Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, khi Kiều Thâm tỉnh lại, Kỳ Thạc đã không ở trong phòng, thói quen của Kỳ Thạc là mỗi ngày dậy sớm làm việc và nghỉ ngơi nên Kiều Thâm cũng không nghĩ quá nhiều. Rời giường, Kiều Thâm sắp xếp tốt tâm lý: "Có cái gì mà xấu hổ, nên xấu hổ chính là Kỳ Thạc bị cự tuyệt", Kiều Thâm hít sâu, lau mặt ra khỏi phòng.

Ai ngờ, Kỳ Thạc sớm đã không ở trong sân. Có ý tứ gì nha? Thật sự sinh khí? Kiều Thâm suy nghĩ trong lòng.

Đẩy xe hàng vào trong sân, Kiều Thâm vào nhà bếp bắt đầu làm cơm trưa.

"Thường Nhạc, không cho phép ra khỏi cửa, biết không?"

Nghe được Tiểu Thường Nhạc ở trong sân tự chơi thật vui vẻ, Kiều Thâm đi đến cửa sổ nhà bếp nhìn, dặn dò một câu liền trở về xắt rau.

"Ưm!"

Tiểu Thường Nhạc ngồi xổm bên cạnh bồn gỗ, cũng không quay đầu lại lên tiếng.

Giữa trưa làm thịt khô hầm khoai tây, thịt khô là lần trước hồi thôn, Kỳ mẫu thấy tiểu tôn tử thích ăn, bèn cắt một khối to làm Kiều Thâm mang về. Kiều Thâm tắt lửa, đang chuẩn bị nhấc nồi, liền nghe được tiếng khóc của Tiểu Thường Nhạc.

"Lộc cộc...Ô oa oa...A...Ô ô...Lộc cộc..."

Hiện tại Tiểu Thường Nhạc gọi "cha" cũng chưa chuẩn, nên "lộc cộc" nghĩa là kêu cha.

Kiều Thâm vội vàng chạy ra, bồn gỗ mà y vừa mới dùng để giặt quần áo dơ bị Tiểu Thường Nhạc đẩy ra đất, mà Tiểu Thường Nhạc ngồi ở bên cạnh thùng gỗ, toàn thân ướt đẫm, khóc thật đáng thương.

Thời tiết nóng, Tiểu Thường Nhạc nhìn đến nước liền muốn chơi, bồn gỗ ngâm quần áo nhóc chơi đã, nhóc còn không thỏa mãn, lại nhìn thùng gỗ nhỏ bên cạnh.

Nhóc còn rất thông minh, nước trong thùng ít, gót chân nhỏ đụng không tới, vì thế bèn nhấc chân đi vào, chờ đến khi muốn ra lại ra không được, nhóc giãy giũa xoắn tiểu thân thể của mình để bước ra, kết quả thùng gỗ chống đỡ không được, người và thùng liền cùng nhau ngã ra đất, vì thế mới nghe thấy giọng nói non nớt mềm mại của Tiểu Thường Nhạc kêu cha.

Kiều Thâm bế Tiểu Thường Nhạc ướt dầm dề ra, cởi sạch quần áo của nhóc, rồi ném đồ ướt vào thùng gỗ.

Duỗi tay vỗ mông nhỏ trắng nõn của Tiểu Thường Nhạc nói.

"Ngươi lại gây sự, ngươi là sợ cha ngươi nhàn rỗi, liền tìm việc cho cha ngươi làm hả?"

Tiểu Thường Nhạc nghe không hiểu, sờ soạng mông nhỏ vừa bị đánh của mình, nhóc phát ra một tiếng.

"Bang..."

Tiểu Thường Nhạc thế nhưng vừa mới bắt chước thanh âm mông nhỏ bị đánh của mình, Kiều Thâm ôm Tiểu Thường Nhạc, phụt một tiếng, cười cong eo.

Tiểu Thường Nhạc ngây thơ mờ mịt nắm vạt áo của cha, một lát liền theo Kiều Thâm cười ha ha.

Trong sân Kỳ gia, mông nhỏ của Tiểu Thường Nhạc trần trụi, trên người mặc một cái yếm nhỏ, hai dây tinh tế buộc ở sau lưng, hắn vui vẻ ngồi ở bên cạnh cha dùng cái muỗng múc thịt ăn.

Kiều Thâm phát sầu nhìn Tiểu Thường Nhạc, nhi tử mỗi ngày mỗi lớn nên càng ngày càng nghịch ngợm.

Hiện tại một ngày có thể thường xuyên tắm cho nhóc tận ba lần, đổi bốn năm lần quần áo, mệt chết Kiều Thâm.

Hơn nữa Tiểu Thường Nhạc mỗi lần nháo loạn xong, nhóc liền nhìn cha tươi cười một cái, miệng nhỏ mềm mụp, lộ ra mấy cái răng nhỏ, mỗi lần đều manh quá manh, khi Kiều Thâm thu dọn xong cục diện rối rắm, liền quên mất tức giận.

Ăn xong cơm trưa, xoa xoa bụng nhỏ phình phình của Tiểu Thường Nhạc, Kiều Thâm bế nhóc lên giường rồi nhẹ nhàng phiến dùng quạt hương bồ quạt vài cái, Tiểu Thường Nhạc chậm rãi tiến vào giấc ngủ.

Nhìn đôi mắt nhỏ của Tiểu Thường Nhạc, miệng nhỏ đô đô mum múp, trong lòng Kiều Thâm tan chảy, nhẹ nhàng nhéo nhéo má mụp mụp của nhi tử, đứng dậy đi ra sân giặt quần áo.

Gần đây Kỳ Thạc có điểm không bình thường, vài ngày, trừ bỏ cơm nước xong hai người có thể mặt đối mặt, mỗi đêm Kiều Thâm đi ngủ trước, đều không thấy Kỳ Thạc về phòng.

Cho nên, Kỳ Thạc đây là đơn phương muốn cùng mình lạnh mặt? Kiều Thâm chống cằm, ngồi ở trong sân phát ngốc.

Hôm nay buổi tối, thân hình nho nhỏ của Tiểu Thường Nhạc dang ra thành hình chữ X nằm giữa giường, Kiều Thâm nhẹ nhàng vuốt ve bụng của Tiểu Thường Nhạc, chờ nhi tử lâm vào giấc ngủ, Kiều Thâm mới tay chân nhẹ nhàng ra khỏi phòng.

Đi vào sân, thấy Kỳ Thạc nằm trên ghế nằm dưới gốc cây liễu, Kiều Thâm bèn đi ngồi bên cạnh Kỳ Thạc.

"Nói đi, muốn trốn ta tới khi nào?"

Kiều Thâm tức giận nhìn chằm chằm Kỳ Thạc.

Kỳ Thạc ngồi dậy, nhìn Kiều Thâm tức giận, phủ nhận đáp lại một câu.

"Còn nói không có? Mấy ngày nữa, sợ là Thường Nhạc sẽ không nhận ra phụ thân của mình."

Trừ bỏ buổi tối lúc ăn cơm, ba người mặt đối mặt, nhưng mà khi ăn cơm, Tiểu Thường Nhạc giống cái tiểu quỷ tham ăn, hận không thể đem đầu chôn ở trong chén.

"Mấy ngày nay, trong tay nhiều việc, thật sự vội."

Từ khi Kiều Thâm tỉnh lại, mỗi tiếng nói mỗi cử động đều hấp dẫn Kỳ Thạc. Cẩn thận chăm sóc nhi tử, tạo ra món ăn ngon đều bưng tới cho hắn ăn đầu tiên, làm nũng muốn tự mình rửa chén, lại khi chính mình tùy tay làm cho Kiều Thâm mộc cụ cũng có thể khiến y kinh hỉ mà khen hắn.

Sau khi Kiều Thâm tỉnh lại, làm Kỳ gia tràn ngập hơi thở sinh hoạt, cũng chính là sau khi Kiều Thâm tỉnh lại, lại cự tuyệt hắn.

Kỳ Thạc là có một chút tổn thương, nhưng thật sự không có ý tứ trốn tránh Kiều Thâm. Hắn lúc ở cửa hàng làm việc, đều sẽ nghĩ đến gương mặt tươi cười của Kiều Thâm, hắn như thế nào sẽ trốn tránh Kiều Thâm?

Còn có nửa tháng nữa là trung thu, Kỳ Thạc nghĩ nhanh chóng làm xong, mấy ngày trung thu kia dẫn phu lang cùng nhi tử hồi thôn. Chỉ là không nghĩ tới, hành động vô tình này, liền chọc Kiều Thâm nóng nảy.

"Thạc ca, cho ta một chút thời gian. Ta không biết giải thích như thế nào, nhưng ta hiện tại, không phải trước kia ta. Ngươi có thể xem chúng ta như là hai người khác nhau, ngươi hiểu không?"

Xem Kỳ Thạc nhăn mày, một bộ dáng khó hiểu, Kiều Thâm nói.

"Dù sao ta, ai nha... Ta chính là còn chưa có chuẩn bị tốt."

Kỳ Thạc không nghĩ tới Kiều Thâm sẽ chủ động giải thích, Kỳ Thạc châm chước mở miệng một chút.

"Ta thích ngươi hiện tại."

"A?"

Này liền thổ lộ? Ông trời, Kiều Thâm sống hơn hai mươi năm, lần đầu tiên được nam nhân thổ lộ! Kỳ quái, trong lòng như thế nào lại có chút mừng thầm?

Kỳ Thạc nhìn Kiều Thâm, Kiều Thâm nhấp môi, một đôi mắt nai trừng lớn, ánh trăng chiếu vào mặt Kiều Thâm, tản ra một tia nhu hòa. Hai người đối diện, Kỳ Thạc đột nhiên duỗi tay ôm lấy Kiều Thâm, đột nhiên dọa Kiều Thâm nhảy dựng, thân mình cứng đờ nắm lấy cổ áo Kỳ Thạc.

Kỳ Thạc để Kiều Thâm ngồi trong lòng ngực của mình, nhẹ giọng ghé vào bên tai Kiều Thâm hỏi.

"Chán ghét sao?"

Kiều Thâm nghĩ nghĩ, lắc lắc đầu.

Vì thế Kỳ Thạc liền ôm Kiều Thâm, nằm ở trên ghế nằm. Kiều Thâm nằm trong lòng ngực Kỳ Thạc, thấy Kỳ Thạc chỉ ôm mình thôi chứ không có làm gì, vì thế thân thể dần dần thả lỏng.

Ánh trăng chiếu vào hai người nằm trên ghế nằm, ánh trăng thẹn thùng nắm lấy một mảnh mây đen. Nghe tiếng Kiều Thâm ngủ, Kỳ Thạc ôm Kiều Thâm trở về phòng, sau đó ôm phu lang cùng nhi tử nặng nề lâm vào giấc mộng.

"Ta cư nhiên bị một nam nhân cổ đại làm cho tinh thần không yên!"

Kiều Thâm nhìn Kỳ Thạc đi xa, trong đầu hiện lên những lời này.

Từ sau khi thổ lộ vào đêm đó, Kiều Thâm cảm giác Kỳ Thạc dường như thay đổi.

Chứng cứ thứ nhất: Trước kia Kỳ Thạc ra cửa nói một tiếng, liền nhanh nhẹn biến mất.

Nhưng mà hiện tại, mới đây, hắn cùng nhi tử cáo biệt, tay lại ôm chầm ôm Tiểu Thường Nhạc cùng Kiều Thâm, tay phải giống như hống nhi tử vỗ vỗ lưng Kiều Thâm.

Chứng cứ thứ hai: Trước kia Kỳ Thạc cơm nước xong, nhanh nhẹn liền đem chén đi rửa.

Nhưng mà hiện tại, cơm nước xong, còn muốn dắt tay Kiều Thâm tản bộ, xong rồi mới đi rửa chén.

Chứng cứ thứ ba: Trước kia ra cửa lên phố, tay chắp sau lưng đi bên cạnh che chở cho Kiều Thâm.

Nhưng mà hiện tại, Kiều Thâm tay trái nắm Tiểu Thường Nhạc, tay phải... bị Kỳ Thạc nắm.

Chứng cứ thứ tư......

Nhớ tới những việc này, mặt Kiều Thâm đều đỏ lên. Không thể không nói, bị người làm lay động con tim, cảm giác thật tốt!

Lập tức liền đến trung thu, ngày trung thu, không thể thiếu bánh trung thu. Kiều Thâm ở hiện đại có văn hóa bánh trung thu hoa hòe lòe loẹt, thích nhất chính là nhân liên dung song hoàng (nhân trứng muối hạt sen), trước kia mỗi khi xem video người ta làm bánh trung thu, Kiều Thâm nghĩ kết hợp với công thức mình tự nghĩ ra , tính toán làm để ăn đỡ thèm.

Bán xong một phần sương sáo cuối cùng, không khí cũng không nóng gắt, cách cơm chiều còn một khoản thời gian. Kiều Thâm liền cầm túi tiền nắm tay Tiểu Thường Nhạc ra phố.

Nắm tay Tiểu Thường Nhạc đi cửa hàng mộc, mặt trước cửa hàng để bàn gỗ do khách hàng đặt, gia cụ bằng gỗ, phú quý lại đại khí.

Việc cưa gỗ đều ở mặt sau cửa hàng, Kỳ Thạc ở hậu viện cưa gỗ.

"Ta ở sảnh ngoài chờ ngươi, ngươi chậm một chút, nhưng ngàn vạn cẩn thận đừng để bị thương."

Kiều Thâm có chút lo lắng dặn dò.

"Được, ta sẽ chú ý."

Kỳ Thạc động tác trên tay nhanh hơn, không nghĩ sẽ để Kiều Thâm chờ lâu.

Kiều Thâm ôm Tiểu Thường Nhạc ý bảo Kỳ Thạc tiếp tục, trở ra sảnh ngoài.

Cửa hàng mộc hôm nay đóng cửa sớm, thợ mộc lão bản ôm nhi tử, nắm tay phu lang cùng nhau lên phố mua đồ ăn.

Kiều Thâm mua trứng gà, hạt sen, bột mì, đường trắng.

Sau khi về nhà, lấy một cái mâm đổ đầy muối, dùng cái muỗng tách ra lòng đỏ trứng, sau khi tách ra kha khá lòng đỏ trứng, đặt ở trên mâm muối, sau đó lại rải lên một tầng muối, phủ kín lòng đỏ trứng. Ngâm hạt sen trong thùng nước nhỏ, chờ ngày hôm sau liền bắt đầu làm.

Nhìn lòng trắng trứng dư lại, Kiều Thâm tính toán làm bánh kem cho Tiểu Thường Nhạc. Kiều Thâm lấy đũa gộp lại thành bó rồi dùng vải quấn lại ở trên đầu đũa, mỗi chiếc đũa đều cách nhau một sợi dây vải, sau đó buộc chặt tất cả chiếc đũa lại với nhau , một cái đồ đánh trứng giản dị liền hoàn thành.

Đem lòng trắng trứng đánh bông, cho một chút bột mì cùng đường, quấy đều lại thêm một chút bột mì, lặp lại vài lần, trong tô sứ có một hỗn hợp bông mịn, sau đó đem tinh bột đã khuấy cho vào, đem bỏ vào nồi hấp.

Cơm chiều nấu canh thịt, lại nướng chút bánh nướng. Tiểu Thường Nhạc ôm bánh kem ăn đến bụng nhỏ phình phình, Kiều Thâm nhìn biểu cảm thỏa mãn của Tiểu Thường Nhạc, bánh kem thô ráp như vậy, nếu ở hiện đại, y ăn không nổi.

--------------------------------------------

Đây là một trong những chương mà tui thích nè. Tại Tiểu Thường Nhạc đáng yêu quá huhu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro