Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Kiều Thâm tỉnh lại thì trời đã sáng, nơi Kỳ Thạc nằm sớm đã không còn độ ấm, chắc là đã dậy từ lâu rồi.

Kiều Thâm chớp chớp mắt nằm ườn trên giường, cuối cùng cưỡng bách đứng dậy sửa soạn ra khỏi phòng.

Tiểu Thường Nhạc ngồi ở trong sân, bên cạnh nhóc có một đám gà con cùng vịt con.

Nhóc cũng không sợ, được nãi nãi ôm, cầm trong tay là lá cải , nhóc ném tới chỗ nào là đám gà con cùng vịt con liền chạy đến chỗ đó tranh nhau ăn.

Bầy gà vừa chạy, Tiểu Thường Nhạc liền cười hắc hắc, người cũng như tên, Thường Nhạc.

Kiều Thâm đi ngang qua, làm lơ Tiểu Thường Nhạc đang vươn tay muốn cha ôm, chỉ xoa xoa đầu nhỏ ngốc ngốc mềm mại của nhóc, trấn an nói

"Cha rửa mặt cái nha, Thường Nhạc ngoan ngoãn đút gà con, gà con trưởng thành sẽ đẻ trứng cho Thường Nhạc của chúng ta ăn."

Kiều Thâm dùng cành liễu đánh răng, Kỳ Thạc đẩy cửa sân đi vào, hắn sáng sớm đi tập thể dục buổi sáng, nghĩ là Kiều Thâm muốn tỉnh, mới chạy nhanh về nhà.

"Thường Nhạc hôm nay như thế nào dậy sớm như vậy?" 

Kiều Thâm một bên vươn vai một bên kéo gân.

"Buổi sáng ta xi tiểu cho hắn, sau đó hắn không chịu nằm nữa, cha ôm hắn xuống ruộng hái rau, hắn cũng đi theo, có thể giữa trưa hắn mới lại buồn ngủ." 

Kỳ Thạc rửa tay, đi nhà bếp hâm lại cơm sáng rồi mang ra cho Kiều Thâm.

Thừa dịp buổi sáng không nóng, cả gia đình đều ra ruộng bận việc.

Trong sân, Kỳ Thạc bồi, Kiều Thâm uống cháo ăn cơm sáng, trên bàn còn có thịt khô vừa cắt, Tiểu Thường Nhạc nghe mùi, bĩu môi muốn ăn.

"Nơi này hoàn cảnh thật tốt, ở chỗ này, ăn cơm càng cảm thấy ngon hơn." 

Kiều Thâm đem thịt khô thịt xé thành miếng nhỏ, đút cho Tiểu Thường Nhạc, Tiểu Thường Nhạc bồi cha lại cọ thêm được vài miếng thịt.

"Ngươi cảm thấy tốt?" 

Kỳ Thạc ngừng tay, trước kia Kiều Thâm chính là thực ghét bỏ nơi này, quay đầu nhìn chằm chằm Kiều Thâm, thấy y vẻ mặt tươi cười, thể hiện là thật sự cảm thấy tốt.

"Ừm, tốt a, ngươi xem ta cùng Thường Nhạc, ăn uống no đủ. Ngươi trong tay làm gì vậy?" 

Kiều Thâm nhích lại gần, thấy trong tay dưới chân của Kỳ Thạc, có mấy cái hàng tre trúc nhỏ, tò mò hỏi.

"Đánh bắt cá."

Kiều Thâm thấy hứng thú, vì thế một nhà ba người mặc tốt trang phục, xuống sông bắt cá.

Tới bờ sông, Kiều Thâm tìm một tảng đá lớn, vén lên ống quần.

Cởi quần Tiểu Thường Nhạc, áo trên của Tiểu Thường Nhạc khó khăn lắm mới có thể che khuất mông nhỏ trắng nõn.

Kiều Thâm khoanh chân, đem Tiểu Thường Nhạc đặt ở giữa, nước sông trong trẻo làm ẩn hiện vô số đá nhỏ, ngâm chân ở trong nước ấm được ánh mặt trời chiếu qua.

Tiểu Thường Nhạc dậm dậm chân, cái miệng nhỏ phát ra thanh âm tò mò.

"Di?"

"Hừmmm" 

Kiều Thâm thoải mái thở ra, được ông trời ban cho thân thể khỏe mạnh, trong lòng ngực lại có một nhi tử đáng yêu, còn có người nhà đồng hành bên cạnh, cùng nhau dưỡng dục nhi tử cũng không tồi.

Kỳ Thạc đặt tốt một cái lợp cá dưới sông, liền tiếp tục đi đến chỗ khác đặt, bỗng giương mắt nhìn Kiều Thâm.

Ánh nắng hơi tỏa  ra ở trên người Kiều Thâm, cùng với làn da Kiều Thâm càng thêm trắng nõn, y nghiêng đầu, khuôn mặt nhu hòa nhìn Tiểu Thường Nhạc, lộ ra đôi chân trắng sáng, cả người tản ra một loại hấp dẫn khiến người ta trầm mê, cảnh đẹp như tranh, khắc sâu trong đầu Kỳ Thạc.

Một nhà ba người ở bờ sông cả một buổi sáng, chính ngọ ánh mặt trời gay gắt, hai người mới dọn dẹp một chút, ôm hài tử trở về nhà.

Tới nhà, Kỳ mẫu chưng trứng gà cho Tiểu Thường Nhạc, làm bánh nướng cho các đại nhân, ăn xong Tiểu Thường Nhạc liền mệt mỏi, Kỳ mẫu hống nhóc đi ngủ trưa.

Sau khi ăn xong, Kỳ Thạc sửa soạn tốt tay áo cùng ống quần, cầm đấu lạp đội lên.

Kiều Thâm tò mò.

"Ngươi lại đi đâu?"

"Đến sau núi, cắt chút trầu cổ, trị chứng eo đau của mẫu thân."

Lên núi? Vì thế Kiều Thâm liền không muốn ngủ trưa, cầm lấy đấu lạp cùng sọt đuổi kịp Kỳ Thạc.

Kỳ Thạc nhìn Kiều Thâm từ trên xuống dưới, dưới ánh mắt nghi hoặc của Kiều Thâm, ngồi xổm xuống đem ống quần của Kiều Thâm buộc chặt bằng vải bố, tay áo cũng tương tự, lúc này mới dẫn đường ra sau núi.

Trong núi nhiều cây cỏ tươi tốt, ánh mặt trời không chiếu tới, chậm rãi đi, so với trong sân nhà lại càng mát mẻ. Đi vào trong một khoảng, Kỳ Thạc dừng lại để Kiều Thâm nghỉ tạm một lúc, một bên liền đi sang kia để sọt xuống bắt đầu đào thảo dược.

Kiều Thâm ngồi dưới tàng cây nghỉ ngơi, đánh giá xung quanh, nơi này không có các loại thực vật quen thuộc, ở hiện đại, khi cha Kiều còn khỏe mạnh liền sẽ mang theo y cùng mẹ ra ngoài du lịch, bất quá cũng rất ít leo núi hay đi dã ngoại trong rừng, cho nên Kiều Thâm đối với thiên nhiên nhận thức đều là thông qua internet, Weibo cùng một ít video ngắn.

Nghỉ đủ rồi, Kiều Thâm đi đến bên cạnh Kỳ Thạc xem Kỳ Thạc đang cắt một loại dây leo nhỏ, thân cây có chút màu xanh lục, ngoại hình lại giống một cái đèn lồng, lớn nhỏ tựa như nắm tay trẻ con.

Kiều Thâm tò mò hỏi.

"Đây là cái gì? Đào ra làm gì?"

"Đây là trầu cổ, đắng nhưng trị bệnh đau eo, nương ngày gần đây eo lại bắt đầu đau." 

Kỳ Thạc mỗi lần về quê, đều sẽ hái một chút trầu đắng cho Kỳ mẫu.

"Trầu cổ?" 

Kiều Thâm cảm giác này tên của loại cây này rất quen thương nhưng một chốc lát lại nghĩ không ra nghe qua ở đâu.

Kỳ Thạc đem loại quả mọc trên dây deo trầu đắng ngắt bỏ, còn lại đem dây bỏ vào sọt, nhìn Kiều Thâm phát ngốc nói.

"Vị quả này vừa chua vừa đắng, ngắt bỏ đi rồi ném ở xung quanh, sẽ có chim đến mổ."

Kiều Thâm nhặt lên một quả, bẻ ra, bên trong là dày đặc một loại hạt tựa như hạt mè.

"Này còn không phải là hạt sương sáo sao?" 

Kiều Thâm hai mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm đống quả trầu cổ trên mặt đất.

Kiều mẫu lúc trước từng mua hạt sương sáo này, bỏ vào băng vải, ngâm nước sôi để nguội, sau đó dùng tay bóp ra một loại dịch sương sáo, sau đó bỏ vào tủ lạnh vài giờ  nó liền tự động lại thành thạch sương sáo.

Sương sáo có tác dụng thanh nhiệt giải độc, hơn nữa là thuần thiên nhiên không cần bỏ thêm bất cứ thứ gì, cho nên mùa hè Kiều mẫu thường xuyên đi chợ mua hạt sương sáo làm sương sáo cho Kiều Thâm ăn, múc một muỗng sương sáo thật lớn, bỏ vào nước đường, lại thêm dứa cùng dưa hấu, một tí nho khô, Kiều Thâm thực thích ăn.

Lại bởi vì Kiều Thâm thích ăn quả vải nhất, cho nên ' lệ ' trầu cổ đã được Kiều Thâm ghi tạc trong đầu. 

"Phát tài! Ha ha..." 

Kiều Thâm đem toàn bộ quả trầu cổ bỏ vào giỏ tre.

"Quả này không thể ăn, ta mang ngươi đi nhặt hạt dẻ." 

Kỳ Thạc liền kéo Kiều Thâm đi tìm hạt dẻ.

"Trên núi còn có hạt dẻ sao? Được, quả trầu cổ ta cũng muốn, nó có chỗ hữu dụng." 

Kiều Thâm đẩy tay to của Kỳ Thạc ra, tiếp tục nhặt quả trầu cổ.

Xem bộ dáng hưng phấn của Kiều Thâm, Kỳ Thạc không ngăn cản nữa, giúp Kiều Thâm nhặt quả, rồi lại mang theo Kiều Thâm đi sang kia nhặt hạt dẻ.

Kiều Thâm cõng hơn một nửa sọt quả trầu cổ, tâm tình sung sướng đi theo Kỳ Thạc xuống núi.

Sọt của Kỳ Thạc hơn một nửa lại là hạt dẻ, phía trên là dây trầu cổ.

Đường đi xuống núi không tốt lắm, Kỳ Thạc tay to nắm tay Kiều Thâm, đỡ hắn vượt qua đường núi gập ghềnh, lại không buông tay, Kiều Thâm tâm tình rất tốt, cũng liền không so đo, hai người một đường nắm tay cùng nhau xuống núi.

Bước vào sân, hai người buông sọt, đi đến giếng múc nước rửa mặt rửa tay. Nước giếng lạnh lẽo cuốn trôi đi chút khô nóng, hai phu phu trở lại sân ngồi xuống uống trà.

Tiểu Thường Nhạc bước chân ngắn nhỏ nhảy nhót chạy lại, trong miệng luyên thuyên.

"Ấp úng... Mu..."

"Hửm? Nãi nãi mang Thường Nhạc đi xem ngưu ngưu sao?" 

Từ lúc ngồi xe bò, Tiểu Thường Nhạc thường hay kêu mu mu.

"Ưm.... Ha ha ha ha ha...." 

Hai tay nhỏ của Tiểu Thường Nhạc ôm eo của cha, cao hứng dùng đầu đỉnh đỉnh Kiều Thâm, chân ngắn nhỏ cũng đan xen đá đá.

Kiều Thâm bồi Tiểu Thường Nhạc chơi một lát, kéo Tiểu Thường Nhạc từ trong lòng ngực ra, đổ nước đút nhóc. Bỗng thấy Kỳ Thạc ôn nhu nhìn mình, Kiều Thâm mất tự nhiên nhấp nhấp môi.

Chạng vạng, Kỳ mẫu hấp cá lớn, còn cá dùng dầu chiên xốp giòn cho các nam nhân nhắm rượu, biết tiểu tôn tử thích ăn thịt khô, cắt chút thịt xào cùng rau xanh.

Ăn xong cơm chiều, Kỳ mẫu một khắc cũng không nghỉ ngơi, cùng con dâu cả thu thập đồ vật muốn mang đi đưa cho Kỳ Thạc.

"Trừ bỏ cải trắng, cà chua, ớt cay, ngươi xem còn thiếu gì không?" 

Kỳ mẫu không dám chuẩn bị quá nhiều, nàng biết sân nhà trên huyện thành không lớn.

"Đủ rồi, nương, nhiều thêm một chút hạt giống cà chua, Thường Nhạc thích ăn." Cà chua bổ sung vitamin C, y tính toán để thường nhạc mỗi ngày ăn một quả.

Sáng sớm hôm sau, trời tờ mờ sáng.

Kỳ mẫu sớm làm bánh nướng cho hai phu phu mang theo ăn trên đường, hai huynh đệ Kỳ gia ôm bao lớn bao nhỏ nguyên liệu nấu ăn, Kiều Thâm ôm Tiểu Thường Nhạc còn ngủ say, trong ánh mắt thiết tha của Kỳ mẫu, hướng đầu thôn đi tìm ông lão đánh xe bò.

Bởi vì ông lão buổi sáng muốn đi giao thức ăn nên xe bò không có chỗ ngồi. Hai người tính toán đi bộ mười dặm về nhà, cũng may bao lớn bao nhỏ đồ vật đều để ở trên xe bò, hai người người ôm cái bọc nhỏ, người ôm nhi tử, cũng không mệt lắm.

Đường đi Đông Trấn hai bên mọc đầy hoa dại cỏ dại, nhìn từ xa, tựa như ruộng lúa mạch bao quanh con đường này, dưới cảnh đẹp thiên nhiên , Kiều Thâm bừng tỉnh, cho rằng mình đang ở năm 2020, thân thể khỏe mạnh cùng người nhà đi du lịch.

Trời hoàn toàn sáng, khi Tiểu Thường Nhạc tỉnh dậy, nhảy từ lòng ngực cha xuống dưới đất.

Kiều Thâm đút nhóc uống nước sôi để nguội, sau đó cho nhóc cầm một nửa cái bánh bước, vừa chậm rãi đi vừa ăn, bánh nướng mới làm buổi sáng, tuy lạnh nhưng cũng thực mềm xốp.

Ba người đi đi dừng dừng, xa xa xe bò đi theo phía sau.

"Lộc cộc...... Ưm ưm...... Hừ......" 

Tiểu Thường Nhạc ăn uống no đủ, liền không muốn đi, nhóc ôm ống quần Kiều Thâm, ngẩng đầu, nhóc muốn ôm.

Kỳ Thạc một tay xách nhóc đặt lên cổ, để Tiểu Thường Nhạc ngồi trên bả vai hắn.

Kiều Thâm thật sự là không đủ dũng khí ôm cái tiểu thịt tròn này đi bộ mười dặm, nên cũng liền không quản Kỳ Thạc.

Cũng may Tiểu Thường Nhạc ngoan ngoãn, cha không ôm nhóc, nhóc cũng không thèm để ý.

Lần đầu tiên tầm nhìn của nhóc cao như vậy, bèn ngó trái ngó phải, đầu to vội vàng nên choáng váng,

Mười dặm đường, đi một canh giờ, rốt cuộc trở về Kỳ gia ở Đông Trấn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro