421-425

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 421: Anh Ấy Không Có Từ Bỏ Việc Tìm Em
Vô ái tắc kiên cường, vô tình tắc tiêu sái(*).

(*): Không yêu thì sẽ mạnh mẽ hơn, vô tình lại được thoải mái.

Lúc này đây, cô chỉ muốn sống thật tốt vì bản thân mình một lần.






Cô tuyệt đối là một người mẹ dễ gặp rắc rối nhất, thích rước lấy phiền toái nhất thiên hạ, người duy nhất có thể quản được cô cũng chỉ có bảo bối của cô Tiểu Bạch.

Bất quá, ở trong hoàn cảnh an nhàn yên bình như vậy, phiền toái có lớn cũng không tính là phiền toái, chỉ là việc nhỏ nhạt nhẽo như lông gà vỏ tỏi tỏng cuộc sống mà thôi.

Nghe Tần Mộng Oanh trách cứ, Hạ Úc Huân lập tức cãi lại nói: "Em mới không phải hồ nháo! Em là vì muốn bọn họ nghe lời. Bọn họ không phải giống những học sinh ngoan, căn bản là không sợ thầy cô, cho nên em cần phải cho bọn họ biết sự lợi hại của em trước, để bọn họ bội phục em. Lấy bạo chế bạo thật sự rất có hiệu quả, hiện tại bọn họ lại sùng bái em."

Thấy cô nói năng lý lẽ hùng hồn, Tần Mộng Oanh bất đắc dĩ nói: "Vậy em uống rượu là vì cái gì? Có cô giáo nào cùng học trò uống rượu à?"

"Em đó là bởi vì muốn nhốt bọn họ bên trong, tiêu trừ sự cảnh giác của bọn họ." Hạ Úc Huân sờ sờ râu trên cằm không tồn tại, một bộ dáng đã tính sẵn trong lòng.

Tần Mộng Oanh bất đắc dĩ mà cười khẽ: "Em luôn có lý do!"

Hạ Úc Huân đắc ý sờ sờ cằm, vẫn không quên khiêm tốn: "Ha ha, đây đều là mưa dầm thấm đất theo chị học cả thôi!"

Cô vuốt vuốt phát hiện không thích hợp, ách, lúc sờ cằm không cẩn thận đem nốt ruồi bà mối kia qujet rớt rồi.

Hạ Úc Huân dứt khoát bắt đầu tẩy trang.

Có một việc, Hạ Úc Huân vẫn luôn không ý thức được, thời gian 5 năm trôi đi, hiện tại cho dù cô không đem mình làm xấu đi, vốn dĩ chỉ dùng khuôn mặt, cũng sẽ không có ai nhận ra cô.

Bởi vì, cô cái cây này thật sự nở hoa rồi, đó là đóa hoa sinh mệnh mạnh mẽ sinh sôi nảy nở.Mà Tần Mộng Oanh 5 năm như một ngày, khuôn mặt đơn thuần thanh tâm quả dục cư nhiên cũng chưa từng thay đổi.

Hiện tại Hạ Úc Huân mất đi sự ngây ngô non nớt, cả người lộ ra một cổ ý vị của cô gái trưởng thành, đã không còn bóng dáng cô gái nhỏ trước kia, đương nhiên, trở lên đủ loại giới hạn trong tình huống cô đứng bất động không nói lời nào.

Mỗi lần Tần Mộng Oanh nói như vậy, Hạ Úc Huân luôn không tin mà bĩu môi, chính cô nhìn không ra mình thay đổi thế nào?

Dư quang Tần Mộng Oanh nhìn thấy thông báo tìm người lung tung rối loạn trong thùng rác, nhịn không được thở dài.

Cô gái trên thông báo tìm người tươi cười điềm mỹ đáng yêu, dường như mọi thứ đã là ngày hôm qua.

"Đã 5 năm, Lãnh Tư Thần vẫn không từ bỏ tìm kiếm em." Tần Mộng Oanh than nhẹ.

Nghe thấy cái tên rất lâu không nghe được, Hạ Úc Huân đã sớm phong khinh vân đạm, cho dù chỉ là mặt ngoài như thế.

Hạ Úc Huân nhặt lên tờ thông báo tìm người kia, trong lòng muôn vàn cảm xúc, bổn tiểu thư cũng còn quá trẻ đi!

Cô nhún vai, nói:"Học trưởng không phải cũng đang tìm chị sao, chị chờ xem! Tương lai chưa tìm được chị rồi thông báo tìm người liền dán lại đây.

Hai tên gia hỏa này cũng thật đủ phiền, không thể để người ta sống yên ổn mấy ngày sao? Làm hại chúng ta mỗi ngày đều phải hoá trang!

Người ta mỗi ngày hoá trang là muốn hóa trang cho mình đẹp hơn, chúng ta lại phải nghĩ cách đem chính mình làm cho xấu đến mức ai đều nhận không ra." Hạ Úc Huân oán giận nói.

Tần Mộng Oanh không dấu vết mà nói sang chuyện khác: "Với thế lực hiện tại của Lãnh Tư Thần, muốn tìm một người rất dễ dàng, chỉ là anh ấy rất khó nghĩ đến em cư nhiên trốn ngay dưới mí mắt của anh ấy, nếu có một ngày anh ấy nghĩ thông suốt điểm này......"

Hạ Úc Huân vừa lau những đốm tàn nhang trên mặt, vừa lẩm bẩm nói: "Em biết anh ta hiện tại hô mưa gọi gió, à không, là làm mưa làm gió......"


 Chương 422: Con Trai Quá Thoát Tục


Tần Mộng Oanh bất đắc dĩ mà nhìn cô, tuy rằng nha đầu này vì dạy học và giáo dục, toán học tiến bộ rất lớn, nhưng trình độ quốc ngữ vẫn "kinh người" trước sau như một.

Khuôn mặt nhỏ của Hạ Úc Huân dần dần lộ ra nguyên dạng, tiếp tục nói: "Nhưng, chị nhìn thấy bố dáng bây giờ của em, anh ta có thể tìm được em mới là lạ đó! Cho dù người ta liền đứng trước mặt em, cũng vĩnh viễn đều không thể tìm được Hạ Úc Huân.

Bởi vì, Hạ Úc Huân đã chết rồi. Hiện tại đứng ở trước mặt anh ta chính là Hạ Như Hoa, chỉ là Hạ Như Hoa mà thôi."





Từ sau một khắc ba ba chết đi, cô đã tự mai tang cho mình, mai táng phần tình yêu này, cũng đem anh mai tang dưới đáy lòng.

"Mẹ, mẹ sao còn chưa đi tắm rửa?" Tiểu Bạch mặc áo ngủ đáng yêu đứng ở cửa phòng ngủ, bất mãn mà oán giận.

Nhìn thấy Hạ Úc Huân sau khi tẩy trang, Tiểu Bạch dụi dụi mắt lập tức đi qua, nói: "Mẹ ngủ với con."

"Từ từ a! Mẹ đi tắm rửa, con đi ngủ trước đi." Hạ Úc Huân ngồi xổm người xuống, hôn nhẹ lên khuôn mặt nhỏ của cậu.

"Con phải đợi mẹ." Tiểu gia hỏa cố chấp mà nói.

Hạ Úc Huân không có biện pháp, đành phải nhanh chóng tắm xong, lại uống chén canh giải rượu, sau đó bế Tiểu Bạch buồn ngủ dựa vào cửa phòng ngủ, nói: "Bảo bối, đi ngủ nào!"

"Mẹ, mẹ thật chậm chạp!" Tiểu Bạch bất mãn mà bĩu môi.

"Đúng đúng đúng, mẹ sai rồi!"

Một lớn một nhỏ nằm trên giường, Tiểu Bạch lập tức dán vào lòng cô, nghe mùi hương thơm mát trên người mẹ tỏa ra, khuôn mặt nhỏ bất mãn mới hơi chút hòa hoãn xuống.

"Tối hôm nay con muốn nghe chuyện xưa gì?" Hạ Úc Huân hỏi.

"Mẹ, có vài vấn đề con muốn thỉnh giáo mẹ!"

"Vấn đề gì a?"

"Là gà có trước, hay là trứng có trước?"

"Cái này......"

"Vũ trụ từ nơi nào đến, đi về đâu?"

"Cái kia......"

"Thời gian có điểm cuối cùng hay không......"

"Ách, ngừng ngừng ngừng, vì sao con lại muốn hỏi mấy vấn đề này?" Hạ Úc Huân đầu đang muốn nổ tung, đôi mắt đột nhiên nhìn thấy một quyển sách trên đầu giường của Tiểu Bạch.

Thượng đế ơi! Cư nhiên là " Lịch sử sơ lược về thời gian" của Hawkins, đứa nhỏ này điên rồi sao?

"Tiểu Bạch, con từ đâu lấy ra quyển sách này?" Hạ Úc Huân thực nghiêm túc hỏi.

"Giá sách của dì Nguyệt."

"Tiểu Bạch, con nghe mẹ nói, con hiện tại quá nhỏ, không thể xem loại sách này, đầu óc sẽ hư hỏng hết, biết không?" Hạ Úc Huân tận tình khuyên bảo nói.

"Vậy mẹ, chúng ta tiếp tục đọc "Tam Quốc Diễn Nghĩa" đi! Điêu Thuyền sau đó rốt cuộc thế nào, mẹ nhanh lên!"

Tuy rằng Tiểu Bạch đã sớm có thể tự đọc sách, nhưng cậu Niếp Niếp vẫn thích mẹ đọc cho cậu nghe.

"Ách...... Mẹ liền đọc."

Tam Quốc Diễn Nghĩa gì đó cũng thật sự là không thích hợp cho cậu xem? Thôi quên đi, so với "Lịch sử sơ lược thời gian" còn tốt hơn......

Hạ Úc Huân sau khi đọc xong liền kết luận: "Tuy rằng Đổng Trác là mượn lực của nàng để diệt trừ, nhưng nàng đương nhiên cũng là một người trăm phương ngàn kế phá hư hạnh phúc gia đình người khác, là kẻ gây họa của cục diện chính trị ổn định."

Tiểu Bạch nghe vậy nhăn mày lại, nói: "Nhưng con cảm thấy Điêu Thuyền rất đáng thương."

"Vì cái gì?" Hạ Úc Huân nhướng mày, chậc chậc, không thể tin nổi đứa nhỏ này còn rất biết thương hương tiếc ngọc!

"Rõ ràng là những người đàn ông đó tự mình không có định lực, lại tất cả đều trách Điêu Thuyền." Tiểu Bạch nghiêm trang mà nói ra cách nhìn của mình.

"Tiểu Bạch......" Hạ Úc Huân vừa nghe lời này lập tức nước mắt lưng tròng mà nhìn Tiểu Bạch, con trai cô thật sự là quá siêu phàm thoát tục rồi phải không!

Nhìn ánh mắt sùng bái của mẹ, cậu nhóc kiêu ngạo ngửa cằm nhỏ lên.

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của mẹ, trong mắt cậu nhóc tràn đầy quyến luyến cùng dựa dẫm, ngay sau đó lại hiện lên một tia ưu sắc không hợp với tuổi tác của cậu...... Chương 423: Tiểu Bạch Sẽ Thương Ngươi
Sau 9 giờ là thời gian của ma thuật, mẹ lại biến thành xinh đẹp.

Tuy rằng cậu tuổi còn nhỏ, lại có chỉ số thông minh so với những đứa trẻ cùng tuổi cao hơn, cho nên nhưng chuyện có liên quan đến mẹ, cậu vẫn là biết một ít.

Mẹ kỳ thật bộ dáng rất xinh đẹp, thậm chí có một đôi mắt màu tím đẹp nhất trên thế giới, thực đáng tiếc, đôi mắt cậu không được di truyền từ mẹ.





Đối với chuyện mẹ cần phải che dấu khuôn mặt, Tiểu Bạch không có chút nào không vui, ngược lại thật cao hứng.

Bởi vì, mẹ đẹp như vậy, nếu bị người khác biết nhất định liền sẽ bị cướp mất, mà hiện tại, chỉ có cậu mới có thể nhìn thấy bộ dáng xinh đẹp nhất của mẹ, mẹ là của một mình cậu.

Khi còn nhỏ, mẹ nói cậu không có cha, giống như Tôn Ngộ Không sinh ra từ cục đá, lúc cậu còn nhỏ rất ngây thơ, cậu tin.

Bất quá sau đó cậu lại không tin, nhưng mỗi lần hỏi vấn đề này mẹ đều sẽ rất khổ sở, cậu không bao giờ hỏi mẹ nữa.

Cậu dần dần bắt đầu hiểu ra, mẹ kỳ thật là đang trốn tránh ba ba.

Có một lần, cậu nhìn thấy trên ngọc bội ở lắc tay của mẹ được khảm một ảnh chụp, là mẹ cùng một người đàn ông tuấn tú bộ dáng thật giống mình.

Cậu cảm thấy người kia nhất định chính là ba cậu.

Cậu không biết mẹ vì cái gì không cùng ba ở bên nhau, nhưng cậu biết mẹ cả ngày cười hì hì kỳ thật cũng không vui vẻ.

Là bởi vì ba vứt bỏ mẹ sao?

Nghĩ như vậy, Tiểu Bạch vô cùng đau lòng mà nhìn thoáng qua mẹ ngủ.

Mẹ, không cần không vui, không có ba cũng không sao, Tiểu Bạch sẽ yêu thương mẹ, sẽ chăm sóc mẹ.

-

Đêm khuya, nhà họ Lãnh.

Trong phòng ngủ lạnh lẽo yên tĩnh, Lãnh Tư Thần nằm trên giường, gắt gao nhắm hai mắt, trên trán đầy mồ hôi lạnh, tựa hồ đang đắm chìm trong hồi ức và ác mộng vô cùng đáng sợ......

5 năm trước vào đêm khuya nào đó, lúc anh trở về nhìn thấy cô uống say khướt nằm trên trên sô pha, lon bia đầy đất.

Cô nhìn thấy anh trở về, lảo đảo đi về phía anh, hai tay vòng lấy cổ anh.

"A Thần...... Nếu như em đi rồi, rời khỏi anh, anh có nhớ em không?"

"Em lại nói bậy gì đó?"

"Có nhớ hay khôngo? Có thể hay không thể......"

"Sẽ không! Em nếu dám đi, anh tuyệt đối sẽ không nhớ em, anh sẽ đem em quên sạch sẽ!"

"Ưm......" Cô một đầu nện ở vai anh, nói: "A Thần, anh đã rất nhiều ngày không có để ý đến em!"

Thực đáng tiếc, ngay lúc cô chôn đầu đó, anh không nhìn thấy được sự yếu ớt trong mắt cô.

"Anh gần đây rất bận, ngoan, lại nhẫn nại một chút được không? Mọi thứ đều sắp sửa kết thúc!"

"Kết thúc...... Đúng vậy! Sắp kết thúc...... Ha ha...... Em cũng luôn có dự cảm...... Mọi thứ đều sắp kết thúc......"

......

Trong phòng tắm màu máu tươi chói mắt......

Thân ảnh cô như ẩn như hiện trước mắt......

Đột nhiên ở trong gió hóa thành từng mảnh tơ bông điêu tàn biến mất không thấy nữa......

"Tiểu Huân ——"

Trên giường lớn màu cà phê, Lãnh Tư Thần bỗng nhiên ngồi dậy, mồ hôi đầy đầu, dồn dập thở dốc trong đêm khuya yên tĩnh có vẻ càng thêm trầm trọng.

Bên gối trống rỗng, vẫn lắng đọng lại 5 năm lạnh băng.

Anh mở đèn đầu giường, từ ngăn kéo lấy thuốc ngủ ra, cũng không nhìn xem rốt cuộc có bao nhiêu viên, cứ như vậy khô khốc mà nuốt xuống.

Sau khi bình tĩnh, anh cầm lấy di động gọi một cú điện thoại.

"Alo, Lương Khiêm."

Đầu bên kia điện thoại, Lương Khiên từ ngủ mơ bị đánh thức vừa nghe thấy thanh âm lạnh băng lập tức bao nhiêu buồn ngủ đều tiêu tan, mỗi một tế bào đều đang trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu, tim sắp sửa nhảy ra khỏi họng, nói: "BOSS, xảy ra chuyện gì?"


 Chương 424: Xu Hướng Giới Tính


"Từ ngày mai hủy bỏ toàn bộ tìm kiếm đối với cô ấy." Lãnh Tư Thần dùng thanh âm cương quyết nói.

"Ách......BOSS, anh không tìm chị dâu nữa?" Lương Khiêm kinh ngạc không thôi, cả người đều ngây dại, cơ hồ cho rằng chính mình xuất hiện ảo giác.

Anh nghe lầm! Anh nhất định là đang nằm mơ đi! "Mặt khác, ngày mai giúp tôi hẹn gặp Cung Hiền Anh." Lãnh Tư Thần nói xong liền cúp máy.

Điện thoại đã cúp được mười phút, Lương Khiêm vẫn chưa bình tĩnh lại được, tiếp theo, nhanh vọt vào toilet dùng nước lạnh vẩy lên.

Lão đại cư nhiên từ bỏ tiếp tục tìm Hạ Úc Huân, không chỉ như thế còn muốn vui vẻ với người mới?

Ai có thể nói cho anh biết, sếp rốt cuộc là nghĩ như thế nào mà đã thông?

Mặt trời ngày mai sẽ mọc lên từ bên nào?

-

Sáng ngày hôm sau, Tập Đoàn Thiên Úc.

Lúc Cung Hiền Anh mang gaiỳ cao gót mười hai cm, lắc lắc eo thon xoạch xoạch đi vào văn phòng tổng tài, nơi nào đi đến đều để lại một trận mùi hương nước hoa tường vi nồng đậm, toàn bộ nhân viên công ty từ trên xuống dưới đều sôi trào.

BOSS bọn họ cư nhiên bắt đầu cảm thấy hứng thú với phụ nữ sao! Ảo giác, đây nhất định là ảo giác!

Lương Khiêm nhìn cánh cửa kia, trong lòng thấp thỏm cực độ, lão đại anh ấy rốt cuộc muốn làm cái gì?

Theo anh nhiều năm như vậy, vẫn là một chút đều đoán không ra tâm tư của anh.

Cung Hiền Anh gõ gõ cửa đi vào, sau đó ngồi xuống sô pha, bỏ túi xách xuống, hai chân ưu nhã mà bắt chéo.

Cô một tay đỡ trán, khóe miệng nhếch lên, sau đó quyến rũ vô cùng mà nói ra một câu: "Lãnh Tư Thần, thì ra anh không phải GAY! Coi trọng tôi...... Xem như là anh tinh mắt!"

Lãnh Tư Thần từ một đống văn kiện ngẩng đầu lên, mười ngón đan vào nhau, hơi hơi chống cằm, tầm mắt dừng trên người cô gái ngổi ở sô pha, bất động thanh sắc mà đánh giá cô, hơi có chút ý vị tìm tòi nghiên cứu.

Cung Hiền Anh cũng không chút nào ngượng ngùng mà nhìn lại.

Một lát sau, Lãnh Tư Thần đứng lên, đi từng bước đến gần cô, lúc đứng trước mặt cô đột nhiên cúi người đem cô ôm giữa hai tay, hơi thở nam tính trong nháy mắt vây quanh cô, môi mỏng gợi cảm của anh cơ hồ dán sát vành tai cô, nói: "Tôi có phải GAY hay không, cần tôi chứng minh với cô sao?"

Đối mặt Lãnh Tư Thần ái muội mà nguy hiểm, Cung Hiền Anh mặt không đổi sắc tâm không nhảy, đáp: "Không cần! Bớt nói nhảm! Tìm tôi tới rốt cuộc chuyện gì?"

Lãnh Tư Thần ngón tay nhẹ nhàng cọ môi cô, khóe miệng ngậm ý cười hiện ra vài phần tà tứ không phù hợp với khí chất lạnh lùng vốn có của anh, chậm rãi nói: "Tôi không phải GAY...... Cô lại là LES!"

"Lãnh Tư Thần, anh đừng có nói bậy!" Cung Hiền Anh như mèo bị dẫm đuôi lập tức nhảy dựng lên, sắc mặt trong nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi.

Sau khi ý thức được mình quá kích động, Cung Hiền Anh lập tức sửa quần áo một lần nữa ngồi xuống, nói: "Này! Tôi không phải hoài nghi một chút xu hướng giới tính của anh thôi sao? Lại nói không phải một mình tôi hoài nghi như vậy, anh sao phải rủa tôi đến mứuc đó?"

Lãnh Tư Thần ngồi xuống bên cạnh cô, nói: "Gả cho tôi đi!"

Ngữ khí kia thật giống như đang nói: Hôm nay thời tiết thật đẹp.

Cung Hiền Anh lại lần nữa nhảy dựng lên, khuôn mặt trang điểm tinh xảo cơ hồ có chút nhăn nhó, nói: "Lãnh Tư Thần, anh điên rồi phải không!"

Trái ngược với thái độ kinh hoảng đến nhảy dựng của Cung Hiền Anh, Lãnh Tư Thần vẫn một bộ phong khinh vân đạm, không chút để ý mà nói: "Nghe nói Nhị lão Cung gia gần đây đang bức hôn với cô."

"Ai cần anh lo!" Nhắc tới chuyện này cô liền tức giận.

Lãnh Tư Thần cười khẽ: "Tôi có thể làm bạn trai cô, giúp cô tạm hoãn áp lực. Thậm chí, chúng ta có thể kết hôn. Nhưng yên tâm, hôn lễ chỉ là một hình thức đối ngoại, chúng ta vẫn không có bất luận quan hệ gì, cô không cần thực hiện bất cứ nghĩa vụ gì." Chương 425: Không Được Có Ý Đồ Với Cô Ấy
Cung Hiền Anh nhìn về phía Lãnh Tư Thần, vẻ mặt hoang mang, nói:"Chẳng lẽ anh thật sự là GAY, cho nên anh mới muốn tìm LES kết hôn, kỳ thật chỉ là vì giải quyết áp lực dư luận? Nhưng tôi thật sự không phải LES được chứ? Người ta chính là thích đàn ông!"

"Phải không?" Lãnh Tư Thần ghé sát vào chút, cơ hồ đã dán vào môi cô, nói: "Chứng minh cho tôi xem."

"Anh...... Anh muốn tôi chứng minh thế nào?" Cung Hiền Anh có chút luống cuống.

Hai tròng mắt Lãnh Tư Thần híp lại, đáp: "Hôn tôi."

"Không cần! Nói cho anh biết, tôi cũng không phải là cô gái tùy tiện!" Cung Hiền Anh thẹn quá hóa giận mà trừng mắt nhìn anh.

Lãnh Tư Thần khẽ cười một tiếng ngồi trở về, khoanh tay trước ngực nói: "Phụ nữ đối với tôi không có cảm giác chỉ có hai khả năng, một là chướng ngại tâm lý, hai chính là loại tình huống như cô."

Cung Hiền Anh vô ngữ ngửa đầu nhìn trời, nói: "Fuck! Phụ nữ đối với anh không cảm giác không phải có bệnh, chính là đồng tính luyến ái? Lãnh Tư Thần, anh có thể bớt tự luyến chút không!"

Lãnh Tư Thần không nói chuyện, trực tiếp đem một tư liệu ném cho cô.

"Đây là cái gì?" Cung Hiền Anh nghi hoặc mà mở ra, chỉ nhìn thoáng qua, sau đó lập tức đóng lại, đôi mắt đẹp đã bị lửa giận thiêu đốt.

"Xin lỗi, tôi cũng không muốn nhìn trộm sinh hoạt cá nhân của cô." Anh nói với vẻ mặt vô tội.

"Anh đã nhìn trộm!" Cung Hiền Anh hung hăng mà đem túi tư liệu đập trên bàn trà, nói:"Xin đừng quấy rầy An Kỳ!"

"Đương nhiên, chỉ cần cô đồng ý đề nghị của tôi." Lãnh Tư Thần nhún vai.

"Anh uy hiếp tôi?" Mắt đẹp bỗng nhiên trở nên sắc Niếp Niếpn.

"Trận giao dịch này, cô cũng không hề chịu thiệt không phải sao?" Lãnh Tư Thần ngồi trở lại bàn làm việc, một bộ tư thái đã định liệu trước.

"Tôi...... Nhưng cách làm của anh thực sự quá đáng!" Cung Hiền Anh khẩu khí nuốt không trôi bị người trù tính này.

"Tôi hiểu, mỗi người đều không muốn bị người khác nhìn trộm riêng tư, để bồi thường, tôi có thể nói cho cô nghe chuyện xưa của tôi."

......

Đại khái là thật sự quá cô đơn quá thống khổ, Lãnh Tư Thần từng chút từng chút nói cho cô nghe quá khứ mà bản thân không muốn bày tỏ với ai.

Cung Hiền Anh ngay từ đầu còn không cho là đúng, cuối cùng càng nghe càng mê mẩn, nhìn ánh mắt Lãnh Tư Thần cũng càng ngày càng khinh bỉ, cuối cùng, cô lòng đầy căm phẫn mà trừng mắt nhìn Lãnh Tư Thần một cái, nói:"Tôi liền biết đàn ông không một ai tốt, nếu là tôi, tôi tuyệt đối sẽ hảo hảo quý trọng cô ấy!"

Lãnh Tư Thần nghe vậy sắc mặt tức khắc đen, nói: "Không cần, người phụ nữ của tôi tự tôi sẽ quý trọng, cô đừng có ý đồ gì với cô ấy."

"Người cũng chưa tìm được, lời này của anh cũng quá sớm rồi!" Cung Hiền Anh khoanh tay trước ngực, chẳng hề để ý mà liếc xéo anh một cái.

Sắc mặt Lãnh Tư Thần hơi trầm xuống, chuyển động ghế dựa, nhìn về phía bên ngoài cửa sổ sát đất, nói: "Mấy năm nay, cô ấy có lẽ quá yên tâm về tôi, cho nên mới an an ổn ổn mà ở chỗ nào đó......"

"A, nghe ý tứ này của anh...... Anh là muốn ép tự cô ấy ra sao?" Cung Hiền Anh nhướng mày, đối với cô gái tính cách như vậy, phương pháp khích tướng xác thật là chủ ý không tồi.

"......" Lãnh Tư Thần trầm mặc, trên thực tế, chính anh cũng không hề nắm chắc.

Đối với bất cứ chuyện gì anh đều có thể tính sẵn trong lòng, nhưng với cô, anh lại một chút biện pháp đều không có.

Cung Hiền Anh bĩu môi nói: "Nói thật, không phải tôi đả kích anh! Phương pháp này nếu cô ấy còn yêu anh mới có thể hiệu quả, nếu không mọi thứ đều là không tốt. Nếu cô ấy còn sống, vì cái gì nhiều năm như vậy cô ấy đều không tới tìm anh? Vậy chỉ có một khả năng, cô ấy đã sớm không......"

Thấy người đàn ông lãnh khốc vô tình trong truyền thuyết sắc mặt bỗng nhiên trở nên trắng bệch, Cung Hiền Anh tự biết nói sai lời, ho khan vài tiếng lại không nói nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro