CHƯƠNG 12: KHÔNG BẮT ĐƯỢC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Các con ốc trên cửa sổ dễ dàng bị tua-vít tháo ra, Diêm Minh Quân mở cửa sổ ra, đặt chân lên đó, chân dài duỗi ra, đã không thấy tăm hơi bóng người.

Mã Ngọc Linh hai mắt trợn lên, nơi này chính là —— tầng mười sáu.

Còn chưa kịp phản ứng, đầu Diêm Minh Quân lại theo cửa sổ vươn ra, gió thổi tóc cô toán loạn.

"Hey, cô nhớ rõ a, còn thiếu tôi một nụ hôn. Tôi sẽ tìm đến cô đòi lại, tạm biệt!"

Lại một lần nữa biến mất.

Mã Ngọc Linh chớp chớp mắt, vài giây đồng hồ sau. "Ầm!" Một tiếng vang thật lớn, cửa phòng bị đá mạnh văng ra, Vương Hiểu Giai hai tay nắm súng vọt vào trong.

Giống như mấy cảnh bắt người trong phim, cảnh sát luôn xuất hiện khi sự việc đã giải quyết xong. Sau đó cầm súng tuần tra làm như có ai đó thật sự đang ẩn núp, Vương Hiểu Giai thấy cửa sổ mở ra, đi qua đó nhô đầu ra ngoài nhìn.

Giờ phút này tim Mã Ngọc Linh như vọt ra khỏi lồng ngực, khẩn trương đến không dám hít thở, nhìn Vương Hiểu Giai như đang chờ tuyên án.

Vương cảnh quan thu người lại, xoay mình xem thường:

"Chạy!" Hô —— cô ba thở phào một hơi.

Cửa được rào bằng mấy dải băng vàng, vài kỹ thuật viên chịu trách nhiệm khám nghiệm hiện trường cùng lấy dấu vân tay và dấu chân. Phòng bên cạnh, Mã Ngọc Linh ngồi trên ghế sofa lớn, Vương Hiểu Giai ngồi đối diện cô lấy khẩu cung.

Tưởng Vân đứng ở một bên, đang nói điện thoại với người thân.

Vương Hiểu Giai căn bản đã xác định Diêm Minh Quân là kẻ tình nghi, nên chỉ hỏi những chuyện phát sinh cụ thể trong những ngày qua, Mã Ngọc Linh cũng tường thuật đơn giản, đương nhiên, cái thỏa thuận kia cô không đề cập. Vương Hiểu Giai mặc dù hơi hoài nghi, nhưng cũng không có chất vấn nhiều.

"Có bị xâm phạm tình dục hay không?"

Tưởng Vân cúp điện thoại, ngay lúc nghe được câu này. Vương Hiểu Giai cũng là làm theo luật, nhưng những lời này khiến cho những người có mặt ở đây đều cảm thấy xấu hổ.

Tưởng Vân ánh mắt sắc bén xẹt qua mặt Vương Hiểu Giai:

"Là Vương cảnh quan nói bọn bắt cóc là một cô gái phải không?"

Vương Hiểu Giai không tiếp tục hỏi, cất sổ và bút:

"Được rồi, cô Tưởng, bây giờ em có thể về nhà, có thể cần hỏi khẩu cung thêm 1 lần nữa, sau này tôi sẽ liên lạc với mấy người."

Mã Ngọc Linh cũng đứng lên, áp lực mấy ngày nay, cô ước gì mau chóng trở về nhà ngủ một giấc thoải mái. Nhìn nhìn chị mình, Tưởng Vân đi tới, hai chị em sóng vai đi ra bên ngoài.

Vương Hiểu Giai đứng ở một bên, lúc họ đi ngang qua vô tình chạm mắt nhau, Vương Hiểu Giai nói một câu:

"Ai nói con gái lại không thể xâm phạm?"

Giọng nói rất nhẹ, nhẹ đến mức Mã Ngọc Linh nghĩ rằng mình nghe lầm, hoặc là bị ảo giác, bởi vì chị hai ở bên cạnh cũng không có phản ứng gì, thậm chí cả ánh mắt cũng không nháy 1 cái.

Mà Vương Hiểu Giai nhìn Tưởng Vân, nhìn gương mặt không cảm xúc, im lặng cúi đầu. Đợi sau khi cô đi khỏi, mới ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Tưởng Vân, lòng của chị có lạnh băng như vẻ bề ngoài không, hay hoặc là, bởi vì tôi, mới làm cho chị trở nên lạnh lùng như vậy.

+++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++

Vương Hiểu Giai vừa quẹo xe vào đường nhà Đỗ Viễn Hành, tiếng di động lại vang lên chói tay. Giọng nói Trạch mập mạp so với tiếng chuông di động còn muốn rít gào to hơn, ra lệnh kêu Vương Hiểu Giai quay lại chỗ cô hai nhà họ Tưởng, tiếp tục dùng hai trăm phần trăm cảnh giác, để cam đoan người kia được an toàn.

Dù có khờ cũng biết có người dùng mối quan hệ để đẩy người đi như vậy nhất định là Tưởng Vân.

Mấy ngày trước hận không thể đẩy cô ra 8 mét, bây giờ lại không tiếc sử dụng mối quan hệ với cấp trên để giữ cô ở bên cạnh. Vương cảnh quan ngày thường mặc dù tự cho mình là người tốt cũng không nghĩ đến sức quyến rũ của mình phát huy tác dụng đến mức như vậy. Cô suy nghĩ theo lẽ thường, hiển nhiên là người giàu dựa vào quan hệ thành thói quen xấu. Tuy rằng, mấy ngày qua Vương cảnh quan ở cùng nhà với cô hai Tưởng vui đến quên cả đất trời, nhưng thái độ của cô đối với công việc là nghiêm túc, phân tích nặng nhẹ rõ ràng, đối với Tưởng Vân mặc kệ người khác sống chết, hành vi ích kỷ vô cùng oán giận, mà chỉ 1 cú điện thoại liền có thể xoay cô như chong chóng, kiểu như vậy càng làm cho người có tâm huyết như Vương cảnh quan càng thêm buồn bực.

Tiếng dọng thình thịch thình thịch thình thịch trên cửa nhà Tưởng Vân, Vương Hiểu Giai bắt tay vặn quai ba lô trên lưng, cúi nghiêm mặt làm ra vẻ khó chịu cho Tưởng Vân thấy.

Tưởng Vân xem như không có chuyện gì, như biết chắc ai đang ở ngoài cửa, mở cửa xoay người đi vào, căn bản liếc cũng không thèm liếc Vương Hiểu Giai một cái. Vương Hiểu Giai bị bỏ ở cửa, trừng mắt nhìn nửa ngày, bất đắc dĩ, đành phải tự mình đi vào trong.

Tưởng Vân đang sắp xếp 1 túi du lịch loại nhỏ.

"Chị phải ra ngoài a?"

"Đến La đảo, hẹn khách hàng ở đó, ở lại hai ngày ba đêm."

"Vào lúc này?"

"Cũng không thể vì cảnh sát mấy người không phá được án, công ty của chúng tôi sẽ không hoạt động." Tưởng  Vân buông quần áo trong tay, quay đầu lại nhìn Vương Hiểu Giai.

Vương Hiểu Giai nháy mắt mấy cái, bàn tay lấy di động từ trong túi quần ra.

"Em không cần xin chỉ thị, tôi sẽ chịu trách nhiệm về chi tiêu của em. Bởi vì phải gặp khách hàng, mang vệ sĩ ở bên người không tiện. Em muốn mang cái gì nói cho tôi biết, bây giờ tôi sẽ kêu người đi mua."

Đã biết cô muốn làm gì, Tưởng Vân chỉ nói vài câu, mọi việc đều xử lý thỏa đáng. Vương Hiểu Giai biết rõ bị lợi dụng, há miệng thở dốc, cũng không biết nói cái gì cho phải.

"Không có việc gì nói, bây giờ là có thể đi."

"Bây... Bây giờ?"

"Sáng mai, khách hàng đến, tôi muốn có thêm thời gian chuẩn bị đón tiếp."

Tưởng Vân làm mỗi một việc, đều có rất nhiều lý do, làm cho bạn không tìm ra cớ gì phản bác. Ngay cả luôn luôn có chủ ý nói một không hai, Vương Hiểu Giai cũng không thể không làm theo lời cô, đành bước đi.

Ban đêm, trên đường cao tốc ánh đèn đường chiếu mờ ảo trên mặt đường vắng vẻ, thỉnh thoảng có tiếng xe tải mười tấn lù lù thay phiên nhau chạy ầm ầm qua, sau đó xung quanh cũng vắng vẻ trở lại.

Tưởng Vân dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại, không biết là đang nghỉ ngơi hay là đang ngủ. Vương Hiểu Giai không cố ý cách xa cô, nhưng rúc ở trong góc chơi điện tử.

Các đồng chí chỉnh tề tiến bước về phía chiến trường tổ quốc...

Các đồng chí chỉnh tề tiến bước tới biên cương tổ quốc...

Đột nhiên, bài hát cách mạng vang lên đinh tai nhức óc từ điện thoại di động Vương Hiểu Giai, mà trong không gian nhỏ hẹp nghe rất chói tai. Cả người đang ở trong trạng thái thư giãn, Tưởng Vân bị dọa đến run run, đột nhiên mở mắt.

Vài ngày trước, tiếng chuông di động của Vương Hiểu Giai không phải không có, nhưng toàn vang trên người Vương Hiểu Giai. Do cách 1 lớp áo dày, âm lượng nghe cũng không quá lớn. Đợi đến khi Vương Hiểu Giai chuẩn bị móc ra nghe thì âm lượng cũng không đến nỗi. Nhưng hiện tại, Vương Hiểu Giai đang cầm di động trên tay, lại đột nhiên vang lên, âm nhạc lại sôi sục như vậy. Tưởng Vân cảm thấy tim đập nhanh, lưng cũng đổ mồ hôi.

"Wei?"

...

"Ôi chao, mẹ."

...

"Ở trên xe, hôm nay con phải đi công tác, mấy ngày nữa trở về."

...

"Dạ, chờ con trở về nhà lấy."

...

"Dạ, bye mẹ."

Một cuộc điện thoại ngắn gọn, nghe cũng là việc vặt trong nhà. Trong lúc Vương Hiểu Giai nghe điện thoại, khoảng thời gian này, trạng thái sợ hãi của Tưởng Vân cũng khôi phục lại. Từ từ nghiêng đầu, nhìn nhìn Vương Hiểu Giai, lại nhìn điện thoại di động của cô, muốn nói cái gì, suy nghĩ một chút, vẫn là kiềm lại. Cô lại nhắm mắt, sự im lặng trong xe lại được khôi phục.

La Đảo cách thành phố các cô ở, hơn hai trăm km, là địa điểm du lịch nổi tiếng. Mùa đông tuy rằng không có bờ cát sóng biển đẹp, nhưng xung quanh có sân trượt tuyết trên núi, nên vẫn hấp dẫn rất nhiều du khách.

Tới khách sạn thì đêm cũng đã khuya, trên xe chỉ ngủ 1 chút, Vương Hiểu Giai ngáp mấy cái liền đi ra, lập tức bị gió đêm đông lạnh lẽo làm tỉnh táo. Tài xế lấy hành lý Tưởng Vân ra, rất tự nhiên đưa cho Vương Hiểu Giai.

Vương Hiểu Giai cũng tự nhiên mà nhận lấy. Cô và tài xế đều không có ý nghĩ để Tưởng Vân lấy đồ. Sau khi nhận ra mới thấy không đúng, cô cũng không phải vệ sĩ của cô ấy, dựa vào đâu mà muốn cô làm khuân vác?

Nhưng, Tưởng Vân nắm thật chặt cổ áo khoác ngoài, từ sớm đã đi về phía mấy người giữ cửa cung kính tiếp đón. Vương Hiểu Giai cũng chỉ có thể nhìn bóng dáng này bĩu môi, kéo hành lý đuổi theo.

Không chỉ có người giữ cửa đối Tưởng Vân cung kính, toàn bộ người trong khách sạn thoạt nhìn đều cẩn thận nghiêm túc, đang chờ đợi Tưởng Vân đi đến. Ở khu nghỉ ngơi, 1 người đàn ông mái tóc rẽ ngôi từ sofa đứng lên, dẫn theo quản lí đại sảnh lại tiếp đón:

"Tưởng tổng."

"Um, Lý tổng vất vả, trễ như thế vẫn chờ."

"Hẳn là vậy. Nhưng thật ra Tưởng tổng mới vất vả, phòng đã chuẩn bị xong, lên nghỉ ngơi 1 chút trước không?"

"Công việc chuẩn bị đón tiếp khách hàng như thế nào rồi?"

"Đều chuẩn bị xong, mời Tưởng tổng xem qua?"

Tưởng Vân nhìn xung quanh bốn phía một chút: "Vậy cũng không cần, tôi tin tưởng năng lực quản lý của Lý tổng."

Nói xong, ánh mắt dừng ở người đàn ông phía sau, người kia mặc đồng phục, đeo mắt kính. Nhìn qua liền thấy, thông minh tháo vát, hắn là người quản lý đại sảnh vừa kịp nở một cái mỉm cười, cúi thấp đầu.

Nhìn đồng hồ trên cổ tay: "Tôi biết bây giờ còn bắt Lý tổng làm việc thực vô nhân đạo, nhưng mà người khách ngày mai là vô cùng quan trọng đối với chúng ta, đành chiếm dụng anh thêm 1 tiếng nữa, có thể không?"

Người đàn ông 2 mái đương nhiên không có ý kiến gì, bởi vì hắn cũng cố ý muốn ở lại. Nhưng cổ Vương Hiểu Giai giống loài động vật giáp xác nào đó vươn ra, oán thầm Tưởng Vân.

Tổ tiên chị, phải mấy tiếng đây??

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro