Chương 59: Tục ngữ nói ai gặp thì có phần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Nại Nại

(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___

"Tiểu cô nương, Thần Khí kia không phải là cái thứ tốt gì, ngươi vẫn nên..." Một lão già mặt mày hiền hậu mở miệng khuyên nhủ Vu Hoan.

"Chuyện này liên quan đếch gì đến ngươi, ta tình nguyện đi chịu chết không được sao?" Vu Hoan cười tủm tỉm cắt ngang lời nói của hắn.

Sắc mặt hai lão già tối sầm lại, tiểu nha đầu này nhìn qua cũng chỉ mười bảy mười tám tuổi, sao lại nói mấy câu khó nghe như vậy.

"Ở đây không phải là nơi ngươi có thể đến, nhanh chóng cút khỏi đây!" Một lão già khác lại không dễ nói chuyện như vậy.

"Làm sao? Các ngươi muốn độc chiếm Thần Khí? Ai thấy thì có phần, nếu ta đã thấy được, vậy ta cũng không thể buông tha nó nha..." Vu Hoan ý cười càng đậm nói.

"Cô nương, sao ngươi lại không nghe lời như vậy? Ngươi tuổi còn trẻ, hà cớ gì chỉ vì một thanh Thần Khí mà đi chịu chết? Ngươi nhìn cô nương Phong gia kia kìa, một người đang tốt đẹp bây giờ biến thành bộ dáng gì."

"Ngươi phí lời với nó làm gì, nó muốn tìm chết thì thành toàn nó là được." Lão già mặt lạnh kia không biết sao lại thay đổi chủ ý, nói xong lập tức tránh ra xa, trong con ngươi tràn ngập khinh thường.

"Ngươi... không được." Lão già mặt hiền trừng mắt nhìn hắn một cái, mặc dù Thần Khí còn chưa rõ ràng, nhưng dù sao cũng là Thần Khí.

"Hừ!" Lão già mặt lạnh kia chỉ hừ lạnh một cái, ánh mắt hắn nhìn lão già mặt hiền kia tràn ngập khinh thường.

Vu Hoan cười sung sướng khi người gặp họa, đây là nội bộ bất hòa sao?

Cũng đúng, mặc kệ Thần Khí kia có hình dạng gì, chỉ cần có hai chữ Thần Khí, sẽ có người không muốn sống nhào vào tranh giành.

"Tiểu cô nương, nếu ngươi không nghe lời khuyên của bọn ta, vậy không nên trách lão phu..." Giọng nói của lão già mặt hiền đột nhiên im bặt, hắn chỉ cảm thấy sau lưng tự dưng tê rần, cả người mất thăng bằng, dần ngã xuống dưới. Trong mắt lão già còn lại tràn đầy kinh ngạc, nhìn về phía bên kia.

Dưới bầu trời âm u, một bóng người mặc y phục màu tím khoanh tay đứng đó, ánh mắt lạnh nhạt nhìn bọn họ.

Trên khuôn mặt tinh xảo hiện lên một tia lạnh lẽo, không nhiễm một chút bụi trần nào.

Hắn tựa như Thần Linh xuống trần gian, chỉ đứng đó thôi cũng khiến mọi người phải thần phục. Nhưng mà khi dời tầm mắt đi, lại hoàn toàn không còn cảm giác được hắn nữa.

Hắn rốt cuộc là ai?

"Không biết các hạ là ai?" Lão già mặt lạnh chau chau mày, thái độ cung kính mười phần.

Vu Hoan ngắm nghía nhìn lão già kia một cái, lão già này rất thức thời nha, so với cái lão già dối trá kia thì thuận mắt hơn nhiều.

"Không sao chứ?" Ngay cả ánh mắt Dung Chiêu cũng không cho hắn.

Lão già mặt lạnh hoa hoa lệ lệ bị ăn bơ: "..."

Vu Hoan bay đến bên cạnh Dung Chiêu, vịn cánh tay hắn chống đỡ, có chút bất mãn trừng mắt hắn: "Sao ngươi chậm quá vậy?"

Dung Chiêu giật giật khóe miệng: "Lúc ngươi đến, ta cũng vừa đến."

Chỉ là bị lão già kia chặn lại mà thôi.

Vu Hoan hoài nghi: "Vậy sao ngươi không đá lão già kia xuống luôn?"

Lão già mặt lạnh bị điểm danh: "..." Hắn một không ngăn cản, hai không nói năng lỗ mãng, vì cọng lông gì muốn đá hắn?

Được thôi, có vài câu xác thật không dễ nghe cho lắm.

"Bây giờ đá." Dung Chiêu bình tĩnh quét mắt về phía lão già bên cạnh, mi mắt rũ xuống.

"Đứng cho vững!"

Vu Hoan vội buông Dung Chiêu ra, một giây sau nói với hắn: "Thôi, dù sao nhìn hắn cũng có chút thuận mắt."

Dung Chiêu: "..." Nghĩ cái gì là muốn cái đó, người nhà ngươi có biết ngươi khó hầu hạ vậy không?

Hừm, người nhà của nàng bây giờ, có lẽ là hắn nhỉ?

Nàng khó hầu hạ như vậy, hắn cũng biết rồi mà...

Tim lão già vừa mới dâng cao, nháy mắt buông xuống. Hắn chắc chắn xác định người nam nhân này rất mạnh, nhìn lão già đang quỳ rạp trên mặt đất là biết.

Vì thế hắn rất thức thời nhanh chóng tránh đi.

Vu Hoan ôm Thiên Khuyết Kiếm lao về phía bên kia, Dung Chiêu một bước cũng không rời bay theo. Lão già mặt lạnh nhìn thấy vậy càng kinh ngạc, một nam nhân mạnh như vậy mà lại đối với tiểu nha đầu kia nói gì nghe nấy?

Tuổi trẻ bây giờ đều chơi trò này sao?

"Tranhhhhh"

"Xoẹt!!!"

Các loại âm thanh đan chéo vào nhau, Vu Hoan trực tiếp dừng lại ở bên ngoài, vẻ mặt ghét bỏ nhìn trận đấu loạn xạ cách đó không xa.

Trong lòng Dung Chiêu thở dài, nữ nhân này đến đánh nhau cũng phải xem tâm trạng, hiển nhiên lúc này, tâm trạng nàng khó chịu.

Đừng hỏi hắn nàng khó chịu cái gì!

Hắn sao mà biết được con hàng kì khôi này đang khó chịu cái gì.

Có khả năng là do những người đó vây công một người, lấy nhiều chọi ít, khiến nàng khó chịu.

Hoặc có thể là hình ảnh quá loạn, nàng không phân được ai ra ai...

Ừ, cái lí do này có khả năng lớn nhất!

"Dung Chiêu, ngươi giúp ta cướp Vũ Hồng Kiếm về đi." Vu Hoan đột nhiên sai sử Dung Chiêu.

Ánh mắt Dung Chiêu lạnh lùng, nhìn cảnh tượng loạn xạ bên kia, nhàn nhạt nói: "Đó cũng là Thần Khí."

Ngụ ý chính là, hắn không chạm vào được.

Vu Hoan mệt tim, rối rắm hồi lâu, vẫn cầm Thiên Khuyết Kiếm vọt lên.

Vu Hoan tuyệt đối là phần tử bạo lực, vừa lên đã đánh tan đấu pháp bọn họ đang duy trì. Sở Vân Cẩm nhìn thấy Vu Hoan, mặt nàng ta như lăn một vòng trong mực vậy.

"Ai nha, ngượng ngùng, trượt tay." Vu Hoan xin lỗi một người mà nàng không cẩn thận chém xuống. Ngay sau đó, không chút nào do dự, nâng kiếm chém xuống một nhát nữa.

"Phụtttt..."

Vật hi sinh số một: "..." Mới nói là trượt tay mà? Đệch moẹ một kiếm lúc sau cũng là trượt tay hả?

Vu Hoan cảm thấy bản thân ra tay tương đối nhẹ, cho nên không có nguy hiểm đến tính mệnh của ai, nhiều lắm là nằm mười ngày nửa tháng là có thể tung tăng nhảy nhót như thường.

Vật hi sinh số hai: "..." Nằm mười ngày nửa tháng mà kêu nhẹ? Đậu má, kiến thức của ngươi là ai dạy? Đi ra đi, bọn ta cam đoan không đánh hắn tàn phế!

Đánh chết hắn, xem vậy nhẹ hay không nhẹ!

Dung Chiêu thấy Vu Hoan không ra chiêu giết người, nên mặc kệ nàng, giúp nàng giải quyết mấy kẻ hắn cảm thấy là người cặn bã.

Quá trình... nhanh chóng hoàn thành, chỉ còn lại Sở Vân Cẩm, Hứa Bác và một lão già râu tóc bạc phơ.

Và đối tượng bị mọi người vây công, Phong Khuynh Dao.

Vu Hoan lau đi vết máu trên Thiên Khuyết Kiếm, ôm chặt nó, áp xuống dòng lệ khí đang không ngừng xao động.

Quay đầu lại nói với bốn người bốn biểu cảm khác nhau không biết đang giằng co hay đang xem diễn, nhếch môi cười nhạt: "Các ngươi đều bất động? Ta đây không khách khí."

Tốc độ nói chuyện của Vu Hoan rất chậm, nhưng động tác của nàng rất nhanh, cơ hồ khi nàng nói chữ "ngươi", nàng đã bay đến bên cạnh Phong Khuynh Dao, cướp lấy Vũ Hồng Kiếm.

Phong Khuynh Dao xem như là người hồi thần nhanh nhất trong đám người, bởi vì nàng ta là người bị cướp!

Cho nên Vu Hoan thất thủ.

Đối với điểm này, Vu Hoan có chút thất vọng. Nhưng việc này cũng không làm giảm đi sự nhiệt tình của nàng đối với Vũ Hồng Kiếm, quả thật có thể so sánh với nhiệt tình của Sở Vân Cẩm.

Đáy lòng Sở Vân Cẩm kinh ngạc, nàng ta nhớ rõ... trước kia Bách Lý Vu Hoan vẫn không để ý đến Vũ Hồng Kiếm.

Sao bây giờ lại...

Không được, tuyệt đối không thể để Bách Lý Vu Hoan lấy được nó, Vũ Hồng Kiếm chỉ có thể là của mình.

Nếu không...

Sở Vân Cẩm không dám nghĩ nhiều nữa, trên khuôn mặt khuynh thành tuyệt sắc lộ ra một tia kiên định, cầm kiếm xông về phía Vu Hoan.

Một thân hình cao lớn đột ngột chắn ngang đường nàng ta, bóng người màu tím đứng yên phía trước nàng ta.

Dung mạo kinh người kia khiến hô hấp nàng ta nháy mắt rối loạn, thành công cản lại bước chân của Sở Vân Cẩm.

"Nàng ấy không thích ngươi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro