13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yeah
Yeah
Yeah
Your man on the road, he doin' promo
You said, "Keep our business on the low-low"
I'm just tryna get you out the friend zone
'Cause you look even better than the photos

I can't find your house, send me the info
Drivin' through the gated residential
Found out I was comin', sent your friends home
Keep on tryna hide it, but your friends know

I only call you when it's half-past five
The only time that I'll be by your side
I only love it when you touch me, not feel me
When I'm fucked up, that's the real me
When I'm fucked up, that's the real me, yeah

I only call you when it's half-past five
The only time I'd ever call you mine
I only love it when you touch me, not feel me
When I'm fucked up, that's the real me
When I'm fucked up, that's the real me, babe

I'ma let you know and keep it simple
Tryna keep it up don't seem so simple
I just fucked two bitches 'fore I saw you
And you gon' have to do it at my tempo

Always tryna send me off to rehab
Drugs started feelin' like it's decaf
I'm just tryna live life for the moment
And all these motherfuckers want a relapse

I only call you when it's half-past five
The only time that I'll be by your side
I only love it when you touch me, not feel me
When I'm fucked up, that's the real me
When I'm fucked up, that's the real me, yeah

I only call you when it's half-past five
The only time I'd ever call you mine
I only love it when you touch me, not feel me
When I'm fucked up, that's the real me
When I'm fucked up, that's the real me, babe

Hills have eyes, the hills have eyes
Who are you to judge?
Who are you to judge?
Hide your lies, girl, hide your lies
Only you to trust, only you

I only call you when it's half-past five
The only time that I'll be by your side
I only love it when you touch me, not feel me
When I'm fucked up, that's the real me
When I'm fucked up, that's the real me, yeah

I only call you when it's half-past five
The only time I'd ever call you mine
I only love it when you touch me, not feel me
When I'm fucked up, that's the real me
When I'm fucked up, that's the real me, babe

[The Hills - The Weeknd]

---

Tuấn Duy ngửa đầu ra ghế, chậm rãi nhắm mắt lăng nghe từng giai điệu trôi tuột qua tai mình. Con beat một, con beat hai, con beat ba vần vũ chạy sượt qua tâm trí. Hắn ở trong tâm trí của mình, lại chỉ cảm thấy được sự vô dụng cùng bất lực. Những con beat là những chiếc xe bốn bánh đắt đỏ, vô trách nhiệm đâm sâm vào một quán trà nhỏ ở ven đường, gây ra ba cái chết. Chết ai ? Ai chết ? Xin đừng tò mò, vì tang thương đã đủ mệt mỏi lắm rồi. Hắn ở đấy, đứng ngay tại đấy, nhưng chỉ đứng nhìn. Hắn để vuột đi những con beat vào tay những kẻ tên là "Tình huống", dù hắn hoàn toàn có khả năng để thay đổi điều đấy đi.

Nhưng này, hắn hụt hẫng cái gì ?

Mười, hai lăm, hay thậm chí năm mươi con beat, hắn vẫn đang chất thành tệp trên máy, hắn vẫn chưa động vào. Đã bốn năm trôi qua, hắn đã lười biếng đến mức không ngó ngàng đến chúng, vậy thì bây giờ giả nhân giả nghĩa để quan tâm làm chi ? Hay hắn đang chỉ muốn sắm vai một kẻ có lương tri, ắt hẳn cũng mong cầu sự bình lặng trong tâm hồn như bao kẻ khác.

Lại nói về những kẻ khác. Xã hội là tập hợp những kẻ ích kỉ. Này, đừng trông chờ vào thứ gọi là "a selfless good deed", nó và "một túp lều tranh - hai trái tim vàng" cũng viển vông như nhau cả thôi. Sống thực tế một chút nào.

Thế giới là một chiếc lồng nuôi kiến. Những con kiến tham lam. Phải rồi, những con kiến không biết no. Sẽ chẳng có con kiến nào thiện lương, con nào tham đủ nhiều sẽ vượt lên trên những con còn chần chừ với bản chất. Độc đoán hơn tất cả những con tham lam nhất, sẽ là kẻ thống lĩnh đàn. Không cần phải là kiến chúa, dù là kiến thợ hay kiến đực, một khi đã đánh đổi để có được vị trí cao nhất, chúng sẽ sẵn sàng thay đổi cả định danh, chứ khoan hẵng đề cập đến giới tính. Đàn ông hay đàn bà, kẻ tham mới là kẻ mạnh. Phụ nữ muốn bình đẳng chứ gì ? Hãy tham lam nhiều hơn nữa đi, những thằng đàn ông thừa biết các cô có thể làm đến mức nào mà.

Và rồi, bừng tỉnh.

Tuấn Duy hoang mang nhìn xung quanh, bật người đứng dậy khỏi ghế.

Một cảm giác râm ran đáng sợ chạy dọc sống lưng. Hắn nhớ bản thân chỉ vừa nhắm mắt lại, nhưng tay chân cứng đờ như bị bóng đè, miệng ú ớ phát ra tiếng kêu như một con lợn bị chọc tiết.

Hắn bị gì rồi ?

- Mẹ nó.

Hắn buông một câu chửi thề, bật một viên thuốc to xấp xỉ bằng đốt tay ra khỏi vỉ, nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ.

Cảnh phim, hay chính khán giả, dõi mắt theo hắn tuần tự nằm trên giường, vắt ngang chiếc chăn qua eo, chống tay lên trán, đều đều thở. Góc máy rộng thay đổi từ Shallow Focus từ Tuấn Duy sang ly nước đang đặt trên bàn còn in dấu vân tay, bên cạnh là vỉ thuốc rỗng, bên cạnh nữa là một chiếc hộp.

Thuốc ngủ.

---

- Xin chào.

Thanh âm ngọt ngào thả vào không khí.

- Lại gặp nhau rồi.

Thanh Pháp khúc khích cười khi luồng khí man mát mơn trớn da gáy cổ của em, chậm rãi quẩn quanh em thêm vài lần, luyến tiếc rời đi.

Góc quay được phóng rộng ra.

Một chiếc ban công, một người đang ngồi bệt dưới đất, và thế là hết.

Không thêm một ai.

Thanh Pháp thở dài, bần thần nghĩ nghĩ suy suy.

"Giờ này mọi người đã ngủ chưa ? Hẳn Mum đã leo lên đầu ba nằm rồi ..."

Những ý nghĩ vụt chạy, không để lại lời chào nào. Chúng là những chú ngựa chiến, rất hăng máu, rất hiếu thắng, rất độc ác. Chúng quần thảo trên cao nguyên tâm trí của em, đạp lọc cọc lên lớp cỏ non mới nhú, giết chết đi những con vật nhỏ hơn đang chật vật sống cho qua ngày, dù thật ra chúng cũng chẳng biết đấy là ngày hay đêm.

- Khàaa ..

Một tiếng kêu rất khẽ, cùng với cái nhắm tịt mắt của Thanh Pháp. À, em uống.

Thứ cồn nồng của con người, chưng cất qua biết bao thời gian, vậy mà chui vào bụng em chưa đầy hai phút.

Em cười khẩy.

- Đốn củi ba năm, đốt một giờ.

Em lại nghĩ.

Em lại uống.

Nhưng lạ kì, càng uống càng tỉnh, càng uống càng ngộ ra vài điều, càng uống càng đắng, cái chan chát của thức cồn tráng bên trong họng em, lâu dần lại thấy nhạt. Nhạt mất vị rượu, đậm nhiều vị cồn giả.

Em đã bảo rồi, em là người con của miền Tây, em thả cá, em bắt lươn, em lội ruộng, ngày nào cũng như ngày nào. Em bài bạc, em rượu chè, có dịp sẽ có em. Nhưng này, đừng trách em nhé. Em biết uống, em không nghiện. Em chơi, em không cược. Họ bảo em chẳng biết hưởng dụng niềm vui, em bảo em biết điểm dừng.

"Điểm dừng". Hai từ nhẹ tênh, bản chất lại nặng nề đến khó thở. Em biết rằng rượu chè hay tửu sắc chỉ vui khi mất đi "điểm dừng", lúc ấy mới thật sự hay ho. Em luôn nghe rằng cố gắng như không có "điểm dừng" mới thành công, lúc ấy mới thật sự có kết quả. Em đọc được rằng mọi cuộc hành trình nếu mất đi "điểm dừng", lúc ấy mới thật sự có ý nghĩa.

Phải không ?

Và rồi em uống, em uống thật nhiều, uống cho say. Em uống để em quên đi em chỉ mới hai mươi hai, uống để em nhớ ra em còn phải lo kinh tế thay vì đam mê. Em còn uống vì gì ? Em uống vì "điểm dừng". Em đã từng ngần ngại khi đối mặt với "điểm dừng", vậy hôm nay cho em sắm vai kẻ liều đi, cho em thử một lần được say xỉn đến mất đi lý trí. Liệu em sẽ làm ra việc gì ? Hẳn sẽ chẳng nghiêm trọng để ở tù đâu.

Nhỉ ?

Quá tin ở người, hay quá tin ở mình, hay là vì liều, hay là vì tức, hay là vì buồn, hay lại do vui ? Chẳng ai thấu rõ, chẳng ai có mặt ở đấy để hiểu cho em.

Mắc cái kẻ khác thì có lẽ đêm ấy đã có chuyện rồi. Ồ mà thật, có khi đêm ấy kẻ khác lại trần truồng lăm lăm con dao kề vào cổ người khác, chọc kẻ ấy cười thì nó tức nó cứa vào cổ, chọc kẻ ấy buồn thì nó lại càng sầu nó đâm cho một nhát chân.

Nhưng đấy là kẻ khác, còn em ...

Khi Thanh Pháp ngất đi trên ban công hồng hộc gió đêm, em vô tình toả ra thứ hương Cam Chanh của mình, chảy giọt xuống trước cửa nhà, chậm rãi theo dòng chảy của nước chui tọt vào cống, luồn lách qua những đường ống bẩn thỉu, doạ sợ một vài con chuột to như bắp đùi, lanh lợi mò đến nhà một người quen, lén lút rúc vào mũi kẻ ấy.

Kẻ ấy, có ngửi cũng không thể động, có nghe cũng không thể trả lời.

Viên thuốc vẫn còn tác dụng, hẹn gặp hương Cam Chanh vào tám giờ sáng mai.

11|11|2013|Lluvia
"Cho em xin một chút Downtown ..."
Tác giả đọc được rồi, xin cảm ơn các bạn đọc, nhưng tác giả xin phép bỏ chạy, núp bụi chuối.

Tác giả có lời muốn nói: Viết vu vơ vài câu không ai biết, vô tình đăng quà cả FC hay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro