Chương 86

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Agarras!"

Nghe thấy tiếng đáp lại, trong lòng tôi không khỏi buông lỏng, gọi tên của tôi, đủ để chứng minh rằng Agarras hiện tại đang không ở trong trạng thái dị hoá. Trong lúc đang suy nghĩ, bỗng nhiên tôi cảm thấy mắt cá chân bị cái gì đó quấn lấy, đồng thời thân thể bị một cỗ áp lực vô hình đè lên, dây thừng trên người rõ ràng đã bị cắt đứt, bị mất đi trọng lực thế nhưng tôi giống như đang trôi phiêu lãng, tôi khiếp sợ trợn tròn hai mắt.

Bốn phía xung quanh giống như bị toàn bộ nước biển bao phủ, tôi đang ở một nơi không có không khí nhưng dường như vẫn chịu nguyên lý sức hút của trái đất mà chậm rãi chìm xuống, nơi nơi nhìn đến đều là sao trời nhấp nháy, giống như tôi đang chân chính ở bên ngoài vũ trụ.

Cảm giác này quả thực thật giống như thân thể của tôi còn ở trong thế giới này, cảm quan lại bị Agarras kéo vào một không gian khác. Đây là hai không gian hoàn toàn bất đồng bởi vì tôi và Agarras gặp nhau sinh ra trọng lực ở trên cơ thể tôi mà tôi thì ở trong không gian, Agarras thì ở trong nước. Trời ạ, này thật sự không thể tin được đâu!

"Hắc, anh đang ở đâu? Uy, đừng trốn mà, anh muốn cùng tôi chơi trốn tìm sao?" Hai tay tôi sờ loạn trong không khí tìm Agarras, nhưng cái gì cũng không cảm nhận được, cẳng chân bị cuốn càng chặt, hô hấp ẩm ướt như có như không từng hồi từng hồi từ trong máy truyền tin phát ra, cùng với từng tia điện lưu, trong bóng đêm tĩnh mịch nghe như chú ngữ của quỷ hồn.

Tôi bắt đầu có chút hoảng loạn, ai có thể bảo đảm hắn ở trạng thái dị hoá sẽ nhớ rõ tên của tôi đây? Nếu là như vậy, tôi đây căn bản không có chỗ để chạy trốn. Nếu như trốn không thoát, như vậy cũng không có gì phải kiêng kỵ.

Mà khi tôi nhận ra được điều này, tôi vậy mà không hề cảm thấy sợ hãi, có lẽ là vừa mới trải qua một hồi sinh tử, khiến tôi bắt đầu sinh ra dũng khí, bởi vì cho dù bị Agarras dùng ám vật chất lây nhiễm cũng không thể so với kết cục phải chết thì mọi thứ còn nát bét hơn.

Khi ý niệm này toát lên ở trong đầu tôi, tôi chỉ đơn giản ngẩng đầu, tuỳ ý thân thể ở trong hư không chậm rãi chìm xuống, cắn răng, chờ đợi mọi khả năng tiếp theo có thể phát sinh.

Ngay tại thời điểm tôi đang suy nghĩ lung tung, tôi cảm thấy một luồng gió vòng tới phía sau, tay chạm vào lưng tôi dị thường rõ ràng. Tôi thậm chí có thể cảm nhận được đầu ngón tay sắc bén xẹt qua cổ tôi đến bả vai rồi tới lưng, thật giống như có ý định vừa đùa cợt vừa hù doạ, khiến cả người tôi bất chợt nổi lên da gà. Tôi biết ở thời khắc này với trạng thái dị hoá của Agarras mà nói, thật giống như một con thú núp trong bóng tối đùa giỡn còn mồi trong phạm vi của hắn khiến hắn cảm thấy thật thú vị. Hắn tựa hồ cũng không vội tập kích tôi mà cứ kiên trì vờn tôi ở trên không trung, thưởng thức trạng thái luống cuống tay chân của tôi. Vài hình thể xúc tu leo lên mắt cá chân theo ống quần của tôi hướng về phía trước uốn lượn, leo lên, chúng nó tựa hồ thô to như cánh tay của tiểu hài tử vậy, điều này khiến cho tôi lập tức nhớ tới những "Xúc tua" sinh trưởng ở dưới lớp màng của Agarras, đó là trạng thái dị hoá của hắn.

"Gặp quỷ, cứ việc đến đây đi......" Tôi thề tôi dường như lẩm bẩm tự nói với mình, tuy rằng tự cho là đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, nhưng vẫn như cũ nhịn không được khẩn trương hít sâu một hơi, nhịn không được hướng trên đùi nhìn lại. Bên trong lớp quần bảo hộ phóng xạ phồng lên hình dạng của mấy chiếc xúc tu, mấp máy bò lên đầu gối của tôi, khoá áo khoác bị kéo xuống dưới, lộ ra làn da trắng bệch cách một lớp đồ lặn tiếp xúc với không khí rét lạnh, khiến tôi không khỏi đánh mấy cái rùng mình, thứ gì đó từ khe hở của khoá kéo dò xét tiến vào bên trong, bên hông đột nhiên bị siết chặt, bàn tay có lớp màng mở ra, chậm rãi lướt qua eo tôi xúc cảm rõ ràng khắc sâu trên da, xuyên thẳng tới đại não, khiến da đầu tôi từng trận tê dại.

"Agarras..." Máy nhắn tin vang lên âm thanh trầm thấp đã lâu không nghe thấy, tôi không khỏi chấn động, cảm thấy từng tia xao động giống như lớp da cá bồi hồi ở trên cổ tôi, chui vào khe hở giữa lớp trang phục phóng xạ và mũ bảo hộ. Tôi cảm nhận được đầu lưỡi ướt át của Agarras tựa hồ chạm vào vành tai. Tôi gian nan khởi động thân thể đang trôi bồng bềnh ở giữa không trung, nâng tay muốn chạm vào hắn, nhưng lại chỉ nắm được khoảng không, cảm giác được đầu lưỡi từ trên lỗ tai di chuyển đến ngón tay của tôi, tay của tôi vô hình bị một bàn tay khác nắm lấy ở bên kia, đầu ngón tay bị vây ở trong lòng bàn tay mềm mại, mu bàn tay truyền đến một trận đau đớn, xuất hiện một cặp răng nanh hình dạng khuyết, trong nháy mắt máu chảy ra đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa.

Điện lưu tê tê mà ở bên tai quanh quẩn, hoá thành thanh âm khàn khàn: "Dessaro...... Tôi cần em......"

"Agarras......" Tôi mở to đôi mắt, cố gắng xuyên thấu qua không gian ngăn cách để nhìn thấy hắn, nhưng ánh mắt lại rơi vào một mảnh mênh mang xa xa trong bóng tối, eo vào lúc này lại mạnh mẽ bị quấn lấy, rơi vào một cái ôm hung hăng vô hình. Trang phục chống phóng xạ trên người lập tức bị xé thành hai mảnh, trên ngực trái của bộ đồ lặn nhăn lại thành một đoàn, bị kéo mà rách ra thành một khoảng rộng, trong khoảnh khắc đầu vú tôi tê rần, tôi cảm thấy thẹn khi thấy hạt đậu đó sưng đỏ lên, thấm ra máu tươi nhè nhẹ lại nhanh chóng biến mất ở trong không khí.

Tôi mím môi, đem tiếng kêu đau nuốt ở đầu lưỡi, chỉ phát ra một tiếng kêu rên.

Agarras ở trạng thái dị hoá cũng không có chút thương tiếc tôi, hắn là thô bạo như vậy, thậm chí có thể nói là chà đạp. Đây chính là một mặt khác của Agarras, tôi không muốn tiếp nhận cũng phải tiếp nhận điều đó. Hắn cần tôi. Tôi không thể thay đổi sự thật này, chỉ có thể đem tất cả phụng bồi, này có lẽ do tôi thân là hậu huệ cũng như ái nhân của hắn chỉ có duy nhất vào thời khắc này có thể gánh vác trách nhiệm.

Bên trong ống quần xúc tua tiến quân thần tốc dọc theo đùi tôi leo lên, tựa như những con rắn độc tiến vào từ phía hai chân lên đến hai bên sườn, ở trạng thái này tôi không có khí lực thừa thãi để giãy giụa, hai chân tức khắc đã bị tách rộng sang hai bên, trên bụng phồng lên một túp lều nhỏ, quả thực thật giống như nữ nhân đang mang thai vậy. Tôi lập tức đem đầu nghiêng sang một bên, nhẫn nại nhíu chặt lông mày, nhìn chằm chằm trong bóng đêm những huyệt động lập loè ánh huỳnh quang, cảm giác chính mình phảng phất đang bị mấy vạn khán giả nhòm nhó như có gai ở sau lưng vậy. Eo bị nhấc lên cao, toàn bộ thân thể cong lên tựa như một cây cung. Tôi không khỏi cười khổ, với tư thế cùng địa điểm như thế này chỉ sợ được xếp vào sách Kỷ lục Guinness -- không biết có hay không có mục "Thập đại cực hạn Sex" (Mười tư thế Sex cực hạn) để ghi lại.

Tôi thật sự bội phục chính mình trong hoàn cảnh này còn có thể tưởng tượng ra chuyện này, có lẽ là tôi sau khi gặp được Agarras, về sau lại trải qua quá nhiều sự việc đáng sợ, tôi đã rèn luyện được loại cảm giác lạc quan thái quá đi.

Vải dệt cao su mỏng của lớp đồ lặn căn bản không ngăn cản được thế tiến công của Agarras, ngay khi những xúc tu vô hình đó sắp đột phá tầng trở ngại tiếp xúc đến làn da thì ở nơi túi áo của tôi đột nhiên nóng lên. Có thứ gì đó sinh ra một đạo màu xanh lam khiến chúng đột nhiên giống như bị kinh sợ, chợt đình chỉ xâm nhập, từ trong quần áo tôi đều lui ra. Lực đạo mà Agarras cuốn lấy tôi cũng đã biến mất, thân thể của tôi chỉ trong thoáng chốc liền không có trọng lực rơi xuống phía dưới!

Tôi la lên đầy sợ hãi, mà sau một khắc rơi xuống, đột nhiên không kịp phòng bị mà rơi vào trong nước, thân thể như một viên trầm thạch bị nước lạnh hắc ám bao vây, nhưng cũng may dưỡng khí ở trong mũ bảo hộ khiến tôi tránh khỏi chết đuối, sử dụng năng lực nhìn trong đêm tôi lập tức trông thấy phía dưới cách mấy chục mét trong nước thình lình tồn tại một quái vật khổng lồ, nó hiện ra một dáng vẻ xinh đẹp, lẳng lặng ngủ say ở nơi đó.

Tôi ý thức được này chính là chiếc tàu ngầm Rhine đã nhắc tới kia. Nơi này thế nhưng thật sự có một chiếc tàu ngầm! Nó như thế nào có thể tiến vào loại địa phương này?

Tôi khó mà tin nổi chìm xuống tiến tới gần chiếc tàu ngầm kia, đang muốn tìm kiếm lối vào đến tột cùng là ở đâu, bất chợt nhìn thấy, ở chỗ tối phía xa xa mơ hồ có chục bóng dáng di động doạ người, kia là cẳng chân của con nhện sải rộng ra, ở trong tầm mắt tôi đan xen thành một cạm bẫy màu lục sắc dụ người.

Trong khoảnh khắc, sợ hãi giống như dòng nước nhảy vào thân thể, tôi tức khắc căng cứng, thấy những hắc ảnh đó tạm thời cũng không có động tĩnh gì, nhìn dáng vẻ của chúng có lẽ còn không có phát hiện ra tôi. Tôi cẩn thận từng chút một mà lướt nhẹ qua, đem trang phục chống phóng xạ còn sót lại một ít vải dệt vướng víu cởi xuống, dư quang lại thoáng nhìn ra phía bên ngoài, sau lưng tàu ngầm tựa hồ có thứ gì đó bò ra --- một bàn tay trắng bệch lặng yên không một tiếng động khoát lên trên vai tôi.

......

Tôi sợ tới mức phát ra một tiếng rống to, nhưng thân thể trong phút chốc liền bị kéo xuyên qua lớp vỏ tàu ngầm, lâm vào một mảnh khô ráo tối tăm bên trong. Vài bộ quần áo tả tơi cùng khung xương của nhân loại ngang dọc tứ tung chất chồng ở chung quanh, tôi lảo đảo, sợ tới mức lui lại mấy bước, thứ gì đã tấn công vào đây, một đôi cánh tay tráng kiện hữu lực đem tôi ôm chặt vào ngực, đuôi cá thô dài từ phía sau tiến tới quấn lấy thân thể tôi, "Đừng sợ, Dessaro, là tôi."

Là Agarras, hắn tạm thời hồi phục lý trí.

Tôi hổn hển thở dồn dập mấy hơi, vì biến cố bất thình lình mà ngốc lăng ước chừng vài giây, tâm tình tràn đầy cảm xúc dâng lên trong lòng, thúc đẩy tôi xoay người ôm chặt lấy Agarras.

Lần này cuối cùng tôi có thể chân thật nhìn thấy Agarras, so với bộ dáng một ngày trước, hắn tựa hồ bị ám vật chất ăn mòn càng thêm lợi hại, trên gương mặt đều bò lên một ít hoa văn màu đen kỳ dị, thật giống như hình xăm ấn ký ở trong bộ lạc có chứa chú ngữ, khiến cho hắn nhìn qua càng thêm hung ác nham hiểm.

Nhưng mà cặp mắt u đồng kia lại ẩn sâu sự sủng nịnh, khiến tôi tin tưởng rằng Thủ Lĩnh Đại Nhân giờ phút này sẽ không thương tổn tôi.

"Hắc....... Vừa rồi......" Tôi đau lòng mà xoa gương mặt hắn, hồi tưởng lại tình huống vừa lúc nãy, vội vàng sờ túi tiền rồi nhẹ nhàng thở ra. Kia thanh đao Thuỵ Sĩ vẫn còn ở đó. Tôi nắm trong tay, ước chừng một lúc: "Là anh dùng chiếc vảy này bảo hộ tôi?"

Agarras gật gật đầu, hắn đưa tay nhẹ nhàng chạm vào phía trên mặt nạ bảo hộ của tôi, không hề có sự cản trở mà xuyên qua nó chạm vào gương mặt tôi, lòng bàn tay ướt át mà ôn nhu nâng cằm tôi, khiến tôi mắt đối mắt chăm chú nhìn đôi mắt của hắn, từng câu từng chữ: "Nó là bộ phận mà ám vật chất vô pháp ăn mòn. Hãy bảo tồn nó thật tốt, Dessaro. Tôi đưa em đi tới lối vào thông đạo, nhưng nó đã xuất hiện vết nứt, có khả năng em sẽ rơi xuống bất kỳ thời điểm nào mà tôi tồn tại. Nhớ kỹ, khi em gặp được tôi, liền đem nó giao cho tôi, nó ghi lại thông tin sinh mệnh của chính tôi, bao gồm cả lúc em xuất hiện...... Thông đạo, ở chỗ kia."

Hắn nheo mắt lại, chỉ chỉ phía sau tôi, ngay sau đó tôi nhìn lại, nơi hắn chỉ chính là màn hình khoang điều khiển tàu ngầm, xuyên thấu qua lớp cửa kính thật lớn và rắn chắc kia, có thể trông thấy một cái cửa động tản ra u quang đang ở trong bóng đêm như ẩn như hiện, nhưng mà phụ cận nó rải rác đếm không xuể những "Con nhện nhân ngư". Tôi cầm lòng không đậu mà đánh cái rùng mình: "Cái gì cơ, Agarras? Anh muốn tôi một mình tiến vào thông đạo sao, vì cái gì anh không đi cùng tôi?"

"Tôi đã bị ám vật chất đã ăn mòn quá nhiều...... Cho dù có thể trở lại Atlantis, mẫu sào cũng sẽ bị tôi làm ô nhiễm, cũng sẽ đồng dạng huỷ diệt em và tộc dân của tôi." Agarras rũ mí mắt, cầm cánh tay của tôi, cúi đầu hôn bàn tay mà tôi đang nắm lấy chiếc vảy kia.

Lông mi hắn cọ qua đốt ngón tay tôi, khiến đầu quả tim tôi từng đợt rung động, xoang mũi lên men.

Tôi vô pháp tưởng tượng thời gian Agarras ở trong thông đạo đã trải qua dày vò như thế nào, cho nên ám vật chất cơ hồ huỷ hoại hoàn toàn thân thể tráng kiện của hắn, khiến hắn vô pháp tự khống chế, không thể không thừa nhận một lần lại một lần thống khổ. Nhưng tại đây dưới tình huống ốc còn không mang nổi mình ốc, hắn vẫn như cũ bận tâm tìm kiếm cùng bảo hộ tôi. Tôi cần phải vì hắn mà làm gì đó, chuyện này nghe có vẻ như không thể tưởng tượng nổi, có bao nhiêu khó khăn. Chỉ là tôi quá luyến tiếc lại lần nữa phải cùng hắn chia xa, ai biết được lúc tôi tiến vào thời không về sau có hay không lập tức gặp được Agarras, hơn nữa cho hắn biết tôi là ai? Ai biết ở một thời không không biết nào đó sẽ phát sinh sự cố như thế nào?

"Em có thể làm được, Dessaro." Trong lúc tôi đang nhìn chằm chằm lối vào thông đạo tâm tình không yên, Agarras ôm lấy eo tôi, đuôi cá đem tôi cuốn đến dán vào trên người hắn, môi ghé vào bên lỗ tai tôi, chắc chắn nói.

Tôi theo bản năng gắt gao vòng lấy cổ hắn, nhìn chằm chằm đôi mắt hắn kiên quyết gật đầu, làm ra một loại cổ vũ, hắn cúi đầu tinh tế liếm một ngụm trên gương mặt tôi, nhưng ngực dán ngực tiếp xúc trực tiếp khiến chúng tôi ngay lập tức đều chú ý tới vết rách bị hắn xé ra trên áo lặn -- không lớn không nhỏ, vừa lúc lộ ra "Hạt đậu" sưng đỏ đáng xấu hổ.

Ánh mắt Agarras tối sầm lại, nhìn chằm chằm làn da bại lộ ngoài không khí không rời, giống như hổ đói trông thấy món ngon mỹ vị, tôi dám thề đôi mắt hắn đang tối lại. Hai bên tai oanh một tiếng đỏ rực lên, ách giọng tiến đến bên tai hắn nói: "Hắc, lúc này trước khi tôi rời đi, anh nên tổng phụ trách đem chỗ vừa rồi bị anh lộng thương chữa khỏi a......"

Tôi cắn cắn vành tai hắn, giống như đang ăn một miếng cá sống cắt lát cứ như vậy ngậm ở trong miệng, bàn tay Agarras đột nhiên giữ chặt lấy sống lưng tôi, thân hình nặng nề cúi người áp đảo tôi ở trên vách khoang, có ý uy hiếp mà hé ra răng nanh, "Nếu là là lúc tôi khoẻ mạnh, tôi sẽ đem em một ngụm ăn luôn, đến xương cốt cũng không còn, Dessaro...... Em không biết tôi có bao nhiêu tưởng niệm hương vị của em đâu......" Mũi hắn chậm rãi để ở trên trán tôi, mái tóc đen tuyền che trời lấp đất che khuất tầm mắt tôi, trông như một đám mây đen lớn.

Tôi cảm thấy đầu lưỡi hắn xuyên thấu qua lớp mặt nạ bảo hộ, từ cái trán, tới giữa mày chậm rãi liếm đến môi tôi, tôi hơi hé miệng, cố ý để hắn tiến vào giữa môi và răng tôi, đem tôi hôn thật sâu, đầu lưỡi hắn truy đuổi đầu lưỡi tôi, cùng tôi răng môi giao chiến, suy nghĩ muốn giao hợp cứ như vậy thâm nhập.

Mùi thơm lạ lùng thấm vào tim phổi, tôi dùng sức cảm nhận nụ hôn này, ngọt ngào lại đầy tư vị chua xót, dường như cảm thấy không đủ, đôi tay khát cầu mà từ trên cơ bắp phập phồng rộng lớn của hắn dọc theo sống lưng đi xuống, lại bị hắn một phen ấn ở trên tường, cùng tôi mười ngón giao nhau.

Một cỗ lực lượng xao động từ trong cơ thể tôi len lỏi chui ra, đầu ngón tay tôi mọc ra móng tay sắc bén, trong miệng mọc ra răng nanh sắc nhọn, chúng nó đều cắt qua da thịt Agarras, kích thích hắn cúi đầu gặm cắn thật mạnh hầu kết cùng xương quai xanh của tôi, đồng thời không quên quan tâm chỗ sưng đỏ bị thương của tôi, đuôi hắn chen vào giữa hai chân tôi, thô tráng ngoạn, cách lớp quần áo di chuyển cọ xát đồ vật của tôi, quang mâu đan xen. Rõ ràng là vào thời điểm không đúng mà thân thiết, tôi lại cảm thấy hạnh phúc đến muốn bay lên, thực mau liền ở trong sự an ủi ôn nhu mà cuồng dã của hắn, run rẩy mà xuất ra.

Tác giả có lời muốn nói: Chương sau sẽ phải tiến vào thế giới song song! Sẽ xuất hiện nhân vật mới, gặp được Agarras lúc tuổi trẻ đầy xao động, còn có cả người thương của Nakamiya.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro