#daybien

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ Ánh trăng tản mát chiếu rọi bóng mây.

Rời xa chốn đông người.

Hòa vào vây cá dưới đại dương.

Sóng biển vỗ ướt tà váy trắng.

Nó muốn người quay trở về.

Sóng biển xua tan vết máu.

Vọng tưởng cho người hơi ấm.

Lắng nghe sâu trong lòng biển.

Tiếng ai đó rên rỉ dẫn lối.

Linh hồn chìm vào tĩnh lặng.

Không ai đánh thức người cả.....]

     Tần Lam bước xuống xe, thâm tâm chưa một ngày được an ổn, đôi mắt u buồn nhìn về phía biển xanh đang gợn sóng, nước mắt vô thức trong tuyến lệ trào ra ngoài, ngày nào cũng vậy. Nỗi dằn vặt trong thâm tâm chưa ngày nào nguôi ngoai, nàng đóng cửa xe, lững thững bước về phía bờ cát trắng, ánh mắt có chút hỗn độn, chút sợ hãi pha cùng dằn vặt. Đầu vang ong ong bài hát mà ngày trước cô hay hát cho nàng nghe, vẫn còn văng vẳng câu nói cuối cùng.

     " Kiếp này em yêu chị nhưng không với nổi! Em xin lỗi! "

     Đã bao nhiêu năm rồi? Có ai còn nhớ tên em?

" Trời trời nhìn ai đến kìa!" - Những giọng nói xì xầm hướng về một phía, cô gái mặc bộ đồng phục trường cấp ba cũ kĩ, chiếc balo cùng cái áo hoodie cũng cũ không kém.

" Em gái! Đi một đêm bao nhiêu tiền thế em?" - Một thanh niên đi tới khoác vai cô gái nhỏ.

" Nè! Trả lời anh ấy đi chứ! Cẩn Ngôn?" - Cô gái kia cặp một bên tay cô, lực đạo từ đằng sau kéo lấy balo màu đen.

" Ấy lấy được rồi nha!" - Một đám người trêu đùa một người.

" Trả cho tôi đi! " - Giọng nói yếu ớt vô cùng, thân ảnh gầy nhỏ chạy tới chạy lui hòng giật lại balo từ tay đám người kia.

" Ấy, đi với anh một đêm, anh liền trả cho em!" - Cả đám cười rộ cả lên, sân trường cũng đầy tiếng khúc khích. Lão sư đi ngang qua ngang lại cũng không ai để cô gái nhỏ vào mắt. Cô gái nhỏ vấp ngã xuống nền xi măng đầy cát đất, đám kia dường như cũng mệt, nên mở khóa kéo balo đổ hết cặp sách ra bên ngoài, có đứa con gái chạy tới nắm đại một cuốn tập xé ra làm đôi rồi quăng đi, bọn chúng còn đá mọi thứ văng đi tứ tung, cơm trưa của Cẩn Ngôn cũng không phải ngoại lệ. Một giọt nước mắt cũng không rơi xuống, Ngô Cẩn Ngôn cuộn người lại, lấy hai tay ôm đầu, một con nhỏ nào đó ác ý mới nãy vừa đạp mạnh vào đầu của Cẩn Ngôn. Chỗ bàn đá, đám nữ nhân xù xì nói chuyện cùng nhau.

" Sao bọn họ nhớ dai thế? Từ cấp hai tới giờ vẫn còn nhớ!" - Nữ nhân này cầm một cốc cà phê hớp một ngụm, câu chuyện phải kể về vài năm trước, cô gái bị bắt nạt tên Ngô Cẩn Ngôn, ngày trước cô bé rất hoạt bát, rất thông minh cho tới một ngày nọ, bỗng nhiên cả trường đều nhận được một clip đen, hình ảnh non nớt lồ lộ trên màn ảnh, Ngô Cẩn Ngôn nhỏ bé không thể chống lại sự mạnh mẽ của một người đàn ông trung niên, mọi người gán ghép cho Cẩn Ngôn một cái biệt danh, ra sức sỉ nhục cô, cũng có mấy người thấy bất bình, cũng chẳng mấy ai để tâm. Cẩn Ngôn được đem ra làm trò tiêu khiển để giải trí, cũng có người nói lúc ra về hết lại nghe trong nhà vệ sinh là tiếng rên rỉ của Ngô Cẩn Ngôn.

" Tần Tiểu Lam, là mẹ truyền con nối thôi! Cậu đừng lo bao đồng." - Một cô gái khác miệng nhếch nụ cười khinh miệt.

" Tội thì cũng có tội đấy! Nhưng mà do cô ta không biết chọn nơi để đầu thai thôi. Chứ cô ta đầu thai vào nhà hào môn chắc bây giờ cũng giống Ngô tiểu thư, Ngô Thức ở bên lớp A rồi! "

" Cậu bị ngốc hả? Ngô Thức là nhân vật mà Ngô Cẩn Ngôn có thể với tới sao? Nằm mơ rồi! "

" Phải phải!" - Tần Lam liếc mắt khẽ qua chỗ cô bé đang lúi húi nhặt nhặt từng món đồ lên bỏ vào lại balo, nhặt hai mảnh tập lên, lấy tay phủi phủi cho bớt cát, gật gù một chút, còn xem được. Bỏ tất cả mọi thứ vào balo, ngẩn mặt lên trời, miệng nở một nụ cười thật tươi, từng bước đi vào lớp, Tần Lam nhíu nhẹ chân mày, vẫn còn cười được sao?

" Lam nè! Hồi đó có tin đồn nó thích em!" - Một nam nhân đi tới khoác lấy bên vai của Tần Lam.

" Gì chứ? Có nữa hả? Cậu xui xẻo chín kiếp mới bị con nhỏ ghê gớm đó thích." - Đám người rộ tiếng cười vui vẻ. Tần Lam ngao ngán thở dài, loại chuyện này không phải nàng chấp nhận không được.

     Ánh đèn lờ mờ soi lên quyển vở của Ngô Cẩn Ngôn, bút bi vẫn chưa đậy nắp. Ngô Cẩn Ngôn bị lật úp trên giường nhỏ, nơi hoa huyệt ra vào trần trụi mãnh liệt, hai tay bị trói bằng dây cà vạt, mắt mờ đục.

" Chú! A..." - Thốc vào mãnh liệt, nửa điểm ôn nhu cũng không có, xong chuyện Ngô Cẩn Ngôn trần trụi nằm trên giường, hoa huyệt rỉ chất đặc sệt màu trắng đục, trên người rải rác mấy tờ tiền. Cắn răng cắn lợi nén đau đi tới tủ đầu giường lấy vỉ thuốc, uống một viên, khép chân đau đớn bước vào nhà tắm, hòa mình vào dòng nước ấm nóng, khẽ tách hai cánh hoa sưng đỏ, một ngón tay đi vào lấy đám chất lỏng ghê tởm kia ra ngoài, máu đỏ cũng hòa vào nước. Lau khô người mặc vào bộ quần áo khác, nhanh tay lượm lặt các tờ tiền trên giường, mở hộc tủ nhét vào ví rồi lại ngồi vào bàn học, quyển vở loang lỗ nước, Cẩn Ngôn lạch cạch bấm máy tính cầm tay, chép đáp án vào vở, mắt vẫn nhòa nước.

     Cũng vì loại chuyện đáng xấu hổ này mà Ngô Cẩn Ngôn bị đem ra dè bỉu ở trường, đã mấy năm rồi nhỉ? Cô cũng không nhớ nữa, cũng cảm ơn người mẹ quý hóa của mình, năm mười hai tuổi, Ngô Cẩn Ngôn non nớt tinh nghịch, cô có rất nhiều bạn bè ở trường thành tích học tập cao chót vót, bạn bè hay lão sư đều quý mến cô. Cho đến một hôm, Ngô Cẩn Ngôn đang làm bài tập cửa phòng mở không tiếng động, Cẩn Ngôn bị ôm trọn từ phía sau, dây nịt làm còng số tám, thân dưới bị tàn phá mạnh bạo, đau đớn trong tâm đau ngoài da. Sau đó Cẩn Ngôn mới biết rằng chính mẹ của cô bán đi trinh tiết của Cẩn Ngôn để lấy tiền, cô thật sự điên lên mất, gào thét một câu với bà ấy.

" NẾU KHÔNG THƯƠNG TÔI! VẬY BÀ SINH RA TÔI LÀM GÌ? CHẲNG PHẢI BỎ ĐI LÀ XONG SAO??"

" NẾU TAO BỎ MÀY MÀ CÁI MẠNG VẪN CÒN NGUYÊN THÌ THỨ NGHIỆT CHỦNG NHƯ MÀY CŨNG KHÔNG BAO GIỜ ĐƯỢC THẤY ÁNH MẶT TRỜI!" - Một câu nói đem nội tâm của đứa trẻ mười hai tuổi chôn xuống đất, Hoàng Lạc Nhiên yêu cái mạng của mình mới không bỏ cô, cha cô cũng bỏ cô! Đúng là nghiệt ngã. Cẩn Ngôn chạy lên sân thượng của chung cư hét thật lớn, đem tất cả những gì mình nhìn thấy điên loạn đập nát, cũng từng nghĩ sẽ nhảy xuống từ hai mươi lăm tầng lầu để tự vẫn nhưng cô nghĩ cô có bạn bè, họ sẽ an ủi cô. Nhưng Cẩn Ngôn đâu ngờ, lòng người vốn lạnh lẽo, đoạn clip đó vào một buổi giải lao đã phá hoại cả cuộc đời của Cẩn Ngôn. Trong nhà vệ sinh đó, cô không chống cự lại được, nằm vất vưởng tại chỗ, trên cơ thể không còn chỗ nào nguyên vẹn, chất lỏng ghê tởm in đầy người. Cô đem mình tắm trong hơi men, xối mình trong nước mưa, đảm bảo làm như vậy sẽ mất mạng nhưng trớ trêu thay có người lại cứu Cẩn Ngôn, tự vẫn lần một lần hai lần ba lần tư, mạng của Ngô Cẩn Ngôn cũng thật lớn, dần dần cô trở nên vô hồn, chết lặng. Mỗi đêm đều không thể chợp mắt, mỗi đêm đều phải nhờ vào viên thuốc an thần trắng tinh mới có thể vào giấc ngủ, dần dần Cẩn Ngôn rơi vào trầm cảm, khóc cũng như cười, cười cũng như khóc. Nụ cười vô hồn của Cẩn Ngôn khiến cho thâm tâm một người có phần đau nhức không rõ lý do, Tần Lam nằm trên giường lớn thơm tho, gác tay lên trán nhớ lại hình ảnh ban sáng, nụ cười đó có hẳn là cười không? Nàng muốn chạy đến bên Cẩn Ngôn vỗ về em ấy nhưng niềm kiêu hãnh và địa vị của Tần Lam không cho phép nàng làm như thế! Có một người bạn như vậy chắc chắn cha nàng sẽ từ mặt nàng, sinh ra trong giàu có cũng không hẳn tốt, muốn yêu nhưng chẳng thể ngỏ lời.

      Cẩn Ngôn ngày càng bị hội đồng nhiều hơn, tần suất có thể lên tới hai ba trận bị đánh trong một buổi sáng, vết thâm tím cũ chưa hết nhức, vết thâm tím mới lại rộ lên, đem cả người Ngô Cẩn Ngôn như trái táo dập, không chỗ nào lành lặn nhưng Ngô Cẩn Ngôn lại thấy nó không tệ lắm, mỗi lần muốn khóc thì ấn tay vào vết thương, cứ ấn thật mạnh vào sẽ vô cùng thư thả dễ chịu không còn muốn khóc nữa, chỉ tệ một chỗ là ban đêm nó sẽ hành hạ Cẩn Ngôn đau nhức không yên giấc mà thôi. Cô học xong sẽ đi làm ngay, làm một nhân viên pha chế trong quán cà phê nhỏ, tới tận bốn giờ chiều mới được nghỉ, thu mình vào chỗ trống ở cầu trượt trong công viên, cẩn thận ghi ghi chép chép đáp án toán học, ghi nhớ kiến thức của văn học. Cẩn Ngôn thở hắt ra một hơi, học xong xuôi rồi nhưng cô không muốn về nhà, hoa huyệt sưng đỏ còn chưa lành lại thêm vết thương mới sẽ khiến cô đi xe lăn vào một ngày không xa. Dù biết trốn như vậy sẽ khiến Lạc Nhiên nổi nóng đánh cô một trận nhưng chỉ là trận đòn roi thôi, Cẩn Ngôn vốn đã không còn sợ nữa.

     Sắp tới mùa hè, những cơn mưa vô cớ cũng bất chợt kéo đến vừa nắng gắt cháy đầu người thì mây đen ùn ùn kéo tới một trận mưa xối xả trút xuống, trong bến xe buýt, ba cô gái nhìn lên bầu trời cứ như đang oán trách lão thiên gia.

" Xui thiệt đó! Điện thoại sập nguồn rồi!" - Tần Lam lấy điện thoại ra định điện cho tài xế tới đón thì nhận ra nó đã cạn pin rồi, ánh mắt hướng về hai cô bạn kia của mình, cả hai người cùng lắc đầu!

" Đừng nhìn mình, pass wifi ở nhà cũng bị đổi luôn rồi! " - Trần Kha Nhiên lắc đầu thở dài.

" Mình còn thê thảm hơn, điện thoại bị khóa trong két sắt của bố rồi." - Mạc Trịnh cùng rầu rĩ không kém, cả ba đều thở dài, tính tới tính lui cũng do cái xe bán trà sữa di động kia. Nếu không phải nó quá nổi tiếng, thì cả ba cũng đâu có ra đó mua trà sữa, không mua thì cũng không bị mắc mưa đến thê thảm thế này.

" Ê đừng có đến đây nha!" - Mạc Trịnh nhìn ra xa xa có một bóng dáng thân thuộc đi đến, Ngô Cẩn Ngôn một tay cầm cây dù màu đen, một tay cầm cơm nắm ăn ngon lành, trên balo còn treo lủng lẳng cây dù. Không phải cô đem theo nhiều dù đâu, mà đây là cây dù vốn đã bị thất lạc, cô cứ tưởng có người ác ý lấy dù của cô nhưng họ chỉ mượn tạm rồi sẽ trả lại chỉ là thời gian hoàn trả có hơi lâu một chút, đi đến bến xe buýt, Ngô Cẩn Ngôn bị cận nhẹ nên chỉ thấy mờ mờ ba dáng người, không nghĩ ngợi nhiều liền đi đến đó, đến rồi mới biết ba người đó là ai. Mắt như nước ở đáy bình không chút gợn sóng nhìn Tần Lam, áo đồng phục của nàng ướt một bên vai, có lẽ là mắc mưa nên mới như vậy, cô gấp cây dù lại dựng cả hai cây dù xuống dưới đất, trùm nón của cái áo hoodie lên đầu ngồi ăn cho hết cơm nắm.

" Xui tám kiếp mới ngồi chung với nó đấy!"

" Trịnh à!"

" Không đúng sao? Hôm nay xui tận thế! Làm sao về đây?" - Một lát sau xe buýt đến, Ngô Cẩn Ngôn đứng dậy một mạch đi lên xe, chiếc xe buýt lớn chạy đi khuất dạng trong màn mưa dày đặc. Cơn gió thổi mạnh hơn, mưa lớn hơn ba người tĩnh lặng trong tiếng mưa rơi thì 'Cạch', cả ba người đều chú ý tới cây dù đang nằm trên nền đất.

" Ai để quên sao?" - Trần Kha Nhiên hỏi một câu ngớ ngẩn.

"Cậu bị ngốc sao? Nãy giờ ngoài con nhỏ đó ra, còn ai ngồi vào chỗ đó chứ." - Mạc Trịnh cốc đầu của Trần Kha Nhiên.

" Mà ban nãy cô ta chỉ che có cây dù, chắc cái còn lại là của người khác." - Kha Nhiên nhỏ nhẹ lên tiếng, mắt Tần Lam thêm tầng gợn sóng.

" Các cậu xài cây dù màu xanh đi, tớ lấy cây màu đen. " - Tần Lam lấy cây dù từ mặt đất lên, bung dù che chắn mưa. Trần Kha Nhiên lấy cái dù màu xanh lam còn lại cùng che chung với Mạc Trịnh.

" Tiểu Lam, dơ tay của cậu mất!" - Mạc Trịnh nhìn Tần Lam đang cầm cái dù đen mới nãy của Cẩn Ngôn, mặt mày khó coi biết nhường nào. Tần Lam cũng không mấy để tâm, che dù đi về trường, chiếc xe bốn bánh đậu tại cổng trường, tài xế đứng che dù lóng ngóng, gương mặt lộ nét lo lắng.

" Cô ơi! Cháu ở đây!" - Tần Lam bước đến, tài xế thở phào nhẹ nhõm.

" Tiểu thư, cô đi đâu mất. Nãy giờ tôi tìm khắp trường không thấy cô, tôi còn định gọi điện cho lão gia." - Tài xế cầm lấy balo của Tần Lam, che dù cho nàng bước vào trong xe, sau đó đưa lại balo cho nàng, đóng cửa cẩn thận rồi mới về ghế lái. Tần Lam nhìn ra ngoài phố, cơn mưa này cũng thật biết cách khiến Tần Lam buồn. Đi về nhà, cha cô liền báo rằng có một bữa tiệc vào tối nay cần có sự xuất hiện của Tần Lam, nàng thở dài ngao ngán đi lên phòng thay đồ rồi nằm ườn ra giường lớn, mới nãy khi Cẩn Ngôn bước vào bến xe, trong đáy mắt dấy lên một chút xót xa khi nhìn nàng. Đến tối nàng phải đến bữa tiệc chính trị vô vị của cha, đến tối mịt mới về nhà, mưa nặng hạt đáp lên cửa kính xe, Tần Lam nhìn ra ngoài đường, bỗng nàng để ý, bên kia đường vắng hoe người có một thân ảnh nhỏ ôm cái gì đó trong lòng chạy đi như bay, áo quần đều ướt sũng nước mưa, ngoái đầu lại nheo mắt nhìn, trong đầu liền xuất hiện ba chữ. Ngô Cẩn Ngôn? Về đến nhà, tháo bỏ những thứ xa hoa trên người xuống, cơn buồn ngủ ập tới khiến cho Tần Lam ngủ một giấc tới sáng hôm sau, ngồi trên xe di chuyển đến trường, tay vô thức mân mê cán của cây dù đen ở cạnh mình.

" Cô ơi! Lát nữa cô mua cho cháu thuốc cảm lạnh, thuốc hạ sốt cùng một phần cơm trưa nhé." - Tần Lam vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng ngọt ngào nói chuyện với tài xế riêng của mình.

" Tiểu thư, cô bị bệnh sao?" - Nữ tài xế nhìn qua gương chiếu hậu trên đầu, ánh mắt lo lắng nhìn Tần Lam.

" Không phải. " - Kết thúc cuộc đối thoại, không gian bao trùm thinh lặng. Ngô Cẩn Ngôn mệt mỏi lết thân vào tới lớp học, mặt mày bầm dập nay càng thêm bầm dập, trận đòn từ hôm qua của Lạc Nhiên vẫn chưa lành, mấy đứa con gái xấu tính kia hùa nhau đánh cô lần nữa, xương cốt như gãy đôi ra ngoài, đến ra về, đôi mắt mờ dần, đi thêm vài bước nữa, phải nhanh một chút, cô còn phải đi làm. Vừa ra khỏi lớp học chân này đá chân kia liền ngã xuống, đau đớn nằm bẹp dí xuống đất, không muốn đứng lên nữa không muốn, nói không muốn thế thôi nhưng cô vẫn phải đứng dậy, không dậy để đi làm thì lấy đâu ra cơm ăn? Lạc Nhiên cho cô ăn sao? Nằm mơ giữa ban ngày. Chật vật đứng dậy, một bàn tay trắng trẻo thanh mảnh chìa ra trước mặt, Cẩn Ngôn ngước mắt lên, Tần Lam? Gì chứ? Cô bị đánh đến điên rồi sao?

" Mau đứng dậy, trên đất vừa dơ vừa lạnh, em muốn nằm ở đó mãi sao?" - Giọng nói ngọt ngào này, đích thị là nàng chứ chẳng còn ai khác, bàn tay run run nhiều vết chai sạn của Cẩn Ngôn đưa lên không định nắm lấy tay Tần Lam nhưng gần chạm tới, trong tíc tắc đầu của Cẩn Ngôn hoạt động trở lại, nắm lấy khung cửa một lần đứng dậy, hơi thở khó nhọc, hít sâu một ngụm khí lạnh, giọng khàn khàn cất lên.

" Tốt nhất chị nên rời khỏi đây, cũng đừng dây dưa với tôi làm gì. Bọn họ sẽ bắt nạt chị đấy."

" Chẳng còn ai ở đây cả. Chỉ có tôi với em thôi." - Nghe được câu nói của Tần Lam, Ngô Cẩn Ngôn ngóc đầu dậy, mắt liếc tới lui, đúng là chẳng còn ai ở đây. Tần Lam nhíu mày sâu hơn khi nhìn vào mặt của Cẩn Ngôn, họ đánh em ấy tới mức này sao? Đúng là quá trớn rồi đấy! Lấy tay vén mớ tóc ngắn cũn cỡn lòa xòa trước mặt Cẩn Ngôn, càng nhìn thấy nhiều vết thương thêm nữa. Máu còn đọng một ít ngay khóe môi, vết bầm ngay trán, còn kèm thêm một vết rách, Tần Lam nhìn thấy thôi đã đau lắm rồi, không biết Ngô Cẩn Ngôn làm bằng đồng hay bằng sắt, một tiếng cũng không kêu la.

" Em bị bệnh sao?"

" Không có, chỉ hơi choáng một chút, chắc bọn nó lại đánh vào đầu của tôi thôi." - Choáng váng đứng không vững tới nơi mà còn ráng dối lòng, Tần Lam rất ít khi thấy Cẩn Ngôn cười nhưng bây giờ đây nụ cười lại in trên gương mặt đó, hiền lành và thơ ngây biết bao, trái ngược với ánh mắt lạnh nhạt vô hồn.

" Đã nói là không sao! Chị nên đi đi, bọn họ xấu tính hơn chị nghĩ đấy." - Cẩn Ngôn đi lướt qua Tần Lam, cổ tay cô bị níu lại, bàn tay mềm mại của Tần Lam nhẹ níu cô lại.

" Cảm ơn vì đã cho tôi mượn dù." - Tần Lam đưa cây dù về phía cô, cùng hộp cơm trưa, thuốc cũng để vào phần cơm trưa đó. Cẩn Ngôn chỉ lấy lại cây dù.

" Cảm ơn vì đã đối tốt với tôi."

" Không nhận thật sao? Vậy mà ban nãy tôi còn đội mưa ra lấy cho em. Đúng là vô lương tâm. " - Cẩn Ngôn đi được hai ba bước lại nghe giọng ai oán trách móc của Tần Lam, khẽ xuất hiện nụ cười, xoay người lấy phần cơm trưa kia rồi một mạch đi mất. Tần Lam nhìn theo bóng lưng lẻ loi đó, thâm tâm có một chút đau xót, sao có thể bất công với Cẩn Ngôn như thế chứ? Em ấy cũng cần được yêu thương cơ mà?

     Hết năm học, mùa hè oi bức cũng kéo tới, mệt mỏi tản bộ trong thời tiết ba mươi chín độ.

" A nóng chết mất Tiểu Lam a." - Mạc Trịnh rên la với Tần Lam.

" Tại cậu chứ tại ai? Ai đời nắng nóng muốn chết lại muốn đi mua sắm! Mua sắm cũng được đi! Lại còn đuổi luôn cả tài xế về, rồi đột nhiên nổi hứng muốn uống cà phê! Hại tớ sắp chết khô tới nơi rồi. " - Tần Lam bất mãn về cô bạn hay nổi hứng này, Trần Kha Nhiên ở cạnh cạn lời rồi, không muốn nói tới nữa. Ba người tấp vào quán cà phê nọ nhưng chẳng thấy nhân viên trực quầy đâu.

" Tiểu Ngôn! Hạ Xuyên chạy đi đâu mất rồi! Em mau ra nhận đơn của khách giúp anh với!" - Giọng của nam phục vụ đang dọn bàn hướng vào trong khu vực pha chế. Tiểu Ngôn? Cả ba người chung một câu hỏi, cho rằng tên giống tên là điều bình thường nên cứ hội ý miết.

     Một thân ảnh quen thuộc đi lại quầy nhận đơn, nhẹ giọng hỏi.

" Xin chào. Quý khách muốn dùng gì?"

" Một Latte, hai Capuchino. " - Sau một màn hội ý siêu lâu thì cả ba cũng đã quyết định rồi, Mạc Trịnh cùng Trần Kha Nhiên vô lực ngồi vào bàn, để Tần Lam ở lại quầy tính tiền.

" Của quý khách là tám mươi sáu tệ. Quý khách muốn dùng app hay tiền mặt?" - Cẩn Ngôn từ nãy giờ cứ gục đầu đánh máy, khi thối tiền cho Tần Lam thì mới ngước mặt lên.

" Quả đúng là em." - Bỏ lại một câu rồi đi ra bàn, vừa vào hè Tần Lam vui chơi rong ruổi khắp nơi nhưng mặc nhiên không thấy Cẩn Ngôn đâu, cứ như bốc hơi khỏi Thượng Hải vậy. Qua ngày hôm đó, ngày nào Tần Lam cũng ngồi chễm chệ ngay quán đó, ngồi nguyên một ngày! Chính vì Cẩn Ngôn nghỉ hè nên cả ngày từ lúc bảy giờ sáng tới chín giờ đêm đều đóng cọc tại quán nên Tần Lam ngồi ở đó cả ngày, Tiểu Cẩn Ngôn lại không hay biết, chỉ cảm nhận được rằng có một ánh mắt luôn dõi theo Cẩn Ngôn.

    Mùa hè là mùa của tụi ăn chơi, bọn nó trút bỏ bộ đồng phục liền quay về bản chất thật của mình. Cẩn Ngôn hôm nay được bà chủ ưu ái cho nghỉ sớm, cô định ghé chợ đêm để mua đồ ăn thì gặp lại bọn hay bắt nạt mình ở trường.

" Yo! Chào 'tiểu thư' !" - Một con nhỏ đi đến bên Cẩn Ngôn, ánh mắt khác lạ, nó ghì đầu Cẩn Ngôn đối thẳng mắt nó, khẽ khàng hôn lên môi Cẩn Ngôn một cái. Một lực đạo mạnh hơn bế thốc Cẩn Ngôn lên đem vào chỗ cây cối trong công viên, chuyện gì đến cũng sẽ đến, Cẩn Ngôn hơi thở khó nhọc, giọng khàn hết vì những trận mây mưa vội vàng, mặc lại quần áo, Cẩn Ngôn trốn mình trong chỗ trống ở cầu trượt trong công viên, những giọt nước mắt lăn dài trên má. Cẩn Ngôn hay tự hỏi, mình đã tạo nhiều nghiệp chướng gì từ kiếp trước nên kiếp này mới khốn cùng như vậy, càng nghĩ càng tủi thân, nước mắt rơi càng nhiều, nếu là người khác thì họ đã có bạn bè an ủi hay ba mẹ đòi lại công đạo cho mình. Còn cô chẳng có ai cả, chỉ có một mình thôi, lão thiên gia vẫn muốn trêu Cẩn Ngôn, đem nước xối xuống người cô để gột rửa sự nhơ nhuốc trong người. Tiếng mưa rất to tạt từ hai bên chỗ trống Cẩn Ngôn gào khóc trong mưa, chẳng biết phải làm như thế nào bọn họ mới tha cho cô, cô mệt lắm rồi. Ấm áp bao quanh cơ thể ướt lạnh của Cẩn Ngôn, mùi thơm nhè nhẹ vây lấy, Cẩn Ngôn từ từ ngừng khóc, mưa vẫn không ngớt, cô đẩy ngoại nhân đang ôm mình, vành mắt đỏ hoe nhìn lấy người trước mặt.

" Em đừng nói gì cả! Tôi đã biết hết rồi! Đi thôi." - Tần Lam chìa bàn tay, muốn Ngô Cẩn Ngôn nắm tay mình, cô vẫn một mực không nắm lấy.

" Chị....chị đừng chạm vào tôi, tôi sẽ làm vấy bẩn lên thân thể ngà ngọc của chị." - Giọng cô hơi khàn đi, thân thể rúc sâu vào bóng tối hơn nữa, lưng chạm tới cái cầu trượt mới thôi lùi.

" Ai nói như thế?" - Tần Lam nhíu mày, giọng điệu hơi phẫn nộ.

" Mọi người, tất cả, ai ai cũng nói như thế! Tôi thấy cũng rất đúng, tôi rất nhơ nhuốc, không còn sạch sẽ nữa. Đã qua rất nhiều người rồi." - Một tiếng cười buồn bã, Tần Lam vẫn một mực kéo cô ra, nhét Cẩn Ngôn vào xe, Cẩn Ngôn cứ bảo không được, liền bị nữ tài xế của Tần Lam dùng dây trói lại quăng lên xe. Không phải về Tần gia mà là về căn hộ riêng của nàng, nơi căn cứ bí mật chỉ có mẫu thân và Tần Lam biết mà thôi. Ngô Cẩn Ngôn rất sợ sệt, sàn là gỗ bóng loáng, sofa kia nhìn sơ qua đã biết hàng cực phẩm, đứng mãi ở cửa ra vào.

" Vào đây đi, chẳng có ai ở đây ngoài tôi đâu!"

" Nhưng mà....."

" Nếu em còn nói tới việc sẽ làm dơ nhà tôi thì tôi sẽ tức giận thật đấy!" - Tông giọng có hơi cao lên như quát tháo, Ngô Cẩn Ngôn bị dọa cho sợ, nối bước theo Tần Lam vào nhà tắm.

" Cứ dùng mọi thứ em thích. "

"... "

" Đây là sữa tắm, còn chai này là dầu gội, đây là dầu xả! Khăn tắm của em ở đây, tôi sẽ để y phục trong giỏ ngoài cửa." - Tần Lam đặt ra ba chai xà phòng, rồi bước ra ngoài, cô cởi bộ đồ ướt sũng ra thắc mắc, vòi hoa sen ở đâu nhỉ? Chỉ thấy hai cái nút vặn trên tường, đưa tay vặn cái nút đó, nước từ trần nhà xối xuống giống hệt cơn mưa mới nãy nhưng có phần ấm áp hơn, mái tóc ngắn đẫm nước được lau bằng khăn bông trắng, vài giọt nước rơi xuống cổ có vài vết tích ám mụi, Tần Lam trên giường nhìn thấy cô liền nở nụ cười nhu hòa, đi xuống giường kéo ngăn tủ trước bàn trang điểm, ngoắc ngoắc Cẩn Ngôn lại gần, ấn cô ngồi xuống ghế nhỏ, máy sấy ồ ồ thổi luồng gió nóng, bàn tay mềm mại luồng qua từng phần tóc ướt của Cẩn Ngôn, xong xuôi Tần Lam nằm lên giường xem xét một ít tài liệu về Tần thị mà lúc chiều Tần lão gia đưa cho, Ngô Cẩn Ngôn tần ngần một lúc rồi xoay tay nắm cửa bước ra ngoài.

" Em định đi đâu?" - Cẩn Ngôn chưa bước chân ra khỏi cửa thì giọng nói ngọt ngào của Tần Lam lại cất lên.

" Em...khuya như thế rồi còn đi đâu được, chỉ muốn đi ngủ thôi."

" Sao em không ngủ ở đây, mà tính đi đâu?"

" Em ra sofa." - Cẩn Ngôn có đôi chút đề phòng, dù Tần Lam không có ánh mắt muốn đem cô đi khi dễ nhưng Cẩn Ngôn rất sợ, rất sợ chung giường với ngoại nhân, đó là một nỗi ám ảnh khó thể nào nguôi ngoai được.

" Tới đây. Tôi lấy danh dự nhà họ Tần ra để đảm bảo, tôi không đụng vào em." - Tần Lam vỗ vỗ chỗ bên cạnh, Cẩn Ngôn tính mở miệng khướt từ liền bị chặn đứng. Cô đóng cửa phòng, theo thói quen cô luôn chốt cửa rất cẩn thận, chiếm một diện tích cực nhỏ trên chiếc giường rộng gấp bốn lần chiếc giường ọp ẹp nhà cô, mệt mỏi bủa vây khiến Cẩn Ngôn rơi vào giấc ngủ, trước khi ngủ còn thì thầm một câu, âm lượng vừa đủ để Tần Lam nghe thấy.

" Cảm ơn vì đã tốt với tôi." - Cẩn Ngôn không dám mơ tới một ngày có người đối tốt với cô, một giọt nước mắt thấm ngược vào gối, Tần Lam xem xong tài liệu liền nhìn qua Cẩn Ngôn, cô cuộn tròn trong chăn, tay siết lấy mép chăn, đôi mày nhíu lại, mồ hôi ùa ra, miệng lẩm bẩm những điều khiến cô ám ảnh nhất. Tần Lam dùng ánh mắt ôn nhu nhìn cô, tay khẽ vuốt giữa hai chân mày, lòng dâng cỗ đau xót. Nhẹ nhàng nằm xuống đối mặt với Cẩn Ngôn, nhắm mắt rơi vào giấc ngủ, sáng hôm sau, Cẩn Ngôn tỉnh dậy, dụi dụi đôi mắt lờ mờ, gương mặt phóng to của Tần Lam khiến cô hơi giật mình, nhìn ngắm kĩ càng một chút thì quả thật Tần Lam rất đẹp, mắt to tròn, mũi thẳng cao, môi đỏ hồng, vô thức đưa tay ra không trung muốn một lần chạm vào gương mặt thập phần hoàn mĩ của Tần Lam, điều cô hằng mong ước từ mấy năm về trước, sự rung động đầu đời khó kiểm soát, cũng khó nguôi ngoai, từ khi việc đó xảy ra cô cũng đem thứ tình cảm hoang đường này chôn sâu vạn dặm, cô biết mình không xứng với nàng. Khẽ cười, nụ cười có phần châm biếm.

" Tôi không xứng với chị." - Một câu nói nhẹ nhàng nhưng manh nỗi buồn day dứt không nguôi.

     Thở dài một hơi rồi cứ tiếp tục nhìn ngắm Tần Lam say giấc, mà vị Tần tiểu thư này đã tỉnh giấc từ lâu nhưng nhận ra được người đối diện chăm chú nhìn mình nên đành giả ngủ, lại nghe được câu nói khiến Tần Lam kinh ngạc. Vươn vai như thể vừa tỉnh giấc, Tần Lam khẽ mở mắt, đôi mắt hạnh to tròn nhìn lấy gương mặt của người đối diện, không đến trường nữa thì vết thương trên mặt Ngô Cẩn Ngôn ít đi hẳn.

" Chào buổi sáng." - Tần Lam khẽ mỉm cười nhìn người ngây ngốc trước mặt, nàng kéo cô vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, Tần Lam đề nghị cả hai cùng ra ngoài ăn nhưng Cẩn Ngôn lại từ chối.

" Em biết nấu, chờ một chút." - Cẩn Ngôn lấy cái tạp dề treo trên giá, lục lọi tủ lạnh lấy ra và quả trứng, bắt nồi nước sôi thả chúng vào rồi cô lại trụng mì, từng sợi mì trứng óng ánh vàng mềm mại khiến cho Tần Lam đứng quan sát cảm thấy thích thú. Loay hoay một chút Cẩn Ngôn lại bưng ra phòng khách hai dĩa mì, thơm ngon vô cùng.

" Trộn đều lên thì mới ngon." - Tần Lam cùng Ngô Cẩn Ngôn an tĩnh thưởng thức, nếu có ai hỏi Ngô Cẩn Ngôn tâm trạng của bạn bây giờ như thế nào? Thì Cẩn Ngôn sẽ mỉm cười và nói hai chữ hạnh phúc.

     Trước khi guồng quay cuộc sống đẩy cô xuống bùn, cô từng là một người tài giỏi hoạt bát, rất có khiếu âm nhạc. Tay khẽ khàng lướt trên từng phím đàn, gảy lên một khúc tình ca trong mùa hạ, phòng nhạc cụ vắng bóng người, chỉ có Cẩn Ngôn lẻ loi chơi đàn, Cẩn Ngôn kết thúc bản nhạc, vô thức xoay đầu ra cửa sổ, một người con gái đang nhìn cô, cơn gió nhè nhẹ thổi qua, nàng nở nụ cười nhẹ nhàng, chính thức cướp đi trái tim non nớt của họ Ngô, nàng mang một vẻ đẹp tao nhã, ngọt ngào pha chút quyền quý, đứng trước nàng Ngô Cẩn Ngôn thấy mình hèn mọn hơn bao giờ hết, cứ như một tên lính đối diện một nữ hoàng. Nhưng giờ đây, thân thể nhơ nhuốc, làm sao có thể với lên cao?

     Hạ, thu, đông rồi lại tới xuân, một chuyến du xuân sẽ khiến cho mọi người thích thú. Mỗi lớp một xe, Cẩn Ngôn chọn ghế cuối cùng sát cửa sổ mà ngồi xuống chẳng có ai chịu ngồi gần cô, sắp tới giờ khởi hành, ngoài lão sư chủ nhiệm thì bước lên xe thêm một người nữa.

" Tần học tỷ, sao chị lại qua xe này đây?" - Mọi người rất vui khi nhìn thấy Tần Lam, được mệnh danh là học tỷ ngọt ngào bao nam sinh chạy theo cầu ái nhưng nàng không để vào mắt, nàng chỉ để vào mắt một tài năng bị vùi lấp.

" Xe của Tần học tỷ đây không còn đủ chỗ nên qua nhờ xe chúng ta. Em cứ tự nhiên nhé." - Lão sư đóng cửa xe, tài xế cũng chầm chậm lăn bánh, nhiều nam sinh ánh mắt cầu khẩn Tần học tỷ ngồi với mình nhưng nàng một mạch đi xuống ghế cuối cùng nhẹ nhàng ngồi xuống, hương thơm thoang thoảng gây sự chú ý tới Cẩn Ngôn.

" Em có phiền không, nếu tôi ngồi cùng em?" - Giọng điệu ngọt ngào như rót mật vào tai, Cẩn Ngôn gỡ một bên tai nghe.

" Không phiền."

     Xe lăn bánh hơn một tiếng, mọi người lúc nãy xôn xao vì Tần học tỷ ngồi chung ghế với Cẩn Ngôn, sân si miết cũng chán nên cả xe im điềm rơi vào trạng thái ngủ say. Cẩn Ngôn vẫn chung thủy đeo tai nghe, mắt nhìn ra cửa sổ, Tần Lam quan sát cô, kéo nhẹ ống tay áo.

" Em đang nghe nhạc sao? Tôi có thể nghe cùng không?" - Tần Lam dùng nụ cười nhẹ nhàng nhìn Cẩn Ngôn, cô tháo tai nghe bên trái đưa cho Tần Lam, nàng mỉm cười nhận lấy nghe chung với Cẩn Ngôn những bản nhạc, từng giai điệu du dương buồn bã ru Tần Lam vào giấc ngủ, nàng lấy một bên vai của Cẩn Ngôn làm điểm tựa, tay chống lên cửa sổ tê rần rần, Cẩn Ngôn nhẹ nhàng chuyển tư thế ngồi, lưng dựa sát vào ghế, như vậy sẽ khiến cô và Tần Lam dễ chịu hơn. Tim Cẩn Ngôn xáo nhịp đập, mặt cũng ửng tầng hồng, rất gần rất gần, Tần Lam sắp đào cái tình cảm hoang đường kia lên rồi. Hai tiếng sau mới tới nơi cần đến, mọi người mắt nhắm mắt mở đi xuống xe, chẳng ai để ý tới băng ghế cuối.

" Lam. Xuống xe thôi tới nơi rồi." - Cẩn Ngôn nhẹ gọi Tần Lam, hàng mi khẽ rung động, Tần Lam tỉnh dậy, lần đầu tiên có cảm giác ngủ ngon ở trên xe. Tần Lam đi xuống trước, Cẩn Ngôn đi xuống sau, mọi người phải leo lên đỉnh núi để tới nơi cắm trại qua đêm, Cẩn Ngôn lỉnh kỉnh xách chiếc lều đơn đi ở cuối đoàn người, từng bước từng bước mạnh mẽ, đi lên đỉnh núi, mọi người ngồi nghỉ ngơi nhưng Cẩn Ngôn vẫn cứ bước tiếp, cô không muốn ngồi lại, vì thế nào cũng sẽ nghe những lời ác ý của bọn họ dành cho mình. Lên tới đỉnh núi đầu tiên, Cẩn Ngôn đứng trên cao hít một ngụm khí lạnh, gió lạnh hòa cùng mùi hương thiên nhiên tồn đọng trong buồng phổi. Cẩn Ngôn không vội làm lều, đợi mọi người lựa chọn xong xuôi chỗ rồi mới tìm một chỗ khuất dựng chiếc lều đơn nho nhỏ. Xong xuôi thì tới tiệc đêm, cô không hứng thú tham gia bữa tiệc vô bổ đó, Cẩn Ngôn đi sâu vào trong rừng, nương theo ánh đèn pin nho nhỏ trên tay tìm tới con suối nhỏ mà ban chiều cô vô tình tìm được lúc nhặt củi, đi dọc theo bờ suối là dòng thác thiên nhiên chảy ào ào, trăng tròn treo lơ lửng, nước trong chảy ào ào, ngôi sao chiếu lấp lánh, yên bình biết bao, Cẩn Ngôn trèo lên một cái cây to, ngồi vắt vẻo trên cành cây nghe nhạc, ngắm cảnh, chưa được bao lâu thì tiếng loạt xoạt phía bên dưới thu hút sự chú ý của cô, Cẩn Ngôn tắt máy nghe nhạc, tháo tai nghe, khi bóng đen dưới mặt đất xuất hiện cũng chính là lúc Cẩn Ngôn nhảy bổ xuống đất, tay lăm con dao gọt trái cây mà cô lấy cắp được lưỡi dao bóng loáng kề cổ người phía dưới.

" Tần Lam?" - Cẩn Ngôn nhìn với khoảng cách gần liền biết đây là Tần Lam.

" Em là sát thủ sao?" - Lưỡi dao lạnh ngắt kề cổ của Tần Lam, Cẩn Ngôn nghe được liền thu dao nhưng vẫn thượng trên người nàng mà dò xét.

" Chị theo dõi tôi? Hay chị làm tình báo cho đám kia?" - Ánh mắt đã vô hồn nay còn thêm sắt lạnh. Cẩn Ngôn chịu ảnh hưởng tâm sinh lí từ nhỏ, dần dần cũng tạo một lớp phòng vệ xung quanh, là cấm địa không ai vào được nhưng nữ nhân này cứ thích xâm vào cấm địa của cô làm hại cô phải bật phòng vệ.

" Chỉ là......chỉ là tôi thấy em vào rừng một mình....tôi sợ em gặp nguy hiểm. Nhưng vừa chậm hơn một chút em đã biến mất tăm làm hại tôi đi tìm em đến mệt." - Ánh mắt của cô đâm thẳng vào mắt Tần Lam khiến nàng hơi ngại ngùng mà xoay mặt sang một bên lí nhí trả lời.

" Không cần chị quan tâm nhiều vậy đâu. Quay về đi! " - Cẩn Ngôn không hiểu vì sao mình lại quát nàng, chỉ vì nghe Tần Lam một mình đi vào rừng tìm mình sao? Tần Lam, ấm ức đứng nhìn Cẩn Ngôn trèo lên cây, khi cô yên vị lại chỗ cũ thì Tần Lam ngồi thụp xuống tại chỗ, lấy vài hòn đá ném xuống nước. Cẩn Ngôn cứ không quan tâm tới, nhắm mắt an ổn nghe nhạc nhưng sao mà an ổn được, cứ hé mắt nhìn người bên dưới. Thở dài một tiếng rồi cũng leo xuống.

" Chị làm gì vậy? Về đi sắp khuya rồi."

"...."

" Tần Lam."

"...."

     Ngô Cẩn Ngôn híp mắt đi ra trước mặt nàng, mái tóc nàng che phủ gương mặt, ngập ngừng không biết có nên động vào nàng hay không, thì Tần Lam ngước mắt nhìn cô, đôi con ngươi ầng ậng nước ủy khuất mà nhìn.

" Đồ con khỉ vô tâm vô phế nhà em mau cút lên cây đi. Tôi không cần em quan tâm." - Tần Lam hất mặt sang chỗ khác, giọng nói có chút ủy khuất.

" Thôi nào, cho em xin lỗi. Chỉ tại em không muốn chị gặp nguy hiểm thôi, rừng sâu lạ lẫm sợ chị đi lạc thôi." - Giọng Cẩn Ngôn có chút trầm khàn, vỗ về Tần Lam.

".... "

" Em xin lỗi, đừng giận nữa, chị muốn gì em cũng chiều cả. Đi nào để em dắt chị về lều."

" Tôi muốn ngủ chung lều với em. "

" Không được! Bọn họ sẽ.... "

" Nếu không tôi sẽ không về! " - Tần Lam nhìn Ngô Cẩn Ngôn trước mặt, nhìn vẻ lúng túng dỗ dành nàng khiến Tần Lam cười chết mất, đúng là con khỉ ngốc!

" Đã bảo là không được! Đổi chuyện khác đi. "

" Hôn tôi một cái! " - Lần này còn quái chiêu hơn lần trước, cho cô đánh răng hết cả một tuýp kem cô cũng không dám hôn nàng. Nữ nhân này thật cổ quái, nàng không nghe những lời đồn đoán về cô sao? Chuyện cô đã từng 'bị ép' lên giường với nhiều người.

" Không được! Chuyện này càng không thể được! Tôi không muốn vấy bẩn chị! Đổi chuyện khác đi!" - Ngô Cẩn Ngôn to mắt nhìn nàng, Tần Lam lắc đầu.

" Hôn tôi một cái! Em đừng nói về những chuyện như sẽ vấy bẩn tôi hay gì gì đó! Tôi không có quan tâm! Em làm với bao nhiêu người hay lên giường bao nhiêu lần tôi cũng không quan tâm. Càng không quan tâm những lời đồn đoán kia, tôi chỉ quan tâm em!" - Đem toàn bộ tâm tư muốn nói trút ra ngoài, Ngô Cẩn Ngôn thêm phần kinh hỉ, ai đó có thể cho ngoáy lỗ tai dùm Ngô Cẩn Ngôn không? Cô không nghe rõ.

" Nhanh đi, tôi buồn ngủ lắm. " - Ngô Cẩn Ngôn nhắm mắt thao tác thật nhanh nụ hôn phớt trên vầng trán của Tần Lam, vẫn chưa hài lòng, Tần Lam liền chỉ chỉ lên cánh môi đỏ hồng.

" Là ở đây!" - Ngô Cẩn Ngôn nghe xong liền muốn cắn lưỡi tự vẫn, Tần Tiểu Lam a, chị là đang ép người quá đáng.

" Thả lỏng một chút, tôi sẽ không chê em đâu! Tôi không xấu tính giống họ." - Tần Lam thấy cô nắm chặt góc áo liền lên tiếng trấn an. Cẩn Ngôn phó mặc cho trời nhìn vào Tần Lam, nàng rất đẹp, rất hút hồn, có người từng bảo với cô, đừng nhìn người ở trong lòng mình quá lâu bởi vì như vậy sẽ sinh ra sự chiếm hữu. Quả đúng như vậy, Cẩn Ngôn nhìn nàng rất lâu, khi hai gương mặt sát kề bên nhau vẫn không hay biết, nhẹ hôn lên cánh môi nàng, đúng là nữ nhân ngọt ngào, môi Tần Lam chính là một viên kẹo vị berry nha. Mới đầu chỉ dự định có một nụ hôn nhẹ vào đó nhưng Ngô Cẩn Ngôn vẫn không làm chủ được bản thân, khẽ mút lấy cánh môi của Tần Lam, cảm nhận tư vị ngọt ngào, dùng lưỡi tách hàng phòng vệ trắng bóng, chiếc lưỡi nhỏ luồng vào trong đẩy nụ hôn đi sâu hơn, Ngô Cẩn Ngôn vòng tay ôm lấy eo nhỏ nhắn của nàng, hai tay Tần Lam vịn lên vai Cẩn Ngôn, khi hô hấp khó khăn hơn Tần Lam nhíu mày bấu lên vai cô, Cẩn Ngôn lưu luyến cánh môi mềm, nhẹ nhàng tách khỏi Tần Lam, hai má ửng hồng hồng, dưới ánh trăng một mối quan hệ không rõ tên đang dần bắt đầu. Cẩn Ngôn cõng Tần Lam lên lưng từng bước quay về chỗ cắm trại, Tần Lam vui vẻ siết vòng tay hơn trước, đem cả người như con bạch tuộc nhỏ mà quấn lấy Ngô Cẩn Ngôn. Cấm địa có người xâm phạm vào nhưng Ngô Cẩn Ngôn không bài xích, chỉ vì một chữ yêu, mùa hạ năm đó cô đã nhận ra mình biết yêu. Đưa Tần Lam về lều rồi trở về lều của mình nằm nghỉ ngơi, thoáng một chút đã tới sáng rồi, chuyến đi hai ngày cũng kết thúc tại đó, mọi người lại lao đầu vào guồng quay học tập, mối quan hệ của hai người vẫn duy trì theo kiểu trên tình bạn cũng không phải dưới tình yêu. Cũng có thể gọi là hẹn hò nhưng Ngô khỉ ngốc vẫn còn vướng bận một vài chuyện đó là thân phận của mình đối với nàng và danh dự của Tần Lam, cô không muốn chị vì cho một kẻ không ra gì như cô một cái danh phận mà đánh mất cái danh dự và sĩ diện của nhà họ Tần, có vài lần chị và cô đã cãi nhau về việc này nhưng họ Ngô cứng đầu lắm, thà rằng mình là kẻ trong bóng tối, nhân tình ngoài luồng của chị cũng được chứ không muốn để cho Tần Lam bị dị nghị vì hẹn hò với cô.

" Aido, hôm nay lại có nữa nè! Tần Tiểu Lam, là ai vậy?" - Một cốc sữa âm ấm chễm chệ ngay trên bàn học của Tần Lam. Đã từ mùa xuân kéo tới gần mùa thu, mỗi ngày đều có sữa hoặc bánh sandwich để trên bàn, tất cả đều được gói gém và làm rất cẩn thận, nàng luôn giữ chúng và ăn một mình, không chia sẻ cho bất kì ai cả, nên nàng thường bị Mạc Trịnh gọi là đồ keo kiệt. Nàng không muốn chia sẻ sự thương yêu của cô cho bất kì ai khác cũng như không ban phát một chút lòng tốt nào cho bất kì ai có ý ve vãng nàng, Tần Lam là của Ngô Cẩn Ngôn và ngược lại, đôi khi tình yêu của chúng ta chẳng cần ai biết đến, chỉ em và chị biết là đủ rồi, Tần Lam sẽ không phản bội em chỉ vì những lời đồn đoán bên ngoài. Cẩn Ngôn dạo này cũng ít về nhà, đa số là cô về lúc Lạc Nhiên đi vắng, chủ yếu là gom góp tập sách, quần áo và tiền chạy qua căn hộ của Tần Lam ở vì chị bảo cô làm như thế, chị không muốn bất kì ai có ý xấu với cô.

     Gần tới sinh thần của Tần Lam rồi, Cẩn Ngôn buổi trưa dạo vòng quanh khu mua sắm, để xem có quà gì có thể tặng cho chị không. Cô đi ngang một cửa hiệu trang sức, đứng đó một hồi lâu vì cô thiết nghĩ, Tần tiểu thư không thiếu thứ này ngập ngừng một chút rồi cũng bước vào.

" Chào quý khách tôi có thể giúp gì được cho cô?" - Thấy cô bước vào một nhân viên trực quầy tiến tới hỏi cô.

" Tôi muốn xem một chút." - Cẩn Ngôn dạo vòng vòng chỗ đó một chút liền tìm được thứ ưng ý.

" Cô có thể lấy cái vòng này cho tôi xem một chút được chứ? " - Cẩn Ngôn chỉ vào tủ kính, ngay vị trí của một chiếc vòng trơn.

" Dạ vâng." - Nữ nhân viên lấy chiếc vòng lên, Cẩn Ngôn nở nụ cười thật tươi, đúng là thứ cô cần, rất đơn giản.

" Cái này bao nhiêu vậy cô? "

" Cái vòng này giá là bốn nghìn hai trăm tệ." - Nữ nhân viên nhìn mã số được khắc trong chiếc vòng rồi báo giá với Ngô Cẩn Ngôn, khiến cô muốn cắn lưỡi tự vẫn. Cái quái, bốn nghìn hai trăm tệ. Cô có nghe lầm không đây?

" Bốn nghìn...... " - Cẩn Ngôn bỉ lửng câu nói.

" Bốn nghìn hai trăm tệ. "

Khụ

     Ngô Cẩn Ngôn ho khan một tiếng, trời đất! Bốn nghìn hai trăm tệ, một tiếng cô làm ở quán cà phê chỉ có mười tệ, mất bao nhiêu tiếng cô mới đủ tiền đây. Tần ngần một chút, nếu cô mua chiếc vòng này thì cô phải trút hết tiền ba tháng nay đi làm quần quật để mua, còn tiền mua sách cho năm học mới thì phải làm sao? Cắn răng cắn lợi, Ngô Cẩn Ngôn trút hết tiền trong ví ra đưa cho cô nhân viên để lấy chiếc vòng.

" Cô có muốn khắc gì lên chiếc vòng không? Chúng tôi làm nó miễn phí." - Cô nhân viên nhận tiền của Cẩn Ngôn rồi đưa cô một cái bill.

" Khắc ở bên trong được không?."

" Được." - Cô nhân viên lấy tờ giấy chuẩn bị ghi chép.

" Khắc cho tôi '5201314'" - Cô nhân viên nhìn cô mỉm cười nhẹ nhàng, cô cũng đáp lại bằng nụ cười.

" Ba tiếng nữa cô hãy tới lấy nhé." - Cô nhân viên nói cho Cẩn Ngôn, cô gật đầu cười rồi lấy cái bill ra khỏi tiệm. Trong ví còn đúng hai trăm tệ cùng một chiếc ví khác đầy ắp tiền mà Cẩn Ngôn không bao giờ xài tới trong mấy năm nay, Cẩn Ngôn hít một hơi sâu đi vào nhà sách, lượn vòng vòng trong đó lựa sách, rồi lại lượn vào khu thực phẩm mua một ít đồ về để làm bánh, Cẩn Ngôn lựa chọn phương pháp làm bánh vì cô không đủ tiền mua. Nghe thật thê thảm đúng không nhưng không phải là không đủ tiền mua mà cô không muốn dùng những đồng tiền rải lên thân mình sau những trận dày vò để mua bánh cho Tần Lam. Lượn một hồi cũng tới tối, Cẩn Ngôn đi xuống tiệm trang sức đó lấy chiếc vòng rồi nhanh chóng chạy về nhà, hì hục xem công thức và cách làm trong điện thoại, bột mì bay đầy bếp dính lên cái tạp dề màu nâu, dính lên tóc và mặt của Ngô Cẩn Ngôn nữa, nụ cười trên môi chưa bao giờ tắt, làm xong xuôi cô để bánh vào tủ lạnh, tắm rửa một chút, Tần Lam hiện không có ở nhà nàng đi dự tiệc với Tần lão gia, nên Cẩn Ngôn tranh thủ chợp mắt một lúc, điện thoại đổ chuông báo thức vào lúc ba giờ bốn mươi lăm sáng, Cẩn Ngôn tắm rửa thay đồ thật sạch sẽ, cặp theo một cái bàn xếp nhỏ, khoác vào áo khoác jean màu đen, đón một chiếc taxi.

" Chú ơi đưa con đến bờ biển mà có thể thấy rõ bình minh ấy chú." - Cẩn Ngôn ôm cái bánh trong lòng, chú tài xế gật đầu, chiếc taxi của Cẩn Ngôn vừa đi cũng là lúc chiếc taxi của Tần Lam chạy tới khu căn hộ, mệt mỏi đi lên căn hộ của mình, bấm mật khẩu vào nhà, một mảnh tối om om, Tần Lam tháo giày đi vào phòng ngủ, cứ tưởng là Cẩn Ngôn đang say giấc trên giường nhưng nào ngờ một mảng giường trống không lạnh ngắt, Tần Lam hơi ngạc nhiên bật đèn phòng lên.

" Cẩn Ngôn?" - Tần Lam nhẹ nhàng cất giọng, không thấy cô đâu chỉ thấy một mảnh giấy đặt ở đèn ngủ, vội vàng lấy tờ giấy nhỏ, trên đó có chữ viết của Cẩn Ngôn.

" Hãy đi theo định vị trên điện thoại của chị."

" Lắm trò thật." - Tần Lam bật điện thoại, định vị của điện thoại nhấp nháy ở bờ biển, Tần Lam mang lại giày, đón một chiếc taxi tới chỗ bờ biển đó, xung quanh là mảng tối mờ, sóng vỗ rì rào mang theo hương gió biển. Tần Lam có ba dấu chấm hỏi trên đầu, Cẩn Ngôn đâu?

" Happy birth day to you, happy birthday to you. Happy birthday, happy birthday, happy birthday to you." - Từ từ tiến gần Tần Lam với chiếc bánh nho nhỏ trên tay, những cây nến đung đưa vì gió biển, Tần Lam nhìn Cẩn Ngôn, ánh mắt có phần xúc động, đúng rồi, hôm nay là sinh thần của nàng, Cẩn Ngôn là người đầu tiên chúc mừng nàng.

" Tần Tiểu Lam, chị mau mau ước nguyện đi, chúng ta còn phải ngắm bình minh nữa." - Cẩn Ngôn nở nụ cười nhìn Tần Lam, mọi mệt mỏi của nàng xuất phát từ bữa tiệc kia tiêu tan đi đâu mất rồi, nàng tiến gần Cẩn Ngôn chắp hai tay cầu nguyện rồi thổi nến, Cẩn Ngôn để lại cái bánh vào hộp, khi quay lại Tần Lam ôm chặt lấy Cẩn Ngôn ấn lên môi cô nụ hôn thật hạnh phúc, sinh thần có ý nghĩa nhất của Tần Lam đó chính là có Ngô Cẩn Ngôn. Cô lấy hộp nhỏ từ trong túi áo khoác jean ra, lấy ra chiếc vòng nhỏ đeo lên cho Tần Lam, cả hai cùng ngồi xuống bãi cát chờ mặt trời ló dạng, ánh sáng rực rỡ của mặt trời tưới lên hai thân ảnh mang đầy hạnh phúc trong lòng, Tần Lam xoay qua nhìn cô, cô cũng nhìn nàng, cả hai lại trao nhau nụ hôn dưới ánh bình minh, nhẹ nhàng lưu luyến.

[..... Người thích hơi thở lẫn trong gió biển.

Dẫm lên bờ cát ướt đẫm.

Người nói tro cốt vốn nên chìm vào lòng đại dương.

Người hỏi tôi sau khi chết sẽ về đâu?

Nơi đó có ai thương người không?

Thế giới có thể đừng...

Đừng thích tươi cười với kẻ bạc bẽo nữa được không?

Trên bờ mọi người đều mang gương mặt giả tạo.

Còn tiếc chi nhân gian này.

Hết thảy tan thành mây khói.....]

     Tất thảy sẽ rất êm đềm và suông sẻ nếu như Lạc Nhiên không hóa điên đi tìm Cẩn Ngôn, thầm rủa cô trong bụng. Con điếm này đi đâu mất tăm tích một năm liền, ta gặp được ngươi thì ngươi tới số.

" Alo! Được được, tôi sẽ tìm nó về nhanh thôi." - Tắt điện thoại quẳng lên sofa, Lạc Nhiên càng thêm bực mình, ngày ngày đám đàn ông đó cứ gọi tới hỏi bà, một chục người cùng một câu hỏi. Ngô Cẩn Ngôn đâu mất rồi?! Lạc Nhiên cắn cắn móng tay cái, phải nghĩ ra cách đem nó trở về, nguồn tiền to lớn này không thể bỏ trốn được, gọi một cuốc điện thoại rồi Lạc Nhiên mỉm cười hài lòng. Một người đàn ông mặc bộ suit màu xanh, trên tay là điếu xì gà đang lửng khói.

" Cậu đi tìm nó về đây, tôi cũng đang rất nhớ nó! Tiểu cực phẩm." - Nụ cười in trên mặt, hắn mãn nguyện khi Lạc Nhiên gọi cho hắn. Cậu thư kí đẩy gọng mắt kính lên rồi đi ra ngoài, một tuần sau cậu ta lấm lét đi vào văn phòng đó.

" Lão gia." - Cậu thư kí cúi người, đẩy tập hồ sơ mỏng lên bàn.

" Nhanh nhẹn. " - Ông ta lật bìa xanh, xem từng trang ghi chép lịch trình, nơi ăn chốn ở, hắn nhíu mày một cái.

" Tìm cô ta về đây! Bằng mọi giá đưa cô ta đến đây." - Hắn đứng dậy quăng tập hồ sơ đó đi, hít thở có phần không thông vì ông ta thấy được tấm hình chụp nơi ban công căn hộ, hai thân ảnh đang ôm và thịnh nộ hơn là đang hôn nhau. Tần Lam và Ngô Cẩn Ngôn. Hắn tức giận vô cùng, mọi thứ rối tung rối mù lên hết rồi, cô ta dám bám lấy con gái rượu của ông.

" Cô Ngô, mời." - Cẩn Ngôn vừa bước ra khỏi cổng trường, một người ăn vận lịch sự có phần hơi sang trọng bước đến.

" Có chuyện gì sao?" - Cẩn Ngôn đối mặt với y, ánh mắt có phần sắc lạnh.

" Tôi không có nghĩa vụ cho cô biết nhưng Tần lão gia đã biết chuyện cô và đại tiểu thư." - Cậu thư kí đẩy gọng kính hướng về Cẩn Ngôn, đáy mắt cô hơi dao động nhưng cũng nối gót theo cậu ấy, ngồi lên chiếc Maybach đậu sẵn trước cổng trường.

" Tôi có thể hút thuốc không? "

" Nếu cô thích!" - Cậu ta hạ kính xe, Cẩn Ngôn đốt một điếu, mùi hương nhè nhẹ quấn quanh đầu mũi, cậu thư kí đó ngửi phải mùi thuốc lá, trong phút chốc lại nhìn kính chiếu hậu trên đầu. Mùi này rất quen, đương nhiên là quen, là mùi vanila trên tóc của đại tiểu thư. Cẩn Ngôn vô tình tìm được loại này khi đi quanh quẩn cửa hàng thuốc lá để mua thuốc cho Lạc Nhiên, mùi này quấn quít quanh Cẩn Ngôn thơm nhè nhẹ cứ như Tần Lam đang hiện hữu bên mình, tiếp cho cô thêm sức mạnh, cô không dùng nó khi ở bên Tần Lam, cô biết nó có hại cho nàng. Thang máy ting một tiếng lên tầng cao nhất của tòa nhà, cậu thư kí dẫn đường cho cô đi, nhịp nhàng gõ cửa rồi cậu ta đẩy cửa vào, Cẩn Ngôn đi theo sau ngồi xuống ghế sofa giữa phòng, cậu thư kí lui đứng phía sau cô, người đàn ông đang đứng trầm ngâm nhìn ra tấm kính lớn bắt đầu cất giọng.

" Lâu lắm rồi mới gặp lại ngươi......"

" Tiểu cực phẩm."

     'Tiểu cực phẩm' cụm từ này làm Cẩn Ngôn lạnh người. Ông ta từ từ xoay người lại, gương mặt cùng ánh mắt đó là thứ cả đời Ngô Cẩn Ngôn không thể quên, ánh mắt đen đục, ngập tràn dục vọng, nụ cười vô sỉ in trên môi, người này là Tần lão gia? Cha của Tần Lam sao? Dù bây giờ có ai dí súng vào đầu cô, bắt cô tin chuyện này thì câu trả lời là không bao giờ! Cái tên chó tha này mà là cha của chị? Cẩn Ngôn nhìn ông ta, tay hơi run run đốt thêm một điếu thuốc nữa.

" Chậc chậc tiểu cực phẩm, ngươi không nên hút thuốc." - Ông ta từ từ tiến đến gần, tay Cẩn Ngôn càng run hơn, rít một hơi thật mạnh, siết luồng khói lại trong khoan miệng hòng giữ được tỉnh táo. Hắn ngồi xuống bên cô, Cẩn Ngôn liền muốn đứng bật dậy nhưng không thành, cậu thư kí ở đằng sau, ghì tay Cẩn Ngôn lại, tháo cà vạt từ trên cổ mình trói tay cô ngược ra sau. Họ Tần kia cười rất mãn nguyện, ông ta nắm lấy cằm của Cẩn Ngôn ép cô nhìn đối mặt với ông ta, cậu thư kí đi ra ngoài đứng canh.

" Ngươi biết gì không? Lạc Nhiên bảo, nếu ta tìm được ngươi trước ta muốn bao nhiêu lần liền có bấy nhiêu."

" Vậy thì đi tìm bà ta đi! Mau buông tôi ra." - Cẩn Ngôn vùng vẫy, trán như được bọc haki vũ trang, cốp một tiếng thật mạnh, trán của Cẩn Ngôn sưng đỏ lên, trán của hắn cũng không ngoại lệ. Hắn choáng váng ôm lấy cái trán đang sung huyết, cô leo xuống sofa dùng thân để tông cửa chạy ra ngoài nhưng một nữ nhân làm sao làm lại hai nam nhân? Họ Tần ghì cô xuống sàn, tát cho cô hai cái muốn nổ đom đóm mắt, áo sơ mi đồng phục bị giật mạnh, hai cái cúc áo trên cùng rơi xuống, tay bị đè xuống sàn, Cẩn Ngôn gồng tay thật mạnh hòng thoát khỏi sợi dây cà vạt nhưng càng siết càng đau, cảm tưởng như bàn tay sắp lìa khỏi cánh tay vậy, Cẩn Ngôn hét lớn vùng vẫy thật mạnh, họ Tần càng kìm cô xuống như muốn xé xác Cẩn Ngôn. Ở bên ngoài Tần Lam hí hửng ôm sấp tài liệu dày đi đến trước cửa phòng, cậu thư kí cố chặn nàng nhưng không thành, cửa mở toang ra, tập tài liệu rơi xuống đất.

" BA?!" - Tần Lam hét lớn, họ Tần đẩy cô ra, Tần Lam nhìn Cẩn Ngôn chật vật hô hấp ở dưới sàn, tay tái ngắt, vùng da dưới cổ có vài vết hôn ngân. Tần Lam trừng mắt nhìn người cha yêu quý của mình ông ấy đang làm cái quái gì vậy? Tần Lam quay lưng chạy đi, Cẩn Ngôn gọi với theo, chật vật đứng lên cô đuổi theo nàng, Tần Lam đi vào thang máy Cẩn Ngôn đứng bên ngoài, cánh cửa lạnh lùng từ từ khép lại, hai người hòa cùng một dòng nước mắt, Cẩn Ngôn tìm lối thang bộ, vừa chạy xuống vừa tháo dây cà vạt, chân đá chân Cẩn Ngôn té lăn quay xuống dưới bậc cầu thang, máu xuất từ trán ra, choáng váng đứng dậy, cô cố gắng đi tiếp, Cẩn Ngôn muốn giải thích với Tần Lam. Tần Lam chạy nhanh ra khỏi cửa, Cẩn Ngôn lảo đảo đi theo, đèn đỏ nhấp nháy chuyển xanh nhưng Cẩn Ngôn vẫn còn đang ở giữa làn đường, 'rầm' một tiếng Cẩn Ngôn bay ra xa, chiếc xe máy thắng gấp, chủ xe đi xuống xem xét rồi đưa cô vào bệnh viện. Cẩn Ngôn mê man nằm trên giường trắng của bệnh viện một tuần liền, còn trong lúc đó Tần Lam điều tra về mối quan hệ giữa cha mình và Cẩn Ngôn, tập tài liệu được gửi tới nhưng Tần Lam không dám, không dám xem. Cẩn Ngôn tỉnh dậy, trong vòng hai ngày cô đã hồi phục, vừa ra khỏi bệnh viện đã thấy Lạc Nhiên đứng ở đó, nỗi lo sợ bắt đầu tràn lên đại não, cô không muốn theo bà ấy về, cả hai xô xát qua lại, cuối cùng Lạc Nhiên dùng hạ sách, đánh thuốc Cẩn Ngôn, khiến cô thần trí bất minh rồi đưa về nhà.

    Cẩn Ngôn nằm trên giường, quanh phòng mùi thuốc lá đặc quánh, Cẩn Ngôn ngửi trúng liền ho sặc sụa. Mắt cô trở nên đỏ ngầu, giọng hơi khàn vì ho quá nhiều, lại nhìn thấy xung quanh quá nhiều người lạ, toàn là nam nhân.

" Cuối cùng cũng tỉnh dậy, đợi hơi lâu đấy." - Một tên nhảy bổ lên người Cẩn Ngôn, áp cô dưới thân mạnh bạo hôn lên đôi môi mềm, như lang sói muốn xé cô ra, hạ thân trống rỗng đột nhiên bị nhét đầy, Cẩn Ngôn trợn ngược, nước mắt từ tuyến lệ trào ra ngoài, từ hoa huyệt rỉ máu vì rất lâu rồi Cẩn Ngôn vẫn chưa làm chuyện này. Ngực bị bàn tay thô ráp nắn tới không ra hình dạng gì, tiểu hồng đậu bóng loáng nước cương cứng nhô cao, tiếng da thịt va chạm, tiếng rên rỉ hô hấp đứt quảng, không biết qua bao lâu, cũng không biết bọn chúng ra bao nhiêu lần, Cẩn Ngôn rả rời nằm vật tại giường, hoa huyệt rỉ ra chất lỏng đặc sệt hồng hồng do tinh dịch và máu hòa thành, nước mắt cô rơi xuống, gào thét trong đau đớn, thân thể đau đớn, nội tâm càng đau đớn hơn, từng cảm xúc tiêu cực cuốn lấy Cẩn Ngôn, rơi không biết bao nhiêu nước mắt đến khi mắt đỏ đục cùng đau rát, nước mắt không thể chảy nữa thì Cẩn Ngôn cũng đã rơi vào mê man, ánh ban mai chiếu rọi lên thành phố Thượng Hải phồn hoa, Cẩn Ngôn lê chân đi vào nhà tắm, thật lâu thật lâu sau mới ra ngoài, Cẩn Ngôn đem theo điện thoại cùng tai nghe, đi ra ngoài. Điện thoại phát nhạc chỉ lặp đi lặp lại một bài nhạc.

[..... Người thích hơi thở lẫn trong gió biển.

Dẫm lên bờ cát ướt đẫm.

Người nói tro cốt vốn nên chìm vào lòng đại dương.

Người hỏi tôi sau khi chết sẽ về đâu?

Nơi đó có ai thương người không?

Thế giới có thể đừng...

Đừng thích tươi cười với kẻ bạc bẽo nữa được không?

Trên bờ mọi người đều mang gương mặt giả tạo.

Còn tiếc chi nhân gian này.

Hết thảy tan thành mây khói.....]

     Trong ngày sinh thần của Tần Lam năm ngoái, Cẩn Ngôn dựa đầu vào vai Tần Lam, nhỏ nhẹ hỏi.

" Lam nè. Không biết khi em chết đi em có được lên thiên đàng không nhỉ? Liệu nơi đó có ai yêu thương em như chị không?"

" Em sẽ được lên thiên đàng, Chúa sẽ che chở và bù đắp những đau đớn cho em." - Tần Lam lấy tay xoa đầu cô, vòng tay siết Cẩn Ngôn sát mình hơn.

" Em cảm thấy, Chúa đang bù đắp cho em. "

" Vì sao em lại nói như vậy? " - Tần Lam xoay qua hỏi cô.

" Vì ông ấy cho em gặp được chị. " - Cẩn Ngôn hôn nhẹ lên môi Tần Lam, nụ hôn thật cưng chiều.

     Cẩn Ngôn sải bước trên vỉa hè đông đúc người qua lại, trên tay là ly cà phê đen đặc không đường. Tần Lam ngồi trong thư phòng riêng của mình, hơn một tuần lễ rồi nàng chưa ăn gì, chỉ uống nước thôi, vì nàng nuốt không trôi, đầu không ngừng nghĩ tới hình ảnh đó, Cẩn Ngôn nằm vật dưới sàn, còn cha nàng thì thượng trên người em ấy, sờ lấy chiếc vòng trên cổ tay, lòng dâng lên một cỗ bất an không ngớt, nàng tháo chiếc vòng ra, ngắm nó kĩ hơn, mắt Tần Lam bỗng mở to đọc hàng số được khắc trên chiếc vòng.

" 5201314?" - Nước mắt rơi xuống lần nữa, cả tuần nay nàng khóc rất nhiều rồi. Mặt trời lẳn lặn nhường chỗ cho mặt trăng tròn vành, thư phòng giấy bị nhàu nát, Tần Lam điên lên đập phá tất cả. Tại sao chứ? Cha nàng.....cha nàng là người tung đoạn video đó lên web đen! Ông ấy chính là người phá hoại cuộc đời của Cẩn Ngôn! Vậy mà nàng còn mặt dày đi yêu em ấy, cảm giác tội lỗi xâm chiếm lấy Tần Lam.

" Lam! Tần Lam con nghe ta giải thích!" - Tần Cát nghe tiếng ngã đùng đùng trong thư phòng của Tần Lam thì tiến tới đập cửa.

" ÔNG IM ĐI! TÔI KHÔNG CÓ NGƯỜI CHA BẠI HOẠI NHƯ ÔNG!" - Tần Lam run run hét lớn.

" ÔNG PHÁ HOẠI EM ẤY! PHÁ HOẠI CUỘC ĐỜI EM ẤY! VẬY MÀ TÔI CÒN MẶT DÀY BẢO LÀ YÊU EM ẤY THẬT LÒNG!" - Tần Cát đứng trân tại cửa, điện thoại của Tần Lam bỗng reo lên, màn hình hiển thị tên của Cẩn Ngôn.

" Ngôn? Em....chị xin lỗi!" - Tần Lam nghèn nghẹn giọng, cảm giác tội lỗi cứ đeo bám lấy nàng, bên kia đầu dây, Cẩn Ngôn đứng giữa bãi cát, sóng biển vỗ rì rào mang hơi muối mặn.

" Lam! Không có gì phải xin lỗi cả chị không có lỗi với em."

" Nhưng....."

" Nghe em nói này, cuộc đời Ngô Cẩn Ngôn này sai từ những bước đầu chập chững biết đi nhưng chỉ có quyết định yêu Tần Lam là không sai. Chị, em yêu chị nhưng yêu tư vị của biển cả hơn. Kiếp này, em yêu chị nhưng với không tới, liệu kiếp sau ta có đến được với nhau? "

" Em đang nói gì vậy? Em đang ở đâu? " - Tần Lam hơi kích động, tư vị biển cả?

" Em xin lỗi. " - Cẩn Ngôn bỏ lại ba chữ rồi cúp máy, tay buông lơi chiếc điện thoại xuống cát, từng bước từng bước nặng nề đi xuống biển, cổ chân cột một tảng bê tông lớn, Tần Lam lấy chìa khóa xe tông cửa chạy ra ngoài, tay run run cắm chìa khóa, bóp còi inh ỏi, cổng rào mở ra, Tần Lam đạp chân ga thật mạnh chiếc xe lao như bay trên đường phố của Thượng Hải.

[..... Không kịp, không kịp nữa.

Người từng cười trong nước mắt.

Không kịp, không kịp nữa.

Cánh tay người run rẩy.

Không kịp, không kịp nữa.

Không ai cứu người lên cả.

Không kịp, không kịp nữa.

Người thật sự ghét cảm giác ngộp thở.]

     Nước biển ngập đầu của Cẩn Ngôn tảng bê tông nặng trĩu kéo cô xuống đáy biển, rất nhanh Cẩn Ngôn thấy ngộp thở, cô vùng vẫy đưa tay lên không trung, tới khi mất dần ý thức, đầu của Cẩn Ngôn như có một cánh cửa, nó mở ra, một luồng sáng chói lóa, cô thấy rồi, cánh rừng thông đầy sương sớm, Tần Lam cách cô chỉ có mười bước chân, Cẩn Ngôn chạy tới ôm nàng, cái ôm thật chặt, nhẹ đặt lên môi nàng nụ hôn, lưu luyến không nguôi.

    Rạng sáng cảnh sát đã đưa Cẩn Ngôn lên bờ rất đông người đến xem, Tần Lam khóc ngất bên xác Cẩn Ngôn, mặt cô tái nhợt nhưng trên môi vẫn là nụ cười, một nữ cảnh sát xoa lưng của Tần Lam, hòng để nàng bình ổn cảm xúc.

" Cô Tần, cô ấy đã đi rồi." - Tần Lam mất rất lâu sau mới có thể ngưng khóc, nàng thẩn thờ nhìn xác của cô, nhẹ hôn lên môi cô trong sự kinh ngạc của mọi người, nàng đưa cô về, an táng, đem cô đi thiêu rồi rải tro cốt tại bờ biển đó. Nàng về, mở điện thoại của Cẩn Ngôn lên, càng đau lòng khi thấy những take note của cô, từng sở thích từng chi tiết nhỏ nhất của Tần Lam đều được ghi chú rất cẩn thận. Đằng sau ốp lưng còn có tấm hình của cô và nàng chụp ở máy tự động trong trung tâm thương mại, còn có cả lời nhắn nhủ cuối cùng của cô dành cho nàng.

     Tần Tiểu Lam, chị phải ăn uống đầy đủ, nghỉ ngơi điều độ, không được tham công tiếc việc, không được làm việc quá sức! Chị cũng không được có ý nghĩ sẽ theo em, em không cho phép chị làm thế. Lam, em yêu chị trọn đời trọn kiếp.

     Tần Lam đứng giữa bãi cát trắng, trong đầu nhớ lại hình ảnh của năm đó, Cẩn Ngôn lạnh ngắt trong tay nàng.

" Công danh chị có! Sự nghiệp chị có! Chồng con chị cũng có! Vậy chị có được theo em chưa?" - Tần Lam lẩm nhẩm theo hương muối mặn, nước mắt rơi thành hàng. Tối hôm đó, tin tức trên đài truyền hình đưa tin 'Tổng giám đốc của Tần thị - Tần Lam tự sát tại bãi biển', con trai của chị khóc rất nhiều, nam nhân bên linh cữu chỉ có một câu muốn hỏi nàng.

" Em vẫn còn yêu cô ấy tới vậy?"

Hoàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro