431-435

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

· Chương 431: Vũ Hội Hóa Trang

· Lãnh Tư Thần đứng dưới một cây đào, ảnh ngược trong con ngươi thâm thúy là lửa trại trơ trụi cách đó không xa.

Anh tùy ý mà ngồi xuống trên bãi cỏ, một mình hưởng thụ sự trong veo mà mát lạnh.

Một lát sau, anh nhìn thấy một người hóa trang áo giáp kỵ sĩ thời Trung cổ đi về phía mình.

·

Lãnh Tư Thần đang nghi hoặc, chỉ thấy người nọ đi đến trước mặt anh, đưa một ly nước trái cây cho anh, sau đó hướng anh nói: "Không thể tin nổi vũ hội hóa trang nơi này làm cũng rất thú vị! Cũng coi như không uổng công đến!"

Thanh âm này là......

"Cung Hiền Anh?" Lãnh Tư Thần nhướng mày.

"Anh một mình ngồi ở chỗ này một bộ cự nhân xa ngàn dặm, người sống chớ lại gần! Không phải tôi, anh cho rằng còn có ai dám đến gần anh a!"

Cung Hiền Anh vừa nói vừa tháo mặt nạ lông vũ màu vàng của tướng soái xuống, sau đó đem một chồng quần áo cùng một mặt nạ răng nanh trắng bệch ném cho Lãnh Tư Thần, nói:"Tôi chọn cho anh, đẹp chứ!"

"Thứ gì?" Lãnh Tư Thần nhíu mày.

"Nhập gia tùy tục, trước mười hai giờ đều phải hoá trang đeo mặt nạ. Chờ một chút chúng ta có thể mỗi người đi tìm bạn nhảy đêm nay của mình, tới 12 giờ đêm, mọi người cùng lấy mặt nạ xuống, nhìn thấy người cùng nhảy múa với mình. Có phải rất lãng mạn hay không?" Cung Hiền Anh hưng phấn mà nói.

Cung Hiền Anh này tạo hình kỵ sĩ đeo kiếm thời Trung cổ, khiến cả người cô khí khái hào hùng bức người, nếu cô không lên tiếng, thật đúng là nhìn không là phụ nữ.

Mà cô chọn cho Lãnh Tư Thần là trang phục bá tước ma cà rồng thời Trung cổ trong lâu đài cổ.

Mặt nạ là trắng bệch, răng nanh sắc bén. Quần áo là trang phục Gothic điển hình, áo da màu đen cao cổ bó sát người cùng với thập tự giá màu đen có hoa văn phức tạp treo lên, cà vạt màu đen nới rộng, mặc áo khoác sa tanh thắt lưng đen, vạt áo dài màu đen cắt nghiêng, ưu nhã mà lại gợi cảm.

Phong cách dây nhỏ giản lược được cắt may chẳng những có thể thon dài thân hình, miêu tả dáng người ma quỷ, mà càng thể hiện ra sự trầm ổn cùng ngưng trọng, lộ ra cảm giác thần bí mê người lại xa cách.

"Không cùng anh nhiều lời nữa, tôi muốn qua chơi, bai ~"

Sớm đã thành thói quen với tính cách không nói một lời của Lãnh Tư Thần, Cung Hiền Anh vỗ vỗ mông đứng lên, sửa sang lại một chút mặt nạ của mình, ha ha cười, nói: "Có lẽ đêm nay sẽ có thu hoạch không tồi nha!"

......

Sau mười phút, quảng trường vũ hội náo nhiệt xuất hiện thêm một vị bá tước ma cà rồng.

Lãnh Tư Thần tùy tiện tìm một vị trí không có ai ngồi xuống, nhìn khắp nơi là đủ loại kiểu dáng trang phục thiên kỳ bách quái, có cô hầu gái đáng yêu, có miêu nữ gợi cảm, có phù thủy thần bí, có hoàng tử cao quý, có Zorro chính nghĩa, có ác ma tà ác...

Ánh mắt đang lưu chuyển, dừng lại trên người một cậu bé cách đó không xa.

Sở dĩ anh chú ý, là bởi vì đứa nhỏ này giống hệt anh, cũng là một thân trang phục ma cà rồng.

Bất quá, trang phục giống nhau, anh mặc vào sẽ sợ tới mức không có bất cứ ai dám đến gần, đứa bé kia thoạt nhìn lại đáng yêu đến mức khiến người ta nhịn không được muốn đến gần, ngay cả hai cái răng nanh nhỏ cùng cánh dơi sau lưng cũng lộ ra vài phần bướng bỉnh.

Vài cô gái vây quanh cậu, trong chốc lát kéo tay cậu, trong chốc lát lại sờ mặt cậu, thậm chí hiếu thắng hôn cậu.

Thần sắc cậu bé ma cà rồng nho nhỏ có vài phần bất đắc dĩ......

Đột nhiên, một cô bé chạy như bay đến, phía sau một cậu bé mập mạp giơ cái mâm tròn ánh vàng rực rỡ lên.

cô bé khoa tay múa chân một phen, quang minh chính đại mà hô: "Ta muốn đại biểu ánh trăng, tiêu diệt các ngươi!"

Vẻ mặt ma cà rồng nho nhỏ từ bất đắc dĩ biến thành sắp sửa sụp đổ, hỏi: "Niếp Niếp, trong tay Tân Tiểu Bảo cầm là cái gì?"

· Chương 432: Tiểu Shota Co Được Dãn Được

· Cô bé hóa trang thỏ hoang dưới trăng chớp chớp mắt, một bộ người thật ngu dốt, nói: "Đương nhiên là ánh trăng a!"

Vì thế, ma cà rồng nho nhỏ rốt cuộc sụp đổ, nói: "Ngươi tên ngốc này!"

"Hạ Tiểu Bạch! Ngươi mớilà đồ ngốc a! Hừ! Tân Tiểu Bảo chúng ta đi! Ta không cứu ngươi nữua, chờ ngươi bị yêu tinh kéo vào động ăn thịt luôn đi!"

Mấy người lớn nhìn ba đứa trẻ nói chuyện cười thành một mảnh, thật sự là quá đáng yêu.

Lúc này một cô gái trước ngực đeo thẻ nhân viên thần sắc vội vàng mà chạy tới, nói: "Tiểu Bạch! Mẹ em đâu? Sao cả một đêm cũng chưa nhìn thấy cô ấy?"

Hạ Tiểu Bạch thở dài: "Bệnh cũ tái phát, còn đang ở nhà."

"Trời ơi! Salad và bò bít tết cung cấp không đủ, khách mời thì chê rượu vang cấp bậc quá thấp, còn nữa, trang phục cùng mặt nạ mới đến rốt cuộc để ở chỗ nào? Ông chủ cung cấp cho chúng ta đêm nay muốn đích thân lại đây thị sát, cô ấy cư nhiên lúc này chơi trò mất tích với tôi, đây không phải muốn mạng người sao?"

Nghe nhân viên công tác ầm ầm không ngừng oán giận, Hạ Tiểu Bạch xoa xoa ấn đường, nói:"Chị bình tĩnh một chút."

"Em nói chị làm sao mà bình tĩnh đây ô ô ô......"

"Đưa tay cho em." Cậu nhóc rút ra chiếc bút trước túi, viết vào lòng bàn tay cô một dãy số, nói:"Thực phẩm cung cấp không đủ gọi số điện thoại này, trong vòng mười lăm phút sẽ đưa đến. Tủ chưa rượu số 7 còn có vài rương BeaujolaisNouveau của Pháp cùng PinotNoir của Nam Phi. Trang phục đã sớm tới rồi, ở phòng hóa trang mới xây số 1. Về phần ông chủ cung cấp, để Lisa đi tiếp đón một chút là được."

Cô gái kia vạn phần sùng bái, hai mắt xúc động mà nhìn Tiểu Bạch, sau đó ôm cậu lại hôn cậu, nói: "Tiểu Bạch, chị yêu em chết mất, em thật sự là quá đáng yêu!"

Hạ Tiểu Bạch xoa xoa nước miếng trên mặt, nói: "Phụ nữ thật là phiền toái!"

Một màn này tất cả đều rơi vào mắt Lãnh Tư Thần cách đó không xa.

Đứa nhỏ này...... Rất có ý tứ, hơn nữa, không hiểu sao cho anh một loại cảm giác rất thân thiết......

Đại khái là đứa bé kia xác thật quá khiến người ta yêu thích......

Lúc Hạ Úc Huân vội vàng đuổi tới hiện trường, Tiểu Bạch cùng Lạc Lạc hai người chủ trì nhí đáng yêu này đang tuyên bố vũ hội bắt đầu.

Tiếp theo, Tiểu Bạch cùng Lạc Lạc xuống sân khấu, người chủ trì chuyên nghiệp lên sân khấu.

"Phía dưới, đàn ông số lẻ, phụ nữ số chẵn, chúng ta theo thường lệ sẽ rút ra tên mười vị khách nam mười vị khách nữ, mời nhóm khách quý được rút trúng số đi lên sân khấu!"

"Số 8, số 91, số 27, số 363......"

Rất nhanh, hai mươi vị khách quý bị rút chậm rãi lên sân khấu.

Cuối cùng còn sót lại hai người chưa đi lên.

Người chủ trì lặp lại thông báo: "Số 27! Vị khách số 27 cùng số 82 nghe được mời lên sân khấu!"

Sau vài lần liên tục thông báo, vẫn không có người đi lên, người chủ trì có chút chống đỡ không nổi nữa.

"Chú là số 27, vì cái gì không đi lên?"

Ngay lúc Lãnh Tư Thần đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, bên tai đột nhiên vang lên tiếng trẻ con quen thuộc.

Ma cà rồng nho nhỏ vừa rồi đang đứng ở trước mặt anh, nhìn số trong tầm tay anh.

Lãnh Tư Thần lúc này mới phản ứng lại, chính mình cư nhiên bị rút trúng: "Xin lỗi, ta không chú ý số của mình."

Ngửa đầu lên nhìn người như vậy thực không thoải mái, Tiểu Bạch ý muốn bò lên trên ghế, bất đắc dĩ thử rất nhiều lần đều không thành công.

"Cần giúp chứ?" Con ngươi Lãnh Tư Thần hiện lên một tia ý cười.

Tiểu Bạch bất đắc dĩ mà dang tay ra, cậu từ trước đến nay co được dãn được.

Khoảnh khắc cậu nhóc kia dang hai tay hướng về phía mình, Lãnh Tư Thần sửng sốt một chút, bởi vì vốn tưởng rằng cậu nhóc như vậy nhất định sẽ cậy mạnh không cần sự giúp đỡ của anh, không nghĩ tới thật đúng là co được dãn được.

· Chương 433: Chẳng Lẽ Anh Là Loại Trầm Ngâm

· Lãnh Tư Thần đem cậu bé bế lên đặt trên ghế, thân hình nho nhỏ mềm mại làm anh có chút không nỡ buông tay.

"Người nhỏ thật phiền toái, ta rốt cuộc khi nào mới có thể lớn lên!" Tiểu Bạch có chút bất mãn mà lẩm bẩm một câu, sau đó nhìn Lãnh Tư Thần hỏi, "Kỳ thật chú không muốn đi lên đúng hay không?"

"Uhm." Lãnh Tư Thần gật đầu. Nghĩ thầm đứa nhỏ này rất biết thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt.

·
"Chú thoạt nhìn hình như không vui." Tiểu Bạch nghiêng nghiêng đầu.

"Có chút." Lãnh Tư Thần thẳng thắn nói.

"Vì cái gì?"

Tiểu Bạch rất ít khi tò mò mà cùng người lạ bắt chuyện, nhưng từ khi người đàn ông này bắt đầu ngồi đây, cậu liền chú ý tới.

Cho dù chú an tĩnh như vậy, lại vẫn hấp dẫn ánh mắt mỗi người.

Chỉ là người này một bộ chỉ có thê rnhìn từ xa, lại rất khó tiếp cận, cho nên vẫn luôn không ai dám tiến lên cùng chú đáp lời.

"Bởi vì, chú đánh mất một người." Khóe miệng Lãnh Tư Thần xẹt qua một tia chua xót.

"Vậy tìm lại là được rồi!" Tiểu Bạch chớp chớp mắt.

Lãnh Tư Thần cười khổ: "Nhưng, cô ấy hình như có chút thật lòng không muốn để chú tìm thấy......"

Tiểu Bạch trầm ngâm trong chốc lát, ngữ khí khẳng định mà mở miệng nói: "Vậy nhất định là chú làm chuyện gì khiến cô ấy thương tâm!"

Lãnh Tư Thần có chút ngoài ý muốn nhướng mày, đứa nhỏ này thật đúng là nhỏ mà lanh, khiến người khác kinh ngạc chính là, cư nhiên thật sự bị cậu nói trúng.

Đúng lúc này, Hạ Úc Huân cách đó không xa đang nhanh như chớp mà vọt lại đây.

Nhìn thấy hai ma cà rồng một lớn một nhỏ đang nói chuyện với nhau thật vui, cô hướng ma cà rồng lớn gật đầu, xem như chào hỏi qua, sau đó ôm ma cà rồng nhỏ đáng yêu ở trên mặt cậu hôn một cái, nói: "Tiểu Bạch, hôm nay vất vả cho con rồi!"

Tiểu Bạch vẻ mặt bất đắc dĩ mà đem mặt nạ xiêu xiêu vẹo vẹo của Hạ Úc Huân, và đầu tóc hỗn độn chỉnh sửa xong, nói: "Trên sân khấu thiếu hai người, mẹ đi lên một chút đi!"

"Không thành vấn đề." Hạ Úc Huân lập tức đi lên sân khấu.

Tiểu Huân......

Lại là cái cảm giác này, giống hệt như cảm giác ban ngày ở giữa vườn hoa.

Lãnh Tư Thần bởi vì kích động làm đổ ly rượu vang đỏ trong tay, bỗng nhiên đứng lên, đuổi theo Hạ Úc Huân lên sân khấu.

Phản ứng của người đàn ông này sao lại có chút kỳ quái a...... Tiểu Bạch lộ ra vẻ hoang mang, chú vừa rồi gọi mẹ...... Tiểu Huân?

Đại khái là nhận nhầm người đi! Bạn nào muốn đọc trước liên hệ : [email protected]

Trên sân khấu, người chủ trì thấy người rốt cuộc tất cả đều đến đông đủ, nhẹ nhàng thở ra.

Dưới sân khấu, nhìn một người cuối cùng chạy như bay lên cư nhiên là Lãnh Tư Thần, Cung Hiền Anh cả kinh phun một ngụm rượu vang đỏ trong miệng.

Cô còn tưởng rằng người này rất không thú vị, cho rằng anh nếu bị rút trúng khẳng định chết sống đều sẽ không đi lên!

Không thể tin nổi cư nhiên cũng rất sinh động! Chẳng lẽ anh là loại hình thâm trầm, chỉ là nhìn có vẻ lạnh lùng?

Chậc chậc, mặc kệ thế nào, có trò hay xem rồi.

Trên sân khấu, mười vị nữ khách quý được che màn dài và hẹp sau sân khấu, ánh đèn quét qua, chỉ có thể nhìn thấy đường phác họa, mười vị nam khách quý phải bằng cảm giác chọn ra bạn nhảy đêm nay.

Đương nhiên, cũng không phải khó khăn chỉ có thể nhìn thân ảnh như vậy, trong quá trình nam khách quý có thể nhìn và chạm tay nữ khách quý.

Kỳ thật dãy số này cũng không hoàn toàn là tùy tiện, trong hai mươi người có năm đôi là tình nhân hoặc vợ chồng, như vậy khiến cho trò chơi càng thêm có ý vị, càng kích thích.

Năm vị nam khách quý kia có thể nhận ra chân ái của mình hay không, mặt khác năm vị kia có thể hội ngộ được giai ngẫu, ký kết lương duyên hay không?

Trên người nữ khách quý có bất cứ thứ gì có thể khiến cho nam khách quý nhận ra tất cả đều bị yêu cầu tháo xuống.

Sau khi chuẩn bị xong, trò chơi bắt đầu.

Mười nam khách quý đi qua đi lại, khẩn trương mà lựa chọn, sau đó đứng yên ngay trước đối tượng mà mình lựa chọn.

· Chương 434: Có Phải Hay Không Tệ Như Vậy

· Cô rốt cuộc ở nơi nào?

Tầm mắt Lãnh Tư Thần di chuyển từ người đầu tiên đến người thứ mười.

Tiểu Huân, rốt cuộc có phải em hay không? Nếu đúng, anh sẽ nhận ra em! Cho dù chỉ là bóng dáng, anh nhất định sẽ tìm ra em!

"Được! Đã đến giờ! Mời các vị dắt ra bạn nhảy mà mình chọn lựa ra."

Hạ Úc Huân hơi có chút buồn bực, sao trước mặt mình một người đàn ông cũng chưa đứng lại vậy? Nhân phẩm cô có kém như vậy sao?

Bất quá như vậy cũng tốt, có thể trực tiếp xong việc trốn người.

Cô vừa định tự mình đi ra, đột nhiên một bàn tay vươn ra nắm chặt cổ tay cô, dùng sức, cô lảo đảo đâm vào một lồng ngực vững chắc.

Hạ Úc Huân đau đến kêu rên một tiếng, đầu chôn vào lòng người kia, sau đó, cả người đều cứng đờ.

Hơi thở lạnh lẽo độc đáo này chỉ thuộc về người kia......

Hơi thở này cô quá mức quen thuộc...... Đánh chết cô cũng không thể nào quên......

Nhưng, sao có thể?

Nhất định là bởi vì quá khẩn trương, cho nên mới sinh ra loại ảo giác này.

Nhưng, ban ngày cô thật sự nhìn thấy anh, chẳng lẽ anh hiện tại còn chưa đi?

Cũng đúng, anh là khách du lịch, vũ hội hóa trang này anh tất nhiên là rất có khả năng sẽ đến tham gia!

Nhưng, sẽ không trùng hợp như vậy chứ? Anh vừa lúc cũng bị rút trúng, mà cô trùng hợp bị kéo lên thế thân?

Anh là cùng bạn gái anh lên sân khấu sao? Nếu là như thế này, anh chẳng phải là chọn sai người sao?

Hạ Úc Huân trong lòng một cuộn chỉ rối, thấp thỏm vạn phần mà ngẩng đầu, phát hiện đứng ở trước mắt cư nhiên là người đàn ông hóa trang ma cà rồng vừa mới cùng Tiểu Bạch nói chuyện phiếm, tiếp theo, cô kinh ngạc mà nhìn đôi mắt màu lam phía sau lớp mặt nạ kia——

Lãnh Tư Thần là hỗn huyết, đồng tử anh vừa thấy chính là màu nâu bình thường, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện kỳ thật là màu lam.

Đôi mắt người này cư nhiên cũng là......

Đôi mắt Tiểu Bạch cũng di truyền từ anh, cũng may ngày thường nhìn không rõ ràng, trừ phi dưới ánh mặt trời mới có thể nhìn ra.

Chẳng lẽ thật sự là anh? Có phải hay không quá tệ như vậy! Quả thực gặp quỷ!

Bình tĩnh bình tĩnh......

Thẳng đến khi hai người đã đi vào sàn nhảy chậm rãi cùng múa, Hạ Úc Huân vẫn đắm chìm trong sự khiếp sợ thật lớn không thể tự thoát ra được.

Hơi thở trên người anh truyền tới khiến cô không thở nổi, thiếu chút nữa cất bước bỏ chạy.

Nhưng, cô biết, cô không thể.

Ba phút sau, cô rốt cuộc khôi phục sự bình tĩnh.

Mà Lãnh Tư Thần từ đầu tới đuôi đều bất động thanh sắc mà đánh giá cô.

Vẫn luôn trầm mặc như vậy, không khí thật sự lạnh đến mức khiến người ta chịu không nổi, Úc Huân tìm một đề tài, thay đổi giọng mở miệng nói: "Anh biết vì cái gì vũ hội mặt nạ lại được hoan nghênh như vậy chứ?"

Lãnh Tư Thần không có nói tiếp, thậm chí ngay cả liếc mắt nhìn cũng không thèm nhìn một cái.

Trên thực tế, khảonh khắc cô mở miệng, anh ngay cả tim đập quá nhanh một chút cũng không dám.

Mọi sợ hãi này đều giống như cảnh bọt biển trong mơ, muốn chạm vào, lại sợ kinh động cô, tiêu tan ảo ảnh trong mơ.

Vừa rồi xuyên qua bóng dáng phía sau màn, nhìn dáng người cô gái này, anh căn bản không cách nào nhận ra cô chính là Hạ Úc Huân, bởi vì dáng người Hạ Úc Huân không có nóng bỏng như vậy.

Hiện tại, cô gái trước mắt tuy rằng đeo mặt nạ nhìn không thấy mặt, lại có thể nhìn thấy hình dáng màu sắc đôi môi cùng chiếc cằm nhọn như đóa hoa mê người của cô.

Hạ Úc Huân cằm tròn, khiến cho cả khuôn mặt thoạt nhìn có chút đáng yêu, mà khuôn mặt trước mắt này tuyệt đối không có bóng dáng của sự đáng yêu, nửa che nửa hở đều là phong tình chọc người.

Cô mặc một bộ chiếc áo bình thường, vừa cúi đầu mơ hồ có thể thấy được hang sâu mê người bên trong, một bộ quần áo rất thanh thuần, cô mặc vào lại đầy gợi cảm.

· Chương 435: Nhớ Tới Một Người Xưa

· Dáng người Hạ Úc Huân không được đẹp như vậy......

Không thể không nói, trước mắt người này bất luận là phương diện nào không có bóng dáng của cô gái tỏng ấn tượng kia.

Nhưng, một người cho dù thay đổi nhiều thế nào, cảm giác mang lại cho người khác sẽ không thay đổi.

·
Cẩn thận nhận ra, trên người cô vẫn có mùi hương cơ thể nhàn nhạt quen thuộc, tuy rằng tựa hồ bị mùi hoa nồng đậm che lấp, nhưng vẫn ẩn ẩn lộ ra một chút, mà cô tuy rằng cố tình đè thấp nhưng thanh âm vẫn quen thuộc, càng khiến anh thêm phần hy vọng.

Anh không nói lời nào, Hạ Úc Huân đành phải tự mình tiếp tục nói: "Bởi vì, trốn ở phía sau chiếc mặt nạ, có thể tùy ý lựa chọn tính cách, phong cách, giả dạng của mình, có thể quên mình là ai, tùy ý biến thành nhân vật mà mình yêu thích."

Hạ Úc Huân cho rằng anh cũng sẽ không trả lời, anh lại đột cúi đầu, đến gần cô hơn một ít, dán sát lỗ tai cô hỏi: "Vậy...... Cô đóng vai chính là ai?"

Thình lình đến gần, hơi thở ấm áp bên tai, hơi thửo đã lâu thuộc về anh, thanh âm lạnh lùng của anh đã lâu, mọi thứ đều đang điên cuồng mà xâm nhập vào bức tường lòng cô.

Hạ Úc Huân nỗ lực nói với bản thân, chỉ là bởi vì xung quanh quá ồn ào, anh mới có thể tới gần nói chuyện, đây rất bình thường, đúng, rất bình thường.

Hơn nữa, mọi thứ chỉ là cô phán đoán mà thôi, đều là cô đang tự mình dọa mình, sao có thể là anh!

Hạ Úc Huân gãi gãi đầu, đáp: "Ách, tôi sao? Tôi đóng vai chính là...... Bản thân tôi!"

Trên thực tế đó là bởi vì cô quá vội chưa kịp thay quần áo, chỉ đeo mặt nạ liền chạy tới.

Hạ Úc Huân hiện tại vô cùng ảo não vì cái gì không lựa chọn mặt nạ hung tợn một chút, ít nhất mặt nạ kia có thể đem cả khuôn mặt cô đều che hết, mà không phải như bây giờ chỉ có thể che một nửa.

Ở trước mặt anh lộ càng nhiều, cô liền càng hoảng hốt.

Lãnh Tư Thần một bàn tay nắm cố áo ren màu đen trên cổ tay cô, một tay khác đặt bên hông cô, hai người chậm rãi xoay tròn.

"Cô rất đặc biệt. Mọi người luôn là thích sắm vai đủ loại nhân vật, lại rất ít người muốn làm bản thân mình." Lãnh Tư Thần bất động thanh sắc mà nói.

"Vậy còn anh?" Hạ Úc Huân theo bản năng hỏi.

"Tôi không muốn làm chính mình."

"Vì cái gì?"

"Bởi vì...... Rất đau khổ."

"......" Hạ Úc Huân trầm mặc.

"Không có em ở bên cạnh anh...... Thật sự rất đau khổ......"

"Anh nói cái gì?" Hạ Úc Huân nỗ lực xoa dịu hô hấp cơ hồ sắp sửa mất khống chế của mình, làm ra vẻ khó hiểu.

"Không có gì, vừa rồi đột nhiên nhớ tới một người xưa." Lãnh Tư Thần rất nhanh khôi phục như thường.

"A." Hạ Úc Huân nhẹ nhàng thở ra.

"Vừa rồi...... Cậu bé ma cà rồng nhỏ kia là gì của cô?" Lãnh Tư Thần đột nhiên hỏi.

Nếu cô thật sự là cô ấy, đây cũng là vấn đề anh quan tâm, thấp thỏm nhất.

Nghe thấy vấn đề này, trong lòng Hạ Úc Huân lộp bộp một chút, sợ Tiểu Bạch lộ dấu vết gì, vì thế nỗ lực bình tĩnh lại trả lời: "Là con của chủ quản chúng tôi , ha ha, đáng yêu chứ!"

"Chủ quản các người là ai?" Lãnh Tư Thần lại hỏi tiếp.

Hạ Úc Huân âm thầm mà cắn chặt răng, người này, hỏi nhiều như vậy làm cái gì? Chẳng lẽ thật sự là anh, hơn nữa anh còn hoài nghi với Tiểu Bạch?

Nhưng Tiểu Bạch hóa trang thành như vậy, hẳn là nhận không ra chứ!

Hạ Úc Huân thật là vô cùng may mắn đây là vũ hội hóa trang, nếu không, cho dù cô không lộ tẩy, Tiểu Bạch phiên bản Lãnh Tư Thần kia tuyệt đối sẽ lòi.

Lãnh Tư Thần hỏi chủ quản là ai.

Vô nghĩa! Chủ, quản, chính, là, tôi, a!

Nhưng, cô sao có thể nói thật!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro