Chương 338: Thái Tử thực sự có diễm phúc không cạn!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lạc Thanh Hàn cùng Tiêu Hề Hề đi ra ngoài, bọn họ nhìn thấy Đại hoàng tử Lạc Dạ Thần cùng Triệu mỹ nhân đang đứng ở cửa.

Triệu mỹ nhân hôm nay mặc một chiếc váy cạp trễ màu ngọc lam, kết hợp với một chiếc khăn choàng màu xanh nhạt, bộ trang phục này trông đặc biệt duyên dáng yêu kiều vào mùa thu, rất hấp dẫn ánh mắt.

Nàng tiến lên phía trước cúi đầu nói: "Thần thiếp bái kiến ​​Thái Tử điện hạ. Không biết tối qua điện hạ ngủ có ngon không?"

Lạc Thanh Hàn bình tĩnh đáp: "Cũng được."

Lạc Dạ Thần ánh mắt đảo qua Thái Tử cùng Tiêu trắc phi, không biết trong lòng đang nghĩ cái gì, cười lạnh nói.

"Thái Tử thực sự có diễm phúc không cạn!"

Lạc Thanh Hàn lạnh lùng liếc hắn một cái: "Nếu Đại hoàng huynh không nói được lời hay ý đẹp, thì ngoan ngoãn im lặng, kẻo xúc phạm người khác."

Lạc Dạ Thần thu hồi nụ cười, sắc mặt tối sầm, hắn muốn phản bác, nhưng sau đó hắn nhớ tới lời Thái Tử đã nói ngày hôm qua, sợ Thái Tử lại nhắc đến chuyện cũ nên chỉ có thể nghẹn khuất mà ngậm miệng lại, ngừng nói chuyện.

Lạc Thanh Hàn bước lên thang gỗ, vững vàng bước vào trong xe ngựa.

Tiêu Hề Hề theo sát bước vào.

Triệu mỹ nhân nhìn thấy cảnh này, không khỏi nắm chặt chiếc khăn lụa trong tay.

Nàng vốn định tận dụng cơ hội đi đến huyện Trần Lưu, cố gắng hết sức biểu hiện trước mặt Thái Tử, để Thái Tử chú ý đến sự tồn tại của nàng và dần dần có cảm tình với nàng.

Nhưng từ hôm qua đến hôm nay, Thái Tử vẫn luôn ở bên cạnh Tiêu trắc phi, không cho nàng cơ hội chen chân chút nào.

Nàng mím đôi môi đỏ mọng, lấy hết dũng khí tiến về phía trước hai bước, nhẹ giọng gọi.

"Thái Tử điện hạ."

Màn trúc của cửa sổ xe được kéo lên, đầu của Tiêu Hề Hề thò ra ngoài, tò mò hỏi: "Có chuyện gì?"

Triệu mỹ nhân mặt tràn đầy mong đợi hỏi: "Thần thiếp có thể đi cùng xe với hai người không?"

Như để tránh Tiêu trắc phi hiểu lầm, Triệu mỹ nhân vội vàng giải thích thêm mấy câu.

"Thần thiếp không có ý gì khác, thần thiếp chỉ nghĩ ngồi xe ngựa một mình chán lắm. Thần thiếp muốn ở cùng hai người để có người nói chuyện."

Tiêu Hề Hề không hiểu tại sao Triệu mỹ nhân lại nhất quyết muốn đi xe cùng nàng.

Nàng quay lại nhìn Thái Tử, muốn hỏi ý tứ của hắn.

Lạc Thanh Hàn thản nhiên trả lời: "Nàng quá ồn ào."

Tiêu Hề Hề lại quay lại nhìn Triệu mỹ nhân đang đứng bên ngoài và định lặp lại lời của Thái Tử.

Triệu mỹ nhân mở miệng trước: "Tỷ tỷ, không cần nói gì nữa, lời Thái Tử nói ta đã nghe thấy rồi."

Nàng thực sự không muốn trải qua tình huống xấu hổ như ngày hôm qua.

Tiêu Hề Hề: "Thái Tử không thích quá nhiều người, sẽ làm phiền Ngài ấy nghỉ ngơi. Nếu thật sự buồn chán ngươi có thể nói chuyện với Thường công công."

Không hiểu sao lại bị gọi tên, Thường công công lập tức đứng lên, cười nói: "Nếu tiểu chủ không chê, nô tài có thể đi cùng tiểu chủ cho đỡ buồn chán."

Triệu mỹ nhân nhếch môi, nở ra một nụ cười lúng túng.

"Ha ha, Thường công công lúc nào cũng ở bên cạnh Thái Tử, sao có thể có nhiều thời gian như vậy cùng ta nói chuyện?"

Thường công công nói: "Chỉ nói chuyện vài câu thôi, nô tài vẫn có thể dành chút thời gian."

Triệu mỹ nhân hoàn toàn không muốn trò chuyện cùng với một tên thái giám.

"Vẫn là thôi đi, ta không muốn quấy rầy Thường công công."

Nói xong nàng bước về chiếc xe ngựa phía sau.

Thường công công chắp tay chào Tiêu trắc phi rồi quay trở lại xe của mình.

Tiêu Lăng Phong ở bên cạnh nhìn thấy thế, trong lòng rất hài lòng.

Ban đầu ông cho rằng Tiêu Hề Hề không thể ứng phó được Triệu mỹ nhân, sợ nàng sẽ bị Triệu Mỹ Nhân đạp xuống, nhưng hiện tại xem ra ông đã đánh giá nhẹ Tiêu Hề Hề.

Nhìn cách xử lý rất dễ dàng và tự nhiên của nàng, chỉ trong vài giây đã đem Triệu mỹ nhân đuổi đi.

Xem ra, Tiêu Hề Hề thật sự có tư chất để thành sủng phi!

Tiêu Hề Hề không biết rằng hình ảnh của nàng trong tâm trí cha nàng đã thay đổi đáng kể.

Nàng tìm một tư thế thoải mái nhất trong xe ngựa rồi nằm xuống, kéo chăn đắp lên người rồi tiếp tục ngủ.

Lạc Thanh Hàn lấy ra cuốn sách hắn mang theo từ cung, chậm rãi đọc.

Đoàn xe tiếp tục tiến về phía trước dọc theo đường công vụ.

Liên tiếp đi như vậy trong ba ngày, cuối cùng cũng đến được một huyện tương đối thịnh vượng.

Huyện lệnh ở địa phương đó đã sớm nhận được tin tức, liền mang theo tất cả quan lại chờ ở cửa thành.

Vừa nhìn thấy xe của Thái Tử xuất hiện, họ lập tức chạy tới chào đón, tất cả đều quỳ xuống và hô to Thái Tử thiên tuế.

Lạc Thanh Hàn không có xuống xe, hắn qua cửa sổ nói với huyện lệnh bên ngoài.

"Đều đứng lên đi"

Huyện lệnh đứng lên, cúi người cung kính nịnh nọt nói: "Vi thần đã thu dọn xong phủ huyện, điện hạ có thể chuyển đến ở bất cứ lúc nào."

Lạc Thanh Hàn nói: "Ta ở quán trọ là được."

Huyện lệnh vội vàng nói: "Môi trường của quán trọ rất tệ, e rằng điện hạ không quen, vẫn nên ở trong phủ huyện sẽ tốt hơn."

Lạc Thanh Hàn lạnh lùng liếc hắn một cái.

Chỉ cần nhìn như vậy, đã khiến da đầu của tên huyện lệnh tê dại, mồ hôi lạnh toát ra trên lưng.

Hắn vội vàng sửa lại lời nói: "Vi thần sẽ cho người đi dọn dẹp quán trọ."

Đám quan lại đứng sau nhìn thấy vậy vội vàng kêu người dọn dẹp quán trọ.

Cỗ xe của Thái Tử tiến vào trong thành.

Người dân quỳ hai bên đường để chào đón sự xuất hiện của Thái Tử.

Đại hoàng tử Lạc Dạ Thần cưỡi ngựa và đi ở phía trước của đội.

Nhìn mọi người đang quỳ lạy, trong lòng hắn chua xót.

Sẽ tuyệt biết bao nếu hắn là Thái Tử!

Tiêu Hề Hề lúc này đã tỉnh.

Nàng nhìn ra phía ngoài cửa sổ xe, thấy đường phố được dọn dẹp rất sạch sẽ, nhà cửa xung quanh cũng đều ngăn nắp, nhìn thấy thật là làm người ta thư thái.

Có lẽ những điều này đã được chuẩn bị trước bởi huyện lệnh.

Xe của Thái Tử dừng trước cửa quán trọ.

Chủ quán trọ cúi người, thận trọng nói: "Phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, nhưng môi trường có chút đơn sơ, hy vọng Thái tử điện hạ thứ lỗi."

Lạc Thanh Hàn không nói gì, trực tiếp đi vào.

Những người khác theo sau.

Mặc dù huyện lệnh và chủ quán trọ đã nhiều lần nói rằng môi trường quán trọ này không tốt lắm, nhưng thực tế cũng không tệ, ít nhất so với cái sân đổ nát nơi Lạc Thanh Hàn ở lần trước đi về phía nam cũng tốt hơn rất nhiều.

Huyện lệnh chăm chú nói: "Vi thần đã đặc biệt chuẩn bị yến tiệc tại một tửu lâu trong thành, mong rằng Thái tử điện hạ sẽ tới."

Lạc Thanh Hàn: "Ta không thích ăn ngoài."

Huyện lệnh lập tức nói: "Vi thần có thể nhờ người bày tiệc ở quán trọ."

Lạc Thanh Hàn vẫn từ chối: "Không cần, ta đi cả ngày, chỉ muốn nghỉ ngơi thật tốt."

Huyện lệnh rất thất vọng, nhưng vẫn phải giữ nụ cười trên mặt: "Là vi thần suy nghĩ không chu đáo, cũng không nghĩ tới chuyện này, điện hạ xin hãy nghỉ ngơi thật tốt, vi thần cáo lui trước."

Hắn ra khỏi quán trọ và lắc đầu với các quan lại đang đợi ở bên ngoài, ra hiệu rằng Thái Tử đã từ chối lời mời của hắn.

Họ đã đánh mất cơ hội lôi kéo Thái Tử, nên các quan lại rất thất vọng.

Với kinh nghiệm trước đó, không cần Thái Tử mở miệng trước, Thường công công liền tự giác yêu cầu chuyển hành lý của Tiêu trắc phi đến phòng Thái Tử.

Lúc này, Triệu mỹ nhân đi tới.

"Tiêu tỷ tỷ, muội vừa thấy trong thành không ít cửa hàng. Thừa dịp sắc trời còn chưa tối, chúng ta ra ngoài đi dạo được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro