Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kiều Thâm tính toán hôm nay làm bánh trung thu, vì thế không đi bán sương sáo.

Dẫn đến việc làm Tiểu Thường Nhạc bồn chồn, Tiểu Thường Nhạc đang ở độ tuổi thích vận động, mỗi ngày vui vẻ thích đi theo cha ra cửa, hôm nay lại nghỉ, nên nhóc không chịu ngồi yên, lôi kéo Kiều Thâm hướng ra cửa sân đòi đi.

"Hôm nay cha không đi."

Kiều Thâm đem nhóc ôm trở về.

Tiểu Thường Nhạc không chịu, thấy cha không đi, vặn vẹo thân mình hướng ra cửa muốn đi.

"Vậy ngươi tự chơi ở chỗ này, cha làm bánh trung thu cho ngươi ăn."

Cửa sân bị Kiều Thâm lấy then cửa khóa lại, nhóc liền dùng tay nhỏ đánh lên cửa.

Tay nhỏ đều chụp đau, nhưng cha vẫn không ra mở cửa, vì vậy liền ở ngồi cửa, lấy đầu ngón út múp múp nhỏ nhỏ chọc con kiến trên mặt đất.

Trong miệng kêu cha, tiếng kêu thật dài.

"Đát ~ đát ~"

Kiều Thâm trộm nhìn nhóc có hay không lại nghịch ngợm, xác định nhóc không thể ra khỏi sân vì thế liền trở vào bếp làm bánh trung thu, âm thanh xung quanh là một tiếng một tiếng "lộc cộc".

Kiều Thâm đem hạt sen đã ngâm từ từ múc vào cối đá, đâm nhuyễn. Sau đó bắc nồi lên, cho đường trắng vào, khi đường tan ra, liền đổ hạt sen đã đâm nhuyễn vào khuấy đều, chờ hạt sen khô lại tỏa hương thơm, liền nhấc nồi xuống.

Đem lòng đỏ trứng muối đã làm hôm qua, phủi bớt đi phần muối thừa, sau đó dùng hạt sen đã nấu bao lại lòng đỏ trứng, rồi lại dùng phần da bánh từ bột mì bao lại nhân hạt sen, cuối cùng xoa thành hình tròn, bỏ vào bếp nướng bánh nướng lên.

Nhìn bánh trung thu mình tự làm, Kiều Thâm có chút buồn cười. Bởi vì không có khuôn, cho nên nướng xong nhìn giống bánh nướng trứng chảy, bất quá hương vị không tồi, rốt cuộc là do được làm từ các nguyên liệu hữu cơ, không có chất độc hại.

Bất quá vẻ ngoài cũng không ảnh hưởng gì đến hương vị, vỏ bánh ngoài mềm mại, hạt sen có vị ngọt thanh tinh tế. Tiểu Thường Nhạc phi thường kích động, ăn một cái rồi còn duỗi tay muốn lấy thêm một cái nữa, bị Kiều Thâm dỗ dành ăn cơm trưa để dời đi lực chú ý. Bánh trung thu là loại thức ăn nhiều đường nhiều tinh bột, tiểu hài nhi ăn nhiều sẽ dễ bị đầy bụng.

Sau khi ăn xong, Tiểu Thường Nhạc không chịu ngủ trưa nháo muốn ra cửa.

"Ngươi là muốn đi đâu a, sân lớn như vậy mà người còn chơi không đã sao?"

Kiều Thâm ngồi xổm xuống ôm Tiểu Thường Nhạc.

"Ưm... Bán..." thân thể Tiểu Thường Nhạc uốn qua uốn lại.

"Không bán, hôm nay không bán."

"Ưm... Hừ hừ... Ô..."

Tiểu Thường Nhạc nhăn chặt lông mày nhỏ của mình, dẩu miệng nhỏ rầm rì, một bộ biểu tình nếu không mang theo ta đi "bán bán", ta liền khóc.

Kiều Thâm cầm lấy hộp đồ ăn bỏ bánh trung thu vào, nắm tay Tiểu Thường Nhạc đi cửa hàng mộc tìm Kỳ Thạc. Tư tâm, Kiều Thâm thói quen mỗi lần làm một món ăn gì mới, liền cho Kỳ Thạc ăn đầu tiên.

"Không tồi, đây là lòng đỏ trứng? Vị thật ngon."

Không chút ngoài ý muốn, bánh trung thu được Kỳ Thạc yêu thích, Kiều Thâm nghĩ thầm: "Làm gì có thứ nào mình làm mà Kỳ Thạc không thích?"

"Ngươi xem Thường Nhạc, bánh trung thu nhiều tinh bột nhiều đường, hắn còn nhỏ, ăn nhiều không dễ tiêu hóa, ta đi cách vách đưa một ít, cảm tạ nhân gia trước đây đã giúp đỡ."

Kiều Thâm mang theo số lượng rất nhiều, vì bánh trung thu chỉ có một lòng đỏ trứng, cho nên cũng không lớn. Kiều Thâm dùng đĩa nhỏ để hai cái bánh trung thu, đưa qua cửa hàng đồ sứ của Lưu chưởng quầy.

Lưu chưởng quầy nghe phu lang nhà mình nói qua, Kiều Thâm thường xuyên làm đồ ăn ngon cho nhi tử Vĩnh Nguyên, hai nhà tới lui, nên Lưu chưởng quầy cũng khách khí với Kiều Thâm.

Ăn một bánh trung thu, Lưu chưởng quầy kinh ngạc cảm thán không thôi.

"Bánh trung thu thật hiếm lạ, ngọt mà không ngấy, lòng đỏ trứng bùi lại không tanh, là một loại bánh ngon, có thể dùng làm quà tặng cho ngày lễ."

Cùng Lưu chưởng quầy hàn huyên vài câu, Lưu chưởng quầy bèn nói cho Kiều Thâm một ít ý tưởng.

Trở lại cửa hàng mộc, Tiểu Thường Nhạc đã nằm ngủ trên ghế dài, Kỳ Thạc ngồi ở một bên uống trà lúa mạch, một tay cầm quạt hương bồ quạt nhè nhẹ cho Tiểu Thường Nhạc.

Kiều Thâm đi qua, sờ sờ trán Tiểu Thường Nhạc, nhẹ giọng nói với Kỳ Thạc .

"Ở nhà dỗ cách nào cũng không chịu ngủ, dường như trên giường có kim đâm hắn, ta lúc này mới dẫn hắn lại đây, cũng không phải là ta muốn đến nha."

Kỳ Thạc cười như không cười nhìn Kiều Thâm khẩu thị tâm phi, buông chén trà, vươn tay kéo Kiều Thâm ngồi bên cạnh, cùng y nói chuyện.

"Có mệt hay không? Chờ ánh mặt trời dịu lại, chúng ta cùng nhau về nhà, hửm?"

"Ta không mệt, ngươi hôm nay không vội?"

"Không vội, như thế nào?"

Nhìn Kiều Thâm, liền biết y có việc cầu mình, Kỳ Thạc chủ động hỏi.

"Vừa mới cùng Lưu chưởng quầy nói chuyện, bánh trung thu ta làm có thể là một hảo lễ vào ngày trung thu."

Kiều Thâm gấp không chờ nổi thổ lộ ý nghĩ của chính mình.

"Tặng lễ" chính là giữ gìn mối quan hệ tốt đẹp, có thể dùng trong mối quan hệ người yêu với nhau, trong kinh doanh, trường học, trong quan hệ bạn bè thân thích, ở cổ đại cũng tương tự như vậy, có người liền có xã giao.

"Cho nên, ta tính toán trau chuốt hình thức xinh đẹp một tí, bán cho Lâm Phúc Nhớ." Lâm Phúc Nhớ là cửa hàng điểm tâm lớn nhất Đông Trấn, không chỉ có như thế, nó còn là một chuỗi chi nhánh. Bởi vì điểm tâm làm tinh xảo mỹ vị, cho nên là bá tánh khi tặng lễ đều đi mua điểm tâm ở cửa hàng này.

"Được, ngươi nói, ta làm cho ngươi."

Kỳ Thạc vừa nghe Kiều Thâm nói hai chữ xinh đẹp, liền biết mình có việc phải làm.

"Hắc hắc... Ta muốn một khuôn hình tròn lớn như vầy, lại khắc cho ta một cái nắp có chứa chữ Phúc..."

Kiều Thâm nắm lấy tay Kỳ Thạc, làm thành một cái vòng tròn, sau đó lại dùng tay mình làm sơ bộ một cái chữ Phúc, cuối cùng đem tay mình đặt vào lòng bàn tay của Kỳ Thạc, miêu tả thuần thục vẻ ngoài xinh đẹp của bánh trung thu.

"Lúc chúng ta về nhà, tiện đường đi xem bảng hiệu của Lâm Phúc Nhớ, ngươi hãy nhớ kỹ chữ ở giữa, rồi về khắc giống như vậy."

Kiều Thâm đem kế hoạch nói cho Kỳ Thạc.

"Không cần đi, hiện tại liền làm cho ngươi."

Kiều Thâm không biết chính là, bảng hiệu của Lâm Phúc Nhớ, năm trước làm lại, đều là trượng phu của y – Kỳ Thạc làm.

Kiều Thâm sùng bái nhìn Kỳ Thạc, cũng quá lợi hại đi! Không hổ là trượng phu của mình!

Kỳ Thạc để Kiều Thâm tự chọn một khối gỗ rắn chắc, rồi cầm lấy công cụ bắt đầu chế tác, đục một lỗ ở giữa khối gỗ, sau một hồi mài giũa, mặt trên lỗ có khắc một chữ Phúc. Nhớ lại những gì Kiều Thâm miêu tả, xung quanh lỗ khắc thành hình răng cưa, cuối cùng đem khối gỗ vừa khắc mài trơn nhẵn, hoàn thành liền đưa cho Kiều Thâm.

"Oa, cũng quá tuyệt vời đi! So với ta tưởng tượng còn muốn đẹp hơn nhiều! Hơn nữa nhanh như vậy liền làm xong?"

Kiều Thâm thập phần kinh hỉ, này khuôn đúc không kém ở hiện đại một chút nào.

"Ngươi sao lại thông minh như vậy, ta còn nghĩ dùng cái nắp đè lại, kết quả ngươi một cái liền làm xong."

Kỳ Thạc đối diện với ánh mắt sùng bái của Kiều Thâm, thực hưởng thụ, cho nên kiêu ngạo cười.

"Chỉ là khắc như những gì ngươi miêu tả bằng tay của ta thôi."

Kiều Thâm sửng sốt, lúc này mới phản ứng lại, Kỳ Thạc chính là lúc Kiều Thâm miêu tả liền dùng tay của Kiều Thâm đo đếm thành cái nắp khuôn.

Kiều Thâm vốn dĩ có chút ngượng ngùng, nhưng nhìn Kỳ Thạc một đôi mày kiếm, ánh mắt thâm thúy, ôn nhu nhìn mình, cầm lòng không đậu thò lại gần hôn lên mặt Kỳ Thạc một cái.

Kỳ Thạc dùng đầu lưỡi quét chỗ vừa bị thân, lôi kéo Kiều Thâm đứng lên, Kiều Thâm không rõ nguyên do tại sao lại kéo y ra phía sau bình phong, mới vừa đứng vững, liền nghe Kỳ Thạc nói.

"Vừa mới ở bên ngoài đấy, ngươi đang làm cái gì?"

Rõ như ban ngày, cửa mở rộng, mà Kiều Thâm cư nhiên câu dẫn hắn.

Mặt già của Kiều Thâm đỏ lên, cho rằng Kỳ Thạc trách cứ mình, ấp úng muốn xin lỗi.

"A... Ta... Đối không..."

Kỳ Thạc không chờ Kiều Thâm nói xong, hai chỉ bàn tay to ôm eo Kiều Thâm, cúi đầu dùng môi ngăn chặn miệng Kiều Thâm. Đây là một cái hương vị thuần nam tính, Kỳ Thạc mút môi dưới của Kiều Thâm, cảm nhận được Kiều Thâm thuận theo, lúc này mới tiến lên, vươn đầu lưỡi quấn lấy lưỡi của Kiều Thâm...

Kỳ Thạc chủ động kết thúc, nhìn Kiều Thâm ngốc ngốc, lại nhịn không được cúi đầu mổ nhẹ Kiều Thâm, cuối cùng mới hoàn toàn buông lỏng Kiều Thâm, nắm tay trở về ngồi xuống bên bàn trà.

Kiều Thâm thẹn thùng chết đi được, cũng may là Tiểu Thường Nhạc kết thúc buổi ngủ trưa, tỉnh lại liền dính lấy đại nhân làm nũng, giải cứu Kiều Thâm, cũng xua tan đi không khí ái muội của hai người lớn.

Trên đường trở về, Kiều Thâm lại mua không ít nguyên liệu làm bánh trung thu, xử lý tốt hạt sen cùng lòng đỏ trứng, Kiều Thâm liền bắt đầu làm cơm chiều.

---------------------------------------------------

Cái lò nướng bánh cấu tạo cũng giống như này. Ảnh mình lấy từ youtube kênh của chị Điền Tây Tiểu Ca.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro