Vì... em yêu anh...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu Ngày Ấy

Đôi khi muốn trở lại
nơi ta đã bắt đầu
khi ta đã quá yêu nhau
Để một mai khi cách xa
em biết phải làm sao
Hôm nay em hững hờ
hôm nay anh hững hờ
Không ai muốn giữ tay ai
Phải bỏ lại
thói quen bên anh
trở về nơi ta bắt đầu...
...

"Mình chia tay đi."

"Anh Tuấn à... anh đang đùa phải không? Không vui chút nào đâu anh..." Tôi cố gắng nở nụ cười để lấn áp những giọt nước mắt đang trào ra trên khuôn mặt.

"Anh xin lỗi em... Anh tin trên đời này còn nhiều người khác tốt hơn anh để có thể chăm sóc cho em." Anh nói rồi bỏ đi, bản thân tôi cũng chưa biết phản ứng như thế nào cả.

Trời đổ mưa.

Anh cũng đã đi rồi, để tôi một mình ở trong cơn mưa đó.

Phải chăng ông trời cũng đang khóc cho tôi, tiếc cho một mối tình tan vỡ. Tôi cũng đã khóc, khóc rất nhiều những giọt nước mắt của tôi hòa tan vào trong mưa.

Tôi vẫn nhớ cái ngày mà chúng tôi gặp nhau. Hôm đó trời cũng đã mưa to như hôm nay vậy.

Lúc đó tôi đang trên đường đi học về, vì trời mưa nên Tôi phải nấp vào một cửa hàng tạp hóa để trú mưa.

Tôi:
Nguyễn Thúy Hằng sinh ngày 20 tháng 2 vì đầu cung Song Ngư nên tôi thích trời mưa lắm. Tôi cũng có những kỷ niệm riêng với mưa.

Ngày tôi sinh ra là một ngày mưa.

Hôm khai giảng khi tôi vào lớp một trời cũng mưa và...

Lý do thực sự tôi thích trời mưa là vì khi đứng dưới mưa không ai biết tôi đang khóc cả... khi có một người nào đó biết tôi đang khóc thì đó chính là người hiểu rõ và quan tâm đến tôi nhất.

Hiện giờ tôi đang trú mưa với một người con trai. Anh ấy trông đẹp trai lắm, tôi chưa thấy anh ấy bao giờ chắc là mới chuyển tới đây.

Nói thật, bản thân tôi cũng là một đứa mê trai đẹp lắm. Tôi ngay lập tức chủ động bắt chuyện với anh ấy, anh giới thiệu "Mình là Tuấn" trùng hợp thay tôi và anh ấy bằng tuổi nhau.

Hôm sau tôi vẫn đi học như bình thường. Trời lại đổ mưa, năm nay tôi lên lớp 9 rồi, vì là cuối cấp nên thời gian chơi cũng không có nhiều. Nói vậy thôi chứ tôi là một đứa ăn chơi chính hiệu đấy vậy mà chẳng hiểu sao điểm tổng của tôi vẫn cứ cao trót vót mới hay chứ. Mấy đứa bạn thân của tôi cũng ghen tị lắm.

Đang mải mê tám chuyện trên trời dưới đất thì cô giáo bước vào lớp và dẫn theo... Tuấn.

"Nào lớp hôm nay chúng ta có học sinh mới tới. Lớp nhớ giúp đỡ bạn ấy nha. Tuấn em giới thiệu về mình đi."

"Chào mọi người mình là Hoàng Anh Tuấn mong mọi người giúp đỡ." Tuấn vui vẻ giới thiệu.

"Được rồi, Tuấn em muốn ngồi đâu?" Cô Giáo nhẹ nhàng hỏi.

Tuấn không nói gì chỉ đi thẳng đến bàn tôi đặt cặp xuống rồi nói:

"Mình ngồi đây được không?"

"Được thôi..." Tôi lắp bắp trả lời. Tuấn nhẹ nhàng ngồi xuống rồi thì thầm vào tai tôi, "Bạn thả tóc rồi đeo kính trông khác hẳn đó."

Thời gian trôi qua nhanh chóng, Tuấn đã tỏ tình với tôi, ban đầu tôi cũng không đồng ý nhưng rồi cũng chịu thua vì độ dai của Tuấn.

Chúng tôi yêu nhau, dù vậy tôi vẫn không biết là mình có yêu Tuấn thật lòng không. Có thể tôi chỉ coi Tuấn như một người anh trai không hơn không kém mà thôi.

Ở bên anh, tôi cảm thấy được sự ấm áp của con tim nhưng hình như trong đó không hề có một chút giao động nào cả.

Hôm nay, buổi tổng kết cuối năm học lớp 9, Tuấn dẫn tôi đi chơi, đi ăn rồi cuối cùng lại là... một lời chia tay. Lúc này tôi mới biết bản thân mình không yêu anh nhất thời tôi cũng không biết nên nói thế nào.

Thời gian lại trôi theo dòng chảy vô hạn của nó. Tôi giờ đây vẫn nhớ cái ngày mà Tuấn nói lời chia tay. Tôi không hận anh, tôi vẫn giữ những kỉ niệm và những món quà mà anh đã tặng tận sâu tim mình. Ai bảo tôi thích trời mưa làm gì, ngày anh bỏ đi trời cũng đã mưa mà.

Hôm nay lại là khai giảng để bắt đầu một năm học mới. Trời lại mưa lại có những học sinh mới vào lớp tôi là lại là... Tuấn. Con bạn tôi lay lay:

"Ê, Hằng. Đó chẳng phải là Tuấn sao?"

"Không biết nữa... Anh ấy trông khác quá." Tôi trả lời.

"Lớp trật tự nào hôm nay chúng ta có hai học sinh mới." Cô giáo lên tiếng. "Các em giới thiệu về mình đi."

"Chào mọi người mình là Hoàng Tuấn Anh còn đây là bạn mình Hoàng Phong mong mọi người giúp đỡ." Người giống Tuấn lên tiếng.

"Chào." Tên kia thì chỉ nói một câu. Tôi rất ghét những người như vậy cảm giác như mình bị khinh thường ấy.

"Được rồi, hai em ngồi cạnh Hằng nha."

HẢ???

Tôi hét lên... trong vô thức. Hai tên này ngồi ngồi cạnh mình sao?

Thực tế luôn phũ phàng thế đấy. Tuấn vẫn đẹp trai như vậy, tên bên cạnh hắn cũng không kém, chỉ có điều đối với tôi thì tên đó vô cùng đáng ghét.

Câu chuyện đã gặp lại... Tôi và Phong suốt ngày cãi nhau, Tuấn Anh thì lại luôn nói chuyện khiến tôi rất vui... Và rồi như một chiếc đồng hồ quay tròn. Tuấn Anh tỏ tình với tôi, tôi cũng vui vẻ nhận lời vì có lẽ 'Tôi... yêu anh' chắc vậy.

Từ lúc Tuấn Anh tỏ tình với tôi thì Phong ngày càng xa lánh tôi và cuối cùng là biến mất không tung tích. Tôi cố gắng hỏi Tuấn Anh nhưng cậu ấy bảo không biết nên tôi cũng đành chịu.

Thời gian đó tôi chỉ nghĩ về Phong, mặc dù khoảng thời gian khi chúng tôi ở bên nhau không mấy tốt đẹp, lâu lâu tôi lại bật cười vì những trò quái gở của mình luôn khiến Phong tức giận.

Lâu rồi, tôi và Tuấn Anh cũng không còn nói chuyện với nhau thân mật như lúc trước nữa. Rồi ngày đó cũng đến, cậu nói lời chia tay tôi rồi lại mất tích như cách mà Tuấn đã từng.

Một hôm, Cô giáo bước vào lớp thông báo:

"Có lẽ lớp ta phải chia tay với Tuấn Anh và Phong rồi hai bạn ấy từ hôm nay sẽ trở về Mỹ."

Tai Tôi ù đi...

Gì đây?

Tôi ngồi thẫn thờ ngay bàn học.

Họ... rời đi sao?... Sao mình không biết gì vậy?

Ngay lúc tôi không biết làm gì, con bạn bên cạnh lại đập tôi một cái. "Mày không đuổi theo cậu ấy sao?"

Ai chứ...

Bản thân tôi còn không biết mình yêu ai, nhưng giờ thì tôi đã đánh mất nó rồi.

"Người mà mày quan tâm đấy." Nó mỉm cười với tôi rồi lén lút đưa tôi ra ngoài ngay lúc cô giáo không để ý.

"Chuyến bay từ Việt Nam tới Mỹ sắp sửa khởi hành mong các hành khách chuẩn bị."

Phong và Tuấn Anh cùng bước lên và... máy bay cất cánh. Tôi đến muộn rồi. Thế là hết... bây giờ tôi mới nhận ra mình đã yêu Phong từ bao giờ, ông trời thật bất công mà.

Đúng lúc tôi nhận ra tình cảm của mình dành cho Phong thì tôi đã phải rời xa anh mãi mãi. Tôi thẫn thờ bước ra từ sân bay.

*Píp... *Píp... tiếng còi xe từ đằng xa phát ra và...

Rầm...

Tôi ngã xuống, khắp người tôi bắt đầu chảy ra một thứ chất lỏng mà mọi người hay gọi đó là 'máu'.

Trời lại đổ mưa rồi, tôi mỉm cười nhưng đôi mắt lại đang tạo ra những giọt pha lê trắng tinh khiết, rất mặn. Trong lúc mơ màng tôi thấy Phong đang nâng tôi lên để tôi dựa vào lòng anh.

Tôi nhẹ nhàng đưa tay lên lau những giọt nước mắt trên khuôn mặt anh, tôi biết anh đang khóc.

"Phong? Sao đột nhiên cậu lại khóc vậy?"

"Sao cậu lại đến đây chứ? Tôi đang định tìm cậu mà."

"Tìm mình sao?"

"Phải... Mình yêu cậu, yêu nhiều lắm."

"Sao cậu lại khóc rồi." Tôi cười nhẹ.

"Anh không khóc mà." Phong cố gắng mỉm cười.

"Anh không thể giả tạo trước mặt em được đâu vì... em... yêu... anh... mà....." Đó cũng là người cuối cùng của tôi trước khi tôi rời bàn tay khỏi khuôn mặt của anh, tay tôi rơi xuống nền đất lạnh lẽo và ẩm ướt vì trời mưa.

Nhưng sao tôi lại không cảm thấy gì thế này, mọi giác quan của tôi như biến mất vậy.

Tai tôi đã không còn nghe thấy gì nữa rồi, mắt tôi cũng đang dần mờ đi.

Rồi cuối cùng nó cũng nhắm lại và không bao giờ có thể mở ra được nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro