Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kiều Thâm đưa Tiểu Thường Nhạc đi cửa hàng mộc, để Kỳ Thạc trông chừng Tiểu Thường Nhạc, còn mình xách hộp bánh trung thu đi cửa hàng Lâm Phúc Nhớ.

Lâm phúc Nhớ tọa lạc ở một đoạn đường náo nhiệt ở Đông trấn, mặt tiền to rộng khí phái, trong cửa hàng bày biện các kiểu điểm tâm đa dạng sắc màu, phía bên phải cửa hàng có một quầy tủ, là nơi chưởng quầy làm việc, ngăn tủ phía sau dựa tường để một loạt đồ mẫu, mỗi một cái đều được làm có chút phức tạp, nguyên liệu hi quý cao cấp, có đại quan quý nhân mua, mới bắt đầu chế tác.

Lúc đầu Kiều Thâm nói lý do đến đây, Lâm quản sự không để tâm, các sư phó làm điểm tâm tốt nhất đều ở các cửa hàng Lâm Phúc Nhớ, có cái gì hiếm lạ mà Lâm Phúc Nhớ không biết? Bất quá không sao, điểm tâm miễn phí, sao lại không nếm thử.

Đưa Kiều Thâm vào phòng trong của cửa hàng, mời Kiều Thâm ngồi bên cạnh bàn đãi khách, Lâm quản sự lịch sự rót chén trà, chờ y đem bánh trung thu lấy ra đặt lên bàn, Lâm quản sự liền kinh ngạc.

Còn kiêu căng làm gì? Nhìn vẻ bề ngoài, Lâm quản sự liền thầm than một tiếng "diệu".

Vỏ bánh mang một chút màu vàng khô, phía trên có khắc một chữ "Phúc", xung quanh là các hoa văn giống nhau, tinh xảo!

Cắn một miếng đầu tiên, vỏ bánh mềm mại, hạt sen ngọt mà không ngấy, miếng thứ hai, liền cắn tới lòng đỏ trứng, kinh hỉ!

Kiều Thâm lần này cố ý cho tận hai cái lòng đỏ trứng, chuyện tốt nhân đôi, là một ngụ ý tốt. Lâm chưởng quầy ăn dư lại gần nửa cái bánh, tao nhã đoan trang, dù sao cũng là một cửa hàng điểm tâm chuyên nghiệp, ông đang suy đoán ra nguyên liệu của điểm tâm, cẩn thận suy nghĩ, cũng có thể đoán ra thất thất bát bát.

Kiều Thâm chậm rãi uống trà, một chút cũng không vội, ngươi ăn một ngụm mà có thể liền làm ra được, thì một thế hệ lại một thế hệ của những người trí tuệ ở nơi nào? Văn hóa bánh trung thu cũng là trải qua dưới sự sáng tạo phát triển của nhân dân, vô số lần cải tiến mới ra tạo ra nhiều chủng loại hình dáng và sắc màu.

"Diệu, điểm tâm này tên gọi là gì?"

Lâm quản sự nhịn không được đặt câu hỏi, muốn hiểu rõ nguyên liệu của bánh trung thu.

"Bánh trung thu Liên Dung Song Hoàng."

Kiều Thâm cũng không che giấu, nhìn biểu tình của Lâm quản sự, y nắm chắc mười phần.

"Song hoàng hẳn là chỉ lòng đỏ trứng, nhưng này liên dung là ý gì?"

Kiều Thâm chỉ cười không nói, lại uống ngụm trà, chậm rãi nói.

"Lập tức trung thu, bá tánh toàn đoàn viên, không thiếu bá tánh sẽ tặng lễ khi đi thăm người thân. Người không có tiền thì chú ý lợi ích thực tế, người có tiền thì chú ý phô trương, nếu có người vừa có quyền vừa có tiền, Lâm chưởng quầy, ngài nói bọn họ muốn chính là cái gì đây?"

Lâm quản sự cũng là người làm công của Lâm Phúc Nhớ, hơn nữa họ Lâm, có quyền làm chủ không nhỏ, thông qua không ít chủ ý sự vụ, tự nhiên nháy mắt đã hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Kiều Thâm.

"Chúng ta Lâm Phúc Nhớ có thể phát triển trở thành như bây giờ, một là hương vị, này chúng ta trước không nói, hai là bảo đảm, chỉ chính là từ giai đoạn lựa chọn nguyên liệu đến khâu nấu nướng cuối cùng bán thành phẩm, đều do sư phó của Lâm Phúc Nhớ tự làm. Quý công tử, điểm tâm này của ngươi rất ngon , nhưng chúng ta Lâm Phúc Nhớ không phải là nơi gửi bán."

"Không phải gửi bán, cách làm bánh trung thu, ta bán, để Lâm Phúc Nhớ độc quyền."

Kiều Thâm minh bạch, Lâm quản sự này thật đúng là cáo già.

"Cách làm không khó, nhưng là một khi học được, chỉ cần là có mỗi lòng đỏ trứng, sư phó làm điểm tâm chuyên nghiệp trong cửa hàng của ngài sẽ có thể chế tạo ra thêm nhiều loại bánh khác."

Kiều Thâm bằng vào ý tưởng quảng cáo trên TV, đem cách làm bánh trung thu nói đến vô cùng cao lớn. Không thể không nói, xem nhiều quảng cáo cũng có chỗ lợi.

Cuối cùng Lâm quản sự lấy ba mươi lượng mua cách làm, khuôn chữ "Phúc" thì Kiều Thâm tìm Kỳ Thạc hỏi giá cả, sau đó báo lại cho Lâm quản sự, y tính toán bảo Kỳ Thạc làm ra các khuôn lớn nhỏ, hình dạng không đồng nhất, vừa để nhà mình sử dụng khi làm món mới vừa để bán cho người khác.

Để lại cho Lâm quản sự địa chỉ, cách thức liên hệ, lại ký tên, Kiều Thâm liền trở về cửa hàng mộc.

"Bán cách làm bánh trung thu? Vì sao?"

Kỳ Thạc nghe nói đã bán đi cách làm, kỳ quái hỏi, lúc trước còn bảo với hắn kêu hạt sương sáo thay vì quả trầu cổ, như thế nào lần này liền trực tiếp bán đi cách làm?

"Tết Trung Thu một năm một lần, liền tính Lâm Phúc Nhớ có thể làm ra, loại bánh trung thu này nhiều đường nhiều tinh bột, ăn nhiều sẽ bị khó tiêu. Ta nếu là nắm trong tay cách làm, nhiều nhất chính là để bán mấy ngày này, Tết Trung Thu qua đi, ai sẽ mỗi ngày tìm ta mua bánh trung thu a?"

Kiều Thâm ôm Tiểu Thường Nhạc, cùng Tiểu Thường Nhạc chơi với số bạc trên tay.

"Đều là ngươi có lý, bán liền bán đi. Lập tức trung thu, ngươi cũng nên nghỉ mấy ngày, bạc chậm rãi kiếm, không cần vội."

Kỳ Thạc nhìn vẻ mặt tham tiền của Kiều Thâm cùng nhi tử, cong cong khóe miệng.

"Dù sao cũng nhàn rỗi, ta thích kiếm tiền. Kiếm tiền cho Thường Nhạc của chúng ta đọc sách, Thường Nhạc thích đọc sách không a?"

Kiều Thâm bóp dưới nách của Tiểu Thường Nhạc, đem nhóc bế bổng lên, dùng cái trán cọ cọ ngực của nhóc, Tiểu Thường Nhạc cười ha ha không ngừng..

"Không bằng ta giúp ngươi mở một cái cửa hàng? Mỗi ngày ngươi đỡ phải đi lại vất vả."

"Ta cũng mở cửa hàng?"

Kiều Thâm đem Tiểu Thường Nhạc ôm vào trong lòng ngực, dùng tay nhẹ nhàng xoa bóp cái ót của Tiểu Thường Nhạc, trán của Tiểu Thường Nhạc chống cổ của cha, mềm mại rầm rì.

Kiều Thâm động tâm đối với chủ ý này của Kỳ Thạc, trên tay vừa mới kiếm được ba mươi lượng bạc, thêm vào đó hơn một tháng ngày ngày bán sương sáo cũng tích cóp được 6 lượng bạc, dư dả để thuê một cái cửa hàng, huống chi còn có Kỳ Thạc mỗi tháng đều đưa cho y hơn 10 12 lượng bạc, liền tính nếu có mở cửa hàng, ngày sau yêu cầu xoay vòng tài chính, còn có cửa hàng mộc của Kỳ Thạc.

Nghĩ đến liền muốn đi làm, Kiều Thâm bế Tiểu Thường Nhạc lên, chuẩn bị đi đi dạo phố. Thuận tiện nhìn xem cửa hàng của người khác bán gì để đưa ra ý tưởng buôn bán.

"Ta đi dạo phố đi, buổi tối muốn ăn cái gì? Ta thuận đường mua trở về làm, hôm nay sẽ ăn một bữa tiệc lớn."

"Ngươi làm cái gì thì ta ăn cái đó."

......

Kiều Thâm nắm tay Tiểu Thường Nhạc, chậm rãi đi trên đường, lần đầu tiên nghiêm túc quan sát các hàng quán hai bên. Tiệm cơm nhỏ, đại tửu lâu, quán bán rượu, thư viện bán bút nghiên mực, cửa hàng điểm tâm, trà lâu, tiệm vải, tiệm quần áo, còn có các cửa hàng thịt tươi, thịt khô.

Có mặt bằng cửa hàng, hoặc là dùng nhà mình làm quán, hoặc là sử dụng xe đẩy tay, bán trái cây, bán đồ ăn, bán đồ chơi, chủng loại đa dạng, cần cái gì thì có cái đó.

Kiều Thâm quyết định mở một cửa hàng món kho, y thích ăn cổ vịt, chân gà, giò heo, tràng heo, lòng heo kho? Vậy cho tự mở một cửa hàng bán đồ kho đi!

Kiều Thâm đã có phương hướng, bế Tiểu Thường Nhạc đang dậm từng bước đi mềm mại bên cạnh cha, bắt đầu công cuộc mua mua mua. Kiều Thâm vốn định làm cánh gà cay, nhưng ở cổ đại, gà đều bán nguyên con, bất đắc dĩ đành phải mua cả một con gà. Đi cửa hàng đồ khô mua hương liệu, ớt khô, bát giác cùng hoa tiêu. Cuối cùng mua củ sen, đậu phụ khô.

"Không được ném xuống đất, cha tức giận đấy."

Kiều Thâm cau mày làm bộ tức giận, Tiểu Thường Nhạc ôm bao giấy dầu đựng bát giác hoa tiêu, làm ra cái tư thế muốn ném xuống đất.

Nghe được cha nhóc hung nhóc, trừng đôi mắt to đen lúng liếng vô tội nhìn Kiều Thâm, thấy cha vẻ mặt phẫn nộ, Tiểu Thường Nhạc há mồm muốn giải thích.

"Đánh... Lộc cộc... Ưm..."

"Không thể."

Kiều Thâm đi đến trước mặt Tiểu Thường Nhạc, nguyên lai trên mặt đất có một đàn kiến, mỗi ngày 24 giờ luôn bên cạnh Tiểu Thường Nhạc, nhiều ít đoán được ý tứ của nhóc, này tiểu hài nhi chính là muốn phá muốn đánh mấy con kiến.

Tiểu Thường Nhạc bĩu môi, ngồi xổm xuống, dùng đầu ngón út ngắn ngủn mập mập đi niết con kiến, đàn kiến liền trốn tránh nhóc chạy tứ tán khắp nơi.

Kiều Thâm cũng liền ngồi xổm bên cạnh Tiểu Thường Nhạc, nhàn nhã nhìn nhi tử. Trong khoảng thời gian này, ăn uống tốt, Tiểu Thường Nhạc liền dưỡng ra sườn mặt Crayon Shin-chan, Kiều Thâm nhịn không được nhích lại, mồm to hút khuôn mặt mập mập mềm mềm của nhi tử.

Tiểu Thường Nhạc bị cha hút hai má, trong miệng ân ân nha nha, giãy giụa đứng lên, lại xiêu xiêu vẹo vẹo đi về phía trước.

Về nhà, con đường thường ngày hay đi vì mang theo Tiểu Thường Nhạc nên thời gian kéo dài gấp ba lần bình thường, tiểu hài tử thấy cái gì cũng tò mò, thường xuyên vừa đi vừa chạm, Kiều Thâm cũng không ngăn cản, dung túng đi theo Tiểu Thường Nhạc, chờ nhi tử tò mò đủ rồi, mới tiếp tục cước bộ về nhà.

Kiều Thâm thật xa liền thấy có một nam tử đứng trước cửa sân nhà mình, một thân vải thô sam màu xanh đen, trông gọn gàng, sạch sẽ và nhanh nhẹn. Kiều Thâm chưa từng gặp qua người này, trong lòng cảm thấy kỳ lạ đồng thời cũng nện bước nhanh hơn.

Thấy Kiều Thâm đi tới cửa, nam tử vội vàng chủ động chào hỏi giới thiệu.

"Là Kiều phu lang Kỳ gia phải không? Ta tên Triệu Thiết, nhà ở tại ngõ nhỏ Tam Thất, muốn hỏi mua sương sáo của ngài."

Kiều Thâm biết, ngõ nhỏ Tam Thất ở góc trong cùng của Đông Trấn, cách nhà mình có chút xa, chính mình cũng chưa từng đi nơi đó bán sương sáo, huống hồ mấy ngày nay làm bánh trung thu, cũng không chuẩn bị sương sáo, vì thế cự tuyệt.

"Xin lỗi, mấy ngày nay trong nhà có việc nên chậm trễ, hôm nay ta không có làm sương sáo."

"Kia khi nào Kiều phu lang lại làm sương sáo? Mỗi ngày làm số lượng bao nhiêu?"

Kiều Thâm nói xong liền mở cửa định đi vào nhà, ai ngờ nam tử này còn chưa đi.

Kiều Thâm nghe xong nghĩ thầm, Triệu Thiết là muốn mua số lượng nhiều? Bất quá, cũng rất cảm tạ thành ý của người này vì đã thích sương sáo mà mình làm, Kiều Thâm ôn hòa nói.

"Ngày mai sẽ tiếp tục bán, đại ca đây là muốn bao nhiêu?"

Hán tử đương gia không có ở nhà, Kiều Thâm mời Triệu thiết vào sân, mở rộng cửa sân ra. Cho Triệu Thiết chén nước, hai người ngồi xuống trò chuyện...

Nguyên lai Triệu Thiết là tới nhập hàng, hắn tính toán bán sương sáo ở trấn Giác.

"Ta ở ngõ nhỏ Tam Thất, cách nơi này xa, nghĩ là cũng sẽ không ảnh hưởng đến việc buôn bán của Kiều phu lang, cho nên..."

Thấy Kiều Thâm không trả lời, Triệu thiết lại nói.

"Nếu Kiều phu lang cảm thấy được, muội phu của ta ở Tây Trấn, cũng muốn bán, ngài xem?"

Kiều Thâm suy nghĩ, đây là chuyện tốt nha, làm sương sáo cũng không phức tạp hay mệt mỏi, hơn nữa chỉ cần một nắm nhỏ hạt sương sáo là có thể làm một thùng sương sáo, phí tổn cũng không cao, bán sỉ thì càng giúp mình nhẹ nhàng kiếm được một bút bạc. Quan trọng nhất chính là, có tầng quan hệ mua bán này, về sau bán những thứ khác liền có ngay nguồn tiêu thụ.

Lại cùng Triệu Thiết thương lượng một chút, một thùng sương sáo thêm một thùng khoai dẻo tính Triệu Thiết 30 văn, đậu đỏ tự nhà hắn nấu là được. Một chuyến đi bán có thể bán được hơn hai mươi chén, trừ bỏ phí tổn, bán một chuyến là có thể kiếm ra hơn ba mươi văn, một ngày bốn chuyến vậy tổng cộng trên dưới 120 văn. Khuân vác hàng hóa ở bến tàu một ngày kiếm được cùng lắm cũng chỉ đến bảy tám chục văn, công việc vừa tốn sức vừa mệt nhọc, lại còn không phải mỗi ngày đều có việc để làm, Triệu Thiết nghĩ nếu buôn bán thuận lợi, để phu lang của mình cũng cùng nhau bán sương sáo, ba hài tử trong nhà sẽ không còn đói bụng thiếu ăn.

Quyết định thời gian đến lấy hàng là ngày hôm sau, Triệu Thiết liền cáo từ. Kiều Thâm trong lòng tính toán một chút, chờ Kỳ Thạc sau khi trở về, hai phu phu thương lượng xong, để ông lão đánh xe bò tiện thể nhắn cho Kỳ gia ở trong thôn, để Kỳ đại ca hỗ trợ lên núi hái quả trầu cổ, trong nhà khoai lang, bí đỏ nếu không đủ, liền tìm các nông hộ trong thôn mua, mấy thứ này sản lượng lớn, từng nhà đều chất đầy trong hầm, cũng không đáng giá.

Cuối cùng quyết định mướn xe bò của ông lão để hỗ trợ giao nguyên liệu, hai người chờ trung thu hồi thôn lại đưa trong nhà chút bạc, đến lúc đó lại thương nghị dùng bạc để mua khoai lang và bí đỏ, trả tiền công cho người ngắt quả trầu cổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro