Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai phu phu thương lượng xong, mặt trời cũng sắp xuống núi. Kiều Thâm vào nhà bếp làm cơm chiều, Kỳ Thạc ở trong sân tắm rửa cho Tiểu Thường Nhạc.

Kiều Thâm lần này định làm gà cay, đáng tiếc cánh gà đùi gà chân gà đều chỉ có 2 cái, đành phải làm thêm nhiều củ sen và đậu phụ khô.

Tiểu hài tử ăn không được cay, nên thịt gà bỏ vào cũng không thể ăn, vì thế Kiều Thâm đem gà ướp với muối cùng gừng băm, cho các loại hương liệu vào bụng gà, sau đó dùng sợi dây nhỏ buộc lại, bỏ vào ấm sành chứa đầy muối, làm gà hấp muối.

Nhà bếp truyền ra hương thơm của nước kho, trong không khí mang theo mùi ớt cay sặc, Tiểu Thường Nhạc "a thu a thu" đánh mấy cái hắt xì. Kỳ Thạc pha nước ấm xong, ôm Tiểu Thường Nhạc đã cởi quần áo bỏ vào bồn gỗ, thân mình Tiểu Thường Nhạc vì hắt xì mà run rẩy.

Kỳ Thạc cong khóe miệng tạm thời đem Tiểu Thường Nhạc trơn bóng ôm vào trong ngực, thân thể của Tiểu Thường Nhạc ấm áp dễ chịu, giống như mặt trời nhỏ, Kỳ Thạc cảm thụ được dưới bàn tay to của mình là da thịt non mềm mập mạp của nhi tử, trong lòng thỏa mãn vô cùng. Tiểu Thường Nhạc hiện tại trắng nõn mềm mụp, nơi nào còn là bóng dáng suy yếu trước kia?

"Lộc cộc... Ăn..."

Tiểu Thường Nhạc đã bắt đầu nói từng chữ từng chữ một, Kiều Thâm mỗi ngày cùng nhóc nói chuyện, nhóc nghe được nhiều, cũng bắt đầu muốn biểu đạt đáp lại.

"Ừm, còn chưa chín đâu, nhi tử."

Nhìn Tiểu Thường Nhạc xoạch xoạch miệng nhỏ, Kỳ Thạc để nhóc ngồi ở trong bồn gỗ, bắt đầu lấy khăn vải lau mình cho nhóc.

"Lộc cộc...... Đát......"

Tay béo nhỏ của Tiểu Thường Nhạc nắm lấy cánh tay thô to của phụ thân.

"Ừm, cha đang nấu cơm."

Kỳ Thạc vén tay áo lên hiện ra một cánh tay thật cơ bắp, hắn cảm nhận được từ cánh tay truyền đến một nhiệt độ ấm áp mềm mại, liền nhẹ nhàng xoa bụng nhỏ của nhi tử.

"Cha..."

Tiểu Thường Nhạc cư nhiên nhảy ra một âm thanh tiêu chuẩn.

"Ừm, nhi tử ngoan."

Kỳ Thạc cười, cổ vũ nhi tử tiếp tục mở miệng.

"Đát...Cha... Ăn?"

............

Nghe bên ngoài phụ tử hai người ông nói gà bà nói vịt, Kiều Thâm cười cười, y thường dặn dò Kỳ Thạc hãy dành nhiều thời gian cùng nhi tử nói chuyện, cổ vũ nhi tử mở miệng, Kỳ Thạc làm đúng là không tồi.

Kiều Thâm lau tay, đi ra ngoài, trên bếp một cái kho, một cái hấp, chờ thời gian nhất định liền đi nhấc nồi xuống là xong rồi.

Ngồi trên băng ghế nhìn Kỳ Thạc tắm rửa cho nhi tử, Kiều Thâm một chút cũng không có ý tứ muốn hỗ trợ, hai phu phu dưới gốc cây liễu vừa vui đùa với Tiểu Thường Nhạc vừa hướng dẫn nhóc mở miệng nói chuyện.

Từ đầu tiên mà Tiểu Thường Nhạc nói một cách chính xác là từ "ăn", Kiều Thâm hổ thẹn, mình cũng không phải là một người đặc biệt tham ăn, chỉ là có ý muốn nấu ăn cho người nhà, cho nên khi nấu ăn đã bỏ không ít tâm tư vào đó. Mà Kỳ Thạc càng không phải là người quan trọng việc ăn uống, nhưng cố tình nhi tử Tiểu Thường Nhạc lại là một tiểu tham ăn.

Hương vị thịt kho cay trong nhà bếp càng ngày càng thơm, bay ra khiến người ta nuốt nước miếng, không sai biệt lắm có thể nhấc xuống rồi, Kiều Thâm đi vào đặt lên khay rồi bưng ra tới.

Vị cay của món kho làm Kỳ Thạc rất thích, nên cùng với bánh nướng, thịt kho, củ sen, đậu phụ khô hắn đều chén sạch sẽ, Kỳ Thạc khẳng định, đối với việc Kiều Thâm mở một cửa hàng món kho là tràn ngập tin tưởng.

Kiều Thâm làm gà hấp muối hương vị thơm nồng, da giòn (giòn sần sật) thịt mềm. Thịt gà thấm đủ muối, vị vừa phải, bên ngoài mặn mặn, bên trong thịt gà tiên hương mê người, xé chút thịt gà đút cho Tiểu Thường Nhạc, Tiểu Thường Nhạc ăn mà mặt mày hớn hở.

Non nửa phần thịt gà đều vào bụng Tiểu Thường Nhạc, Kiều Thâm sợ nhóc buổi tối ăn quá no sẽ ngủ không được, để Kỳ Thạc vui đùa với nhóc ở trong sân đi tới đi lui tiêu thực.

Kiều Thâm nấu nước ấm đem vào sương phòng tắm rửa, Tiểu Thường Nhạc không có ở trong phòng, y liền nhàn hạ . Chăm sóc nhi tử thật quá mệt mỏi, mặc kệ ngươi đang làm cái gì, cứ dựa gần ngươi thì liền bò lên trên người ngươi, một khắc cũng không được rảnh rỗi.

Nương theo ánh trăng, Tiểu Thường Nhạc vừa sờ sờ đụng đụng vừa đi bộ ở trong sân, thân hình cao lớn của Kỳ Thạc đứng sau lưng nhóc, cho nhóc tràn đầy cảm giác an toàn.

Tiểu Thường Nhạc đi đến hàng ớt cay gần đó, nhóc liền đứng lại, dẩu mông nhỏ ngồi xổm xuống, gió đêm lay động cành lá của cây ớt, nhẹ nhàng quét lên mặt của Tiểu Thường Nhạc.

Tiểu Thường Nhạc trên mặt bị ngứa, liền "a" hắt xì một cái, sau đó cười rộ lên.

"Ha ha ha..."

Kỳ Thạc nghe thấy tiếng cười của nhi tử, cũng ngồi xổm xuống, lấy tay to lau mặt cho nhi tử, rồi xoa xoa đầu nhóc một chút.

"Không ngứa sao? Nhi tử."

Tiểu Thường Nhạc cúi đầu xuống, né tránh bàn tay của phụ thân, vươn móng vuốt nhỏ bắt lấy cành ớt cay, tiếp theo liền ra sức ngắt lá kéo đến trước mặt mình.

Vì trời đã tối, ánh trăng nhợt nhạt, cho dù Tiểu Thường Nhạc có chống chống trừng trừng đôi mắt nhỏ như thế nào cũng đều không thấy rõ, vì vậy nhóc liền nhéo lá con bỏ vào miệng ăn...

Kỳ Thạc lập tức ngăn nhi tử ăn lá cây ớt.

"Cái này không thể ăn, chúng ta không phải mới vừa ăn xong cơm chiều sao?"

Tiểu Thường Nhạc ngốc ngốc nhìn cái lá bị phụ thân vứt trên mặt đất, trong miệng a một tiếng, nghĩ muốn dùng đầu ngón út nho nhỏ ngắn ngủn nhặt lên, nhưng nhóc nhéo nửa ngày, cái lá cũng không chịudi chuyển tí nào.

Vì thế nhóc chu chu miệng nhỏ, hai tay duỗi ra định túm mầm ớt cay, này là lòng tham của tiểu gia hỏa, thế nhưng muốn ngắt tới một cái cây khác......

Kỳ Thạc là đang muốn dưỡng dạy nhi tử, cho nên chỉ ở phía sau trông chừng. Lúc này, chỉ cần Tiểu Thường Nhạc không ngắt rau dưa trong sân, không đạp hư cây trồng, hắn đều chiều theo nhóc.

"Không thể, cẩn thận cha ngươi đánh mông ngươi."

Nhanh chóng bế Tiểu Thường Nhạc lên, giống như bưng thức ăn, đem cái cục thịt viên này tránh xa mấy cay ớt đáng thương trong sân.

"A a a... Ưm... A"

Tiểu Thường Nhạc ở trên không trung đá đát chân ngắn nhỏ, trong miệng a a tỏ vẻ kháng nghị.

Cho đến khi phụ thân đưa cho nhóc một cái gậy gỗ nho nhỏ, gậy gỗ nhỏ được Kỳ Thạc mài bóng loáng, không sợ làm xước bàn tay nhỏ mềm mụp của nhi tử.

Tiểu Thường Nhạc lộc cộc gõ gậy gỗ, lập tức quên mất muốn ăn lá ớt cay, ở trong sân đông gõ gõ, tây chọc chọc.

......

Trước hôm hồi thôn một ngày, hai phu phu mang theo nhi tử lên phố, đầu tiên đi tiệm vải, nghênh đón hai người chính là tiểu nhị của tiệm vải.

"Các vị khách quan, đến xem trang phục hay xem vật liệu?"

"Trang phục? Vậy trước nhìn xem trang phục đi."

Kiều Thâm nói xong đem Tiểu Thường Nhạc đặt xuống đất, nắm tay nhóc cùng tiểu nhị đi xem quần áo.

Quần áo được treo, hình thức thêu thùa phú quý đại khí, có màu tươi sáng hoặc màu chàm, bề ngoài ánh lên sự đoan trang và nhẹ nhàng, Kiều Thâm nhìn hết một lượt cũng không quá vừa ý, trong thôn phần lớn mỗi ngày đều phải lao động, quần áo tinh xảo sẽ rất khó làm việc.

"Mua cho trưởng bối trong nhà, quần áo này có chút "trẻ", sợ là không thích hợp."

Kiều Thâm đối với tiểu nhị nói.

"Vậy ngài xem xem bên này, đều là chất liệu sợi bông."

Tiểu nhị chỉ về hướng bên kia.

Kỳ Thạc nghe Kiều Thâm nói trưởng bối, hơi có chút kinh ngạc, trưởng bối trong nhà chính là Kỳ phụ và Kỳ mẫu, vì thế hắn mở miệng hỏi.

"Là mua cho nương?"

Hắn cho rằng Kiều Thâm là mua cho chính mình, thấy Kiều Thâm gật đầu đáp lại, hắn ngăn lại động tác của tiểu nhị đang muốn lấy quần áo xuống đưa cho Kiều Thâm xem, nói.

"Không cần mua trang phục, mua chút vật liệu, nương sẽ tự mình làm, vì vậy sẽ dễ vừa người hơn."

Kiều Thâm nhìn Kỳ Thạc.

"Cũng đúng, ngươi quyết định."

Hai người liền đi xem vải dệt, ôm Tiểu Thường Nhạc ở trong ngực, Kiều Thâm chọn hai màu là màu xanh đen và màu xanh lá đậm, mỗi màu bốn thất, Tiểu Thường Nhạc ở trong lòng ngực tò mò nên cũng nắm lấy mấy miếng vải.

"Thường Nhạc của chúng ta cũng thích nha? Đây là mua cho nãi bãi, Thường Nhạc chọn một cái cho nãi nãi được không?"

Kiều Thâm ôm Tiểu Thường Nhạc, để mặt nhóc hướng về phía trước, rồi đặt tay nhóc lên vải dệt.

"Muốn..."

Tiểu Thường Nhạc bắt lấy một cái màu nâu đỏ, vừa túm lại là liền muốn kéo vào trong ngực, khuôn mặt nhỏ nghẹn nghẹn, dùng hết sức lực mà kéo.

Kiều Thâm thấy vậy liền dỗ dành để Tiểu Thường Nhạc buông tay ra..

"Được, lấy cái này, để tiểu ca ca bọc lại nha, cũng sẽ mua cho Tiểu Thường Nhạc của chúng ta, ngươi còn muốn cái gì?"

Kiều Thâm đơn giản đem nhi tử đặt xuống đất, để nhóc tự chọn.

"Ngươi chọn đi, cha cho ngươi bạc mua."

Kỳ Thạc nhìn Kiều Thâm cùng nhi tử, trong lòng động dung, sinh ra một loại cảm giác được quý trọng. Phận làm con, hiếu thuận cha mẹ là chuyện thiên kinh địa nghĩa, có lẽ là trước đây Kiều Thâm chưa bao giờ đối xử tốt với phụ mẫu của mình, cho nên hôm nay chính mình mới có chút cảm động đi?

Cuối cùng để Tiểu Thường Nhạc chọn thêm màu trắng cùng màu thổ hoàng, đại khái tiểu hài tử đều thích màu sắc tươi sáng một chút, sáu thất vải cộng thêm một ít dây chỉ phối sức, thanh toán tiền, hẹn chút nữa đến lấy, một nhà ba người mới ra khỏi tiệm vải.

Lại mua thịt gà và thịt vịt, tính toán làm đồ kho cay cho người nhà trong thôn nếm thử; Kỳ Thạc đi mua rượu, Kỳ phụ ngày thường cũng thích ăn chút đồ nhắm kèm chút rượu; Kiều Thâm đi Lâm Phúc Nhớ mua đồ ngọt điểm tâm cho hai đứa cháu trong thôn.

Về đến nhà, Kiều Thâm cũng không nghỉ ngơi, vào nhà bếp liền bắt đầu làm món kho cay, làm bánh trung thu hạt sen trứng muối. Còn Kỳ Thạc dẫn Tiểu Thường Nhạc đi hậu viện, ở ven tường xới một miếng đất nhỏ, dự định trồng cải trắng.

Tiểu Thường Nhạc của chúng ta nắm chặt gậy gỗ, phụ thân nhóc ở phía trước xới đất, nhóc liền ở phía sau chọt chọt gậy gỗ xuống chỗ đất vừa xới, Kỳ Thạc quay đầu lại nhìn nhóc, thấy không phá rối gì, cũng liền tùy nhóc.

Tiểu Thường Nhạc dưới sự chỉ dẫn của Kỳ Thạc, nhặt mấy cái hạt giống ớt, đi đến chỗ phụ thân vừa đào xới, tay nhỏ giương lên, đem hạt giống ném xuống, Kỳ Thạc cười cười lấp lại.

Gieo hạt giống ớt cay xong, Kỳ Thạc đi đến giếng nước, rửa tay sạch sẽ cho mình và nhi tử, lại lau mặt cho Tiểu Thường Nhạc. Tiểu Thường Nhạc ngồi xổm bên cạnh thùng nước, tay ngắn nhỏ bạch bạch vỗ nước, Kỳ Thạc ngồi xổm che chở ở phía sau, bồi nhi tử chơi nước, hưởng thụ khoảng thời gian thanh tĩnh này.

Cho đến khi nghe tiếng Kiều Thâm gọi ăn cơm ở tiền viện truyền đến, Kỳ Thạc lúc này mới bế Tiểu Thường Nhạc đi lên phía trước. Kiều Thâm dọn xong chén đũa ngồi xuống chuẩn bị ăn cơm, Tiểu Thường Nhạc đứng bên cạnh bàn, khoa tay múa chân cùng cha nói chuyện phiếm.

"Cha, bang...... cay cay......"

Tiểu Thường Nhạc một tay làm động tác ném mạnh xong rồi còn dùng gót chân nhỏ dậm dậm xuống đất, Kiều Thâm nhìn mà không hiểu chuyện gì.

Kỳ Thạc cong khóe miệng, ý cười tràn đầy phiên dịch.

"Thường Nhạc vừa mới giúp ngươi gieo hạt ớt cay, sau nhà trồng rất nhiều đấy."

Kiều Thâm đã hiểu, nhìn Tiểu Thường Nhạc quơ chân múa tay, cười cười bế Tiểu Thường Nhạc lên, mặt chôn trước ngực của Tiểu Thường Nhạc, cọ cọ thịt mềm của tiểu bảo bảo.

"Giỏi quá, Thường Nhạc của chúng ta còn biết trồng trọt nha."

Tiểu Thường Nhạc cạc cạc cười, lộ ra răng trắng nhỏ, đôi mắt to cong thành một đường trăng khuyết, nhóc vươn tay nhỏ nắm tóc Kiều Thâm, sức lực không nhỏ, nhưng theo cảm nhận của người lớn, thật ra cũng không đau.

"Khen thưởng cho nhi tử của ta một khối bánh kem."

Kiều Thâm cắt một khối bánh trứng gà to bự cho Tiểu Thường Nhạc, Tiểu Thường Nhạc đặc biệt thích ăn, nhưng Kiều Thâm ít khi làm, vì quấy lòng trắng trứng rất tốn sức.

Kỳ Thạc nhìn gương mặt tươi cười của phu lang cùng nhi tử, ăn càng ngon.

—-------------------------------------------------------

Thất: đơn vị đo lường dùng để đếm số vải, lụa thời xưa. Một thất bằng bốn trượng, một trượng bằng bốn mét

Màu thổ hoàng: 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro