Chương 100

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Ngày 2 tháng 10 năm 1984.

Ngày hôm nay là ngày thứ 341 trong đại chiến thế giới lần thứ ba, tôi là Dessaro đến từ nước Anh, ngày đầu tiên chính thức gia nhập hạm đội liên minh hải quân dựa trên Hiệp ước Bắc Đại TâyDương*. Đây thực sự là ngày đáng để kỷ niệm, thứ mà tôi chờ đợi chính là khiêu chiến tàn khốc.

Tôi đã được nếm qua lực phá hoại đáng sợ của những nhân ngư kia, nhưng tôi xin thề tôi không sợ.

Bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ đi theo quân hạm trứ danh có tên là "Duke" đi tới eo biển Anh quốc tiến hành phong tỏa trên biển, trời mới biết tôi kích động cỡ nào a!]

*Hạm đội liên minh quân sự dựa trên Hiệp ước Bắc Đại Tây Dương gọi tắt là NATO (được ký kết vào năm1949, bao gồm Mỹ, Canada và các nước Châu Âu)

Tôi không tự chủ nắm chặt cây bút máy trong tay, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cõi lòng đầy mong chờ đưa mắt tìm đến quái vật khổng lồ bỏ neo trên mặt biển cách đó không xa. A, đó là Khu trục hạm* đẹp nhất mà tôi thấy! Toàn thân nó được sơn màu đen để dễ dàng tác chiến trong đêm, thân hạm hiện ra ưu mỹ thon dài, đài chỉ huy cao cao ở mũi tàu, nhìn qua như một chiếc sừng lộ ra trên mặt biển. Tôi có thể tưởng tượng được dáng vẻ uy mãnh của nó theo gió vượt sóng ở trong vùng biển có nhân ngư nguy hiểm qua lại.

* Tàu khu trục, hay còn gọi là khu trục hạm, (tiếng Anh: destroyer) là một tàu chiến chạy nhanh và cơ động, có khả năng hoạt động lâu dài bền bỉ dùng cho mục đích hộ tống các tàu chiến lớn hơn trong một hạm đội, đoàn tàu vận tải hoặc một chiến đoàn, và bảo vệ chúng chống lại những đối thủ nhỏ tầm gần nhưng mạnh mẽ.

[ ngài sẽ phù hộ cho con đúng không, ông nội thân ái? Con... ]

"Thuỷ binh tập sự cùng với thuỷ binh cấp một tập hợp!"

Một tiếng hô lớn chói tai từ bên trong loa phóng thanh trên đầu đột nhiên vang lên, tôi cuống quít khép lại cuốn nhật ký, nhanh chóng đi giày chiến đấu cùng tất cả mọi người một đoàn chạy ra ngoài như điên, dòng người chạy lên tòa nhà phía trên cảng, chúng tôi đi tới trước mặt sĩ quan nghiêm chỉnh xếp thành một hàng. Thời điểm đứng chung cùng với đám người sắp trở thành chiến hữu của tôi, tôi mới cảm thấy trong đội ngũ bản thân là thành viên trẻ nhất trong số toàn bộ tân binh hải quân. So với những người lưng hùm vai gấu to lớn này, vóc dáng của tôi quá bé nhỏ, mặc cho hiện tại chiều cao của tôi so với bạn bè cùng lứa mười bốn tuổi cũng không là tính thấp.

Tôi hơi nhón chân một chút, đứng nghiêm thẳng tắp, đem cằm giương cao, để tránh bị những người khác xem thường.

Nhưng mà chân tôi bất thình lình bị đạp một cái, tôi lập tức quỳ rạp ở trên mặt đất, theo bản năng xoay đầu qua, liền nhìn thấy một sĩ quan mặc trang phục nam nhân đứng ở sau lưng tôi. Cặp mắt xanh giấu ở dưới vành nón, trêu tức nhìn xuống tôi. Vẻ mặt hắn giống như nhìn thấy một tiểu sủng vật thú vị lại vô dụng, âm thanh bỗng nhiên dương cao: "Nhón chân cũng không thể che giấu sự thực ngươi là một tên quỷ nhỏ, tân binh, chân của ngươi phải đứng thẳng đứng vững, có nghe thấy không!"

"Rõ! Sĩ quan!"

Loại thái độ này có chút khiến tôi tức giận. Tôi kính trọng hướng về phía hắn làm một cái quân lễ (một lễ nghi/thủ thế trong quân sự), tiếng hô đặc biệt lớn, nhịn đau đứng lên.

Hắn vòng đến phía trước tôi, cúi đầu đánh giá khuôn mặt và cơ thể của tôi. Ánh mắt của hắn bồi hồi dừng ở trên cổ áo tôi, khiến cho tôi cả người nổi lên một tầng da gà, hắn bỗng nhiên cười rộ: "Ngươi sẽ là một thành viên tốt trong đội đột kích đó."

Đội đột kích? Thần kinh của tôi hưng phấn nảy lên, nhưng thực sự đối với thái độ kỳ quái của người này khiến tôi cảm thấy buồn bực không ngớt, trong lời nói của hắn quả thực như là đang trào phúng tôi.

Tôi mím môi, nhìn thẳng vào mắt hắn, trừng mắt lạnh lẽo lớn tiếng đáp: "Rõ, tôi sẽ cố gắng, sĩ quan, tôi chắc chắn sẽ không để ngài phải thất vọng!"

Tôi dám khẳng định hắn rõ ràng bị tiếng gào của tôi làm cho sợ hết hồn, bởi vì hắn theo bản năng lui lại một bước, sờ sờ lỗ tai của chính mình, nhăn mày nhìn tôi, nhưng không hề nói gì. Tôi biết hắn không có cách nào nổi giận, trong đầu không khỏi cười trên sự đau khổ của người khác.

"Trung úy Rhine! Những tân binh này có mặt đông đủ sao?"

Giọng nữ trong trẻo theo âm thanh giày quân đội mạnh mẽ leng keng từ xa đến gần, một vị sĩ quan tóc vàng cao gầy đi tới trước mặt chúng tôi.

Cô ấy thật sự rất xinh đẹp. Nhìn khuôn mặt cô ấy tôi như bị ngốc, mà đám lính xung quanh tôi cũng đồng dạng xôn xao, toàn bộ đội ngũ đều nhốn nháo không chỉnh tề. Nhưng tôi một chút cũng không dám động, đứng như một pho tượng, bởi vì trước khi tôi nhập ngũ có nghe nói vị mỹ nữ này là Thượng tá Sacalare kiểm tra tân binh có tiếng là nghiêm khắc, nếu như kẻ nào xui xẻo làm cho cô ấy thấy ngứa mắt, ngày thứ hai có thể phải thu thập hành lý cút đi.

"Toàn bộ đội viên từ đội A đến đội E ngày hôm nay đều tập trung ở đây, Thượng tá Sacalare."

Cái người sĩ quan phản cảm gọi là Rhine kia hướng về phía cô ấy làm một cái quân lễ.

Thượng tá Sacalare đứng ở trên đài cao trên bậc thang để kiểm duyệt quân đội, cúi đầu dò xét chúng tôi.

Ánh mắt của cô ấy lạnh lùng mà sắc bén, phảng phất như chúng tôi chỉ là một đống hàng thương phẩm trên kệ, mà cô ấy lại là một thương nhân xoi mói, nhưng sự thực đích xác là như vậy, nếu như cô ấy không xuống tiền, chúng tôi sẽ gặp xui xẻo. Tâm tình của tôi không khỏi có chút khẩn trương, phải biết rằng tuổi tác của tôi cũng không hoàn toàn phù hợp với yêu cầu tòng quân, bởi các hạng mục thành tích của tôi hết sức ưu tú mới được đặc cách trúng tuyển. Ách, có ma, tôi không hi vọng giấc mơ trở thành một người hải quân xuất sắc sẽ tan biến ở trên tay của cô ta đâu!

Trong lúc tôi đang suy nghĩ như vậy thì tôi nhìn thấy hàng lông mày tinh tế của Sacalare từ từ nhíu lại, trái tim của tôi cũng theo đó mà co lại, nhìn chằm chằm cô ta hé mở hai bờ môi đỏ, tiếng nói truyền ra từ trong cổ họng: "Tân binh mở đầu từ đội A đến đội C, toàn bộ ra khỏi hàng!"

Tôi giật cả mình, cùng các tân binh đồng thời tiến lên phía trước một bước.

"Đêm nay, các ngươi sẽ bước lên 'Duke', đi theo ta tới eo biển nước Anh, trở thành đội đầu tiên hành động phong tỏa! Các ngươi đã sẵn sàng chưa!"

Cô ấy đi xuống một bậc thang, ánh mắt lạnh lẽo như gió biển thổi qua sườn mặt chúng tôi. Tôi nhìn thấy những người khác cũng giống tôi đồng thời trở nên run rẩy (chí ít lúc đó chúng tôi đều chỉnh tề, có thái độ tốt khiến cô ấy hết sức hài lòng), sau đó giơ tay lên hướng cô ấy chào một cái: "Đã sẵn sàng!"

"Rất tốt..."

Theo tiếng huýt gió cô ấy thổi lên vang vọng trên bầu trời, chúng tôi xếp thành một cánh quân bước lên "Duke" nghênh đón con tàu của chúng tôi, thời khắc đi lên trên boong tàu mà tôi tha thiết ước mơ - Khu trục hạm, tôi bắt đầu không ngăn được trái tim kinh hoàng của bản thân, nhưng mà ngoại trừ hưng phấn vì rốt cục đã được trở thành hải quân cũng nghênh chiến cảm giác căng thẳng, còn có một loại tâm tình khác không nói rõ được cũng không tả rõ được, đột nhiên bắt đầu quanh quẩn ở trong lồng ngực của tôi. Khiến tôi khi nhìn về phía biển rộng mênh mông vô cùng thì tôi không hiểu sao bỗng nhiên sinh ra một dự cảm mãnh liệt -- vận mệnh mà tôi nắm lấy ngày hôm nay là cơ hội, hướng đi này cùng với sinh hoạt ở quá khứ của tôi tuyệt nhiên không hề tương đồng, đi đến một điểm đã luôn luôn sớm chờ đợi tôi.

Tôi không thể tin được, tôi dĩ nhiên vào thời khắc này sinh ra một loại kích động muốn lâm trận bỏ chạy!

Không, không, Dessaro, ngươi bị làm sao vậy? Từ lúc nào ngươi đã biến thành quỷ nhát gan mà ngươi xem thường nhất?

Tôi hít sâu một hơi, nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng rống cao vút: "A213! Ở chỗ này tự nhiên ngẩn người ra làm gì, nhanh đứng vào hàng ngũ!"

"Rõ, rõ!" Tôi làm một cái quân lễ rồi nhanh chân lao nhanh về phía mũi tàu, nơm nớp lo sợ đứng vào đội ngũ cuối cùng.

Từng bộ quần áo chiến đấu màu đen cùng súng tự động, dao găm bằng thép không gỉ rất nhanh được phát đến trên tay chúng tôi.

Tôi kích động trang bị từng cái xong xuôi, cảm thấy bản thân mình phảng phất như một người khổng lồ mạnh mẽ đao thương bất nhập (vũ khí không đả thương được), tâm tình thấp thỏm không yên giống như bị mạnh mẽ tiêm vào một liều thuốc bắt đầu bành trướng, một luồng dũng khí toát lên ở trong ngực. Đi theo chỉ dẫn của Trung úy Rhine, chúng tôi đi tới tầng tiếp theo của chiến hạm, chia làm năm tổ an bài ở bên trong những chiếc ca nô loại nhỏ, trên mỗi chiếc ca nô đều trang bị một bản đồ điện tử chỉ dẫn chính xác eo biển. Tôi không khỏi có chút nghi hoặc: Tiến hành phong tỏa trên biển, chúng tôi không phải nên chờ ở trên boong tàu tiến hành bắn phá sẽ an toàn hơn sao? Lẽ nào muốn chúng tôi cưỡi những chiếc ca nô này, khi đối kháng với những nhân ngư kia sẽ thả ra điện áp cao thế để thu phục chúng ở khoảng cách gần? Thế này cũng quá khoa trương đi!

"Trung úy Rhine!" Tôi không nhịn được hỏi, "Chúng tôi đây là bị phái đi làm gì? Chúng tôi không phải là tham dự hành động phong tỏa trên biển sao?"

"Đúng đó, chúng tôi không ở lại trên Duke sao?"

"Hành động chúng tôi được an bài là gì?"

Nghe được câu hỏi của tôi, những tân binh khác sôi nổi phụ họa nghi ngờ nói, đáp lại chúng tôi chính là âm thanh tiếng còi sắc bén đủ để đâm thủng màng nhĩ, tất cả mọi người đều cùng lúc ngậm miệng lại. Bên trong khoang thuyền lập tức lặng ngắt như tờ, âm thanh giày chiến đấu dạo qua mặt đất phảng phất như tiếng chuông báo tang vang lên phá lệ rõ ràng mà lạnh lẽo, tôi sợ mất mật nhìn bóng người áp sát, ngừng thở.

"Các ngươi là đội đầu tiên phụ trách trinh sát, hiểu chưa? Trinh sát, ý chính là phương thức tiến vào chiến trường trong bóng tối không khiến kẻ địch chú ý, đem tình hình quân địch báo cáo lại cho chúng ta, hoặc là dựa theo mệnh lệnh tiến hành đột kích, sau đó nhanh chóng trở về. Lúc cần thiết, các ngươi sẽ trở thành mồi nhử, khiến mục tiêu bại lộ tình hình bên trong phe địch ở dưới mí mắt chúng ta. Còn bất kỳ nghi vấn nào không?"

Hắn dùng một loại ánh mắt xem thường giống như nhìn heo tuần tra toàn bộ tân binh, không người nào dám nhiều lời, trong không khí tràn ngập cảm giác ngột ngạt khiến người khác nghẹt thở. Ý tứ của những lời này cùng với việc để chúng tôi đi chịu chết không khác gì nhau. Chúng tôi là những tân binh không có cái gọi là kinh nghiệm thực chiến, lại phải cưỡi ca nô đi đến khu vực bị nhân ngư xâm chiếm làm trinh sát? Lẽ nào là bởi vì chúng tôi bị cho rằng là một đám rác rưởi, giá trị chẳng khác nào pháo hôi (bia đỡ đạn)?

"Trung úy!" Tôi không thể tin mà thất thanh hô lên, mà Rhine vô tư đi tới bên cạnh tôi, dừng chân. Hắn cúi người, nhìn tôi lộ ra ý cười khinh bỉ mà lại ám muội, tôi cảm thấy một trận sởn tóc gáy, bị hắn đột nhiên xách cổ áo: "Đương nhiên, tên nhóc, ngươi có thể lựa chọn từ bỏ, bởi vì ngươi có một gương mặt so với nữ nhân còn xinh đẹp non nớt hơn, ta tin rằng rất nhiều lão binh bị thương sẽ hi vọng có một nam hài mê người hầu hạ bọn họ, ta cũng không ngoại lệ."

"Tôi không có ý định từ bỏ! Trung úy, xin anh hãy tôn trọng đứa trẻ là tôi đây một chút!" Tôi phẫn nộ trừng hắn.

"Phụt -"

"Ha ha. . . Tên nhóc chưa dứt sữa!"

"Hắn mới bao nhiêu tuổi, xem ra mới chỉ có mười ba mười bốn tuổi?"

Ở thời khắc quan trọng này, tôi dĩ nhiên nghe thấy có người khe khẽ nghị luận chế nhạo tôi, tôi cực kỳ tức giận, chỉ muốn đem mấy con lừa lắm miệng kia tới đánh một trận. Phải biết rằng trong cuộc thi hải quân tôi nắm trong tay điểm thành tích vật lộn cao nhất, tôi tin rằng tôi có thể đem mỗi tên lính ở đây đánh ngã, bao gồm cả Trung úy khiến người ta buồn nôn này, nhưng hiển nhiên tôi không có cơ hội này. Trước khi tôi bùng nổ, Thượng tá Sacalare đã kịp thời xuất hiện ở trước mặt chúng tôi, bố trí hành động của chúng tôi, cũng vì mỗi một tân binh mà tiếp sức.

Sacalare ở trong NATO là người chỉ huy rất có danh vọng, được cô ấy cổ vũ một phen, mỗi người chúng tôi một lần nữa tràn ngập ý chí chiến đấu, tâm tình của tôi tựa hồ cũng không hỏng bét như vừa nãy. Tôi tin một vị thượng tá hải quân sáng suốt sẽ không có lý do hi sinh dòng máu mới gia nhập, đương nhiên, tôi không phải không thừa nhận một lần nữa tôi được dấy lên tự tin có thể bắt nguồn từ hiệu ứng mỹ nữ thần kỳ kia. Mà khiến mọi người cảm thấy an ủi nhất chính là, trên mỗi chiếc ca nô sẽ sắp xếp một đội trưởng cùng hành động, trên chiếc ca nô của tôi là một người vừa đen vừa mạnh mẽ to con, nhìn qua là một lão binh kinh nghiệm phong phú.

Sắc trời dần tối, vào lúc chạng vạng, cửa máy phía sau khoang tàu ầm ầm mở ra, chúng tôi cưỡi ca nô nghiêng theo boong tàu từng chiếc từng chiếc tiến vào biển rộng, motor xé ánh tà dương bị sóng biển nhuộm đỏ nhanh chóng hướng về cửa khẩu eo biển nước Anh.

Cách biệt tấm kính nhìn ánh nắng chiều từ từ bị bóng tối nuốt chửng, tôi không tự chủ được nắm chặt súng tự động trong tay, trái tim chập chùng lên xuống theo thân tàu xóc nảy, nhìn chằm chằm mấy điểm tọa độ màu xanh lục di chuyển nhanh chóng trên màn hình điện tử chỉ dẫn. Chúng tôi đang chạy vào bên trong khu vực cần trinh sát tượng trưng bằng màu đỏ trên bản đồ, cửa khẩu eo biển tối tăm nhỏ hẹp vô cùng, nghe nói hải vực kia là toàn bộ eo biển hung hiểm nhất nước Anh. Chúng tôi nhất định phải làm theo chỉ thị ở trước cửa khẩu eo biển vòng qua một vòng, đem pháo âm thanh cao vút như tiếng kèn Xô Na ném mạnh vào bên trong lối vào, bởi vì bên kia là địa bàn bị nhân ngư chiếm lĩnh. Chúng nó lui tới kiểm soát một nửa pháo đài trên biển Âu Châu.

Có người nói đây là vũ khí phát minh mới nhất có thể tạo thành hệ thống viễn trình định hướng sóng siêu âm công kích, có thể khiến nhân ngư ở trong một khoảng thời gian đánh mất phương hướng, sức chiến đấu bị tổn thất. (như vậy thực phiền phức, nhưng tôi biết quân đội không có cách nào sử dụng ngư lôi, bởi vì thứ kia sẽ phá hư eo biển phía dưới cung cấp điện lực cho nhà máy năng lượng nguyên tử của hai nước Anh và Pháp.)

Khi sắc trời hoàn toàn tối đen, chúng tôi tiến tới càng ngày càng gần lối vào eo biển, tốc độ của ca nô dựa theo chỉ thị của máy thông báo bị giảm xuống thấp nhất. Hai bên vách núi như thân thể to lớn của quái thú vây quanh chúng tôi, theo chúng tôi chậm rãi đi tới cửa khẩu, ánh trăng bị bóng tối bên trong vách núi cheo leo trục xuất khỏi mặt biển, nghênh đón chúng tôi chính là một mảnh âm u tối tăm. Tôi nghe thấy bên trong ca nô hô hấp mỗi người đều trở nên gấp gáp, lòng bàn tay lặng yên toát ra mồ hôi lạnh.

Rốt cục, tọa độ của chúng tôi đã tiến đến gần lối vào eo biển nhỏ hẹp. Cửa khoang mở ra trên đỉnh đầu, chúng tôi cẩn thận từng li từng tí đứng lên, đem pháo âm thanh bên chân từng cái từng cái ném vào trong nước biển, đồng thời sử dụng súng bắn đinh và dây xích cố định ở trên vách đá.

Nhưng ngay tại thời khắc quan trọng này, không biết từ đâu đột nhiên truyền đến một âm thanh ngắn ngủi mà lại sắc nhọn cao vút!

Chỉ một thoáng bốn phía sau lưng chúng tôi liên tiếp vang lên một mảnh tiếng thét khiến cho người ta không rét mà run, vô số điểm sáng lấp lánh nhô ra từ trong bóng tối bao trùm mặt biển như ẩn như hiện, cấp tốc tụ lại xung quanh chúng tôi.

Tôi lập tức giơ lên súng tự động, lại bị lão binh bên cạnh bắt được: "Không thể nổ súng, nếu không sẽ kinh động đến toàn bộ đàn nhân ngư phía sau eo biển! Nếu như chúng nó kéo thủ lĩnh tới, nhiệm vụ hành động lần này liền triệt để thất bại !"

Thủ lĩnh nhân ngư? Trong lòng tôi bỗng hẫng một nhịp, súng cầm trên tay không biết tại sao lại mềm xuống.

"Không, chúng ta mau rời khỏi nơi này, chúng nó sẽ đem chúng ta xé thành mảnh vụn!" Một tân binh kinh hoảng kêu lên.

"Nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ, bằng không các ngươi sẽ trở thành sỉ nhục của toàn bộ hạm đội!" Bên trong máy truyền tin truyền ra giọng cảnh cáo.

Đáng giận! Tôi lập tức nắm lấy một quả pháo âm thanh, đưa cho đồng bạn bên cạnh, trợ giúp hắn đem dây xích cố định ở trên vách đá, tiếng thét của nhân ngư từ bốn phía càng lúc càng gần, phảng phất như quân địch thị uy hò hét khiến người ta cảm thấy da đầu tê dại, trái tim của tôi bị đè ép lên cuống họng, như muốn từ trong miệng nhảy ra.

Ngay ở thế ngàn cân treo sợi tóc, bên tai đột nhiên vang lên một trận tạp âm nổ mạnh như là bom!

Không phóng đại khi nói rằng thứ kia nổ vang giống như mấy chục động cơ của máy bay đồng thời phát động luân phiên qua lại ở bên người, tôi che lỗ tai cảm thấy trời đất quay cuồng, cả người phát run, lập tức chìm vào trong nước, mà đồng thời trên ca nô tôi nhìn thấy những người khác không ngoại lệ đồng cảnh ngộ--pháo âm thanh bị kích hoạt từ xa khởi động.

Chúng tôi thật sự bị coi là bia đỡ đạn. Chết tiệt! Tôi che lỗ tai, liều mạng tìm vị trí của những quả pháo âm thanh kia, lúc này tôi phát hiện những nhân ngư kia đồng thời cũng bị kinh sợ bởi tạp âm khiến cho người nghe phát rồ này, dồn dập lùi lại tản ra, như bị ném vào một nồi nước đang sôi. Không rõ bóng dáng chui vào trong vách đá, có con thì lại bỏ chạy vào bên trong cửa khẩu. Để tránh thoát khỏi những nhân ngư đang chạy trốn này, tôi chỉ dám dính sát vào vách đá. Đến lượt tôi vui mừng rằng mình cũng không có bị pháo âm thanh trực tiếp đánh ngất, mặc dù uy lực của nó khiến cho tay chân tôi như nhũn ra, nhưng những tân binh cùng tôi đồng hành kia cũng không có vận may tốt như tôi, bọn họ có người ngất ở trong biển, bị nhân ngư bên cạnh bắt được, kéo vào bên trong cửa khẩu. Tôi hoảng sợ che kín lỗ tai, cuộn mình lại, đem chính mình ẩn dấu vào trong bóng tối dưới vách đá, chỉ hy vọng chính mình chớ bị nhân ngư ở gần đó chú ý.

Phảng phất như là vận mệnh cố tình trêu ngươi tôi, thời điểm tôi sợ hãi, tôi bất thình lình phát hiện cách đó không xa vài gợn sóng đang nhanh chóng đánh tới phía tôi. Không xong! Tôi theo bản năng sờ thanh dao găm cột phía trên đùi, nhưng tạp âm đáng sợ khiến cho tôi tức khắc muốn mất ý thức. Tôi thậm chí còn chưa kịp nắm chặt thanh dao găm ấy, mắt cá chân liền bị một lực mạnh mẽ nắm lấy, sau một khắc thân thể liền bị kéo vào bên trong cửa khẩu. Bên trong bọt nước tung tóe tôi nhìn thấy bắt cóc tôi có tới chừng mười nhân ngư, giống như một đám cá heo vây tôi ở giữa, tốc độ của bọn họ so với ca nô còn nhanh hơn, thoáng cái liền bắt lấy tôi lướt qua cửa khẩu.

Thông qua sóng biển chảy xiết, trong phút chốc, trước mắt rộng rãi sáng sủa, ánh trăng phảng phất như pháo hoa nở rộ ở trên cạnh, mà tôi cũng không có tâm tình thưởng thức mỹ cảnh đằng sau eo biển, bởi khi tôi nhìn thấy hàng đàn hàng ngàn nhân ngư tụ lại ở hai bên bãi đá ngầm bên trong eo biển, ánh mắt như hổ rình mồi rơi vào trên người những tù binh nhân loại chúng tôi, giống như muốn đem chúng tôi chia năm xẻ bảy.

Nhân ngư là sinh vật có thật, điểm này tôi sớm đã được nghe. Cảm giác khủng hoảng cận kề tử vong khiến cho tôi không nhịn được rùng mình. Trên người tôi không có mấy lạng thịt, có thể còn chưa đủ để một con nhân ngư nhét kẽ răng. Chúng tôi chết chắc rồi, không có ai tới cứu chúng tôi. Tôi tuyệt vọng nghĩ. Chết tiệt, biết ngay chúng tôi bị coi là vật hy sinh mà! Cái gì mà hạm đội theo hiệp ước phía Bắc Đại Tây Dương, quả thực là chó má! Chẳng trách năm nay mở rộng chiêu mộ tân binh, chính là lừa chúng tôi đến làm con tốt! Cẩu tạp chủng!

Tôi nhắm mắt, bi phẫn không cam lòng, trái tim như bị ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, thậm chí thiêu cháy nỗi hoảng sợ bên trong. Nhưng chuyện này cũng không thể ngăn cản tôi giờ khắc này rơi vào tuyệt cảnh.

Tôi bị nhân ngư kèm hai bên người mang vào sâu bên trong eo biển, phía trước một hang động to lớn sâu thẳm, cùng đồng bọn của tôi từng người bị đặt lên trên phiến đá ngầm, nắm lấy tứ chi, giống như súc vật chờ đợi bị mổ bụng.

Nhưng những nhân ngư bắt chúng tôi cũng không có lập tức ra tay, mà là ngẩng đầu lên nhìn vào phía trong hang động, tựa hồ đang chờ đợi điều gì.

Điều này khiến cho tôi liên tưởng đến lễ nghi trên bàn ăn của quý tộc, nhân ngư cũng có thể phân chia cấp bậc và chế độ, chúng nó sợ là đang đợi trưởng giả có địa vị cao hơn mình. Có thể thấy ma a, bất luận là nhân ngư cấp thấp hay là nhân ngư cấp cao hơn, vận mệnh của chúng tôi đều giống nhau, có phải là đến lượt tôi cầu khẩn những vị trưởng giả kia cách thức ăn uống nên ưu nhã một chút, để chúng tôi chết dứt khoát đi?

Hai chân tôi đều run lên, cỗ lý tưởng hào hùng lúc mới vào hạm đội thật giống như mồ hôi thấm ra ngoài thân thể từng giọt liền biến thành tro bụi, tôi không muốn thừa nhận chính mình sợ hãi muốn đòi mạng, tôi một chút cũng không muốn chết đi như thế. Tôi mới 14 tuổi, tôi còn trẻ, tôi còn chưa kịp nắm được huân chương đầu tiên của bản thân, còn chưa kịp mặc vào đồng phục hải quân, còn chưa kịp đem tất cả những điều này ghi vào bên trong nhật ký.

* Mị còn trẻ, mị muốn đi chơi =)))

Như vậy miên man suy nghĩ, tôi nhanh muốn khóc lên. Ngay khi nước mắt không hăng hái muốn tràn mi, tôi nghe thấy trong hang động truyền đến một trận âm thanh sột soạt vang động, nhân ngư xung quanh toàn bộ cúi đầu, giống như tư thế vái xuống. Tiếp theo, một âm thanh trầm thấp chấn nhiếp tâm hồn đột nhiên tiếng vang lên.

Tôi không khỏi giật mình, cảm thấy thanh âm kia tựa hồ đã nghe được ở nơi nào, dị thường quen thuộc. Tôi cật lực ngửa đầu nhìn tới, hang động trước mặt biển trồi lên một bóng dáng nhân ngư to lớn nam tính. Dựa vào cái bóng, tôi thấy rõ trời sinh một đầu tóc màu xám bạc của hắn, thật dài phảng phất như muốn kéo cả rong biển lên trên mặt nước, khiến tôi nhất thời không thấy rõ bộ mặt của hắn. Đuôi cá từ từ trồi lên giống như cá voi sát thủ tràn ngập sát khí màu đen, vây cá ở dưới ánh trăng liễm lệ như ánh sáng lưu ly lộng lẫy, phảng phất như đang mang một thân khôi giáp của Death Knight (Kỵ Sĩ Tử Vong), khiến người vô pháp kinh hãi trong nháy mắt khi nhìn thấy hắn.

Hắn chầm chậm vòng tới phía trước chúng tôi, xẹt qua từng người đang bị áp chế trên phiến đá, giống như đang kiểm tra từng vị thần dân tiến vào hiến vật phẩm cho quân vương. Tôi không nghi ngờ chút nào chính là bên trong bộ tộc nhân ngư có thủ lĩnh. Nhưng khiến tôi càng sợ hãi chính là, hắn căn bản không có ở dừng lại ở gần những người khác, mà trực tiếp bơi tới trước mặt tôi.

Thủ lĩnh nhân ngư cúi đầu, cặp mắt hẹp dài toả ra u quang nhìn tôi, ánh mắt giống như đâm thẳng vào trái tim của tôi. Trong lúc nhất thời tôi cứng người ở đó không cách nào nhúc nhích, tùy ý cái mang tay với móng vuốt sắc bén phủ lên trên gương mặt của tôi, lòng bàn tay ướt đẫm lướt qua trán của tôi, xương gò má, cằm, sau đó cúi người xuống. Thân thể hắn trong bóng tối mang theo một loại mùi hương nồng nặc khiến tôi mê muội bao phủ ở phía trên tôi. Tay chân của tôi được những người cá kia thả lỏng, vai bị một đôi tay mạnh mẽ nắm chặt, tôi giật mình, lại nghe thấy bên tai truyền đến tiếng khàn khàn than nhẹ: "Tôi chờ em năm mươi năm... Dessaro bé bỏng của tôi."

"Cái gì?" Tôi co rúm người lại, tránh cho chính mình bởi vì kinh sợ mà xuất hiện ảo giác -- tôi dĩ nhiên nghe thấy nhân ngư kia gọi tên của tôi? !

Nhưng mà tôi căn bản chưa kịp suy nghĩ, không thể tưởng tượng nổi là đang xảy ra chuyện gì, tôi liền cảm thấy sau gáy của tôi bị bàn tay nhân ngư túm chăt gắt gao, môi từ từ mềm nhũn, bị món đồ gì đó bao lấy, cuồng dã mãnh liệt gặm cắn mút vào, điên cuồng đến mức như muốn đem tôi một phát cắn nát nuốt vào bụng. Thời điểm ý thức được nhân ngư kia đang hôn tôi, trong chớp mắt ấy, tôi hồn phi phách tán kêu lên sợ hãi, theo bản năng lấy ra thanh dao găm trên đùi, thất kinh đâm vào lưng của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro