Chương 27: Chỉ cần cười to thì mọi điều đáng sợ đều chạy mất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quán ăn sáng trên đường bên cạnh khu chung cư khá nổi tiếng. Hơn một nửa người dân địa phương ở Thành phố A đều biết đến nơi này. Hai bên đường bày đầy các món ăn sáng của các cửa hàng khác nhau, vài chiếc chiếc bàn nhỏ phía sau quầy hàng để mọi người ngồi ăn sáng.

Quầy hàng bánh quẩy và sữa đậu nành sáng nay đặc biệt bắt mắt, hầu như người qua đường đều liếc nhìn, thậm chí có người dừng lại xem vài giây.

Người chú đang rán bánh đứng trước chảo, rụt rè bỏ bánh quẩy trên tay vào chảo vì sợ dầu bắn ra chiếc bàn nhỏ phía sau.

Thời buổi này đến ăn sáng có đủ loại người, thượng vàng hạ cám. Chú bán bánh quẩy đã đứng ở đây 20 năm, chưa bao giờ bán bánh quẩy cho một thanh niên đi siêu xe và mặc một bộ đồ cao cấp.

Bánh quẩy vừa lấy ra khỏi chảo đã dọn ra bàn, chưa kịp quay người đi thì bị một thanh niên rất đẹp trai kéo lại hỏi: "Chú ơi, có sữa đậu nành không chú? Cho con bốn bát sữa đậu nành."

Người thanh niên ngồi đối diện đã cầm sẵn bánh quẩy nhai ngấu nghiến: "Một bát không đủ đâu, em muốn hai bát."

Phía bên kia, người thanh niên lạnh lùng lên tiếng: "Thật sự không cần nhờ người trong phòng thí nghiệm đến kiểm tra thứ này rồi mới ăn sao? Ăn lung tung như vậy rất dễ mắc bệnh ung thư."

Người thanh niên ở đầu bên kia có vẻ mặt khá sốt ruột: "Động cơ vĩnh viễn sao có thể ung thư được? Nhiều nhất chỉ là xoa dầu để bảo trì mà thôi."

Chú bán bánh quẩy nghe không hiểu gì, sững sờ đứng trong gió: "..."

01

Người trẻ bây giờ thường không thể dậy sớm như vậy. Tiêu Chiến không đeo khẩu trang, ngâm nửa chiếc bánh quẩy vào bát sữa đậu nành, tuỳ tiện ngáp một cái mới nói: "Anh đã giải thích cho hai người nhiều lần rồi. Thực sự là Vương Nhất Bác chỉ giúp anh thắt cà vạt, xong việc thì cậu ấy về phòng tắm rửa, anh ngồi đọc kịch bản trong phòng khách, ra cửa liền gặp phải hai người. Đừng có nghĩ xấu xa như vậy có được không?"

"Xấu xa?" Quách Hiểu Ba không tin được chỉ vào chính mình, tức giận nói: "Hai người mới sáng sớm tinh mơ đã ở trên tầng hai nói ra những lời xấu hổ như vậy, còn nói em xấu xa?"

Trợ lý nhỏ đã ăn gần hết chiếc bánh quẩy, lấy lại sức sống, tức giận nói: "Đúng vậy! Hai người có nghĩ đến cảm nhận của fan CP chưa? Chị Lạc và anh Chiến thật hợp nhau! Cô Chu và anh Vương cũng thật xứng đôi!"

"Fan CP?" Tiêu Chiến không tin nổi nhìn Quách Hiểu Ba: "Em cũng là fan CP của anh và Lạc Thơ Ý sao?"

Nghe được lời của trợ lý nhỏ, sắc mặt Vương Nhất Bác tối sầm lại, chỉ vào mấy chiếc bánh quẩy còn lại trên bàn, lạnh lùng nói: "Ai nói nhảm nữa thì tự trả tiền."

Lần này, không chỉ có trợ lý nhỏ, mà Quách Hiểu Ba cũng cùng nhau khép miệng, ngoan ngoãn cúi đầu uống sữa đậu nành. Tiêu Chiến vô cùng kinh ngạc trước sự ăn ý này, vỗ tay thở dài: "Thật đáng kinh ngạc. Thời xưa có Đào Tiềm không cúi đầu vì năm thùng gạo, bây giờ lại có Quách Hiểu Ba vì năm cái bánh quẩy mà cúi đầu."

Ngay khi Quách Hiểu Ba đang định tranh luận vài câu, Vương Nhất Bác đã đẩy mã thanh toán QR bên cạnh cho Tiêu Chiến, ngang ngược nói: "Anh tính tiền đi."

Tiêu Chiến: "..."

Người yêu mới hôn môi lúc sáng nói trở mặt là trở mặt. Tiêu Chiến tức giận đập bàn, hất ra mấy giọt sữa đậu nành từ trong bát, làm ông chú đang đứng chiên bánh quẩy sợ hãi đến mức run lẩy bẩy.

Tiêu Chiến nói: "Em như thế nào lại có thể giúp đỡ người ngoài?"

Quách Hiểu Ba nghe vậy càng không vui: "Em cùng hai người lớn lên làm sao có thể coi là người ngoài?"

"Đúng rồi, anh Chiến, em là người ngày ngày đêm đêm cùng anh vượt qua quãng thời gian ở Hoành Điếm, cũng có thể coi là người ngoài sao?" Trợ lý nhỏ xoa xoa miệng, uỷ khuất vỗ bàn hai cái.

Vương Nhất Bác quăng cho trợ lý nhỏ một ánh mắt hình viên đạn: "Hôm nay cô làm sao thế? Không nói nổi một câu tôi thích nghe."

"Em quan tâm đến cô ấy làm gì? Tại sao không trả lời câu hỏi của anh?" Tiêu Chiến vươn tay nắm lấy cánh tay Vương Nhất Bác.

Trợ lý nhỏ chớp mắt: "Như thế nào lại không quan tâm đến em? Em không phải là người sao?"

Quách Hiểu Ba cũng nhanh chóng tham gia tranh luận: "Không phải chứ, hai người..."

Một người qua đường nhận ra Tiêu Chiến, cầm một cuốn sổ nhỏ đi tới chiếc bàn đang chiến tranh sôi sục, yếu ớt hỏi: "Cái kia ... Anh có thể ký tên giúp em không?"

Bốn người cũng không ai quay đầu lại, đồng thanh nói: "Chờ một chút!"

Người qua đường run rẩy muốn khóc.

02

"Hừ, Tiêu Chiến, một ngôi sao nam thế hệ thứ hai giàu có, sáng sớm đã xuất hiện ở quầy ăn sáng, bên cạnh còn có trợ lý của anh ấy, cậu chủ nhỏ của Vương thị và con rể tương lai của nhà họ Chu. Có thể nói là mười phần rực rỡ, chỉ thiếu nước trải thảm đỏ trên phố cho anh bước đi thôi."

Lạc Thơ Ý đọc xong tiêu đề với điện thoại trên tay, liếc nhìn Tiêu Chiến đang ngồi đối diện với cô và giả vờ bình tĩnh, nói trong tâm trạng tồi tệ, "Thầy Tiêu thật lợi hại, tôi tình nguyện chịu thua. Sáng sớm tinh mơ đã được bạn trai nhỏ đưa đi ăn sáng, còn không quên mang theo hai vệ sĩ hoành tráng như vậy, với hơn hai chục trang bìa và vô số hot search, thuận lợi gom thêm vô số người hâm mộ, các bình luận đều nói rằng anh thật sự là giàu có nhưng lại có sở thích rất bình dân."

Tiêu Chiến nhìn quanh, thấy chung quanh không có ai, liền đơn giản đặt kịch bản xuống không cần giả bộ, cười cười lên tiếng: "Sửa lại, tôi thật sự không phải là con nhà giàu, nhà tôi chỉ có một tiệm sách đã được tổ tiên truyền lại qua ba thế hệ."

"Ồ ~" Lạc Thơ Ý gật đầu rõ ràng, chắp tay nói: "Anh là thừa nhận là có bạn trai nhỏ sao? Chúc mừng, chúc mừng, chúc mừng, chúc mừng, chúc mừng, chúc mừng."

"..." Tiêu Chiến dừng một chút, sau đó giơ ngón tay cái lên nói: "Tư duy logic của cô thật tốt, Cô giáo Lạc thật tài tình!"

Lạc Thơ Ý ngáp một cái, xua tay: "Giống nhau, giống nhau cả thôi."

Tiêu Chiến chuyển đề tài: "Tối hôm qua cô ngủ không ngon à?"

Đang nói chuyện, nam chính cuối cùng cũng đến sau khi muộn nửa tiếng, trợ lý đi bên cạnh xách hai túi lớn Starbucks và mời cả đoàn uống nước như một lời xin lỗi. Tiêu Chiến nhìn sắc mặt nam chính, tình trạng tệ đến mức ngang ngửa Quách Hiểu Ba và trợ lý nhỏ, ai không biết còn tưởng ba người hợp sức để mở một hố đen.

Đoàn phim giục nam chính nhanh chóng thay quần áo, đối phương vừa đi vừa nhìn về phía Tiêu Chiến, dường như anh ta nhận ra giá trị bộ đồ trên người anh, trong mắt lại hiện lên một chút khinh thường.

Tiêu Chiến thật sự không quan tâm. Ánh mắt này cũng giống như ánh mắt bọn trẻ đánh nhau hồi tiểu học, trong tương lai cũng sẽ có nhiều ánh mắt như thế, ai rảnh mà lo lắng đến làm gì.

Từ khi nam chính bước vào, biểu hiện của Lạc Thơ Ý không được tốt lắm. Cô thậm chí còn thở phào nhẹ nhõm khi anh ta bước vào phòng thay đồ. Lạc Thơ Ý ghé sát vào nói nhỏ với Tiêu Chiến: "Anh có biết tối hôm qua anh ta đã khoa trương như thế nào không? Anh ta thuê màn hình điện tử của cao ốc Thế Mậu để tỏ tình với tôi, những chữ cái lăn lộn trên màn hình sến sẩm đến ghê người!"

Mí mắt Tiêu Chiến nảy lên khi nghe thấy điều này: "... Cao ốc Thế Mậu ở trung tâm thành phố?"

"Đúng vậy, hi vọng anh sẽ không nhìn thấy!" Lạc Thơ Ý càng cảm thấy xấu hổ, vội vàng đứng dậy đi vào nhà vệ sinh: "Tôi thậm chí không còn mặt mũi nhìn người khác!"

Tiêu Chiến nhìn theo bóng lưng của Lạc Thơ Ý, cảm thấy rằng cô gái này đúng là một thiên sứ tỏ tình, ở buổi trình diễn thời trang thì đưa nhẫn cho anh, ở công viên thì lại cung cấp lời tỏ tình trên màn hình điện tử.

Anh muốn lấy điện thoại di động ra mua cho Lạc Thơ Ý một ít quà để đền bù, nhưng khi sờ túi lại thấy trống rỗng. Tiêu Chiến sửng sốt, hỏng rồi, đây là áo khoác của Vương Nhất Bác, điện thoại di động của anh vẫn để ở nhà !

tái bút:

"Không sao, không thành vấn đề. Em cùng cha mẹ cãi nhau, vừa lúc nghỉ việc mấy ngày nên rất nhàn rỗi."

Vương Nhất Bác vừa trở về nhà sau bữa sáng, bước ra khỏi phòng làm việc, theo hướng dẫn của Tiêu Chiến trong điện thoại mà bước vào phòng ngủ, rút chiếc điện thoại từ trong bộ đồ ngủ ra.

"Em tìm được rồi." Vương Nhất Bác cầm lấy chiếc di động, kéo ghế ngồi xuống, tiếp tục nói với đầu dây bên kia: "Chút nữa em mang đến cho anh nhé?"

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, Vương Nhất Bác vui vẻ mỉm cười, "Em vẫn luôn muốn đến trường quay thăm anh trai, cuối cùng cũng có cơ hội rồi."

Đôi mắt cậu ngẫu nhiên lướt qua bàn làm việc, nhìn thấy quyển sách "Mặt trăng và đồng sáu xu" mà cha Tiêu đã đưa cho cậu trước đó, trong lòng lại có chút nghi hoặc.

Quyển sách này tại sao lại ở đây?

Ở đầu dây bên kia Tiêu Chiến vẫn đang lải nhải: "Mặc dày hơn một chút trước khi ra ngoài. Hôm nay ngoài trời gió lớn, trong phòng bếp có túi rác cũng nên mang đổ, nhớ mang theo nhé..."

Vương Nhất Bác dùng một tay lật giở cuốn sách, một mảnh giấy gói kẹo rơi ra, không hiểu sao cậu chợt nhớ tới lúc trước ngủ gục trên ghế sô pha, hình như Tiêu Chiến cũng nhặt được một mảnh giấy gói kẹo trên mặt đất.

Sau ngần ấy năm, giấy gói kẹo sữa hình thỏ trắng vẫn vậy. Mảnh giấy gói kẹo bị cuốn sách ép thẳng. Vương Nhất Bác lật giấy gói lại và thấy tên của mình.

Viết rất nhẹ bằng bút chì, Vương Nhất Bác.

"Em có đang nghe anh nói không? Vương Nhất Bác, tại sao anh lại cảm thấy em đang thất thần như vậy?"

Vương Nhất Bác khẽ cười một tiếng, hạ giọng gọi tên Tiêu Chiến: "Tiêu Chiến ~"

Trên mảnh giấy gói kẹo, ngoài tên của Vương Nhất Bác còn viết kèm thêm hai chữ, là được viết bằng mực đen nên đặc biệt rõ ràng, có vẻ như nó mới được thêm vào.

Là Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến không biết chuyện gì đang xảy ra, lo lắng hỏi: "Sao vậy?"

Vương Nhất Bác cười cười một hồi mới nói, "Em là của anh. Vấn đề này đã được đóng dấu và chứng nhận sáng nay."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro