Chương 195: Thế giới không có nhiệm vụ(17)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Chiaki-hồng nhan họa thủy-hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra ở đây. Hai người này có vẻ như quen nhau thật, vậy họ là bằng hữu đúng chứ? Tức là những gì Hashirama nói hẳn cũng đúng! Vậy thì, cô thực sự là bằng hữu của họ?

   Nhưng mà, sao họ lại đánh nhau nảy lửa thế kia? Hơn nữa, hình như họ đánh nhau là vì... cô, nhỉ? Tại sao chứ? Không lẽ họ biết cái gì đó về ký ức của cô sao?

      - Ca ca, hai người đừng đánh nhau nữa. Còn đánh nhau nữa thì đồ ăn nguội mất!_ Chiaki vội vàng kéo tay áo hai người đang oánh nhau huỳnh hụynh kia.

   Không hiểu sao, cô nhóc nhỏ lại có cảm giác rằng mình có thể dùng đồ ăn để dời sự chú ý của họ. Và quả nhiên, cả hai thiếu niên đều dừng động tác trong chớp mắt. Chỉ chờ có thế, Chiaki vội vàng kéo hai người đến gần đống lửa của mình. Sau đó lại vội vàng gõ bùn, bóc lá bày ra con gà mình đã nướng kia.

      - Hai người ăn đi, sau đó đừng đánh nhau được không? Mọi người có thể cùng ngồi lại ăn và nói chuyện mà. Muội chỉ lấy một cái đùi thôi, còn lại cho hai người hết đó. Hai người là bằng hữu mà phải không? Nên... đừng cãi nhau mà, nhé?_ Chỉ dám để lại cho mình một cái đùi, Chiaki đẩy cả con gà còn lại về phía hai người trước mặt.

   Madara và Hashirama nhìn con gà được đẩy đến trước mặt mình, rồi cả hai quay lại nhìn nhau. Hai người đều đọc được sự sửng sốt trong mắt nhau.

   Giống thật! Quá mức giống nhau rồi! Ngày hôm nay, tình cảnh này không khác gì lần đầu tiên ba người họ gặp nhau.

   Chiaki cũng mang đến một con gà nướng, cũng chỉ lấy một cái đùi và rồi toàn bộ để lại cho họ. Kể từ ngày hôm đó, con bé nhỏ nhỏ này đã dần trở nên quen thuộc với cả hai người.

   Ngày hôm ấy dường như được lặp lại, vẫn với những hành động ấy. Chỉ là lần này, cô nhóc đó lại một lần nữa mất sạch ký ức của mình. Đúng là cảnh còn người mất mà!

     - Ca ca, ta có thể ra nơi này mỗi ngày được không? Ở nơi đó, rất ngột ngạt. Muội cảm thấy chỗ này có cảm giác... quen thuộc! Muội chỉ ra ngoài một lát, một lát thôi, được không? Nếu huynh cảm thấy không được, có thể đi cùng muội. Hashirama cũng sẽ bảo vệ muội đúng chứ? Sau tất cả, theo lời huynh ấy nói thì... chúng ta là, bằng hữu mà!_ Chiaki cảm thấy bầu không khí đang xuôi xuôi rồi, cô lập tức lên tiếng, rèn sắt khi còn nóng!

   Ngày nào cũng loanh quanh trong cái biệt thự đó, ngột sắp chết rồi! Chiaki mệt mỏi với điều đó lắm, đâu phải cô không cảm nhận thấy ánh mắt của người khác chiếu vào mình chứ? Như thể cô là một thứ sinh vật lạ nào đó vậy! Thực sự rất khó chịu!

   Chiaki nhấp nhấp môi, cúi đầu. Dù gì cô cũng không muốn ở trong đó nữa.

      - Không thể!/Được thôi!_ Âm thanh vang lên vô cùng đồng nhất, chỉ là ý nghĩa nói ra lại trái ngược nhau.

   Madara cùng với Hashirama nhìn nhau, đồng thời buông miếng thịt trên tay ra. Hai mắt tóe lửa, chỉ cần sẵn sàng đứng lên một cái là tiếp tục cuộc chiến.

      - Hashirama, nếu huynh là bằng hữu của ta thì huynh có biết người quan trọng đã bị giết mất ấy của ta không?_ Chiaki vẫn còn đắm mình trong màn tự hỏi, không hề biết hai ca ca kia lại sắp đại chiến long trời lở đất.

   Đương nhiên, cô cũng không biết vì một câu nói của mình mà cả hai người kia lại đình chỉ động tác. Cô lúc này tay đặt trên bụng, nhẹ nhàng xoa xoa...

      - Mặc dù muội đã mất đi ký ức, nhưng tại sao chỗ này cứ thấy trống rỗng. Chỗ này này, vốn dĩ phải có cái gì đó ấm áp mới đúng! Nhưng mà, muội lại chẳng biết nó là cái gì hết! Khó chịu thật đấy, nhất là khi đi ngủ, lẽ ra ở bụng phải có một cái gì đó...

   Lời lẩm bẩm thầm thì đó lại khiến cho hai kẻ đang sắp đánh nhau kia sét giữa trời quang. Biết mà biết mà biết mà, con bé là đang nhớ tiểu hồ ly trắng muốt kia.

   Cả Madara và Hashirama đã quá quen thuộc với hình ảnh mỗi khi cô nhóc này ngủ, con hồ ly kia sẽ trèo lên nằm sấp trên bụng, ủ ấm cho thân hình bé nhỏ rồi. Có lẽ chính Chiaki cũng không biết, con bé chỉ là cảm giác như thế thôi.

   "Đó, xem chuyện tốt mà tộc các ngươi làm đi!" Hashirama lừ mắt sang người ngồi cạnh.

   "Còn hơn là bị cả hai tộc đồng lòng giết!" Madara mặc dù trong lòng áy náy sắp tràn bờ đê, nhưng mà bên ngoài mặt vẫn còn có cớ để mà trừng lại kẻ bên tộc Senju kia.

   Hai thiếu niên cau mày nhưng cuối cùng vẫn quay sang con bé đang ngơ ngẩn ngồi đó. Madara thôi không đấu mắt với tên Senju kia nữa mà chuyển sang nhẹ nhàng vò vò đầu Chiaki. Hashirama cũng dúi vào tay con nhóc đó thêm một chùm quả hắn mới hái.

      - Ca ca, huynh có biết kẻ nào tộc Senju đã giết mất người ấy không?_ Chiaki thẫn thờ một hồi, bỗng nhiên ngước mắt lên nhìn hai người từ bao giờ đã ngồi bên cạnh mình.

   Hai thiếu niên kia cả người cứng đơ. Đến rồi đến rồi đến rồi! Cuối cùng con bé cũng hỏi chuyện này rồi, giờ thì giấu như thế nào đây? Tên nào cho bọn hắn cẩm nang lươn lẹo coi, đảm bảo giá bao nhiêu bọng hắn cũng mua!

   Không ổn, nếu cứ thế thì không ổn một chút nào!

      - Chiaki, ta có việc cần nói với ngươi._ Hashirama khó có khi nào nghiêm chỉnh được một lần.

   Thế nhưng đến lúc đối mặt với đôi mắt trong suốt của con bé kia thì lại hoàn toàn không nói được gì nên lời.

      - Thực ra, ta thuộc tộc Senju!_ Nếu như chuyện này không sớm thì muộn sẽ bị phát hiện, chẳng bằng nói ngay từ đầu. Như vậy, miễn cho muội ấy biết được sự thật sẽ càng thêm đau lòng.

   Chỉ là, sau khi nghe thấy lời bày tỏ tha thiết kia, Chiaki chỉ chớp chớp mắt.

      - Vậy, huynh là người đã giết mất người quan trọng của ta?_ Trọng điểm của cô nằm ở chỗ nào đây không biết nữa.

      - Không phải ta. Ta cũng không biết là ai. Ta chỉ nghe ngươi kể lại._ Cũng không thể nói chính "cha" ngươi là kẻ giết con hồ ly đó mà, đúng chứ?

      - Vậy sao?_ Vậy thì người tấn công cô là ai chứ? Thôi bỏ đi, nghĩ nữa chỉ mệt người. Chuyện gì phải đến sẽ đến mà:_ Ca ca, chúng ta về thôi. Muội mệt rồi.

   Mệt thật đó, cứ nghĩ đến ký ức gì đấy là lại đau đầu. Đau như bị ai đập liên hồi vậy, cho nên Chiaki từ bỏ. Không nghĩ nữa, đừng nghĩ nữa, càng nghĩ sẽ càng đau mà! Cô nhóc mệt mỏi bám vào tay áo ca ca nhà mình, tìm kiếm một nơi dừng chân.

      - Ừ, chúng ta về nào._ Madara thừa biết mỗi lần Chiaki suy nghĩ về quá khứ sẽ đau đầu, đây là do phong ấn của tộc. Hắn biết nhưng có thể làm gì chứ? Hắn cũng chính là tòng phạm của chuyện này. Cả tộc Uchiha đều giám sát con bé, hắn chẳng thể làm gì hết!

     - Muội rất mệt, ca ca nắm tay muội được không?_ Chiaki mím mím môi, ngước mắt lên nhìn ca ca của mình.

   Madara không nói lời nào, nhưng hắn vươn tay nắm lấy tay cô nhóc nhỏ bé. Hai người cùng nhau dẫm lên sỏi đá lạo xạo, tiến trở về dinh cơ Uchiha. Để lại một người tộc Senju ở đó.

      - Ở đây chờ ta._ Khi đi lướt qua Hashirama, Madara thầm thì một câu như vậy.

   Tên não thiếu gân Senju chỉ đành ở đó chờ đợi cái tên ngạo kiều kia quay lại thôi.

   Quay sang Madara, sau khi hộ tống đứa con nuôi có sức mạnh khủng bố kia về giường thì nhanh chóng quay lại bờ sông Naka.

..........................................

      - Đừng có ý định để Chiaki nhớ lại ký ức._ Vừa gặp nhau, câu đầu tiên Madara nói lại khiến Hashirama bực bội.

      - Ngươi tại sao lại có thể như vậy chứ? Các ngươi giết mất con cáo kia, xóa ký ức của Chiaki, giờ còn muốn sử dụng sức mạnh của con bé nữa sao?

      - Chẳng phải chính tộc Senju các ngươi cũng thế sao? Nếu không các ngươi ngày hôm ấy cũng sẽ chẳng giành nó!

   Lời nói này của Madara khiến Hashirama không có cách nào phản bác. Bởi vì, khi nhìn thấy những sợi dây leo kia, ngay cả hắn cũng muốn mang Chiaki về tộc mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro