Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi quả thật không bình thường.

Lần này Bảo Ngọc đặc biệt đưa tôi đến một bệnh viện khác, kết quả kiểm tra là... chấn động não dẫn đến rối loạn ký ức.

Bác sĩ đẩy gọng kính bạc, không nhanh không chậm nói: "Trường hợp này tương đối hiếm. Chấn động não thường gây mất trí nhớ. Bệnh nhân có thể quên những sự kiện xảy ra vài ngày trước và sau tai nạn, hoặc quên có chọn lọc một phần quá khứ, thậm chí quên hết tất cả. Tình trạng xuất hiện rối loạn ký ức như cô Nhi đây, tôi cũng mới gặp lần đầu."

Tôi chẳng hiểu mô tê gì cả.

Bảo Ngọc ngồi bên cạnh nói: "Bình thường cô ấy rất thích đọc tiểu thuyết, có khi nào có liên quan không?"

Chị ta kể sơ lược cho bác sĩ nghe đoạn trải nghiệm bi thảm của tôi.

Bác sĩ gật đầu: "Rất có khả năng. Không bằng hai vị mở lịch sử đọc của cô Nhi đây ra xem thử, nói không chừng có thể tìm ra đáp án."

Tôi rất thích đọc tiểu thuyết sao?

Có thể lắm.

Dù sao tôi không cần đi làm, nhàm chán tìm chút chuyện giải khuây cũng là hợp lý.

Bác sĩ tư vô cùng kiên nhẫn, cùng Bảo Ngọc cẩn thận kiểm tra danh sách đọc của tôi.

Bọn họ đọc nhanh như gió, một số truyện chỉ đọc giới thiệu rồi trực tiếp bỏ qua.

Xem ra trước kia tôi thật sự là fan cuồng nhiệt của tiểu thuyết mạng. Bọn họ tìm suốt một giờ mới nhắm chuẩn một bộ truyện máu chó tên là "Cô Bé Lọ Lem Nghèo Khổ Trùng Sinh Thành Người Tình Quốc Dân".

Cái tên này thật ra cũng chẳng có gì nhưng bị hai người bọn họ đọc lên, tôi không khỏi ngượng ngùng.

Nói thật chứ tiểu thuyết mấy năm gần đây đặt tên ngày càng lòe loẹt, chỉ đọc tiêu đề thôi tôi đã không có hứng thú.

Nhưng tất cả đều có cùng motip, tôi sợ bỏ sót truyện hay nên truyện nào cũng click vào đọc thử tóm tắt và 3 chương đầu.

Tôi vẫn còn chút ấn tượng với quyển tiểu thuyết này. Cốt truyện khá là rập khuôn, tác giả hành văn đơn giản mà trôi chảy làm tôi rất thích nhưng nội dung cụ thể thì không nhớ rõ lắm.

Bảo Ngọc và bác sĩ kiên nhẫn đọc từng chương một, cuối cùng đến chương 33 cũng thấy nữ phụ độc ác "Nguyễn Phương Nhi" lên sàn.

Tuyệt.

Phá án.

Vị bác sĩ ngồi trở lại bàn làm việc, bình tĩnh phân tích: "Dựa theo lịch sử đọc, hiện cô Lục đang đọc đến chương 97, chính là lúc nhân vật Nguyễn Phương Nhi hết vai, thời gian cũng vừa khớp với ngày xảy ra tai nạn. Sau khi tỉnh lại, cô ấy đã lẫn lộn tình tiết của tiểu thuyết và đời thực."

Nhưng mà những ký ức kia chân thực đến lạ thường.

Tôi lắc đầu nói: "Tôi vẫn thấy sai sai. Nữ chính trong ký ức của tôi tên là Trịnh Linh, lại giống y hệt bạn gái cũ của Ngọc Hằng. Trước giờ tôi chưa từng biết đến cô ấy."

"Có thể đã từng gặp qua, hoặc nghe nhắc đến tên. Cô Nhi đây khẳng định trong mơ đã nhìn thấy rõ ràng gương mặt của cô Trịnh kia sao?"

Cái này đúng là không quá khẳng định.

Hình như sau khi Tiểu Lý đưa sơ yếu lý lịch của Trịnh Linh cho tôi xem xong, gương mặt trong ký ức mới hiện rõ lên.

Bác sĩ nói: "90% là đúng rồi. Trong "Cô Bé Lọ Lem Nghèo Khổ Trùng Sinh Thành Người Tình Quốc Dân", nữ chính trùng hợp là bạn gái cũ của người em út, rồi có quan hệ dây dưa với 3 anh em, ngẫu nhiên vừa khớp với quan hệ của các vị."

Tôi phản bác: "Vụ này miễn cưỡng chấp nhận. Thế nhưng tôi có một người bạn, nữ thần mà cô ấy thích cũng có giao thoa với Trịnh Linh. Tôi chưa từng gặp người kia, nhưng tôi lại biết bạn mình cũng là nữ phụ độc ác. Tuyến truyện của cô ấy chính là phát hiện y như vậy."

"Người bạn kia đã nói với cô những gì?"

"Cô ấy nói nữ thần của mình và Trịnh Linh kết bạn với nhau, trò chuyện đến khí thế ngất trời."

"Cô cẩn thận hồi tưởng lại xem. Người bạn kia chỉ đích danh cô Trịnh sao?"

Tôi mở điện thoại lên, lướt xem lịch sử trò chuyện giữa tôi và Đỗ Hà.

Tuyệt vời!

Đỗ Hà từ đầu đến cuối không hề đề cập đến tên của Trịnh Linh.

"Có thể... Có thể bạn tôi không biết cô ấy tên là Trịnh Linh."

Bác sĩ đề nghị: "Hay là cô gọi cho bạn mình, xác minh thử xem sao?"

Bảo Ngọc cũng nói: "Đỗ Hà biết mặt Trịnh Linh, từng gửi ảnh chụp Trịnh Linh và con út cho em xem. Nếu người mà nữ thần của cô ấy thích là Trịnh Linh, chẳng có lý do gì cô ấy lại dùng 'người phụ nữ khác' để ám chỉ cả."

Có lý.

Tôi gửi tin nhắn cho Đỗ Hà, hỏi nhỏ có bức ảnh nào của cô gái đang mập mờ với cựu nữ thần không.

Đỗ Hà trả lời ngay tắp lự. Nhỏ vẫn luôn lưu tâm đến tình hình của người kia, gửi cho tôi hơn chục tấm ảnh đủ mọi góc độ.

Không khó để nhận ra cô gái trong ảnh không hề giống Trịnh Linh điểm nào cả.

Môi tôi giật giật, hoang mang Hồ Quỳnh Hương.

Bảo Ngọc trò chuyện với bác sĩ, thảo luận phương án điều trị cụ thể.

Câu trả lời của bác sĩ không khác trong phim là mấy. Cũng là không thể đảm bảo chừng nào trí nhớ của tôi sẽ khôi phục. Có thể một ngày nào đó sẽ đột nhiên trở lại bình thường, cũng có khả năng sẽ tưởng mình là nhân vật tiểu thuyết đến hết đời.

Hiện tại chưa có phương pháp điều trị nào đặc biệt hữu hiệu.

Ông đề nghị Bảo Ngọc và người thân, bạn bè thường xuyên kể chuyện quá khứ cho tôi nghe, đưa tôi đến những nơi tôi thường lui tới, nói không chừng sẽ có ích.

Tôi tận dụng mọi cơ hội bổ sung: "Bác sĩ, trước kia tôi chưa từng thấy mặt Trịnh Thùy Linh, ngay cả tên cô ấy cũng chưa từng nghe qua, chẳng lẽ nữ chính trong tiểu thuyết cũng tên là Trịnh Thùy Linh?"

"À, không phải." Bác sĩ nói: "Nữ chính trong truyện đó tên là Nhật Hạ, thích ăn bánh trung thu của thương hiệu Trịnh Thùy Linh, tiểu thuyết có đề cập, sau này thương hiệu đó đổi thành Trịnh Linh nữ chính vẫn rất thích."

Tôi: "... Trên đời thật sự có chuyện trùng hợp như vậy sao?"

"Không có chuyện trùng hợp, lấy đâu ra chữ trùng hợp?"

Tôi không phản bác được.

________

Hôm nay Sài Gòn mưa to.

Lúc từ bệnh viện bước ra, trời vừa hửng nắng sau cơn mưa, cầu vồng đôi treo lơ lửng giữa bầu trời.

Khỏi hỏi cũng biết tâm trạng Bảo Ngọc cũng bảy màu rực rỡ như cầu vồng.

Chị ta theo lời căn dặn của bác sĩ, đưa tôi đến nhà hàng chúng tôi thường ghé qua.

"Còn nhớ không? Buổi xem mắt đầu tiên của chúng ta chính là ở chỗ này."

Trong lúc chờ thức ăn dọn lên, chị ta dùng ánh mắt đầy mong đợi nhìn sang tôi.

Tôi nhắc nhở chị ta: "Em bị rối loạn ký ức chứ không có mất trí nhớ."

Bảo Ngọc cười, mắt cong thành hình trăng khuyết.

"Vậy em có nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là ở đâu không?"

Tôi nhướng mày: "Không phải ở buổi xem mắt sao?"

Nụ cười của Bảo Ngọc ảm đạm đi: "Em không nhớ thật hay muốn trêu chị?"

"Không có ấn tượng."

"Không được ghẹo chị."

Tôi cố gắng nhớ lại nhưng đầu óc trống trơn: "Thật mà."

Gương mặt ưa nhìn của Bảo Ngọc trầm xuống: "Nguyễn Phương Nhi, chuyện này không buồn cười chút nào đâu."

Toang.

Hình như tôi hơi hơi mất trí nhớ rồi.

"Hay là chị gợi ý chút đi?"

Bảo Ngọc giọng điệu cứng rắn: "Sinh nhật của anh trai em, 5 năm trước, nghĩ kỹ lại xem."

Sinh nhật của anh cả thì tôi nhớ được nha.

"Chị có đến sao?"

"Không đến thì quen biết em kiểu gì?"

Tôi hít sâu một hơi: "Ý chị là... 5 năm trước, chúng ta đã quen nhau rồi?"

Sắc mặt Bảo Ngọc dịu lại một chút: "Cũng chưa thể nói là quen biết, chỉ gặp thoáng qua thôi. Chị bảo anh trai em giới thiệu chúng ta với nhau, ảnh bảo em mới lớn, tạm thời chưa nghĩ đến những chuyện này."

Hiểu luôn.

"Tức là chị đơn phương trông thấy em thôi."

"Em có nói chuyện với chị."

"Có hả?"

"Có!"

Giọng điệu của chị ta kiên định như vậy, tôi có chút dao động nhưng đầu óc thật vắt không ra giọt nước nào.

"Hôm đó em nói chuyện với rất nhiều người."

Lê Nguyễn Bảo Ngọc: "..."

"Hai nhà chúng ta thân thiết lắm sao? Sinh nhật anh trai em sao lại mời chị?"

Nhà họ Lê đóng quân ở Cần Thơ, nhà họ Nguyễn bám rễ ở Thanh Hoá, chục  năm gần đây mới bắt đầu mở rộng kinh doanh đến Sài Gòn, dự án đầu tiên chính là hợp tác với nhà họ Lê.

Tuy hiểu biết lẫn nhau nhưng rốt cuộc cũng không ở cùng một thành phố, rất ít khi gặp mặt.

"Chị dâu của em là người dòng bên nhà họ Lê. Không phải cả chuyện này em cũng lẫn lộn đó chứ?" Bảo Ngọc không thể tin được: "Vậy em có nhớ chuyện chúng ta đi xem mắt là do anh trai và chị dâu em mai mối không?"

Tôi sửng sốt: "Có vụ này nữa?"

Bảo Ngọc nhắm mắt lại, hình như đang hồi tưởng, một lát sau mới giật mình nói: "Cho nên hôm đó em nói cái gì mà liên hôn thương nghiệp... là cảm thấy chúng ta ở bên nhau vì lợi ích kinh tế sao?"

Không phải sao?

Mà anh trai tôi kết hôn hồi nào vậy?

Tôi nghĩ như vậy, cũng hỏi như vậy.

Bảo Ngọc dở khóc dở cười: "Cưới lâu rồi. Con cũng đã sinh 3 đứa."

"Không phải con ngoài giá thú sao?"

"Trong giá thú."

Tôi đập điện thoại xuống bàn, phẫn nộ: "Ảnh làm vậy mà coi được sao? Kết hôn rồi mà còn lang chạ bên ngoài?"

"Vợ chồng nhà người ta tình cảm rất tốt!"

"Sao mà vậy được?"

Tôi tuyệt đối không tin.

"Ảnh học theo y chang ba em, đều là kẻ thích ăn quà, ăn quà xong lại về nhà ăn cơm. Ba em còn quá đáng hơn, sinh cho em 10 đứa em trai, em gái."

Bảo Ngọc liên tục lắc đầu thở dài: "Em dám nói câu này trước mặt họ, sau này sợ là khỏi về nhà được luôn."

"Xí! Em không thèm về đâu!"

"Vẫn nên về một chuyến đi. Chị cảm thấy em cần tâm sự với họ một chút."

Tôi sững sờ: "Đây cũng là chi tiết trong truyện?"

Bảo Ngọc gật đầu.

"Ba mẹ và anh cả thật ra rất thương em?"

Bảo Ngọc lại gật đầu.

"Vậy sao lúc em nằm viện, không ai thèm đến thăm em? Ngay cả một cuộc gọi hỏi han cũng không có."

"Họ ở bệnh viện chăm em cả đêm, đến lúc em tỉnh lại một lần mới rời đi. Chị và em đều ở bệnh viện, bữa tiệc đâu thể bỏ mặc không ai chủ trì."

"Ba vợ và anh cả đều bận rộn công việc. Mẹ vợ phải sắp xếp phòng làm việc mới, rất nhiều tài liệu phải chuẩn bị. Sau khi xác định tình trạng của em không nghiêm trọng, mẹ mới vội vàng bay về Thanh Hoá. Bác sĩ bảo em phải tĩnh dưỡng, họ sợ gọi cho em sẽ quấy rầy em nghỉ ngơi, ngày nào cũng gọi cho chị hỏi thăm tình hình của em." Bảo Ngọc kinh ngạc: "Đừng nói với chị mấy tháng nay, em không hề liên lạc với họ lần nào?"

"Họ cũng có liên lạc với em đâu."

"Có lẽ chị báo với họ rằng em đã bình phục, họ yên tâm nên tập trung vào công việc của mình."

"Là vậy sao?"

"Tám chín phần mười là vậy rồi. Gia đình em đều không thích gọi điện thoại, tôn thờ phương châm 'không có tin tức chính là tin tức tốt', chỉ có trường hợp khẩn cấp mới chịu gọi điện thoại."

Hình như tôi quả thật không thích chủ động liên hệ người khác. Mạng xã hội chỉ có Bảo Ngọc và Đỗ Hà là trò chuyện nhiều một chút.

Đỗ Hà còn phải chủ động nhắn tin thì tôi mới trò chuyện vài câu.

Khó trách hôm đó Bảo Ngọc đặc biệt nhắc nhở tôi gọi điện thoại về nhà.

Từ ấy trong tôi bừng nắng hạ.

Đi đường nhất định phải cẩn thận dưới chân.

Vấp té có một cái mà viết được hẳn một vở kịch bi hài thế này.

________

bất ngờ chưa, đã nói fic này buồn cười mà =))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro