Chương 81: Rhine "Em thay đổi, Dessaro."

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đó là thứ gì?" Rhine lập tức cảnh giác đứng lên, tới gần cửa sổ, rút súng lục hướng ra phía ngoài nhìn xung quanh. Tôi cũng đồng dạng khẩn trương đưa mắt hướng ra phía ngoài, trên biển không biết từ lúc nào sương mù dày đặc lại nổi lên, loáng thoáng có thể trông thấy cách đó không xa vách đá cheo leo chập chùng, trăng tròn như bao phủ một tầng mạng nhện, có vẻ mông lung mà ô trọc.

Hết thảy đều im ắng, giống như vừa rồi chỉ là ảo giác của tôi cùng Rhine. Nhưng tôi biết kia tuyệt đối là gương mặt quỷ, hoặc là rất nhiều mặt quỷ, giấu bên trong màn sương mù, âm thầm nhìn trộm chúng tôi qua cửa sổ. Chúng không chịu giới hạn về thời gian cùng không gian, chúng là sinh vật bốn chiều duy nhất, chúng ở khắp mọi nơi.

Không thể miêu tả hàn ý đang chạy dọc trên sống lưng, tôi nắm lấy chăn đơn, ngửi được một tia khí tức bất tường.

Có lẽ là bởi vì vẫn chưa nhìn rõ đó là thứ gì, Rhine do dự buông súng xuống, "Ta đi ra ngoài nhìn xem, em an phận đợi ở đây, đừng có chạy lung tung."

Ánh mắt tôi giống như bị hút vào trong bóng tối ngoài cửa sổ, nhất thời không đáp lại hắn, Rhine bất mãn bóp lấy cằm tôi, khiến tôi xoay đầu qua chỗ hắn, vào lúc này tôi bỗng nhiên thấy trên vai hắn nhiều thêm một "Bàn tay". Chuẩn xác mà nói, đó là một con gì đó gầy trơ cả xương màu đen với bàn tay có màng giống như bộ xương khô từ sau lưng hắn chầm chậm hiện ra, sợi tóc như hải tảo dày đặc, ẩm ướt, đen ngòm không có mắt không một tiếng động "nhìn" tôi.

"Sau lưng anh ........." Da đầu tôi tê rần như muốn nổ tung, sợ tới mức rống to lên, chỉ một thoáng bóng đèn trên đầu giật giật lập loè vài cái, bốn phía đùng một cái chìm vào một mảnh đen kịt, ở trong võng mạc tôi thế nhưng lại hiện ra một mảnh huỳnh quang thăm thẳm màu xanh lục, trái lại đặc biệt khủng bố, trong bóng đêm tôi thấy cổ Rhine bị bàn tay kia đột nhiên bóp chặt, cả người bị nhắc lên khỏi mặt đất, kéo về phía sau, nhưng sau lưng hắn không còn là vách khoang tàu, mà nó bất chợt nứt ra một đạo khe hở thâm u, không đếm được hết số lượng mặt quỷ vặn vẹo ở bên trong cười dữ tợn, thò ra chiếc lưỡi thật dài như rắn độc, quấn lấy tứ chi Rhine, đem hắn hướng phía trong mà kéo đi.

"Cứu ta...... Dessaro!"

Rhine cả khuôn mặt đều vì kinh sợ mà thay đổi, tôi bò dậy đoạt lấy súng trong tay hắn, hướng phía trong hắc động ầm ầm xạ kích, nhưng ai biết âm thanh viên đạn bỗng nhiên vang lên ở phía sau lưng tôi!

Gặp quỷ!

Tôi hoảng sợ vạn phần ngã xuống đất, khe hở kia ngược lại nứt đến lớn hơn nữa. Phảng phất như ma quỷ địa ngục đang bò ra, mở ra khuôn miệng to như bồn máu, vết nứt lập tức kéo dài đến dưới chân tôi. Những đoàn xúc tu màu đen từ bên trong trào ra, giống như dòi bám trên xương cứ như vậy gắt gao quấn lấy thân thể tôi, hướng phía trên nhanh chóng lan đến. Trong lúc nhất thời, tôi cảm thấy toàn than đang bị vũng bùn lạnh băng tanh hôi bao lấy, sức mạnh lớn đến quỷ dị giống như lốc xoáy đem tôi kéo xuống phía dưới.

Bản năng trên mặt đất của tôi bùng lên, ý đồ tránh ra những đoàn xúc tu đang cố quấn lấy tôi, nhưng tại thời điểm tôi điên cuồng dùng tay phải xé rách chúng, khe nứt mặt quỷ như bị lửa thiêu đến, chợt lui về phía sau co rụt lại, trong phút chốc cái khe nhanh chóng khép lại, ở trên boong tàu một chút dấu vết đều không lưu lại.

"Session......" Trong không khí lưu lại một thanh âm thăm thẳm.

Tôi kinh ngạc ngốc tại chỗ, giơ tay lên, từ trên chiếc nhẫn được làm từ bào tử nhân ngư đăt ở ngón giữa phát ra sáng rực rỡ. Tôi ý thức được là cái gì xua đuổi những quái vật thời gian này đi rồi, Rhine hướng phía tôi nhào tới, đem tôi đè ở dưới đất, chế trụ bàn tay kia của tôi. Có lẽ là bởi vì quân nhân Nanzi có tố chất tâm lý khác hẳn với thường nhân, tôi cơ hồ không nhìn ra được trên mặt hắn bởi vì sự việc khủng bố vừa rồi mà ảnh hưởng tới bất luận cảm xúc gì của hắn, khả năng trấn định của hắn quả thực khó mà tưởng tượng nổi, ở vào khắc này tôi sợ hãi không thôi, hắn chỉ là nhìn chằm chằm chiếc nhẫn kia, nắm lấy nó, tính toán đem nó từ trên ngón tay tôi tháo ra.

Nhưng tôi lập tức nắm chặt súng trong tay, đem nó đặt ở trên cằm Rhine, lạnh lùng mà uy hiếp nói: "Mang tôi đến chỗ Yukimura, ngay bây giờ! Anh nên biết mức độ nghiêm trọng của sự việc đi, Rhine, những thứ kia tùy thời sẽ lại lần nữa xuất hiện, nếu anh không muốn những thứ đó làm ảnh ưởng tới kế hoạch thì làm theo lời tôi nói." Tôi nhìn về phía sau hắn, "Tôi cứu anh, không phải là bởi vì tôi không đành lòng nhìn anh chết, mà là chúng ta ở trên cùng một con thuyền, chúng ta cần hợp tác. Đừng đem tôi trở thành con tin, nếu không anh sẽ vì sai lầm này mà trả giá đại giới đấy."

Đồng tử Rhine co rụt lại, gật gật đầu, sự kinh ngạc ở trong ánh mắt hắn như ẩn như hiện, hắn rốt cuộc thu hồi đường nhìn, nghiền ngẫm cân nhắc: "Em thay đổi, Dessaro."

Tôi xem thường nở nụ cười: "Ồ, đúng vậy. Việc này không thể không kể tới công sức của anh cùng Sacalare, tôi chưa biết nên cảm tạ anh cùng cô ta như thế nào đây?"

"Nhưng điều này sẽ không thay đổi việc ta thích em."

Hắn giơ tay lên, ý đồ vuốt ve khuôn mặt tôi, bị tôi hung hăng dùng báng súng nện vào trên trán, một cước đem hắn đạp lên, lật người qua. Nửa người dưới của tôi vẫn đau đớn khó nhịn khiến hành động có chút chậm chạp, nhưng tôi biết chính mình cần phải nhanh chóng tìm được Yukimura, bằng không khả năng cao chiếc thuyền này liền bị biển rộng nuốt chửng trong đêm nay.

Đi tới boong tàu phía sau, tôi phát hiện trên thuyền phương tiện để cung cấp điện đều đình chỉ hoạt động, ba tầng khoang từ trên xuống dưới đen như mực, trừ bỏ tôi cùng Rhine ở bên ngoài, mọi người tựa hồ đều đang ngủ say, chung quanh không có một tiếng động, phảng phất như một con thuyền phiêu bạt ở trên biển rộng mênh mang - con thuyền U Linh, hết thảy như đang hãm ở bên trong phần mộ tĩnh mịch, tiếng kêu của hải âu cùng tiếng sóng biển xô vào nhau đều quỷ dị biến mất, chúng tôi tựa hồ như tiến vào một không gian hư ảo khác, một thế giới đầy ác mộng.

Chúng tôi thật cẩn thận dán vào khoang thuyền mà đi, tránh đi sương mù cất giấu biển rộng mênh mang khó có thể phát hiện nguy hiểm, nhưng thực tế không có nơi nào trên thuyền là an toàn, loại cảm giác này quả thực khiến người ta hít thở không thông. Khi Rhine dẫn tôi xuyên qua boong tàu, tiến vào khoang đáy, đi tới một gian phòng bí mật ở khoang trước, cách cửa sổ, tôi liếc mắt một cái liền thấy bên trong bể pha lê là thân ảnh Yukimura, hắn bị ngâm ở bên trong làn nước màu đỏ nhạt, khoang cũng dị thường tối, thật giống như ám phòng nghệ nhân chụp ảnh thường dùng. (P/s: ám phòng ở đây là phòng để rửa ảnh. Đó là phòng tối để ảnh có thể lên màu tốt nhất có thể)

"Tại sao lại giam giữ cậu ta như vậy?" Tôi không khỏi nghi hoặc.

"Đây là do một tiên sinh phân phó." Rhine giật giật cánh tay, tôi cảnh giác đem hắn dùng sức đè ở trên cửa, lại chỉ thấy hắn chậm rãi đưa tay vào túi áo lấy ra thứ gì đó, tôi một tay ngăn trở hắn, một tay thăm dò, lập tức sờ đến một chuỗi chìa khóa. Hắn nghiêng đầu, trong ánh mắt lộ ra vài phần khẩn trương: "Cậu ta rất nguy hiểm. Một năm qua trên người cậu ta liên tục tản ra vật chất phóng xạ nào đó, ai tiếp cận tinh thần đều sẽ phải chịu mức độ quấy nhiễu bất đồng, tiên sinh đó làm như vậy chính là vì muốn đem cậu ta cách ly. Em xác định muốn vào đó?"

"Khó trách...... Đây là nguyên nhân mà quái vật kia tìm không thấy Yukimura ......"

Thần kinh tôi nảy một cái, bắt lấy chìa khóa cắm vào ổ khóa, dùng sức vặn, túm chặt Rhine, đột nhiên đem hắn đẩy đến một bên, chính mình đi vào, để ngừa hắn đột nhiên làm chuyện xấu trở tay khóa cửa lại . Tôi nhẹ nhàng hướng về phía hồ nước pha lê cao hơn một người đứng kia, tôi leo lên trên chiếc thang phía ngoài, thấy Yukimura ngửa mặt phiêu ở trên mặt nước, làn nước đỏ nhạt khiến dáng người thon dài của Yukimura chìm chìm nổi nổi, cái đuôi hình giọt nước màu lam giống như xẹt qua chạng vạng phía chân trời một sợi tinh vân. Cậu ta lẳng lặng nhắm hai mắt, gương mặt thiếu niên mang vẻ đẹp Đông Phương như pha lê được điêu khắc, làm tôi nhớ lại biểu tình tuyệt liệt của hắn ở trong ánh lửa, tôi thậm chí không dám phá hư cậu ấy đang an bình ngủ say lúc này. Đáng tiếc tôi không thể không làm như vậy.

"Hắc, cậu tỉnh, tỉnh lại đi...... Yukimura." Tôi nhẹ nhàng vỗ vỗ tấm pha lê, chú ý tới trên người cậu ta đồng dạng xuất hiện những đốm màu đen lấm tấm, hô hấp không khỏi khẩn trương.

Lập tức, Yukimura bị tôi kinh động mà mở mắt, tựa hồ bị tôi làm cho hoảng sợ, lay động thân thể trốn đến một góc trong hồ nước, cặp mắt đen bóng kinh hoảng nhìn tôi. Tôi thay đổi phương hướng dựa đến càng gần, khiến cho cậu ta có thể thấy rõ mặt tôi, "Tôi là...... cậu đã gặp qua tôi."

Ánh mắt cậu ta tụ lại ở trên khuôn mặt tôi, thần sắc nháy mắt liền lơi lỏng, lay động đuôi cá bơi tới trước mặt tôi, thả lỏng cổ, thở dài nói: "Thủ lĩnh tương lai, vì cái gì đem Người dẫn tới nơi này của tôi?"

Thủ lĩnh tương lai? Tôi vì xưng hô kỳ quái này mà sửng sốt, vốn định truy hỏi một chút, nhưng có thể tưởng tượng được lúc này mọi chuyện quá khẩn cấp, nên vào chủ đề mới đúng, tôi nói năng có điểm lộn xộn sắp xếp lại ngôn ngữ tiếng Nhật: "Tôi nghĩ...... cậu đã từng gặp được nhân ngư kia, hắn đang tìm kiếm cậu. Hắn có một cái đuôi màu tím." Tôi khoa tay múa chân, "Tôi cũng không biết là xảy ra chuyện gì, không hiểu sao, thấy quá khứ của cậu cùng hắn, tôi đoán rằng có lẽ hắn hướng tôi truyền tin hắn muốn gặp cậu."

"Là hắn, quả nhiên là hắn đang tìm kiếm tôi." Yukimura như suy tư điều gì đó lẩm bẩm, ánh mắt nhìn về phía mặt nước khúc xạ ánh sáng, nhưng thật giống như dừng ở vực sâu không biết được, khóe miệng chậm rãi hiện lên một tia bi ai, cười khổ: "Tôi kỳ thật đã sớm cảm giác được. Tôi đáng ra nên đem mạng trả lại cho hắn......... Cầu cậu, phóng thích tôi đi ra ngoài đi, tới lúc tôi nên tiếp nhận số mệnh của chính mình."

Nói rồi cậu ta leo lên thành bể, thân hình theo vách bể trượt xuống dưới, tôi nhanh tay lẹ mắt đem cậu ấy đỡ lấy: "Số mệnh gì cơ? Vận mệnh không phải do chính mình nắm bắt sao?" Tôi miễn cưỡng kéo kéo khóe miệng, "Tuy rằng tôi không có tư cách nói như vậy. Có điều, trước khi cậu rời đi có thể nói cho tôi - một người xa lạ về chuyện xưa sao? Bởi vì... Tôi cứ nghĩ rằng chúng ta sẽ không gặp lại. Nhưng là nếu cậu cảm thấy mạo phạm......"

"Không, có thể ở thời điểm sinh mệnh sắp chấm dứt để nói ra điều này, tôi cảm thấy thực may mắn." Yukimura nâng lên mí mắt, tôi chợt xuyên thấu qua cặp mắt thiếu niên kia chạm đến tang thương lắng đọng lại ở sâu trong đôi mắt đó, lúc này tôi mới ý thức được cậu ấy đã ở trong biển rộng vượt qua gần nửa thế kỷ, cậu ấy sớm đã không phải thiếu niên mặc kimono năm đó, mà đã là một lão già có tuổi, "Thế nhưng không có cái gọi là chuyện xưa, có chỉ là một lời nói dối cùng lời nói dối phải trả giá đại giới. 'A Tu La', tôi gọi hắn như vậy. Chính là cậu biết hắn vì cái gì mà trở lại báo thù không?"

Tôi lắc đầu, Yukimura nhắm mắt lại, lông mi dường như run lên nhè nhẹ, giống như rơi vào trong một ác mộng nghĩ lại mà kinh: "Bởi vì thân là 'mồi câu' tôi đã dụ dỗ hắn, cũng đem âm mưu cùng giết chóc liệt hỏa dẫn tới bộ tộc nhân ngư, gia tộc của tôi đã hại chết hàng trăm nhân ngư, dùng họ làm thực nghiệm hết sức tàn nhẫn, cho nên, chúng tôi cũng phải trả giá đại giới ngang vậy."

Câu chuyện kinh tâm động phách theo lời cậu ta kể từ từ tái hiện ngay trước mắt, tôi phảng phất như thấy lại nhân ngư đuôi tím đứng ở trong lửa cháy giống như A Tu La cả người tắm máu, Yukimura nhìn hắn ánh mắt nhớ nhung mà lại vô cùng thống khổ, cuối cùng bọn họ rơi vào trong biển giống như cánh chim bay tuyệt vọng. Tôi không khỏi hít ngược một hơi khí lạnh, ngực giống như bị một khối trọng thạch đè ép, liên tưởng đến dáng vẻ khủng bố của nhân ngư đó, càng làm cho tôi không dám tiếp tục hỏi tiếp, bởi vì cảm giác thật giống như cầm một con dao cắt ra vết thương đã bị thời gian phong ấn lại, sự việc máu tươi đáng sợ đó đã qua rồi.

Đối với Yukimura, như vậy thật sự quá mức tàn nhẫn.

"Cậu so với tôi dũng cảm hơn nhiều." Bàn tay cậu ấy bỗng nhiên nhẹ nhàng đặt ở trên đầu tôi, tựa như một lão giả hiền từ đối đãi với hậu bối, "Cậu có can đảm thừa nhận tình cảm của chính mình, có gan một mình vì người đó mà hăng hái chiến đấu, mặc dù cậu và người đó hoàn toàn bất đồng về chủng tộc. Tôi nghĩ thủ lĩnh không có chọn sai người thừa kế, cậu là người có thể cứu sống được Atlantis."

"Nhưng tôi không phải người thừa kế, tôi sao có thể trở thành thủ lĩnh! Tôi là ......" Tôi gãi gãi đầu, không biết nói như thế nào, vào ngay lúc này, sau lưng tôi truyền đến một tiếng động không lạ. Sắc mặt Yukimura thoáng chốc liền thay đổi.

Tôi quay đầu lại, lập tức cũng cả kinh, toàn thân cứng đờ. Sau lưng tôi phía trên vách khoang thình lình nứt ra rồi một khe hở màu đen, một đôi tay có màng tái nhợt từ từ vươn ra, đem nó xé đến lớn hơn nữa, nước biển trào ra ào ạt tiếp sau đó đi ra là một cái đuôi cá thô đen, chủ nhân nó giống như cương thi từ trong mộ địa sống lại từ khe hở chậm rãi lộ ra nửa người trên tái nhợt, một đôi u đồng thị huyết nhìn chằm chằm tôi.

"Agarras......" Tôi trong phút chốc bị dọa, lập tức ngã vào trong hồ phía sau, hắn sau khi dị hoá thế nhưng cũng năng lực bốn chiều đáng sợ này, ông trời, đây là ác mộng tôi cũng không lường trước được! Tôi kinh hãi về phía lui về phía sau, dán lưng lên thành vách, hắn giống như thằn lằn leo lên vách tường tiến tới gần, một cỗ lạnh lẽo rót đến tận xương tủy, khiến máu trên người tôi dường như đang ngừng chảy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro