thì ra cường đại và nguy hiểm như vậy.

Chỉ là một biểu cảm mà thôi, thế nhưng có thể khiến người ta bị cảm giác cường đại đó dồn ép.

Cậu thậm chí có chút hối hận vì hành động xúc động của mình, cậu bây giờ còn quá nhỏ, hoàn toàn không có năng lực chống lại chú kia, bây giờ còn xui xẻo rơi vào tay chú, hậu quả cậu quả thực không dám tiếp tục nghĩ nữa......

Người duy nhất còn bình tĩnh đại khái chỉ có Hạ Úc Huân, nhận thấy được cậu nhóc bên cạnh tay run rẩy, lộ ra vẻ mặt ôn nhu, nhẹ nhàng sờ sờ đầu cậu, nắm chặt tay cậu.

Từ khi nào, chỉ cần một ánh mắt của Lãnh Tư Thần cô liền sẽ hai chân nhũn ra chỉ số thông minh thấp tệ, anh bảo cô đi hướng đông cô không dám đi hướng tây, đi hướng nam tuyệt đối không dám đi hướng bắc.

Mà hiện giờ, cô sở dĩ có thể đối mặt với người đàn ông trở nên càng thêm đáng sợ khủng bố trước mắt, không chỉ là bởi vì phải bỏ đi dục vọng mới làm nên đại sự được, càng bởi vì, làm mẹ thì càng phải mạnh mẽ hơn, mà cô là một người mẹ.

Tuy rằng giờ phút này ở đây trong lòng mỗi người đều đã hiện lên vô số ý niệm, nhưng trên thực tế cũng chỉ là mười giây đồng hồ ngắn ngủn.

Ngay lúc không khí căngthẳng chạm vào là nổ ngay, ngay lúc Hạ Úc Huân đều sắp có chút chịu đựng không nổi cơ hồ phải không màng tất cả bế Tiểu Bạch cất bước chạy trốn...

Vẻ mặt Lãnh Tư Thần rốt cuộc từ bất cứ khi nào có thể bùng nổ mưa gió dần dần bình ổn, thẳng đến khi hoàn toàn khôi phục vẻ bình tĩnh trước đó.

Thời gian mấy chục giây ngắn ngủn này, ai cũng không biết trong lòng Lãnh Tư Thần rốt cuộc đã trải qua cái gì, chỉ biết là không khí xung quanh trong phút chốc lưu thông, bọn họ rốt cuộc có thể thở bình thường.

Hạ Úc Huân vẫn luôn bất động thanh sắc mà chú ý vẻ mặt Lãnh Tư Thần, thấy ánh mắt anh nhìn mình từ cực nóng đến mức có thể đem người ta hòa tan thành tro bụi, đến biến thành một bộ nhìn người xa lạ, lòng cũng dần dần thả lỏng.

Anh...... Bộ dáng này là tin tưởng mình sao?

Rốt cuộc cô tự nhận biểu hiện hôm nay cho dù không có được trăm phần trăm cũng đã làm được 99%, anh không có lý do nào nhận ra cô mới đúng.

về phần Tiểu Bạch, tuy rằng khuôn mặt quá mức gây chú ý, nhưng rất nhiều cậu bé lai đều vô cùng đẹp, chỉ là trong trường hợp lúc ấy, mọi người theo bản năng liền đem Tiểu Bạch cùng Lãnh Tư Thần liên hệ với nhau.

Đại não Hạ Úc Huân nhanh chóng chuyển động, cơ hồ đã nghĩ tới sau khi trở về nghĩ cách tìm người nước ngoài đẹp trai mắt làm lá chắn.

· Chương 454: Ba Đứa Bé Là Ai

· Lãnh Tư Thần lẳng lặng mà đứng ở nơi đó, ngữ khí bình tĩnh không gợn sóng mà phun ra bốn chữ —— "Vũ hội hóa trang."

Phản ứng đầu tiên của Hạ Úc Huân là nhẹ nhàng thở ra, nghĩ thầm cũng may, tránh thoát một kiếp, anh thật sự không có nhận ra cô!

Phản ứng thứ hai là lập tức ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới người lần trước ở hạnh hoa thôn gặp được, cư nhiên thật sự là anh!

·

"Còn nhớ rõ bá tước Dracula trong vũ hội hóa trang chứ?" Lãnh Tư Thần không nhanh không chậm hỏi.

Anh vừa rồi cố ý ghé sát vào chỉ là vì nhìn rõ hoa tai của cô, là một lông thiên nga chế thành cỏ bốn lá màu hồng nhạt, phía dưới là thập tự giá bằng đá đen.

Kiểu dáng rất kỳ lạ, giống hệt cô đeo ở trong vũ hội hóa trang.

Một lần ý loạn tình mê trong vũ hội hóa trang đã khiến anh hoài nghi thân phận của cô, mà giờ phút này, hai thân ảnh chồng lên nhau, anh đã hoàn toàn xác định cô gái trước mắt chính là cô.

Nhưng, cho dù anh quay cuồng nóng lòng như dung nham trong núi lửa, lại chỉ có thể cứng rắn để mình bình tĩnh lại, anh không dám, cũng không thể vào giờ phút này nhận cô.

Theo tính cách Hạ Úc Huân, một khi mình cương quyết vạch trần thân phận cô, nhận được chắc chắn là cô bỏ trốn lần thứ hai thậm chí có thể càng phản ứng kịch liệt.

5 năm trước anh đã vì như vậy trả giá nặng nề, hiện giờ, anh không dám mạo hiểm qua cái nguy hiểm đó, chỉ có thể đi từng bước một.

Quan trọng nhất là...... Hiện giờ bên cạnh cô cư nhiên còn có con trai bốn năm tuổi!

Đây quả thực khiến tâm thần anh kích động, càng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Hạ Úc Huân sau một lát trầm mặc, bỗng nhiên một bộ bừng tỉnh đại ngộ,nói: "A! Thì ra là anh! Buổi tối hôm đó thật xin lỗi, Tiểu Bạch xảy ra chút chuyện, cho nên em phải đi trước, không thể tin được lại được gặp anh lần nữa......"

Sắc mặt Lãnh Tư Thần hơi trầm xuống, hai tròng mắt híp lại, ánh mắt bất đắc dĩ ẩn nấp một tia vừa yêu lại vừa hận.

Nha đầu này mấy năm nay cấp bậc quả thật được nâng cao không còn nhỏ bé nữa, nếu cô chột dạ mà phủ nhận, vậy chứng minh trong lòng cô có quỷ, nhưng cô lại quang minh chính đại mà thừa nhận, cẩn thận mà trả lời vấn đề của anh.

Lãnh Tư Thần dấu đi tinh quang chợt lóe qua trong con ngươi, giống như tùy ý hỏi một câu: "A? Tiểu Bạch?"Chỉ có lúc nhắc tới Tiểu Bạch, mặt Hạ Úc Huân mới hiện lên một tia mất tự nhiên rất khó phát hiện, nhìn cậu bé bên cạnh nhàn nhạt nói: "A, con trai tôi."

"Cậu bé...... Ngày đó làm sao vậy?" Ánh mắt Lãnh Tư Thần cầm lòng không được mà dừng trên người Tiểu Bạch, người sau đó lập tức quay đầu đi không thèm nhìn anh, một bộ ghét bỏ.

"Cám ơn ngài quan tâm, đã không có việc gì." Hạ Úc Huân đáp.

Cho dù hiện tại còn chưa xác định thân phận đứa bé này, nhưng Lãnh Tư Thần vẫn vì thái độ không tốt của cậu nhóc này mà nội tâm có chút mất mát.

Hơn nữa khấu khí của Hạ Úc Huân lại rất căng, một bộ phòng bị, nói cái gì đều không rõ, hai mẹ con làm anh có chút tích tụ nói không nên lời.

"Tối hôm đó, cô gạt tôi." Lãnh Tư Thần hạ giọng, ngữ khí toát ra một tia không vui.

"Gạt anh?" Hạ Úc Huân khó hiểu, chuyện cô gạt anh khá nhiều, anh muốn nói chuyện nào a?

"Cô gạt tôi nói...... Khuôn mặt cô rất xấu!" Lãnh Tư Thần đè nén cảm xúc mãnh liệt trong lòng, mắt không chớp nhìn chằm chằm mặt cô nói.

"Ách......" Lời này của anh chẳng lẽ là đang khen cô xinh đẹp?

Hạ Úc Huân sửng sốt, không nghĩ tới anh là muốn nói chuyện này, có chút ngượng ngùng mà cúi mặt, thấp giọng nói: "Tôi nói là sự thật, tôi tẩy trang ra quả thực rất xấu......"

Trên thực tế, là trang điểm sẽ rất xấu.

Nếu không phải tình huống quá khẩn cấp, cô tuyệt đối sẽ trang điểm rồi mới xuất hiện, nhất định ghê tởm đến anh phát ói mới thôi, nào còn có thể cho anh hỏi đông hỏi tây.

Bất quá, cảm giác của Lãnh Tư Thần nhạy bén như vậy, cô thiếu chút nữa đã bị phát hiện, hiện tại quang minh chính đại đối mặt với anh, ngược lại nhất lao vĩnh dật(*), nếu trang điểm về sau bị anh phát hiện, ngược lại là ba trăm lượng vô ngôn.

Lãnh Tư Thần do dự thật lâu cuối cùng vẫn không thể bình tĩnh, mắt sáng như đuốc mà nhìn về phía Tiểu Bạch hỏi: "Ba đứa bé là ai?"

(*): Một lần vất vả cả đời nhàn nhã.

· Chương 455: Không Liên Quan Đến Tôi?

· Anh hoài nghi Tiểu Bạch rồi!!!

Tim Hạ Úc Huân bỗng chốc như bị một đôi bàn tay vô hình nắm chặt, ngay cả hô hấp đều có chút khó khăn, dùng hết sức mới miễn cưỡng ổn định, bộc lộ vẻ mẫn cảm và bài xích của một người mẹ đơn thân rất bình thường mẫn cảm cùng bài xích, không vui mà nói: "Đây là chuyện riêng tư của tôi, không liên quan đến Lãnh tổng."

"Không liên quan đến tôi?" Lãnh Tư Thần gằn từng chữ một mà lặp lại lời cô.

·

Hạ Úc Huân cơ hồ có thể nghe được thanh âm nghiến răng nghiến lợi của người nào đó, một cái chớp mắt kia cảm thấy sự tự tin anh không hoài nghi mình không khỏi lại dao động.

Uất Trì Phi cùng Lương Khiêm hệt như hai bóng đèn siêu cấp đứng ở nơi đó, đi cũng không được, không đi cũng không được, cảm giác xấu hổ nói không nên lời.

Hiện tại rốt cuộc là như thế nào? Nhìn phản ứng của Lãnh Tư Thần ngay từ đầu, tựa hồ nhận định người này chính là Hạ Úc Huân, nhưng sau đó lại nhìn ra anh rõ ràng bình tĩnh lại.

Nhưng anh bây giờ đột nhiên lại quan tâm đứa nhỏ này là như thế nào?

Bất quá cũng khó trách anh sẽ hỗn loạn, một cô gái gần giống cũng không có gì, trọng điểm là diện mạo cậu bé kia không giả được! Nếu muốn tìm một nhóc con giống hệt Lãnh Tư Thần như vậy cũng không phải là một việc đơn giản.

Nếu là âm mưu, vậy tinh lực của người đứng sau tiêu phí quả thực khó có thể tưởng tượng nổi.

Hai người đang miên man suy nghĩ các loại âm mưu, chỉ thấy Lãnh Tư Thần lên mặt nạt người mà đến gần cô gái kia vài bước.

"Con cô huỷ hoại hôn lễ của tôi, làm hại tôi bị tai nạn xe cộ bán thân bất toại, như vậy cũng coi như không quan hệ sao? Chẳng lẽ không để ba đứa bé ra mặt giải quyết một chút?"

Thực hiển nhiên Lãnh Tư Thần cũng không phải kẻ dễ bắt nạt, lý do này vô cùng danh chính ngôn thuận.

Bạn nhỏ Hạ Tiểu Bạch vừa nghe lời này mày nhíu chặt, lập tức từ sau lưng Hạ Úc Huân đứng ra, lòng đầy căm phẫn nói: "Chuyện này không liên quan đến bất cứ ai, là tôi làm, tôi một mình gánh vác."

Hạ Úc Huân khẩn trương mà kéo Tiểu Bạch về, cả giận nói: "Con mới năm tuổi, con muốn gánh vác thế nào? Con sai, chỉ có thể là mẹ sai. Mặc kệ trước đó con có làm cái gì mẹ đều có thể tha thứ cho con, nhưng lúc này đây, con thật sự quá đáng!"

"Mẹ, con......"

Từ nhỏ đến lớn, đây vẫn là lần đầu tiên mẹ dùng ngữ khí nặng nề như vậy nói với cậu, thần sắc Tiểu Bạch có chút kinh ngạc, ngay sau đó trong lòng đau xót, tràn đầy ủy khuất bỗng chốc dâng lên.

"Được rồi, hiện tại mẹ không muốn nghe con nói chuyện, qua đứng là được rồi."

Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, trong đầu Hạ Úc Huân loạn thành một đoàn, huyệt Thái Dương điên cuồng nhảy lên, đau đến đầu óc cô sắp sửa hỗn loạn, ngữ khí khó tránh khỏi hơi có chút cứng rắn.

Sự tình sao lại phát sinh đến loại tình huống này rồi?

Cô đến bây giờ đều không rõ Tiểu Bạch sao lại làm ra chuyện đột ngột như vậy.

Cô vẫn luôn cho rằng mình đủ tư cách làm mẹ, giờ phút này lại phát hiện thất bại, chính mình nhìn Tiểu Bạch lớn lên, thế nhưng một chút đều không hiểu cậu......

Cô đã từng nghĩ tới ngàn vạn loại khả năng tình cảnh có thể gặp Lãnh Tư Thần, mà hiện thực lại có thể đánh đến cô trở tay không kịp.

Màn tương ngộ này, quả thực quá vớ vẩn!

Hiện tại, sự bình yên cô duy trì suốt 5 năm trong nháy mắt đều bị đánh vỡ, tất cả mọi chuyện quá khứ cô không muốn nhớ lại đều như thiên quân vạn mã điên cuồng giẫm đạp trong trí nhớ cô, khiến mỗi một tế bào của cô đều đau đớn.

Tim như bị khoan quặn đau......

Đứa bé không có duyên bước vào cuộc đời......

Máu tươi chói mắt đầy tay......

Nụ cười đọng lại nơi khóe miệng của ba cô tựa như một nụ hoa khô vĩnh viễn không cách nào nở rộ trong lòng cô......

Dấu vết xấu xí trên cổ tay, là sự tuyệt vọng tối tăm nhất của cô......

Tim trong phút chốc phá thành mảnh nhỏ, thế giới ở bên tai ầm ầm sụp đổ......

Hồi ức đau đớn trong nháy mắt như hơi thở, một khi từ nhà giam đáy lòng mốc meo tối tăm giải phóng, liền đau đớn mỗi một góc trong cơ thể, đau đến từng giọt máu......

Đã rất lâu rồi không có cảm giác này lại lần nữa mãnh liệt mà ập vào lòng, hô hấp giống như có xương cá hung hăng mà chắn ngang cổ họng, lồng ngực đau đớn lan tràn khắp người, quen thuộc choáng váng hùng hổ mà ập đến......

5

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro