446-450

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Chương 446: Ai Nói Em Không Muốn


Rất xa liền nhận thấy được khóe miệng Hạ Úc Huân hiện lên một nụ cười quỷ dị, Tần Mộng Oanh có chút khiếp sợ, thật cẩn thận mà ngồi xuống bên cạnh cô, có chút vô ngữ mà chạm cánh tay cô, nói: "Nghĩ cái gì vậy? Vẻ mặt lại thế này."

Hạ Úc Huân ha ha cười nói: "Em suy nghĩ, nếu lúc này có phần tử khủng bố ở hiện trường ném vào một quả bom, ngày mai chúng khoán thành phố A sẽ rớt bao nhiêu điểm?"





"Khụ, thực giàu trí tưởng tượng...... Ách, trời ạ! Em hẳn không phải là muốn đi làm người đánh bom đó chứ! Úc huân, em ngàn vạn lần đừng nghĩ quẩn!" Tần Mộng Oanh kinh hoảng thất thố mà giữ chặt tay cô.

"Làm ơn, chị Mộng Oanh, chị tới giờ uống thuốc rồi! Em thấy gần đây người thần kinh suy nhược chính là chị a?" Hạ Úc Huân trong miệng nói lời châm chọc, nhưng đối với sự quan tâm của Tần Mộng Oanh với mình vẫn rất cảm động.

Tần Mộng Oanh xoa xoa ấn đường, đáp: "Chị hình như là có chút...... Còn không phải là bị em dọa sao."

Hạ Úc Huân bất đắc dĩ mà nhìn cô thở dài, nói: "Chị Mộng Oanh, chị đừng nhọc lòng vì em, có rảnh cũng ngẫm lại chính mình."

"Ngẫm cái gì?" Tần Mộng Oanh khó hiểu.

"Nghĩ......" Hạ Úc Huân đột nhiên nghĩ đến lời Tiểu Bạch nói với mình, búng ngón tay nói: "Nghĩ tìm cho Niếp Niếp một người cha a!"

"Úc Huân, đừng nói giỡn!" Tần Mộng Oanh sửng sốt, tiếp theo nhướng mày nói: "Em không biết có câu nói đã không muốn chớ đẩy cho người sao?"

Hạ Úc Huân vừa ăn dưa hấu vừa buột miệng nói: "Không muốn? Ai nói em không muốn, em rất muốn chứ!"

Tần Mộng Oanh có chút vô ngữ mà nhìn cô, nói: "Em rốt cuộc có ý gì a?"

"Kỳ thật, gần đây em đột nhiên nghĩ thông suốt, đời người còn có bao nhiêu cái 5 năm chứ! Hiện tại chúng ta đã đến cuối của tuổi thanh xuân, lại không nắm bắt thời gian liền thật sự không còn kịp nữa, cả đời đều đã tiêu hao trên người một người đàn ông không tiền đồ như vậy!" Hạ Úc Huân có chút phấn khởi mà nói.

"Ách, Úc Huân, em không sao chứ? Thật khó thể tin nổi đây là lời từ trong miệng em nói ra......" Tần Mộng Oanh lau mồ hôi.

Hạ Úc Huân không thèm để ý mà nhếch khóe miệng, đáy mắt lại không có ý cười, nói:"Không có việc gì a, có thể có chuyện gì? Em đột nhiên nghĩ thông suốt mà thôi! Chị nói, nếu đàn ông bọn họ đều có thể nhìn ra, bắt đầu cuộc sống mới, chúng ta cần gì phải chấp nhất như vậy?

Em đột nhiên tưởng niệm mùa xuân, muốn tìm một người đàn ông, không được sao? Dựa vào cái gì bọn họ có thể tiêu dao khoái hoạt, chúng ta lại phải chịu ràng buộc, mỗi ngày giống như tu khổ hạnh?"

Nghe đến đó, Tần Mộng Oanh nhìn Hạ Úc Huân bình tĩnh vạn phần, kỳ thật ánh mắt hàm chứa vài phần trào phúng cùng oán giận, đột nhiên liền hiểu ra, thở dài nói: "Úc Huân, em tức giận sao?"

Tuy rằng cô vẫn luôn làm bộ không chút nào để ý, mà sự thật chứng minh cô quả thật cũng che dấu thành công, nhưng, lúc cô tận mắt nhìn thấy một màn này, chung quy vẫn là lộ ra sơ hở.

Hạ Úc Huân nghe vậy hô hấp cứng lại, có cảm giác như bị nhìn thấu tức giận.

Tức giận? Cô có sao?

Cúi đầu nhìn miếng dưa hấu bất tri bất giác bị cô chọc nát......

Được rồi! Cô có!

Hạ Úc Huân dùng muỗng dường như tiếp tục chọc dưa hấu cho hả giận, lẩm bẩm nói: "Nhìn thấy người kia đã từng lời thề son sắt nói cái gì đời này không thể thiếu em, kết quả em mới chết 5 năm liền vui vẻ bên người mới, có thể không tức giận sao? Em có tu luyện cũng không đến mức tâm như nước lặng như chị, nên tức giận vẫn sẽ tức giận!"

Cô tâm như nước lặng? Tần Mộng Oanh nghe vậy không nói chuyện, chỉ cười khổ lắc lắc đầu.

Sau khi cùng Hạ Úc Huân hàn huyên vài câu, Tần Mộng Oanh ngược lại an tâm, bởi vì phản ứng như vậy của Hạ Úc Huân ngược lại là rất bình thường, một chút cảm xúc đều không có mới không bình thường.

Hy vọng chuyện này có thể thuận lợi vượt qua, đừng xảy ra cái gì ngoài ý muốn.
 Chương 447: Một Hồi Kịch Một Vai


Cùng lúc đó trong tiệc cưới.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, khách khứa cơ hồ đều đã chào hỏi qua, mọi thứ cũng đều chuẩn bị ổn thoả.

Lương Khiêm có chút nôn nóng mà cùng mục sư dặn dò vài câu, sau đó đi đến trước mặt Lãnh Tư Thần, ghé vào tai anh cẩn thận mà xin chỉ thị nói: "BOSS, thời gian đã tới rồi, muốn bắt đầu hay chưa?"

Lãnh Tư Thần càng không khỏi căng thẳng, mắt đen thâm trầm bỗng chốc sắc bén nheo lại, trầm mặc thật lâu sau, môi mỏng phun ra ba chữ: "Chờ một chút."

Lương Khiêm không khỏi sửng sốt, còn chờ? Đều đã đến lúc này, anh rốt cuộc phải đợi cái gì a?

Cung Hiền Anh hôm nay vai chính thật sự một chút đều không vội, vui vẻ thoải mái mà bưng ly rượu di chuyển khắp nơi, cuối cùng trở lại bên cạnh Lãnh Tư Thần, hỏi: "Thế nào? Có phát hiện con mồi của anh chưa?"

Tuy rằng anh không trả lời, nhưng nhìn khuôn mặt âm trầm của anh còn hơn cả thời tiết hôm nay liền biết đáp án, Cung Hiền Anh đồng tình mà an ủi nói: "Cũng không chừng cô ấy đang trên đường tới? Hoặc là, có thể hay không là cô ấy không có thiệp mời bị ngăn cản vào không được a?"

"Nếu cô ấy muốn, không có gì có thể ngăn cản cô ấy!" Lãnh Tư Thần nói xong, rót rượu cay vào đầy miệng.

Có lẽ thật sự giống như lời Cung Hiền Anh, từ đầu tới đuôi, anh hệt như một thằng hề, đạo diễn một vở hài kịch.

Người kia, là thật sự không cần anh.

Anh rốt cuộc còn đang hy vọng xa vời cái gì nữa?

Chính anh làm hại cô mất đi một đứa bé, mất đi người thân nhất.

Cô hận anh còn không hết, sao có thể yêu anh, để ý anh.

Có lẽ, cô căn bản ngay cả hận đều lười đến bố thí cho anh, đã sớm quên anh không còn một mảnh.

Cô từng nói, cô không hận, cũng không yêu.

Lúc này, Lãnh Tư Triệt một thân chính trang đã đi tới, vỗ vỗ vai Lãnh Tư Thần, ngữ khí có chút oán trách, nói: "Anh, anh cũng quá không suy nghĩ! Chuyện quan trọng như vậy, sao lại không báo cho chúng ta biết một tiếng?"

Lãnh Tư Thần mặt không cảm xúc nói: "Không có gì quan trọng, tới hay không đều không sao cả."

Lãnh Tư Triệt vẻ mặt cứng đờ, có chút xấu hổ. Ngữ khí đạm mạc của Lãnh Tư Thần không thể nghi ngờ khiến tim anh đau đớn.

Anh đơn giản cũng không hề nỗ lực giả tạo cảnh thái bình, tự giễu mà cười cười, nói: "Em biết, nhà chúng ta đối với anh xác thật không quan trọng. Nhưng em vẫn chân thành mà hy vọng anh có thể hạnh phúc.

Anh không có mời, ba mẹ cũng không nên không mời mà đến, đành phải để em mặt dày chạy tới, ly rượu này để em thay ba mẹ không thể tới kính anh!"

Lãnh Tư Triệt uống một hơi cạn sạch, sau đó từ trong tay người hầu lại cầm lấy một ly, lại uống cạn, nói: "Ly này là em phận làm em trai kính anh. Anh không nhận em cũng không sao, nhưng anh vĩnh viễn là anh trai em."

Nhìn bộ dáng Lãnh Tư Triệt, Lãnh Tư Thần nhíu mày, kéo kéo khóe miệng muốn giải thích cái gì, nhưng chung quy vẫn là cái gì cũng chưa nói ra.

Đối với chuyện người lớn hai bên nam nữ cũng chưa đến, mọi người tuy rằng hoang mang, nhưng rốt cuộc đây là chuyện riêng của họ, bọn họ cũng không nhiều lời nữa.

Ánh mắt Cung Hiền Anh lưu chuyên giữa hai anh em bọn họ, dường như không khí có chút quỷ dị, xem ra lời đồn Lãnh Tư Thần và trong nhà bất hòa là thật sự.

Lãnh Tư Triệt người em trai thoạt nhìn đặc biệt ôn nhu thân thiết, còn có vài phần dịu dàng nho nhã từ trong xương cốt lộ ra.

So sánh với Lãnh Tư Thần vừa nhìn khiến người ta đau khổ thất vọng, Lãnh Tư Triệt này thật sự khiến người thấy ấm lòng.

Lại qua hơn mười phút, sắc mặt Lãnh Tư Thần càng ngày càng âm trầm, cuối cùng, nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, rốt cuộc mở miệng nói một tiếng: "Lương Khiêm."

Lương Khiêm tùy thời đợi mệnh vội vàng đuổi kịp tiến lên, rốt cuộc nghe được Lãnh Tư Thần nói —— "Bắt đầu đi!"

"Vâng! BOSS!" Chương 448: Kinh Hách Toàn Trường


Nhạc mở đầu, hành khúc hôn lễ, đọc thơ, cầu nguyện, hiến thơ, lời chúc mừng, khuyến khích hôn nhân......

Lễ nghi dài dòng, từng bước một, tinh tế mà hoa lệ.

Có thể trong thời gian ngắn như vậy làm thập toàn thập mỹ, không thể không nói Lương Khiêm xác thật là hao tổn nhiều tâm tư.

Không có bản lĩnh sao có thể ở bên cạnh Lãnh Tư Thần nhiều năm như vậy.

Mục sư trang trọng mà nhìn một đôi tân nhân phía trước, nói: "Lãnh Tư Thần tiên sinh, ngài nguyện ý cưới cô gái này chứ? Yêu cô ấy, trung thành với cô ấy, cho dù nghòe khó, bệnh tật, khốn khổ, đều không rời không bỏ, cả đời đều đi theo, cho đến chết. Ngài nguyện ý chứ?"

Lãnh Tư Thần: "......"

Ngay lúc ánh mắt mọi người đều chuyên chú ở một đôi tân nhân phía trước, bạn nhỏ Hạ Tiểu Bạch đã bằng đầu óc thông minh của mình đi theo sau một cô gái tiến vào tiệc cưới.

Nghe được mục sư đã bắt đầu tuyên bố, Tiểu Bạch còn ở trong đám người rốt cuộc thở hồng hộc mà chen lên trước.

Phút trầm mặc ngắn ngủi của Lãnh Tư Thần khiến cho phía dưới một trận ong ong nhỏ giọng bàn táns.

Đối diện Lãnh Tư Thần, Cung Hiền Anh khóe miệng giật giật, nỗ lực mỉm cười, cô cảm thấy chính mình trước tiên đem ba mẹ lừa đi Maldives nghỉ phép thật là quyết định quá sáng suốt, nếu không nói không chừng bọn họ sẽ tức chết.

Thực xin lỗi, lại khiến bọn họ thất vọng rồi, lúc này đây cô chỉ cùng Lãnh Tư Thần làm giao dịch mà thôi.

Kết quả cuối cùng, rốt cuộc là sẽ được Lãnh Tư Thần đáp ứng yêu cầu kia của cô, hay là sẽ được tình cảm hon nhân này che chở cô đây?

Mọi thứ đều chỉ quyết định bởi một người.

Hôn lễ bắt đầu rồi, lời thề của mục sư đã kết thúc...... Nhưng anh rốt cuộc vẫn chờ không thấy người kia.

Giờ phút này tim Lãnh Tư Thần như bị đao cắt.

A, Hạ Úc Huân, em nói không cần liền không cần, cho dù anh thuộc về người khác em cũng không xuất hiện, em đủ tiêu sái, đủ tuyệt tình, đủ tàn nhẫn!

Nhưng mà càng khiến cho anh đau khổ suy đoán là, cô thật sự đã không còn trên đời này...... Chỉ là, khả năng này vẫn luôn bị anh hung hăng đè nén dưới đáy lòng, nếu không, anh căn bản không chống đỡ qua nhiều năm như vậy.

Sắc mặt Lãnh Tư Thần đau đớn nhắm hai mắt, sau đó mở ra là một mảnh tĩnh mịch.

"Tôi......"Anh rốt cuộc hạ quyết tâm từ bỏ, nhưng, mới vừa phát ra một âm tiết, không tin được chuyện đã xảy ra.

"Ba ——"

Một tiếng ba ngọt ngào ngây thơ vô cùng đột ngột mà vang lên, kinh hách toàn trường.

Chỉ thấy một cái cậu nhóc ăn mặc một bộ đồng phục học sinh chỉnh chỉnh tề tề, đội nón lưỡi trai màu vàng lấp lánh, vai đeo cặp, túi trước cặp cắm một cuốn bản đồ, một thân phong cách Conan này khỏi phải nói có bao nhiêu đáng yêu.

"Cậu bé này từ nơi nào đến?"

"Ba? Lãnh Tư Thần sao có thể có con trai lớn như vậy, còn xuất hiện trong hôn lễ?"

"Đứa bé là của ai?"

"Đứa bé kia thoạt nhìn khoảng bốn năm tuổi, không thể nào là của Cung Hiền Anh đi!"

......

Ánh mắt mọi người tức khắc tất cả đều bị cậu bé đột nhiên xuất hiện kia hấp dẫn, tất cả đều đang xì xào bàn tán, ngay từ đầu còn chút kiêng kỵ, sau đó thanh âm càng lúc càng lớn.

Lương Khiêm sợ tới mức hồn phi phách tán, đang muốn phái người lên đem cậu nhóc đột nhiên xuất hiện ở lễ đường nháo sự ôm đi, lại thấy cậu bé chậm rãi tháo mũ trên đầu xuống......

Giây tiếp theo, khuôn mặt nhỏ kia đường hoàng ngẩng đầu lên nhìn về phía Lãnh Tư Thần tức khắc kinh diễm, một đôi mắt to linh động được ánh đèn thủy tinh trên trần chiếu rọi xuống phản xạ tia sáng màu lam.

"A ——trời ơi ——"

Thanh âm hít ngược khí lạnh hết đợt này đến đợt khác.

"Đứa bé kia......"

"Giống hệt Lãnh tổng!"

"Thật xinh đẹp!"

"Rất đáng yêu nha! Đôi mắt to, ngươi xem, màu đôi mắt bọn họ đều giống nhau! Sao lại có thể đáng yêu như vậy......"
 Chương 449: Ba Hỏi Con Mẹ Là Ai
Trong phút chốc, Lãnh Tư Thần phiên bản nhí hấp dẫn ánh nhìn mọi người, mưu sát vô số phim nhựa.

Rượu vang đỏ trong tay Lãnh Tư Triệt đều bắn ra, Uất Trì Phi nghẹn họng nhìn trân trối, Lương Khiêm ngẩn ra tại chỗ nhìn chằm chằm mặt cậu bé kia, chậm chạp thẫn thờ.

Lãnh Tư Thần ngàn tính vạn tính, lại tuyệt đối không tính đến, anh không có chờ được Hạ Úc Huân đến, lại chờ con trai anh...... đến rồi?

Anh khiếp sợ thất thần nhìn khuôn mặt nhỏ như từ khuôn mẫu khắc ra hệt như khuôn mặt mình lúc còn nhỏ, tim đập rơi vài nhịp, hô hấp dồn dập, máu vốn dĩ sớm đã nguội lạnh, mãnh liệt quay cuồng.

Giờ khắc này nhìn thấy Tiểu Bạch, kỳ vọng mãnh liệt đột nhiên không kịp phòng ngừa mà đánh vào lòng anh, hơn nữa cường hãn xâm nhập toàn bộ cảm quan, khiến anh nhịn không được cả người run rẩy không ngừng.

Lãnh Tư Thần từng bước một đi về phía phiên bản nhí của mình, liều mạng đè nén cảm xúc kịch liệt của mình để tránh dọa đến cậu, cố hết sức để làm mình có vẻ thân thiết chút, sau đó mới đi đến trước mặt cậu, chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt cậu bé, nhìn, gằn từng chữ một hỏi: "Nói cho chú biết, mẹ con là ai? Cô ấy ở đâu?"

Tiểu Bạch vừa định nói chuyện, di động trước ngực đột nhiên vang lên, vì thế cũng không vội mà trả lời, không nhanh không chậm mà nhấn nghe điện thoại.

Tức khắc, đầu bên kia di động truyền đến thanh âm tức muốn hộc máu của Hạ Úc Huân:"Tiểu tử thúi, đã chạy đi đâu! Về nhà nấu cơm! Con không phải nói buổi tối phải làm salad cho mẹ sao, không được chơi xấu......"

Đã đến giờ, Tiểu Bạch cùng Niếp Niếp lại chưa trở về, cho nên Hạ Úc Huân không yên tâm mà gọi điện thoại qua.

Di động của Tiểu Bạch là tự cậu kiếm tiền mua, cô cái người làm mẹ nói cái gì "Trẻ con có di động sớm như vậy không tốt" tất cả đều là vô nghĩa, đứa nhỏ này thật sự có chủ trương.

Bất quá, có di động cũng rất tiện, ví dụ như loại tình huống này.

Tiểu Bạch cố ý ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt khẩn trương đến sắp hít thở không thông một cái, giòn giã hướng di động nói: "Mẹ nha! Ba hỏi con mẹ là ai, Tiểu Bạch có nên nói hay không?"

Bên kia di động Hạ Úc Huân hệt như một tên ngốc trừng lớn hai mắt, ba? Cái gì ba? Tiểu Bạch mấy ngày nay thường xuyên cùng cô truy vấn chuyện ba ba, hẳn không phải là tẩu hỏa nhập ma chứ?Tín hiệu di động không tốt lắm, cho nên Hạ Úc Huân vẫn luôn đi qua đi lại, lúc đi đến phòng khách, đột nhiên trừng lớn đôi mắt nhìn màn hình TV, đầu óc đều là what-the-f-u-c-k!

Dại ra vài giây, cô nhảy dựng lên ôm lấy TV, đầy mặt kinh hoảng nói: "Tiểu Bạch, Tiểu Bạch con ra đây! Con sao lại chạy vào bên trong đó?"

Hạ Tiểu Bạch bên kia hoàn toàn có thể tưởng tượng ra phản ứng co giật của mẹ cậu giờ phút này khi nhìn thấy mình.

Tần Mộng Oanh đang trong phòng bếp bận rộn nhìn thấy Hạ Úc Huân kỳ kỳ quái quái, còn kích động mà ôm TV, cho rằng cô là bị tình huống hôn lễ kích thích, vội vàng thò lại gần xem.

"Úc Huân, làm sao vậy?"

Vừa thấy không sao cả, xem xong trực tiếp sợ ngây người, cô rõ ràng cũng bị kích thích tới rồi.

"Trời ạ! Vì cái gì Tiểu Bạch sẽ xuất hiện ở đó?" Tần Mộng Oanh kinh ngạc mà nhìn TV lại nhìn về phía Hạ Úc Huân, khó có thể tin mà che miệng lại.

Vì cái gì Tiểu Bạch sẽ xuất hiện ở hội trường tiệc cưới trong TV?

Đối với các cô mà nói, Tiểu Bạch xuất hiện ở trong TV, đây quả thực so với Sadako từ TV bò ra còn khủng bố hơn!

"Em sao biết được! Em sắp điên rồi......" Hạ Úc Huân đôi mắt chớp cũng không chớp gắt gao nhìn chằm chằm màn hình TV, lúc nhìn thấy Lãnh Tư Thần ý đồ tiếp nhận di động của Tiểu Bạch, lập tức bang một tiếng cắt đứt.

"Cô gái ngu ngốc! Tốt nhất đừng để anh bắt được em!" Lãnh Tư Thần vẻ mặt âm vụ mà nghe tiếng tút tút tút cúp máy đầu bên kia.

Lúc này, Tiểu Bạch vừa rồi còn ngoan ngoãn chờ ở nơi đó đột nhiên nhanh chóng chjay ra ngoài.


 Chương 450: Buông Con Trai Tôi Ra

"Con đi đâu?" Nhìn thấy Tiểu Bạch đột nhiên xoay người chạy, Lãnh Tư Thần khẩn trương không thôi, sợ manh mối duy nhất này cũng chặt đứt, vội vàng đuổi theo.


Lương Khiêm sau khi nhìn thấy phiên bản nhí của BOSS nhà mình cả người đều hỗn độn, sau đó phục hồi tinh thần lập tức điều động nhân lực ổn định khách khứa, ngăn cản phóng viên.

Tiểu Bạch không chút để ý tới phía sau có người truy đuổi, linh hoạt né tránh, nhanh chóng đi qua hết con đường cái này đến con đường cái khác.

Cậu sẽ không để những người đó bắt được cậu.

Cậu hôm nay tới chỉ là muốn phá hư hôn lễ này, cũng không phải là tới nhận người thân.

Người kia, mẹ không cần, cậu cũng sẽ không muốn!

Người thương tổn mẹ, không có tư cách hạnh phúc!

Cậu từ lúc còn nhỏ, liền biết mẹ cậu không như những người khác, mẹ thường xuyên trở nên rất kỳ quái, mẹ đem chính mình khóa ở trong ngăn tủ không dám ra, mẹ đặc biệt sợ sét đánh, mẹ nửa đêm tỉnh lại thét chói tai khóc thút thít, đột nhiên gắt gao ôm cậu, rất lâu rất lâu đều không buông......

Mẹ là người mẹ yếu ớt nhất cũng kiên cường nhất trên thế giới này.

Cậu biết mẹ cậu đã chịu khổ rất nhiều.

Dựa vào cái gì người làm hại mẹ chịu khổ có thể có được hạnh phúc, yên tâm thoải mái mà đi cưới người khác, mà mẹ vẫn luôn khổ sở như vậy?

Nếu vận mệnh đối với mẹ không công bằng, cậu liền sẽ cho mẹ công bằng.

"Đừng chạy! Cẩn thận ——"

Cùng với một tiếng hô to hoảng sợ, tiếng thắng xe chói tai đột nhiên vang lên.

Thân thể người đàn ông như mũi tên tiến lên, đem thân mình nho nhỏ kia ôm trong lòng ngực, lại để chính mình lâm vào hiểm cảnh......

-

Hạ Úc Huân nhìn thấy Tiểu Bạch trong màn hình TV chạy ra khỏi tiệc cưới, màn hình TV đột nhiên liền tới rồi quảng cáo, cô nhìn không thấy tình hình của Tiểu Bạch.

Không được, cô một phút một giây cũng chờ không nổi nữa.

Tiểu Bạch nó, ở nơi nguy hiểm như vậy!

Tần Mộng Oanh thấy cô vội vã mà chạy nhanh ra bên ngoài đuổi theo, hỏi: "Úc huân, em muốn đi đâu?"

"Em đi tìm Tiểu Bạch!" Hạ Úc Huân vừa dứt lời liền cưỡi cừu con của cô bay nhanh tới hiện trường.

Ngay lúc Hạ Úc Huân lòng nóng như lửa đốt, trên đường Nam Cung Lâm gji một cú điện thoại lại đây.

Lúc này Nam Cung Lâm gọi điện thoại cho cô là vì chuyện gì? Cô đột nhiên có loại dự cảm không hay.

"Alo?"

"Úc huân, ta nhận được tin tức, Tiểu Bạch hình như xảy ra tai nạn xe cộ, tình hình cụ thể còn không rõ ràng lắm, hẳn là không có gì trở ngại, con ngàn vạn lần đừng có gấp......"

Phía sau Nam Cung Lâm nói cái gì Hạ Úc Huân đều nghe không được, cả người đều hồn phi phách tán.

Cái gì...... Tai nạn xe cộ......

Cô đã hoàn toàn không cách nào tự hỏi, cũng không cách nào băn khoăn có thể bị nhận ra hay không, lập tức chạy tới địa chỉ bệnh viện theo lời Nam Cung Lâm.

Cô quanh quẩn vài vòng mới tìm được địa điểm chính xác, chạy như bay đến trước phòng bệnh.

Chờ lúc cô đuổi qua, Tiểu Bạch tựa hồ đang muốn chạy trốn, lại bị Lương Khiêm một phen giữ chặt, nói: "Cậu nhóc, không được đi!"

Uất Trì Phi bên cạnh nguyền rủa một tiếng, thái độ hung ác, nói: "Rốt cuộc từ đâu xuất hiện một đứa bé hoang? Nếu không phải, lão đại liền sẽ không xảy ra tai nạn xe cộ!"

"Mẹ!" Tiểu Bạch nhìn thấy Hạ Úc Huân cuối hành lang, càng thêm liều mạng mà giãy giụa lên.

Uất Trì Phi theo ánh mắt Tiểu Bạch nhìn qua, vẻ mặt sửng sốt, ngơ ngẩn mà nhìn cô gái xa lạ đnag từng bước một đến gần kia, nhưng xa lạ lại lộ ra một tia quen thuộc như có như không.

Lương Khiêm hiển nhiên có cùng cảm giác với Uất Trì Phi, sau khi hướng Uất Trì Phi nhìn thoáng qua, chần chờ hỏi: "Cô...... Cô là......"

"Buông con trai tôi ra!" Nếu không phải bởi vì không muốn tiết lộ thân phận, cô nhất định đem Uất Trì Phi đánh đến bán thân bất toại.

Fuck! Cư nhiên dám nói Tiểu Bạch của cô là đứa bé hoang.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro