Tan rã

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Gia Nhậm] Tan rã

*Fic dịch chưa được sự đồng ý của tác giả, vui lòng không đem ra khỏi blog.

Cảnh báo: Có H, chửi thề.

"Có nhớ em không?"

Nhậm Dận Bồng không nghĩ tới Trương Gia Nguyên nhanh như vậy đã xuất hiện ở cửa, tuy là vài chục phút trước chính anh là người nhắn tin cho Trương Gia Nguyên "Đêm nay nhà em hay nhà anh" .

"Anh gần đây rất bận." Nhậm Dận Bồng né tránh ánh mắt trêu đùa của Trương Gia Nguyên, tránh thoát vòng tay của hắn. Trương Gia Nguyên không thèm để ý anh làm mặt lạnh, càng nghiêng người tiến đến, từng bước một ép sát anh, thời điểm Nhậm Dận Bồng thối lui đến mép giường Trương Gia Nguyên bắt đầu hôn anh.

Nhậm Dận Bồng rất nhanh đem quần áo hai người lột sạch sẽ. "Lên giường".

"Bao cao su đâu? " Trương Gia Nguyên quét mắt nhìn đầu giường.

"Không có thời gian mua, cứ như vậy làm đi !. "

"Không sợ phiền phức à? " Trương Gia Nguyên đem Nhậm Dận Bồng đẩy ngã trên giường, ngón tay trực tiếp đâm vào phía sau anh, vách tràng so với trong tưởng tượng càng mềm hơn, hắn ác liệt mà nhét toàn bộ vào khuấy động, bên trong phát ra tiếng nước lách tách, "Không phải nói không có thời gian, vậy mà đã tự chuẩn bị rồi, Bồng Bồng cứng miệng quá. "

"Mẹ nó, nói nhảm nhiều thế" Nhậm Dận Bồng nhỏ giọng mắng một câu thô tục, nỗ lực nhịn xuống, thúc giục, "Vào đi"

Trương Gia Nguyên thuần thục tách hai chân của anh đâm vào, cảm giác sung sướng xâm chiếm khắp thân thể, hắn rất nhanh đẩy nhanh tốc độ, bóp chặt thắt lưng Nhậm Dận Bồng thật sâu đỉnh vào trong anh. Nhậm Dận Bồng mặt chôn trong gối đầu phát sinh rên rỉ nặng nề, anh lúc này thường không nói lời nào, tiếng kêu cũng rất kiềm nén, toàn thân không được tự nhiên so với dáng vẻ bình thường lãnh đạm càng khiến người ta muốn bắt nạt. Trương Gia Nguyên đè lên anh đổi một góc độ trực tiếp đâm vào địa phương yếu ớt nhất trong nội bích, Nhậm Dận Bồng bị hắn đâm đến chợt chấn động, từ trong gối đầu ngẩng mặt lên, thở hổn hển một hồi quay đầu trừng hắn: "Em đang cưỡng gian sao, đau muốn chết."

Trương Gia Nguyên liếm liếm lỗ tai Nhậm Dận Bồng, động tác của hắn làm lỗ tai Nhậm Dận Bồng đỏ bừng, nếu không phải là đã sớm quen thuộc thân thể này sẽ có phản ứng gì, Trương Gia Nguyên thực sự cho là mình đang cưỡng gian người ta.

"Không dùng chút sức lực làm sao có thể khiến anh thoải mái."

Nhậm Dận Bồng còn muốn mắng hắn, Trương Gia Nguyên lại nắm cằm ngăn chặn miệng anh, thân thể Nhậm Dận Bồng vẫn là thành thật nhất, hắn lười nghe cái miệng kia phun ra một đống câu chửi Trùng Khánh thô tục.

Đầu lưỡi hai người ướt át quấn quít cùng một chỗ, thời điểm Nhậm Dận Bồng bị hôn rất hưởng thụ, tuy là Trương Gia Nguyên mỗi lần chơi anh đều không khống chế lực đạo, khiến cho anh ngày hôm sau toàn thân đau nhức, nhưng hôn môi lại rất ôn nhu.

Hôn môi. Anh nhớ tới lần đầu tiên hai người hôn nhau, Trương Gia Nguyên vừa hung vừa ngoan cắn môi anh, một bên cắn một bên bóp cằm anh, làm cho khớp hàm anh đau không thể không mở miệng. Trước đây cũng từng bị hàng xóm, thân bằng hảo hữu hôn qua, nhưng đó là lần đầu tiên Nhậm Dận Bồng để cho người khác đem đầu lưỡi với vào trong miệng mình, không có ngây ngô cùng xấu hổ của nụ hôn đầu, anh vừa đau lại hít thở không thông, còn rất nhếch nhác, nước bọt chảy đầy cằm. Mà Trương Gia Nguyên vào lúc kết thúc nụ hôn như cực hình lại lộ ra nụ cười kinh người, trực tiếp tách hai chân Nhậm Dận Bồng ra, không cho anh một chút thể diện.

Thật hận, thật là ghê tởm, thời điểm Trương Gia Nguyên ly khai khoang miệng Nhậm Dận Bồng liền dùng sức cắn hắn, Trương Gia Nguyên đau đến hít một ngụm khí, đầu lưỡi liếm môi dưới, biểu tình có chút căm tức: "Đau... Chảy máu rồi, Nhậm Dận Bồng. "

Nhậm Dận Bồng nở nụ cười, hỏi: "Thích không?"

"Vẫn như vậy, kỹ thuật hôn môi của anh luôn rất dở. "

"..." Nhậm Dận Bồng biểu tình cứng ngắc, nhớ tới điều gì đó lập tức nghiêm mặt,"Lần sau hẹn bạn giường hôn tốt một chút ấy."

Trương Gia Nguyên thoạt nhìn rất hưởng thụ anh như vậy, hài lòng buông khuôn mặt Nhậm Dận Bồng ra: "Nào có những người khác, em chỉ luyện hôn với anh. "

Chẳng biết thật giả thế nào nhưng Trương Gia Nguyên lại nói rất lưu loát, có đôi khi Nhậm Dận Bình ở trước màn hình nhìn hắn, Trương Gia Nguyên thuần thục cùng Châu Kha Vũ đút bánh ga-tô cho nhau, hoặc là thời điểm phỏng vấn nhìn chằm chằm Lâm Mặc không rời mắt, trước đây Trương Gia Nguyên đều đối với anh làm qua, hiện tại lại dùng những cách này xào cp với người khác. Nhậm Dận Bồng cũng không rõ ràng lắm Trương Gia Nguyên ngày hôm nay đến tột cùng đã nói những lời này với bao nhiêu người, hiện tại lại đem tới lừa anh.

"Em làm nhanh lên một chút được không, anh thực sự rất đau."

Nhậm Dận Bồng nói xong cũng cảm giác lực đạo trong thân thể ôn nhu hơn rất nhiều, đâm đến điểm nhạy cảm lại như gãi không đúng chỗ ngứa, Nhậm Dận Bồng khó chịu giật giật, Trương Gia Nguyên lẩm nhẩm một câu thô tục. "Kẹp thật chặt, Bồng Bồng. "

"Cút đi!" Nhậm Dận Bồng rốt cục mắng ra miệng.

"Sinh khí? Làm xong em cút ngay." Trương Gia Nguyên đem tâm tình của hắn cũng thể hiện ra, thoạt nhìn như không thèm quan tâm chút nào. Lời này cùng Trương Gia Nguyên hở một chút là tay chân luống cuống dỗ dành anh trong quá khứ thật khác xa nhau, Nhậm Dận Bồng trong lòng không hiểu sao thật buồn bã, ghé vào trên gối đầu im lặng rơi lệ.

"Đừng khóc mà, Bồng Bồng, đừng khóc." Trương Gia Nguyên đem Nhậm Dận Bồng lật lại lần nữa tiến vào trong anh, cúi người hôn lên ngón tay đang che mắt của anh.

Lại là bộ dạng này. Cho dù không phân rõ chân tình hay giả ý, Trương Gia Nguyên vẫn nhẫn nại dỗ anh, Nhậm Dận Bồng đem mắt che càng chặt hơn, cảm giác Trương Gia Nguyên không phải là thật lòng.

Có thể là vì anh khóc, lần này Trương Gia Nguyên làm cũng coi như là ôn nhu, Nhậm Dận Bồng không biết từ lúc nào liền cao trào, phía trước phía sau đều dính dấp tinh dịch.

"Còn sức để tẩy rửa không?" Trương Gia Nguyên ngồi bên giường nhìn anh.

"Không có khí lực" Nhậm Dận Bồng nhắm mắt lại, anh luôn có thói quen né tránh nhìn thẳng vào Trương Gia Nguyên.

"Vậy làm sao bây giờ? Em phải cút a "

Mẹ nó, lúc này sao lại nghe lời thế. Nhậm Dận Bồng hổn hển, bò xuống giường chuẩn bị đi vào phòng tắm, mới vừa dậy đã bị Trương Gia Nguyên đỡ lấy, trực tiếp bị ôm ngang đi phòng tắm.

"Đùa thôi, em giúp anh tắm."

"Bạn giường không cần làm tới mức này." Nhậm Dận Bồng từ trong ngực hắn nhảy xuống đất, đồ vật từ trong hậu huyệt chảy ra, một đường từ bắp đùi trượt đến đầu gối, anh càng chán ghét.

"Chỉ làm bạn giường anh hài lòng không?" Trương Gia Nguyên ôm cánh tay dựa cửa phòng tắm nhìn anh.

Lời nói ám muội này Trương Gia Nguyên rốt cục cũng nói ra khỏi miệng, nếu như Nhậm Dận Bồng là thật sự chán ghét, có thể giống như Trương Gia Nguyên không tim không phổi đáp trả lại hắn. Thế nhưng anh lại lảng tránh cố gắng tìm một câu để nói: "Thứ kia của em làm anh rất hài lòng."

Trương Gia Nguyên lập tức dán lên sau lưng Nhậm Dận Bồng, thổi vào lỗ tai anh: "Thoả mãn à? Lại sung sướng thêm một lần nữa được không? "

"... Tới đi."

Tiếp đó Nhậm Dận Bồng bị đặt lên bồn rửa tay, đá cẩm thạch làm anh cảm thấy vừa cứng vừa lạnh, không thoải mái như ở trên giường. Trương Gia Nguyên đem anh ấn vào gương, Nhậm Dận Bồng không có chỗ bám, chỉ có thể đem hai chân quấn trên lưng Trương Gia Nguyên bảo trì cân bằng.

"Nhậm Dận Bồng, anh bây giờ hấp dẫn lắm"

Nhậm Dận Bồng hiện tại đang quay lưng vào gương, anh không nhìn được, nhưng trên cửa kính vẫn phản chiếu hình ảnh của mình. Khóe mắt đỏ bừng hàm lệ, thân thể cũng bị Trương Gia Nguyên vừa cắn vừa hôn lưu đầy ấn ký. Nhậm Dận Bồng cúi đầu nhìn thoáng qua, trên ngực có một vết sẹo, Trương Gia Nguyên không biết vết sẹo này từ đâu mà có, liền ở trên vết sẹo lưu lại một dấu răng rất sâu. Anh cùng Trương Gia Nguyên đều chảy không ít mồ hôi, ôm Trương Gia Nguyên cũng liên tục bị trượt tay. Dương vật Nhậm Dận Bồng cứng rắn mà đâm vào bụng dưới Trương Gia Nguyên, Trương Gia Nguyên không nhịn được sờ một cái.

"Nhậm Dận Bồng thật dâm đãng. Không phải ghét em sao? Làm sao lại cứng rắn thành như vậy?"

Trương Gia Nguyên không quên đối anh nhục nhã một chút, hắn sẽ không để cho Nhậm Dận Bồng quá khoái hoạt, Nhậm Dận Bồng chảy hai hàng nước mắt, tự giận mình đóng chặt hai mắt, tiếp theo xoay qua nở một nụ cười khó coi.

"Không thích sao, Trương Gia Nguyên." Nhậm Dận Bồng ôm sát cổ Trương Gia Nguyên, ngậm vành tai Trương Gia Nguyên,"Lỗ tai em đều đỏ."

Lỗ tai Trương Gia Nguyên cũng rất thành thật, ngay lập tức sẽ đỏ hồng. Hắn lầm bầm: "Do... nóng, trong phòng tắm quá chật chội."

Khoái ý trả thù nảy lên trong lòng Nhậm Dận Bồng, anh ngửa đầu dựa vào phía sau, làm Trương Gia Nguyên thấy rõ dáng vẻ chật vật của anh, anh biết Trương Gia Nguyên rất hưng phấn, anh bị đâm đến vừa đau vừa thoải mái. Nhậm Dận Bồng không ngừng thở dốc, khiến chính mình càng thêm chật vật: "Bên trong anh có thoải mái hay không, Trương Gia Nguyên? Ân... Lại dùng lực một chút... "

Trương Gia Nguyên hít sâu một cái, miệng không biết là đang cười hay là đang nghiến răng nghiến lợi: "Thoải mái, anh kẹp chết em rồi bảo bối, anh con bà nó thật chặt. "

"Em đâm sâu nữa vào... Làm anh phát điên đi"

"Anh thật biến thái." Trương Gia Nguyên hôn lên giọt nước mắt rớt xuống của Nhậm Dận Bồng, dùng toàn bộ khí lực, vừa nhanh vừa độc mà nghiền điểm nhạy cảm của anh. Nhậm Dận Bồng cảm thụ được vui vẻ mãnh liệt, tầm mắt mơ hồ không rõ nhưng vẫn nỗ lực muốn nhìn rõ biểu tình của Trương Gia Nguyên: "Em thích không? "

Trương Gia Nguyên không trả lời, trầm mặc đâm thật sâu vào người Nhậm Dận Bồng, Nhậm Dận Bồng cắn răng níu lấy tóc Trương Gia Nguyên, đem hắn từ đầu vai của mình kéo lên, không buông tha hỏi: "Trương Gia Nguyên, em yêu thích anh sao?"

"Thích." Trương Gia Nguyên sờ mặt của anh, lòng bàn tay vuốt nhẹ lên má, "Em đương nhiên thích Bồng Bồng "

Mẹ kiếp. Nhậm Dận Bồng đem hai chân quấn chặt lên người Trương Gia Nguyên: "Dùng sức chơi anh, Trương Gia Nguyên. "

"Kêu em, Nhậm Dận Bồng." Trương Gia Nguyên ôm chặt Nhậm Dận Bồng, như thể muốn đem bản thân khảm vào thân thể mềm mại này, "Kêu dễ nghe một chút. "

"Em biến thái sao, có cái gì thú vị." Nhậm Dận Bồng cắn bả vai hắn.

"Làm sao chứ, này không phải rất bình thường sao"

"..." Nhậm Dận Bồng nhận mệnh cánh tay tựa như dây leo ôm chặt sau lưng Trương Gia Nguyên, nhẹ giọng gọi, "Lão công."

Trương Gia Nguyên cảm thấy rất hài lòng, ở bên tai Nhậm Dận Bồng trầm thấp cười: "Anh lúc này là thành thật nhất."

Ôn tồn chốc lát làm cho Nhậm Dận Bồng ý loạn tình mê, qua quýt gật đầu, nói tiếp: "Lão công, sâu hơn một chút, anh muốn em"

"Bị làm hôn mê thì đừng trách em. "

Trương Gia Nguyên đè xuống bắp đùi Nhậm Dận Bồng, hạ thể hai người bị tinh dịch làm loạn thất bát tao, Nhậm Dận Bồng ướt mềm dung nạp Trương Gia Nguyên thô lỗ, ra vào liên tục phát ra tiếng nước. Anh run rẩy dữ dội, tuy đã vui vẻ một lần nhưng Trương Gia Nguyên thể lực đáng sợ giống như vĩnh viễn sẽ không dừng lại, hô hấp thô trọng giống như dã thú đánh vào lỗ tai cùng bên cổ Nhậm Dận Bồng, Nhậm Dận Bồng co ro bám vào trên người Trương Gia Nguyên, trong nháy mắt ý thức liền bị sóng triều vây khốn.

Lúc Trương Gia Nguyên phát tiết xong muốn lui ra ngoài anh mới khôi phục lại ý thức một chút, vừa rồi làm mãnh liệt quá, anh lúc này mới cảm giác được đau nhức, mềm tiếng nói: " Em trước đợi một chút đừng nhúc nhích..."

"Em thượng giường đều không có cái thói quen này." Trương Gia Nguyên không chút lưu tình rút ra ngoài, cự căn ướt sũng kéo theo một luồng dịch trắng, làm cho Nhậm Dận Bồng một trận tức giận.

"Anh thật không còn sức rồi, giúp anh tẩy rửa đi" Nhậm Dận Bồng vô lực mà dựa vào gương, bên trong bị bắn hai lần, hiện tại tinh dịch chảy ra không thể khống chế.

Bọn họ cũng không tính là người rảnh rỗi, làm tình cũng là tranh thủ thời gian rảnh, làm xong hai lần ngay cả Trương Gia Nguyên đều cảm thấy có chút mệt mỏi, trực tiếp ôm Nhậm Dận Bồng đi tắm. Nhậm Dận Bồng ôm cánh tay hắn thật chặt, một lát, anh hỏi một câu: "Có phải hay không cao hơn?"

"Đúng vậy, căn bản cũng không muốn cao quá." Nhậm Dận Bồng hiếm khi ngoan ngoãn, Trương Gia Nguyên tâm tình không tệ, dọn dẹp xong lại đem người ôm trở về trên giường.

"... Không cho phép cao quá." Nhậm Dận Bồng mở mắt, ngây thơ nói một câu, giận dỗi giống như ngày trước. Trương Gia Nguyên vui vẻ, câu lấy cằm anh: "Vậy anh cắt chân em đi!. "

Nhậm Dận Bồng lại lâm vào một trận trầm mặc, một lát sau từ từ nói: "Anh không nỡ "

Bầu không khí có điểm quá tương thân tương ái rồi. Nhậm Dận Bồng lúc ý loạn tình mê lại vô thức thừa nhận bày tỏ, thời điểm nói chán ghét hắn lại không lưu tình chút nào, lúc này Trương Gia Nguyên cũng không muốn làm cho anh quá dễ chịu, hắn nhặt quần áo dưới đất lên mặc vào người, khôi phục lại bộ dáng lúc vừa mới tới.

"Em muốn đi?"

Nhậm Dận Bồng không hỏi thì thôi, vừa hỏi Trương Gia Nguyên lại không nhẫn tâm khiến anh khó chịu, ngừng một chút liền hỏi ngược lại: "Anh không muốn em đi sao?"

Nhậm Dận Bồng lần nữa quay đầu tránh ánh mắt Trương Gia Nguyên, cúi đầu nói: "Không muốn thì em sẽ lưu lại sao?"

"Anh muốn thì em sẽ ở lại" Trương Gia Nguyên ngồi trở lại trên giường, trông thấy ánh mắt Nhậm Dận Bồng hiện lên vẻ mong đợi, tựa như ngày đó ở Minh Nhật chi tử chờ người ta phát bánh ga-tô cho vậy, muốn nói lại dè dặt không dám. Trương Gia Nguyên mềm lòng, hắn có thể chịu được Nhậm Dận Bồng chán ghét hắn, nhưng lại không nỡ đối Nhậm Dận Bồng thương tổn. Hắn kiên trì hỏi lại Nhậm Dận Bồng: "Không muốn em đi, chính là anh thích em phải không?"

Kỳ thực biểu hiện của Nhậm Dận Bồng đã rất rõ ràng rồi, nếu không... Quan hệ bạn giường vặn vẹo của hai người bọn họ căn bản sẽ không có lần thứ hai, Trương Gia Nguyên chính là muốn nghe anh thừa nhận. Nhậm Dận Bồng cũng không khiến hắn phải chờ quá lâu, như là lại muốn khóc, nhắm mắt lại gật đầu: "Thích."

"Thật châm chọc mà, Nhậm Dận Bồng, thời điểm em thật tình chân ý đối đãi anh lại chê em ghê tởm." Trương Gia Nguyên ôn nhu sờ tóc Nhậm Dận Bồng, "Không phải anh chỉ thích để nam nhân làm sao !?"

Nhậm Dận Bồng không có tức giận xông lên đánh nhau, thậm chí rất bình tĩnh, khiến cho Trương Gia Nguyên cảm thấy một tia khác thường. Nhậm Dận Bồng liếc hắn một cái, nói: "Em có thuốc lá không? Anh muốn hút một điếu."

"Em tưởng anh không hút thuốc lá, đây." Trương Gia Nguyên thuần thục kẹp ra một điếu thuốc đưa tới, Nhậm Dận Bồng không có cầm, mà trực tiếp dùng miệng ngậm, đôi môi bị hôn phiếm hồng làm lòng Trương Gia Nguyên lại một hồi ngứa ngáy.

"Lửa." Nhậm Dận Bồng sai bảo hắn, Trương Gia Nguyên nhất thời có điểm tức giận, nhưng vẫn là theo thói quen hầu hạ anh đốt thuốc. Thời điểm thầm mến hầu hạ, thời điểm làm bạn giường cũng hầu hạ, hắn đối Nhậm Dận Bồng hầu hạ như vậy, lại bị người ta vô số lần nghiêm mặt mắng hắn ghê tởm.

Trương Gia Nguyên thu hồi bật lửa, thuận tiện căn dặn: "Đừng sặc. "

Vừa dứt lời Nhậm Dận Bồng bắt đầu ho khan, vừa nhìn chính là không biết hút thuốc lá, Trương Gia Nguyên từ trong miệng anh rút đi điếu thuốc lá, dụi vào gạt tàn vừa nói: "Vậy mà còn đòi. "

"Sau khi em đi, anh từng thử một lần thuốc lá của em." Nhậm Dận Bồng ho khan thêm lần nữa. Trương Gia Nguyên thấy trên ngực anh vết sẹo kia rõ ràng là thuốc lá làm bỏng, bên trên còn có dấu răng chính mình cắn chưa có tan. Vốn cho là không biết dã nam nhân nào lưu lại trên người anh, hắn còn âm thầm tức giận cắn đến rất nặng, hiện tại tiền căn hậu quả liền rõ ràng.

"Sẹo khi đó lưu?"

"Đúng vậy."

"Không đau sao?"

"Đau chứ," Nhậm Dận Bồng biểu tình giống như đang nhớ lại, vươn tay sờ vết sẹo kia, "Rất đau."

Trương Gia Nguyên nhìn bộ dáng Nhậm Dận Bồng bây giờ, hầu như có thể tưởng tượng ra Nhậm Dận Bồng bị sặc khói ho khan lại đem tàn thuốc đè vào trên người, trong lòng bỗng nhiên bắt đầu quặn đau: "Đừng làm như vậy, em đau lòng."

"Khi đó em không phải lôi kéo anh bán hủ, thật buồn nôn, Trương Gia Nguyên, anh khi đó thật hận em." Nhậm Dận Bồng vừa mở miệng làm ôn nhu của Trương Gia Nguyên biến mất không còn một chút.

"Cho nên? Càng buồn nôn rồi?"

"Phải." Nhậm Dận Bồng gật đầu, "Nhưng là anh càng đáng buồn nôn hơn."

"Thật sâu sắc, Bồng Bồng." Trương Gia Nguyên cười nhạo anh.

Nhậm Dận Bồng nhìn Trương Gia Nguyên, vẻ mặt của anh đột nhiên rất trịnh trọng, có chút khẩn trương.

"Xin lỗi."

Trương Gia Nguyên ngây tại chỗ, nhìn Nhậm Dận Bồng khẽ mở miệng nói: "Xin lỗi"

Trương Gia Nguyên giương khóe miệng bật cười, lấy nửa điếu thuốc lá trong gạt tàn bỏ vào miệng.

"Lời xin lỗi của anh muộn rồi."

Đầu lọc bị Nhậm Dận Bồng ngậm qua, thời điểm Trương Gia Nguyên hút có một cảm giác ướt át xa lạ. Nhậm Dận Bỗng vĩnh viễn vào lúc mấu chốt chặn đường hắn, làm cho hắn như biến thành kẻ điên. Thật là tồi tệ mà.

Thời điểm Nhậm Dận Bồng ý thức được chính mình phạm sai lầm rất sa sút tinh thần, lúc ở Minh tứ phạm sai lầm liền trốn trong hậu trường khóc, hiện tại Trương Gia Nguyên chưa cho anh đáp án trực tiếp, anh liền rũ đầu xuống giường. Trương Gia Nguyên ban đầu thích anh chính là thích dáng vẻ ngốc nghếch, chưa có trải qua nhân gian hiểm ác.

"Tuy là muộn rồi, thế nhưng vẫn có tác dụng." Trương Gia Nguyên lại nhìn vết sẹo kia, "Dằn vặt chính mình thật bởi vì yêu thích em?"

Nhậm Dận Bồng theo tầm mắt của hắn cúi đầu nhìn sang, cười cười: "Em cảm thấy anh tại sao muốn hút thuốc lá của em?"

"Hử? Nói nghe xem." Trương Gia Nguyên cảm thấy lời nói của Nhậm Dận Bồng rất là có ý tứ.

"Anh không hút được thuốc, thế nhưng lại quen cái mùi này." Nhậm Dận Bồng nắm tóc, muốn thổ lộ thẳng thắn tình cảm với anh vẫn có chút khó khăn. "Vết sẹo này cũng không phải như em nghĩ anh muốn tự ngược, lúc đó vô thức để tàn thuốc lá rơi trên người, lúc ý thức được đã bị bỏng một vết. "

Trương Gia Nguyên càng nghe càng không thể chịu đựng được, hỏi: "Anh nói những thứ này là muốn làm gì? Để cho em mềm lòng? "

Nhậm Dận Bồng thoạt nhìn lạnh lùng hơn một chút: "Anh không có cái gì đáng giá khiến em mềm lòng, anh cũng không phải học sinh ngoan như em tưởng tượng. "

Phải, đã sớm biết. Trương Gia Nguyên nhấn tắt điếu thuốc lá, tựa ở đầu giường nhắm mắt lại: "Anh thối nát là thật. Em mềm lòng cũng là thật."

Nhậm Dận Bồng đem ga giường vặn thành một bông hoa nhỏ, anh am hiểu nhất chính là dùng trầm mặc trốn tránh vấn đề. Trương Gia Nguyên cảm thấy thật mệt mỏi, một lời chân tình bị cô phụ tạo thành hận ý khó tiêu tan, mà Nhậm Dận Bồng vào thời điểm không thích hợp này thẳng thắn thành khẩn làm cho hắn không còn cách nào thờ ơ. Lúc này hoà giải cơ hồ là sự tình thuận lý thành chương, Trương Gia Nguyên lúc này lại ý thức được bị thua thiệt không dễ dàng buông xuống như thế. Một lúc lâu, hắn chỉ có giống như tiểu hài tử tức giận hỏi ngược lại: "Anh yêu thích em không thể theo đuổi em một lần sao?"

Nhậm Dận Bồng ngẩng đầu, một màn kia tựa hồ là được tha thứ rồi, thần tình kinh hỉ kia khiến cho Trương Gia Nguyên khó chịu. Anh là một kẻ tồi, Nhậm Dận Bồng, anh chỉ biết chơi đùa tâm tình của lão tử. Em sẽ không tha thứ cho anh.

"Từ giờ trở đi anh theo đuổi em, có thể chứ?"

"Tốt." Trương Gia Nguyên cười bằng lòng, "Nhưng mà em cũng không muốn quan hệ bạn giường này chấm dứt, làm sao bây giờ?"

Khuôn mặt Nhậm Dận Bồng ba một cái trở nên trắng bệch, trong ánh mắt tràn ngập không thể tin tưởng. Trương Gia Nguyên vặn vẹo mà cảm thụ được vui sướng, muốn chính là kết quả này a, Nhậm Dận Bồng, anh cũng nếm thử đi! Nếm thử tư vị tình cảm của mình bị người mình thích chà đạp dưới đất.

"Anh thiếu chút nữa đã quên mất... em còn có người khác." Nhậm Dận Bồng cắn chặt môi, khuôn mặt cũng đỏ bừng lên, nhìn qua như muốn khóc.

"Đúng vậy. Bồng Bồng tốt như vậy, sẽ không ngại đúng không?" Trương Gia Nguyên cúi người muốn hôn anh. Nhậm Dận Bồng quay mặt đi, lại bị hắn nắm cằm kéo trở về."Làm sao vậy? Lại ghê tởm à !? "

"Em đang trả thù anh?" Nhậm Dận Bồng rốt cuộc hai mắt cũng ướt át.

"Em không có trả thù anh, em cũng không còn hận anh như vậy." Trương Gia Nguyên săn sóc mà lau nước mắt đang rỉ ra, làm Nhậm Dận Bồng khóc chính là chuyện thú vị nhất nhân sinh đó.

"Em không phải mới vừa nói, chỉ cùng anh luyện hôn môi?" Nhậm Dận Bồng chưa từ bỏ ý định, tiếp tục truy hỏi.

"Thật ngốc mà, bảo bối." Trương Gia Nguyên tiếp tục ác tâm lừa anh, "Em lừa anh, anh làm sao lại tin?"

"Cho nên em ở bên ngoài hẹn hò người khác là thật." Nhậm Dận Bồng gỡ ra cánh tay của Trương Gia Nguyên, dùng chăn lau khô nước mắt, khôi phục thành dáng vẻ lạnh lùng, "Là anh không đủ thông minh, em vẫn là đi tìm một người thú vị hơn mà chơi đi!."

Thoạt nhìn tức giận thật rồi, Trương Gia Nguyên thu hồi tâm tư bất hảo, một lần nữa đem Nhậm Dận Bồng kéo vào trong lòng. "Không đùa anh không đùa anh nữa, em không có bạn giường nào cả."

Nhậm Dận Bồng như trước thờ ơ, nếu như hôm nay tỏ tình cùng xin lỗi bị châm biếm như vậy, vậy anh cùng Trương Gia Nguyên liền thực sự chấm dứt.

Anh chầm chậm đẩy Trương Gia Nguyên ra, nói: "Chúng ta kết thúc mối quan hệ này đi!."

"Làm sao vậy?" Trương Gia Nguyên sờ sờ khuôn mặt Nhậm Dận Bồng, "Không phải muốn theo đuổi em sao? "

"Anh là kẻ tồi, anh lừa gạt em, được chưa?"

Lần này đổi lại Trương Gia Nguyên khuôn mặt trở nên trắng bệch, dáng vẻ quả quyết này của Nhậm Dận Bồng hắn quá quen thuộc, vô số lần hắn chính là bị thờ ơ không còn cách nào rung chuyển này tổn thương. Nhậm Dận Bồng không mắng chửi, làm cho Trương Gia Nguyên căn bản tìm không được khả năng cứu vãn, hắn phiền muộn, rồi lại như đứa trẻ con đùa giỡn lưu manh, "Anh có thể gạt em. Bất quá không thể chấm dứt, Bồng Bồng, em còn muốn thao anh."

"Anh không muốn, anh không cùng em làm."

"Anh muốn cùng ai làm, Bồng Bồng? Con bà nó đều bị em thao hỏng còn muốn tìm nam nhân khác sao?" Trương Gia Nguyên mất hết kiên nhẫn, chợt bóp chặt khuôn mặt Nhậm Dận Bồng. Nhậm Dận Bồng bị đau mà ưm một tiếng, không chịu được nhục nhã, vươn tay cho Trương Gia Nguyên một cái tát: "Em coi anh là cái gì, Trương Gia Nguyên, anh chỉ cho một mình em làm qua."

"Em sai rồi, Bồng Bồng." Trương Gia Nguyên một lần nữa ôm lấy anh. "Em sai rồi, em không có ai khác, em chính là muốn nhìn anh khóc thôi."

"Đừng dỗ." Nhậm Dận Bồng thoạt nhìn tràn đầy mệt mỏi, anh không thoát được vòng tay của Trương Gia Nguyên, chỉ có thể từng chút từng chút gỡ ra ngón tay của hắn.

"Không phải lừa anh, em nói là sự thật, Nhậm Dận Bồng. Đêm nay em ôm anh ngủ." Trương Gia Nguyên tay mới vừa bị đẩy ra liền đổi chỗ ôm lấy anh, giống như làm vậy là có thể khiến anh nguôi giận.

"Trương Gia Nguyên, em không cần dùng phương thức này trả thù anh, anh hiểu rồi. Là anh có lỗi với em trước." Nhậm Dận Bồng không thể giãy ra, không thể làm gì khác hơn là cứng ngắc mặc hắn ôm.

"Em nói là sự thật. Em thích anh, Bồng Bồng."

Nhậm Dận Bồng thở dài, nói: "Anh cũng thích em."

"Em ôm anh ngủ có được không? Bồng Bồng? Lão bà? " Trương Gia Nguyên đã lâu mới lại dùng giọng nũng nịu, Nhậm Dận Bồng không biết đây đối với Trương Gia Nguyên mà nói chẳng khác nào cầu xin.

"Em muốn ôm liền ôm đi !, Bởi vì sẽ không có lần sau."

"Vì sao không có lần sau? Em nghe không hiểu." Trương Gia Nguyên nôn nóng mà đem Nhậm Dận Bồng thả xuống giường, Nhậm Dận Bồng quá thờ ơ rồi, hắn muốn dỗ cũng không biết phải bắt đầu từ đâu.

"Em còn không rõ? " Nhậm Dận Bồng bị hắn náo loạn nửa ngày, phiền toái mà đem Trương Gia Nguyên trên người đẩy ra.

"Em thích anh." Trương Gia Nguyên chống ở trên người anh, nhìn thẳng vào mắt anh.

"Anh cũng thích em." Nhậm Dận Bồng nhìn lại vào mắt Trương Gia Nguyên, hắn hiện tại cùng dáng vẻ lo lắng trước đây thật giống nhau.

"Em biết là thật, Bồng Bồng, em nói cũng là sự thật."

"... Anh không tin."

"Vì sao không tin em?"

"Anh chính là một kẻ tồi, một kẻ xấu xa"

"Bồng Bồng, em sai rồi." Trương Gia Nguyên ghé vào trên người Nhậm Dận Bồng, giống như một con thú nhỏ cọ cọ vào da thịt phơi bày bên ngoài của anh, "Em cũng xấu xa, em ghê tởm, cho nên anh tin em đi"

Lời nói của hai kẻ tồi thì có cái gì đáng tin?. Nhậm Dận Bồng thấy Trương Gia Nguyên gấp gáp giải thích, biểu tình xuất hiện một tia buông lỏng: "Anh không muốn hủy hoại em."

Trương Gia Nguyên lập tức đáp lại: "Anh ở trong lòng em rất tốt... "

"Nghe anh này." Nhậm Dận Bồng ngắt lời hắn, anh biết rõ đây có thể là lần cuối cùng anh có cơ hội thổ lộ tâm ý của mình.

"Anh muốn nói cho Trương Gia Nguyên biết, anh đã thích em từ rất lâu rồi."

Trương Gia Nguyên nhìn Nhậm Dận Bồng, khóe mắt của anh có một giọt nước mắt. Giống như từ rất lâu về trước, mùa hè ở Vô Tích năm đó, thời không như quay ngược trở lại vào khoảnh khắc nước mắt Nhậm Dận Bồng rơi xuống. Trương Gia Nguyên cả buổi tối chỉ nhìn chằm chằm gương mặt Nhậm Dận Bồng, người kia vào lần đầu gặp gỡ đem tên mình nói thành "Đàn cello", dùng một loại yêu thầm tha thiết ngu ngốc chờ đợi ánh mắt anh đáp lại.

Nhậm Dận Bồng nhìn vành mắt Trương Gia Nguyên chậm rãi đỏ lên, nhẹ giọng hỏi lại anh: "Sớm là lúc nào?"

Trương Gia Nguyên năm 18 tuổi đã từng bị người mình yêu từ chối, lại cũng là chính người ấy kéo hắn về năm 17 tuổi cố chấp theo đuổi tình yêu.

Nhậm Dận Bồng ôm lấy gương mặt Trương Gia Nguyên bởi vì trưởng thành mà đã mất đi đường nét nhu hòa, hôn lên môi dỗ dành thiếu niên đang ủy khuất.

"Nhậm Dận Bồng". Trương Gia Nguyên chôn mặt trong ngực anh chậm rãi ngửi mùi đàn hương thoang thoảng, buông xuống tất cả gai góc trở về làm một cậu bạn nhỏ.

"Anh cũng là nhất kiến chung tình sao?"

FIN.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro