Chương 8: Báo thủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


edit+beta: míngchan

Vân Mạt nằm ngẩn ngơ, cân nhắc tình thế trước mắt.

Hiện tại người máy cứ cách hai giờ là lại đến kéo cô đi kiểm tra cơ thể.

Loại quấy rầy này phiền không tả nổi, vô cùng có hại đến thể xác và tinh thần khỏe mạnh của Vân Mạt cô đây.

Vân Mạt rất là khịt mũi coi thường đối với hành vi này.

Lúc anh chàng Tần Mộc quay lại phòng bệnh kiểm tra, Vân Mạt sâu kín hỏi: "Bác sĩ Tần, anh sắp xếp như vậy bộ không thấy lương tâm cắn rứt sao?"

Tần Mộc vuốt tóc, kiêu ngạo cất bước bỏ đi, để lại cho cô một bóng lưng vô tình.

__________

Cửa hàng trên Tinh Võng thì sau đơn hàng đầu tiên cũng không có thêm tí bọt sóng nào cả.

Còn về cái tên Cải thảo kia thi không biết do bị dọa sợ hay bận bịu quấn thân mà đến giờ vẫn chưa thèm đánh giá 5 sao cho cửa hàng nhà cô.

Xem ra trong khoảng thời gian ngắn muốn tự thân vận động gây dựng sự nghiệp kiếm cơm là không thể rồi.

Con đường lâu dài chỉ có con đường học hành thôi.

Nhưng bởi vì thân phận em gái quan ngoại giao Lam Tinh mà các trường đại học lớn thuộc sao Trung Ương đã từ chối cô rồi.

Theo kết quả cô tìm kiếm được trên Baidu, quyết định phóng đạn tinh tế vào Lam Tinh là quyết đình được biểu quyết và thúc đẩy bởi ba Đại thượng tướng Thang Kiến Ma, Mai Sa Na cùng Mark Jieyu cùng nhau thúc đẩy và biểu quyết.

Ba người này lần lượt tốt nghiệp từ Đại học tổng hợp số một Liên Bang, Học viện quân sự số một Liên Bang và Học viện chính trị Liên Bang.

Thói thường, ba trường đại học này cùng với một loạt các trường trực thuộc nhất định sẽ bài trừ cô.

Nhưng mà cũng không phải không có một cơ hội nào.

Bởi vì các trường quân sự lớn của Liên Bang, mỗi năm ngoại trừ chiêu sinh hệ chính quy, còn tuyển thêm một hệ chất lượng cao nữa.

Cho dù để vào được hệ chất lượng cao này không thiếu những luật ngầm, nhưng ít ra sao Trung Ương vẫn còn cần thể diện.

Xâm lược thì xâm lược, nhưng mặt ngoài vẫn cần bày ra thái độ bình đẳng. Chính vì lẽ ấy, cơ hội dự thi của cô sẽ không bị cướp đoạt.

Còn chuyện có thể nhập học như ước nguyện hay không, thì phải dựa vào vào bản lĩnh của Vân Mạt.

Lý trí mà nói, thực sự Vân Mạt không muốn vào trường quân đội. Quản lý quá nghiêm khắc, hơn nữa lại còn ngược đường với ngón nghề của cô.

Tiếc là trước mắt không có lựa chọn nào tốt hơn, vì chỉ có trường quân đội mới được miễn học phí và còn cho thêm trợ cấp.

Vân Mạt hít mạnh vào một hơi, cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng. Cô đã sớm quỳ dưới chân "Tiền vương" từ lâu rồi, thêm một lần nữa chẳng hề gì.

Vân Mạt lần lượt xem tóm tắt tiểu sử của mấy Đại thượng tướng, nhân tiện click mở thông tin các trường quân đội.

"Văn Đằng Huy?"

Đầu ngón tay Vân Mạt xẹt qua ảnh chụp người này, khóe miệng nhếch lên trào phúng: "Thật thú vị."

Năm Đại thượng tướng Liên Bang, duy chỉ có vị này bỏ phiếu trắng tại cuộc họp biểu quyết nên hay không phóng vũ khí sát thương cấp cao vào Lam Tinh.

Vân Mạt khẽ cười, giao diện quang não vẫn đang dừng ở thông tin về trường quân đội Rechester, trên đó có viết: Văn Đằng Huy là viện trưởng của trường quân sự này.

Ba cái cúc áo màu đen xoay nhanh trong lòng bàn tay Vân Mạt, hôm nay là hạn báo danh cuối cùng vào hệ chất lượng cao của trường Rechester.

"Chọn nó vậy." Vân Mạt mở giao diện đăng ký ra.

Giao diện được thiết kế bắt mắt, có rất nhiều ngành học chuyên nghiệp để đăng ký như: thiết kế cơ giáp, nghiên cứu vũ khí, công nghệ thông tin, tác chiến cá nhân....

Nói cho cùng thì những chính khách kia vẫn còn cần mặt mũi, chuyện đăng ký thì cô vẫn được phép.

Còn đến lúc xét tuyển, hoặc là bị từ chối, hoặc là bị chuyển sang một chuyên ngành nào đó ít tác dụng. Đó đã ngoài tầm kiểm soát của cô rồi.

Vân Mạt cười lạnh, vừa lướt xem vừa lắc đầu. Hy vọng mấy người thuộc Lam Tinh đầu óc không đần độn, hiểu được quy tắc bất thành văn này.

Cô cũng không tiếp tục xem giới thiệu về các chuyên ngành, trực tiếp đăng ký khoa tác chiến cá nhân.

Vì sao chọn tác chiến cá nhân ư?

Hiện nay thượng tầng Liên Bang chắc chắc có một sách lược thống nhất để đối phó với Lam Tinh. Bọn họ nhất định sẽ không cho phép Lam Tinh tồn tại bất kỳ cơ hội nào để vùng dậy.

Bối cảnh gia đình của cô không cho phép cô đăng ký một chuyên ngành chuyên nghiệp nào có khả năng tạo thành mối uy hiếp với Liên Bang.

Thái độ của các trường thuộc sao Trung Ương không phải đã quá rõ ràng rồi ư? Trực tiếp chú thích chuyên ngành thiết kế vũ khí và công nghệ cao đặc biệt quan trọng, học sinh thuộc Lam Tinh không được phép đăng ký.

Tác chiến cá nhân, đây vốn dành cho quân tiên phong cần xông lên tiền tuyến, được coi là quân thí mạng của Tinh tế, là lực lượng dễ dàng bị khống chế nhất trong lòng các chính khách.

Và cũng là chuyên ngành duy nhất cô có cơ hội nhập học lúc này, giúp vượt qua hoàn cảnh khó khăn trước mắt.

Huống hồ, cô còn là một nữ sinh gầy yếu.

Huống hồ, những chính khách kia có vô vàn cơ hội động tay động chân vào cơ hội thăng cấp của cô.

Nhưng điều quan trọng trước mắt là thời gian hệ chất lượng cao tuyển sinh còn một tháng nữa. Trong thời gian tuyển sinh sẽ được nhà trường bao ăn bao ở, nhưng một tháng này thì không ai bao Vân Mạt cả......

Suy nghĩ mãi, Vân Mạt quyết định lên "47.com" lập một tài khoản, chuẩn bị tìm tạm một công việc chịu 'bao' mình tháng này.

"Tài xế? Quản gia? Phục vụ?" Vân Mạt càng xem, sắc mặt càng đen.

Công việc thích hợp với độ tuổi này của cô lại không yêu cầu kinh nghiệm quá ít, Vân tiểu thiếu chủ thật sự chưa cần làm công việc phục vụ bao giờ.

Đang lúc Vân Mạt cõi lòng phiền muộn, nghĩ hay là ứng tuyển làm quản gia. Nghĩ liền làm, cô đang tìm hiểu nếu được nhận thì nên gấp quần áo ra sao thì màn hình lớn trước mắt lại phát một video tin tức.

"Hàng chục tên côn đồ Lam Tinh, trên eo mỗi người quấn khối năng lượng cấp 3, tiến hành kích nổ tại Trung tâm thương mại Thịnh Thế thuộc sao Trung Ương, khiến cho một vài khách hàng trong trung tâm bị thương nặng......"

"Đây là hành vi dùng mạng để tàn sát, đề nghị người dân khu vực lân cận nhớ chú ý khi ra ngoài......"

Vân Mạt:...

Không phải cô không quan tâm đến hành tinh mẹ, nhưng chuyện mấy 'báo thủ' này làm chỉ giúp những chính khách đang nhìn chằm chằm vào Lam Tinh càng có nhiều cái cớ hơn để trừng phạt họ mà thôi.

Quả là thiếu đầu óc!

Biết ngay, tin tức vừa phát chưa được mấy hồi, hồ sơ cô đăng ký trên 47.com đã được ưu ái đánh dấu đỏ: "Quê quán: Lam Tinh".

Hiệu suất làm việc của trang web này rất cao, khi nãy cô đăng ký xong, nó đã hiển thị mấy trăm nhà tuyển dụng cô có thể tiếp cận.

Hiện tại...... Lấy Vân Mạt làm trung tâm, phóng tầm mắt thêm mười cây số nữa cũng chỉ có thể thấy mười mấy nhà tuyển dụng ít ỏi.

Thật sự coi cô thành phần tử khủng bố đấy à?!

Vân Mạt đành nằm bẹp xuống giường, cái vía xúi quẩy này.

Cô cảm thấy năm nay hẳn là mình đã có hành vi nào đó đắc tội Thiên Đạo mà không biết, lần sau nhất định phải thắp nén hương xin xá tội mới được.

À đúng rồi, còn 164 tinh tệ trong tài khoản nữa, phải mau chóng quyên một nửa ra ngoài, nếu không sẽ nhận quả báo nữa đấy. Chao ôi, sao mình lại quên mất chuyện này được ta...

Buổi tối hôm nay, Vân Mạt cảm thấy hiệu suất nghỉ ngơi của mình không hề tốt.

Là ai đi nữa mà cứ bị người máy quấy rầy liên tục suốt đêm thì có thể yên tâm ngủ ngon mới lạ đấy.

Thế nhưng, sang ngày hôm sau khi thấy sắc mặt Tần Mộc còn xấu hơn cả mình, Vân Mạt vẫn nhịn không được cười ha hả vào mặt anh ta.

"Bác sĩ Tần, sắp phải hầu tòa à?"

Tướng mạo người này hôm nay quá rõ ràng. Giữa mày hỗn loạn, nếu không giải quyết tốt không chừng anh ta còn phải vào tù bóc lịch mất dăm ngày.

Tần Mộc vẻ mặt đen đủi nhìn cô, "Cô đoán được sao."

"Anh đoán xem." Vân Mạt bĩu môi, bắt chéo chân dựa trên giường.

"Có phải cô biết điều gì hay không?"

Tần Mộc hỏi. Anh ta quá đen, buổi sáng vừa bước chân ra khỏi nhà đã nhận được một bức thư từ luật sư, là người bệnh giường số 2 kiện anh ta tội dùng sai thuốc. Quan trọng là ngày đó anh ta trực ban hộ người khác, không kịp kiểm tra, đúng là đã dùng sai.

...

"Nếu anh có thể giúp tôi một việc, tôi sẽ nói cho anh cách để giải quyết chuyện này".

Trái phải không có ai, Vân Mạt thản nhiên nói chuyện với Tần Mộc.

Tần Mộc thật lòng không muốn để ý, nhưng đang gặp chuyện phiền lòng, dứt khoát thuận theo lời cô mà nói: "Chuyện gì?"

"Tôi muốn làm phục vụ tại nhà hàng Phỉ Tư một tháng, anh giúp tôi lo liệu chuyện này đi?"

"Cô đến đó làm gì cơ?"

Tần Mộc khó mà tin được ngoáy tai, cảm thấy là mình nghe nhầm rồi.

Cô gái này đã thành niên rồi hả?

"Anh không nghe nhầm đâu, tôi là người Lam Tinh. Hiện giờ không có tiền, không có nhà để về......"

Nét mặt lạnh lùng của Tần Mộc dần biến mất, vốn anh ta chỉ nghĩ cô gái đáng ghét này muốn ăn vạ bệnh viện...

Nào ngờ, đây là do cô không thể không ăn vạ.

Ngày hôm qua anh ta còn cố ý kiến nghị hệ thống gia tăng tần suất kiểm tra cơ thể cho Vân Mạt, có phải đã sai rồi không?

Tần Mộc lâm vào cảm giác hối hận vô cùng, đến nỗi quên đi cả rắc rối mình đang gặp phải.

Vân Mạt không nhịn được bĩu môi, tên này vậy mà còn có một nhân cách tiểu bạch thỏ nữa đấy. Tấm lòng phải bao la rộng lớn đến đâu mới quan tâm đến rắc rối của người khác trong khi mình cũng đang lửa xém lông mày?

"Anh nghĩ sao?" Vân Mạt cắt ngang dòng suy nghĩ của anh ta.

"Nếu cô không có nơi nào để đi, có thể đến ở tạm nhà tôi......"

Tần Mộc nói chuyện rất có thành ý, muốn bồi thường cho hành vi lầm lỡ của mình.

"Thôi, thôi", Vân Mạt kiên định lắc đầu.

"Cô yên tâm đi, cam đoan không tốn một đồng!" Tần Mộc chân thành thổ lộ cõi lòng.

"Không không không, không phải chuyện tiền nong. Bởi tôi nhìn ra gần đây anh tương đối xui xẻo, sợ bị anh liên lụy ấy mà."

Tần Mộc: M*... Lòng tốt của anh ta đúng là ném cho chó ăn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro