426-430

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 426: Gien Của Lãnh Gia, Quả Nhiên Cường Hãn



Thời gian từng ngày qua đi, đảo mắt liền đến giữa hè.


Hạ Úc Huân ở nhà trồng đầy những loài hoa có thể đuổi muỗi như hoa oải hương, dạ lan hương, Thiên Trúc quỳ.

Chạng vạng, cô ở trong sân cắt sửa cành lá xong, tùy ý mà lau mồ hôi, trên cánh tay trắng nõn lập tức xuất hiện một vệt đen.

Tần Mộng Oanh đang loay hoay với bồn hoa thấy thế cầm khăn lông đưa cho cô, nói: "Đừng ở trên mặt vẽ loạn lên, Lãnh Tư Thần bên kia đã ngừng nghỉ vài tháng, chị nghĩ, lần này anh ấy hẳn là thật sự từ bỏ."

Động tác lau mặt của Hạ Úc Huân dừng một chút, nói:"Uhm, em biết, một tháng trước em cũng đã bắt đầu dần bớt hóa trang, mỗi ngày gỡ một chút. Lập tức liền biến thành bộ dáng ban đầu sẽ dọa người mất."

Tần Mộng Oanh gật gật đầu, có chút sững sờ nhìn sợi tóc ẩm ướt tán loạn đang dán ở khóe môi Hạ Úc Huân, ngay cả cô là phụ nữ đều nhịn không được mà động tâm. Nói:

"Úc huân......"

Hạ Úc Huân quay đầu nhìn về phía Tần Mộng Oanh gọi cô, một cái quay đầu nhàn nhạt mà rực rỡ sắc màu, diễm sắc kia, thế nhưng đem những đóa hoa kia đều đè nén hết xuống.

Tần Mộng Oanh cười cười, nói: "Em vừa rồi quay đầu, làm chị nghĩ đến một câu thơ."

"Thơ gì?" Hạ Úc Huân khó hiểu.

"Quay đầu mỉm cười bách mị sinh(*)!"

(*): Quay đầu mỉm cười trăm vẻ đẹp.

"Thôi!" Hạ Úc Huân oán trách mà phun một tiếng: "Chị Mộng Oanh, chị học xấu, cư nhiên đều đã làm hư em rồi!"

Nhìn sắc trời, Hạ Úc Huân cởi bỏ tạp dề, nói: "Tiểu Bạch và Niếp Niếp hẳn là sắp tan học, em đi đón bọn họ."

Cho dù tiểu học cách nhà chỉ mười lăm phút đi bộ, nhưng hai người mẹ vẫn kiên trì mỗi ngày thay phiên nhau đi đón bọn trẻ.

Tần Mộng Oanh gật đầu, đáp: "Được, chị đi nấu cơm."

-

Tiểu học Hạnh Hoa.

Nhìn bọn nhỏ tươi cười, tâm tình Hạ Úc Huân trở nên tốt hơn.

Tiểu Bạch tuy rằng nhỏ hơn Lạc Lạc một tuổi rưỡi, nhưng nhảy hai cấp, nên cùng học một lớp với Lạc Lạc.

Trên thực tế, cậu nhóc kia đã tự học xong toàn bộ chương trình tiểu học rồi, mỗi lần tan học trở về nhìn những bài tập đó đều cảm khái, đề bài này thật sự quá nhàm chán, ngay cả xem một cái đều không có hứng thú.

Chỉ số thông minh cao của Tiểu Bạch hiển nhiên không có khả năng là di truyền từ cô.

Gien Lãnh gia, quả nhiên cường hãn......

Đối với cái này, Hạ Úc Huân tự hào đồng thời cũng cảm thấy đặc biệt lo lắng, như vậy có thể quá khoa trương hay không?

Có con trai thiên tài lại hiểu chuyện cộng thêm trưởng thành sớm kỳ thật khiến cô bối rối.

Nếu như nói, những đứa trẻ khác khi tan học, đều là mẹ hỏi: "Con hôm nay ở trường học có ngoan không?"

Mà Tiểu Bạch nhà cô lại hỏi cô: "Mẹ, mẹ hôm nay ở nhà có ngoan không!"

Hạ Úc Huân đứng ở cổng trường, vừa miên man suy nghĩ vừa cười tủm tỉm mà nhìn hai đứa trẻ đeo cặp sách dưới nắng chiều đi về phía cô.

"Dì Hoa! Niếp Niếp rất đói, hôm nay mẹ làm món gì vậy? Niếp Niếp hôm nay ở trường học rất ngoan nga! Cô giáo hỏi con, con đều đáp đúng." Tiểu lolita tròn xoe chạy tới, ngưả khuôn mặt đầy vẻ chờ mong hỏi.

"Niếp Niếp thật ngoan!" Hạ Úc Huân mi mắt cong cong mà sờ sờ đầu Niếp Niếp, nói: "Hôm nay mẹ con làm món thịt kho sườn, canh cà chua trứng gà, còn có cá chua ngọt mà con thích ăn nhất a!"

So với sự ngoan ngoãn nhu thuận cười đến ngọt ngào của Niếp Niếp, bạn học Hạ Tiểu Bạch ở bên cạnh quả thực hoàn toàn là hai trường phái.

Cậu nhóc đeo cặp sách, từng bước một không nhanh không chậm mà đi đến trước mặt cô, khuôn mặt nhỏ lạnh lùng, nghiêm túc mà nhìn cô hỏi: "Hạ Như Hoa, mẹ hôm nay ở trường học có đánh nhau hay không?"

Nói còn ý bảo cô ngồi xổm xuống, ngửi ngửi mùi trên người cô, nói: "Có uống rượu không?"

Đây là bi kịch khi có con trai thiên tài trưởng thành sớm! Hạ Úc Huân rơi lệ đầy mặt.


 Chương 427: Tiểu Bạch Bắt Nạt Em


"Mẹ rất ngoan! Dưới sự ân cần dạy dỗ của mẹ, học sinh đều không đánh nhau, bắt đầu chăm chỉ học tập, mỗi ngày hướng về phía trước, hơn nữa cũng không hút thuốc lá không uống rượu! Lần này lớp mẹ mô phỏng kiểm tra vẫn không bị đứng cuối a!" Hạ Úc Huân nhất nhất công đạo, vẻ mặt không phải nói có bao nhiêu thành khẩn.

Bạn học Hạ Tiểu Bạch nghe xong lại có chút bất mãn, lông mày thành tú hệt như Lãnh Tư Thần nhăn lại, nói: "Hạ Như Hoa, mẹ chỉ chạy theo một chút điểm ấy trong cuộc sống sao?"

Hạ Úc Huân lau mồ hôi, lập tức lời thề son sắt mà cam đoan: "Ách, mẹ sẽ càng thêm nỗ lực! Ra sức thực hiện để lớp mẹ đứng đầu."Tiểu Bạch lúc này mới gật gật đầu, tỏ vẻ miễn cưỡng hài lòng.

Lúc này, Niếp Niếp bên cạnh kéo cổ Hạ Úc Huân xuống, thần bí mà tiến đến bên tai Hạ Úc Huân, thì thầm: "Dì Hoa, dì lại đây, con muốn nói cho dig một việc lớn khó lường a!"

Tiểu Bạch vừa thấy lập tức thay đổi sắc mặt, tàn khốc nói: "Tần Niếp Niếp, ngươi dám nói!"

Niếp Niếp sợ tới mức cổ co rụt lại, nhưng vẫn thở phì phì mà nói: "Ta liền phải nói, ai bảo ngươi khi dễ ta!"

"Ta khi dễ ngươi lúc nào?" Tiểu Bạch bất mãn hỏi.

"Ngươi không cho ta cùng Tân Tiểu Bảo ra sau núi hái dâu, ngươi còn không cho ta cùng Tân Tiểu Bảo đi bắt cá, ngươi còn không cho ta cùng Tân Tiểu Bảo kề tai nói nhỏ......" Niếp Niếp nhất nhất lên án.

Tiểu Bạch nghe sắc mặt càng ngày càng kém, đáp: "Lại là Tân Tiểu Bảo, Tần Niếp Niếp, ngươi đủ chưa? Ngươi nếu muốn đi, ta có thể cùng ngươi đi, không được đi cùng với hắn ta!"

Ách...... Khóe miệng Hạ Úc Huân một trận run rẩy, đoạn đối thoại này sao lại quỷ dị như vậy chứ?

Nhi tử, con còn nhỏ tuổi đã bá đạo như tổng giám đốc thật rồi sao?

"Vì cái gì chứ?" Niếp Niếp tức giận phồng má, nói: "Vì cái gì không cho ta cùng Tân Tiểu Bảo đi!"

"Không vì cái gì cả, ngươi nếu còn dám đi, về sau bài tập kiểm tra đừng hy vọng ta sẽ giúp ngươi." Tiểu Bạch ra đòn sát thủ.

"Dì Hoa, dì xem! Dì xem Tiểu Bạch lại khi dễ con, ô ô ô......" Niếp Niếp ủy khuất mà nhào vào lòng Hạ Úc Huân, sau đó căm giận mà cáo trạng: "Ngươi không cho ta nói, ta càng muốn nói! Hôm nay Chu Thiến Thiến lớp bọn con viết thư tình cho Tiểu Bạch!"

"Ách, tình...... Thư tình?" Hạ Úc Huân hoài nghi chính mình vừa rồi có phải xuất hiện ảo giác hay không.

"Dạ, còn có chocolate!" Niếp Niếp lời thề son sắt, vẻ mặt những lời con nói tuyệt đối là lời nói thật.

Khuôn mặt Tiểu Bạch hơi có chút phiếm hồng, hừ một tiếng, không nói hai lời liền một mình đi về phía trước.

Tiểu Bạch vừa đi, Hạ Úc Huân lập tức nhân cơ hội bắt đầu tám chuyện: "Niếp Niếp, Chu Thiến Thiến kia dáng vẻ xinh đẹp chứ? Tiểu Bạch nhà chúng ta cũng thích con bé sao?"

"Chu Thiến Thiến dáng vẻ rất xinh đẹp, nam sinh lớp con đều thích bạn ấy, Tiểu Bạch cũng thích bạn ấy." Niếp Niếp đúng sự thật trả lời.

Bạn nhỏ Niếp Niếp không biết chính là, Tiểu Bạch đi ở phía trước nghe xong lời này sắc mặt càng thêm kém.

Thẳng đến khi về đến nhà ăn xong cơm chiều, Tiểu Bạch vẫn mặt lạnh, Niếp Niếp lại vô tâm vô phổi ăn đến vui sướng, nói: "Mẹ, con muốn một chén nữa!"

Tiểu Bạch vô ngữ mà ngẩng đầu nhìn Niếp Niếp một cái, cực kỳ khinh bỉ với sức ăn kinh người của cô bé.

Tần Mộng Oanh tiến đến bên tai Hạ Úc Huân, hỏi: "Hai đứa làm sao vậy?"

Hạ Úc Huân nhún nhún vai, so với Niếp Niếp còn không tâm không phổi hơn, nói: "Không có gì, vợ chồng son ầm ĩ mâu thuẫn!"

Tần Mộng Oanh: "......"

-

Buổi tối, Hạ Úc Huân cùng Tần Mộng Oanh hai người ngồi trong sân hóng gió.

Tần Mộng Oanh vừa rồi thần sắc vẫn luôn không yên, do dự hơn nửa ngày rốt cuộc mới cân nhắc dùng từ rồi mở miệng nói: "Úc huân, nghe nói Lãnh Tư Thần gần đây cùng vị tiểu thư Cung gia kia rất thân thiết, thậm chí có lời đồn nói thân mật."


 Chương 428: Bớt Đi Một Tình Địch



Hạ Úc Huân nằm trên xích đu, vừa phe phẩy cây quạt, vừa nhìn bầu trời đầy sao, không chút để ý nói: "A."


"Mặt khác...... Tập đoàn Thiên Úc hình như có ý đồ thu mua Hạnh Hoa Thôn này."

Tần Mộng Oanh vừa dứt lời, Hạ Úc Huân vốn dĩ bình tĩnh không gợn sóng mày hơi nhăn lại, sắc mặt trầm trầm, thật lâu mới mở miệng nói: "Hẳn là không có việc gì, mảnh đất này là Nam Cung Lâm phái người mua, không dễ dàng bị mua mất như vậy."

Tần Mộng Oanh cẩn thận quan sát nửa ngày, thấy cô thần sắc trước sau vẫn như bình thường, lúc này mới yên lòng.

-

Sau khi biết được chuyện Lãnh Tư Thần cùng Cung Hiền Anh, Âu Minh Hiên tìm tới cửa trước tiên.

"A, Lãnh Tư Thần, tôi thật là đã đánh giá cao anh rồi, không thể tin nổi anh cư nhiên còn từ bỏ sớm hơn cả tôi!" Âu Minh Hiên vẻ mặt trào phúng cùng khinh thường.

"Nói như vậy, cậu từ bỏ?" Lãnh Tư Thần nhướng mày.

Âu Minh Hiên sắc mặt cứng đờ, đáp: "Anh tưởng tôi ngốc sao? Tiếp tục làm vật hy sinh giữa các người!"

Trên thực tế, anh 5 năm trước đã từ bỏ rồi.

Lãnh Tư Thần không chút để ý đến ngữ khí khinh thường của Âu Minh Hiên, mà ý vị thâm trường hỏi một câu: "Bởi vì Tần Mộng Oanh?"

Nhắc tới Tần Mộng Oanh, Âu Minh Hiên lập tức nghiến răng nghiến lợi, nói: "Cái cô gái đáng chết kia, cư nhiên gạt tôi lâu như vậy!"

Lãnh Tư Thần nhướng mày, ánh mắt dò hỏi.

"Lạc Lạc là con gái tôi!" Âu Minh Hiên gằn từng chữ một nói.

Lãnh Tư Thần nghe vậy vẻ mặt cũng không có gì ngoài ý muốn, ngược lại dùng vẻ mặt "Là người ngoài đều có thể nhìn ra cô bé là con gái cậu, chỉ có cậu tên ngốc này không biết" nhìn anh.

"Điều này rất dễ nhìn ra. Bất quá, cậu làm sao mà biết được?" Lãnh Tư Thần hỏi. Một bộ "Cậu cái tên đầu gỗ này làm sao mà biết được".

"Tôi...... Tôi sớm đã có điểm hoài nghi, chỉ là không dám truy đến cùng, sau đó tôi cầm tóc Lạc Lạc lén đi làm giám định ADN, xác định Lạc Lạc là con gái tôi, đáng chết, ngay cả mẹ tôi đều biết việc này, cùng nhau gạt tôi, tôi cư nhiên là người biết cuối cùng! Chờ đến lúc tôi biết mọi việc chạy đi tìm cô ấy, cô ấy lại như bốc hơi khỏi nhân gian rồi......" Âu Minh Hiên ảo não mà chống hai tay trên cửa sổ sát đất, thật sâu chôn đầu.

Có phải vì ngày đó đối với cô nói ra những lời thật quá đáng? Cho nên mới làm cô thương tâm mà rời đi?

Nhưng, cô gái đáng chết kia, vì cái gì cô không nói cho anh biết? Cảm xúc lại che dấu hoàn hảo đến thế......

Ánh mắt Lãnh Tư Thần hơi đổi, trong lòng xác định một sự việc, thực tốt, anh bớt đi một tình địch.

"Mẹ tôi nói tôi một ngày tìm không thấy Mộng Oanh cùng Lạc Lạc bà sẽ một ngày không nhận tôi." Âu Minh Hiên bực bội mà gãi gãi đầu.

Lãnh Tư Thần hơi khép hai mắt lại, lẩm bẩm nói, "Có vài thứ, mọi người có thể dễ dàng phá hủy, mà khi muốn cứu lại, lại cần trả giá gấp trăm lần thậm chí hơn một ngàn lần, mà mọi thứ này, đều phải tự tìm......"

Âu Minh Hiên ngoài ý muốn nhìn Lãnh Tư Thần nói ra những lời lừa tình như vậy, khó có được tỏ vẻ tán đồng.

Lúc này, "Thịch thịch thịch" tiếng gõ cửa vang lên.

Lương Khiêm sắc mặt ngưng trọng mà đi đến, cùng Lãnh Tư Thần hội báo: "BOSS, mảnh đất phía nam không dễ xử lý lắm."

"Làm sao vậy?"

"Miếng đất kia là của Nam Cung Lâm, e là rất khó thu phục." Lương Khiêm khó xử nói.

Lãnh Tư Thần không có để ý nhiều, nói: "Đưa ra giá cao là được."

Nam Cung Lâm là một thương nhân, mọi thứ đều dùng ích lợi nói chuyện, chưa bao giờ đem tình cảm cá nhân vào chuyện kinh doanh, cho nên bất quá là vấn đề tiền.

Lương Khiêm dự đoán được Lãnh Tư Thần sẽ nói như vậy, giải thích nói: "Nhưng, bên kia xác định rõ miếng đất này sẽ không bán."


 Chương 429: Bóng Dáng Có Chút Quen Mắt


Bỏ mặc không cần, tùy ý thôn dân trồng hoa trồng cây, ông ta muốn miếng đất này làm cái gì?" Lãnh Tư Thần nhíu mày.

Anh cũng sẽ không ngốc đến mức cho rằng Nam Cung Lâm là nhà từ thiện.

Lương Khiêm nhún nhún vai, nói: "Không biết, có lẽ, đối với ông ta có ý nghĩa đặc biệt? Hoặc là, cảm thấy nơi đó phong cảnh không tồi, thích hợp nghỉ phép, cho nên trực tiếp mua?"





"Thích hợp nghỉ phép?" Ngón tay Lãnh Tư Thần có tiết tấu mà gõ trên bàn.

"Đúng vậy, kỳ thật cũng không phải không thể hiểu được, mấy năm nay bên kia khách du lịch làm cũng không tồi, có rất nhiều tiết mục du lịch đặc sắc sáng tạo, Nam Cung Lâm có thể chỉ là đem bên kia trở thành một nơi thí nghiệm." Lương Khiêm phân tích nói.

"Tốt lắm, ngày mai tôi muốn cùng Anh nhi đi nghỉ phép ở Hạnh Hoa Thôn, cậu chuẩn bị đi." Lãnh Tư Thần quyết định nói.

Ách, Anh nhi......?

Nghe Lãnh Tư Thần xưng hô với Cung Hiền Anh như vậy, Lương Khiêm run lên nổi da gà đầy người, nói: "Dạ, BOSS!"

Âu Minh Hiên vừa nghe được một trận phát hỏa, tức giận mà hừ lạnh một tiếng: "Cáo từ, không quấy rầy anh thong dong vui vẻ!"

"Không tiễn."

Lãnh Tư Thần mặt ngoài phong khinh vân đạm, trong lòng lại nổi lên gợn sóng không nhỏ.

Nhiều năm như vậy, anh tìm khắp mỗi một quốc gia, lại xem nhẹ nơi bên cạnh.

Anh đột nhiên có một giả thiết lớn mật, có thể hay không cô căn bản không đi xa? Có thể hay không cô căn bản là đang ở ngay bên cạnh mình?

Bởi vì suy đoán này, Lãnh Tư Thần lại là một đêm không ngủ......

-

Ngày hôm sau Lãnh Tư Thần liền cùng Cung Hiền Anh đi Hạnh Hoa Thôn.

Trên xe buýt, Cung Hiền Anh tương đối hứng thú nhìn phong cảnh bên đường, nói:"Lãnh Tư Thần, anh cư nhiên ngồi xe buýt! Nhìn không ra, anh cũng rất lãng mạn đó!"

Cung Hiền Anh mặc áo lộ vai gọn gàng màu trắng, cùng quần đùi vận động, tóc đơn giản cột cao đuôi ngựa, dưới ánh mặt trời lại không mất đi vẻ gợi cảm.

Lãnh Tư Thần vẫn một thân hưu nhàn màu sáng, chưa từng có chút chải chuốt, sạch sẽ gọn gàng.

Anh ngồi ở bên cửa sổ, có chút thất thần.

"Làm sao vậy? Có tâm sự?" Cô vươn tay quơ quơ ở trước mặt anh, nói: "Tôi còn chưa hỏi anh, làm gì muốn mang tôi đi nghỉ phép? Cho dù là vì làm bộ, cũng không cần chọn nơi như Hạnh Hoa Thôn như vậy, tôi còn tưởng rằng anh muốn mang tôi đi Maldives, Hawaii, Las Vegas......"

Lãnh Tư Thần hồi âm bằng vẻ trầm mặc trước sau như một.

Cung Hiền Anh cố nén xúc động núi lửa phun trào, cùng anh ở chung tới nay, anh đối với mình nói qua tuyệt đối không vượt quá mười câu.

Người đàn ông băng sơn buồn như vậy không thú vị như vậy, cô thật sự không cách nào tin nổi cô gái tên Hạ Úc Huân kia sao có thể chịu được?

Cô dám đánh đố, cô gái kia nhất định là chịu không nổi tính tình Lãnh Tư Thần, cho dù bọn họ gặp lại, cô ấy cũng sẽ không hồi tâm chuyển ý.

Nếu không phải cô đã có An Kỳ, cô có thể cảm thấy hứng thú đối với cô gái này!

Hơn một giờ sau, hai người xuống xe, lang thang không có mục tiêu mà bước ở trấn cổ.

Xuyên qua những tường đỏ ngói xanh, đạp lên những tảng đá đầy rêu xanh, trong không khí tràn ngập hương hoa quả thanh mát.

"Tôi hình như ngửi được mùi hoa oải hương!" Cung Hiền Anh đi về phía nơi có mùi hương kia.

Quả nhiên, sau năm phút đồng hồ, một mảnh vườn hoa oải hương lớn xuất hiện ở trước mắt.

Cung Hiền Anh nhịn không được kinh hỉ mà tán thưởng lên tiếng: "Thật đẹp a! Anh xem, đằng kia có cô gái, mảnh vườn này hẳn là cô ấy chăm sóc, thật là lợi hại a!"

Lãnh Tư Thần theo ánh mắt Cung Hiền Anh nhìn lại, giữa biển hoa, một cô gái đang khom lưng xem xét những bụi hoa kia.

Bóng dáng cô gái này, tựa hồ có chút quen mắt......


 Chương 430: Sao Có Thể Là Cô

Mắt thấy cô đứng dậy, xoay người lại......


Lãnh Tư Thần đang thất thần mà nhìn qua, Cung Hiền Anh đột nhiên ôm chặt eo Lãnh Tư Thần, dán vào ngực anh, nhỏ giọng nói: "Có phóng viên."

Lãnh Tư Thần nhíu mày lại, hai tay cứng đờ không tình nguyện mà đặt ở hai bên người cô.




Cung Hiền Anh trừng anh một cái, nói: "Vẻ mặt đó của anh là sao? Rất ủy khuất sao?"

Lãnh Tư Thần: "Uhm."

Cung Hiền Anh tức giận đến dậm chân, nói:"Lãnh Tư Thần, anh có phải muốn tôi tức chết mới vui vẻ không hả!"

Lãnh Tư Thần lướt qua Cung Hiền Anh, một lần nữa đi nhìn cô gái kia, phát hiện cô đã không thấy đâu nữa, trong lòng bỗng nhiên buồn bã mất mát, ngay sau đó lại tự giễu lắc đầu, sao có thể là cô......

-

Hạ Úc Huân như thế nào cũng không nghĩ tới hai người kia cư nhiên sẽ xuất hiện ngoài vườn hoa nhà cô, hơn nữa một bộ hạnh phúc lãng mạn rơi vào bể tình.

Người kia, cho dù khoảng cách xa hay gần, cho dù anh hóa thành tro, cô cũng nhận ra.

Tuy nói vườn hoa này cũng coi như có chút danh tiếng, hấp dẫn không ít cặp tình nhân và những cặp nam nữ sắp kết hôn tới chụp ảnh, nhưng Lãnh Tư Thần cái loại thân phận này không có khả năng mang theo bạn gái tới nơi nhỏ này mà hạnh phúc?

Vậy mục đích anh tới nơi này là gì? Chẳng lẽ anh phát hiện cái gì? Hay là, anh chỉ thuận tiện đến đây khảo sát?

Trong đầu Hạ Úc Huân loạn thành một đoàn mà về đến nhà.

"Úc Huân, sớm như vậy đã trở lại!" Tần Mộng Oanh rửa rau hỏi.

"Uhm."

"Chuyện tiệc tối em làm thế nào rồi?"

"Không sai biệt lắm, chuyện còn lại chính bọn họ có thể giải quyết." Hạ Úc Huân thất thần mà trả lời.

Hạ Úc Huân nhận thầu tiết mục đặc sắc nhất Hạnh Hoa Thôn, vũ hội lửa trại đeo mặt nạ.

Vũ hội mỗi tháng tổ chức một lần, hấp dẫn du khách đến từ các nơi đến ngắm cảnh, thu được cũng khá nhiều phúc lợi.

Buổi tối, Lãnh Tư Thần cùng Cung Hiền Anh quyết định ở lại khách sạn.

Trong phòng hai người, Lãnh Tư Thần mới vừa nằm xuống đã bị Cung Hiền Anh kéo lên.

Cung Hiền Anh hai tay chống nạnh nhìn anh, vẻ mặt không thể tin nổi, nói: "Anh không phải là muốn ngủ chứ?"

Lúc này mới mấy giờ a!

Không phải nói mang cô đến chơi đùa sao!

Lãnh Tư Thần liếc xéo cô một cái, thần sắc rất không vui, nói: "Tôi nói rất nhiều lần rồi, lúc không có những người khác, đừng tùy tiện chạm vào tôi."

Cung Hiền Anh vừa thấy anh nhìn mình với ánh mắt như nhìn đồ dơ bẩn liền trong cơn giận dữ, quát: "Cắt, ai thèm đụng chạm vào anh a! Anh người đàn ông này thật là phiền toái khiến người ta phẫn nộ! Tôi nói cho anh biết, bộ dáng này của anh, cho dù tìm được cô gái kia, cô ấy cũng sẽ không thích anh!"

"Không cần cô lo lắng."

"Anh cho rằng tôi muốn lo lắng a! Thật không hiểu nổi một người đàn ông như anh sao có thể có người thích!"

Cung Hiền Anh không chút nào kiêng kị mà ở trước mặt Lãnh Tư Thần thay quần áo, sau đó xoa eo, ngữ khí hưng phấn nói: "Nghe nói đêm nay có vũ hội hóa trang rất long trọng, tôi muốn đi ra ngoài chơi! Hừ, anh một mình ở lại đi!"

Cung Hiền Anh đi được năm phút đồng hồ, Lãnh Tư Thần ngồi dậy, xoa xoa ấn đường, đứng lên đi ra ngoài.

Anh cũng không biết mình là chuyện như thế nào, giống như là mê muội, bóng dáng thoáng qua lúc ban ngày không ngừng xuất hiện trong đầu anh, quấy nhiễu khiến tâm thần anh không yên.

Là bởi vì quá mức tưởng niệm sao?

Trước kia anh cũng thường xuyên nhận lầm người, nhưng lúc này đây cảm giác lại vô cùng mãnh liệt.

Lãnh Tư Thần dùng nước lạnh rửa mặt, sau đó dạo bước ra cửa.

Đêm nay xác thật rất náo nhiệt, ban ngày vẫn là thôn trấn yên lặng lúc này lại một mảnh náo nhiệt hoan thanh tiếu ngữ.

Xem ra Lương Khiêm nói không sai, nơi này kinh doanh cũng không tệ lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro