Chap 11 Sức mạnh của tình yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Con tàu của gia đình hoàng gia chìm ──Weiss.

Livia và những người khác trốn thoát khỏi đó đang ở trên một chiếc airship nhỏ.

Hiệp sĩ đeo mặt nạ xuống khỏi áo giáp và xác nhận sự an toàn của họ.

"Có vẻ như mọi người đều an toàn." (Julius)

Angie hỗ trợ Livia, người trông hốc hác sau khi sử dụng sức mạnh của mình.

Và Marie đã được Carla hỗ trợ.

Angie nhìn hiệp sĩ đeo mặt nạ.

"Anh đã cứu chúng tôi. Cảm ơn anh rất nhiều." (Angie)

"Không cần── Quan trọng hơn là trận chiến đã tiếp tục. Có một con quái vật khổng lồ mới xuất hiện. Bây giờ chúng ta đang gặp bất lợi vì chúng ta đã mất phương pháp để đánh bại nó." (Julius)

Partner đã từng đánh bại con quái vật khổng lồ một lần, nhưng sau đó nó đã bị bắn hạ. Angie có vẻ hơi buồn khi thấy chiếc phi thuyền mà cô có những kỷ niệm đẹp về nó chìm, nhưng cô lắc đầu và tỏ ra nghiêm túc.

Con quái vật khổng lồ mới xuất hiện đang tấn công một cách bừa bãi, vì thế mà trận chiến đã thay đổi.

Jilk trong bộ giáp của mình đã nhắm mục tiêu với khẩu súng trường của mình và bắn những con quái vật đang tiến đến.

[Ở đây sẽ rất nguy hiểm. Hãy rút lui.] (Julius)

Greg phản đối.

[Không có nơi nào để rút lui ở đây! Tên khổng lồ đó sẽ đến thủ đô với tốc độ này!] (Greg)

[Vậy thì anh nói chúng ta có thể thắng điều đó sao !? Cả Partner và Weiss đều đã chìm, chúng ta không có cách nào để giành chiến thắng ngay bây giờ! ]

Hiệp sĩ đeo mặt nạ quan sát Arroganz và Hắc hiệp sĩ đánh nhau một trận ác liệt. Anh nắm chặt tay.

"──Bartford cũng đang phải chiến đấu với Hắc hiệp sĩ. Giá mà chúng ta có thể làm được điều gì đó." (Julius)

Marie ngẩng mặt lên khi mọi người đang bao trùm trong bầu không khí đen tối.

"Đợi đã. Có── có một cách để giành chiến thắng!" (Marie)

Hiệp sĩ đeo mặt nạ hỏi Marie khi cô nói điều đó.

"Marie, không, Marie-dono, có cách để đánh bại thứ đó sao!?" (Julius)

"Đ, đúng vậy. Cây sáo thần... Con quái vật to lớn đó có thể bị biến mất nếu chúng ta yêu cầu người dùng thổi sáo thêm một lần nữa. Nhưng..." (Marie)

Họ không biết người dùng đang ở đâu.

Và sau đó, liệu người dùng có thổi sáo một lần nữa cho họ không?

"Tôi hiểu rồi, vậy chúng ta sẽ cần sự thuyết phục." (Julius)

Nó sẽ rất là khó khăn──Trong khi mọi người nghĩ vậy, Livia đã đưa ra quyết định của mình.

"── Đi thôi. Trận chiến này không được phép tiếp tục." (Livia)

"Livia, cậu nên nghỉ ngơi. Cậu thậm chí không thể đứng thẳng được nữa kìa." (Angie)

Livia lắc đầu ngay cả sau khi Angie nói với cô ấy điều đó.

"Tớ muốn dừng trận chiến này lại. Bên cạnh đó, tôi có cảm giác rằng chỉ có chúng ta mới có thể làm được điều đó." (Livia)

Xung quanh đang hỗn loạn và Leon thì đang chiến đấu với Hắc hiệp sĩ. Giao tiếp cũng trở nên tồi tệ hơn.

"Chúng ta là người duy nhất có thể làm việc này. Ai có thể làm điều đó, huh?" (Julius)

Hiệp sĩ đeo mặt nạ khẽ gật đầu và nói với Kyle, người đang điều khiển chiếc airship.

"Tiến đến vị trí của người sử dụng sáo ma thuật nào!" (Julius)

Nhưng, Kyle thể hiện một khuôn mặt rất không hài lòng. Cậu ta phải miễn cưỡng làm theo lệnh của hiệp sĩ đeo mặt nạ.

"Tại sao anh ra lệnh cho tôi? Ngay từ đầu, chúng ta thậm chí còn không biết vị trí của người sử dụng sáo." (Kyle)

[À, tôi biết vị trí đấy?] (Creare)

Ánh mắt của mọi người tập trung vào quả cầu màu trắng lơ lửng.

[Tôi đã xác định xong vị trí. Tôi sẽ chỉ đường.] (Creare)

Livia hỏi Creare.

"Are-chan, làm ơn. Hãy chỉ đường cho chúng tôi tới đó." (Livia)

[Ồ, đó có phải là biệt danh của tôi không? Nó mang lại cảm giác thân quen. Giờ thì, chúng ta nên tiếp tục đi về phía trước theo hướng này.] (Creare)

Kyle di chuyển airship theo chỉ dẫn của Creare.

"Tiến qua một chiến trường như thế này. Tôi không thể đi tiếp nếu không được thưởng đặc biệt." (Kyle)

Kyle đã làm công việc của mình ngay cả khi nói điều đó.

Hiệp sĩ đeo mặt nạ tạo dáng.

"Đi nào! Chúng ta sẽ kết thúc trận chiến này!"

Chris cảm thấy không hài lòng với hiệp sĩ đeo mặt nạ.

[Anh chàng này, hành động rất quen thuộc.] (Chris)

Các robot lần lượt tập trung xung quanh phi thuyền.

"Cái, cái gì !?"

Hiệp sĩ đeo mặt nạ vội vàng đề cao cảnh giác, nhưng Creare nói với họ rằng mọi chuyện vẫn ổn.

[Họ đang canh gác cho chúng ta. Có vẻ như thật khó chịu.] (Creare)

"Khó chịu?" (Livia)

Một cột sáng xuất hiện từ bầu trời trên cao. Nó bắn xuyên qua con quái vật khổng lồ, biến nó thành khói đen.

Chiếc phi thuyền chìm trong làn khói đen đó, tiến về phía hạm đội của công quốc.

"Ánh sáng vừa rồi?"

[Hahaha! ── Đó là phép thuật. Một phép thuật tuyệt vời.] (Creare)

"Đó là ma thuật sao?!" Hiệp sĩ đeo mặt nạ và những người khác ngạc nhiên nói.

[Nó đã xuất hiện trong tầm nhìn.] (Creare)

Hiệp sĩ đeo mặt nạ không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì trong chiến trường bị khói đen bao phủ này.

"Tầm nhìn tệ đến mức không thể nhìn thấy gì cả?" (Julius)

[Sẽ rất nguy hiểm nếu chúng ta không giảm tốc độ.] (Creare)

Kyle vội vàng giảm tốc độ, sau đó một chiếc khí cầu bay tới từ phía bên kia làn khói đen.

Brad đang hoảng sợ.

[Oi, nơi này không phải quá nguy hiểm sao?!] (Brad)

Creare cười thích thú.

[Không sao. Chúng tôi sẽ đến nơi an toàn với tốc độ này.] (Creare)

Họ có thể thấy Hertrude đang ngồi trên boong.

Có những con quái vật xung quanh đang bảo vệ cô.

Hiệp sĩ đeo mặt nạ đã mặc áo giáp của mình.

"Tôi sẽ đi trước." (Julius)

Angie đang hỗ trợ Livia khẽ mỉm cười khi thấy hiệp sĩ đeo mặt nạ như vậy.

"Anh thật đáng tin cậy mặc dù chiếc mặt nạ của anh khá kỳ lạ." (Angie)

"Hãy gọi tôi là hiệp sĩ đeo mặt nạ." (Julius)

Hiệp sĩ đeo mặt nạ vào bộ giáp của mình và nói chuyện với mọi người.

"Theo tôi!" (Julius)

Nhưng, Jilk vẻ mặt không hài lòng.

[Đừng có mà ra lệnh cho chúng tôi!]

Năm người đánh bại những con quái vật xung quanh Hertrude, sau đó họ giúp Livia và Angie──và cả Marie đi xuống boong.

Livia và những người khác bước xuống boong và đứng trước Hertrude.

Hiệp sĩ đeo mặt nạ và bốn người khác ở xung quanh họ để bảo vệ họ.

Hertrude chỉ ngồi xuống cầm cây sáo thần. Cô ấy không có dấu hiệu kháng cự.

"Hertrude-san, chúng tôi có một yêu cầu." (Livia)

Hertrude không trả lời, nhưng Livia tiếp tục nói.

"Hãy dừng cuộc chiến này lại. Tất cả mọi người sẽ chết với tốc độ này." (Livia)

Ngay cả sau đó Hertrude không phản ứng. Angie nổi giận.

"Cô định chống cự đến cuối cùng sao? Trận chiến đã được quyết định. Đầu hàng đi!" (Angie)

Marie nắm chặt cây quyền trượng của vị thánh và nhìn xung quanh.

Trận chiến vẫn tiếp tục. Cô sợ rằng bất kỳ viên đạn lạc nào sẽ đến với họ.

Hertrude lặng lẽ nâng khuôn mặt có quầng thâm dưới mắt lên. "Hih!" Marie bị sốc, ngược lại Livia khẩn thiết cầu xin.

"Xin hãy kết thúc trận chiến này. Trận chiến này không được phép tiếp tục. Với tốc độ này, người dân của công quốc cũng sẽ chết." (Livia)

Angie nói thêm theo lời của Livia.

"Quân đội của công quốc cũng gần như bị tiêu diệt. Đầu hàng đi! Điều đó sẽ vì lợi ích của cả hai bên. Con quái vật đó có thể bị chặn lại bằng cây sáo đó đúng không?" (Angie)

Hertrude nhìn xuống một lần nữa và cười khúc khích. Cô nắm chặt cây sáo thần và bắt đầu cười lớn.

"Đúng thế. Sẽ là khôn ngoan hơn nếu từ bỏ ở đây ──Nhưng, hoàn toàn không." (Hertrude)

Hertrude đứng dậy và hét lên với hai tay dang rộng.

"Hãy giết tôi nếu các người muốn! Nhưng vị thần hộ mệnh của trái đất sẽ không dừng lại ngay cả khi các người giết tôi. Nó sẽ tiếp tục hồi sinh cho dù nó bị tiêu diệt bao nhiêu lần. Tôi tự hỏi làm thế nào tất cả các người sẽ đối mặt với thứ đó như thế nào đây." (Hertrude)

Livia thuyết phục Hertrude đang tuyệt vọng.

Weiss đã chìm. Họ không có cách nào để thoát khỏi con quái vật khổng lồ.

Cột ánh sáng cũng vậy, nó sẽ đổ mưa xuống mỗi khi con quái vật khổng lồ hồi sinh, ngay cả khi con quái vật sẽ không bị đánh bại.

"Nó cũng đang tấn công người dân của công quốc. Với tốc độ này──" (Livia)

"── Thì sao chứ?!" (Hertrude)

"Eh?" (Livia)

"Tôi chỉ có thể cười. Một trong những thuộc hạ của tôi đã nói điều đó sau cùng. Chúng tôi đã bị bọn chúng điều khiển như những con rồi. Tôi sẽ không tin ai nữa. Các người ── tất cả các người nên biến mất hết đi!" (Hertrude)

Livia đến gần Hertrude và nói.

"Cô sai rồi! Chắc chắn cũng có người nghĩ về Hertrude-san." (Livia)

"Đúng vậy, đã từng! Mặc dù Bandel cũng sẽ sớm chết. Bên cạnh đó, Rauda── đứa em gái duy nhất của tôi đã chết." (Hertrude)

Livia giật mình quay lại. Heltrude đã cười.

"Cái giá để triệu hồi vị thần hộ mệnh bằng cây sáo thần này là mạng sống của người dùng. Mặc dù kết thúc trong thất bại, em gái tôi cũng chết khi vị thần hộ mệnh biến mất. Đó là chúng tôi đã bị đùa giỡn bởi tất cả các người!" (Hertrude)

Hertrauda trút hơi thở cuối cùng với sự thất vọng, phẫn uất và cả sự căm ghét của cô.

"Nó thực sự tàn nhẫn. Các người đã đùa giỡn với trái tim của chúng tôi, tất cả các người đều là những kẻ tồi tệ nhất!" (Hertrude)

Livia nhìn xuống, nhưng Angie đã che cho cô.

"Đừng đùa với tôi. Cô có định nhắm mắt làm ngơ trước những gì mà bản thân đã làm sao?" (Angie)

Marie nói một cách rụt rè.

"Nếu cô thổi cây sáo thần một lần nữa, nó sẽ không đi xa đến mức lấy đi mạng sống của cô ── Tôi, tôi nghĩ vậy." (Marie)

Hertrude rất ấn tượng với Marie.

"Tôi rất ngạc nhiên khi cô biết điều đó đấy. Chắc chắn người dùng sẽ không chết nếu họ dừng lại giữa chừng. Mặc dù tôi sẽ không thể sử dụng cây sáo thần nữa và vị thần hộ mệnh sẽ cố giết tôi. Nhưng cô biết đấy, tôi không sợ cái chết vào thời điểm này. Tôi sẽ phá hủy cái thế giới vô vọng này. ──Tôi sẽ trả thù cho em gái mình!" (Hertrude)

Livia cực lực phản đối tiếng hét đó của Hertrude.

"Ngay cả như vậy ── những thứ như thế này là sai. Trả thù sẽ không mang lại cho cô bất cứ điều gì! Em gái của cô sẽ không hài lòng về điều đó!" (Livia)

Ý kiến ​​của cả hai bên sẽ không đạt được thỏa thuận. Người tức giận vì nó là ──Marie, người đáng lẽ phải là đồng minh.

Marie bước tới trước mặt Livia.

"Cô im đi!!" (Marie)

Cả Livia và Angie đều ngạc nhiên. Ngay cả Hertrude cũng ngạc nhiên.

Marie cầm cây quyền trượng bằng tay phải và đặt tay trái lên eo ──.

"Cô nói trả thù là sai sao?! Ngay cả khi đối với cô sao?! Đó là điều đúng đắn đối với cô gái này! Trả thù là sai? Ai đưa ra cái khẳng định chết tiệt đấy! Ngoài ra, cô đang nói rằng Hertrauda sẽ không muốn trả thù sao? Đừng hành động như người đại diện của người khác! Thật không biết xấu hổ!" (Marie)

"Nhưng, với tốc độ này sẽ không có ai ──" (Livia)

Livia cố gắng phản bác lại, nhưng Marie không cho phép, cô nói ngay.

"Bởi vậy, cô đang bảo cô gái này trở nên bất hạnh nếu không hạ gục kẻ thù của mình sao? Hãy dừng lại khi nghĩ trả thù là sai đi? Vậy thì cô sẽ làm gì với cảm giác của cô gái này! Cô đang tỏ ra cao ngạo và mạnh mẽ khi mắng mỏ cô ấy nhưng liệu cô có giữ im lặng nếu người quan trọng của cô bị giết không? Cô sẽ không trả thù vì nó sai chứ?" (Marie)

"Đó, đó là──" (Livia)

"Cô đã bao giờ có người quan trọng với mình chết chưa? Cô đã trải qua nhiều điều hối tiếc vì điều đó chưa? Thật đau đớn. Thật sự rất đau đớn khi người quan trọng của mình chết! Vả lại ── lời nói của cô quá nông cạn. Cô chỉ là một cô gái ngoan nói những điều đẹp đẽ mà không có bất kỳ chất nào trong đó!" (Marie)

Angie bảo vệ Livia đang bị dồn vào đường cùng.

"Cô thuộc phe nào đấy! Tôi không quan tâm đến sự trả thù của Hertrude hay bất cứ điều gì. Việc ngăn chặn con quái vật đó là ưu tiên hàng đầu ngay bây giờ!" (Angie)

"Câm miệng! Một thế giới sẽ bị phá hủy chỉ bởi chừng này nên sớm bị phá hủy từ lâu rồi!" (Marie)

Tiếng hét từ trái tim của Marie khiến cả Angie cũng phải nao núng.

Dù vậy Marie vẫn không dừng lại.


Marie khó chịu.

Trả thù là sai ── điều đó chỉ là ý kiến khách quan.

(Đúng vậy. Mình ghét cô gái có cái tính cách nhưng thế này. Ngay cả trong trò chơi cô ta chỉ nói những lời hoa mỹ và những câu thoại nghe có vẻ giả tạo. Chiến tranh là sai? Trả thù là không tốt? Có điều gì đó không ổn với đầu của cô ta sao? Cô ta chỉ nhìn nó theo cái nhìn khách quan chứ không nhìn vào vấn đề trả thù từ góc nhìn của người thực hiện nó.) (Marie)

"Cô ấy biết rằng đó là một cái gì đó sai trái và không tốt. Dù vậy cô ấy không thể ngăn mình lại và đó là lý do tại sao cô ấy hành động!" (Marie)

Ngay cả bản thân Marie cũng không hiểu tại sao cô lại bênh vực Hertrude.

Nhưng, cô không thể nhìn thấy Hertrude, người chỉ được cho biết cô đã nhầm lẫn như thế nào.

Bên cạnh đó ──Marie cảm thấy đồng cảm với Hertrude vì cô cũng cảm thấy hối tiếc khi người quan trọng của mình qua đời.

Khi anh trai của cô ở kiếp trước qua đời, cô cảm thấy thực sự rất buồn.

Angie đã trách móc Marie.

"Và cô ta sẽ giết rất nhiều người vì điều đó? Nhìn xung quanh cô xem! Trận chiến đã được quyết định. Nếu nó tiếp tục, người quan trọng của người khác sẽ chết nhiều hơn nữa. Thậm chí cô cũng sẽ chết. Cô không hiểu điều đó sao !?" (Angie)

── Những người lính và hiệp sĩ đã chết trong trận chiến phải có người quan trọng của riêng họ.

Cũng phải có người chờ họ trở về.

Khi họ nhìn quanh── quân đội của công quốc đang giương cờ trắng.

Họ bị tấn công bởi con quái vật khổng lồ và quân đội vương quốc. Số lượng khí cầu của họ vẫn còn trôi nổi là rất ít.

"Chiến đấu không còn ý nghĩa gì nữa. Nếu họ rút lui ở đây, vẫn sẽ có cơ sở để đàm phán. Đâu cần tiếp tục chiến đấu vô nghĩa như thế này?" (Angie)

Marie không thể nói lại.

"Cô định tiếp tục cuộc chiến tiêu hao hoàn toàn vô nghĩa này sao?"(Angie)

Ngay cả khi quân đội của công quốc tập hợp lại sau vụ này, sức mạnh quân sự của họ sẽ bị suy giảm quá nhiều sẽ không còn ý nghĩa gì nữa.

Họ sẽ chỉ bị một quốc gia nào đó tấn công vào một ngày nào đó và thua cuộc.

"Gia đình hoàng gia Fanoss cũng là họ hàng của gia đình hoàng gia Holford nếu nguồn gốc của họ được truy ngược lại. Vẫn có thể tổ chức một cuộc đàm phán nếu họ rút lui ở đây." (Angie)

Hertrude nhìn xuống và cười khúc khích.

"Đúng vậy. Nhưng, những gì sẽ chờ đợi công quốc sẽ là một tương lai giống như một nô lệ." (Hertrude)

Thực tế đau đớn sẽ chờ đợi đất nước bại trận.

Livia nói chuyện với Hertrude.

"Những người lính cũng có gia đình chờ họ trở về nhà. Xin đừng để họ chết một cách vô nghĩa như thế này." (Livia)

Ngay cả Marie cũng hiểu điều đó.

Livia và Angie đã đúng ── vậy, điều gì sẽ xảy ra với Heltrude?

Hertrude mấp máy môi trước khi Marie có thể nói gì đó.

"Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ được bảo vệ bởi thánh nữ đáng thương này. Chỉ là tại sao cô lại bảo vệ một người như tôi. Giá như cô không ở đây ── Tôi sẽ không có cảm giác này." (Hertrude)

Nói vậy ──Hertrude thổi cây sáo thần.

Giai điệu đó thật nhẹ nhàng.

"Cô ổn với điều đó chứ?" (Marie)

Khi được Marie hỏi, Hertrude tách môi mình ra khỏi cây sáo thần đang vỡ và mỉm cười.

"Thật khó chịu khi không thể trả thù. Nhưng, việc nhìn thấy thánh nữ khiến tôi có thể bình tĩnh lại. Đúng vậy. Tôi hiểu rồi. Tôi biết rằng không có ý nghĩa gì ngay cả khi tôi làm điều gì đó như thế này... Nhưng, tôi không thể ngăn mình lại. Chỉ tại sao điều gì đó như thế này lại xảy ra với tôi ──Không, với chúng tôi cơ chứ?" (Hertrude)

Hertrude bật khóc và gục ngay tại chỗ. Marie nhẹ nhàng ôm lấy vai cô.

Khi họ nhận ra, xung quanh đã ngừng đánh nhau.

Năm bộ giáp đến bảo vệ Marie và những người khác. Xung quanh đã trở nên thực sự yên tĩnh.

Hertrude lau nước mắt.

"Công quốc── đầu hàng." (Hertrude)

Creare đưa ra một cảnh báo sau khi Hertrude tuyên bố điều đó.

[Một bộ giáp đang lao đến đây với tốc độ rất nhanh! Mọi người hãy cẩn thận!] (Creare)

Năm bộ giáp vây quanh đều đề cao cảnh giác. Sau đó, một bộ giáp đen gần như đáp xuống boong tàu.

Bộ giáp bị đập nát và chất lỏng chảy ra từ nó. Nó trông như thể nó đang chảy máu.

── Đó là Hắc hiệp sĩ.

[Tránh xa công chúa ra. Lũ vương quốc đáng khinh.] (Bandel)

Một số con mắt xuất hiện trên áo giáp. Chúng đang nhìn Marie và những người khác.

"Tên này thật kinh tởm." (Marie)

Hertrude đã khóc khi thấy Hắc hiệp sĩ trông như vậy.

"Bandel, đủ rồi. Hãy kết thúc điều này đi. Ngươi đã chiến đấu anh dũng vì lợi ích của một người như ta. Cảm ơn ngươi. Đó là lý do tại sao, nó đã đủ rồi. Nó đã kết thúc rồi." (Hertrude)

Trận chiến cuối cùng cũng kết thúc.

Mọi người đều nghĩ vậy, nhưng Hắc hiệp sĩ sẽ không chấp nhận.

[──Công chúa, chúng đã lừa dối ngài phải không?] (Bandel)

"Bandel?" (Hertrude)

[Xin đừng lo lắng. Hãy quan sát tôi, tôi sẽ quét sạch quân đội vương quốc ngay lập tức.] (Bandel)

Hắc hiệp sĩ đứng. Chất lỏng trào ra từ khắp cơ thể như máu.

"Ngươi sai rồi. Nó đã kết thúc rồi, Bandel!" (Hertrude)

[Tôi sẽ không để nó kết thúc như vậy!] (Bandel)

Hiệp sĩ đeo mặt nạ đã chém vào Hắc hiệp sĩ, nhưng thanh kiếm đã bị đẩy lui bằng thanh kiếm vĩ đại của ông ta.

Những bộ giáp khác cũng tấn công, nhưng chúng không phải là đối thủ của ông.

[Đúng vậy. Nó sẽ không kết thúc. Ta vẫn chưa thể để nó kết thúc ── sự trả thù cho gia đình ta vẫn chưa kết thúc. Ta sẽ cho người dân của vương quốc biết thế nào là nỗi sợ thực sự ── mọi chuyện sẽ không kết thúc cho đến khi tôi trả thù cho vợ và con gái mình!] (Bandel)

Hắc hiệp sĩ tiếp cận Marie và những người khác.

Và sau đó, con quái vật khổng lồ hồi sinh cũng tiến về phía họ.

Trong khoảnh khắc, Marie đã nghĩ "Đây có phải là kết thúc không?".

Ngay cả trong kiếp thứ hai của cô ── việc cô ấy thất bại liên tục, điều đó khiến cô ấy rất buồn.

Livia bước đến trước mặt Hắc hiệp sĩ và dang hai tay ra.

"Hắc hiệp sĩ-san, làm ơn dừng lại đi." (Livia)

Marie đưa tay ra.

"Tôi, đồ ngốc, cô đang làm cái quái gì thế?!" (Marie)

Hắc hiệp sĩ ngừng di chuyển, và sau đó anh ta giơ thanh đại kiếm của mình lên.

[Cô là cô gái lúc đó. Vậy thì, ta sẽ giết cô ngay tại đây ── cô không được phép sống.] (Bandel)

Marie nắm chặt lấy cây gậy của mình. Cô triển khai một lá chắn sức mạnh ma thuật với sức mạnh thánh của mình.

Chiếc khiên đó dễ dàng bị đập vỡ bởi bàn tay trái của Hắc hiệp sĩ.

[Ngay cả thánh nữ cũng chỉ đến mức này thôi sao!] (Bandel)

"Dừng lại đi, Bandel!" (Hertrude)

Ngay cả khi Hertrude hét lên, Hắc hiệp sĩ vẫn vung thanh đại kiếm xuống Livia.

"Livia!" (Angie)

Angie lao tới để bảo vệ Livia.

Marie nhắm mắt lại.

Với tốc độ này thì hai người họ ── và rồi cô ấy cũng sẽ chết. Khoảnh khắc cô ấy nghĩ vậy, điều hiện lên trong lòng cô ấy là,

(Cứu chúng em với, Onii-chan!) (Marie)

Có lẽ giọng nói đó đã đạt đến. Họ đã nghe thấy──.

[── Tao sẽ giết mày, lão già ngu ngốc!] (Leon)

"Sao bọn khốn chết tiệt này cứ cản đường mình thế nhỉ?!" (Leon)

Những bộ giáp của công quốc đã vây lấy tôi để giúp đỡ Hắc hiệp sĩ.

Sau khi tôi đánh bại tất cả bọn chúng và nhìn xung quanh, Hắc hiệp sĩ không còn ở đây.

Khi tôi nghĩ rằng cuối cùng tôi đã tìm thấy ông ta sau khi đuổi theo Hắc hiệp sĩ đang chạy trốn, ông ta đang ở trên một chiếc airship của công quốc── trên boong của nó.

Vì lý do nào đó mà Livia và những người khác cũng có mặt trên đó. Họ sẽ bị giết ngay bây giờ.

Tôi ngay lập tức mất bình tĩnh.

"Mày đang làm cái quái gì vậy?! ── Tao sẽ giết mày, ông già ngu ngốc!" (Leon)

Arroganz lại gần và thổi bay anh ta khỏi đó. Hắc hiệp sĩ hét lên điều gì đó.

[Nó vẫn chưa kết thúc! Ta sẽ không để nó kết thúc! Ta sẽ tàn sát tất cả bọn vương quốc!] (Bandel)

Luxon rung mắt khi nghe giọng nói đó.

[Ông ta không còn tỉnh táo nữa rồi. Ông ta đang bị thứ đó điều khiển.] (Luxon)

Hắc hiệp sĩ, bị cánh tay phải ma thuật chiếm lấy, thủ thế với thanh kiếm vĩ đại của mình.

[Chủ nhân, hãy kết thúc chuyện này thật nhanh. Con quái vật khổng lồ đang tiến về phía chúng ta.] (Luxon)

Tôi cũng chuẩn bị sẵn thanh kiếm lớn của mình và tăng tốc.

"Ông già, đi ngủ đi!" (Leon)

Hắc hiệp sĩ tiến lại gần ──Tôi đã sao chép chuyển động của ông ta, hơn nữa Luxon đang hỗ trợ tôi.

Chúng tôi đã trao đổi đòn với Hắc hiệp sĩ nhiều lần. Chúng tôi đã liên tục điều chỉnh trong tất cả những điều đó.

Cảm giác như lá bùa treo trên cổ tôi hơi tỏa sáng.

[ĐI CHẾT ĐIIIIIII!] (Bandel) (Leon)

Cả hai chúng tôi đều vung những thanh kiếm tuyệt vời của mình. Thanh kiếm vĩ đại của Hắc hiệp sĩ cắm sâu vào vai Arroganz.

── Thanh kiếm của tôi đi sâu thân của Hắc hiệp sĩ.

"Luxon, làm đi──!" (Leon)

[Hãy để nó cho tôi. ── Impact!] (Luxon)

Lưỡi của đại kiếm sáng đỏ và phóng ra tia lửa. Hắc hiệp sĩ bị đánh bay.

Nó giống như một quả bóng chứa đầy nước bị đánh bay. Chất lỏng màu đen phun ra và chàng hiệp sĩ áo đen rơi xuống boong của airship.

Cánh tay trái gần như bị gãy của Arroganz đã tự vươn ra.

Tay trái nắm lấy phần trông giống như cánh tay phải của bộ giáp của Hắc hiệp sĩ.

Một con mắt xuất hiện trên mu bàn tay của nó. Khi nhìn Arroganz, nó cựa quậy liên tục như thể đang hoảng sợ.

Có vẻ như nó sợ Arroganz.

[Chủ nhân, việc chuẩn bị đã sẵn sàng bất cứ lúc nào.] (Luxon)

Khi tôi ném nó đi, ánh sáng tràn ra từ bầu trời và tiêu diệt cánh tay phải ma thuật.

"Cảm thấy sảng khoái?" (Leon)

[Vâng. Đó là thứ tiếp theo.] (Luxon)

Trước mắt tôi là một ngọn núi đang chuyển động ── con quái vật khổng lồ.

"Làm cho nó hào nhoáng nào!" (Leon)

[Điều đó không thành vấn đề.] (Luxon)

Arroganz cất thanh đại kiếm đi và dang rộng hai tay.


Hertrude bám vào Bandel người bị ngã trên boong.

"Bandel!" (Hertrude)

Bandel mở mắt, nhưng máu đã rỉ ra khi ông chạm vào bụng.

Ông cũng bị mất cánh tay phải.

"──Ah, vậy là tôi đã thua rồi." (Bandel)

Bandel mỉm cười khi thấy Hertrude đang khóc.

(Thằng nhóc đó, đã trở nên mạnh mẽ.) (Bandel)

"Công chúa, tôi xin lỗi." (Bandel))

"Đừng rời xa ta mà Bandel!" (Hertrude)

"── Có vẻ như đây là nó." (Bandel)

Khi nhìn lên bầu trời, Arroganz đang dang rộng hai tay.

Một số vòng tròn ma thuật xuất hiện và chồng lên nhau để chuẩn bị cho một thứ gì đó.

Ngay cả Bandel, người không chuyên về phép thuật cũng có thể đoán rằng đó phải là một phép thuật tuyệt vời.

Và sau đó, những vòng tròn ma thuật chồng lên nhau phát ra một ánh hào quang tuyệt đẹp.

Một lượng lớn năng lượng được nén lại, tạo ra một luồng sáng trông giống như đạn thần công được bắn về phía vị thần hộ mệnh của trái đất. Arroganz phát ra một tia phóng điện tanh tách. Từ những tia lửa phát ra từ các khớp của nó, nó dường như đang đạt tới giới hạn của chính mình.

Và sau đó ── khi quả cầu thần công được bắn ra, nó trúng vị thần hộ mệnh của trái đất và phát nổ. Nhìn thấy vụ nổ và khói từ phía trên chiếc airship đang rung chuyển, Bandel cảm thấy rất rõ ràng rằng mọi thứ đã kết thúc.

Lửa bùng lên từ mọi nơi của Arroganz do độ giật của việc sử dụng ma thuật. Sau đó nó đang rơi xuống hồ.

Livia và những người khác lái airship về phía Arroganz.

Nhưng, Marie vẫn ở lại để trông chừng Hertrude.

Nhìn thấy cô ấy, Bandel cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

(Có phải cô ấy đang lo lắng cho công chúa không? Nếu có một người như cô ấy ──có lẽ, mọi chuyện vẫn sẽ ổn.) (Bandel)

Bandel nôn ra máu từ miệng. Ông mỉm cười trước khi nhắm mắt.

Trên hồ.

Arroganz đã triển khai phao cứu sinh và trôi nổi trên mặt hồ.

Tôi đang nhìn lên bầu trời bên trong buồng lái cùng với Luxon.

"Này, ta tự hỏi liệu ta có đúng không?" (Leon)

Nếu ngay từ đầu tôi sử dụng cơ thể chính của Luxon không phải ở bên kia ── mà ở bên này, thì nó sẽ kết thúc mà không có ai chết. Cũng có lý do tại sao tôi không làm điều đó. Nhưng, chính tôi là người đã chọn cách chiến đấu này.

[Trong trường hợp chủ nhân để lộ cơ thể chính của tôi, một cuộc sống mà chủ nhân không thể lơ là cảnh giác sẽ chờ đợi ngài. Bên cạnh đó, chiến đấu ở phía bên kia của lục đất sẽ quá nguy hiểm cho vương quốc hiện tại. Con quái vật khổng lồ trên biển cũng không thể bị bỏ qua. Kết quả này không phải là tốt nhất nhưng nó có thể là kết quả tốt hơn?] (Luxon)

Xác tàu bay và những bộ giáp trôi trên mặt hồ.

Thấy vậy tôi đã nghĩ "Mình không thể làm tốt hơn sao?".

"Cuối cùng, ta đã không thể sử dụng ngươi một cách khéo léo." (Leon)

"Tôi đồng ý. Nhưng, sẽ ổn thôi miễn là chủ nhân rút ra bài học từ lần này phải không?] (Luxon)

"Rất nhiều người đã chết. Ta đã giết rất nhiều người." (Leon)

[Loài người đã chiến đấu từ buổi bình minh của lịch sử nên xin đừng lo lắng. Một người như chủ nhân vẫn đang ở hạng thấp nhất.] (Luxon)

"Ta không vui khi nghe điều đó đâu." (Leon)

[Rốt cuộc thì tôi không giỏi an ủi ai đó.] (Luxon)

"── Ta chắc chắn sẽ xuống địa ngục." (Leon)

[Đó chỉ là khi địa ngục tồn tại. Tôi có nên đi cùng chủ nhân không nhỉ?] (Luxon)

"Có cảm giác như ngươi sẽ đánh nhau với Vua Yama ở đó. Điều đó sẽ chỉ làm cho tội lỗi của ta nặng hơn nên ta từ chối." (Leon)

[Đó là chủ nhân luôn gây chiến với những người xung quanh ngài.] (Luxon)

"Ngươi là một tên ngốc sao? Ít nhất ta cũng hiểu đối thủ nào không được tức giận. Ta giỏi nịnh hót. Từ giờ ta đã bắt đầu nghĩ ra những lời lẽ để nịnh nót Vua Yama rồi. "

[Như mong đợi. Thật quá kinh khủng, tôi cạn lời rồi.] (Luxon)

Tôi đang đánh lạc hướng bản thân bằng cách nói chuyện ngu ngốc.

[── Thực tế là rất nhiều người được cứu do hành động của ngài đó, Chủ nhân. Cả vương quốc và công quốc đều kiệt quệ và sẽ rất khó để tiếp tục chiến tranh. Nhìn thấy kết quả, tôi tin rằng ngài đã làm tốt. Chủ nhân cũng có thể nói rằng Partner và Arroganz hiện không thể sửa chữa. Tùy thuộc vào phương pháp, chủ nhân có thể có được hòa bình mà ngài mong muốn.] (Luxon)

Nếu đó là nhân vật chính thực sự của một câu chuyện đã làm điều đó, thì chắc chắn anh ta sẽ cứu mọi người và có được kết thúc có hậu.

Tôi không thể có được kết thúc có hậu. ── Đúng như dự đoán, tôi chỉ là một mob.

Nếu có một nhân vật chính có thể cứu mọi thứ, tôi sẽ làm mọi cách để bơ anh ta.

── Đó là lý do tại sao, giúp tôi với. Bất cứ ai cũng được, tôi muốn được giúp đỡ.

──Tôi không thể đạt được thành tích lớn như nhân vật chính hay anh hùng.

"Ta muốn làm tốt hơn. Đó là trách nhiệm của ta." (Leon)

[Chiến tranh sẽ xảy ra giữa hai quốc gia bất kể sự tồn tại của chủ nhân. Chủ nhân đang tự ý thức quá mức đấy.] (Luxon)

Đó hẳn là một niềm an ủi từ thứ này theo cách riêng của nó.

Nó đang khá khó chịu nhưng, điều này tốt hơn nhiều so với khi nó chỉ là một cái vỏ rỗng.

"Ta xin lỗi về Partner và Weiss. Chúng đã bị chìm." (Leon)

[Tôi sẽ khôi phục Partner và sửa nó. Về Weiss, tôi đánh giá rằng cuộc tấn công tinh thần là nguy hiểm. Có vẻ như có một thiết bị đã được đưa vào tàu. Bản thân con tàu không có chức năng như vậy.] (Luxon)

"Thật đáng sợ khi ngừng chiến tranh với tình yêu. Lấy đi tinh thần chiến đấu hoặc ước muốn chiến đấu của mọi người là quá đáng sợ." (Leon)

[Để nó chìm như vậy sẽ tiện hơn. Nếu không, tính mạng của Olivia và Angelica sẽ gặp nguy hiểm. ──Tôi đã hiểu lý do tại sao vương quốc lại giấu nó như con át chủ bài.] (Luxon)

Tôi không muốn làm cho hai người đó sử dụng nó nữa.

Nếu con tàu tiếp tục tồn tại, hai người đã trở thành chủ nhân của nó sẽ liên tục bị đe dọa ám sát.

Vì lợi ích của họ, điều quan trọng là phải làm cho mọi người nghĩ rằng con át chủ bài đó không thể được sử dụng nữa.

"Ta không muốn sử dụng nó nữa. Họ nghĩ tình yêu là gì. Đó chỉ là một cuộc tấn công tinh thần." (Leon)

[Một quyết định khôn ngoan. Nhưng ─ chẳng phải thực tế là tình yêu là thứ đã ngăn cản chiến tranh sao?] (Luxon)

"Cái đó? Ngay cả ta cũng kinh hoàng với nó đấy, ngươi biết không?" (Leon)

[Không phải chủ nhân đã giúp họ vì ngài yêu hai người đó sao? Bên cạnh cảm giác muốn bảo vệ gia đình của ngài và những người quen khác cũng là tình yêu. Chính xác là vì vậy mà vương quốc có thể chiến thắng.] (Luxon)

"Điều đó thật tuyệt vời. Đồng thời, thứ bắt đầu cuộc chiến cũng là tình yêu phải không?" (Leon)

[Có nhiều lý do khác nhau, nhưng tình yêu sẽ hiệu quả nếu nó có thể được sử dụng. Khi kích động quần chúng, tinh thần của họ sẽ lên cao nếu họ được cho biết đó là để bảo vệ gia đình và những người thân yêu của họ.] (Luxon)

"Nó khiến ta buồn nôn." (Leon)

[Con người có thể chiến đấu vì tình yêu. Họ có thể liều mạng vì lợi ích của người khác. Đó là một điều gì đó khá tuyệt vời.] (Luxon)

Trong khi tôi đang mỉa mai thứ này, một chiếc airship nhỏ đã hạ cánh gần Arroganz.

Nó đáp xuống nước gây ra sóng làm rung chuyển áo giáp.

Trên tàu là Livia và Angie.

Hai người họ đang khóc.

"Eh? Họ nghĩ rằng ta đã chết rồi sao?" (Leon)

[Đừng đùa nữa! Chủ nhân nên ra ngoài trấn an bọn họ đi! Nếu chủ nhân không tự mình giải quyết, ngay cả tôi cũng sẽ phát cáu đấy! Chủ nhân yêu hai người đó phải không?!] (Luxon)

"Ngươi bị ngốc à? ── Đó là không hẳn là ta không yêu họ mà ta đang trân trọng họ." (Leon)

Kiên quyết? Đặt tay lên một người mà tôi không thể kết hôn, hay đúng hơn là một người mà tôi không thể chịu trách nhiệm đối với tôi là điều không thể.

Bởi vì dù gì thì tôi cũng là một người đàn ông chân thành.

"Ta đã làm việc chăm chỉ cho giá trị của cuộc đời. Ta muốn một sống yên bình." (Leon)

[Cho dù có một tương lai yên bình cho chủ nhân, tôi cũng không nghĩ rằng chủ nhân sẽ có thể thoát khỏi hai người đó đâu.] (Luxon)

"Ngươi có nghĩ ta xứng với hai người đó không? Có những người đàn ông xứng đáng với họ hơn ta mà." (Leon)

[Việc đó là của bọn họ và hãy làm chủ bản thân để quyết định. Hãy yên tâm. Nếu đó là chi phí sinh hoạt thì tôi sẽ làm gì đó] (Luxon)

"Ta hạnh phúc quá. Ta đang khóc ở đây này." (Leon)

Cửa sập của Arroganz mở ra và tôi đi ra ngoài. Ở đó Livia và Angie nhảy xuống từ airship và ôm tôi.

"Leon-san!" (Livia)

"Tên ngốc này!" (Angie)

Tôi được ôm hôn và sau đó tôi đặt tay lên lưng hai người.

"Tớ không nghĩ mình nên nói gì ở đây. Nhưng ── Tớ đã trở lại rồi." (Leon)

Livia rơi nước mắt và áp trán vào ngực tôi.

"Leon-san, xin đừng làm bọn tớ lo lắng nữa." (Livia)

"Eh? Cậu đã lo lắng cho tớ sao?" (Leon)

Angie nhéo vào tay tôi, nhưng tôi đang mặc bộ đồ phi công nên không thực sự đau.

"Đừng đùa nữa! Ngoài ra, tại sao lần đó, cậu lại chạy trốn bọn tớ?" (Angie)

"Lần đó?" (Leon)

"Lần đó ở dưới lòng đất ── khi tớ và Livia yêu nhau." (Angie)

Vì lý do nào đó khiến tôi muốn trêu Angielica khi cô ấy trông xấu hổ như thế này.

"Không, bởi vì, tớ nghĩ sẽ rất tệ nếu tớ cản đường." (Leon)

"Ai nói rằng cậu sẽ cản đường! ── Đừng nói những điều như thế nữa. Anh là người quan trọng ── đối với hai bọn em." (Angie)

Phi thuyền của cha hạ cánh gần chúng tôi.

Có vẻ như họ đến đón chúng tôi.

Chiến tranh coi như đã kết thúc. Những gì còn lại là── chuẩn bị và giải quyết hậu quả.

Khi chúng tôi trở lại cung điện, nơi này đang bận rộn và nhiều việc được quyết định.

Về vấn đề công quốc, cả hai bên đã làm hòa trong thời gian này.

Lý do là vì vương quốc đang bị tấn công bởi các quốc gia khác ở nhiều nơi khác nhau và họ không có thời gian để tập trung vào công quốc.

Ngay cả khi vương quốc muốn xâm lược họ cũng không có thời gian cho việc đó.

Tuy nhiên, đất nước được gọi là công quốc đã bị chấm dứt.

Cuối cùng, dưới sự bảo trợ của vương quốc, công quốc đã sáp nhập vào vương quốc và trở thành nhà Công tước Fanoss.

Đồng thời họ cũng bị ràng buộc với một thỏa thuận nhục nhã.

Tất nhiên họ phải bồi thường, nhưng vương quốc cũng sẽ là người quyết định sức mạnh quân sự mà họ có thể sở hữu và họ sẽ bị phạt nếu vi phạm thỏa thuận.

Nó cũng quyết định rằng vương quốc sẽ cử một người giám sát đến đó.

Họ cũng phải gửi quân đội của mình nếu vương quốc yêu cầu và họ không có quyền từ chối.

── Sự đối xử của họ còn tệ hơn nhiều so với các lãnh chúa phong kiến ​​khác.

Một tương lai nơi họ sẽ không bị giết nhưng cũng không được phép sống trong khi bị khai thác trong vài trăm năm đang chờ đợi họ.

Việc trở về cung điện không phải là vấn đề liên quan đến tôi. Khoảng thời gian đó tôi...

"Leon-sama, có vẻ như cậu đã đạt được một thành tích tuyệt vời."

"Thực sự là một anh hùng."

"Xin kể cho phép tôi nghe thành tích của Leon-sama."

── đang được bao quanh bởi các cô gái trong cung điện.

"Ahahaha! Tôi ước tôi có thể cho các cô gái thấy nỗ lực của tôi ở đó. Tôi tiếp tục xé nát đám công quốc đó và ném chúng đi, quét sạch và lặp lại!" (Leon)

Nhân tiện, những cô gái xung quanh tôi không phải là học sinh của học viện.

Họ là những hậu bối sẽ vào học viện trong tương lai.

Họ là những cô gái trẻ thuộc tầng lớp thượng lưu, những người thậm chí không mang theo nô lệ đi cùng. Họ là những cô gái trong sáng, chưa bị xã hội vấy bẩn theo ý thức xấu hay đúng hơn là bởi các cô gái trong học viện.

Họ là con gái của quý tộc nên họ phải có nhiều động cơ thầm kín khác nhau, nhưng họ vẫn tốt hơn những cô gái trong học viện.

Bên cạnh đó ── cảm giác tuyệt vời nhất khi có những cô gái quây quanh tôi như thế này!

Các cô gái hàng ngày đến thăm tôi, người hiện đang bị giam cầm một nửa trong cung điện.

Có một số dấu hiệu chuyển động đằng sau hậu trường nhưng, tôi không muốn sống lo lắng về nhiều thứ nữa.

Ngay bây giờ tôi sẽ tận hưởng khoảnh khắc này.

"Năm sau khi chúng tôi nhập học, Leon-sama sẽ là tiền bối của chúng tôi."

"Cảm giác như một giấc mơ được vào cùng một học viện."

"Tôi đang mong chờ bữa tiệc trà của Leon-sama."

Tôi hóp ngực trước đàn em đáng yêu.

Không giống như các cô gái trong học viện, đây là những thiếu nữ không mảnh vải che thân ──có lẽ đây là sự khởi đầu của cuộc đời tôi? Cuối cùng thì nó đã bắt đầu?

Chiến tranh đã kết thúc, tôi có thể đã được giải thoát khỏi sự ràng buộc của trò chơi otome đó!

"Tôi cũng mong mọi người sẽ ghi danh." (Leon)

Các cô gái đỏ mặt.

Ngay cả một người như tôi cũng sẽ nổi tiếng khi trở thành anh hùng.

Tiếng cười của tôi không thể ngừng được nữa.

Tôi đầu thai đến một thế giới khác và ngay khi tôi nghĩ đó là một thế giới đặt phụ nữ lên trên đàn ông ── một sự phát triển hậu cung bình thường đang chờ đợi tôi từ bây giờ.

Đó là cảm giác tuyệt vời nhất!

Trong khi tôi đang tận hưởng điều đó, Milaine-sama xuất hiện.

"Tử tước Bartford, tôi có thể xin một chút thời gian của cậu không?" (Milaine)

"──Milaine-sama." (Leon)

Vẻ mặt nghiêm túc của cô ấy có chút buồn bã.

Dừng lại. Đừng nhìn tôi với vẻ mặt như vậy.

Khi các cô gái đọc bầu không khí và rời khỏi phòng, tôi trở nên bối rối như một người đàn ông bị bắt quả tang ngoại tình.

"Milaine-sama, chuyện này không như ngài nghĩ──" (Leon)

"Ta hiểu mà." (Milaine)

"Eh?" (Leon)

Có vẻ như cô ấy hiểu điều gì đó nhưng, cô ấy thực sự có thể hiểu được cảm giác của tôi đang trở nên lêu lổng khi có những cô gái quấy rầy tôi? Cô ấy thực sự là một người phụ nữ dễ dãi. Cô ấy đáng yêu quá. Milaine-sama is the best!

"Cậu đang đánh lạc hướng bản thân khi làm điều đó đúng không? Chúng tôi đã khiến cậu phải trải qua những điều đau đớn. Ta đã nghe nói rằng cậu đã đạt được một thành tích thực sự ngoạn mục── đó chính xác là lý do tại sao cậu cảm thấy đau đớn đúng không?" (Milaine)

── Tôi đã nghĩ rằng cô ấy đang hiểu lầm rất nhiều nhưng, có vẻ như cô ấy đang nhìn vào nơi mà cô ấy phải nhìn.

Tôi ngừng kiếm cớ và nhún vai.

"Tôi từng bị đánh. Nhưng, sự thật là tôi rất vui khi có các cô gái quấy rầy mình. Đó là điều mà tôi chưa từng trải qua trong học viện." (Leon)

"Những chàng trai sao?" (Milaine)

Milaine-sama nói và mỉm cười. Sau đó cô ấy ngồi ở phía đối diện với tôi.

"Cậu nhớ chứ? Ta đã nói rằng tôi sẽ nói với cậu mọi thứ." (Milaine)

"Milaine-sama đã nói gì trước trận chiến sao? Bây giờ có phải là lúc cho điều đó?" (Leon)

Milaine-sama gật đầu. Cô ấy đứng thẳng người và nhìn thẳng vào tôi.

"Liệu cậu có thể chấp nhận mọi thứ không, Tử tước Bartford? Thứ được gọi là sự thật thật tàn nhẫn." (Milaine)

Cô ấy nói điều gì đó về nguyên nhân khiến vương quốc trở nên như thế này.

Có lý do gì cho việc cài đặt trò chơi otome không?

Tôi đứng thẳng tư thế.

"Mặc dù tôi xuất hiện theo cách này nhưng tôi không phải là một người trong sáng và ngây thơ. Tôi đã tự giải quyết." (Leon)

Sau này tôi sẽ hối hận vì đã nói ra câu này một cách thiếu suy nghĩ.

"Sau đó, ta sẽ nói chuyện đồng thời giải thích mối quan hệ của nó với kết luận của sự việc lần này." (Milaine)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro