Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên ngoài cỗ xe vuông vức được bọc một lớp lụa màu xanh lam rất nhạt, trên lụa có thêu những bông hoa sen lớn, hoa sen đủ hình dáng, có bông đã nở rộ, có nụ hoa đang nở, ngay cả giọt sương trên lá sen cũng thêu đặc biệt chân thực, quả thực giống như là một bức tranh thủ công mỹ nghệ.

Cửa sổ xe ngựa có hai tầng, một tầng bên ngoài là mấy lan can gỗ, trên lan can còn chạm khắc mấy con chuồn chuồn, tương phản với lá sen thêu bên ngoài toa, tạo thành một bức chuồn chuồn đang vui đùa trong hồ hoa sen. Bên trong lớp cửa sổ là vách ngăn bằng gỗ, hẳn là từ bên trong mới có thể mở ra.

Vân An híp mắt đưa máy ảnh lại gần, nàng nhìn thấy trên lưng con ngựa đen kéo xe khoác một miếng vải màu xanh lam, trên vải dệt ấn hai chữ nàng xem không hiểu, Vân An âm thầm khen ngợi, không nghĩ tới một triều đại có chế độ phong kiến ​​như vậy, hệ thống thương mại đã phát triển tới trình độ này, này còn không phải giống với thương hiệu trên Trái Đất sao?

Vân An đang tập trung chụp ảnh, không lưu ý đến phía sau mình xuất hiện hai gã gia đinh cầm trong tay gậy canh gác, thời gian chỉ tầm một hơi thở gia đinh đã nhào về phía Vân An, một trái một phải dùng gậy canh gác bẻ hai tay Vân An bắt chéo sau lưng.

"Xoảng" một tiếng, tay nải trong tay Vân An rơi xuống đất, chiếc bình đất sét nung thô vỡ thành hai mảnh.

Vân An ăn đau, phản xạ có điều kiện sử dụng kỹ xảo thoát thân trong huấn luyện ma quỷ, hai chân dùng sức đạp một cái, nương theo lực làm một cái lộn mèo, vung tay một cái liền tránh thoát gông cùm xiềng xích.

Mới đầu hai gã gia đinh kia cho rằng Vân An chỉ là khất cái bình thường, muốn đưa nàng rời khỏi nơi này, nhưng thấy thân thủ bất phàm của Vân An lập tức đề cao cảnh giác, vài tên gia đinh còn lại cầm gậy canh gác cũng chạy tới, vây quanh Vân An.

Vân An đứng dang chân trong tư thế phòng thủ, nhưng hai tay lại giơ lên bên tai: "Các ngươi muốn làm gì?"

Một tên gia đinh lạnh giọng quát: "Ngươi cái tên xú khất cái lá gan không nhỏ, dám cản xe ngựa Lâm Phủ chúng ta, muốn làm gì?"

"Đây là hiểu lầm, ta đến hiệu cầm đồ cầm đồ, vừa mới đi ra, không tin các ngươi có thể đi hỏi một chút!"

"Ta phi! Ngươi nghĩ hiệu cầm đồ Thông Quảng là địa phương nào, há là cái gì tang vật đều thu? Ta xem ngươi chính là nghĩ muốn trộm đồ thôi!

Vân An nhíu mày, có chút không vui, lạnh lùng nói: "Cửa liền ở nơi đó, có đúng hay không các ngươi đi vào hỏi một câu liền biết, nhiều người như vậy làm khó một tên khất cái trên đường phố, ta thấy các ngươi cũng bất quá chỉ là tiểu nhân vì hổ tác oai mà thôi!"

"Này, ngươi cái tên xú khất cái này!"

Thấy gia đinh nhấc gậy canh tới gần, Vân An đã nắm chặt nắm đấm, chỉ cần đối phương dám đánh mình, Vân An nắm chắc một chiêu liền quật ngã hắn.

Đúng lúc này, từ phía sau Vân An truyền đến một thanh âm lạnh lùng: "Lâm Phúc, dừng tay!"

"Vâng, Tứ Tiểu thư." Lâm Phúc nhìn phía sau Vân An, lập tức thu hồi khí thế kiêu ngạo vừa rồi, thu hồi gậy canh gác khom người về phía sau lui hai bước.

Một trận gió thổi qua, Vân An xoay người nhìn thấy một thiếu nữ diệu linh từ trên xe ngựa đi xuống, thân xuyên một kiện áo váy bích sắc, trên mặt cũng mang lụa mỏng che đi nhan sắc, lụa mỏng dưới tác dụng của sức gió bay bay, viên chu sa phía dưới mắt phải thiếu nữ như ẩn như hiện.

Thiếu nữ chải tóc chưa lập gia đình, dù bị che mất nửa khuôn mặt không thể nhìn rõ toàn bộ khuôn mặt, nhưng Vân An kết luận vị thiếu nữ này là cực kỳ xinh đẹp.

Nửa bên lụa mỏng này chẳng những không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của nàng, ngược lại còn vì khuôn mặt này mà thêm vài phần thần bí, tinh túy của vẻ đẹp phương Đông đều ở hai chữ "hàm súc", Vân An trước kia vẫn không thể lý giải, hôm nay nhìn thấy vị thiếu nữ này đột nhiên có loại cảm giác bừng tỉnh đại ngộ.

Chủ nhân của chiếc xe ngựa này chính là tiếng tăm lừng lẫy - Lâm Tứ Tiểu thư. Hôm nay là ngày rằm, dựa theo lệ cũ ngoại trừ "Tam Lục Cửu" ba tháng ngày rằm, cùng với tết Nguyên Tiêu, tết Trung Nguyên còn có tết Trung thu ba ngày này, các ngày rằm còn lại Lâm Tứ Tiểu thư đều phải tuần tra tất cả sản nghiệp trong Lạc thành, hiệu cầm đồ này chính là một trong những sản nghiệp của Lâm phủ.

Yến quốc rất nặng nam nữ đại phòng, Lâm Tứ Tiểu thư gánh vác gia nghiệp lớn như vậy của Lâm gia khó tránh khỏi phải hành tẩu hậu thế, người ngoài sẽ không lý giải nỗi khổ tâm của Lâm Phủ, đối với hành vi xuất đầu lộ diện của Lâm Tứ Tiểu thư sớm có chỉ trích, gia đinh Lâm phủ kính yêu gia chủ, mỗi lần Lâm Tứ Tiểu thư xuất phủ đều bảo vệ người kín mít, đặc biệt là loại chuyện ra đường tìm cửa hàng, càng là trước tiên sẽ thiết lập tường người, để tránh Tứ Tiểu thư bị người qua đường dòm ngó.

Nói như vậy, loại phô trương này của Lâm Phủ vừa ra, người đi đường ít nhiều đều sẽ kiêng dè một hai, lại không nghĩ hôm nay đụng phải Vân An không hiểu quy củ......

Lâm Bất Tiện đang ngồi trong xe ngựa nghe rõ tiếng động bên ngoài, ngại thân phận là nữ tử nên Lâm Bất Tiện vốn không muốn ra mặt, nhưng nghe được bốn chữ "Vì hổ tác oai", Lâm Bất Tiện thật sự không thể ngồi yên, Lâm Phủ làm một phương cự giả, coi trọng nhất chính là thanh danh, nếu để cho người có tâm nghe được, không biết muốn bố trí Lâm phủ như thế nào.

Lâm Tứ Tiểu thư không màng nha hoàn khuyên can, khăng khăng ra xe ngựa, lên tiếng ngăn cản Lâm Phúc.

Lâm Bất Tiện mày đẹp nhíu lại, trong đôi mắt đẹp hiện lên một tia phẫn nộ, chỉ vì cách đó không xa ánh mắt của tên khất cái quá mức lớn mật, thẳng tắp mà nhìn chằm chằm vào mình, chính mình tiếp quản gia nghiệp gần ba năm, cũng xuất nhập không ít trường hợp, gặp qua rất nhiều người ngoài, lại không có một người dám đối với mình vô lễ như thế, cho dù là Tri phủ Đại nhân nhìn đến mình cũng lễ ngộ ba phần.

Lâm Bất Tiện tuy không vui, nhưng vẫn chưa lên tiếng trách cứ, chỉ là quay đầu đi, né tránh ánh mắt của Vân An.

"Ngươi cái tên xú khất cái không cần mặt mũi! Xem ta móc đôi mắt của ngươi!" Lâm Phúc không nghĩ tới tên khất cái thế nhưng lớn mật như thế, mạo phạm đến Tiểu thư nhà mình, nhấc chân cho Vân An một đạp.

Vân An bị đạp một cái lảo đảo, lần này nàng cũng không phản kích, chỉ là yên lặng mà ngồi xổm xuống, nhặt chiếc bình đất bị vỡ lên, nhặt hai xuyến đồng xu rơi rụng trên mặt đất cùng đặt ở bên trong, dùng vải đem mảnh vỡ bọc lại ôm vào trong ngực.

Vân An cúi đầu hướng Lâm Tứ Tiểu thư nói một tiếng: "Xin lỗi." Xoay người, chuẩn bị rời đi.

Từ khi xuyên không tới nay, Vân An cũng từng gặp qua mấy vị cô nương, không cẩn thận mạo phạm đến nhân gia, nàng bình thường đều sẽ xin lỗi, nếu gặp phải nam tử trong nhà muốn đánh người, Vân An sẽ bỏ chạy ngay lập tức.

Nàng mới đến, cảm thấy mọi chuyện hiếm lạ, lại không hiểu phong tục Yến quốc, khó tránh khỏi sẽ trêu chọc thị phi, tuy điểm chiến đấu của Vân An cao nhất trong mười ứng cử viên cuối cùng, nhưng nàng chưa bao giờ phát sinh xung đột với người khác, cho dù là ở Tuyền Thôn bị gõ mấy gậy, Vân An cũng chỉ là chạy đi.

Vân An cũng là nữ tử, nàng tôn trọng nữ tử, dù có nhìn Lâm Bất Tiện thêm vài lần nữa, tâm tư cũng thực đơn thuần, tuyệt không phải như gia đinh nghĩ như vậy.

Chỉ là người nơi này không lý giải được lời nói cùng hành động của Vân An......

Vân An không muốn động thủ, dự định hất ngã gia đinh trước mặt này liền đoạt đường chạy trốn.

"Lâm Phúc, để cho hắn đi." Lần này đến phiên Vân An ngoài ý muốn, nàng thật muốn quay đầu lại nhìn biểu tình của nữ tử kia, lúc này đây Vân An khống chế được chính mình.

"Vâng, Tiểu thư." Lâm Phúc trừng mắt mà nhìn, nhường đường cho Vân An đi qua, Vân An ôm bao hành lý vội vàng rời đi.

Từ Nghi đỡ Lâm Tứ Tiểu thư, giận dữ nói: "Tiểu thư cũng quá từ tâm, nên để cho bọn Lâm Phúc hảo hảo giáo huấn tên khất cái kia."

Lâm Bất Tiện thu hồi ánh mắt, thản nhiên nói: "Đi vào đi."

"Vâng."

Vân An chân trước mới vừa đi, tiểu nhị sau lưng liền bưng kiếm đến hậu đường tìm chưởng quầy, bỏ lỡ chuyện xảy ra bên ngoài.

Tuy rằng thanh kiếm này là sống đương, hơn nữa chỉ tốn một lượng, nhưng tiểu nhị làm nghề này cũng có 10 năm, chuyện tương tự đã gặp qua rất nhiều, đại đa số cầm đồ vật đến cuối cùng đều sẽ biến thành chết đương.

Ở Lạc thành, một lượng bạc có thể làm được gì? Ngay cả tiền một gian viện cũng không đủ, nhiều nhất ăn vài bữa cơm mua kiện khéo léo xiêm y thôi, nhưng một khi người không có chỗ trú ẩn, gặp gió mưa rất dễ sinh bệnh, không biết có bao nhiêu người, lang thang lưu lạc, người sẽ không còn.

Lâm Bất Tiện nhìn quầy trống rỗng, quay đầu nhìn lướt qua Lâm Phúc một cái, người sau cao giọng kêu lên: "Người đâu?"

Tiểu nhị nghe được thanh âm vội vàng đi ra, nhìn thấy người tới "Ai u" một tiếng, vòng ra khỏi quầy đi tới trước mặt Lâm Tứ Tiểu thư đánh một cái tiểu vạn, cúi đầu nói: "Tiểu nhân gặp qua Tứ Tiểu thư, chưởng quầy ở gian trong, tiểu nhân liền đi thỉnh."

Chưởng quầy của hiệu cầm đồ đi theo tiểu nhị đi đến đại sảnh, hành lễ cung kính nói: "Tứ Tiểu thư thỉnh vào nội đường, tất cả các khoản sớm đã khép lại, chỉ chờ Tứ Tiểu thư xem qua."

Lâm Phúc cùng Từ Nghi đi theo Lâm Bất Tiện đi tới hậu đường, chưởng quầy thỉnh Lâm Bất Tiện ngồi ghế trên, đem sổ sách đã chuẩn bị tốt từ sớm giao cho Lâm Phúc, Lâm Phúc lại giao cho Từ Nghi, trải qua tay ba người, sổ sách mới đến tay Lâm Tứ Tiểu thư.

Chưởng quầy đứng ở một bên, tuy rằng cúi đầu không nhìn thấy động tác của Lâm tứ tiểu thư, nhưng từ tiếng trang giấy cọ xát khi lật trang có thể suy đoán ra Lâm Tứ Tiểu thư đọc được đến chỗ nào.

Chưởng quầy đúng lúc nói: "Hôm nay, hiệu cầm đồ vào một kiện đồ tốt, còn chưa kịp vào sổ sách."

"Vật gì?"

"Là một thanh kiếm. Tuy rằng là hung khí, nhưng thủ công thực sự hiếm thấy, tiểu nhị liền phá lệ thu, lập tức liền đem đến hậu đường cấp ta xem, cho nên mới không thể nghênh đón Tứ tiểu thư. Toàn Hải tuy rằng còn trẻ, nhưng đi theo cửa hàng đã 12 năm, ánh mắt vẫn phải có."

Toàn Hải là nội chất (cháu trai vợ) của chưởng quầy hiệu cầm đồ, chưởng quầy nhìn như đang báo cáo với Lâm Tứ Tiểu thư, kỳ thật xảo diệu mà đem Toàn Hải đề cập, dựa theo quy củ của hiệu cầm đồ tiểu nhị là không thể dễ dàng rời quầy.

"Đã biết." Lâm Bất Tiện thản nhiên đáp một tiếng, bởi vì trên mặt mang nửa phiến lụa mỏng, nhìn không ra biểu tình của nàng .

"Tứ tiểu thư có muốn xem không? Thanh kiếm kia đích thật là bảo vật khó gặp, ta quản lý hiệu cầm đồ 30 năm, cũng chưa từng thấy qua."

Lâm Bất Tiện khép lại sổ sách, vẫn bình tĩnh nói: "Đã có thể được Đổng chưởng quầy khen ngợi như thế, nói vậy định là một kiện bảo vật, mang lên đi."

"Vâng"

Chưởng quầy nháy mắt một cái, Toàn Hải mang ra một phương trường hộp tới, chưởng quầy đem trường kiếm lấy ra, lui ra phía sau vài bước: "Tứ Tiểu thư, tiểu nhân đắc tội." Nói xong rút kiếm ra.

Một tiếng "chang" vang lên, một đạo hàn quang theo đó tràn ra vỏ kiếm.

Trong đôi mắt đen nhánh của Lâm Bất Tiện xuất hiện vẻ ngoài ý muốn, không khỏi khen ngợi: "Quả nhiên là hảo kiếm."

Chưởng quầy lại ý bảo Toàn Hải lấy ra 3 đồng tiền đặt lên trên bàn, tay cầm trường kiếm bổ thẳng xuống "Rầm" một tiếng, ba đồng tiền vỡ thành sáu cánh văng tung tóe, trên mặt bàn lưu lại một vết nứt.

Lâm Bất Tiện gật đầu: "Chém sắt như chém bùn, quả thực là thần khí."

Chưởng quầy cười đem trường kiếm thu hồi, Lâm Bất Tiện lại hỏi: "Đổi bao nhiêu tiền?"

"Nói đến giá cả này cũng là một nhà kỳ sự, đối phương chỉ đổi một lượng."

"Sống đương?"

"Đúng vậy."

"Tức là sống đương, lẽ ra phải bảo quản thật tốt, người cầm loại bảo vật này rất nhanh sẽ đến chuộc, chớ nên làm bẩn thanh danh hiệu cầm đồ."

"Tứ Tiểu thư có điều không biết, khách nhân đảm đương thanh kiếm này, là một tên khất cái, nghe Toàn Hải nói: Đối phương tuyên bố đây là vật gia truyền, không dám bán cho người ngoài, cho nên chỉ đổi khẩn cấp một lượng, ngày nào đó chắc chắn chuộc lại. Bất quá......"

Chưởng quỹ vừa chuyển lời tiếp tục nói: "Một lượng bạc này ở Lạc Thành có thể làm cái gì? Bất quá là ăn no mấy bữa mua kiện xiêm y mà thôi, cuối cùng chắc chắn biến chết đương. Loại sự tình này tiểu nhân thấy nhiều."

Lâm Bất Tiện nhướng mày, nhớ tới khất cái vừa mới gặp ở cửa, nàng nhớ rõ khất cái trong tay ôm một cái bố bao, từ bên trong bố bao rơi ra hai xuyến tiền đồng......

Nguyên lai hắn thật là khách nhân tới cầm đồ.

*****

Editor: Đã re-edit, cầu đồng bách thả sao <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro

#bhtt