Chap 10 Sức mạnh của Livia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kỳ hạm của quân đội Công quốc── Phòng riêng của Hertrauda.

Có Hertrude được giải cứu bên cạnh Hertrauda.


"Onee-sama, xin đừng triệu hồi vị thần hộ mệnh của mặt đất. Bầu trời và biển cả──với hai vị thần hộ mệnh đó, chúng ta sẽ dễ dàng hoàn thành mục tiêu của mình." (Hertrauda)


"Chị đã đẩy vai trò đau đớn đó cho em rồi. Chị xin lỗi. Giá như chị sử dụng cây sáo thần sớm hơn." (Hertrude)


Hertrauda lắc đầu.


"Một người trong chúng ta phải gánh vác vai trò đó. Khi Onee-sama thất bại, người ta đã quyết định rằng em sẽ là người tiếp theo đến vương quốc." (Hertrauda)


Hertrude ôm chặt cây sáo thần, rồi nước mắt tuôn rơi.


Trong trường hợp sức mạnh thực sự của cây sáo thần được bộc lộ ── cái giá phải trả cho yêu cầu đó chính là "mạng sống" của người sử dụng.


Để đổi lấy mạng sống của người dùng, họ có thể sử dụng một con quái vật khổng lồ được gọi là thần hộ mệnh.


"Rauda, Chị không thể hiểu nổi. Chị tự hỏi bên nào mới thực sự là bên sai." (Hertrude)


Hertrauda không thể trả lời câu hỏi của Hertrude.


Bởi vì câu trả lời cho câu hỏi đó đã trở nên vô nghĩa.


"Ngay cả khi những lời của Nữ hoàng Milaine là sự thật, chúng ta không thể dừng lại. Chúng ta sẽ đánh chìm vương quốc, lấy đi hòn đảo nổi khiến vùng đất của họ ── và công quốc sẽ có được một vùng đất mới. Đây là điều cần thiết để công quốc trở thành một quốc gia thực sự vĩ đại." (Hertrauda)


Lý do để công quốc đánh chìm vương quốc là vì họ muốn viên đá nổi đang làm cho đất đai của vương quốc nổi lên.


Nếu họ có thể mang về hòn đá nổi đó, họ sẽ có thể mở rộng lãnh thổ của mình.


Công quốc đã không thể giành chiến thắng bằng một cuộc tấn công trực diện. Để chiến đấu với vương quốc và giành chiến thắng, họ cần một phương pháp ít nhất là cưỡng chế này.


"Chúng ta có đúng không?" (Hertrude)


"Em không thể quyết định điều đó. Bởi vì điều duy nhất em có thể làm là để phần còn lại cho Onee-sama sau khi mọi thứ kết thúc." (Hertrauda)


Cha mẹ của hai chị em này qua đời trong một vụ tai nạn.


Có những người khác có thể được xếp vào gia đình hoàng gia, nhưng chỉ có hai người này mới có thể truyền đạt những điều như truyền miệng hoặc cách dạy hoặc những thứ tương tự cho thế hệ sau với tư cách là người thừa kế.


Một trong số họ cần tồn tại và lãnh đạo đất nước.


"──Onee-sama, chị đã dành thời gian ở vương quốc như thế nào?" (Hertrauda)


Chỉ còn một ít thời gian nữa để Hertrude có thể nói chuyện với em gái mình.


Đó là lý do tại sao, cô ấy muốn có một cuộc trò chuyện vui vẻ nhất có thể.


"Chị được xếp vào một nơi gọi là học viện. Chị đăng ký ở đó với tư cách là một sinh viên du học. Đó là một nơi kinh khủng hơn chị tưởng tượng." (Hertrude)


Các học sinh nữ đang sở hữu những nô lệ xung quanh họ và họ coi thường các học sinh nam. Ngay cả Hertrude cũng đã nghe về nó.


Nhưng, còn sốc hơn khi tận mắt chứng kiến.


"Ngay cả, hiệp sĩ xấu xa đó cũng phải cúi đầu ngoan ngoãn trước những nữ sinh ở đó." (Hertrude)


"Hiệp sĩ xấu xa đã đánh bại Bandel sao? Vương quốc đã làm cái quái gì thế? Em nghe nói rằng vương quốc vẫn giống như lúc mà chúng ta vẫn còn là một Công tước mà." (Hertrauda)


"Đúng thế. Đó là một đất nước thực sự kỳ lạ. Họ thậm chí còn đi phiêu lưu trong airship vì lợi ích của phụ nữ. Chị cũng đã đến một hòn đảo nổi có làng yêu tinh và nhìn thấy một tàn tích." (Hertrude)


Hertrude kể về câu chuyện phiêu lưu nhìn thấy đôi mắt lấp lánh của Rauda.


Tổ tiên Công quốc── nhà Công tước trước đây cũng là một mạo hiểm giả.


Họ tỏ ra thích thú vì họ đã được lớn lên để nghe những câu chuyện phiêu lưu kể từ khi họ còn là những đứa trẻ.


Rauda đang cười vui vẻ khi Hertrude kết thúc câu chuyện của mình.


"Vậy là Onee-sama đã đi phiêu lưu sao. Em ghen tị với chị quá! Em... không còn nhiều thời gian nữa." (Hertrauda)


"──Rauda, chị xin lỗi. Chị thực sự xin lỗi em." (Hertrude)


Hertrude thương hại em gái nhỏ của mình, nhưng thời điểm đã đến.


Một hiệp sĩ đến báo cáo.


"Hertrauda điện hạ! Chúng tôi đã xác nhận quân đội vương quốc đang đến gần!"


Biểu cảm của Rauda ngay lập tức thay đổi từ biểu cảm trẻ con sang biểu cảm lạnh lùng.


"Ta sẽ đến đó ngay lập tức. ──Onee-sama, xin hãy hoàn thành phần còn lại sau khi em ngã xuống." (Hertrauda)


Khoảng cách đến thủ đô ── trung tâm của lục địa không xa.


Mọi thứ sẽ kết thúc khi họ đến đó.


Nước mắt chảy ra từ mắt Hertrude ngay cả khi cô ấy đang mỉm cười với em gái mình.

"Để đó cho chị. Ngoài ra, chị cũng sẽ ở bên cạnh em." (Hertrude)


"Thật yên tâm, Onee-sama." (Hertrauda)



Tôi để Arroganz ngồi trên boong.


Vào bên trong buồng lái, tôi huýt sáo lên tinh thần và nhìn cảnh tượng trước mắt mình.


"Khung cảnh thậm chí còn ấn tượng hơn so với trò chơi." (Leon)


Hạm đội của công quốc ở ngay bên dưới con quái vật khổng lồ như thể họ đang được bảo vệ.


Họ đang hộ tống con quái vật đang từ từ tiến đến thủ đô.


[Mục tiêu đang tiến vào tầm bắn.] (Luxon)


Con quái vật khổng lồ một cách ngu ngốc có nhiều mắt và nhiều tay với đám mây bao phủ xung quanh. Một số con mắt lớn của nó đang hướng vào quân đội vương quốc.


Tôi đang tấn công quân đội công quốc cùng với khí cầu của quân đội vương quốc đang bám theo phía sau Partner.


Con quái vật khổng lồ vươn một tay về phía chúng tôi.


[Mục tiêu đang đến gần.]


"Đâm nó!"


Nghe theo lời tôi, Luxon đã hoàn toàn trở thành một cái vỏ rỗng, lẩm bẩm [Tuân lệnh].


Nó thậm chí còn không nói những lời lăng mạ như bình thường. Nó chỉ nói từ tối thiểu.


[Tên lửa được bắn.]


Ba tên lửa được bắn ra từ bệ phóng của Partner.


Chúng đâm thẳng vào bàn tay của con quái vật khổng lồ và gây ra một vụ nổ lớn, thổi bay bàn tay to lớn.


Bàn tay lớn thậm chí có thể nắm giữ Partner trong tay của nó đã bị thổi bay. Nó đang chuyển thành khói đen.


"Tiếp tục bắn mà không ngừng nghỉ!" (Leon)


[Bắt đầu bắn phá.]


Khẩu pháo lớn của Partner khai hoả. Nó gây ra một vụ nổ lớn khi va vào con quái vật khổng lồ.


Các tên lửa lần lượt được bắn ra, thổi bay các cánh tay.


Partner sau đó thay đổi hướng của mũi tàu và tăng tốc.


[Sự thay đổi trong đội hình của hạm đội địch đã được xác nhận.]


"Quá chậm!" (Leon)


Họ phải bắt đầu chuẩn bị để chặn chúng tôi trong hoảng loạn sau khi nhìn thấy cánh tay của trùm cuối kiêu hãnh của họ bị thổi bay.


Có lẽ phía bên kia cũng đang trong tình trạng giao tiếp không tốt, bởi vì chuyển động của họ rất chậm chạp.


Theo ngay sau Partner là các phi thuyền do gia đình và bạn bè của tôi điều khiển.


Hiện tại, khí cầu của họ có thông số kỹ thuật tốt nhất trong lực lượng của chúng tôi.


Tôi điều khiển Arroganz đứng dậy trên boong và chuẩn bị khẩu súng trường của nó.


Tôi đã bắn hạ những con quái vật bay xung quanh hạm đội của quân đội công quốc. Hàng nghìn, hàng chục nghìn quái vật── các khí cầu không phải Partner sẽ là người đối mặt với chúng.


Partner đang bận rộn với việc tấn công con quái vật khổng lồ.


Tôi chỉ có thể để lại việc tiêu diệt các hạm đội phe địch và quái vật cho các tàu chiến đồng minh của tôi.


Khi khoảng cách với kẻ thù đang nhanh chóng thu hẹp lại, các đồng minh của tôi bắt đầu bắn phá.


Những con quái vật bị bắn xuyên qua và biến thành khói đen.


Đạn pháo được bắn lần lượt về phía Partner, nhưng không có sát thương ngay cả khi chúng trúng đích.


Rào chắn được triển khai để bảo vệ phi thuyền đã làm chệch hướng tất cả chúng.


Khí cầu với các khẩu đại bác xếp hai bên thân tàu là phần chủ đạo. Những kẻ thù đang bẻ lái chĩa sườn về phía tôi.


"Tạo một cái lỗ vào tàu của chúng đi! Khai hoả!" (Leon)


Khi Partner tiếp cận cho đến khi quân đội công quốc trong tầm bắn, các tàu chiến của đồng minh ngay phía sau tôi lần lượt bắn pháo chính được lắp trên mũi tàu của họ.


Ngay cả khi tàu chiến của quân đội công quốc triển khai rào cản phép thuật xung quanh họ, nó vẫn bị xuyên thủng và airship đang chìm dần.


"Thấy sự lợi hại của những khẩu pháo tân tiến nhất như thế nào? Đừng nghĩ rằng các ngươi có thể chặn nó chỉ với nhiêu đó!" (Leon)


Khi tàu địch đang chìm, các thiết giáp sẽ lần lượt bay ra.


Một chiếc airship với sườn đối diện với chúng tôi xuất hiện để cản trở bước tiến của Partner.


Các khẩu đại bác xếp hàng đồng loạt bắn ra, nhưng Partner đã chặn tất cả.


"Các ngươi nghĩ có thể ngăn cản bọn ta chỉ với chừng đó sao? Bên cạnh đó, chia buồn với các ngươi, tấn công dồn dập cũng là sở trường của Partner đấy!" (Leon)


Mũi tàu của Partner lao vào sườn của khí cầu đối phương, sau đó đối phương uốn cong nó thành hình chữ '<'.


Partner cứ thế thẳng tiến. Airship bị chia thành hai và rơi xuống.


"Trận chiến giờ là của chúng ta, chúng ta sẽ kết thúc nó!" (Leon)


Tôi đã thâm nhập ngay bên dưới con quái vật khổng lồ.


Ở vị trí này, con quái vật khổng lồ thậm chí sẽ không thể tấn công tôi ── có lẽ vậy.


Các phi thuyền của quân đội vương quốc phía sau Partner đã triển khai thiết giáp của họ và cả hai đội quân lao vào một cuộc hỗn chiến ác liệt.


"Với điều này, giai đoạn 1 đã hoàn thành." (Leon)


Một số tên lửa được bắn từ Partner. Con quái vật khổng lồ bị thổi bay bởi những vụ nổ khi chúng va phải và biến thành khói đen.


Khói đen quay cuồng và bị cuốn vào đám mây, càng lúc càng lớn và đen hơn.


Trận chiến này xảy ra vào sáng sớm, nhưng bầu trời sáng sủa đã hoàn toàn bị mây đen dày đặc bao phủ.


Con quái vật khổng lồ hồi sinh xuất hiện từ đám mây đen đó.


Nhiều con mắt của nó đều đang nhìn vào Partner.


"Nó tái sinh nhanh hơn dự kiến. Chúng ta sẽ tiếp tục tấn công nó như thế này và khoá chuyển động của nó." (Leon)


[── Kẻ thù đang đến gần.]


Bộ giáp của Công quốc đang hướng về Arroganz.


[Cuối cũng cũng tìm thấy ngươi, Hiệp sĩ hung ác!] (Bandel)


"Quái vật? Đừng nói như thể bản thân ngươi đang không bước vào con đường sai lầm ý!" (Leon)


Ngươi đã đến giết ta và ta, kẻ sẽ giết ngươi sau này đều là những con chim một lông. (nghĩa là đều giống nhau)


Tôi chĩa súng trường và bóp cò. Bụng của kẻ thù bị bắn xuyên qua và áo giáp rơi trên boong.


Khi tôi nhìn lên, khí cầu và áo giáp đang di chuyển đến bao quanh Partner.


Tôi chĩa khẩu súng trường vào phi thuyền ngay phía trên và bóp cò. Nó va vào phần động cơ và khiến lửa bùng phát.


Nó rơi về phía Partner, nhưng Partner được bảo vệ bởi hàng rào thậm chí không bị trầy xước.


Tôi có thể nghe thấy giọng nói xen lẫn tiếng ồn.


[Tiêu diệt hắn bằng những bộ giáp!]


[Ta sẽ nhận được tất cả sự thăng tiến mà ta muốn nếu ta hạ gục hắn!]


[BẮT ĐƯỢC NGƯƠI RỒI!!]


Tôi dùng chiếc rìu ở tay trái để chém một chiếc áo giáp đến gần.


Bộ giáp bị chẻ từ vai phải cho đến bụng. Tôi ngay lập tức nhận ra người phi công đã chết.


Luxon nhắc nhở tôi.


[Phản ứng của ngài bị trì hoãn.]


"À, ừ!" (Leon)


Tôi vung rìu vào đầu một bộ giáp khác. Chiếc rìu chém đến tận thân bộ giáp. Tôi không rút nó ra và buông rìu.


Tôi bắn bộ giáp thứ ba đang lao tới bằng khẩu súng trường của mình và đặt một vũ khí mới vào tay trái.


"── Ta tin tưởng vào ngươi." (Leon)


Tôi hướng ánh nhìn về phía Weiss chỉ một lần trước khi nhìn lên bầu trời và bay.


Bên trong Weiss.


Quân đội vương quốc tấn công quân đội của công quốc, đưa trận chiến vào một cuộc hỗn chiến. Trận chiến diễn ra ác liệt.


Angie đang xem điều đó đã ôm lấy Livia đang run rẩy để đỡ cô ấy.


"Livia, nghỉ ngơi một chút đi." (Angie)


Livia lắc đầu. Nước mắt cô trào ra. Cô ấy đang ôm đầu bằng cả hai tay và thở gấp gáp.


"Thật đau đớn. Tại sao tất cả mọi người lại đánh nhau cơ chứ? Mặc dù nó đau đớn như thế này... Tại sao?!" (Livia)


Angie không biết trả lời như thế nào.


"── Tớ cũng tự hỏi tại sao." (Angie)


Cô biết câu trả lời.


Angie đã biết câu trả lời cho câu hỏi đó từ trước, nhưng bây giờ cô đã thực sự chứng kiến ​​nó tận mắt, cô không biết câu trả lời đó có đúng không.


Livia áp tay lên ngực. Rồi Marie hét lên.


"Này! Kẻ thù cũng đang tụ tập xung quanh con tàu này đấy!" (Marie)


Angie lớn tiếng quở trách Marie, người đang mặc trang phục của thánh nữ.


"Im lặng!" (Angie)


"V,vâng!" (Marie)


"Chúng ta có tàu hộ tống xung quanh chúng ta. Hơn nữa, con tàu này sẽ không rơi dễ dàng như vậy." (Angie)


Creare lơ lửng gật đầu.


[Mối đe dọa lớn nhất là con quái vật khổng lồ ngay trên chúng ta. Con tàu này không thể bị phá hủy ngoại trừ con quái vật đó. Hơn thế nữa, hai người đã chuẩn bị sẵn sàng chưa? Ngoài ra, Marie cũng vậy.] (Creare)


Marie tuy không hài lòng nhưng cô ấy sợ Angie nên cô đành im lặng.


Angie đã hỗ trợ Livia và sau đó cô ấy đã nói chuyện với cô ấy một cách tử tế.


"Livia, hãy kết thúc trận chiến này nhanh chóng. Cậu có thể làm điều đó đúng không?" (Angie)


Livia vừa gật đầu vừa khóc. Cô ấy chắp tay trước ngực.


Sau khi cô ấy thực hiện một cử chỉ như cầu nguyện, Angie cũng bắt chước cử chỉ của cô ấy.


(Cái gì? Ngực mình cảm thấy đau. Nó cũng ── cảm thấy những giọt nước mắt buồn đang trào ra) (Angie)


Cô có thể nghe thấy tiếng xung quanh.


《Cứu với! Tôi không muốn chết!》


《Mẹ ơi, cứu con!》


《Đó là lý do tại sao mình không muốn tham chiến》


Angie cảm thấy sự sống và giọng nói biến mất. Ngực cô cũng ngày càng đau.


(Cậu đã cảm thấy điều này suốt thời gian qua sao, Livia?) (Angie)


Creare nói.


[Tôi có nên gọi đây là sự cộng hưởng không? Nó phản ứng với khả năng của Olivia. Không có lời giải thích nào về loại hiện tượng này trong bộ nhớ.] (Creare)


Marie nhìn về phía trước và làm ầm lên.


"KHÔNGGGG! Một con quái vật lớn đang lao tới từ phía trước!" (Marie)


Một con quái vật há to miệng đang tiến đến chỗ họ.


Khi Creare lẩm bẩm [Đây], khẩu pháo chính của Weiss đã bắn con quái vật, thổi bay nó.


[Marie cũng vậy, hãy làm công việc của cô đi.] (Creare)


"Eh? Tôi nên làm gì bây giờ?" (Marie)


[Bắt chước hai người họ, sau đó hãy làm điều gì đó bằng cách sử dụng sức mạnh thánh nữ.] (Creare)


Marie vội vàng bắt chước hai người và bắt đầu cầu nguyện, sau đó Weiss bắt đầu run rẩy.


Nó như thể nó sẽ trở nên nghiêm trọng ──.


Angie nhìn lên trần nhà và dang rộng cả hai tay.


(── Cảm giác ấm áp đang tràn ngập. Nó cũng dễ chịu.) (Angie)


Điều đọng lại trong lòng Angie là kỳ nghỉ hè ── cảnh ba người họ trên đường trở về từ suối nước nóng.


Mặt trời lặn rất đẹp, và nó rất vui.


Angie nghĩ rằng giá như ngày đó sẽ tiếp tục mãi mãi.



Tôi quay lại sau khi hạ gục một con quái vật đang lao tới.


Các bộ giáp xung quanh và các khí cầu ngừng di chuyển.


Trận chiến dừng lại, và sau đó những con quái vật trở thành khói đen trước khi biến mất.


Một ánh sáng ấm áp bao trùm khắp chiến trường. Ánh sáng đó đang được phát ra từ Weiss.


"──Vậy đây là vũ khí tối thượng." (Leon)


Những con quái vật đang biến mất do ánh sáng. Ngay cả con quái vật khổng lồ ở trên cũng đang nhắm mắt và lấy tay để tự bảo vệ mình.


Nhưng, cơ thể khổng lồ đó đang dần biến mất do ánh sáng.


"Vậy nó sẽ kết thúc với điều này." (Leon)


Nhiều bộ giáp đang đánh rơi vũ khí trên tay.


Liên lạc đang được cải thiện. Ngay cả đám mây dày bao phủ bầu trời cũng biến mất và bầu trời xanh trở nên rõ ràng.


"Tình yêu thật tuyệt vời phải không! ──Tsu!" (Leon)


Khi tôi chuẩn bị cười khi nghĩ rằng chúng tôi đã thắng, tinh thần chiến đấu của tôi đột nhiên biến mất.


Cùng lúc đó tôi cảm thấy ── cảm giác khó chịu. Đó là cảm giác như tinh thần chiến đấu của tôi bị lấy đi một cách mạnh mẽ.


──Tôi có thể nghe thấy một giọng nói.


(Đừng đánh nhau nữa. Tôi ── không muốn thấy một trận chiến như thế này. Làm ơn, hãy dừng cuộc chiến lại!) (Livia)


Đó là giọng của Livia.


"Mình hiểu rồi, vậy đây là sự thật của Livia ──" (Leon)


Giọng nói của Livia chạm đến trái tim của mọi người một cách rõ ràng.


Ngay cả khi đó không phải là bất cứ điều gì giống như một câu nói khôn ngoan làm rung động trái tim, nó sẽ chiếm được cảm tình của mọi người nếu đó là Livia nói điều đó.


Giọng nói của Livia trực tiếp chạm đến trái tim của những người xung quanh từ Weiss.


── Tôi không thể không nghe lời.


(Hãy dừng lại đi. Với tốc độ này, rất nhiều người sẽ trở thành vật hy sinh. Xin hãy ngừng lại đi.) (Livia)


Sẽ không có bất kỳ khó khăn nào nếu chiến tranh có thể dừng lại bằng những lời nói như vậy.


Sẽ không nhưng ── cảm giác thật lòng mong chiến tranh dừng lại đang thấm sâu vào trái tim.


Vỏ rỗng của Luxon lẩm bẩm.


[Cuộc tấn công tâm lý đã được xác nhận.]


Vậy là nó. Đây là một cuộc tấn công thực sự mạnh mẽ.


Khả năng của Livia được tăng cường bởi chức năng của Weiss là vô cùng kinh ngạc.


Các hiệp sĩ của công quốc đang ôm mối hận với vương quốc đã vứt bỏ vũ khí của họ và lắng nghe giọng nói của Livia.


Đừng giỡn mặt với tôi! Hoặc... ai sẽ để cho nó kết thúc như thế này!


──Cảm giác như đang tan biến trước cảm xúc buồn bã của Livia.


Và sau đó, cảnh tượng mà tôi có thể nhìn thấy là ── ký ức hoài niệm về kiếp trước của tôi.


Tôi nhìn lên con quái vật khổng lồ cất lên một giọng kỳ quái và biến mất trong khi ── lẩm bẩm


"Thật là một cuộc tấn công khủng khiếp." (Leon)


Sức mạnh này không nên được sử dụng ── đó là những gì tôi nghĩ.


Hertrauda đang quan sát cảnh tượng đó từ kỳ hạm của quân đội công quốc.


Nước mắt chảy dài.


"Tại sao các người lại đau buồn vì lợi ích của chúng tôi. Dừng lại! Tất cả các người phải là kẻ thù của chúng tôi. Đừng cảm thấy buồn! Tôi cầu xin các người đấy── Hãy dừng lại đi." (Hertrauda)


Trái tim Livia đau nhói, lồng ngực cô đau đớn.


Những người xung quanh cô cũng bàng hoàng hoặc rơi nước mắt và ngồi gục tại chỗ.


Tinh thần chiến đấu của họ đã bị lấy đi.


"Thứ như thế này. Các người đang bảo chúng tôi nên quên đi sự oán hận của chúng tôi với một cái gì đó như thế này sao? Một cái gì đó như thế này..." (Hertrauda)


── Thật hổ thẹn.


Nhưng, mong muốn trả thù của cô dần bị mất đi.


Dần dần họ trở nên không chắc liệu mình có thực sự đúng hay không.


Hertrude ôm chặt Hertrauda.


"Rauda, ​​hãy kết thúc chuyện này đi. Vị thần hộ mệnh của bầu trời, đã biến mất hoàn toàn rồi." (Hertrude)


Hertrauda lắc đầu.


"Không. Không đời nào. Nếu nó kết thúc như thế này, thì em không biết mình liều mạng vì điều gì. Em... em phải chiến đấu bất kể thế nào! ── Cứ như thế này thì em liều mạng để làm gì!" (Hertrauda)


Hertrauda nắm chặt cây sáo thần. Lòng cô bất đắc dĩ dù muốn chiến đấu.


Cô không thể ghét đối thủ mà cô nên ghét.


"── Hèn nhát. Đúng như ta nghĩ, vương quốc là tồi tệ nhất... Làm một cái gì đó như thế này. Chúng là những kẻ thấp nhất để làm điều gì đó như thế này mà thậm chí không cho phép chúng ta ghét hoặc bực bội. Lấy đi ý chí chiến đấu của chúng ta như thế này. Thật không công bằng khi đi xa đến mức chiếm lấy trái tim của mọi người như thế này." (Hertrauda)


Hertrude ôm lấy Hertrauda đang khóc và rơi nước mắt.


"Chị xin lỗi. Để em làm điều này thay cho chị ── Chị thực sự xin lỗi em." (Hertrude)


Vị thần hộ mệnh của bầu trời đã biến mất.


Cây sáo thần trong tay Hertrauda vỡ thành nhiều mảnh.


"──Dối trá! Ngay cả vị thần hộ mệnh của biển cả cũng bị đánh bại sao." (Hertrauda)


Hertrauda tái nhợt và gục xuống. Ý thức của cô ấy dần mờ đi trong vòng tay của người chị gái của mình.


"Rauda!" (Hertrude)


"Onee-sama ── vì lý do nào đó, nó vẫn ấm áp mặc dù nó rất đáng sợ." (Hertrauda)


Mọi nỗi sợ hãi của cô ấy đang dần biến mất nhờ khả năng của Livia. Cô cảm thấy mình như được bao bọc trong một thứ gì đó ấm áp.


Với ý chí chiến đấu bị biến mất, khuôn mặt của Hertrauda trở nên bình yên.


"Em xin lỗi, Onee-sama. Để chị một mình ── Em xin lỗi..." (Hertrauda)


Khi Hertrauda từ từ nhắm mắt lại, cô hiểu rằng ý thức của mình đã biến mất.


Cô có thể nghe thấy giọng khóc buồn của Hertrude, nhưng ngay cả giọng nói đó cũng đang dần biến mất khỏi thính giác của cô.



Bandel đứng bên cạnh Hertrude.


Hertrude đang khóc dần dần bắt đầu mỉm cười.


"Công chúa." (Bandel)


"Bandel. Thật là kỳ lạ. Mặc dù ta nên buồn, nhưng trái tim tôi cảm thấy ấm áp và hạnh phúc. Mặc dù Rauda đã chết, ta thậm chí không được phép cảm thấy buồn." (Hertrude)


"Người dân của vương quốc thực sự rất kinh khủng." Hertrude thì thầm. Bandel nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô.


"Hãy để nó cho thần. Bandel này sẽ kết thúc mọi thứ." (Bandel)


"Bandel?" (Hertrude)


Có lẽ vì tác dụng của cánh tay phải ma thuật, đòn tấn công tâm trí không có tác dụng với Bandel.


"Bây giờ, hãy cho ta lệnh của ngươi trong khi ngươi vẫn còn ý chí chiến đấu." (Hertrude)


Hertrude tỏ vẻ đau khổ. Bandel cảm thấy luyến tiếc khi nhìn thấy khuôn mặt giống hệt thời thơ ấu của cô.


"Công chúa!" (Bandel)


"──Bandel, đi đi. Hãy cho chúng thấy niềm tự hào của công quốc." (Hertrude)


Bandel kiên quyết gật đầu và oai vệ bước đi khỏi nơi đó.


Khi ông ấy ra ngoài, ông che miệng và ho.


Lòng bàn tay anh bị nhuộm đỏ bởi máu.


"Không ngờ mình giữ được lâu như vậy." (Bandel)


Ông thầm cảm ơn cơ thể của mình trong khi nhìn vào cánh tay phải của mình.


"Ít nhất thì ta cũng phải đánh chìm con tàu của vương quốc dù thế nào đi nữa." (Bandel)


Con tàu màu trắng mà ông có thể nhìn thấy ở phía xa.


Bandel nghĩ rằng thứ đó không thể để yên. Ông dồn sức vào cánh tay phải. Nó phồng lên và bao phủ toàn bộ cơ thể anh, mang hình dáng của một bộ giáp.


[── Giờ thì, chúng ta hãy bắt đầu nào.] (Bandel)


Bandel bay đi, lao về phía con tàu trắng ──Weiss trên một đường thẳng.




Tôi cảm thấy lơ đãng.


Mặc dù tôi không được ngủ trong tình huống này, nhưng tôi vẫn cảm thấy buồn ngủ ── đó là trạng thái của tôi lúc này.


Hay đó không phải là nó?


Dù sao, bây giờ nó cảm thấy thật ngu ngốc khi chiến đấu.


[Ảnh hưởng tinh thần đối với chủ nhân đã được xác nhận.]


Giọng nói từ chiếc vỏ rỗng của Luxon lọt vào tai tôi, nhưng tôi không cảm thấy muốn làm bất cứ điều gì ngay bây giờ.


Bây giờ nghĩ lại, tại sao tôi lại đấu tranh?


Ngay từ đầu, đó là lỗi của Marie.


Không ai giận tôi dù tôi có bỏ rơi con bé.


Không có ai ── không, có lẽ chỉ có cha mẹ của tôi từ kiếp trước, những người mà tôi sẽ không thể gặp được nữa sẽ giận tôi, tôi nghĩ sao?


Họ sẽ nói: "Con là anh trai của con bé, nên hãy chăm sóc em gái của mình đi."


Nhưng, đó không phải là tính cách của tôi ──.


[Kẻ thù đang đến gần. Nó đang hướng về Weiss.]


Khi tôi chuyển hướng nhìn của mình, một bộ giáp có gai màu đen trông giống như đồ giả của Arroganz đang lao về phía Weiss.


Tôi cảm thấy như tôi cũng đã nhìn thấy bộ giáp đó ở đâu đó.


Tôi vẫn không thể nhớ tôi đã nhìn thấy nó ở đâu.


"Hừm? Weiss?!" (Leon)


Ngay sau đó, một lỗ hổng được mở ra trên thân tàu của Weiss bởi bộ giáp đen và một vụ nổ đã xảy ra.


"Điều này thật tệ!" (Leon)


Tôi vội vàng nắm chặt cần điều khiển. Đầu óc tôi trở nên tỉnh táo khi tôi chuyển Arroganz.


"Cái gì? Nó giống như ta đang mơ vậy." (Leon)


[Đó là một cuộc tấn công tâm trí. Cuộc tấn công tâm trí từ Weiss ảnh hưởng đến tất cả mọi người dù là kẻ thù hay đồng minh.]


"──Vậy đây là đòn tấn công tâm trí của Livia. Nó thật đáng sợ." (Leon)


Cảm giác được bao bọc trong một thứ gì đó ấm áp khiến tôi hưng phấn, nhưng đồng thời tôi cũng cảm thấy sợ hãi.


Các khí cầu và thiết giáp xung quanh vẫn bất động.


"Mặc dù vậy, bộ giáp đó ──" (Leon)


[Đó là bộ giáp đã lấy đi Hertrude và cây sáo thần khỏi cung điện.]


"Vậy đó là ông già Hắc hiệp sĩ!" (Leon)


Nghĩ rằng sẽ rất nguy hiểm với tốc độ này, tôi tăng tốc cho Arroganz hết tốc lực.



Bên kia lục địa.


Luxon xác nhận rằng con quái vật khổng lồ đã biến mất, đồng thời nó nhận định rằng sức mạnh xóa sổ kẻ thù là rất nguy hiểm.


[Vậy đây là sức mạnh của Olivia. Chắc chắn nó phù hợp để được gọi là vũ khí tối thượng.] (Luxon)


Khói bốc ra từ thân tàu của Luxon.


[Liên kết đang được cải thiện. Liên kết của mình với phần mở rộng của mình sẽ sớm khôi phục.] (Luxon)


Nó đã nhấn chìm thân tàu xuống biển một lần, làm cho nước bốc hơi vì nhiệt.


Xung quanh bị bao phủ bởi làn hơi trắng. Nó giống như thân tàu của Luxon bị bao phủ trong sương mù.


[Sẽ thật tốt nếu không có chuyện gì xảy ra.] (Luxon)


Nó thậm chí còn nghĩ rằng sẽ ổn miễn là Leon sống sót ngay cả trong trường hợp xấu nhất.


Luxon hạ nhiệt thân tàu của mình trong khi nghĩ về kế hoạch sau đó ── sau đó nó từ từ di chuyển.


Bandel đã sử dụng thanh kiếm vĩ đại mà ông cầm để cắt rời thân tàu trắng và đẹp đẽ. Sau đó ông ta bước vào bên trong con tàu.


"Cái gì đây?" (Bandel)


Ở đó, ông tìm thấy một thứ trông giống như một bộ giáp không có chân đang lao vào ông với vũ khí trên tay.


Ông đánh nó bằng thanh kiếm vĩ đại của mình và nắm lấy nó bằng cánh tay trái.


[Không có phi công? Thật kỳ lạ.] (Bandel)


Anh ta bóp nát nó trong tay mình, và sau đó anh ta tiến lên trong khi phá hủy con tàu.


[Loại tàu này không được tồn tại. Như mình nghĩ, vương quốc là xấu xa. Ác ma── Đúng vậy, đó là một tội ác cần phải bị tiêu diệt! ]


Cánh tay phải của anh ta sưng lên, sau đó một số mắt mở ra và phép thuật được giải phóng từ chúng.


Bên trong tàu bị nổ tung. Weiss đã nhận một thiệt hại lớn.


Độ cao đang dần hạ thấp. Lửa bắt đầu bùng lên khắp nơi.


[Đúng vậy. Ta phải đánh bại chúng ── vương quốc là kẻ thù!] (Bandel)


Bandel phá hủy mọi thứ trong khi tiến đến phòng điều khiển.


Ở đó ông tìm thấy ba cô gái.


[Phụ nữ? Ta hiểu rồi. Vậy, ba người đã làm điều đó.] (Bandel)


Bandel giơ thanh kiếm vĩ đại của mình lên trước mặt ba người phụ nữ đang sợ hãi.


Một cô gái tóc nâu bước tới.


"Chờ đã! Hãy dừng việc này lại! Trận chiến này, nó nhất định phải kết thúc!" (Livia)


[Chưa đâu!] (Bandel)


Bandel nôn ra máu trong khi trút bầu tâm sự về phía ba người.


[Nó vẫn chưa kết thúc. Ta sẽ không để bất cứ ai ngăn cản nó! Chừng nào công quốc còn tồn tại, và chừng nào vương quốc còn tồn tại, chúng ta sẽ tiếp tục chiến đấu. Đó là suy nghĩ tự nhiên về những gì tất cả các ngươi đã làm!] (Bandel)


Người phụ nữ kia trông có vẻ mạnh mẽ mở miệng.


"Đừng đùa với tôi! Đừng nói như thể công quốc đã không làm gì cả." (Angie)


Từ giọng điệu của cô ấy, Bandel hiểu rằng người phụ nữ này biết về quá khứ của công quốc.


Nhưng, Bandel không để bị lay động.


[Vậy thì sao chứ?! Các cô có biết cảm giác như thế nào khi thấy gia đình mình chết không hả! Vợ ta đã cố gắng bảo vệ con gái ta. Con gái ta vẫn còn nhỏ. Mặc dù con bé vẫn còn nhỏ nhưng tất cả các người...!] (Bandel)


Khi Bandel chuẩn bị vung thanh kiếm vĩ đại xuống, lưng ông đã bị tấn công.


Một sợi dây buộc và kéo mạnh ông ra khỏi phòng điều khiển.


Khi ông quay lại, có năm bộ giáp sặc sỡ với các màu sắc khác nhau.


[Ngươi đã đi quá xa rồi đó!]


Một bộ giáp trắng mặc áo choàng tiến về phía anh ta với một thanh kiếm trên tay.


Bandel mạnh mẽ xé dây và chặn đòn tấn công bằng thanh kiếm vĩ đại của mình.


Bandel cười bên trong bộ giáp.


[Đừng nghĩ rằng ngươi có thể ngăn cản ta chỉ với chừng này!] (Bandel)


Khi anh ta đánh bay bộ giáp, bộ giáp màu xanh lục đã bắn vào ông bằng một khẩu súng trường.


Bandel không né đòn đó vì ông biết áo giáp của mình sẽ làm chệch hướng những viên đạn.


[Những viên đạn bị bật ra!] 


Ông cảm nhận được rõ ràng đối phương đang lo lắng như thế nào.


Khi ông nhìn xung quanh, những ngọn giáo nổi lên bao vây Bandel.


Chúng tấn công đồng thời và xuyên thủng các khoảng trống trên áo giáp ── các bộ phận khớp nối.


[Làm sao vậy! Ngươi không thể thoát khỏi ── ]


[Hừm!]


Khi Bandel sử dụng sức mạnh của mình, những ngọn giáo gãy từ phần đâm vào anh ta và không thể sử dụng được.


[NGƯƠIIII!]


[Ta sẽ không để ngươi!]


Bộ giáp đỏ và áo giáp xanh đã tung ra một cuộc tấn công gọng kìm vào Bandel, nhưng ông ngay lập tức đánh bay một bộ giáp bằng thanh kiếm vĩ đại của mình và đánh bay con còn lại bằng đuôi.


Bandel đang đối mặt với năm bộ giáp gần Weiss đang bắt đầu chìm xuống và cười.


[Có chuyện gì vậy, nhóc con?! Ngươi nghĩ rằng mình có thể hạ gục Bandel này với chừng đó thôi sao!?] (Bandel)


Người đàn ông lái bộ áo giáp trắng rất ngạc nhiên.


[Bandel? Hắc hiệp sĩ sao?]


[Đúng rồi đấy. Hiện giờ ta chỉ là cựu Hắc hiệp sĩ thôi. Dù vậy, ta vẫn có thể bán hành cho những kẻ như ngươi ngay lập tức đấy.] (Bandel)


Ông tăng tốc và vung thanh kiếm vĩ đại của mình xuống để chia đôi bộ giáp trắng, nhưng bộ giáp đỏ đã lao vào và làm trệch cú vung của ông ta.


Bộ giáp xanh lao tới và chém vào người ông.


[Kiếm thuật đó. Là Kiếm thánh sao! Không, nó thô hơn của hắn.] (Bandel)


[UOOOOO!]


Ông bảo vệ trước những cuộc tấn công dữ dội của bộ giáp xanh bằng thanh kiếm vĩ đại của mình trong khi cười ngay cả khi bị bao vây bởi kẻ thù.


[Đúng rồi. Cho thấy nỗ lực nghiêm túc hơn nữa đi! Mang theo những đối thủ mạnh hơn nữa để chống lại Bandel này──Hắc hiệp sĩ Bandel này đi!] (Bandel)


Đôi mắt ông đỏ ngầu, và tâm trí ông đang dần trở nên bất ổn.


Năm bộ giáp gặp bất lợi khi đối mặt với một Bandel hung hãn.


Bộ giáp của Bandel── trang bị ma thuật phồng lên và đôi mắt xuất hiện khắp cơ thể ông ta. Sự xuất hiện đáng ngại đó khiến năm bộ giáp phải nao núng.

[Các ngươi đang cảm thấy sợ hãi sao những kẻ hèn nhát?! Giờ thì, chết đi!] (Bandel)


Khi ông ta vung thanh kiếm vĩ đại của mình trong khi cười, có một bộ giáp đánh bay ông ta.


[── Cái!?] (Bandel)


Ông ấy bị sốc trước tác động lớn, nhưng ông ấy vui mừng khi biết được danh tính thực sự của đối thủ.


Bandel cười dữ dội vì cuối cùng cũng có thể gặp anh ta.


[Tôi đã đợi ngươi đấy, Hiệp sĩ hung ác!] (Bandel)


Ở đó là Arroganz.


[Gán cho ta một cái tên lạ như thế. Chắc nếu ta là một con quái vật, thì ngươi còn tệ hơn thế nữa.] (Leon)


Máu chảy ra từ khóe miệng tươi cười của Bandel.



Khi tôi nhìn vào bộ giáp đáng sợ trước mặt, nó khiến tôi không thể hiểu được chuyện gì đã xảy ra.


Bộ giáp trông giống như một sinh vật sống, nhưng nó cũng giống như một cỗ máy.


Đôi mắt trên bề mặt của bộ giáp thật kinh tởm với cách chúng cựa quậy không ngừng nghỉ.


[Ta đã chờ đợi rất lâu cho ngày ta tái đấu với ngươi.] (Bandel)


"Cảm ơn rất nhiều vì lời thú nhận khó chịu đó. Tôi không muốn gặp ông nữa. Quan trọng hơn, đó là một bộ giáp kỳ lạ." (Leon)


Hiệp sĩ đen cười khúc khích.


[Ta nghĩ rằng ta phải nói lời cảm ơn tới các ngươi── tới vương quốc. Cánh tay phải ma thuật này, nó đang nằm im lìm trong kho báu của vương quốc. Tất cả các ngươi thậm chí còn không biết giá trị của nó và gửi nó đến công quốc!] (Bandel)


"Cái gì?" (Leon)


[Sự khác biệt về thông số kỹ thuật với áo giáp của ngươi không còn nữa. Hãy bắt đầu một trận chiến mà kỹ năng thuần túy là thứ duy nhất quan trọng nào!] (Bandel)


Tôi né được tên Hắc hiệp sĩ đang lao vào mình, nhưng hắn lập tức vòng ra sau lưng tôi.


Vỏ rỗng đã cảnh báo tôi.


[Kẻ thù tiếp cận từ phía sau.]


"Phản ứng của ngươi cũng quá chậm đấy!" (Leon)


Tôi đã chặn bằng khẩu súng trường của mình, nhưng thanh kiếm vĩ đại đã cắt đôi nó.


Tôi ngay lập tức ném khẩu súng trường và cầm một vũ khí mới bằng cả hai tay.


Bộ giáp mới của Hắc hiệp sĩ đang di chuyển rất trơn tru khiến tôi không thể cảm nhận được bất kỳ sự khác biệt nào về thông số kỹ thuật với Arroganz.


Nếu đúng như vậy ── Tôi sẽ không thể đánh bại được ông ta.


"Ông kiên trì thật đấy, ông già!" (Leon)


[Ta sẽ không chết cho đến khi ta lấy được đầu của ngươi!] (Bandel)


Chỉ vì tôi đã làm đó với ông sao?!


Hắc hiệp sĩ theo sau khi tôi bay cao hơn với Arroganz. Không chỉ vậy ──.


[CHẾT ĐIIIIIII!] (Bandel)


Đôi mắt gắn trên áo giáp của hiệp sĩ đen phóng ra ma thuật.


Nhiều quả cầu lửa đang tiếp cận tôi với tốc độ kinh hoàng.


Tôi cố gắng né tránh, nhưng chúng đang bám theo sau tôi.


"Đây đúng là gian lận mà!" (Leon)


Ngay cả khi tôi tăng tốc độ của Arroganz để đánh bay chúng, những quả cầu lửa còn tăng tốc hơn nữa.


"Gửi máy bay không người lái!" (Leon)


[Triển khai máy bay không người lái.]


Máy bay không người lái được phóng ra khỏi kho đồ và bắt đầu tấn công.


Các máy bay không người lái tròn được trang bị súng máy. Những khẩu súng máy đó đã tấn công những quả cầu lửa.


Tuy nhiên, mặc dù quả cầu lửa có thể bị bắn hạ── các máy bay không người lái cũng bị quả cầu lửa nuốt chửng và phá hủy.


Cũng có những chiếc máy bay không người lái bị cắt bởi thanh kiếm vĩ đại mà Hắc hiệp sĩ cầm trên tay.


"Tên khốn khốn kiếp này!" (Leon)


[Chỉ có ngươi ── không, ngươi chính là kẻ mà ta phải đánh bại bằng bất cứ giá nào.] (Bandel)


Hắc hiệp sĩ đột nhiên dừng lại, sau đó ông ta đưa mắt nhìn Weiss ngay bên dưới.


"Oi, đừng đùa nữa!" (Leon)


[Đúng rồi. Ta phải phá hủy con tàu đó bằng bất cứ giá nào.] (Bandel)


Tất cả các con mắt của hiệp sĩ đen sẽ đồng loạt phóng ra những quả cầu lửa.


Tôi điều khiển Arroganz vội vàng sà xuống và lơ lửng trước phòng điều khiển bị phá hủy của Weiss.


Phía sau tôi là Livia và Angie.


Marie cũng ở đó. Lối đi bị chặn nên dường như họ không thể thoát ra dù đã cố gắng.


"Triển khai lá chắn!" (Leon)


[Triển khai lá chắn.]


Tôi trở thành lá chắn bảo vệ cả ba khỏi những quả cầu lửa tấn công lần lượt.


Nhưng, tôi không thể chặn tất cả chúng. Những quả cầu lửa như mưa rơi xuống trúng Weiss và gây ra những vụ nổ lớn.


Năm tên ngốc cũng đến trước khi tôi nhận ra và bảo vệ Livia và những người khác.


Khi Weiss bị bao trùm trong ngọn lửa và bắt đầu chìm xuống thực sự, trận chiến cũng bắt đầu tiếp tục ở xung quanh.


"Mặc dù cuối cùng nó cũng sẽ kết thúc." (Leon)


Tôi có thể nghe thấy giọng nói của Hắc hiệp sĩ trong khi chặn những quả cầu lửa đang tiếp tục mưa xuống.


[Ta sẽ không chấp nhận kiểu kết thúc này. Trận chiến này sẽ không kết thúc cho đến khi một trong hai bên bị tiêu diệt! Ta sẽ không để bất cứ ai kết thúc nó!] (Bandel)


Tôi đã đưa ra một chỉ dẫn cho hiệp sĩ đeo mặt nạ.


"Oi, hiệp sĩ biến thái!" (Leon)


[Tôi đã nói với cậu, tôi là hiệp sĩ đeo mặt nạ mà!] (Julius)


"Tôi không quan tâm, chỉ cần sơ tán ba người đó nhanh chóng. Tôi sẽ giữ chân ông ta lại." (Leon)


[── Hiểu rồi.] (Julius)


Trông cậu ta như muốn nói điều gì đó, nhưng dường như cậu ta nghĩ rằng họ sẽ không thể làm gì ở đây nên ngoan ngoãn tuân theo mệnh lệnh.


── Như vậy là tốt rồi.


"Tôi sẽ xử lý cái lão già chết tiệt này." (Leon)


Tôi điều khiển Arroganz lao về phía trước. Hắc hiệp sĩ nâng thanh kiếm vĩ đại của mình lên.


Tại thời điểm đó.


Mặt hồ nổi lên và từ đó xuất hiện một ngọn núi.


"── Oi, ông đang đùa tôi sao." (Leon)


Ngọn núi đó──Một kẻ thù trông giống như một kẻ thù đã khiến tôi toát mồ hôi lạnh.


[Kẻ thù mới được xác nhận. Nó là một loại khác với mọi thứ trước đây nhưng ── nó được kết luận là một loài quái vật khổng lồ khác.]


Giọng nói từ chiếc vỏ rỗng của Luxon lọt vào tai tôi. Ngay khi tôi mất cảnh giác, Arroganz bị Hắc hiệp sĩ chém và ngã xuống đất.



Hertrude, người đang cầm cây sáo thần nhìn Rauda đang nằm dài trên sàn.


Cô xin lỗi cô em gái yêu quý của mình.


"Tha thứ cho chị. Thứ lỗi cho chị vì chị là một người chị gái vô dụng ── Chị tự hỏi tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này?" (Hertrude)


Một người có chức quyền cao đến gần Hertrude đang khóc.


Anh ta bị thương và chảy máu từ trán.


"Bọn vô dụng! Thật thảm hại khi hai bọn mày đã thất bại!"


Không có bất kỳ sự tôn trọng nào đối với gia đình hoàng gia ở đó. Người đàn ông đang la hét này là một quý tộc nắm giữ một chức vụ quan trọng.


Anh ta di chuyển để đá Rauda, ​​vì vậy Hertrude ngay lập tức che cơ thể của cô ấy và bị đá.


"Dừng lại! Rauda đã làm hết sức mình rồi!" (Hertrude)


"Vậy thì sao! Chỉ làm việc hết sức là vô nghĩa. Thứ bọn tao cần là một kết quả! Là kết quả đấy bọn mày hiểu không!? Cả cha mẹ và bọn mày thật là vô dụng. Cha và mẹ của mày cũng phản đối chiến tranh. Đó là lý do tại sao chúng bị giết và bọn ta đã lấy cái cớ đó để sử dụng chúng mày như một con rối, vậy mà..."


Có vẻ như quý tộc đã phải tuyệt vọng trước tình huống này.


"Kết thúc rồi. Tất cả mọi thứ đã kết thúc rồi. Cứ đà này, vương quốc sẽ xâm chiếm công quốc để giữ thể diện cho chúng. Mặc dù ta đã nghĩ rằng chúng tôi có thể thắng bằng con quái vật đó. Nhưng để vương quốc vô hiệu hóa nó!"


Hertrude siết chặt bàn tay bất động của Rauda.


"Ngươi nói gì cơ?" (Hertrude)


"Mày vẫn không hiểu sao? Cả nhà mày đều là những kẻ ngốc. Tất cả chúng mày chỉ đang bị bọn tao lợi dụng mà thôi."


Nghe những lời của những người đàn ông trước mặt mình, lòng căm thù sinh ra trong Hertrude.


Người đàn ông nhìn Hertrude và cười.


"Chưa, chưa. Nếu ta dâng cái đầu của ngươi cho vương quốc, thì một mình ta sẽ được cứu. Ta sẽ trở thành anh hùng ngăn chặn sự điên rồ này!"


Người đàn ông chĩa một khẩu súng ngắn vào cô, nhưng chiếc airship đã rung lên vào thời điểm đó.


Cây sáo thần đổ nhào về phía tay Hertrude.


"Ch, chết tiệt!"


Vị quý tộc nhắm khẩu súng của mình một lần nữa, cùng lúc Hertrude lấy cây sáo thần và thổi nó bằng tất cả sức lực của mình.


(Mọi người ── mọi người nên biến mất hết đi!) (Hertrude)


Sau đó những con quái vật xuất hiện xung quanh trong khi nhả khói đen.


Họ tấn công người đàn ông và nuốt chửng anh ta.


"D, dừng lại! Cứu tôi với!"


Người đàn ông khóc và la hét. Những con quái vật cắn xé anh cho đến chết.


Hertrude từ từ đứng dậy. Cô đi đến một nơi mà cô có thể nhìn thấy bên ngoài với cây sáo thần trong tay.


Sự thật về cái chết của cha mẹ cô trong tai nạn, lời nói của người đàn ông, cái chết của Rauda... Tất cả những điều đó khiến cô không thể hiểu được điều gì mà cô đã liều mạng cho đến bây giờ.


Hertrude đi ra ngoài boong. Đôi mắt cô đờ đẫn.


Trận chiến lại tiếp tục bên ngoài. Weiss vừa bị Bandel tiêu diệt.


Hertrude rơi nước mắt và thổi cây sáo thần.


Âm thanh huyền bí vang vọng khắp khu vực.


(Đủ rồi. Tôi không quan tâm chuyện gì xảy ra ── Tất cả mọi người── Hãy chết đi!) (Hertrude)


Cây sáo thần đã triệu hồi vị thần hộ mệnh của mặt đất.


Ban đầu nó là một con quái vật nên xuất hiện với tư cách là trùm cuối.


Hertrude buông cây sáo thần và bắt đầu cười điên cuồng.


"Mọi người nên biến mất hết đi!" (Hertrude)


── Vị thần hộ mệnh của mặt đất đã đáp lại mệnh lệnh điên rồ đó.


Cha của Leon, Barcus đang ra lệnh từ phòng điều khiển.


"Một con quái vật khổng lồ điên rồ khác xuất hiện! Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?!" (Barcus)


Ngay khi quân đội vương quốc xông vào quân đội công quốc, ý thức của họ đột nhiên biến mất.


Khi họ nhận thấy con quái vật khổng lồ trên bầu trời đang biến mất, nhưng tiếp theo một con quái vật to lớn giống như một con quái vật xuất hiện trên hồ.


Anh ấy không thể theo kịp tình hình.


Nicks, người cũng đang ở trong phòng điều khiển chỉ ra bên ngoài.


"Cha, những con quái vật lại xuất hiện. Hơn nữa, con số còn nhiều hơn trước rất nhiều!" (Nicks)


"Gửi những bộ giáp đi! Ta cũng sẽ lên!" (Barcus)


"Không, cha phải ra lệnh ở đây! Con sẽ..." (Nicks)


"Im lặng! Nghe này, có thứ tự cho mọi thứ. Con chỉ nên ở lại đây. Nếu có điều gì xảy ra, hãy bảo vệ ngôi nhà và gia đình của chúng ta. Con có được điều đó không?" (Barcus)


Nicks không được phép chết.


Barcus nghĩ vậy và đặt tay lên đầu Nicks nói.


"Nếu có chuyện gì xảy ra với ta, các anh chị em con phải hòa thuận với nhau. Nếu Leon sống sót, hãy làm việc chăm chỉ để bảo vệ lãnh thổ của chúng ta. Thằng bé đó có năng lực nhưng dù gì thì nó cũng là một tên ngốc. Hãy chăm sóc nó đúng cách cho ta." (Barcus)


"Con không thể chăm sóc nó được đâu! Ngay từ đầu, sẽ tốt hơn nếu cha là người ở lại!" (Nicks)


"Thằng nhóc này, ta sẽ không chết sớm đâu! Mọi người, hãy chăm sóc cho Nicks." (Barcus)


Barcus nói vậy và bước ra khỏi phòng điều khiển.



Trùm cuối xuất hiện đúng như dự đoán, Hắc hiệp sĩ thì mạnh một cách vô lý, tôi không hiểu sao mọi chuyện lại thành ra thế này.


[HIỆP SĨ HUNG ÁC!] (Bandel)


Weiss đang chìm dần và lần này ông già Hắc hiệp sĩ lại tiếp tục đuổi theo tôi.


Tôi không vui tí nào ── Mặc dù sẽ tốt hơn nếu có một cô gái dễ thương theo đuổi tôi.


"Tsk!" (Leon)


Chiếc rìu của tôi đã mòn vì chặn được thanh kiếm vĩ đại của Hắc hiệp sĩ.


"Tên lửa! Phóng tất cả!" (Leon)


[Kích hoạt tất cả]


Kho đồ mở ra và tên lửa nhỏ tấn công Hắc hiệp sĩ.


Hắc hiệp sĩ rời xa tôi và né tránh tất cả chúng.


Động tác của hắn thật kinh tởm, hơn nữa nhãn cầu trên toàn thân bắn ra hỏa cầu đánh chặn tên lửa.


Vũ khí của tôi chỉ là chiếc rìu trong tay.


Ngay cả khi tôi cố gắng tóm lấy ông ta và dùng rìu đập vào ông ta, tôi không thể bắt kịp Hắc hiệp sĩ ngay từ đầu.


"Tình hình vẫn như thế này ngay cả khi mình có cheat sao?! Nó khiến mình ghét bản thân mình!" (Leon)


Tôi bị dồn vào chân tường và không còn cách nào khác ── chỉ khi tôi nghĩ vậy, con quái vật khổng lồ tạo ra những chiếc gai từ phần cơ thể trông giống như núi của nó.


Nó bắn ra những chiếc gai đó và lần lượt bắn trúng các khí cầu xung quanh.


Nó bắt đầu tấn công mà không phân biệt vương quốc hay công quốc.


"──Ha?" (Leon)


Đúng như dự đoán, ngay cả hiệp sĩ áo đen cũng bối rối.


[Công chúa?!] (Bandel)


Con quái vật khổng lồ đang hung hãn mà không phân biệt kẻ thù hay đồng minh.


"Tình trạng của Partner thế nào?!" (Leon)


[Nó bị cản trở và không thể tấn công con quái vật khổng lồ.]


Partner tiếp tục tấn công con quái vật khổng lồ, nhưng quân đội của công quốc đang bao vây nó và bắn nó bằng hoả lực tập trung.


"── Các người, có kẻ thù mà các người nên đánh bại trước khi nhắm vào tàu của tôi đấy!" (Leon)


Tôi hét lên trong khi chuẩn bị rìu cùng lúc. Tôi vung nó xuống và thanh kiếm vĩ đại của Hắc hiệp sĩ đã chặn nó lại.


[Ta không còn thời gian để chơi với ngươi nữa. Chết đi!] (Bandel)


"Tôi từ chối! Tôi không muốn chết ở nơi này!" (Len)


Tôi tuyệt đối không chịu chết ở một nơi như chiến trường.


[Ngươi không có niềm tự hào là hiệp sĩ và cũng không có ý chí. Ngươi thực sự là một kẻ hèn nhát!] (Bandel)


"Còn ông thì sao?! Đừng ép buộc lòng kiêu hãnh và ý chí của ông lên tôi." (Leon)


Tinh thần hiệp sĩ sao?


Lỗi của tôi, có vẻ như các hiệp sĩ của vương quốc tồn tại để bảo vệ các cô gái.


Đó là lý do tại sao, tôi không thể đi cùng với thẩm mỹ của ông.


Partner giải phóng tất cả đạn dược còn lại của nó và thổi bay con quái vật khổng lồ.


Đồng thời vỏ rỗng của Luxon thông báo cho tôi.


[Partner đã đạt tới giới hạn.]


"Tks!" (Leon)


Partner liên tục bị bắn với hỏa lực tập trung đã bị mất rào cản và bị trúng đạn đại bác và ma thuật ngay sau đó. Nó cháy và rơi xuống hồ.


Tôi cảm thấy tiếc cho Luxon vì điều này.


Và rồi lưỡi kiếm của hiệp sĩ áo đen đang tiến về phía tôi.


[ĐÂY LÀ KẾT THÚCCCCCC!] (Bandel)


Tôi nắm chặt cần điều khiển để đấu tranh cho đến cùng──.


Giọng nói của Luxon ── trở lại với tông giọng bình thường của nó.


[Gỡ bỏ thùng chứa.] (Luxon)


"Ngươi!" (Leon)


Kho đồ trên lưng Arroganz được gỡ bỏ, sau đó nó bay về phía Hắc hiệp sĩ.


Hắc hiệp sĩ đã cắt rời thùng chứa và ông ta bị một vụ nổ nuốt chửng.


Nhưng, khả năng di chuyển của bộ giáp của tôi trở nên chậm chạp với điều này. Vì các tên lửa đẩy của động cơ đã được gắn trên thùng chứa.


"Ngươi định làm gì với tình huống này, mà ngươi xuất hiện đột ngột quá đấy!" (Leon)


Lần này, Hắc hiệp sĩ mà tấn công tôi thì tôi thậm chí sẽ không thể bỏ chạy.


[Không có vấn đề gì. Schwert đang đến.] (Luxon)


Tiếp cận từ bầu trời trên cao là Schwert với hình dạng đã thay đổi hoàn toàn.


"Đó là gì?" (Leon)


[Đó là Schwert.] (Luxon)


"Sao nó khác thế?!" (Leon)


[Có một vấn đề nhỏ.] (Luxon)


Schwert đến trên lưng Arroganz và ngay lập tức kết hợp ở phần được kết nối với thùng chứa.


"Nó kết hợp! Tuyệt vời!" (Leon)


[Trao đổi các bộ phận. Có một lưỡi dao tuyệt vời, vì vậy hãy sử dụng nó.] (Luxon)


Arroganz rút thanh kiếm ra từ Schwert. Đó là một thanh kiếm vĩ đại tương tự như hiệp sĩ áo đen.


Hình dạng mới của Schwert có thể được nhìn thấy như một chiếc máy bay hoặc một chiếc khiên tùy thuộc vào cách bạn nhìn thấy nó.


Arroganz được lắp thứ đó trên lưng trông như thể nó có một đôi cánh trên lưng.


"Chúng ta có thể chiến đấu với cái này không?" (Leon)


[Không thành vấn đề. Quá trình cập nhật hệ thống cũng đã được hoàn tất.] (Luxon)


Hắc hiệp sĩ bay ra từ làn khói bốc ra từ vụ nổ của kho đồ, nên tôi đã điều khiển Arroganz bay xuống.


Gia tốc lớn hơn trước. Việc kiểm soát rất khó khăn.


"Nhanh quá!" (Leon)


[Hãy làm quen với nó. Bắt đầu cuộc tấn công.] (Luxon)


Ánh sáng trông giống như tia laser được bắn ra từ Schwert. Chúng tấn công Hắc hiệp sĩ.


"Tia laser bị bẻ cong!" (Leon)


[Hãy im lặng nếu không ngài sẽ cắn vào lưỡi đấy.] (Luxon)


──Điều gì xảy ra với AI này, người đang đối xử với chủ nhân của mình không giống như một chủ nhân.


Tôi đã cảm thấy cô đơn trước điều này, nhưng bây giờ tôi cảm thấy khó chịu một cách kỳ lạ.


"Nhưng, ta đoán là mình có thể chiến đấu với Hắc hiệp sĩ với thứ này." (Leon)


Tôi quay lại đối mặt với Hắc hiệp sĩ và thủ thế với thanh kiếm vĩ đại.


[Nhóc con── ngươi vẫn giữ một con át chủ bài như vậy sao?] (Bandel)


"Kẻ chiến thắng cuối cùng là kẻ mạnh mẽ. Vậy nên đừng phàn nàn, ông già!" (Leon)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro