Chương 33: Chạy trốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

edit+beta: míngchan

Hiệu trưởng Tiết cũng đang xem giải đấu nhưng không có hứng thú lắm, nếu không muốn nói thẳng là không có hứng thú.

Thiên tài hàng năm đều có, xem riết cũng chán, huống hồ trong số đó có mấy ai là thực sự trưởng thành?

Hiệu trưởng Tiết ngả lên ghế mát xa, buồn chán đổi góc nhìn.

Trên màn hình, là Vân Mạt đang cứa đầu ngón tay ...

Chỉ trong nháy mắt đó, ngón tay ông dường như cũng bị đông cứng. Sắc mặt hiệu trưởng Tiết nghiêm lại, ngồi ngay ngắn dậy.

Ông bấm tạm dừng, phóng to mảnh vải đẫm máu nằm trên đất quan sát cẩn thận, càng nhìn lông mày càng nhíu chặt.

Đến khi bóng dáng Vân Mạt vượt qua Hoắc Xuyên, hiệu trưởng Tiết không ngồi yên được nữa. Ông hoảng loạn đứng dậy, tìm được một quyển thư tịch ở thư phòng ...

"Không ngờ lại là bùa!"

"Vậy mà lại có người thực sự biết vẽ bùa!"

Hiệu trưởng Tiết không dám tin, đôi mắt sáng ngời, không biết đang nghĩ gì...

Không còn nghi ngờ gì nữa, Vân Mạt đã thông qua cuộc thi với một lợi thế rất lớn.

Cô dựa vào thực lực của mình tiêu diệt hơn hai trăm thí sinh, nghiễm nhiên đứng thứ nhất. Lưu Dược nhờ lần sét đánh kia cũng nhân cơ hội thu hoạch được hơn một trăm điểm.

Điểm số của Vân Mạt một lần nữa khiến tâm hồn các thí sinh tổn thương nặng nề.

Bọn họ còn tưởng tượng rằng mình có thể ngăn cơn sóng dữ, trở thành ngôi sao mới, chiếm lấy danh xưng người chiến thắng trong cuộc thi.

Nhưng không một ai nghĩ mình lại bị một kẻ yếu đè bẹp!

"Tôi không phục!"

Đây có lẽ sẽ trở thành một từ hot trên mạng vào Tinh lịch năm 1172.

...

Mặc cho người khác nói thế nào, dù sao Vân Mạt cũng vui vẻ vì đã thông qua cuộc thi.

Lực lượng tín ngưỡng trong không trung tăng lên, nhưng cũng lẫn lộn rất nhiều. Tín ngưỡng của người dân Tinh tế cũng hơi tùy tiện.

Vân Mạt ngồi trong căng tin, ngậm miếng bánh mì, nhàn nhã mở quang não.

Vô số bài viết khiến cô ngỡ ngàng trong giây lát.

Đặc biệt là mấy bài viết về cô và Lưu Dược có lượt tương tác rất cao.

Một người được gọi là nữ thần may mắn, một tên được mặc định bị thần xui xẻo bám vào người, bàn tán càng lúc càng sôi nổi.

Vân Mạt đọc qua một lượt, đại khái không có ai liên hệ chuyện sấm sét với cô, nhưng đối với những cái cô vẽ bằng máu thì khá hứng thú, thảo luận rất hăng.

Vân Mạt thấy họ nhiệt tình như thế, dứt khoát bấm vào một bài viết, đăng một bình phân tích nặc danh.

Người qua đường: "Trong thời gian thi đấu, thứ nữ sinh kia rút ra là bùa chú. Là Kỳ Môn Độn Giáp được nhắc đến trong 《 Dịch Kinh 》. Gốc rễ của tinh thần gọi là Dịch, Vô Cực sinh Thái Cực, Thái Cực sinh lưỡng nghi, lưỡng nghi sinh tứ tượng, tứ tượng sinh bát quái, bát quái hóa vạn vật."

Quần chúng ăn dưa:...Bùa chú là cái gì?

Người qua đường: "Bùa chú là thứ tồn tại từ thời Trái Đất. Giải thích đơn giản thì chúng được tạo ra bằng tinh hoa của Đạo, được thể hiện qua nét mực, nói lên bản chất của sự vật."

Người qua đường: " Sự ra đời và phát triển của 'Dịch' là sự ra đời và thay đổi của vũ trụ. Hỗn độn ban đầu gọi là 'Thái Cực', rồi sau đó mới có 'Âm' 'Dương'. Từ hai tính chất Âm Dương chia ra Thái Âm, Thái Dương, Thiếu Âm, Thiếu Dương và Tứ tượng. Tứ tượng được chia thành Bát quái, từ Bát Quái phân ra 64 quẻ..."

Quần chúng ăn dưa 1:... Cái quỷ gì vậy ta?

Quần chúng ăn dưa 2: "Từng chữ thì tôi đọc được, nhưng ghép cả câu lại thì chẳng hiểu gì cả!"

Quần chúng ăn dưa 3: "Tôi tuyệt không tin rằng mình thất học! Cái này hoàn toàn không phù hợp với lý luận cơ sở của Tinh tế chúng ta."

Quần chúng ăn dưa 4: "Tôi chỉ là học tra thôi, làm ơn tha cho..."

Vân Mạt:... Quả là khó dạy.

Thôi, nếu không hiểu thì cũng không quan trọng.

Vân Mạt mở trang web đặt cược, kiểm tra tỷ lệ cược của mình.

Hiện tại cô đã qua được hai vòng. 5 ngày sau sẽ diễn ra vòng thi thứ ba, tuy không đoán được đề và hình thức thi, nhưng Vân Mạt vẫn rất tin tưởng vào bản thân.

Vân Mạt ngân nga một khúc lạc điệu tự chế: "Tôi muốn có tiền tiêu không hết, tôi muốn công việc trở nên phát đạt..."

Nhưng mà, sau 30 giây, trang web chính thức mà cô đặt cược vẫn hiện logo đang chờ hình phễu.

Chuyện gì vậy ta? Có cái gì đó sai sai thì phải!

Vân Mạt thoát khỏi trang web, lướt Thiên Độ tìm tòi một hồi rồi quay lại nhưng vẫn không có gì thay đổi.

Cái phễu kia cứ quay mãi, càng quay thì trái tim cô càng lạnh.

Lúc này, một tin tức đột nhiên xuất hiện: "Một ông trùm tài chính bỏ trốn: ông ta đã thành lập 52 công ty tài chính ma làm vỏ bọc để lừa đảo cư dân mạng, bị truy nã vì nghi ngờ có liên quan đến việc gây quỹ bất hợp pháp. Các ngành nghề dưới danh nghĩa ông ta bao gồm xổ số, cầm đồ, bảo hiểm, P2P..."

"Chết tiệt! Chết tiệt!" Vân Mạt tức điên, đấm một cái lên bàn.

Ngũ tệ tam khuyết khốn kiếp!

Đây là kẻ đầu tiên dám lừa tiền cô rồi bỏ trốn?

Lúc ấy vội vàng không có nhiều thời gian nhưng Vân Mạt vẫn tìm tòi kỹ lưỡng rồi chọn một nơi thu hút nhất, đặt cược rồi lên tàu, vô cùng đắc ý...

Mẹ nó, một công ty lừa đảo vậy mà dám ngang nhiên chạy quảng cáo khắp Tinh Võng vậy luôn?!

Chưa một ai, chưa một ai dám lừa tiền của đại sư huyền học, không sợ gặp quả báo à?!

Vân Mạt tức giận đến ngứa răng.

Cô cảm thấy có lẽ bát tự giữa mình và Internet phải xung khắc lắm. Từ lúc đến nơi này, chưa lần nào thực sự kiếm được tiền qua mạng hết.

Quá tuyệt luôn, vốn có hơn hai vạn tinh tệ, giờ chỉ còn lại 5000 lẻ, muốn khóc mà khóc không ra.

"Giỏi lắm, ông khiêu khích tôi thành công rồi!"

Vân Mạt tức nghẹn, cung cấp thông tin của mình theo như thông báo của cảnh sát làm cơ sở, tương lai biết đâu đòi được tiền.

Cùng lúc đó, cô tìm tòi trên mạng thông tin về người sáng lập công ty kia.

Càng xem càng bực bội, vì sao lúc trước không chịu liếc qua một cái.

Hồ Đa Kim, sinh vào Tinh lịch năm 1126, Thạc sĩ quản lý của Đại học Công Thương Liên Bang, khá có tiếng trong ngành tài chính. Mười năm trước thành lập nên tập đoàn Dị Cốc, quy mô nhanh chóng được mở rộng với khối tài sản mấy trăm triệu và hàng nghìn công nhân viên.

Trên mạng đã bắt đầu có chỉ trích. Từ vòng bạn bè của ông ta có thể thấy được cuộc sống sinh hoạt vô cùng xa hoa. Chỉ tính riêng xe bay đã là Mercedes S800 phiên bản giới hạn, giá cả ngang ngửa với một chiếc tàu bay loại nhỏ.

Người đàn ông này năm nay 46 tuổi, xương gò má thấp, răng khấp khểnh, từ ngoài hình có thể biết được đây là môt kẻ tham vọng thành công nhưng năng lực không đủ.

Lại từ ngày tháng năm sinh được tiết lộ trên Tinh Võng tính được bát tự. Kết quả cho thấy trong bát tự chứa thất sát (một phần), thương quan. Thất sát mang theo hung ác, thương quan mang theo phản nghịch, tuyệt không phải là người lương thiện, nhân phẩm cũng không khá hơn.

Vân Mạt nhìn chằm chằm ảnh chụp người này, hậm hực chán nản. Am hiểu huyền học mà còn bị lừa, nếu Tổ sư gia mà biết chắc chắn bật nóc quan tài ngồi dậy mắng chết mình.

Truy nã toàn Tinh Võng!

Nhưng có ích không? Tinh tế lớn nhường ấy, tùy tiện tìm một tinh cầu kém phát triển thay đổi ngoại hình là có thể ẩn náu.

Vân Mạt chớp mắt, cả người khó chịu!

Thông tin nhận được từ bói lục hào có hạn, lấy bản lĩnh của cô cùng lắm là tính ra được phương hướng thôi. Nhưng Tinh tế lớn như vậy, biết bao nhiêu tinh cầu, cô biết đi đâu tìm người? Mà cứ coi như biết được vị trí đi, nhưng đào đâu ra tiền để đi bắt người về.

Có cả đàn ngựa phi nước đại trong đầu Vân Mạt, cô ảo não không phải chỉ vì tiền.

Mà bởi chuyện này đã đủ để chứng minh, ngũ tệ tam khuyết mẹ nó quá linh nghiệm đi!

Với đôi chân nhỏ bé này, cô không đủ sức phản kháng, phải quỳ!

...

Cùng lúc ấy, bên cạnh có hai nữ sinh đi qua, vừa đi vừa nói chuyện ríu rít.

"Cậu chuẩn bị cho bài thi ngày mai đến đâu rồi?"

"Aiz... Tớ cảm thấy không có khả năng qua được đâu". Một nữ sinh khác thở dài, "Nhưng mà, tớ đã chia sẻ bùa Đổi Vận rồi."

"A! Cậu cũng chia sẻ à? Vậy nhất định có thể qua, nghe nói bùa đó linh nghiệm lắm, linh hơn cả cá Cẩm Lý đó." Nữ sinh thứ nhất phấn khích đỏ cả mặt: "Tớ cũng đã chia sẻ rồi."

"Bùa Đổi Vận?" Vân Mạt dựng lỗ tai lên.

Là bùa Đổi Vận của cô hả? Pass tài khoản của mình là gì ấy nhỉ?

Vân Mạt nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu, thử mấy lần mới đúng mật khẩu, tiện tay bấm vào tài khoản WB mà mình đã đăng ký.

Âm báo có tin nhắn kêu không ngừng nghỉ, không đếm nổi số lượng.

Tâm trạng không được tốt của Vân Mạt rốt cuộc cũng dịu đi một chút. Cũng coi như là của đi thay người nhỉ?

Số lượt chia sẻ bài viết "Đổi vận 500" đã đạt tới 100 vạn, và vẫn đang có dấu hiệu tăng lên, Vân Mạt nhướng mày, "Ồ ~ vậy mà lại có bất ngờ đó."

Bình luận vẫn nhảy liên tục, cô bấm vào đọc xem.

Bình luận chỉ có ba loại: một là khen tận trời, hai là mắng cô, còn lại là cầu bùa. Bào sao mà gần đây Vân Mạt cảm thấy lực lượng tín ngưỡng tăng lên không ít.

Đang đọc dở thì tin nhắn từ một tài khoản liên tục nhảy ra.

Vân Mạt bấm vào, tên nick người này là Làm Cá Mặn, tự xưng là nhà đầu tư chứng khoán. Hơn mười ngày người này đã bắt đầu nhắn tin cho cô, đều đặn mỗi ngày mười mấy tin, mưa gió không ngừng.

Ngay cả khi có tin nhắn mới đẩy xuống thì người này cũng mau chóng trồi lên.

Cá mặn: "Bạn có đó không?"

Cá mặn: "Xin chào?"

Cá mặn: "Đại thần, bạn ở đâu?"

Cá mặn: "Đại thần, bạn có khỏe không?"

Vân Mạt bĩu môi, hiện tại tâm trạng của cô không thể nói là tốt được.

Mà dù cho lúc này tâm trạng tốt, cũng có một chi tiết khiến cô khó chịu.

Đó chính là khi nói chuyện, có người hỏi: "Bạn có đó không?"

Mỗi lần nhìn thấy kiểu dạo đầu này, Vân Mạt đều không khỏi cảm thấy tim đập nhanh, suy đoán linh tinh, lo lắng hãi hùng...

Có việc gì mà không thể nói thẳng ra?

Nếu tôi nói có online, bạn vay tiền tôi thì phải làm sao?

Cá mặn này ngày nào cũng đều đặn hỏi, "Bạn có đó không?"

Có phiền không cơ?

Tất nhiên, người này đến bạn bè còn không phải, nên vẫn có thể chịu đựng một chút.

Suy nghĩ một lát, để tránh những rắc rối không cần thiết, Vân Mạt thiết lập cho tài khoản của mình một tin nhắn tự động: "Nếu có bất kỳ câu hỏi nào, vui lòng để lại tin nhắn trực tiếp. Câu hỏi 'Bạn có đó không' hoặc tin nhắn thoại sẽ không được trả lời."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro