Chương 36: Mượn vận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

edit+beta: míngchan

Nói chuyện với Tần Mộc một lúc, Vân Mạt chuẩn bị đi về.

Môi trường bệnh viện sạch sẽ ngăn nắp nhưng có hơi ồn ào. Có thể là xảy ra tai nạn nghiêm trọng nào đó, phòng cấp cứu bên kia chật ních người, ngay cả thang máy cũng quá tải.

Trong thang máy có rất nhiều người, Vân Mạt vô thức nép vào trong góc.

"Minh Y, con đừng cố gắng như vậy nữa. Nhà ta đâu có để con thiếu tiền, sao nói mãi mà cứ ương bướng vậy, con tự nhìn lại bản thân mình xem".

Chắc đây là một người mẹ, bà ấy ăn mặc lịch sự nhã nhặn, mùi nước hoa thoang thoảng rất thoải mái. Nhưng những cảm xúc dồn dập ẩn trong lời nói đã thể hiện rằng bà ấy đang khẩn trương vô cùng.

"Mẹ, con không sao. Đã kiểm tra rồi mà, chỉ là mất ngủ bình thường thôi, mẹ đừng lo lắng." Vương Minh Y lắc ống tay áo khuyên nhủ.

"Còn em trai con nữa, lúc cần thì chẳng thấy mặt mũi đâu, thật là..."

Vân Mạt nghe ra được sự quan tâm tha thiết từ lời nói, trong lòng có chút hâm mộ.

Người lớn lúc nào cũng lải nhải như vậy. Chỉ mới một thời gian ngắn mà tựa như vài thế kỷ đã trôi qua, cô thậm chí không còn nhớ nổi gương mặt của họ.

Tuy vậy, xương cốt của ông già kia hẳn đã lưu lại dưới vực sâu thăm thẳm rồi.

Có lẽ ông ấy không thể tưởng được Vân gia còn có một người có được đường sống là cô.

Cứu sống hàng tỷ người, số công đức nhường ấy không biết có thể giúp ông ấy sống tốt hơn ở dưới đó không. Hôm nào phải mua một ít tiền giấy đốt xuống dưới mới được.

Chỉ không biết, giấy ở Tinh tế tràn ngập công nghệ cao này có bị coi thành tiền giả hay chăng.

Vân Mạt lau đôi mắt có hơi ươn ướt.

Cô sụt sịt, nhưng khi ngẩng đầu lên khóe miệng đã có nụ cười như có như không.

"Yên tâm đi ông, cho dù là ở đâu, tiểu thiếu chủ Vân gia đều có thể sống thật tốt..."

...

"Tinh". Thang máy xuống tầng 1 rồi.

Người phụ nữ kéo Vương Minh Y đi ra ngoài, cách đó không xa là một chiếc xe bay giản dị, nhưng nhìn logo quen thuộc của Mercedes Benz thì cũng biết giá của nó không hề rẻ.

Dịu dàng của người phụ nữ kia khiến Vân Mạt bùi ngùi, không khỏi nhìn thêm vài lần.

Đúng lúc này, Vương Minh Y quay đầu lại.

Vân Mạt tức khắc sững sờ.

Cô gái này rất xinh đẹp, có mệnh phúc thọ song toàn, nhưng giờ trên người lại có một loại cảm giác chán nản, giống như sinh cơ trên người đang bị thứ gì đó ăn dần ăn mòn.

Vân Mạt muốn nhìn kỹ hơn.

"Đi thôi". Hai người đã lên xe, loáng một cái đã không còn bóng dáng.

Vân Mạt hãy còn đứng ở cửa, vuốt cằm trầm tư.

Đây dường như là lần thứ hai nhìn thấy điều kỳ lạ này, lần trước nhìn thấy là ở đâu ta?

Không thể hiểu được nên có hơi phiền, Vân Mạt dứt khoát mặc áo lên, đi dạo trong khuôn viên trường học.

Khắp nơi đều là kiến trúc cao tầng, vị trí các ngôi sao đã không còn quen thuộc nữa.

Khả năng hoạt động của tứ trụ và bát tự làm cơ sở sinh tồn rất kém, không ít giả thuyết cô phải vòng một vòng lớn mới tìm được mối liên hệ ban đầu. Đế Lưu Tương đã từng tồn tại trong truyền thuyết, hiện tại chỉ sợ mãi mãi là truyền thuyết.

Cứ bận rộn hoài, bỗng nhiên rảnh rỗi rốt cuộc mới ý thức được đây là một thế giới mới.

Thế giới này văn minh, phát triển hơn kiếp trước quá nhiều. Du hành giữa các vì sao, vượt qua thời không, dùng cơ giáp bảo vệ cho cơ thể máu thịt... Có thể làm được vô số việc không nghĩ tới.

Vân Mạt ngửa đầu, bầu trời đêm đen như mực, cô chợt cảm thấy cô đơn.

Nhìn mãi...

Cho đến ki ngôi sao xanh lam xuất hiện trong tầm mắt, càng lúc càng sáng hơn.

Vân Mạt khẽ bật cười. Đâu có cô đơn, nơi đó không phải vẫn còn mối quan tâm sao...

Quá khứ đã qua, tương lai đang tới, những rào cản kiếp trước kiếp này biến mất.

Nghĩ thông, Vân Mạt bình tĩnh lại nhìn chằm chằm sao trời, thả toàn bộ suy nghĩ ra ngoài.

Trước kia có thói quen quan sát bầu trời sao, giờ sao đã khác, liệu chúng có mối quan hệ đặc biệt nào hay chăng?

Cây cối chung quanh xào xạc, có tiếng côn trùng kêu, có tiếng người đi đường thì thầm... tất cả hợp lại như tạo thành một thế giới đầy màu sắc.

Nhất hoa nhất thế giới, nhất diệp nhất Như Lai*.

*Phật viết: "Nhất hoa nhất thế giới, nhất thảo nhất thiên đường, nhất diệp nhất như lai, nhất sa nhất cực lạc, nhất phương nhất Niết bàn, nhất tiếu nhất trần duyên, nhất niệm nhất thanh tĩnh."

Nghĩa: Mỗi bông hoa là một thế giới, mỗi phiến lá là một đức Như Lai.

Thần thức lan rộng, trải dài trên đất, xuôi theo dòng nước, theo làn gió núi phất phơ... Có loại cảm giác quen thuộc, dường như được quay về khoảng thời gian tu hành.

Lúc cô mở mắt một lần nữa, có thể tự cảm nhận được trạng thái tinh thần của mình tốt hơn rất nhiều.

Vân Mạt mím môi cười, thấy mình có chút giác ngộ.

Hóa ra, ở Tinh tế này cũng có quỹ đạo vận hành riêng của nó.

Kiếp trước, là linh lực điều khiển nguyên khí trong không khí. Còn bây giờ, nguyên khí đã thay đổi hình thái tồn tại.

Bảo sao cô dùng tinh thần lực lại có thể vẽ bùa, hơn nữa còn sử dụng được.

Nếu thế này thì sao?

Vân Mạt thấy dường như mình đã tìm được đường tắt vẽ bùa rồi.

Cô ngẩng đầu, không nhịn được cười thành tiếng.

Không biết có phải ảo giác hay không, khóe mắt liếc thấy một bóng người đàn ông xẹt qua.

"Là ông ta!"

Vân Mạt nhớ tới ngọn nguồn cảm giác kỳ lạ từ người trong thang máy hôm nay.

Hiệu trưởng Tiết, người đoản mệnh nhưng rất khỏe mạnh.

Cô gái kia, trường thọ nhưng lại mang trạng thái bị ngầm chiếm sự sống?

Vân Mạt trầm ngâm, nhìn theo hướng hiệu trưởng Tiết rời đi, không nhìn được bèn bám theo.

Hiệu trưởng Tiết đội mũ che đi hơn nửa mặt, đi vòng vòng, cuối cùng dừng ở một con hẻm nhỏ, đẩy cửa bước vào.

Chữ "Tiết" ngay ngắn bên dưới số nhà khiến Vân Mạt ôm mặt: "Ngốc quá đi, rõ ràng là người ta về nhà mà!"

Vân Mạt đành quay về, ven đường đi mọc đầy một loại cây giống như sung, khá đẹp. Cây lớn nhất có đường kính bằng một vòng ôm của hai người.

Không biết có phải vì đã hơn mười một giờ tối không mà người xe trên đường vô cùng thưa thớt.

Đột nhiên một cơn gió lạnh thổi qua làm Vân Mạt run cầm cập, vội kéo chặt áo khoác.

Ngẩng đầu nhìn trời, sao đã bị che khuất, có vài hạt mưa rơi xuống. Vân Mạt liếc giữa nhà ga và tán cây lớn, chỉ do dự chút xíu đã quyết định đi về phía nhà ga, dù gì cũng có nơi che chắn.

Mới đi được mấy chục bước đã nghe "oành", một chiếc xe bay trông cực ngầu phi thẳng vào gốc cây.

Tốc độ quá nhanh, cái cây kia không chịu được trực tiếp bị đâm gãy. Thân cây đè lên chiếc xe đang lơ lửng, chắn mất cửa ra.

Tài xế được túi khí bảo vệ nên vẫn còn tỉnh táo.

Nhưng thanh niên ngồi ghế sau thì không được lạc quan cho lắm, cả người bật lên đụng vào tấm kính phía trước, đã hôn mê bất tỉnh.

Vân Mạt nghiêng đầu nhìn vị trí mình đang đứng, rồi lại nhìn vị trí chiếc xe bay kia, lòng thầm niệm Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn.

Tài xế đã bắt đầu đẩy cửa xe, nhưng vừa trải qua va chạm nên sức lực không đủ, quá sốt ruột đành gõ vào cửa kính tới tấp.

Vân Mạt vội chạy tới, kéo cửa từ phía bên ngoài. Hai người hợp lực mới mở được cửa, người tài xế lăn ngay xuống đất.

"Nhanh, bệ năng lượng hỏng rồi, nóng lắm. Xin giúp tôi đỡ thiếu gia ra ngoài". Giọng điệu người tài xế vô cùng gấp gáp.

Vân Mạt thấy cánh tay trái của anh ấy đã bị gãy, cũng biết người ta không còn sức nữa.

"Để tôi, anh báo cảnh sát đi!"

Kỹ thuật của xe bay hoàn hảo quá cũng không ổn, tất cả mọi thứ đều được điều khiển tự động, cửa xe sẽ tự động đóng lại khi gặp hư hỏng, hai người phải tốn rất nhiều công sức mới mở được cái cửa xe kia.

Mẹ kiếp, đây không phải Hoắc Xuyên ư?

"Này, tỉnh lại đi!" Vân Mạt vỗ vào mặt Hoắc Xuyên, muốn đưa một người hoàn toàn hôn mê ra khỏi xe tương đối khó khăn.

Hoắc Xuyên nhíu mày theo bản năng, cả người đau nhức, không biết đã bị thương những chỗ nào, ánh mắt mờ mịt: "Tôi bị sao vậy?"

Tài xế đã gọi cho cảnh sát, Hoắc Xuyên thì không cử động được, mặc Vân Mạt gác cánh tay trái của mình lên vai cô.

"Đừng nhúc nhích, tôi đỡ cậu ra ngoài".

Hoắc Xuyên:... Cậu làm gì thế?

Vân Mạt không nói nữa, ôm cậu ta lên như ôm công chúa.

"Lách tách, lách tách..."

Âm thanh bảng mạch điện cháy hỏng đã có thể nghe rõ.

Hệ thống đo nhiệt độ trong xe đã đo được độ nóng trong xe đang tăng lên rất cao, Vân Mạt ôm lấy Hoắc Xuyên rồi chạy khỏi xe thật nhanh.

Tài xế gọi điện xong đang muốn đến hỗ trợ đã thấy cô bé chỉ khoảng 1m7 trông rất mềm mại bế ngang một thanh niên cao 1m9 trên tay, nhảy khỏi xe như thể có con gì đuổi theo sau mông.

"Cậu, cậu thả tôi xuống". Hoắc Xuyên cuối cùng cũng phản ứng kịp, bắt đầu vùng vẫy.

Vân Mạt mệt muốn chết. Với thể chất cấp B, bảo cô bế một bạn nam nặng 50 kg 60kg đã rất khó khăn rồi, cậu ta lại còn giãy giụa, suýt thì Vân Mạt trượt tay ném cậu ta xuống đất.

"Đừng cử động". Vân Mạt đặt cậu ta nằm ngay ngắn trên ghế.

"Bùm..." Xe bay nổ tung, bể năng lượng không thua gì xăng, nhiệt độ cao chót vót đốt cháy chiếc xe trong nháy mắt.

Hoắc Xuyên bấy giờ mới hiểu hoàn cảnh lúc này, mặt mũi trắng bệch.

Tài xế cũng sợ hãi: "Thiếu gia, xe của chúng ta bị người động tay động chân."

Vân Mạt cũng hít một hơi thật sâu, ngồi phịch trên ghế.

Có vẻ là đã bớt hoảng rồi, Hoắc Xuyên lại trở về bộ dạng kiêu căng ngạo mạn thường ngày: "Hôm nay cảm ơn cậu."

Vân Mạt liếc mắt nhìn cậu ta. Lúc mặc thường phục, tên này nhìn không giống người đàng hoàng tí nào.

Mái tóc đen ngắn, tai trái có ba cái khuyên, quần áo thì sặc sỡ... Nhìn kiểu gì cũng thấy đây là một thanh niên hư hỏng.

A... Không đúng, mình đã thấy hình ảnh này ở đâu rồi nhỉ?

Vân Mạt trước nay khó nhớ mặt, nhưng ngược lại cô có thể dễ dàng nhớ được cốt tướng* hay một ít thứ không thể diễn tả bằng lời.

*xương

Đây không phải tên "Gió thổi mông lạnh" kia sao?

Tưởng rằng tháo khẩu trang ra là mình không nhận ra được nữa?!

Người nọ dáng mắt thon dài, đuôi mắt xếch, đen trắng rõ ràng. Lúc ấy cô còn cảm thán tên này dái tai có nốt ruồi, tai cao hơn lông mày một chút, đây là tướng không lo nghèo đói.

Giờ gặp lại cậu ta đã xỏ khuyên, còn xỏ ba cái liên tiếp, rõ là chơi bời. Chẳng qua, với số tài sản nhà mình, cậu ta có phá nữa thì vẫn dư dả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro