Chap 12 Sự thật phũ phàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Khởi đầu từ cuộc nổi dậy của nhà Công tước. Cậu hiểu rằng trong chiến tranh, bên nào ra tay trước sẽ có lợi thế phải không?" (Milaine)

Khi bước vào cuộc chiến ở thế giới này, phe tấn công sẽ có lợi thế hơn một phần do sự tồn tại của airship.


"Vâng. Trên thực tế, trận chiến phòng thủ ở thủ đô đã rất khó khăn." (Leon)


Milaine-sama gật đầu và tiếp tục nói.


"── Gia đình hoàng gia đã bị quấy rối bởi nhà Công tước trong quá khứ, vì vậy họ sợ sự xuất hiện của một nhà Công tước thứ hai như thế. Là một người trong gia đình lãnh chúa, cậu chắc chắn hiểu nhưng, khi cậu đạt đến cấp độ trên nhà nam tước, có một cách để tăng nhanh sức mạnh quân sự của cậu." (Milaine)


"Bằng cách tăng số lượng khí cầu. Tôi nghe nói rằng trong quá khứ có một phương pháp tấn công những nhà khác và mở rộng quyền lực như vậy." (Leon)


Vì có thứ tiện như đá nổi nên chi phí bảo dưỡng phi thuyền rẻ bất ngờ.


Cũng có thể chế tạo airship với giá rẻ.


Tăng sức mạnh quân sự và giành được hòn đảo nổi mới thông qua tranh chấp giữa các lãnh chúa phong kiến.


Nói cách khác, ngay cả một Nam tước cũng có thể khiến cả vương quốc run sợ miễn là họ tập hợp được sức mạnh quân sự và sở hữu trí thông minh nhanh nhạy để sử dụng nó.


──Có vẻ như đã có thời đại như vậy.


"Tệ hơn nữa, trong số các lãnh chúa ​​tự đóng cửa trong lãnh thổ của họ, nhiều người trong số họ nghĩ rằng vương quốc sẽ không thể đối đầu với họ. Trên thực tế, cũng có rất nhiều lãnh chúa ​​đã coi thường và tấn công vương quốc." (Milaine)


Vì sự hiểu biết nông cạn đó chúng đã thua vương quốc.


Nhưng, phe bị tấn công sẽ gặp bất lợi nên thiệt hại cho vương quốc cũng không hề nhẹ.


"Vương quốc chuẩn bị học viện cũng là để thể hiện sức mạnh của họ. Nó cho các lãnh chúa thấy thủ đô của vương quốc ​​và khiến họ hiểu được sự khác biệt về sức mạnh. (Milaine)


Luxon cũng đã nói điều gì đó như thế.


Nhưng, nó có quan hệ gì với sự thật?


Từ cách Milaine-sama nói, có cảm giác như một gánh nặng nào đó dồn lên vai nam giới nhưng──.


"Và sau đó, vương quốc đã chuẩn bị một kế hoạch nữa. Kế hoạch đó là để loại bỏ sức mạnh của các lãnh chúa. Họ đã gieo trồng một ý thức mới về giá trị." (Milaine)


"Loại bỏ sức mạnh của họ? Ý thức về giá trị?" (Leon)


"Cậu có hiểu tại sao phụ nữ của các quý tộc được đối xử cực kỳ ưu ái không?" (Milaine)


"Đó là──" (Leon)


"Ban đầu, số lượng nam giới là cực kỳ ít một phần là do chiến tranh. Cậu sẽ không nhận thấy khi ở trong học viện, nhưng sau khi tốt nghiệp, số lượng nam giới trở nên rất ít. ── Trên thực tế, số lượng phụ nữ không thể kết hôn là rất nhiều." (Milaine)


Vậy thì tại sao phụ nữ lại được ưu tiên trong hôn nhân khi hoàn cảnh như vậy?


── Bằng cách nào đó, nhiều thứ đang được kết nối với nhau.


"Các quý tộc có điều kiện để có một cảm giác chung về các giá trị trong học viện. Khi làm như vậy, vương quốc đã đối xử tốt với phụ nữ hơn. Mặc dù điều đó có phần kinh khủng, nhưng vương quốc vẫn tiếp tục giữ quan điểm ưu ái với phụ nữ." (Milaine)


──Oi, chờ một chút.


Có lẽ nào, vương quốc là người tạo ra tình huống này !?


"Xin hãy đợi một chút. Ý nghĩa của việc làm như vậy là gì? Bởi vì, ngài biết đấy! Khi đến thời điểm, nó khiến các quý tộc miễn cưỡng làm nhiệm vụ của mình!" (Leon)


Lần này cũng là như vậy.


Những thanh niên ở cùng môi trường như tôi đã cố gắng đổi phe ngay khi họ hiểu rằng vương quốc đang gặp bất lợi.

Milaine-sama bảo tôi bình tĩnh trước khi tiếp tục lời giải thích của cô ấy một cách chậm rãi.


"Lúc đầu, vương quốc không bao giờ tưởng tượng rằng loại tình huống này sẽ xảy ra. Sẽ ổn thôi nếu các lãnh chúa ​​được dạy phải có cùng ý thức về giá trị và tình bạn thân thiết với nhau trong khi loại bỏ sức mạnh của mình một chút, vương quốc chỉ nghĩ xa đến vậy. Nhưng, hiệu quả vượt quá sức tưởng tượng. Những người con gái của các gia đình quý tộc ngày càng trở nên kiêu ngạo." (Milaine)


Số lượng kẻ ngốc thách thức vương quốc trở nên ít ỏi sau khi họ biết được sức mạnh thực sự của vương quốc khi còn trẻ.


Đồng thời, ý tưởng ưu tiên nữ giới là khá ổn, nhưng nữ giới ngày càng có sức ảnh hưởng vượt xa sự mong đợi.


Mối quan hệ hôn nhân bị rạn nứt xuất hiện do lỗi của vương quốc.


"Hãy sửa lại nó trước khi nó trở nên như thế này." (Leon)


"Không cần thiết phải làm vậy. Trên thực tế, nếu ta là một quan chức ở thời đó ta cũng sẽ bỏ qua nó vì nó cũng có lợi cho vương quốc. Sau cùng, các lãnh chúa ​​sẽ bị bần cùng hóa ngay cả khi họ không làm gì cả, và sự giàu có của họ sẽ tập trung ở kinh đô. Số lượng quý tộc nổi dậy cũng giảm đi đáng kể." (Milaine)


Milaine-sama trả lời thẳng thừng. Sau đó, cô ấy nói về một ý nghĩa nữa của sự tồn tại của học viện.


"──Và sau đó, một mục tiêu khác của học viện là thiết lập một phương pháp giáo dục." (Milaine)


Eh? Bây giờ khi cô ấy đề cập đến nó, tôi nghĩ rằng tôi nhớ Luxon cũng đã đề cập đến điều gì đó tương tự trong một trong những câu chuyện của nó mà tôi đã bỏ qua.


"Bằng cách thiết lập một phương pháp giáo dục, vương quốc dự định giáo dục không phải quý tộc ── mà là thường dân. Cậu có hiểu điều đó có nghĩa là gì không?" (Milaine)


Khi tôi nhìn sang chỗ khác, Milaine-sama mỉm cười.


"Đó là để tạo ra một thế giới nơi quý tộc không cần thiết vài trăm năm sau." (Milaine)


──Tôi không muốn nghe.


Nếu tôi nghe được câu chuyện như thế này, tôi sẽ bị thủ tiêu nếu tôi bất cẩn sao?


"Hoàng gia lúc đó đã chuẩn bị học viện với ý định thực hiện một cuộc cách mạng về hệ thống chính trị trong suốt mấy trăm năm. Không, họ phải hành động như nên nửa chừng họ nhận ra rằng họ phải thực hiện kế hoạch như vậy vì lợi ích của vương quốc." (Milaine)


Gia đình hoàng gia đã chán ngấy việc đi cùng với các lãnh chúa ​​và suy nghĩ nhiều. Kết quả là họ muốn thay đổi hệ thống chính trị.


Cái gì vậy? Không phải họ đang nghĩ quá nhiều cho tương lai sao?


"Cũng như đại diện của nhà Công tước vào thời điểm đó, các quý tộc tràn đầy tham vọng trong thời đại khủng khiếp đó. Leon-kun, cậu cũng nên hiểu nếu cậu là quý tộc." (Milaine)


Cũng có một số chàng trai tốt, nhưng phần lớn là những thứ rác rưởi khiến bạn muốn nghiêng đầu tự hỏi liệu họ có thực sự là con người hay không.


Trên thực tế, có rất nhiều chàng trai sẽ cố gắng vươn lên trong cuộc sống bằng cách sử dụng sức mạnh vũ trang nếu họ có đủ năng lực để làm điều đó, không giống như tôi.


"Học viện cũng đã cố gắng điều chỉnh suy nghĩ như vậy của giới trẻ. Nếu các quý tộc tử tế, thì vương quốc sẽ tiếp tục an toàn, họ nghĩ vậy. Nhưng, tình hình đã tiến triển theo chiều hướng nằm ngoài dự đoán của hoàng gia vào thời điểm đó." (Milaine)


Có vẻ như vị thế của các cô gái trở nên mạnh mẽ hơn mong đợi là một vấn đề.


"Kết quả của việc bỏ qua vấn đề đó vì nó có hiệu quả trong việc loại bỏ quyền lực của các lãnh chúa, một bộ phận phụ nữ từ Nam tước cho đến Bá tước đã chạy loạn. Nó đã trở thành một tình huống kinh khủng hơn cả cung điện mong đợi." (Milaine)


Và nó đã dẫn đến tình trạng hiện tại.


"Thật là một câu chuyện kinh khủng..." (Leon)


"Đúng vậy. Đó là một câu chuyện kinh khủng. Nhưng, một thực tế cũng là sự giàu có của các lãnh chúa ​​tập trung vào kinh đô. Những phụ nữ muốn sống xa hoa ở thủ đô cũng là sự tồn tại thuận tiện cho cung điện. Đây là lý do tại sao gánh nặng dồn lên những người đàn ông." (Milaine)


Từ quan điểm của vương quốc, các quý tộc ... đặc biệt là các lãnh chúa phong kiến ​​không thể được tin tưởng.


Họ tạo ra học viện để giáo dục cho dân thường và giảm số lượng quý tộc trong tương lai. Từ cách Milaine-sama nói, có lẽ nào họ đang làm ngơ trước những cô gái đang chạy loạn trong học viện?


── Có vẻ như họ đang chọn những quý tộc sẽ bị loại bỏ vào một ngày nào đó.

Những gia đình có thứ hạng cao hơn không cho phép con gái của họ có nô lệ ── có lẽ cũng bởi vì họ nghi ngờ hoặc biết về sự thật này?


Những quý tộc còn lại phải nhắm đến những vị trí quan trọng trong hệ thống mới khi hệ thống chính trị được cải tổ.


Ngay cả khi những quý tộc không biết gì chạy loạn, vương quốc sở hữu con át chủ bài là con tàu của gia đình hoàng gia nên cảm thấy tự tin.


Tôi thậm chí chưa bao giờ tưởng tượng rằng học viện lộn xộn thực sự có tính toán như vậy đằng sau nó.


Tôi sẽ hỏi về chi tiết với Luxon sau.


Ngoài ra ──.


"Có lẽ nào, Livia đăng ký vào học viện là vì..." (Leon)


"Đó là để chuyển sang giai đoạn tiếp theo. Các quý tộc nên có cảm giác nguy hiểm. Cô gái đó là người mở đầu cho kế hoạch tăng số lượng dân thường nhập học tăng lên mỗi năm. Chà, đó là một hành động có suy nghĩ về 100 hoặc 200 năm trước." (Milaine)


──Tôi đã học điều này trong trường học của kiếp trước.


Sau chế độ phong kiến, nó sẽ là ... chế độ quân chủ chuyên chế với sự cai trị độc tài phải không?


"── Chế độ quân chủ chuyên chế."


"Ồ, đó là một từ tốt để nói một cách ngắn gọn kết quả mà gia đình hoàng gia đang hướng tới." (Milaine)


Tôi đã được khen ngợi sau khi thể hiện kiến ​​thức của mình từ kiếp trước, nhưng tôi không vui khi nghe điều đó trong tình huống này.


Cô ấy đang nói rằng vương quốc sẽ đánh cắp mọi thứ từ các lãnh chúa ​​và bắt những người dân thường làm công việc của quý tộc.


Tôi thậm chí chưa bao giờ tưởng tượng rằng học viện được thành lập cho điều đó.


"Nhưng nó không tiến triển như kế hoạch." (Milaine)


Milaine-sama nói vậy và nhìn tôi với một nụ cười tự ti.


── Dừng lại đi. Đừng kiểm tra tôi như thế này.


Bây giờ tôi thực sự lo lắng rằng tôi có thể bị giết sau khi nghe câu chuyện này.


Nếu mấy đứa con trai quý tộc nghe thấy câu chuyện này, họ sẽ phát điên lên vì tức giận.


Tôi hiểu rằng điều đó thật vô nghĩa ngay cả khi tôi đổ lỗi cho gia đình hoàng gia hiện tại nhưng── điều này thật kinh khủng.


"Quả nhiên là một anh hùng thì khác. Những người như ta như chết lặng sau khi nghe câu chuyện này. Nhưng Leon-kun thực sự rất bình tĩnh. Mặc dù ta nghĩ rằng không thể tránh khỏi việc bị la mắng và chửi bới." (Milaine)


Có vẻ như Milaine-sama đang hiểu lầm khi thấy tôi không nói nên lời vì sốc.


"Ngoài ra, hãy để ta nói điều này không phải với tư cách nữ hoàng mà với tư cách cá nhân ta..." (Milaine)


Milaine-sama đứng dậy khỏi chỗ ngồi trước khi quỳ xuống sàn và cúi đầu về phía tôi.


── Hả? Cái gì thế này?! Đợi một chút. Không có bất kỳ phong tục lạy nào trên thế giới này mà phải không?! Có phải cô ấy đang bắt chước những gì tôi đã làm ở lễ hội trường không?


"Đ, đợi đã! Làm ơn. Dừng lại đi. Có chuyện gì đột ngột vậy?" (Leon)


"Tử tước Bartford. Tôi muốn yêu cầu với cậu một điều dù biết rằng điều đó thật thô lỗ như thế nào. Làm ơn hãy cứu con trai tôi, Julius? Đây là yêu cầu của tôi với tư cách là mẹ của đứa trẻ đó." (Milaine)


── Anh chàng đó đã làm gì?




Sáu người được đưa vào nhà tù dưới lòng đất.


Julius, Jilk, Brad, Greg, Chris, và cả Marie đều im lặng chờ phán quyết của họ.


Marie đã khóc.


"Mọi người ── xin lỗi." (Marie)


Julius mỉm cười để an ủi Marie đang khóc.


"Đó là bởi vì ta chỉ có thể giúp em bằng cách làm điều này. Đừng bận tâm, Marie." (Julius)


Jilk đang nhìn Julius với vẻ mặt buồn bã.


"Không thể tránh khỏi việc điện hạ không thể tham gia trận chiến. Bên cạnh đó, một người tự giới thiệu mình là hiệp sĩ đeo mặt nạ đã giúp chúng tôi trong chiến trường đó." (Jilk)


Brad cũng nhớ lại hiệp sĩ đeo mặt nạ và tỏ vẻ không hài lòng.


"Gã đó đột ngột ra đi. Chà, anh ta là một người khá có năng lực." (Brad)


Greg kể với Julius về hiệp sĩ đeo mặt nạ.


"Tôi sẽ không đi xa khi nói rằng anh chàng đó là người thay thế Julius, nhưng tôi thừa nhận anh ta rất hữu ích." (Greg)


Chris cũng gật đầu và nhận ra sức mạnh của hiệp sĩ đeo mặt nạ.


"Anh ấy đang lái một bộ giáp mà tôi chưa từng thấy trước đây. Kiếm thuật của anh ta cũng không tệ. Nhưng, chúng tôi không bao giờ biết anh ta là ai cho đến cuối cùng Mặc dù có vẻ như Bartford đã biết điều gì đó về anh ta." (Chris)


Julius nở một nụ cười nhẹ khi nghe phản ứng của bốn người đó.


"── Tôi hiểu rồi. Tôi cũng muốn thử gặp anh ấy." (Julius)


"Không, điện hạ không gặp hắn. Anh ta là một người đàn ông đột nhiên xuất hiện và cố gắng kiểm soát nơi này. Danh tính của anh ta phải được thẩm vấn vào lần tiếp theo anh ta xuất hiện." (Jilk)


Marie hoàn toàn kinh ngạc khi thấy hành vi của năm người.


"Nghiêm túc hả?!"Khuôn mặt cô ấy như nói lên điều đó.


"Mọi người, người đó là Julius ──" (Marie)


Có thể nghe thấy tiếng bước chân đến gần nhà tù dưới lòng đất nơi sáu người họ đang ở.


Các hiệp sĩ bảo vệ nhà tù chào và cho phép người đàn ông đó vào. Một cô gái tóc đen cũng đang theo sau người đàn ông.


"Ah!" (Marie)


Marie nhìn người đàn ông với đôi mắt sáng ngời ── đó là Leon.


"── Các người thật sự quá ngu ngốc." (Leon)


Phía sau anh ta là Công chúa Hertrude ── không, Nữ công tước Hertrude cũng có mặt.


"Tôi thực sự khá ngạc nhiên đấy." (Hertrude)


Marie bám vào song sắt và cầu cứu Leon.


"Tôi đã làm việc chăm chỉ. Vì vậy, xin hãy cứu tôi khỏi đây." (Marie)


Leon làm một khuôn mặt đau khổ và xác nhận tình hình trong khi ấn tay lên trán.


"Các người có hiểu các cái giá cho những hành động của mình không đấy?" (Leon)


Julius nhìn thẳng vào Leon.


"Tôi tin rằng chúng tôi đã không làm bất cứ điều gì đáng xấu hổ cả." (Julius)


"Các người, xấu hổ hơn một chút đi! Hoàng tử tấn công một nữ Công tước sau khi ký hiệp ước không phải là vấn đề đáng cười! Cung điện xấu hổ vì lỗi lầm của ngươi đấy!" (Leon)


Hertrude thở dài và nhìn xuống.


"Anh đã hành động liều lĩnh như vậy vì lợi ích của tôi sao?" (Hertrude)


"Đó là một phần của nó. Bởi vì hiệp ước đó quá khủng khiếp như mong đợi. Hơn nữa, nếu cứ tiếp tục như vậy tôi sẽ phải kết hôn với cô. Ngoài điều đó ra── đó là bởi vì Marie đã yêu cầu tôi." (Julius)


Marie yêu cầu Julius nói rằng cô ấy muốn làm điều gì đó cho công quốc── cho nhà Công tước.


"Vậy, đó là động cơ thực sự của anh." (Hertrude)


Cung điện hẳn là muốn cử Julius đến đặt Nhà Fanoss dưới sự quản lý hà khắc.


Nếu anh ta kết hôn với Hertrude, cảm xúc của người dân công quốc cũng sẽ giảm bớt phần nào.


Bằng cách đó, họ nghĩ rằng việc cai quản ở đó cũng sẽ suôn sẻ, nhưng──Julius đã tấn công Hertrude.


Tất nhiên, anh ta chỉ giả vờ tấn công.


Vì thế mà bộ mặt của cung điện bị hủy hoại hoàn toàn.


Ngay cả khi hiệp ước có hiệu lực, hành động của Julius đã khiến cung điện phải thỏa hiệp ở một mức độ nào đó.


Đương nhiên cuộc nói chuyện về cuộc hôn nhân của Julius cũng bị hủy bỏ.


(Mặc dù sẽ tốt hơn nếu cậu ta kết hôn với cô ấy.) (Marie)


Marie đã nghĩ như vậy.


Leon hướng ánh mắt sang bốn người còn lại.


"Các ngươi cũng hiểu đúng không?" (Leon)


Ngón tay của Greg xoa bên dưới mũi trông hơi xấu hổ.


"Đó là để bảo vệ Marie. Tôi không hối hận." (Greg)


"Hối hận một chút đi! Ngươi có phải là đồ ngốc đánh người của nhà thờ đến bắt Marie về giam giữ không? Này, ngươi thực sự là một tên ngốc, đúng không? Ngươi là một tên ngốc phải không !?" (Leon)


Chris ưỡn ngực ra.


"Đó là một cách tự vệ chính đáng." (Chris)


"Các ngươi đã quá liều lĩnh. Nhà thờ đã phản đối bọn ta! Mặc dù ta cũng đã tạo ra nhiều cách sắp xếp khác nhau nhưng các ngươi đã phá hỏng tất cả." (Leon)


Những người của nhà thờ đến bắt Marie, ban đầu chỉ đến để lấy đồ của thánh nữ về.


Nhưng, những người nhận thấy sự tồn tại của Marie là một mối nguy hại đã chà trộn vào trong số họ và mang theo rượu độc. Họ cố gắng làm cho Marie uống nó.


Họ cố gắng bắt Marie gánh vác mọi trách nhiệm.


Bốn người chạy đến và sau đó ── đánh bại tất cả người của nhà thờ và đuổi họ ra khỏi cung điện.


Cho đến nay, nó đã có vấn đề, nhưng ngay cả Leon cũng không thể đổ lỗi cho họ về điều đó. Vấn đề là sau đó.


"Bây giờ hãy xem ở đây. Marie đã được công nhận bởi các vật phẩm của thánh nữ. Bản thân cô ta nói rằng mình là một kẻ giả mạo, nhưng chắc chắn rằng cô ta là một thánh nữ. Đến đây các ngươi có hiểu không?" (Leon)


Marie dường như nghĩ rằng mình được khen ngợi và trông có vẻ bẽn lẽn.


"Eh, có đúng vậy không? Vậy thì tôi thực sự là thánh nữ." (Marie)


"Những người của thánh nữ đó đã đánh đập các linh mục nên vấn đề trở nên phức tạp. Các người đã đánh họ mà không cần điều tra thêm, vì vậy nhà thờ cũng cố chấp và nói rằng họ sẽ không công nhận Marie bây giờ." (Leon)


Hertrude trông như muốn nói điều gì đó, nhưng cô ấy không nói gì và để mặc cho Leon.


"Các người có biết tôi đã dàn xếp đến mức nào không? Này, tại sao các người lại khiến mọi công sức của tôi trở nên vô ích vậy hả?!" (Leon)


Brad tức giận và đứng lên phản đối.


"Ngươi nói bọn ta đúng nhìn Marie chết sao !? Bọn ta sẽ không chấp nhận những thứ như vậy." (Brad)


"Chắc chắn, bốn người nói đúng. Những kẻ đó đã cố gắng đầu độc cô ta đến chết. Thậm chí tôi đã nghĩ rằng những kẻ đó là một tên ngốc thực sự. Nhưng xem ── bốn người làm ầm lên sau khi đuổi họ đi là không tốt. Đả kích nhà thờ thực sự là một hành động ngu ngốc." (Leon)


Marie bảo vệ bốn người.


"Đợi đã! Mọi người chỉ phản đối nhà thờ vì họ nghĩ rằng tôi sẽ bị hành quyết." (Marie)


"Cô bảo mang áo giáp ra ngoài và phản đối điên cuồng không phải là sử dụng vũ lực sao?! Thế cô bảo nó là gì?! Mặc dù có vẻ như vấn đề có thể được giải quyết êm đẹp vì họ bị phát hiện đang cố giết người bằng cách sử dụng chất độc!" (Leon)


Từ quan điểm của quan chức cung điện, sáu người này bị ném vào nhà tù dưới lòng đất phải là một sự tồn tại rất nặng nề.


Hertrude thương hại Leon.


"Anh cũng gặp khó khăn nhỉ. Muốn đến chỗ của tôi không? Nếu là bây giờ, tôi có thể hứa với anh một đối xử tốt. Tôi sẽ chuẩn bị một cấp bậc công tước cho anh." (Hertrude)


"Tôi không quan tâm." (Leon)

Leon ngay lập tức từ chối và đi về phía Marie.


Hertrude nở một nụ cười trông hơi bực bội và buồn bã. Cô ấy lẩm bẩm "Mặc dù lần này tôi rất nghiêm túc, nhưng tôi vẫn bị từ chối".


"Người phụ nữ cực kỳ quỷ quyệt đã quyến rũ năm người vốn dĩ đã có triển vọng tươi sáng──Cô đáng bị nói như vậy." (Leon)


"Eh, vậy là sao?" (Marie)


Leon tỏ ra khó chịu với Marie rụt rè.


"Các cuộc biểu tình đang tràn ngập vì các người! Gia đình của các người đang phẫn nộ, những người quan trong cung điện đang nói rằng các người tuyệt đối không thể tha thứ, trong khi nhà thờ đang hoành hành để hành quyết tất cả các người!" (Leon)


Marie nắm lấy chân của Leon.


"Xin hãy cứu chúng tôi!" (Marie)


"Tôi đang cố gắng cứu các người đây! Nhưng các người đã làm mọi thứ rối tung lên! Này, các người có ác cảm với tôi không đấy? Làm thế nào mà các người lại biến tình hình trở nên kinh khủng như thế này? Này, sao các người đều ngạc nhiên thế chứ?!" (Leon)


Leon cảm thấy muốn khóc.


"Anh sai rồi! Chúng tôi đã cố gắng tự mình làm điều gì đó về nó. Nhưng rồi mọi chuyện lại kết thúc như thế này." (Marie)


"Đó là điều tồi tệ nhất! Hãy suy nghĩ kỹ hơn trước khi làm điều gì đó đi!" (Leon)


Marie đã khóc.


"Vậy thì, chúng ta sẽ chết sao?" (Marie)


Leon định nói gì đó, nhưng anh nuốt lời và quay lưng lại với họ.


"── Tôi cũng đã được yêu cầu bởi Milaine-sama. Tôi sẽ làm bất cứ điều gì tôi có thể. Nhưng, đừng mong đợi quá nhiều." (Leon)


Vẻ mặt của Marie chuyển thành một nụ cười.


Đúng vậy, nếu anh trai cô từ kiếp trước ──Leon hành động, thì mọi chuyện sẽ được giải quyết bằng cách nào đó.


(Cảm ơn Onii-chan!) (Marie)



Tôi đi đến chỗ của quốc vương để giải quyết vấn đề của Marie và những người khác.


Vince và Bernard cũng có mặt xung quanh Roland bệ hạ.


Mọi người đều tỏ ra không đồng tình với gợi ý của tôi.


"Có vẻ như cậu không hiểu ý nghĩa của việc giúp đỡ sáu người đó." (Roland)


Lời nói của Roland lạnh lùng mặc dù vấn đề này liên quan đến con trai của ông. Đáp lại, tôi──.


"Tôi không phiền ngay cả khi nó đổi lấy phần thưởng của tôi lần này. Nếu nó không đủ thì tôi cũng sẽ cung cấp tài sản mà tôi sở hữu." (Leon)


Hoàng thượng giễu cợt tôi.


"Xưởng thuộc quyền sở hữu của ngươi đã được chuyển giao cho cha ngươi, một nam tước, phải không? Còn đối với Vật phẩm thất lạc, cậu đã mất tất cả chúng. Sẽ chẳng có ý nghĩa gì khi kiếm được một số tài sản vào thời điểm này. Hơn nữa, ngươi còn đánh mất con tàu của hoàng gia chúng ta. Đây không phải là trách nhiệm của ngươi sao?" (Roland)


Tên khốn đáng ghét này đang kiên quyết đưa ra những nhận xét bắn tỉa.


Partner và Arroganz có thể sửa chữa được, nhưng tôi nên giữ im lặng ở đây. Bằng cách đó sẽ thuận tiện cho tôi sau khi tất cả.


"Tôi cầu xin bệ hạ hãy thương xót." (Leon)


Bệ hạ đang nhìn tôi trong khi cười toe toét và tỏ ra tự mãn.


Tên này không phải đang quá ghét tôi sao?


Rồi Bernard-san nói.


"Thật dễ dàng chỉ để cứu mạng họ. Nhưng cậu thấy đấy, tôi hy vọng cậu hiểu sáu người đó không thể tha thứ được. Hoàng tử Julius là hoàng tộc. Và sau đó bốn người còn lại là những người thừa kế cũ của những gia đình nổi tiếng. Và sau đó, thậm chí còn có một thánh nữ được coi là giả mạo trong số họ." (Bernard)


Quốc vương ngạc nhiên nhìn lại ý kiến ​​của Bernard-san, nhưng ngay cả Vince cũng đang khẳng định ý kiến ​​của tôi.


"Sẽ an toàn hơn nếu nhốt chúng ở một hòn đảo nổi, nơi chúng có thể được giám sát, nhưng chúng ta không có thời gian để chuẩn bị cho hòn đảo thuận tiện như vậy. Cung điện cũng sẽ không quá cố gắng để tìm kiếm một hòn đảo nổi như vậy. Và như vậy, trong trường hợp đó. ── Hòn đảo mà cậu phát hiện ra sẽ được sử dụng cho nó. Điều đó có thực sự ổn không?" (Vince)


Tôi được yêu cầu giao lại hòn đảo nổi mà tôi đã khám phá và trở thành của tôi.


Quốc vương không chấp nhận điều đó. Anh ấy đang nhìn Vince đầy trách móc.


Có vẻ như ngay từ đầu Vince và những người khác đang nghĩ rằng vấn đề con tàu của gia đình hoàng gia là điều không thể tránh được.


Họ hoàn toàn không đề cập đến vấn đề đó.


Nhìn thấy Vince phớt lờ quốc vương của mình khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm.


Nhưng, thật đau đớn khi phải giao lại lãnh thổ chứa đầy lý tưởng của mình.


Hm? Chờ một chút ... ngay nơi đầu tiên tôi không ngại buông bỏ lãnh thổ của mình.


Nhìn bề ngoài thì có vẻ như tôi không còn gì cả nhưng ── điều đó ổn thôi phải không?


"Tôi không phiền nếu tính mạng của họ có thể được cứu bằng cách đó." (Leon)


Bernard hỏi tôi.


"Cậu định đi xa như vậy để bảo vệ Hoàng tử và những người khác sao? Ta có thể hỏi cậu điều gì khiến cậu tiến xa như vậy không?" (Bernard)


Tôi suy nghĩ một chút.


Sẽ không sao khi nói điều gì đó khiến họ thích tôi ở đây, nhưng tôi đã học được rằng nó sẽ mang lại rất nhiều rắc rối nếu tôi tự ép mình và được cấp trên ưu ái.


Đó là lý do tại sao, tôi sẽ nói một cách trung thực.


"Tôi mệt mỏi với vị trí của mình. Tôi cũng không cần cấp bậc Tử tước. Tôi thực lòng muốn trả lại nó. Thực ra tôi chỉ muốn sống nhàn nhã với tư cách là một bán tước hoặc thấp hơn." (Leon)


"Hou" (Vince)


Tôi không biết Vince đang nghĩ gì đằng sau ánh mắt mà ông ấy hướng về tôi.


"Tôi cũng đã mất airship và áo giáp của mình. Cái tôi bây giờ chẳng có giá trị gì cả, nên tôi sẽ bắt đầu lại từ con số 0. Về việc tôi giúp sáu người đó ──Tôi đoán đó là vì mối quan hệ rắc rối không thể tách rời giữa chúng tôi chăng?" (Leon)


Cả ba chăm chú lắng nghe bài nói chuyện của tôi với vẻ mặt nghiêm túc.


"Mối quan hệ không thể tách rời phải không? Có vẻ như Hoàng tử đã có được một người bạn tốt. Roland-sama, việc đối xử với sáu người đó có ổn không?" (Bernard)


"Eh? A, aa, umu. Ta để nó lại cho ngươi." (Roland)


Roland dường như nghĩ ra điều gì đó khi Bernard-san nói chuyện với ông ấy.


Vince bảo tôi rời đi.


"Ta hiểu rồi. Chúng ta sẽ lo phần còn lại. Chúng ta thực sự đã đòi hỏi cậu rất nhiều." (Vince)


"Cảm ơn. Đó là lý do tại sao, hãy giúp tôi tiếp theo. Tôi muốn nghỉ hưu và sống một cuộc sống thật chậm rãi." (Leon)


"Có một kỳ nghỉ hưu thoải mái trong thời đó? Nhưng ta đoán. ── Ta chắc chắn sẽ cho cậu thấy lòng biết ơn của ta." (Vince)


Thật tốt khi tôi đã thử nói điều đó.


Lòng biết ơn của Vince ── Tôi không thể không mong đợi điều đó.


[Chà, những thứ mà chủ nhân bị mất có thể được phục hồi ngay lập tức.] (Luxon)


"Oi, đừng nói vậy chứ. Thật sự rất đau lòng khi mất đi hòn đảo nổi đó. Mặc dù hòn đảo đó cuối cùng sẽ có thể sản xuất gạo, miso và shoyu sau này." (Leon)


Tôi đang nói chuyện một mình với Luxon trong phòng của tôi.


[Dù vậy, tôi vẫn ngạc nhiên khi họ cho phép chủ nhân nghỉ hưu.] (Luxon)


"Thực tế là họ đang gặp rắc rối về cách đối xử với ta, vậy nên phía hoàng gia chắc hẳn cũng đang nghĩ rằng đó không phải là một ý kiến ​​tồi. Họ có thể nghĩ rằng ta không còn là một mối đe dọa nữa." (Leon)


[Chủ nhân có vẻ vui nhỉ.] (Luxon)


"Ta cũng tự hỏi ~" (Leon)


Bây giờ nó đã kết thúc, kết quả đã ổn định thành một thứ mà tôi mong muốn mặc dù hơi khác một chút.


"Bây giờ, ta đang nghĩ đến việc khởi hành một cuộc phiêu lưu mới vì lợi ích của cuộc sống mới của một tên mob như ta, nhưng, ngươi nghĩ sao?" (Leon)


[Tôi sẽ đồng hành cùng ngài, Chủ nhân. Bởi vì, ngài sẽ không thể làm gì nếu không có tôi.] (Luxon)


"Thô lỗ quá đấy!" (Leon)


Khi tôi rảnh rỗi, hãy tận hưởng một chuyến du ngoạn trên bầu trời bằng Luxon.


Tôi đã chịu đủ rồi.


Đợi một chút. Mọi chuyện ở nhà giờ cũng ổn định rồi. Anh hai ── không.


Giờ đây, anh cả Nicks đã vui mừng được trở thành con cả và trở thành người thừa kế.


Tôi chỉ có thể giúp anh ấy đến thế thôi.


"Cuộc sống của ta đang bắt đầu." (Leon)


[Nó vẫn chưa bắt đầu cho đến bây giờ sao?] (Luxon)


Nghĩ lại, nhiều chuyện đã xảy ra kể từ khi tôi suýt bị bán cho một mụ phù thuỷ già nua biến thái và mọi thứ đều trở nên rối ren.


"Đầu tiên ta phải tốt nghiệp học viện. Eh? Liệu học viện có được mở lại không nhỉ?" (Leon)


[Tôi chưa xác nhận điều đó, nhưng với điều kiện vốn, tôi nghĩ nó sẽ không thể hoạt động như trước ngay cả khi nó được mở cửa trở lại.] (Luxon)


Trong khi tôi đang nói chuyện với Luxon, có một tiếng gõ cửa và lúc cánh cửa mở ra.


Livia vội vàng chạy vào trong.


"Leon-san, cậu đã bỏ làm quý tộc rồi sao!?" (Livia)


Livia hết hơi. Tôi nói "Cái gì, cậu đã nghe về nó rồi sao?" Và bảo cô ấy ngồi xuống.


Nhưng có vẻ như Livia sẽ không ngồi cho đến khi tôi giải thích mọi chuyện cho cô ấy.


"Tử tước thuộc hạng 4 hạ lưu trong toà án không phù hợp với tớ ngay từ đầu. Tớ cũng đã từ bỏ lãnh thổ của mình, vậy nên ngay cả khi tớ có thể trở nên độc lập, tớ sẽ chỉ được coi là hiệp sĩ hoặc thứ gì đó ở cấp độ đó. Chà, dù ít hay nhiều thì tớ cũng sẽ được coi là hiệp sĩ." (Leon)


"Nh, nhưng, điều đó thật kinh khủng mặc dù Leon-san đã làm việc chăm chỉ như vậy. Ngay cả Angie cũng thực sự ..." (Livia)


"Hai người lo lắng cho tớ sao? Không sao đâu, điều này phù hợp với tớ mà." (Leon)


"Không phải vậy." (Livia)


Livia nhìn xuống.


Cô nắm chặt váy của mình và nước mắt cô đọng lại.


"Angie, cô ấy đã quỳ lạy Marie-san vì lợi ích của Leon-san. Bây giờ nó trở thành một vấn đề. Chưa hết, làm thế nào mà chuyện như thế này cũng có thể xảy ra với Leon-san chứ?" (Livia)


"── Ehhhh?!" (Leon)



Angie đã được triệu tập bởi Vince và cô ấy đã bị thẩm vấn về những gì đang xảy ra trong học viện.


Lý do cô được gọi vào một căn phòng bên trong cung điện là vì Vince đang bận giải quyết hậu quả.


"── Ta thất vọng về con." (Vince)


"Vâng." (Angie)


Con gái của một công tước quỳ lạy tại quảng trường của học viện ── và còn gì mất mặt hơn là trước mặt rất nhiều người.


"Những gì con làm đã làm ô nhục danh dự của gia đình chúng ta." (Vince)


"Con hiểu." (Angie)


Cô ấy cúi đầu vì lợi ích của Leon.


Cô không hối hận khi làm điều đó, nhưng đó là một lựa chọn sai lầm nếu cô nghĩ về ngôi nhà của mình.


"Người đàn ông mà con đặt kỳ vọng đã từ bỏ địa vị, uy tín ... và thậm chí cả lãnh thổ của anh ta. Con đã làm ô nhục danh dự của nhà chúng ta vì lợi ích của một người đàn ông như vậy. Con bảo ta nên xử lý con như thế nào đây?" (Vince)


Cô đã được hỏi, nhưng Angie không cố gắng trả lời.


Cô ấy để nó cho Vince quyết định. Ngay cả khi cô ấy phải trả lời...


"Con có nên tự sát không?" (Angie)


"Đó là một cách." (Vince)


Vince nhìn lên trần nhà.


"Ta không thể giữ một đứa con gái như con trong ngôi nhà này. Ta sẽ chuẩn bị một người phù hợp cho con, nên hãy chuẩn bị tinh thần kết hôn đi." (Vince)


Trong tình huống thế này, hình phạt này cũng có thể được coi là nhẹ nhàng.


Khi Angie trả lời "Vâng..." với một giọng nhỏ, Vince mỉm cười.


"Con không quan tâm mình sẽ kết hôn với ai sao?" (Vince)


"Đó sẽ là ai ạ?" (Angie)


Cô ấy không quan tâm nhưng, nếu ít nhất cô ấy không nghe thấy tên thì cô ấy sẽ không thể điều tra người đó.


Vince nói với Angie.


"Có một tên hiệp sĩ ngu ngốc đang cố gắng từ bỏ lãnh thổ, danh dự và thậm chí cả cấp bậc của mình. Hắn ta là một tên ngốc đang nghĩ đến việc nghỉ hưu mặc dù vẫn còn trẻ. Nhưng, con không nghĩ một người như thế sẽ là một người chồng phù hợp với mình sao?" (Vince)


"Otou-sama?" (Angie)


"Ngôi nhà này sẽ chăm sóc tên đó. Ta cũng đã nghe nói về hoàn cảnh của bạn con nhưng, thật tệ là cô gái đó sẽ bị coi như vợ lẽ." (Vince)


Có vẻ như Vince đã biết về mối quan hệ của ba người họ. Ông ấy hẳn đã điều tra kỹ lưỡng.


Vince bật cười khi Angie cúi đầu thật sâu.


"C, cảm ơn cha rất nhiều!" (Angie)


"Hôn ước này vẫn chưa được quyết định. Ta sẽ nói với người đó sau khi..." (Vince)


Khi Vince nói đến đấy, Gilbert chạy vội vào phòng.


"Cha!" (Gilbert)


"Con ồn ào quá đấy!" (Vince)


"R, rắc rối rồi. Leon đang──" (Gilbert)


"BỎ TÔI RAAAAA── TÔI PHẢI LẤY ĐẦU CON NHÓC NÀY!" (Leon)


Tôi đang điên cuồng trong nhà tù dưới lòng đất với tay phải cầm một thanh katana.


Marie đang cầu xin sự sống của mình trong khi run rẩy bên trong buồn giam của mình.


"Đợi đã! Đó không phải lỗi của tôi. Tôi chỉ đùa khi yêu cầu họ quỳ lạy nơi công cộng!"


"Đó là tất cả những gì cô muốn trăn trối sao? Yosh, cho tao thấy cổ của mày. Tao sẽ nhân từ và kết thúc nó bằng một cú xoay người. Yên tâm, nó sẽ nhanh thôi, mày sẽ không cảm thấy đau đớn hay gì đâu." (Leon)


Các hiệp sĩ và binh lính đang giữ tôi lại trong nhà tù dưới lòng đất.


"Hãy bình tĩnh lại đi!"


"Tử tước, hãy bỏ vũ khí xuống!"


"Tôi hiểu cảm giác của ngài, vậy nên bây giờ chúng ta hãy bình tĩnh!"


Marie ở một mình trong nhà tù.


Năm tên ngốc đó đâu rồi?


Việc xét xử của họ đã được quyết định, vì vậy họ đã được đưa ra khỏi nhà tù và ngay bây giờ họ đang bị khiển trách.


Nhưng quan trọng hơn ── cô gái này là người duy nhất tôi không thể tha thứ.


"Tao là một tên ngốc vì đã thương hại mày. Hãy trả giá cho tội lỗi của mày bằng mạng sống của mình đi!" (Leon)


"Anh đã nói với tôi rằng anh sẽ cứu tôi mà!" (Marie)


"Mày nghĩ rằng tao sẽ tha thứ cho mày sau khi khiến Livia và Angie quỳ lạy sao? Tao sẽ phán xét mày ngay tại đây luôn!" (Leon)


Tôi kéo các hiệp sĩ và binh lính đến gần song sắt, nhưng sau đó có người chạy vào nhà tù dưới lòng đất với tiếng bước chân ồn ào.


Đó là Livia và Angie.


"Leon-san, đợi đã. Bình tĩnh lại đi!" (Livia)


"Cậu đang nghĩ gì vậy!?" (Angie)


Tôi quay về phía hai người và chỉ về phía Marie.


"── Tớ muốn đầu của con nhóc đó." (Leon)


Cả Livia và Angie đều kinh hãi trước lời nói của tôi.


"Cậu nói muốn đầu của cô ấy sao? ──Leon-san, cậu định làm gì với nó?" (Livia)


Tôi lau mắt bằng tay trái. Tôi cảm thấy có lỗi với hai người, nước mắt tôi không ngừng rơi.


"Tớ sẽ tặng nó cho hai người." (Leon)


"Bọn tớ không cần thứ như vậy nên bình tĩnh lại đi. Mọi chuyện sẽ trở nên tồi tệ nếu cậu làm điều gì đó đấy!" (Angie)


Có vẻ như Angie cũng không cần đầu của Marie.


Các hiệp sĩ và binh lính xung quanh cũng đồng ý với Angie và ngăn tôi lại, nhưng tôi phải làm điều đó với Marie.


Con nhóc này là người duy nhất mà tôi phải tự tay kết liễu.


Kiếp trước tôi đã phải dọn dẹp mớ rắc rối của con bé suốt, nhưng kiếp này, tôi với tư cách là anh trai kiếp trước của nó, tôi sẽ chặt đầu nó.


Trong khi chúng tôi đang làm ồn, Milaine-sama cũng vội vàng đi xuống.


"Leon-kun, đợi đã!" (Milaine)


Năm tên ngốc cũng ở phía sau cô ấy.


"Bartford, cậu có bị mất trí à!?" (Julius)


Tôi không thể chấp nhận việc bị Hoàng tử Julius nói như vậy.


"Không tệ bằng cậu!" (Leon)


Marie khóc và cầu cứu năm người.


"Mọi người cứu em với! Tên này đang cố gắng cắt cổ em!" (Marie)


Greg giữ lấy tay tôi.


"Bartford, một người như cậu! Tôi tuyệt đối không cho phép cậu lấy đầu của Marie!" (Greg)


Chris cũng giữ lấy tay tôi và lấy đi thanh katana của tôi.


"Tôi sẽ không để cậu đặt dù chỉ một ngón tay lên Marie!" (Chris)


Jilk đứng trước nhà tù và nói với tôi.


"Lùi lại!" (Jilk)


Brad nắm lấy đầu tôi để kéo tôi ra khỏi song sắt.


"Ngươi đang gây náo loạn mặc dù quyết định đã được đưa ra đấy!" (Brad)


"Tôi không muốn bị các người nói như vậy! Đủ rồi, buông tôi ra! ──Luxon, LÀM ĐIIIIIII!" (Leon)


Trước khi tôi biết điều đó, những người lính và hiệp sĩ đã bỏ xa tôi với năm người xung quanh tôi.


[Có ổn không?] (Luxon)


"Cứ làm đi! Đừng thương xót cho bất cứ kẻ nào cản đường ta!" (Leon)


[Vậy thì, xin lỗi ──] (Luxon)


Một thứ gì đó nhiễm điện được phát ra từ Luxon và làm chúng tôi tê liệt.


"GYAAAAA!" (Leon, Brad, Greg, Chris, Jilk, Julius)


Tiếng hét của sáu người vang vọng trong ngục tối. Và rồi chúng tôi gục ngã.


"N, ngươi! Giật cả ta ──" (Leon)



Tôi đang ngủ trên ghế sofa khi tôi thức dậy.


Milaine-sama, và sau đó Livia và Angie đang ở gần tôi.


Họ nhẹ nhõm vì tôi đã thức dậy và cũng bực tức.


"Xin chào. Ta tự hỏi điều gì đã xảy ra khi ta nghe nói rằng có một vụ náo loạn." (Milaine)


Tôi đã thử xu nịnh Milaine-sama.


"Milaine-sama── Làm ơn, tôi muốn lấy đầu của Marie." (Leon)


Milaine-sama làm vẻ mặt bối rối. Có vẻ như trái tim cô ấy đang hơi dao động trước lời cầu xin của tôi.


Chiến thuật của tôi để kích thích bản năng làm mẹ của cô ấy đã hoạt động hiệu quả. Nhưng, có vẻ như điều đó không tốt chút nào.


"Ta xin lỗi. Sẽ rất khó để thay đổi quyết định sau khi nó đã được đưa ra. Ta rất tiếc phải nói với cậu điều này nhưng sau nhiều sự giúp đỡ mà cậu đã dành cho họ, thánh nữ đó phải được sống." (Milaine)


Có vẻ như cô ấy đang gặp rắc rối khi tôi nói rằng tôi muốn đầu của con nhóc đó sau khi nó được quyết định đẩy sáu tên ngốc vào một hòn đảo nổi.


Angie đang lo lắng cho tôi.


"Có chuyện gì đột ngột vậy? Chẳng phải cậu muốn cứu họ đến mức thậm chí đã từ bỏ lãnh thổ của mình sao?" (Angie)


"Bởi vì con nhóc đó đã khiến hai người phải quỳ lạy." (Leon)


Tôi nhìn xuống và lẩm bẩm như vậy. Livia cười nhạt.


"Đó là── đó là..." (Livia)


Milaine-sama, người cũng đã thực hiện một lạy dường như biết về vấn đề đó.


"Vậy là Leon-kun không biết. Ta nghĩ rằng cậu biết về nó, vậy nên ta đã yêu cầu giúp đỡ theo cách tương tự." (Milaine)


Marie ngu ngốc đó, cô ta muốn làm gì để gieo rắc sự quỳ lạy trên thế giới này thế?


Tôi ngồi ôm đầu gối trên ghế sofa. Đối mặt tôi như vậy, Angie──.


"Leon, chúng ta có thể nói chuyện một chút được không?" (Angie)


"Hm?" (Leon)


──Khi tôi ngẩng mặt lên, Angie và Livia đang nắm tay nhau.


"Một sự thật tàn nhẫn." (Leon)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro