Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi trưa, mặt trời lên cao, trong sân Kỳ gia hết đợt này đến đợt khác vang lên tiếng chim kêu, cùng thanh âm của dụng cụ làm gỗ.

Kỳ Thạc lau mồ hôi, đi đến bàn đá rót chén nước uống. Đây là lúc sáng Kiều Thâm đem lúa mạch rang khô vàng sau đó ngâm vào trong nước, nấu cùng một lượng nước lạnh để cho Kỳ Thạc uống khi thời tiết nắng nóng, mặc dù hai người bọn họ đều không có thói quen uống trà.

Ở hiện đại, mẹ Kiều đặc biệt thích ở phòng bếp nghiên cứu các món ăn ngon để cha con Kiều Thâm ăn, ngày hè oi bức, liền giải nhiệt bằng cách nấu trà lúa mạch cho Kiều Thâm uống, thành thói quen, Kiều Thâm cũng liền biết không ít.

Bận rộn xong Kiều Thâm liền đi ngủ trưa, thân mình vẫn còn suy yếu nên đến giờ đã mệt nhọc. Còn Kỳ Thạc thì tiếp tục làm việc, đoạn trước vì chiếu cố Kiều Thâm mà đã trễ nãi công việc, hắn một khắc cũng không dám dừng lại.

Trong lúc ngủ mơ, Kiều Thâm cảm giác thứ gì đè nặng ngực phổi của mình, phảng phất như lúc nằm ở phòng chăm sóc đặc biệt, bác sĩ làm hồi sức tim phổi cho mình, Kiều Thâm càng thêm hô hấp khó khăn..

Tiểu Thường Nhạc ngồi trên ngực cha, mông nhỏ vừa động vừa nháo , hai tay nhỏ để hai bên chân, vẻ mặt vô tội nhìn Kiều Thâm bừng tỉnh.

Kiều Thâm lau mặt một phen, thở ra một hơi, ôm Tiểu Thường Nhạc rời giường rồi ra khỏi phòng.

"Ngươi lấy ta làm giường hả? Cha phải bị ngươi đè suýt chết, biết không? Quỷ gây sự?"

Ngồi trong sân, gió thổi cành cây phiêu phiêu, Kiều Thâm ôm Tiểu Thường Nhạc dùng tay quạt cho nhóc, nhìn Kỳ Thạc bận rộn nên cảm thấy có điểm hổ thẹn, chính mình ăn được ngủ ngon, gì cũng không làm, vì thế lấy lòng Kỳ Thạc mà nói.

"Thạc ca thật lợi hại, lúc ta ngủ trưa người đều làm xong cả rồi?"

Kỳ Thạc mắt nhìn phu lang nhà mình, nhấp nhấp khóe miệng.

"Còn chưa hoàn thành, một bước cuối cùng nữa, mài giũa bóng loáng thì mới tính là hoàn thành tốt, sau giờ ngọ ta đi giao hàng. Trong bếp ta có hấp khoai, nếu đói bụng ăn lót dạ, ta sẽ trở về sớm để kịp nấu cơm chiều."

Người ở nơi này đều giống nhau một ngày hai bữa cơm, ăn cơm sáng và cơm tối, giữa trưa thì ăn thức ăn còn dư lại vào buổi sáng, hoặc là đơn giản không ăn, gia đình giàu có mới có thể ăn cơm trưa.

"Ngươi muốn đi ra ngoài? Tiểu Thường Nhạc vì nóng mà ngủ không được nên ta cũng muốn mang hắn đi ra ngoài tản nhiệt một chút."

Kỳ thật Kiều Thâm nghĩ muốn ra ngoài đi dạo là vì cái triều đại không có tồn tại trong sách sử này làm y tò mò.

Nghe được Kiều Thâm xưng hô chúng ta, hơn nữa mở miệng chính là vì muốn tốt cho nhi tử, nội tâm Kỳ Thạc có điểm lay động. Một bên động tác tay nhanh hơn, một bên đáp lại.

"Cũng được, giao hàng xong thuận đường đi Phúc Mãn Lâu dùng cơm chiều, ngươi lâu rồi cũng chưa đi."

Vội làm xong bước cuối cùng, Kiều Thâm nhìn Kỳ Thạc đem giá sách để lên xe đẩy tay, hán tử cao lớn gần 1m9, nhẹ nhàng nhấc một cái kệ sách lớn. Kiều Thâm hâm mộ thở dài, cứ từ từ, ông trời đã cho y một thân thể khỏe mạnh, y sẽ chậm rãi rèn luyện.

Hai người sửa soạn xong, khóa kỹ cửa sân, Kiều Thâm ôm Tiểu Thường Nhạc, Kỳ Thạc kéo xe, vợ chồng son cùng nhau bước đi về phía quảng trường náo nhiệt phía Đông trấn Thọ Lan.

Phía Đông trấn Thọ Lan tên gọi tắt là Đông Trấn, làng trên xóm dưới khi họp chợ bán hàng đều tụ tập ở Đông Trấn. Lúc này mặt trời đã lên cao, trên đường người qua lại không nhiều lắm, các tiệm mở cửa rộng ra, bán đầy đủ nhiều loại đồ vật, ngẫu nhiên sẽ có cửa hàng dùng đồ chống sạp trước cửa.

Kỳ Thạc kéo xe để giá sách đi đến hậu viện của hiệu sách để đưa hàng, đưa xong đem xe đẩy tay gửi ở hậu viện hiệu sách, nói rằng sau khi ăn xong sẽ tới lấy. Chưởng quầy của hiệu sách cùng Kỳ Thạc nhiều lần lui tới, có khi ngăn tủ, ghế dựa gì đó, chỉ cần có thể làm, Kỳ Thạc không nói hai lời liền hỗ trợ sửa chữa, còn không thu tiền, chưởng quầy rất cảm kích hắn.

Ra khỏi hiệu sách liền thấy Kiều Thâm nắm tay Tiểu Thường Nhạc đứng mua đồ chơi làm bằng đường. Tiểu Thường Nhạc đang ở tuổi không cần người ôm, đi không vững còn không cần người ôm, lúc nãy vì vội vàng đi đưa hàng nên không ôm thì không được, lúc này rốt cuộc đành phải để nhóc xuống đất.

Nhìn phu lang nhà mình ôn nhu nắm tay  Tiểu Thường Nhạc, còn sủng nịch nhìn Tiểu Thường Nhạc đông sờ sờ tây chạm chạm, Kỳ Thạc trong lòng không khỏi mềm mại.

"Đã xong rồi sao?"

Nhìn Kỳ Thạc đi tới, Kiều Thâm vội hỏi.

"Ừ.. Đói bụng không?"

"Đi dạo đi, còn chưa đói bụng đâu, để hắn ăn xong đồ chơi làm bằng đường rồi lại nói."

Tiểu Thường Nhạc không chịu đứng yên một chỗ, cầm tiểu đồ chơi làm bằng đường, nện bước chân mềm như bông đi nhanh về phía trước.

Kỳ Thạc đi bên cạnh để che chở Kiều Thâm, tránh cho người đi đường đụng phải hắn. Hai người phối hợp theo Tiểu Thường Nhạc chậm rì rì nện bước chân nhỏ mà đi dạo.

Kiều Thâm nhìn trên đường náo nhiệt, nghĩ thầm Đại Chu cũng coi như là quốc thái dân an. Tuy rằng không có công nghệ hiện đại tiện lợi, nhưng là phố lớn ngõ nhỏ bá tánh tự cấp tự túc, tự ăn tự chơi, tuy không tiên tiến nhưng cũng coi như đầy đủ. Mọi người sinh hoạt no đủ, trên mặt cũng đều là tràn đầy ý cười.

Đi dạo một lúc, Tiểu Thường Nhạc không chịu đi nữa, ôm chân Kiều Thâm sau đó liền hướng lòng ngực Kiều Thâm mà bò lên. Kiều Thâm cũng đã tiêu hóa hết cháo loãng buổi sáng vì thế bế Tiểu Thường Nhạc lên rồi bắt đầu đi tìm đồ ăn.

"Ăn mì đi, trời nóng chưa ăn gì mà đã khát, liền muốn uống chút nước canh."

Kiều Thâm ôm Tiểu Thường Nhạc chỉ vào một sạp phía trước, sinh ý của quán còn khá tốt, canh xương hầm từ thật xa đã nghe được mùi thơm.

"Không sao, muốn ăn cái gì cứ việc ăn."

Lúc trước khi Kiều Thâm rơi xuống nước, việc chữa bệnh đã tiêu dùng không ít, Kiều Thâm sau khi tỉnh lại không giống như lúc trước có tính nuông chiều, Kỳ Thạc nghĩ muốn khen thưởng phu lang. Ăn một bữa ở tửu lầu cũng không tốn bao nhiêu bạc, làm việc kiếm lại là được.

"Thật không cần đâu, điểm tâm mua buổi sáng còn chưa có ăn xong, lần sau đừng mua nữa."

Kiều Thâm lắc đầu, đi đến quán mì phía trước.

Nghĩ thầm Kỳ Thạc thật đúng là một nam nhân tốt, chính mình liều sống liều chết làm việc, để cho phu lang một cuộc sống sinh hoạt thật tốt. Kiều Thâm bởi vì có ký ức của nguyên thân, cũng biết hai người kỳ thật không có tình cảm gì, Kỳ Thạc xem đó là trách nhiệm gia đình.

Nghĩ đến đây, Kiều Thâm có điểm động dung. Kiều gia một nhà chi chính là cha Kiều, nếu không có bệnh ung thư di truyền theo gia tộc, Kiều Thâm có thể nói là phú nhị đại hạnh phúc nhất trên thế giới, phụ thân cơ nghiệp cường đại, mẫu thân toàn tâm toàn ý chăm sóc hỗ trợ trượng phu cùng hài tử.

Đáng giận là gia tộc này di truyền ung thư, làm Kiều Thâm chỉ có thể nằm ở trên giường bệnh, cả ngày đọc sách, xem phim ảnh, yêu thích nhất vẫn là những video ngắn về việc người khác nuôi con hằng ngày. Nghĩ đến đây, ở trong lòng đối với nguyên thân nói: Kiều Thâm, ngươi không lưu tâm thì ta tới quý trọng.

Ngồi xuống gọi hai chén mì thịt bò, nhìn nhìn Kỳ Thạc to con, nghĩ đến hẳn là sức ăn không nhỏ, vì thế lại gọi nhiều thêm một chén, làm chủ quán nấu thành canh, mì sợi nấu mềm một chút.

Quán ăn này xác thật nấu ăn ngon, không có dày đặc gia vị như ở hiện đại. Nhưng ngập tràn hương canh xương hầm, dầu mè cùng tương, muối, hành thái, làm cho Kiều Thâm trỗi dậy sự thèm ăn.

Kiều Thâm cùng Tiểu Thường Nhạc ăn chung một chén, y hiện tại cùng Tiểu Thường Nhạc giống nhau, dạ dày yếu ớt. Ăn ít cũng được nhưng nếu một ngày muốn ăn nhiều thêm một chút, chỉ cần là không để nhi tử đói bụng, Kỳ Thạc sẽ không quản.

Kỳ Thạc nhanh chóng ăn xong hai chén mì, Kiều Thâm bên này đút Tiểu Thường Nhạc ăn xong, Tiểu Thường Nhạc bụng no rồi liền không chịu ngồi, đút đến miệng liền nhổ ra, Kỳ Thạc thấy Tiểu Thường Nhạc như vậy, duỗi tay ôm nhóc, rồi xoa xoa cái bụng nhỏ phình phình của Tiểu Thường Nhạc.

Bên này Kiều Thâm nhẹ nhàng chuyên tâm ăn hết, một chén mì xuống bụng, tám phần no, bất quá Kiều Thâm cũng không tính toán ăn thêm, dạ dày sẽ chịu không nổi. Hai người tính tiền, chuẩn bị về nhà.

Đi ngang qua cửa hàng dầu muối, Kiều Thâm đi vào mua nước chấm cùng hương liệu. Nói với Kỳ Thạc là khi trở về nhà, y muốn làm món kho, Kỳ Thạc hỏi Kiều Thâm muốn nguyên liệu nấu ăn gì, đưa Kiều Thâm đi chọn mua đầy đủ hết, nguyên liệu nấu ăn nhiều, trong đó thịt đều không ít, Kỳ Thạc không nhấc mắt mà thanh toán tiền.

Chọn mua xong đồ cần dùng, Tiểu Thường Nhạc ngồi trên xe đẩy tay, chung quanh là một đống nguyên liệu nấu ăn mà cha đã mua, phụ thân kéo xe, cha ở bên người đỡ nhóc, một nhà ba người trở về nhà.

Kỳ Thạc đổ đầy nước trong lu, quay trở lại sân chặt củi, Tiểu Thường Nhạc bị đặt trong một cái sọt, trong sọt Kiều Thâm đã lót đầy gối mềm, Tiểu Thường Nhạc hai tay đang cầm món đồ chơi bằng gỗ mà phụ thân làm cho, đông bẻ một chút tây bẻ một chút, đầu gỗ phát ra tiếng vang, nghe thấy tiếng vang, Tiểu Thường Nhạc liền lắc lư theo. Nghe thấy tiếng cười nhuyễn nhuyễn nộn nộn của Tiểu Thường Nhạc, Kỳ Thạc khóe miệng mỉm cười tiếp tục làm việc.

Trong nhà bếp, Kiều Thâm đem thịt ba chỉ, móng heo còn có xương sườn ngâm nước vớt ra. Trước kia mẹ Kiều dùng rượu và gia vị phong phú làm đồ ăn, nhưng hiện tại điều kiện có hạn, Kiều Thâm nhớ lại cách làm của mẹ, một lần nữa bắc nồi, thêm nước sôi, bỏ vào tương khương hành, hương diệp, bát giác, vỏ quế cùng một chút rượu. Nước sôi, Kiều Thâm đem thịt bỏ vào nồi nấu, sau đó rửa sạch củ sen cùng trứng gà thả vào.

Đáng tiếc nơi này không ăn nội tạng heo, có lẽ là đi trễ, lần sau đi sớm một chút có lẽ sẽ mua được tràng heo, phổi heo. Kiều Thâm thích nhất là ăn mấy cái này, mẹ Kiều am hiểu trù nghệ đã đem Kiều Thâm dưỡng đến kén chọn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro