Cuối ngày có trận gió mát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

【 Gia Nhậm 】 Cuối ngày có trận gió mát

Tác giả: 金鱼吃金鱼藻吗

Lofter: https://kaerwendexiaoqiuzao.lofter.com/post/4cb332cf_1cc9e7584?act=qbwaptag_20160216_05?act=qbwaptag_20160216_05

( Một )

Xe chạy ven bờ biển, cách một hàng rào là có thể thấy đường ven biển xanh lam, bên kia lại là cỏ dại xoa vào thân xe, từng cụm sinh trưởng tốt.

Cỏ cây phương bắc không tú lệ bằng phương nam, nhưng cũng xanh tươi ướt át, cơn mưa dầm kéo dài càng làm tăng thêm vẻ trơn bóng. Dinh Khẩu ngày hạ thật tĩnh mịch, cỏ dại trong thời gian ngắn đã sinh trưởng rất tốt, màu xanh nhạt trong nắng gắt càng thêm ảm đạm.

Tài xế taxi có chút nhiệt tình, không ngừng dùng giọng nói tràn đầy khẩu âm Đông Bắc cùng người trẻ tuổi đang phát ngốc ngồi ghế sau trò chuyện: "Tiểu tử cậu một mình tới đây nghỉ phép à?"

Nhậm Dận Bồng như vừa bị bắt gặp làm chuyện xấu, môi run run, cuối cùng vẫn là ân ân a a mà đáp lời: "Vâng...... đúng vậy, cháu đi một mình."

"Nghe khẩu âm của cậu, là người phương nam à? Người địa phương nào thế?"

"Trùng Khánh."

"Trùng Khánh a, Trùng Khánh là một nơi tốt, khí hậu cũng rất tốt. Dinh Khẩu của chúng tôi cũng là một nơi rất tốt, ăn chơi gì đều có, thanh niên Dinh Khẩu cũng rất có tinh thần, ở nơi này thêm mấy ngày, cậu sẽ biết..."

( Nhị )

Nhậm Dận Bồng cũng không biết rốt cuộc mình vì cái gì lại muốn một mình tới Dinh Khẩu.

Bốn người Hệ Ngân Hà gần đây bận rộn tham gia tiết mục âm nhạc, bay loạn khắp cả nước. Nhậm Dận Bồng xin muốn gãy lưỡi, Long Đan Ni mới cho anh nghỉ ba ngày.

Kỳ thật Nhậm Dận Bồng ngay từ đầu cũng không rõ ràng lắm bản thân muốn đi đâu, anh chỉ là cảm thấy, mình cần đi ra ngoài thả lỏng, lên mạng xem xét các địa điểm du lịch tới tận nửa đêm, cuối cùng vẫn là ma xui quỷ khiến mà mua vé máy bay đi Dinh Khẩu.

Nói là đi giải sầu, cuối cùng vẫn là đi cái địa phương quỷ quái, cùng người kia có quan hệ. Nhậm Dận Bồng ở trong lòng thầm mắng một tiếng "Đm", một bên quay đầu tiếp tục xem cỏ dại mọc loạn ngoài cửa sổ xe.

Những lời Trương Gia Nguyên nói lúc ấy, dường như vẫn vang vọng bên tai anh.

"Chờ đến khi thi đấu kết thúc em đưa anh đến Dinh Khẩu chơi, chơi hết cả mùa đông, chơi đến tết luôn đi, em mang anh đến nhà em ăn cơm tất niên. Anh chưa từng nhìn thấy tuyết đúng không? Em đưa anh đi trượt tuyết, cùng anh ở trên nền tuyết phóng pháo. Nhưng mà nhé, anh đem pháo đặt trên nền tuyết, đốt lửa xong liền chạy, pháo liền ở phía sau anh bùm bùm nổ tung, trên nền tuyết từng cụm khói trắng, đặc biệt rất vui. Bồng Bồng? Bồng Bồng? Anh vẫn nghe chứ? Để ý em một chút đi Bồng Bồng?"

Lúc ấy anh mới vừa cùng Trương Gia Nguyên ầm ĩ một trận. Mỗi khi cãi nhau người chịu thua trước đều là Trương Gia Nguyên, mặt dày mày dạn bám dính bên người anh nửa ngày, nhìn Nhậm Dận Bồng vẫn là lười nhác không có phản ứng, liền dùng bả vai từng chút từng chút mà cọ Nhậm Dận Bồng rồi lại nói nhảm với anh. Dẫn anh ăn, dẫn anh chơi, Trương Gia Nguyên như đã tính toán hết nửa đời sau cho hai người.

Khi đó Nhậm Dận Bồng còn mềm lòng còn động tâm hắn âm thầm làm nũng, trong lòng thật sự mong đợi viễn cảnh ăn tết hắn nói. Ai ngờ kế hoạch không đuổi kịp biến hóa, biến hóa không đuổi kịp Wajijiwa, không đợi đến hết năm, bọn họ lại bị đóng gói ném tới đảo Hải hoa cách xa Đông Bắc vạn dặm.

Rốt cuộc cái gì làm cho bọn họ biến thành như hiện tại? Nhậm Dận Bồng không nghĩ ra cũng không dám nghĩ. Cứ nghĩ về Trương Gia Nguyên là trong lòng anh lại hỗn loạn, như có gì đó chặn ở ngực, mỗi buổi tối đều là ẩn ẩn đau.

"Tiểu tử, dừng xe ở đây nhé?" Bên kia cửa sổ xe, bờ cát mịn màng, tầng tầng lớp lớp sóng biển, du khách như dệt, nghiễm nhiên là khu vực náo nhiệt.

"Bác à, phiền toái bác đi lên trước một đoạn nữa."

"Lại đi phía trước? Đi nữa sẽ ra khỏi cảnh khu. Phía trên kia phong cảnh không tốt, gió thổi mạnh mà cát cũng cứng, lại ít người, cậu muốn tới đó sao?"

"Phải, chính là chỗ đó, phiền toái bác."

( Tam )

Tài xế nói không sai, ra tới đây mọi thứ như thay đổi hẳn. Nước biển từ xanh lam ôn nhu biến thành màu đen như sắt, bờ cát còn chưa được khai phá, toàn là đá lởm chởm. Gió biển tanh mặn cộng thêm mùi hỗn tạp một khắc cũng không ngừng đập vào mặt, làm anh cảm thấy đau.

Nhậm Dận Bồng tìm một chỗ mát mẻ ngồi xuống. Khắp bãi biển chỉ có một mình anh, xúc cảm lạnh lẽo làm anh cầm lòng không được mà liên tưởng đến tuyết Dinh Khẩu, tuy rằng anh còn chưa chân chính nhìn xem tuyết rốt cuộc là bộ dáng gì, tuy rằng Dinh Khẩu chỉ ở bên anh ngắn ngủi một mùa hè.

"Anh hứng lấy làn gió đêm đã thổi qua em, vậy có tính là chúng ta đang ôm nhau không......" Không cẩn thận đụng phải di động, tiếng ca đột ngột vang lên, giai điệu quen thuộc lướt qua bên tai, Nhậm Dận Bồng rốt cuộc vẫn là suy sụp cúi đầu.

Như thế nào cũng không thể lừa được chính mình, thành phố nhỏ ven biển không có gì đặc biệt, bờ cát cùng bọt sóng cũng rất bình thường, chỉ là bởi vì Trương Gia Nguyên, chỉ bởi vì đây là nơi hắn sinh ra, trưởng thành, hô hấp, sinh hoạt.

Cho nên anh nghĩa vô phản cố mà tới, anh tới cái nơi liên kết chặt chẽ với người anh yêu, tìm kiếm một đáp án.

Anh cùng Trương Gia Nguyên cũng từng có thời điểm yêu đương cuồng nhiệt, cello cùng ghita cộng hưởng với nhau như lý thuyết tình yêu của Plato. Rạng rỡ trước sân khấu, ánh mắt mang theo ý cười, lơ đãng đụng vào đầu ngón tay nhau, tình ý như là như cỏ dại cứ thế sinh trưởng, càng ngày càng lan rộng, diễu võ dương oai. Ký túc xá chỉ có hai người bọn họ, ý loạn tình mê thở dốc rên rỉ, đêm khuya dính nhớp mồ hôi, cùng nhau ghé vào mép giường nhìn bầu trời sao, là bí mật không thể nói ra, cũng là phương thức tốt nhất kể ra tình yêu.

Nhưng bất quá chỉ được nửa năm, anh chỉ có thể nhìn Trương Gia Nguyên cùng Lâm Mặc và Châu Kha Vũ ăn cơm nói chuyện phiếm trêu ghẹo nhau, cùng Phó Tư Siêu Trương Đằng thành lập ban nhạc, Nhậm Dận Bồng không nói được lúc đó trong lòng anh cảm thấy những gì. Rồi chính anh cũng bắt đầu hoài nghi, có phải hay không lúc đó ở Minh Nhật Trương Gia Nguyên cũng chỉ là phối hợp vì hiệu quả tiết mục mà cùng anh xào cp, chẳng qua thuận tay trong tối ngoài sáng mà diễn đến trên giường?

Anh cũng không biết đến tột cùng là anh đem Trương Gia Nguyên xem như người vô hình, hay là Trương Gia Nguyên từ bỏ anh.

Cũng không đuổi kịp nữa, Trương Gia Nguyên sớm đã lướt qua anh đi nhanh về phía trước. INTO1 chính là bệ phóng tốt nhất. Mấy tháng trước anh còn cố ý mang tiểu tâm tư, trong lúc phát sóng trực tiếp giả bộ huyền bí đề cập: "Em hôm nay lúc đi công ty họp có nhìn thấy 'bọn họ'."

Chỉ là nói như vậy liền làm Lung ma sợ hãi, lúc sau nghiêm khắc đem anh giáo dục một phen. Những lời này ở phòng phát sóng trực tiếp chỉ làm dấy lên một cái bọt nước nho nhỏ, sau cũng không ai đề cập đến nữa, không còn ai nhớ đến nửa năm trước anh cùng Trương Gia Nguyên, tất cả đều là ràng buộc cùng gút mặc hư hư thật thật.

Nhậm Dận Bồng lấy hết can đảm diễn một vở diễn, cuối cùng bị trêu đùa cũng chỉ có mình anh.

Hệ Ngân Hà, Sáng Tạo Doanh, chống lưng, Lung môn, ban nhạc Quầng Thâm, INTO1, không đến một năm đã trải qua quá nhiều, hai người đã sớm không quay lại được.

Trương Gia Nguyên là kẻ lừa đảo, lúc trước dỗ anh nói những lời này vậy mà một cái cũng chưa thực hiện, hắn liền như vậy ném anh đi. Nhậm Dận Bồng cuộn thân mình, ôm lấy đầu gối. Thiếu niên ở nơi xa lạ, trong gió biển, khóc đến không thành tiếng.

( Bốn )

Lúc ngẩng đầu lên, trên bãi biển có thêm một bóng dáng thon dài.

Trương Gia Nguyên đứng ngược với ánh trăng dần dần đi đến trước mặt anh, anh thấy không rõ biểu tình của hắn, không biết đã đứng bao lâu.

Nhậm Dận Bồng cả người phát ngốc, thanh âm khụt khịt còn chưa ngừng, liền như vậy mang theo một đôi mắt sưng đỏ ngơ ngác nhìn Trương Gia Nguyên.

"Em như thế nào lại đến đây?" Nhậm Dận Bồng khàn giọng hỏi hắn.

"Hai ngày nay em ở Tần Hoàng đảo ghi âm, không ở Bắc Kinh." Trương Gia Nguyên hỏi một đằng trả lời một nẻo, không đầu không đuôi nói một câu.

"Anh...... Em...... Em như thế nào biết anh tới đây?"

"Siêu Siêu nói anh xin nghỉ ra ngoài."

"Vậy em......"

"Em là như thế nào tìm được anh?" Trương Gia Nguyên chặn đứng câu nói, an tĩnh mà nhìn chằm chằm Nhậm Dận Bồng một hồi lâu, thật lâu sau, mới nhẹ nhàng mở miệng.

"Anh cảm thấy em làm thế nào tìm được anh? Nhậm Dận Bồng? Anh nói xem?"

"Ba người còn lại trong Hệ Ngân Hà, là ai đều có thể nhìn ra anh không ổn. Đang bận rộn biểu diễn anh đột nhiên yêu cầu đi du lịch giải sầu, anh nói anh còn có thể đi đâu? Em không cần tra hành trình của anh, Nhậm Dận Bồng."

"Năm đó chính miệng anh nói anh muốn đi Dinh Khẩu xem biển, còn nói không muốn đến nơi tục khí người đến người đi, muốn tìm một nơi không có người, xem biển sâu, hít gió biển."

"Những lời này chẳng lẽ không phải từ chính miệng anh nói ra? Rốt cuộc là anh xem em như thằng ngốc, hay là chính anh tất cả đều đã quên?!"

Trương Gia Nguyên nhíu mày, đôi tay nắm cổ áo Nhậm Dận Bồng đem anh từ trên bờ cát túm lên, lôi anh đến một tảng đá lớn đè xuống.

Trương Gia Nguyên sức lực thật sự rất lớn, Nhậm Dận Bồng mơ hồ mà nghĩ, chẳng qua lúc trước chưa từng mạnh tay với anh như vậy.

Rốt cuộc vẫn là mình đã đánh mất hắn.

Nhưng nếu anh chịu thua, Nhậm Dận Bồng liền không phải Nhậm Dận Bồng. Chẳng quản nước mắt lại một lần nữa dâng lên, anh vẫn là nỗ lực phản kháng, không phục nhìn chằm chằm Trương Gia Nguyên.

Thất tín giống như pháo hoa, sau khi nổ vang, chỉ còn lại khói trắng lừa dối bay bổng, trên nền tuyết vương lại xác pháo đỏ tươi, dựa vào một chút tươi sáng còn sót lại, chống đỡ đau khổ.

Trương Gia Nguyên căm giận cười cười.

"Nhậm Dận Bồng, nhìn bộ dáng hiện tại của anh xem. Anh có biết không, em hận nhất chính là dáng vẻ đạo đức này của anh?"

"Gặp chuyện gì cũng không nói không giải thích, toàn là em không cần mặt mũi mà cầu anh nói chuyện cầu anh hòa hảo. Dựa vào cái gì em phải tiện như vậy?"

"Chính anh cũng lại đem bản thân biến thành bộ dạng này, sao anh cứng đầu thế? Anh mẹ nó nghĩ mình là đại tiểu thư à, chết cũng muốn giữ sĩ diện?"

"Hay chỉ có thời điểm anh ở dưới thân em xin tha, anh mới có thể chịu thua, hả?"

"Nhậm Dận Bồng, anh thật đúng là kỹ nữ thiếu thao."

Từng lời nói như thanh kiếm có độc, đâm vào trên người Nhậm Dận Bồng. Anh như là mới từ trong nước lạnh vớt ra, run lẩy bẩy, mê mang nhìn người xa lạ trước mắt.

"Bồng Bồng, anh xem, hiện tại nơi này chỉ có hai chúng ta." Trương Gia Nguyên ngữ khí đột nhiên trở nên dị thường ôn nhu vươn một ngón tay chạm lên má trái Nhậm Dận Bồng, phảng phất như là đang thưởng thức đồ vật trân quý nào đó, "Anh nói nếu em ngay tại chỗ này làm anh, có phải thực không tồi? Anh thấy sao?"

Nhậm Dận Bồng sợ hãi.

Kẻ trước mắt này thật giống như bị thần kinh, anh đánh không lại Trương Gia Nguyên, nếu Trương Gia Nguyên thật sự muốn ở chỗ này thượng anh, anh cũng không có biện pháp.

Bị nhục nhã làm anh ghê tởm, xấu hổ, giận dữ, buồn bực, sợ hãi đan chéo vào nhau, anh tựa như một con thỏ bị chấn kinh, cả người run sợ.

Bị nước mưa làm ướt, toàn thân bùn đất, lạnh run mà quỳ rạp trên mặt đất.

Nhậm Dận Bồng đau đớn khóc thành tiếng, trong miệng đứt quãng kêu những tiếng không hoàn chỉnh, không quan tâm mà đối Trương Gia Nguyên hết đấm lại đánh. Trương Gia Nguyên không có phản kích, chỉ là yên lặng ôm sát Nhậm Dận Bồng, tùy ý anh đem nước mắt cùng nước mũi bôi lên quần áo mình.

Nhậm Dận Bồng khóc nức nở như một người điên. Gia giáo được học vào giờ phút này bị ném sạch sẽ, một năm này thống khổ cùng rối rắm theo nước mắt như vỡ đê, xuất hiện, rồi lại bốc hơi.

( Năm )

Cũng không biết rốt cuộc khóc bao lâu, chờ đến khi thanh âm khụt khịt dần dần bình ổn, Nhậm Dận Bồng mới phát hiện, chính mình cuộn tròn trong ngực Trương Gia Nguyên.

Là tư thế thân mật nhất, không muốn xa rời nhất. Giống như trong tiềm thức mong mỏi, quật cường thế nào tranh chấp thế nào, nội tâm vẫn là không bỏ xuống được đối phương.

"Khóc đủ rồi?" Trương Gia Nguyên vuốt ve cánh tay Nhậm Dận Bồng, đem mặt chôn ở sau cổ anh, "Em vừa rồi lừa gạt anh, Bồng Bồng, em chính là muốn hù dọa anh, em vĩnh viễn cũng sẽ không cưỡng bách anh, Bồng Bồng."

Hai người nắm tay, đi trên đường mòn phủ kín ánh trăng.

Toàn bộ quá trình không nói chuyện, nhưng mười ngón tay gắt gao đan chặt vào nhau.

Vào đêm bờ biển càng thêm lạnh lẽo, Trương Gia Nguyên liền đem áo khoác chính mình cởi ra, khoác lên vai Nhậm Dận Bồng.

Nhậm Dận Bồng miên man suy nghĩ, đột nhiên nghĩ đến, Trương Gia Nguyên còn chưa chính miệng thừa nhận hắn thích anh, mà anh cũng như vậy.

Nhưng là không có quan hệ, anh đã minh bạch tâm tư Trương Gia Nguyên, anh biết, Trương Gia Nguyên cũng nhất định minh bạch anh thích hắn.

Tựa như gió biển Dinh Khẩu, từ trên trời thổi tới, làm lạnh lẽo, nhưng cũng thổi ấm toàn bộ ngân hà.

END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro