Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người cùng nhau đi dạo bên ngoài Tòa nhà văn phòng, Tiêu Chiến đi sau Vương Nhất Bác một bước, nhìn bóng lưng cậu.

Cậu ấy có vẻ cao hơn trước, mặc dù vẫn thấp hơn anh một chút, nhưng với bờ vai rộng và cánh tay dài, trông đầy sức mạnh. Tiêu Chiến nhớ trước đây Vương Nhất Bác thấp hơn mình, vì vậy mà cứ mỗi khi hai người chụp ảnh cùng nhau, anh đều cố gắng giảm chiều cao. Vương Nhất Bác sẽ chỉ vào bức ảnh và một cách đắc thắng: "Nhìn xem, hai chúng ta cao bằng nhau. " 

Tiêu Chiến bất giác bật cười. 

Người đi trước nghi ngờ quay lại, Tiêu Chiến nhanh chóng xóa sạch vẻ mặt, làm việc không có chuyện gì xảy ra. 

Vương Nhất Bác không quan tâm, hỏi anh: "Anh muốn ăn gì?" 

Thực ra, Tiêu Chiến rất muốn đến cửa hàng Tiểu long khảm gần trường học của họ, nhưng anh ngại không nói, chỉ nói: "Em quyết định đi." 

Tiêu Chiến luôn là người có thể che giấu suy nghĩ của mình rất tốt. Anh luôn không nói ra điều mình muốn, bởi vì anh có thể sẵn sàng để xem xét suy nghĩ của người khác trước, và chọn theo họ. Vì vậy, nhiều người cho rằng Tiêu Chiến là một người tinh tế như một quý ông và ôn hòa như gió xuân. 

Nhưng chỉ có Vương Nhất Bác, người thường xuyên nhìn qua lớp vỏ trang của anh, đưa thứ anh muốn vào tay anh. 

Giống như tình thế lúc này, trước đây Vương Nhất Bác sẽ cười ôm vai anh và nói: "Anh trai, anh muốn ăn lẩu sao? Đi thôi!" 

Mà Vương Nhất Bác trước mặt này chỉ nói: "Vậy thì tìm một nhà hàng tây yên tĩnh, thuận tiện thảo luận hợp đồng." 

Tiêu Chiến mỉm cười và gật đầu. 

Lúc này, điện thoại của Vương Nhất Bác vang lên, cậu nhìn lướt qua màn hình, sau đó nhìn về phía Tiêu Chiến, hơi quay sang bên cạnh, nhấn phím trả lời. 

Tiêu Chiến theo bản năng giỏng tai lên và chăm chú lắng nghe, là một giọng nữ tinh tế trong điện thoại. Mặc dù anh không thể nghe thấy người bên kia nói gì, nhưng câu trả lời của Vương Nhất Bác đã giải thích rõ tất cả. 

"Anh phải làm thêm giờ, nên không về ăn cơm." 

Giọng nói bên kia đầu dây còn rất trẻ, không phải mẹ Vương Nhất Bác, cũng không phải bất kì người phụ nữ nào xung quanh cậu mà anh biết. 

Rất có thể, đó là vị hôn thê của cậu ấy... 

Tiêu Chiến không biết là cậu ấy nói dối vị hôn thê của mình để đi ăn tối với anh, hay thực sự coi việc ăn uống với anh như một buổi tăng ca chính thức. Dù là thế nào đi nữa, cổ họng Tiêu Chiến dường như bị nghẹn lại, khiến anh khó chịu nghẹn ngào.

"Được, anh mua rồi mang về cho em, đợi anh một lát." 

Sau khi cúp điện thoại, Vương Nhất Bác có chút áy náy nói: "Tôi phải đến đường bên cạnh mua một thứ mang về nhà." 

Tiêu Chiến lần đầu tiên phát hiện ra rằng Vương Nhất Bác có thể kiên nhẫn với những người khác nữa ngoại trừ anh. Trong lòng anh rất không vui. Anh muốn nói: "Về đi, anh sẽ không ăn cơm với em nữa." Nhưng anh cảm thấy điều này có vẻ quá khó xử, như thể anh đang tức giận; nhưng nếu giả vờ bình tĩnh nói: "Đừng để vị hôn thê của em đợi." Những lời như vậy, dù thế nào anh cũng không thể nói ra. 

Trước vẻ mặt của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác nhướng mày và định nói lại, Tiêu Chiến đã vội vàng đáp lời: "Được, không thành vấn đề, anh không vội." Vào thời điểm đó, nỗi sợ hãi về câu nói của Vương Nhất Bác "hoặc chúng ta huỷ buổi ăn tối" đã vượt qua tất cả. 

*** 

Vương Nhất Bác lái xe ra khỏi đại sảnh không để Tiêu Chiến đợi lâu. Đây là một chiếc Cherokee mới, tự do và phóng túng, hoàn toàn phù hợp với sở thích của Vương Nhất Bác. Chỉ là anh không biết mình nên ngồi đâu. 

Vương Nhất Bác nghiêng đầu nhìn về phía anh qua cửa sổ hành khách và ra hiệu cho anh lên xe. Tiêu Chiến nghiến răng mở cửa ghế sau, tuy nhiên, hàng ghế sau đầy ắp tài liệu và hộp quà kiểu dáng và màu sắc khác nhau, không có chỗ cho anh. 

Những chiếc xe khác ở hàng phía sau sốt ruột bấm còi, Tiêu Chiến không còn cách nào khác đành phải ngồi ghế phụ. 

Vương Nhất Bác khịt mũi một cái ngắn và nở một nụ cười đầy vẻ chế nhạo. 

Không gian ghế phụ rất rộng rãi, hai chân dài của Tiêu Chiến được đặt rất thoải mái, nhưng đồ ăn đóng gói trên bảng điều khiển trung tâm khiến anh cảm thấy khó chịu. 

Không ai nói chuyện dọc đường. 

Tiêu Chiến luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, như thể anh không muốn nói chuyện với tài xế. Vương Nhất Bác cũng chăm chú lái xe, thực sự không nói gì. 

Trái tim Tiêu Chiến đau nhói, biểu hiện của anh là thế nào? Chính anh hẹn Vương Nhất Bác với danh nghĩa chuyện công việc, nhưng làm sao lại bày ra cái thế khó chịu như vậy? 

Có lẽ trông anh thật nực cười trong mắt Vương Nhất Bác. 

Một tiểu khu xuất hiện ở bên đường phía trước, đó chính là nơi Tiêu Chiến từng nói rằng anh rất thích. Ánh sáng chiếu qua cửa sổ của mỗi ngôi nhà, và anh bắt đầu tựhỏi nếu không bỏ lại Vương Nhất Bác để ra nước ngoài một mình, liệu một trong những biệt thự ở đây có thuộc về họ hay không? 

Vương Nhất Bác đã điều khiển xe đi thẳng vào tiểu khu và dừng lại trước cửa một ngôi nhà. 

Tiêu Chiến kinh ngạc ngồi thẳng dậy, nhìn xung quanh: "Dừng ở đây làm gì?" 

Vương Nhất Bác ném ra vẻ mặt khinh thường: "Tôi sống ở đây." 

Một lời nói khiến lòng Tiêu Chiến như nổ tung, tâm trạng cũng tốt lên, trong phút chốc quên hết chuyện không vui. Trong mắt có chút sáng lên, nhìn thẳng Vương Nhất Bác cười "Ở đây sao?" 

Vương Nhất Bác sửng sốt, tựa hồ như phản ứng lại cái gì, cười giễu cợt: "Đừng suy nghĩ nhiều, tôi mua ở đây bởi vì vừa gần công ty, lại đúng lúc nhà phát triển giảm giá." 

Nụ cười của Tiêu Chiến đông cứng lại trên mặt, xấu hổ đến mức không thể đợi được để chết ngay lập tức. 

Vương Nhất Bác trừng lớn hai mắt, vươn tay móc lấy túi đồ đóng gói, bỏ lại câu "Anh đợi một chút", liền xuống xe.

Đôi tay mảnh khảnh ấy đã từng cho anh sự che chở và an ủi, nhưng giờ đây chúng cũng có thể mang đến cho người khác sự ấm áp và quan tâm. 

Vị hôn thê của Vương Nhất Bác ở trên lầu, cho dù Tiêu Chiến từng nói rất thích nơi này cũng không liên quan gì đến anh. 

Trong ngôi nhà có cặp vợ chồng sắp cưới, nó không phải là căn biệt thự bình thường, nó được gọi là nhà. 

Tiêu Chiến xuống xe, nhìn lên những toà nhà cao tầng, anh cảm thấy mình lạc lõng, không xứng đáng ở đây, huống hồ là quay lại. Anh quay người, bước ra ngoài. 

*** 

Vương Nhất Bác mất chưa đầy mười phút để xuống, tim cậu nhảy lên khi không nhìn thấy Tiêu Chiến ở bên trong qua cửa sổ xe. Nhưng rốt cuộc cậu cũng không có phản ứng gì nữa, chỉ đi vòng qua ghế lái như thường lệ, liền nhìn thấy Tiêu Chiến ngồi xổm bên cạnh bồn hoa, hai tay ôm gối. Tiêu Chiến thấy cậu, nở nụ cười đứng dậy: "Nhanh vậy, có thể đi được rồi sao?" 

Vương Nhất Bác không nhìn anh, thấp giọng phun ra từ "ừm", mở cửa lên xe. Vương Nhất Bác đưa Tiêu Chiến đến một nhà hàng phương Tây nổi tiếng, nhưng vì đặt phòng quá muộn nên không còn phòng riêng, chỉ có thể ngồi ở sảnh hành lang. 

Khi gọi món, Tiêu Chiến lại phạm phải rào cản lựa chọn, lật đi lật lại hai món khai vị và bữa chính. Người phục vụ đứng đợi một lúc lâu, Vương Nhất Bác thật sự không chịu nổi nữa, cầm thực đơn trong tay Tiêu Chiến để xuống, nói: "Gọi cả hai. Chúng ta chia ra ăn." Tiêu Chiến mím miệng và gật đầu. 

Người phục vụ như được ân xá, hỏi: "Các anh có muốn uống chút rượu không?" 

Vương Nhất Bác không nói, ra hiệu cho Tiêu Chiến quyết định. Tiêu Chiến rất muốn uống một chút rượu để lấy thêm can đảm. Giống như khi anh vừa bước đến chờ xe, một chiếc taxi đang đợi anh, nhưng anh lại không tiến thêm một bước. Đang là giờ cao điểm buổi tối, người lái xe không có kiên nhẫn, chửi ầm lên, "Có muốn đi hay không? Còn bao nhiêu người đang đợi, anh nhanh lên!" Nhưng Tiêu Chiến có thể làm thế nào? Dù muốn chạy trốn cũng phải tìm hiểu xem tình địch của mình là ai trước, phải không? Anh chỉ có thể hỏi thẳng Vương Nhất Bác lúc cậu đang ăn, dù sao anh cũng sẽ vươn vai cúi đầu ngay cạnh lưỡi dao, thay vì đoán khi nào con dao sẽ rơi xuống, cậu ấy sẽ chủ động cứa vào cổ anh hay là... có thể ... 

Tiêu Chiến nói: "Thực xin lỗi, tôi không cần xe nữa."
"Đồ điên, làm mất thời gian của tôi." Tài xế lái xe rời đi, Tiêu Chiến tuy bị mắng nhưng vẫn cảm thấy tốt hơn một chút. 

Nhưng quyết định là một chuyện, thực sự đặt câu hỏi là một chuyện khác. Lúc này, rượu là một thứ tốt. Đặc biệt là với tửu lượng của anh, chỉ cần uống một chút là có thể đạt được những tác dụng tuyệt vời. 

Tiêu Chiến nói: "Anh vừa gọi thịt bò, kèm với một chai rượu." 

Vương Nhất Bác: "Được." 

Người phục vụ nhanh chóng đề nghị rượu vang đỏ, rất ngon, lại còn đang giảm giá. Anh ta thu lại thực đơn và bắt đầu dọn món. Bầu không khí buồn tẻ trở lại. Tiêu Chiến không biết lúc này mình có nên lấy điện thoại di động ra không, nhưng Vương Nhất Bác lúc này chỉ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, gần như bất động. 

"Ừm, tại sao em lại làm công việc này?" 

Tiêu Chiến bắt đầu tìm chủ đề từ công việc. Anh rất ngạc nhiên khi gặp Vương Nhất Bác ở đây và nhận ra rằng cậu đã bước vào ngành công nghiệp cải tiến nhà cửa và làm việc cho DW, một công ty thương hiệu đồ nội thất nổi tiếng. 

Ngành học ban đầu của Tiêu Chiến là thiết kế và công việc của một nhà thiết kế cải tạo nhà đương nhiên rất thuận lợi; nhưng chuyên ngành học của Vương Nhất Bác là khiêu vũ, điều này hoàn toàn khác với công việc hiện nay của cậu. Hơn nữa, cậu ấy rất yêu thích khiêu vũ tại thời điểm đó. 

Vương Nhất Bác quay đầu nhướng mày nhìn anh: "Không có lí do, vừa đúng lúc công ty tuyển dụng."

"Vậy thì em rất giỏi. Em có thể đứng ở vị trí cao ở độ tuổi trẻ như vậy." 

Vương Nhất Bác cong môi khinh thường: "Chỉ là kiếm cơm thôi." 

Vẻ mặt Tiêu Chiến trở nên phức tạp. 

Vương Nhất Bác dường như không nói nên lời: "Anh đừng bắt đầu bổ não mình nữa. Mặc dù tôi không nhảy toàn thời gian, nhưng tôi vẫn luyện tập vào thời gian rảnh và vẫn tham gia các cuộc thi." 

Cậu giễu cợt: "Tiêu Chiến, tôi không luỵ tình như vậy." 

Tiêu Chiến xấu hổ đến mức đầu ngón chân cong lên, may mà người phục vụ kịp thời đưa món khai vị đến, thậm chí còn mở đồ uống, rót cho họ một ly. 

"Chúc hai người có bữa ăn vui vẻ." 

Tiêu Chiến nghĩ thầm, ít nhất cũng khó có thể gọi là hạnh phúc. 

Vương Nhất Bác nâng cốc: "Nào, tôi cũng hoan nghênh chủ tịch Tiêu thay mặt công ty đến thăm và thị sát." 

Tiêu Chiến miễn cưỡng nâng chén lên, uống một hớp nhỏ, liếc sang thấy Vương Nhất Bác đã gần cạn chén, liền nhanh chóng uống cạn. 

Vừa đặt cốc xuống, một vài người bước vào sảnh, một người trong số họ nhìn về phía hai người rồi nhanh chóng bước lại. 

Tiêu Chiến nhìn thấy một người đàn ông có phần quen thuộc, nhiệt tình chào hỏi Vương Nhất Bác và ngạc nhiên: "Vương Nhất Bác, anh thực sự đang uống rượu!?" 

Vương Nhất Bác nâng cằm ra hiệu với người nọ, vì vậy người đó quay đầu lại và nhìn vào khuôn mặt của Tiêu Chiến, và hét lên như thể anh ta đã nhìn thấy một con ma: "Fuck, Tiêu Chiến!? Có phải anh không? Không phải anh đã...!?" 

Vương Nhất Bác giật mình, sau đó bật cười thành tiếng. Đây là lần đầu tiên cậu ấy cười thực sự sau khi gặp lại nah. Tiêu Chiến đã rất ngạc nhiên, thậm chí anh quên mất không đáp lời Pippi. 

Vương Nhất Bác nói, "Đây là Pippi, anh có biết anh ấy phải không?" 

Tiêu Chiến cuối cùng cũng nhớ ra người đàn ông này thật sự là một trong những người bạn cùng phòng Vương Nhất Bác ở trường Đại học, anh đứng dậy và giơ tay ra: "Xin chào Pippi, đã lâu không gặp." 

Pippi nhanh chóng hất tay Tiêu Chiến ra như bị điện giật rồi túm chặt lại, toe toét cười với Vương Nhất Bác: "Làm sao vậy, không phải hồi đó anh nói Tiêu Chiến đã chết rồi sao?" 

Vương Nhất Bác khó chịu ho khan một tiếng, Pippi chợt nhận ra, gãi gãi đầu: "Này, tôi cứ thắc mắc tại sao anh lại uống rượu. Hoá ra Tiêu Chiến chưa chết. Thảo nào, quả thật đáng mừng." 

Vài người đứng từ xa gọi Pippi, anh ta vội vàng chào tạm biệt: "Hôm nay tôi có việc rồi, không thể ngồi đây với các anh!" 

Anh ta quay qua Tiêu Chiến: "Tiêu Chiến chết tiệt! Đúng là anh rồi!" 

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, cậu chỉ nhẹ giọng đáp: "Nói chuyện đi." 

Sau khi Pippi được người làm quen kéo đi, món chính cũng được dọn dẹp. Một đĩa thịt bò và một đĩa hải sản. 

Tiêu Chiến nổ đĩa và hỏi: "Tại sao em ... nói với anh ấy rằng tôi ... nói tôi ..." 

"Xin lỗi, lúc đó tâm tình tôi không tốt, không cẩn thận nói ra, không có ý nói xấu anh." 

"Ồ không sao..." 

"Thế nhưng, có chuyện gì sao?" Vương Nhất Bác đặt một nửa số thịt bò vào đĩa Tiêu Chiến. "Tiêu Chiến trong lòng tôi, kể từ đó, quả thật đã chết rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro