Chương 43: Quả là thần tiên mà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

edit+beta: míngchan

Phòng khách tại biệt thự khu Sướng Hải Viên, có mấy gia tộc đang tụ tập nói chuyện.

Các cô gái trẻ thì ríu rít ở một bên.

"Liên Châu, gần đây phong cách thay đổi nhiều ha, cái này là gì thế? Sản phẩm mới của đại sư nào à?" Trương Mộng Kỳ hỏi, tay chỉ vào lá bùa tam giác trên cổ tay cô.

"Cái này đặc biệt quá, tôi chưa từng nhìn thấy bao giờ." Một cô gái khác lịch sự khen.

Nhưng thực ra ẩn ý trong lời khen này là nó chẳng xứng đeo trên tay những tiểu thư như cô ta. Thoạt nhìn, nó chỉ là tờ giấy hình tam giác được xâu bằng một sợi dây đen, quá thô sơ.

Không thể không nói, cô ấy đã chạm đến sự thật.

Trong mắt Liên Châu là sự sùng kính. Cô cẩn thận sờ vào nó, cô mua thứ này từ "Hoa Hạ Dịch Học Đường" với giá 800 tinh tệ đó.

Nếu không phải vô tình nói chuyện phiếm với vị đại thần kia rằng có người đã gửi bùa Đổi Vận thì còn chưa biết đại thần cũng làm thế đâu.

Sáng nay lúc điền thông tin nhập học để chuẩn bị ra ngoài, sợi dây đen của lá bùa đã mắc vào khe hở trên bàn.

Bàn nhà cô thật sự có vết nứt, vừa lúc dây vòng tay kẹt vào đó.

Liên Châu sợ nó hỏng nên vội vàng xoay người lại, cẩn thận gỡ nó ra.

Vì cẩn thận nhìn chằm chằm vào mặt bàn, ánh mắt cô đúng lúc chạm vào một dòng trên mẫu đơn đăng ký: "Khoa chuyên nghiệp: Cơ giáp hậu cần."

"?"

Chết dở, Liên Châu lập tức xoay lại, rõ ràng mình đăng ký "Cơ giáp chiến đấu" cơ mà.

Cũng may biểu mẫu vẫn còn chưa gửi đi, không thì rắc rối to.

Giờ cô đã hoàn toàn tin tưởng vào chủ tiệm gọi "Chuyên gia giải đáp ưu phiền", siêu siêu tin.

...

"800 tinh tệ, mua ở "Hoa Hạ Dịch Học Đường" đó".

Vừa nói xong, mấy người bạn tự dưng im bặt.

Gần đây Liên Châu suốt ngày lải nhải, bắt mấy người họ phải để ý đến "Hoa Hạ Dịch Học Đường", bị quấy rầy đến phiền luôn.

Giờ thì hay rồi, ngay cả tờ giấy cũ gấp đại cũng tin là bùa chú, nâng niu như bảo bối ấy.

Trương Mộng Kỳ và Ngụy Tường Ngọc chạm mắt, cả hai đều thấy được lo lắng trong mắt nhau. Nghĩ bụng liệu có nên nhắc mẹ Liên một câu, đừng để Liên Châu u mê quá.

...

Ở phòng khách bên kia, mấy người đàn ông cũng đang ở thảo luận.

"Lão Hoắc à lão Hoắc, tôi thấy lần này ông dại dột quá rồi." Một người đàn ông trung niên đeo cà vạt màu lam lắc đầu thở dài, lắc ly rượu vang đỏ trên tay vài cái rồi mới nhấp một ngụm.

"Chậc, ngoài lề chút nhưng rượu của Liên Diệu ngon thật đấy, có vẻ là rượu lâu năm. Mỗi lần đến đây tôi chỉ muốn hốt hết bộ sưu tập của cậu về."

"Ha ha, Nhạc tổng quá khiêm tốn rồi. Theo như tôi biết, ông có hẳn một tinh cầu để cất rượu ngon đó chứ." Liên Diệu chớp mắt, lịch sự cụng ly với người đàn ông.

Người đàn ông trung niên này cũng được coi như là một nhân vật có số có má trong giới doanh nhân trên sao Trung Ương, còn có tin đồn ông ta ở vài hành tinh phụ thuộc cũng sở hữu không ít sản nghiệp, hơn nữa được những ông lớn trong giới quân đội lẫn chính trị chống lưng cho. Tuy vậy, vấn đề này có phải là sự thật hay do Nhạc tổng cố tình tung tin nhằm nâng cao danh tiếng của mình thì không ai biết.

Hôm nay, mấy người họ ngồi lại với nhau để bàn bạc về hạng mục khai thác mỏ trên sao Chử Nhị.

Những người này đều là đối tác tiềm năng của Liên Diệu, mấy năm nay cũng giao dịch với nhau vài lần nên đã có sự hiểu biết nhất định. Hôm nay mọi người đều rảnh rỗi bèn hô hào nhau đến biệt thự nhà Liên Diệu.

Nghe Nhạc tổng nói xong, sắc mặt Hoắc Triết Hãn không được tốt cho lắm.

"Lão Hoắc, đây là người trên WB mà ông bảo hả?"

Ngụy Đại Hải giơ tài khoản "Gọi ta là ba ba" lên trước mặt ông Hoắc.

Hoắc Triết Hãn chán nản gật đầu.

Nhạc tổng cũng thở dài, vỗ vai ông ấy: "Lão Hoắc, chấp nhận đi, lần này sợ rằng ông sẽ gặp rắc rối rồi. Chẳng hiểu sao ông lại đi tin mấy chuyện vớ vẩn này được?!"

"Chắc là ông đã nghe nói rồi, dự án thuộc sao Dao Quang kia đã được giao cho Tôn Nặc Khuê, 15 tỷ, ngân hàng Tinh tế RS cấp kinh phí... Ông đúng là, chỉ vì một kẻ lừa đảo từ đẩu từ đâu mà tâm huyết hai năm nay..."

Hoắc Triết Hãn càng nghe càn chán, trong lòng sốt ruột muốn chết.

Tôn Nặc Khuê... haiz... cái gai trong mắt ông. Chỉ hai ba năm đã thâu tóm dần dần cơ số sản nghiệp Hoắc gia. Lần này, lần này lại để cho tên đó được hời.

Kẻ "Gọi ta là ba ba" ấy không chừng chính là người của tên đó!

Nhạc tổng thổn thức lắc đầu. Ông ta cầm đũa gắp một miếng cá, hương vị ngon phết.

Ngụy Đại Hải ngồi bên có vẻ hơi bối rối: "Nhạc tổng, chuyện này thực ra cũng khó nói... Tương lai chưa biết sẽ thế nào."

Ngụy Đại Hải đã từng chia sẻ bài viết lá bùa Đổi Vận, tất nhiên Nhạc tổng cũng biết nhưng ông ta chẳng mấy đồng ý.

Gương mặt hồng hào mâp mạp hiện lên vẻ thờ ơ, nói: "Tất cả chỉ là trùng hợp thôi, cậu mà tin là hỏng rồi!"

"Không, không phải trùng hợp đâu."

Lúc này, một người tuổi trẻ đột nhiên đứng bật dậy. Bởi vì quá kích động mà suýt nữa làm đổ cả ly rượu.

"Tiểu Lý, sao mà hấp tấp bộp chộp thế." Nhạc tổng thấy trợ lý mình hành động như thế thì không vui.

"Ông chủ, không phải, ngài nhìn này..."

"Có chuyện gì mà cậu phải hét lên thế?" Nhạc tổng duỗi đầu ngó về tin tức được trợ lý đưa lên, tức thì im bặt.

Hoắc Triết Hãn nom sắc mặt ông ta tái nhợt dần, trán rịn đầy mồ hôi thì khó hiểu lắm: "Lão Nhạc, ông sao vậy?"

Ngay cả Ngụy Đại Hải cũng không khỏi quay đầu nhìn về phía cậu trợ lý trẻ.

Cậu ta thấy Nhạc tổng không muốn nói chuyện, nhưng cũng không phản đối, bèn run giọng giải thích.

"Hôm kia, Tiền Đông Lượng thuộc bộ phận tài nguyên của chúng tôi tham dự một bữa tiệc, khụ... không hài lòng lắm vì bí thư Lưu Hành của ngân hàng Tinh tế RS cũng có mặt ở đó. Hôm nay toàn bộ người tham gia bữa tiệc đều được mời đi "uống trà"."

"Gì cơ?"

Mọi người trên bàn tròn nghệt mặt nhìn nhau, đôi đũa trong tay Nhạc tổng không cầm vững. Ông ta giơ lên hồi lâu, không biết nên gắp hay nên buông.

"Nhưng nguyên cớ do đâu?" Có người cất tiếng hỏi, Liên Diệu cũng đánh mắt sang.

Nhưng không có câu trả lời.

"Tích..." Quang não Nhạc tổng có tiếng thông báo, ông ta bất giác rùng mình.

Đến lúc đọc xong, dường như mồ hôi lạnh trên trán ông ta còn nhiều hơn, khiến mọi người kinh ngạc.

"Nhạc tổng, lại có chuyện gì vậy? Ông có cần giúp đỡ gì chăng?" Ngụy Đại Hải thấy ông ta như vậy thì cũng hoảng.

"Tôn Nặc Khuê bị bắt...Giám đốc Lưu hình như cũng mất liên lạc rồi."

Nghe thấy câu này, Hoắc Triết Hãn lập tức ngẩng đầu lên, khóe miệng không chịu nghe lời nhếch rõ cao: "Thật ư? Tin này là thật ư?!"

Nếu không phải ngại hoàn cảnh không cho phép, ông quả thực muốn ngửa mặt lên trời cười to.

"Nguyên nhân là gì?" Ngụy Đại Hải cũng thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên...

"Giám đốc Lưu năm nay chuẩn bị về hưu vì thế các quyết sách đưa ra có chút hoang đường, ép nhân viên cấp dưới làm rất nhiều chuyện trái quy định. Lão Hoắc à, may mà ông không đi. Ông không biết chứ quan hệ giữa họ quá phức tạp. Tôi mới nhận được tin, những ai gần đây tiếp xúc với họ đều bị điều ra gắt gao, không có ngoại lệ."

Một người từ đầu đến giờ không nói gì, lúc này cũng bỏ quang não trong tay xuống, tham gia vào cuộc trò chuyện.

Hoắc Triết Hãn càng nghĩ càng sợ, "Sơn thiên đại súc" nghĩa là ông sẽ gặp liên lụy, đúng không...

Tất cả mọi người trong phòng khách nhìn nhau, keng một tiếng, đôi đũa trong tay Nhạc tổng cuối cùng cũng tuột khỏi tay.

Ngay lập tức, rượu vang đỏ xa xỉ tràn ra như máu, nhuộm kín khăn trải bàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro