Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dù cho bị nửa câu sau sát phong cảnh, nửa câu đầu phối hợp với y phục trên người Vân An có cảm giác rất hợp lại bổ sung cho nhau.

Địa vị văn nhân ở Yến Quốc phi thường cao, có thể thuận miệng nói ra câu như thế, mặc dù không khảo công danh, tùy tiện đến phủ quý nhân nào, đều có thể giành được một vị trí nhỏ.

Trong những người qua đường không thiếu người có Tuệ nhãn thức châu*, một nam tử trẻ tuổi đi đến bên cạnh Vân An, giơ tay lên ngăn cản một chút, nói: "Huynh đài xin dừng bước." (*" đại khái là con mắt tinh tường, biết nhìn người, phát hiện ra giá trị tiềm ẩn của người ta)

Vân An quay đầu nhìn lại, trước mắt sáng ngời, lập tức điều chỉnh tiêu điểm màn ảnh giấu ở trong nhãn cầu trái, quay chụp nam tử trẻ tuổi.

Nam tử có vóc dáng tương tự như Vân An, từ kiểu tóc có thể thấy hẳn là qua nhược quán chi niên*, nam tử vẫn chưa đội mũ, búi tóc trên đỉnh đầu được cố định bằng một cái vòng tóc bạch ngọc, lại xuyên qua một cây trâm, hai bên đầu trâm đều có một sợi ti thụ màu đen, phần đuôi ti nằm trên vai nam tử. (nhược quán chi niên: 20 tuổi)

Lúc ở Đảo Thời Gian, Tập đoàn B vì muốn giúp các tuyển thủ nâng cao kiến thức lịch sử thuê giáo sư sử học đến dạy, "Thụ" chủ yếu được dùng làm con dấu hoặc ngọc bội ở cổ đại Trái Đất, cũng có dùng làm cố định quan mũ, "Thụ" có màu sắc khác nhau thường đại biểu cho cấp bậc bất đồng thân phận, bố y bá tánh bình thường là dùng không đến.

Cũng không biết cái này có áp dụng ở Yến quốc hay không, Vân An ở trong lòng đặt một dấu chấm hỏi.

Trên người nam tử mặc một bộ trường sam màu xanh nước biển, cổ áo, tay áo, có thêu chỉ bạc. Trên thắt lưng đeo một cái đai lưng rộng ba ngón tay, đai lưng treo hà bao* cùng ngọc bội. (*: túi tiền)

Đi tới Yến quốc 3 tháng, nam tử trẻ tuổi trước mắt này là người mặc y phục cầu kỳ nhất mà Vân An từng gặp, có giá trị nghiên cứu, tự nhiên phải ký lục xuống dưới.

Bất quá, hành vi của Vân An ở Yến Quốc lại là một loại biểu hiện phi thường thất lễ, nụ cười trên mặt nam tử có chút cứng đờ, thân thể căng thẳng không biết phải làm thế nào cho phải.

Vân An lại vòng ra sau lưng nam tử, đôi mắt giống máy quét chụp lại mặt sau của bộ y phục này.

Nam tử có chút hối hận, tự trách mình đã phạm sai lầm, hành vi thô lỗ quái dị như vậy làm sao có thể là hàn môn học sĩ?

Vân An vòng trở lại trước mặt nam tử, mỉm cười hỏi: "Có chuyện gì vậy?" Chụp được một tư liệu sống tốt như vậy làm cho tâm tình Vân An rất tốt, tươi cười tất nhiên là như tắm mình trong gió xuân.

Nam tử nhìn Vân An, cảm giác bị mạo phạm tản đi một chút, trả lời: "Vừa mới nghe được huynh đài thuận miệng nói ra 'Biệt nhân tiếu ngã thắc phong điên, ngã tiếu biệt nhân khán bất xuyên', mạo muội thỉnh giáo câu này là câu hoàn chỉnh hay chưa?"

Tâm Vân An "Lộp bộp" một tiếng, cũng may nơi này là thời không phản chiếu của Trái Đất, hẳn là không có Đường Bá Hổ, bằng không mình có thể phạm sai lầm lớn.

Vân An sờ mũi, đáp: "Bất quá là khất cái nói bậy nói bạ, công tử không cần để trong lòng."

Nam tử kia trước mắt sáng ngời, truy vấn nói: "Tuy chỉ là nửa khuyết, quý ở phát biểu thẳng thắn suy nghĩ trong lòng, tại hạ thập phần thích, đã là huynh đài làm, không bằng thỉnh huynh đài nói ra câu còn lại, kết hợp thành hoàn chỉnh?"

Vân An cảm thấy đầu đại, nàng biết loại tình huống này giải thích chỉ làm cho sự tình càng thêm tồi tệ, đột nhiên linh cơ vừa động, cười "Hắc hắc", lộ ra biểu tình si ngốc, nói: "A ba, a ba a ba, a ba......"

Nam tử kia quả nhiên ngây ngẩn cả người, Vân An thừa dịp cơ hội này bước nhanh rời đi, bất quá nam tử thực mau phản ứng lại, đây là Vân là ra vẻ ngây ngô, đuổi theo.

"Huynh đài xin dừng bước, huynh đài có nguyện ý đến tụ tập ở nhà của ta không, ngươi ta hai người, lấy khúc thủy lưu thương*, uống rượu đối thơ như thế nào?"(*: ngồi ở hai bên bờ suối, đặt chén rượu trên mặt nước, chén rượu trôi đến trước mặt ai thì người ấy ngẫu hứng làm thơ. Sau khi làm thơ xong thì lấy chén rượu đó lên và uống cạn.)

"A ba a ba......" Vân An một lần nữa tăng tốc độ.

Nam tử cũng tăng tốc theo, vội vàng mà nói: "Huynh đài, tại hạ thành tâm tương mời, mong rằng huynh đài chớ có chối từ."

Vân An quay đầu liếc nhìn nam tử một cái, nghĩ thầm: Ta đã như vậy còn không buông tha sao? Chỉ đành hít một hơi, chạy nhanh lên.

Nam tử cũng chạy theo, chỉ là không ra 50 bước liền bắt đầu thở hổn hển, liền "Huynh đài" đều gọi không ra.

Vân An lại dưới đáy lòng cười trộm, gần một năm ma quỷ huấn luyện cũng không phải là luyện không, nàng chính là nữ tử có thể mang balo nặng 35kg tập chạy 5km! Vân An lại một lần nữa tăng tốc, dưới ánh mắt kinh ngạc của nam tử trẻ tuổi, chạy đến khói bay mịt mù.

Nam tử rốt cuộc chạy không nổi, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn Vân An càng chạy càng xa, hắn lớn như vậy vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người chạy nhanh như vậy, càng thêm cảm thấy khất cái này không đơn giản.

Bốn người ăn mặc như gia đinh chạy tới bên cạnh nam tử, mấy người bọn họ đang dỡ đồ ở cửa thành, nghe được giọng của thiếu gia nhà mình, cư nhiên đang đuổi theo một tên khất cái, liền lập tức đuổi theo đến đây.

"Thiếu gia! Chính là bị khất cái kia trộm đồ vật sao?"

"Thiếu gia đừng vội, chúng ta liền đuổi theo!"

Vị công tử trẻ tuổi này vẫy vẫy tay, nói: "Không phải, mấy người các ngươi chưa chắc đuổi kịp hắn. Phái vài người ở trong thành tìm kiếm, sau khi tìm được không được quấy rầy, lập tức hồi phủ bẩm báo."

"Là"

Vị công tử trẻ tuổi này, họ Lý, danh Nguyên, tự Không Cốc. Xuất thân cử nhân, bởi vì mấy tháng trước bị một trận bệnh nặng mà bỏ lỡ ngày vào kinh thi cử, Lý Nguyên là Lý phủ Tam công tử, phụ thân chính là Tri phủ Lạc Thành.

Lý Tam công tử là có tiếng văn si, ngày thường ru rú trong nhà, ở trong phủ cùng quyển sách làm bạn, cho nên đại đa số bá tánh ở Lạc Thành chỉ biết thân phận, cũng không biết tướng mạo.

......

Chỉ chớp mắt, tới tháng 5 ngày rằm, hôm nay là đại phiên chợ ở Lạc Thành, quan phủ sẽ mở ra một bộ phận đường phố trong thành làm chợ.

Vân An bị thanh âm ầm ĩ đánh thức, phát ra một trận thở dài.

Vân An đang treo mình trên thân cây bên cạnh tường thành, nàng đã đi vào Lạc Thành gần nửa tháng, chùa miếu cùng nhà hoang trong thành đều bị nhóm khất cái nắm giữ, Vân An dù sao cũng là nữ tử, cũng không thể ngủ trong ngõ hẻm người đến người đi, trên người lại không có tiền, chỉ có thể chọn một cái cây, ngủ trên cây.

Vân An tung người nhảy xuống từ thân cây cao 2m, đi đến giếng nước, kéo ròng rọc kéo nước rửa mặt một chút rồi uống hai ngụm nước.

"ọt ọt......"

Vân An đè lại cái bụng khô quắt của mình, bụng của nàng đói kêu vang.

Trong không gian còn dư lại mấy chai nước cùng hai cái bánh lương khô, đây là đồ ăn cứu mạng của Vân An, nàng không dám ăn, mặc dù nàng đã mau hai ngày không ăn cơm.

Vân An than một tiếng, lại uống mấy ngụm to nước giếng.

Người là sắt, cơm là thép, ngũ tạng là miếu đang náo loạn đói bụng, một chút hưng phấn của Vân An khi mới vừa vào thành cũng sắp bị mài mòn.

Mấy ngày nay Vân An không phải không nghĩ tới kiếm tiền, nhưng khất cái ở Lạc thành đều phi thường "Chuyên nghiệp". Thời điểm ăn xin đều quỳ trên mặt đất dập đầu như đảo tỏi, kêu cha gọi mẹ, Vân An nhiều nhất ngồi ở góc, tìm cái mái ngói đặt ở trước người, ngẫu nhiên thét to vài tiếng, "Năng lực Nghiệp vụ" thô ráp như thế, tự nhiên không chiếm được bố thí.

Vân An nghĩ tới bán nghệ, thét to kéo tới một đám người, mặc một bộ y phục thể thao ở trước mặt mọi người, thậm chí còn lộn nhào, Vân An lại đau khổ phát hiện: Đại Yến Quốc cư nhiên có "Thành quản", bán nghệ trên đường phố nhất định phải đến Nha Môn xin công văn phê chuẩn trước, còn phải nộp thuế...

Nếu không phải Vân An chạy trốn mau, hiện tại khả năng đang ăn cơm nhà lao.

Một kế không thành lại sinh một kế, Vân An từ trong không gian lấy ra mấy hạt đậu vàng đi tới hiệu cầm đồ, thứ này ở Yến Quốc tuy rằng không thể xem như tiền mà tiêu, luyện làm trang sức tổng giá trị cũng mấy lượng bạc đi?

Không giống với tưởng tượng, tiểu nhị của hiệu cầm đồ vừa thấy tỉ lệ hạt đậu vàng, một mực chắc chắn là Vân An trộm tới, còn muốn bắt Vân An đi quan phủ.

Cũng may Vân An chạy nhanh......

"Đói quá a."

Vân An dựa vào thân cây ngồi xuống, nàng chán ngấy việc làm khất cái, nghĩ có nên đổi thân phận hay không, nhưng trong lúc nhất thời lại nghĩ không ra làm cái gì mới tốt, khất cái là thân phận không dễ dàng gây ra hiệu ứng bươm bướm nhất, mặt khác...... chỉ riêng việc mù chữ đã loại bỏ nhiều khả năng.

Việc cấp bách trước mắt, vẫn là trước tiên phải lấp đầy bụng.

Trong không gian Vân An còn mang theo không ít vũ khí lạnh, với phương pháp tinh rèn ở Trái Đất, mỗi một kiện binh khí trong không gian ở Yến Quốc đều là bảo bối.

Vân An lo lắng thần binh xuất thế sẽ gây ra hiệu ứng bươm bướm ở thời không này, trong lòng rối rắm.

Vân An thở dài một tiếng, đứng dậy đi về phía đường phố.

Ngày rằm đại tập, đầu đường dòng người chen chúc xô đẩy, người bán hàng rong hai bên đường phố nhiều hơn gấp mấy lần, thanh âm thét to không dứt bên tai.

Trong đó không thiếu sạp thức ăn, trong không khí tràn ngập hương thơm của các loại đồ ăn, Vân An cố nén đói khát, mở máy ghi hình ra.

"Ùng ục..." Ống kính đảo qua một quán mì, Vân An giơ tay xoa xoa khóe miệng, lau nước miếng.

"Ai nha, mặc kệ!" Vân An khẽ hô một tiếng, bước nhanh rời đi, yên lặng trở lại phía sau cây, từ trong không gian nhanh chóng lấy ra một thanh kiếm, nói với camera: "Tôi sẽ cầm nó một lượng bạc, sau này lại nghĩ biện pháp chuộc lại, bằng không tôi sợ là sống không đến ba năm sau."

Nói xong, Vân An tắt camera, tay cầm kiếm đi về phía phố Đông.

Hai chữ "cầm đồ" Vân An miễn cưỡng nhớ kỹ, con đường này không phải là chợ, trên đường rất ít người qua lại.

Vân An vào tiệm cầm đồ, tiệm cầm đồ này rõ ràng cao cấp hơn so với gian lần trước, ngoại đường liền khí phái không ít, trên kệ phía sau quầy còn bày ra không ít đồ vật quý trọng.

Tiểu nhị cũng không giống tiểu nhị ở hiệu cầm đồ lần trước, bởi vì trang phục của Vân An mà chậm trễ.

Thấy có khách tới, tiểu nhị tiệm cầm đồ hơi khom lưng, xuyên qua cửa sổ dưới lan can cười cười với Vân An, nhiệt tình chào hỏi: "Khách quan mời vào bên trong."

Phục vụ của tiệm cầm đồ này cũng không tệ lắm, hẳn là sẽ không bởi vì mình là khất cái liền tư nuốt vật cầm cố." Vân An thoáng yên tâm.

Vân An đặt trường kiếm lên quầy, nói: "Ta muốn cầm đồ, sống đương."

Tiểu nhị liếc nhìn Vân An một cái, trong ánh mắt mang theo tìm kiếm, đồ vật của khất cái phần lớn là lai lịch bất chính, đều sẽ lựa chọn chết đương.

Tiểu nhị lại nhìn trường kiếm trên quầy, chỉ cần nhìn vào tay nghề của bao kiếm, là có thể đoán được bên trong nhất định chứa một thanh kiếm tốt.

Tiểu nhị vẫn chưa đi nghiệm xem, mà cười nói với Vân An: "Thứ cho tiểu nhân lắm miệng, binh giả, hung khí. Tiệm cầm đồ bình thường là không thu, tiểu nhân thấy kiếm này cũng không phải phàm phẩm, ngược lại có thể phá lệ, chỉ là có một chuyện muốn thỉnh giáo khách quan."

"Nói đi"

"Hôm nay là ngày rằm đại tập, khách quan sao không đến chợ bán? Nhất định có thể bán giá tốt."

"Kiếm này chính là bảo vật gia truyền của ta, tại hạ tuy rằng nghèo túng, cũng trăm triệu không dám đem vật gia truyền bán cho họ khác."

Tiểu nhị bừng tỉnh đại ngộ, thấp giọng nói: "Là tiểu nhân đường đột, khách quan chớ trách."

Nói xong cầm lấy trường kiếm, rút ra.

"Tạch" một tiếng, kiếm phong ra khỏi vỏ, hàn quang lóe lên.

Tiểu nhị hô hấp cứng lại, nhìn thanh kiếm, lại nhìn Vân An, ánh mắt hoàn toàn bất đồng: đích thật là thanh bảo kiếm, cũng khó trách người này nghèo túng đến tận đây cũng không chịu đem kiếm này bán cho người khác.

"Kiếm này tuy không dám nói chém sắt như chém bùn, nhưng cũng là một kiện lợi khí khó có được"

"Khách quan nói phải, chỉ là tiểu nhân không dám mạo muội định giá, để tránh làm ô uế bảo vật, còn thỉnh khách quan ngồi, tiểu nhân đi thỉnh chưởng quầy tới."

"Không cần, ta chỉ muốn cầm một lượng."

"Một lượng?"

"Ân, quá đắt ta sợ chuộc không nổi."

Tiểu nhị thấy người trước mắt này nghèo túng đến tận đây còn có thể tâm tồn ý niệm trọng chấn gia nghiệp, âm thầm kính nể.

Vân An lại hỏi: "Sống đương là có thể tùy thời chuộc lại sao?"

"Cái này tự nhiên, tiệm cầm đồ Thông Quảng của chúng ta là tiệm cầm đồ có tuổi đời trăm năm, đông gia chính là Lũng Đông Lâm Phủ, uy tín nhất Đại Yến. Khách quan dựa vào phiếu cầm đồ, nếu có thể chuộc lại trong vòng một tháng, chỉ cần trả lại số tiền tương đương là được, vượt qua hạn, sẽ phải trả ba xu lợi tức mỗi ngày, nửa năm sau nếu không thể tới chuộc, liền phải ấn chết đương xử lý."

Vân An kinh hãi líu lưỡi, mỗi ngày ba xu lợi tức? Lợi tức này đặt ở Trái Đất chính là phạm pháp a!

"Này lợi tức...... Là lăn lợi, vẫn là bình lợi?" (*: lãi kép hay lãi cố định)

Tiểu nhị thấy trong lời nói của Vân An thực sự có chút kiến thức, càng thêm tin tưởng vững chắc vị khất cái trước mắt này là gia đạo sa sút.

"Hồi khách quan, đông gia chúng ta nhân nghĩa, tiệm cầm đồ Thông Quảng làm là lương tâm mua bán, thu bình lợi."

Vân An thầm mắng trong lòng, nhân nghĩa? Nhân nghĩa cái rắm, 1 lượng bạc tương đương 1000 đồng, mặc dù là bình lợi một tháng lợi tức cũng muốn 900 văn, cái này gọi là nhân nghĩa sao? Quả thực chính là thỏa thỏa gian thương, cái loại ăn thịt người không nhả xương!

Mặc dù trong lòng vạn mã bôn ba, Vân An cũng không lộ ra ngoài, nói: "Hiểu rồi, ta đổi 1 lượng bạc, thỉnh đưa cho ta...... Đổi thành đồng, làm phiếu cầm đồ."

"Đến ngay!"

Tiểu nhị trước mặt đếm tiền, dùng tơ hồng xuyến thành mười xuyến, tìm một cái túi đem tiền bỏ vào, lại dùng vải bọc lại, hợp với phiếu cầm đồ giao cho Vân An.

"Khách quan, tiền cùng hai bên thoả thuận xong, phiếu cầm đồ thỉnh ngài ngàn vạn bảo quản tốt kẻo lạc."

"Đa tạ"

Vân An ôm túi xoay người rời đi, hận không thể sinh ra cánh lập tức bay đến trước quầy hàng ăn no một bữa. Ra cửa Vân An lại đột nhiên dừng bước, trước cửa xuất hiện một cỗ xe ngựa, được kéo bởi một con tuấn mã toàn thân đen nhánh, bên ngoài xe trang trí phi thường xa hoa.

Vân An lập tức mở ra camera, bắt đầu quay cỗ xe ngựa......

Nhìn cỗ xe này, Vân An cảm thấy những cỗ xe ngựa trong phim truyền hình ở Trái Đất quả thực là kém chất lượng, nhất định phải ký lục xuống, đây là tư liệu phi thường quý giá!

****

Editor: Đã update, cầu đồng bách thả sao <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro

#bhtt