406-410

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 406: Bà Xã Của Lãnh Tư Thần
Hạ Úc Huân cố nén hoảng hốt lặp lại: "Đúng! Tôi không thích anh, không yêu anh! Tôi không muốn gả cho anh!"

"A, vậy thì như thế nào?" Lãnh Tư Thần trên mặt lộ ra một tia điên cuồng, gằn từng chữ một nói: "Hạ Úc Huân, là chính em xâm phạm lãnh thổ của anh, xông vào lãnh địa của anh, đem cả thế giới của anh làm cho long trời lở đất......

Muốn cứ như vậy đi luôn?





Không thích thì thế nào, không yêu thì thế nào?

Cho dù em chán ghét anh phỉ nhổ anh, cả đời này em cũng chỉ có thể là người phụ nữ của Lãnh Tư Thần anh, chỉ có thể ở trong thế giới của anh!

Chết cũng phải cùng anh chết!"

Hạ Úc Huân trái tim kinh hoàng, không thể tin nổi mà nhìn người đàn ông cuồng loạn trước mắt, nói: "Anh...... Anh điên rồi?"

"Đúng, anh điên rồi, bị em bức điên!" Lãnh Tư Thần gầm nhẹ, ngay một khắc trước khi bộc phát đột nhiên lại đổi thành một bộ vô cùng ôn nhu, cúi người bên tai cô nhỏ giọng nói một câu: "Tiểu Huân, ngoan ngoãn cùng anh đi lãnh chứng, nếu không, anh đành phải đem em cột vào giường, giam giữ cả đời! A, đúng rồi, để tránh em cô đơn, anh sẽ để ba em ở cùng em!"

"Lãnh Tư Thần, anh vô sỉ! Chuỵen giữa chúng ta vì cái gì phải động đến ba tôi!" Hạ Úc Huân trong nháy mắt giận dữ.

Anh rõ ràng là đang uy hiếp mình nếu không cùng anh kết hôn thì liền mang theo ba cô nhốt cùng với cô, anh cư nhiên dùng ba cô uy hiếp cô.

Người đàn ông này, thật là điên rồi!

Lãnh Tư Thần nắm lấy điểm yếu lớn nhất của cô, Hạ Úc Huân không còn cách nào khác, cuối cùng đành phải ở trước mặt Hạ Mạt Lâm nói, chỉ là bởi vì cùng Lãnh Tư Thần náo loạn có chút mâu thuẫn nhỏ, hiện tại đã được dỗ dành, không nháo nữa, sau đó tiếp tục hướng tới Cục Dân Chính chạy tới.

Trong quá trình đi Cục Dân Chính, cô tìm một cơ hội soạn một tin nhắn gửi qua cho Renault , nhờ hắn giúp mình rời đi, đương nhiên còn đề xuất muốn mang theo Hạ Mạt Lâm đi.

Cô không biết Lãnh Tư Thần có theo dõi di động của cô hay không, nhưng hiện tại dù sao cũng đã náo loạn, cho dù anh biết bất quá cũng cãi nhau một trận lớn. Không bằng liều một lần.

Sợ là sợ...... Ngay cả Renault cũng không có biện pháp.

-

Xe nhanh chóng chạy đến cửa Cục Dân Chính.

Lãnh Tư Thần hoàn toàn không cho cô lựa chọn đường sống, một phen lôi kéo cô, sải bước mà đi vào cửa.

Toàn bộ thủ tục chưa đến mười phút liền hoàn tất.

Bác gái trong Cục Dân Chính vui vẻ mà đưa cho bọn họ một giấy chứng nhận màu đỏ.

Trong tay cầm giấy chứng nhận đỏ, Hạ Úc Huân cả người đều ngẩn ra.

Như vậy...... Như vậy liền tính là kết hôn?

Kết hôn sao lại đơn giản như vậy?

Nhìn vẻ mặt Hạ Úc Huân dại ra, vẻ lạnh lùng trên mặt Lãnh Tư Thần thoáng dịu đi, vươn bàn tay vô cùng quyến luyến sủng nịch mà xoa xoa tóc cô, nói: "Hạ Úc Huân, hiện tại, em chính là bà xã anh!"

Bà xã của Lãnh Tư Thần......

Từ khi nào, cô đã hướng tới danh hiệu này cỡ nào.

Hiện tại lại giống như một tòa núi lớn đè trên đầu cô, khiến cô thấp thỏm lo âu.

Cô từng nghe qua một câu, nói muốn đội vương miện, phải chấp nhận được sức nặng của nó.

Nhưng mà sức nặng này, giờ phút này cô thật sự không chắc có thể chịu đựng được......

-

Bên ngoài Cục Dân Chính, Lãnh phu nhân nhìn hai người đi ra, trong tay cầm giấy đỏ thẫm, cười có chút cứng đờ.

Chuyện cứ như vậy thành kết cục đã định, Hạ Úc Huân rối rắm trong lòng như những sợi len loạn thành một đống.

"Làm xong rồi sao?" Thấy hai người nhanh như vậy liền ra tới, Hạ Mạt Lâm còn nghĩ đã xảy ra cái gì ngoài ý muốn, vội vàng lên hỏi.

Cũng không thể trách ông nghĩ như vậy, không có biện pháp, hai đứa trẻ này quá dằn vặt.

Hơn nữa, cũng không biết vì cái gì, tuy rằng Tiểu Huân nói chỉ là mâu thuẫn, nhưng ông vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp. Chương 407: Đau Tê Tâm Liệt Phế"Uhm, làm xong rồi." Hạ Úc Huân âm thầm thở dài, đem giấy đưa cho Hạ Mạt Lâm xem.

Nhìn Hạ Mạt Lâm kích động đến mức hốc mắt có chút phiếm hồng, trong lòng Hạ Úc Huân đột nhiên trở nên mềm mại.

Có lẽ......

Có lẽ chuyện căn bản không có không xong như vậy......

Có lẽ cô có thể khắc phục sự sợ hãi trong lòng?

Có lẽ cô có thể lại dũng cảm một lần?

"Ba......"

Hạ Úc Huân đem nắm tay nắm rồi lại buông, vừa muốn nói chuyện với Hạ Mạt Lâm, Hạ Mạt Lâm không biết vì sao đột nhiên một tay đem cô đẩy qua bên cạnh.

Sức lực của Hạ Mạt Lâm quá lớn, Hạ Úc Huân bị đẩy lập tức ngã trên mặt đất, cố hết sức mà bò lên, không rõ ba cô vì cái gì đột nhiên đẩy cô, xoa eo, nói: "Ba, người làm sao vậy?"

Cô vừa ngẩng đầu, thế nhưng nhìn thấy Hạ Mạt Lâm trực tiếp ngã xuống......

Trên đầu ông có một lỗ máu, hai mắt mở to, khóe miệng còn còn sót lại nụ cười vui vẻ......

"Ba ——" Hạ Úc Huân tê tâm liệt phế mà hô một tiếng, thanh âm đều biến đổi.

Hai mắt cô tràn đầy hoảng sợ, té ngã mà bò qua, gọi: "Ba...... Ba...... Người đừng làm con sợ...... Ba......"

Bởi vì là súng cách âm, lúc này người đi đường bốn phía mới bắt đầu phát hiện Hạ Mạt Lâm trúng đạn ngã xuống đất, thét chói tai hết đợt này đến đợt khác, trong phút chốc, tình huống loạn thành một đoàn.

Hạ Úc Huân dùng một tia lý trí cuối cùng run rẩy gọi điện thoại cho xe cứu thương, sau đó dùng tay gắt gao che miẹng vết thương của Hạ Mạt Lâm, nói: "Ba...... Ba người chống đỡ, xe cứu thương lập tức sẽ tới, cầu xin người, đừng bỏ rơi con, đừng bỏ rơi con...... Xin ba......"

Cô nói năng lộn xộn, ánh mắt không có tiêu cự, thân thể run run rẩy rẩy, đầy mặt đều là nước mắt nước mũi của mình còn có máu tươi của Hạ Mạt Lâm...

Lãnh phu nhân bên cạnh sớm đã che miệng hét lên một tiếng rồi hôn mê bất tỉnh.

Mà Lãnh Tư Thần bị một màn trước mắt khiến cả người đều ngốc tại chỗ, cảm giác chính mình giống như từ đám mây rơi xuống một bãi đá, thân thể rơi xuống tan xương nát thịt......

Lãnh Tư Thần biết rõ vị trí trúng đạn này của Hạ Mạt Lâm có 99 phần trăm có thể phải chết không thể nghi ngờ, anh cố nén mọi cảm xúc mãnh liệt mênh mông đến cơ hồ muốn phá hủy anh mà bay qua, nói: "Tiểu...... Tiểu Huân...... Em đừng kích động...... Ngàn vạn lần đừng kích động......"

Hạ Mạt Lâm đã xảy ra chuyện, nếu Tiểu Huân lại xảy ra chuyện......

"Cút! Anh cút ngay cho tôi!" Hạ Úc Huân gắt gao ôm chặt thân thể Hạ Mạt Lâm, hai mắt màu đỏ tươi mà nhìn chằm chằm anh, Lãnh Tư Thần không buông tay, cô liền cắn một cái trên cánh tay anh, thiếu chút nữa cắn tiếp một khối thịt.

"Chị dâu...... Chị dâu chị đừng cắn a! Tay lão đại bị chặt đứt là chuyện nhỏ, răng chị gãy rụng hết thì làm sao bây giờ!" Lương Khiêm nhìn đến chính mình đều đau răng.

Không nghĩ tới chuyện anh lo lắng nhất cuối cùng đã xảy ra, lại là loại phương thức thảm thiết này......

Trời ạ! Đây phải như thế nào xong việc! Anh quả thực khó có thể tưởng tượng.

Kẻ thù của Lãnh Tư Thần quá nhiều, căn bản không biết là ai xuống tay, càng làm cho anh lo lắng chính là, lỡ như kẻ xuống tay không phải kẻ thù, mà là......

Anh không dám tiếp tục nghĩ nữa.

"Chị dâu, đem người đỡ lên xe, chúng ta lái xe đưa đi bệnh viện, so với việc chờ xe cứu thương còn nhanh hơn! Hơn nữa trên xe có hòm cấp cứu!"

Hướng Viễn nói thành công gọi thần trí Hạ Úc Huân trở về, cô tức khắc như thay đổi thành người khác, từ kẻ điên đến vẻ mặt bình tĩnh một cách đáng sợ, sạch sẽ lưu loát mà nhanh chóng đem Hạ Mạt Lâm đỡ lên xe.

Cô biết......

Phương diện này cô tốt xấu gì cũng coi như chuyên nghiệp......

Cô sao có thể không biết vết thương do súng như vậy cơ hồ còn khả năng sống hay không......

Nhưng cô không tin, không tin......

Lỡ như có kỳ tích a! Lỡ như có kỳ tích xảy ra a!

Cô gắt gao ôm thân thể Hạ Mạt Lâm trở nên càng lúc càng lạnh băng, ánh mắt đờ đẫn mà hỗn loạn, nhìn khiến lòng người kinh sợ không thôi......

Mà Lãnh Tư Thần cũng không khá hơn chút nào, toàn thân là bụi, quần áo lộn xộn, cánh tay vẫn luôn đổ máu chưa xử lý, con ngươi hoàn toàn là đau đớn và tuyệt vọng không thua gì Hạ Úc Huân...... Chương 408: Cầm Không Được Cát


Sự thật chứng minh, trên thế giới này nào dễ dàng có kỳ tích như vậy.
Ba ngày sau, tang lễ của Hạ Mạt Lâm kết thúc.

Chỉ trong ba ngày, Hạ Úc Huân từ điên cuồng điên loạn đến cực kỳ bi thương, rồi cuối cùng tê liệt.






Lãnh Tư Thần mỗi thời mỗi khắc đều bên cạnh cô, sợ cô xảy ra chuyện, đến khi Lương Khiêm bên kia truyền đến tin tức, có manh mối hung thủ.

Lãnh Tư Thần trấn an Hạ Úc Huân ngủ xong, sau đó chuẩn bị lập tức đi điều tra chuyện này từ đầu đến cuối.

Anh sắp xếp một bảo mẫu ở bên cạnh chăm nom cô lúc anh không có mặt.

Tuy rằng cô hiện tại cái gì cũng không nói, không có cảm xúc gì hệt như một búp bê tượng gỗ, hoàn toàn không có lực hành động, nhưng Hạ Úc Huân như vậy làm anh càng thêm lo lắng.

"Tiểu Huân, anh sẽ tra ra hung thủ, chờ anh trở lại." Lãnh Tư Thần nắm tay nhỏ lạnh băng của cô, há miệng thở dốc, tựa hồ muốn nói cái gì đó, cuối cùng một chữ cũng chưa nói ra, anh biết giờ phút này chính mình nói cái gì cũng vô dụng.

Gần ba ngày, khuôn mặt Lãnh Tư Thần liền trở nên vô cùng tiều tụy, dường như một trận bệnh nặng.

Nếu không phải anh vì ép cô kết hôn, khư khư cố chấp đem Hạ Mạt Lâm tìm trở về, Hạ Mạt Lâm liền sẽ không bởi vì bảo vệ cô mà chết.

Không thể nghi ngờ, lần ám sát này là bởi vì anh mà dựng lên.

Trước đây anh cảm thấy chính mình có thể bảo vệ tốt cho cô, nhưng, hiện tại mới biết được, vì cái gì Hạ Úc Huân không dám cùng anh ở bên nhau.

Lúc ấy đầu óc bị tức giận làm cho hôn mê, hiện tại mới nhớ tới lời Hạ Úc Huân lúc ấy là có ý tứ gì.

Cô nói, cô không muốn quãng đời còn lại đều sống trong nơm nớp lo sợ cùng lo được lo mất......

Từ nhỏ đến lớn anh cũng chưa từng có thứ gì đặc biệt muốn, ngoại trừ Hạ Úc Huân.

Anh nhịn không được dùng hết mọi thủ đoạn muốn nắm chặt cô, lại phát hiện nắm càng chặt, cô liền giống như hạt cát xói mòn càng nhanh.

A, có lẽ đúng như lời hòa thượng năm đó tính que bói cho anh, anh từ nhỏ chính là người mang điềm xấu, chỉ cần người bên cạnh anh, đều sẽ vì anh mà gặp vận rủi.

Ngay cả cha mẹ người thân anh đều xa cách anh, nhưng cô lại không biết chết sống mà tới gần anh.

Anh quá mức tham lam sự ấm áp của cô, đến mức không biết tiết chế mà hao hết năng lượng của cô, để cô hoàn toàn lâm vào bóng tối......

"Tiểu Huân, anh biết, lúc này đây, em e là vĩnh viễn đều sẽ không tha thứ cho anh. Anh cũng không cách nào tha thứ cho bản thân mình. Nhưng, anh sẽ dùng cả đời tới trả lại cho em......"

......Bạn nào muốn đọc Full trước liên hệ : [email protected]

Lãnh Tư Thần đi chưa bao lâu, Hạ Úc Huân nằm trên giường đột nhiên ngồi dậy, con ngươi không có một tia buồn ngủ.

Cô mặc váy ngủ màu trắng, hệt như bóng ma đi vào phòng khách.

"Ách, phu nhân, ngài cần cái gì? Tôi đi giúp ngài chuẩn bị!"

"Tôi đi tắm rửa, ngươi muốn quan sát tại chỗ sao?"

"Ách......" Bảo mẫu xấu hổ mà xoa xoa tay, ân cần nói: "Tôi đi mở nước tắm cho ngài!"

Bảo mẫu xả nước, khắp nơi kiểm tra một chút, xác định chung quanh đồ vật linh tinh không có nguy hiểm như đao và kéo, ngay cả đinh đều không có, ngay cả kẹp tóc sắt của phu nhân cũng đều bỏ đi, lúc này mới yên lòng.

Cũng đúng, tiên sinh đem toàn bộ đồ vật trong nhà đều cầm đi, hẳn là sẽ không có vấn đề.

Hạ Úc Huân đương nhiên biết bảo mẫu lề mề lâu như vậy là ở bên trong làm cái gì, chỉ cười nhẹ một tiếng, không có vạch trần bà.

"Phu nhân, chuẩn bị xong rồi! Đừng ngâm mình quá lâu, sức khỏe cô còn yếu, cẩn thận nhức đầu!" Bảo mẫu không yên tâm mà dặn dò nói.Bạn nào muốn đọc Full trước liên hệ : [email protected]

Hạ Úc Huân không nói một lời, chậm rì rì mà đi vào phòng tắm, cũng không cởi quần áo, trực tiếp cứ như vậy nằm vào bồn tắm.

Cô nằm trong dòng nước âm giống như con người lúc ban đầu tồn tại trong tử cung người mẹ, khóe miệng gợi lên một tia quỷ dị mà trào phúng, nói: "A, Lãnh Tư Thần...... Anh cho rằng nếu một người thật sự muốn chết, anh có thể ngăn cản được sao?" Chương 409: Mọi Thứ Đều Kết ThúcHạ Úc Huân nâng cổ tay gầy ốm của mình lên, ngón tay lần mò tìm kiếm, sau đó đem cổ tay đặt ở bên môi......

Tiếp theo, nhắm ngay vị trí động mạch chủ, không chút do dự cắn mạnh một cái......

Máu tươi trong nháy mắt trào ra......

Nhiễm hồng môi cô, cũng nhiễm hồng một bồn nước ấm áp......





Lãnh Tư Thần, anh cướp mọi thứ của tôi, ít nhất mạng sống của tôi, tự tôi làm chủ.

Lãnh Tư Thần, anh không cần xin lỗi, không cần sám hối, bởi vì, không phải anh sai.

Mọi thứ đều là tôi sai......

Là tôi sai......

Kỳ thật đã từng có rất nhiều cơ hội, tôi đều vì mềm lòng mà bỏ lỡ.

Nếu tôi nhanh chóng quyết định sớm một chút rời đi, ba ba vẫn còn ở Hàn Quốc, căn bản sẽ không chết.

Nếu năm đó tôi không trèo qua bức tường kia, tôi liền sẽ không quen biết anh.

Nếu tôi chưa từng yêu anh, hiện tại còn ở với ba ba cùng nhau sống cuộc sống vui vẻ.

Ông ấy vì bảo hộ tôi cho nên mới chết.

Ba ba đã từng nói, ông ấy sẽ cả đời bảo hộ tôi.

Mà hiện tại, ông ấy vĩnh viễn cũng không có cách nào tiếp tục bảo hộ tôi.

Hiện tại, tôi rốt cuộc...... Hai bàn tay trắng......

Lãnh Tư Thần, tạm biệt......

Không bao giờ gặp lại......

......

Hạ Úc Huân ngay từ đầu còn có thể cảm giác được máu từng đợt từng đợt trào ra, đến sau ý thức càng ngày càng mơ hồ, thẳng đến khi dần dần hôn mê......

Giữa mông lung, cô tựa hồ nghe tiếng thét chói tai của bảo mẫu kia, sau đó lại là hỗn độn tiếng bước chân......

Tiếp theo, cô cảm giác có người đem cô ôm lên.

Cô không biết người kia là ai, chỉ là hơi thở xa lạ khiến cô không thoải mái.

"Vì cái gì cô ấy lại biến thành như vậy? Các người muốn dùng một người chết để tống cổ ta?" Renault lớn tiếng giận dữ hét.

"Renault, ngươi muốn liền đi, không cần liền lập tức cút đi." Uất Trì Phi tức giận mà nói, vẻ mặt bực bội không thôi.

Nhìn thấy Hạ Úc Huân tự sát, đặc biệt là trên tay nàng miệng vết thương không đồng đều, còn có khóe miệng cô nhiễm máu, vừa nhìn liền biết bởi vì không có công cụ cho nên tự mình tàn nhẫn cắn ra, đây hẳn có bao nhiêu đau đớn a!

Hắn một người đàn ông thấy một màn như vậy đều bị dọa sợ rồi, nếu không phải dưới sức ép của các anh em, hắn cơ hồ đã không đành lòng cứ như vậy đem Hạ Úc Huân giao ra.

Hắn không nghĩ tới lão Tam nhất thời xúc động thế nhưng lại hại ba Hạ Úc Huân.

Cho dù hắn đời này tàn nhẫn độc ác, giết người vô số, nhưng đối mặt với Hạ Úc Huân, hắn vẫn là mềm lòng, hắn căn bản không hạ thủ được, một khắc cuối cùng hắn thậm chí nhắc nhở cô, cuối cùng còn lao ra tìm bọn người lão Tam, nhưng không nghĩ tới chờ lúc hắn đuổi tới, mọi thứ đã không còn kịp nữa rồi.

Nhưng hiện tại, hắn lại không thể để cô lưu lại, lỡ như cô biết chuyện này là bọn họ làm, nhất định sẽ trả thù.

Cô một tiểu nha đầu cũng không đủ gây sợ hãi, đáng sợ chính là lực ảnh hưởng của cô với lão đại.

Vừa không tàn nhẫn giết cô, lại không thể để cô lại, vậy đành phải đem cô đưa đi thật xa.

Renault nguyền rủa một tiếng ôm Hạ Úc Huân lên xe, nói: "Yên tâm, ta sẽ tuân thủ hứa hẹn, giữ bí mật, cũng sẽ không tìm Dạ Lang gây phiền toái."

"Khoan đã, ngươi phải cam đoan đời này tuyệt đối không thể để cô lại xuất hiện trước mặt Lãnh Tư Thần!" Uất Trì Phi không yên tâm mà dặn dò nói.

Renault cười lạnh liếc hắn một cái, đáp:"Ngươi cho ta là kẻ ngu ngốc sao? Ngươi không nói ta cũng sẽ làm như vậy."

Nhìn Renault ôm cô gái kia rời đi, Uất Trì Phi cầm lòng không được mà đuổi theo vài bước, nội tâm kịch liệt mà đấu tranh.

Cuối cùng, hắn vẫn là gắt gao nắm chặt nắm đấm ngừng bước, trơ mắt nhìn chiếc xe đi mất......

Mọi thứ đều kết thúc......

Chỉ mong mọi thứ đều kết thúc...... Chương 410: Bọ Ngựa Bắt Ve Chim Sẻ Núp SauTần Mộng Oanh mấy ngày nay về Italy tham gia một hội nghị, Lạc Lạc cũng cùng mang qua, nhờ dì Âu chăm sóc.

Bởi vì mấy ngày nay cô đang trong một hội nghị kiểu khép kín, cho nên mọi thứ xảy ra bên ngoại đều không biết, chờ đến khi nghe được tin Hạ Mạt Lâm chết đã là ba ngày sau.

Biết được tin tức, cô lập tức mua vé máy bay mang theo Lạc Lạc cùng nhau trở về.

"Mẹ, chị Tiểu Huân làm sao vậy?"

"Ba chị Tiểu Huân qua đời." Tần Mộng Oanh vuốt ve sau tóc Lạc Lạc, vẻ mặt nặng nề mà thở dài.

Cô giải thích cái chết với Lạc Lạc, qua đời là có ý gì, tiểu nha đầu vừa nghe "Qua đời", lập tức lộ ra vẻ bi thương, nước mắt lưng tròng, nói: "Chị Tiểu Huân nhất định rất thương tâm? Chúng ta phải đi an ủi giúp đỡ chị Tiểu Huân!"

Tần Mộng Oanh đem con gái ôm vào trong ngực, nói: "Uhm, Lạc Lạc ngoan."

Thật không nghĩ tới cư nhiên sẽ xảy ra chuyện lớn như vậy, cô khó có thể tưởng tượng Hạ Úc Huân vốn dĩ yếu ớt bất kham phải như thế nào tiếp nhận sự thật tàn nhẫn này.

Nội tâm cô nảy lên một cổ bất an mãnh liệt, hơn nữa bất an càng lúc càng lớn.

Thật vất vả tới sân bay, cô nhanh chóng gọi xe đi đến nhà Hạ Úc Huân.

Trên xe taxi, cô nôn nóng mà gọi cho Hạ Úc Huân nhưng điện thoại vẫn luôn không liên lạc được, một chiếc màu đen xe từ bên cạnh đi ngang qua, dư quang cô cư nhiên nhìn thấy Renault ngồi bên trong, còn có cô gái sắc mặt tái nhợt bị hắn ôm vào trong ngực ......

Cô gái kia sao lại...... Sao lại giống Úc Huân?

Tần Mộng Oanh nhanh chóng quyết định: "Bác tài, quay đầu, đuổi theo chiếc xe kia! Nhanh lên! Mau! Tôi trả bác gấp đôi tiền!"

Tài xế vừa nghe gấp hai, lập tức quay đầu đuổi theo.

Tần Mộng Oanh thấp thỏm bất an mà đi theo chiếc xe kia mãi cho đến khi dừng ở một sân bay tư nhân.

"Mẹ!" Lạc Lạc cảm giác được mẹ khẩn trương, cũng có chút bất an.

Tần Mộng Oanh vội vàng bịt miệng bé lại, nói: "Hư, đừng nói gì cả."

Những người đó muốn làm cái gì? Nhìn dáng vẻ Hạ Úc Huân đã mất đi tri giác, cho nên cô nhất định là bị bắt cóc......

Tần Mộng Oanh đầu tiên là báo cảnh sát, sau đó người đầu tiên nghĩ đến chính là tìm Âu Minh Hiên hỗ trợ, nhưng mới vừa ấn dãy số mới đột nhiên nhớ tới Âu Minh Hiên mấy ngày này cũng bận tối mày tối mặt, lúc cô khởi động máy còn nhìn thấy một tin nhắn nói anh hiện tại đang ở Mỹ.

Nước xa không cứu được lửa gần.

Vì thế, cô gọi cho Lãnh Tư Thần, nhưng Lãnh Tư Thần cư nhiên tắt máy. Loại thời điểm này anh ta sao lại có thể tắt máy!

Vô kế khả thi, cô nhớ tới một người —— Nam Cung Lâm.

Hắn thế lực lớn như vậy, cũng có quan hệ rộng rãi, nhất định có thể giúp đỡ.

Sau đó sự thật chứng minh,quyết định này của cô là sáng suốt cỡ nào.

-

Mười phút sau, những người đó chuẩn bị ổn thoả mọi thứ, Renault ôm Hạ Úc Huân chuẩn bị lên trực thăng.

Tần Mộng Oanh trơ mắt nhìn Hạ Úc Huân bị mang đi, gấp đến độ mồ hôi đầy đầu.

Tình thế nghìn cân treo sợi tóc, cô nhìn thấy cả trăm người đội cảnh vệ trang bị vũ khí riêng từ bốn phương tám hướng vọt tới, tất cả đều vây quanh Renault.

Một người đàn ông trên mặt có một vết sẹo khiến người ta sợ hãi cầm họng súng đang chống ngay trán Renault, Nam Cung Lâm tản bộ đi qua, con ngươi màu tím đằng đằng sát khí, buồn bã nói: "Renault? Ngươi mang tiểu bảo bối của ta, muốn đi đâu?"

Renault trơ mắt nhìn Hạ Úc Huân bị Nam Cung Lâm ôm qua, tức giận đến toàn thân run rẩy, rồi lại không biết làm sao.

Nam Cung Lâm nhàn nhã mà sửa sang lại cổ tay áo, cười lạnh một tiếng, nói: "Hoàng mao tiểu tử, hôm nay, ta liền dạy cho ngươi một khóa, nói cho ngươi biết cái gì là bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp sau."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro