13.14.15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ớt phi [13] Cay Nổ Mắt

******

Mà những thôn dân khác cũng nhanh chóng phát hiện những cây ớt kia quả thực đang bảo vệ bọn họ.

Bởi vì đã có vài cây vì bảo vệ bọn họ mà rơi vào miệng trùng.

Chu Bách Triết đứng ở chỗ cao nhất quan sát toàn cảnh chiến trường, cậu phải đảm bảo mình có tầm nhìn tổng quát thì mới điều khiển tốt đám tiểu đệ công kích đám trùng biến dị.

Đến lúc này thì nhóm dị năng giả đã hoàn toàn an tâm, không còn phòng bị đám ớt nữa.

Nếu có cây ớt leo lên lưng dị năng giả, người nọ thậm chí còn không quay đầu lại, lúc thấy cây ớt không nắm chặt còn tiện tay kéo tới trước ngực, thân thiết vỗ vỗ.

Chu Bách Triết thấy vậy liền nhanh chóng điều khiển tiểu đệ dùng rễ của mình cắm phập vào mắt trùng biến dị.

Hoàn mỹ!

Là hành động tập kích vô cùng hoàn mỹ!

Là phối hợp vô cùng hoàn mỹ!

Ớt chọt mắt người giết trùng, hoàn mỹ biết bao nhiêu.

Song phương tiến hành hợp tác, mới đầu còn xa lạ sau đó thì càng lúc càng quen thuộc, rất nhanh đã giết chết toàn bộ trùng bậc một cùng bậc không, chỉ còn lại vài con trùng biến dị lẻ loi tụ tập lại một chỗ.

Đám trùng tựa hồ ý thức được tình huống không ổn, đám thức ăn thơm ngon này đang chiếm cứ vị trí có lợi, nháy mắt chúng liền bất an rúc lại một chỗ, cố gắng há mồm nhe nanh, miệng cọp gan thỏ gầm gừ muốn đe dọa nhân loại.

Thi thể trùng cùng thi thể thôn dân có ở khắp nơi, máu tươi nhuộm đỏ đất đai, sắc mặt mọi người càng ngưng trọng hơn.

Bởi vì, con trùng biến dị cấp ba vẫn còn chưa ra tay.

Ánh mắt mọi người không hẹn mà cùng tụ tập về phía bóng đen ở xa nhất, khoảng cách với thôn tới gần năm trăm mét nhưng uy áp tỏa ra vẫn làm dị năng giả có ý chí không đủ cường đại cảm thấy suy sụp.

Thấy vậy, trưởng thôn quát to: "Giơ kiếm trong táy các tay lên, thân là dị năng giả quyết không thể sợ hãi đám trùng này!"

Tiếng quát này giống như một đòn cảnh tỉnh làm không ít người cảm thấy áy náy, là dị năng giả, thà chảy máu bị thương chứ quyết không yếu lòng.

Cùng lắm là chết thôi!

Mọi người nắm chắc chuôi kiếm, cố đè nén sợ hãi sinh ra từ uy áp chênh lệch cấp bậc.

Trong số mọi người chỉ có Chu Bách Triết không hề bị ảnh hưởng, mặc dù sức mạnh không phải quá cường đại, ngay cả trùng biến dị cấp không cũng không giết được, thế nhưng cậu chính là thực vật cấp ba.

"Trưởng thôn, chúng ta làm sao đây?" Đội trưởng đội săn có chút khẩn trương.

Con trùng biến dị cấp ba kia thực sự quá mạnh, cho dù tất cả dị năng giả trong thôn cùng ra tay chỉ sợ chỉ tạo thành vài vết thương nhỏ mà thôi.

Nhỏ như lúc nấu cơm vô tình bị đứt tay vậy...

Trưởng thôn chậm rãi lắc đầu, ông cũng hết đường xoay xở, khổ sở nói: "Chỉ có thể cố gắng thôi, cứ theo mệnh trời."

Nhóm ớt trợ giúp thôn dân cũng sớm bị nhóm thôn trưởng bỏ quên, bởi vì bọn họ nhìn ra được chúng chỉ có thể quấy nhiễu đám trùng mà thôi, bọn họ căn bản không trông cậy những cây ớt này có thể giết chết trùng biến dị cấp ba.

Chu Bách Triết đứng trên chỗ cao nhất, nhìn thấy tất cả biểu cảm của mọi người, nhịn không được nhân tính hóa lắc đầu một cái, nói thẳng ra thì vì cậu quá yếu nên mới không được thôn dân coi trọng.

Thế nhưng thân là người tập võ, hi vọng nhất là cái gì?

Không phải muốn cho mọi người biết mình rất trâu bò, trâu bò đến mức làm người ta khiếp sợ sao?

Cúi đầu nhìn hai quả ớt treo trên cành lá, Chu Bách Triết nhịn không được vuốt ve mấy cái, thầm lẩm bẩm: "Quả ớt nhỏ của ta, ta có làm nên chuyện hay không trông cậy hết vào tụi mi đấy, cố gắng nổ cho hoành tráng, tranh thủ cay chết con trùng kia!"

Hai quả ớt nhỏ không có động tĩnh gì, nháy mắt đó Chu Bách Triết cũng không chắc hai quả ớt này có hiệu quả hay không.

Xa xa, con trùng biến dị cấp ba kia dùng ánh mắt kép thật lớn của mình nhìn chằm chằm nhóm thôn dân, con ngươi đỏ ngầu tràn đầy tham lam cùng khát vọng.

Phàm là dị năng giả bị trùng biến dị nhìn trúng đều không rét mà run.

Ngay lúc đó, con trùng biến dị cấp ba ngửa đầu hé cái miệng to như chậu máu phát ra tiếng gầm gừ chói tai, giống như ra lệnh, đám trùng biến dị vốn tụ tập lại một chỗ nháy mắt phát động công kích.

"Đám trùng biến dị khốn khiếp!" Đội trưởng thủ vệ nhịn không được mắng, tựa hồ chỉ có vậy mới có thể triệt tiêu cảm giác sợ hãi trong lòng.

"Giết!" Mọi người rống to, cầm kiếm laser phát ra hết dị năng hung hãn chém giết đám trùng, lối đánh liều mạng nhanh chóng diệt được hơn phân nửa số trùng còn lại, số còn lại cũng bị đánh tới dở chết dở sống.

Thế nhưng sắc mặt mọi người vẫn rất ngưng trọng, bởi vì con trùng biến dị cấp ba kia đến tận bây giờ vẫn chưa chịu ra tay.

Chu Bách Triết nhìn con trùng biến dị cấp ba, trong lòng cũng trầm xuống.

Thấy đám tiểu đệ của mình chết hơn phân nửa, con trùng biến dị cấp ba nhất thời tức giận gầm thét, nó quyết định tự mình ra trận, ăn hết đám thức ăn đáng giận này!

"Không tốt!"

Mọi người biến sắc, đột nhiên ý thức được mình thực sự phải bỏ mạng trong tay con trùng biến dị cấp ba này.

Tiếng gầm gừ chói tai vang lên, tâm tình mọi người cũng theo đó mà thấp thỏm.

Trùng biến dị cấp ba hệt như một quả đạn pháo từ xa xa bắn tới, dưới ánh mặt trời chiết xạ ra hàn quang chói lóa, có thể thấy lớp giáp trên người con trùng biến dị cấp ba này dày cỡ nào.

Thế nhưng ngay khoảnh khắc nguy cấp này, một bóng dáng màu xanh nhảy tới trước mặt mọi người, lá cây bị gió thổi phát ra tiếng xào xạc xào xạc, hai cánh tay giang rộng hệt như muốn bảo vệ bọn họ.

Mọi người bị một màn này chấn kinh, thật lâu sau vẫn không thể lấy lại tinh thần.

Gốc thực vật này rốt cuộc từ đâu chui ra?

Thế nhưng ngay lúc này con trùng kia từ không trung rơi xuống đất, tạo thành một cái hố sâu tới nửa mét.

Mọi người lấy lại thần trí, vội vàng tung ra công kích.

Con trùng biến dị kia không thèm nhìn tới gốc thực vật nhỏ bé tới mức cơ hồ không thể nhìn thấy, nó dùng chiếc càng lớn của mình kẹp lấy dị năng giả ở gần nhất đưa tới bên mép ngửi ngửi, nháy mắt nước miếng chảy ra tí tách.

Người biến dị nọ kinh hoảng, vội vàng dùng kiếm laser tiến hành công kích, thế nhưng con trùng biến dị cấp ba này thực sự quá mạnh, kiếm laser chỉ rạch thành một vệt màu trắng trên người nó.

"Đáng chết, mau tấn công!" Đội trưởng đội săn quát lớn, trong quá trình chiến đấu cánh tay đã bị thương nhưng vẫn giơ lên, điên cuồng dùng kiếm laser phát ra dị năng, sau đó không ngừng đâm chém.

Toàn bộ quá trình, Chu Bách Triết giống như người trong suốt, hoàn toàn bị lãng quên.

Mọi người tập trung dị năng vào cùng một chỗ, cho dù là lớp vỏ cứng rắn thế nào thì nhất định cũng có lúc bị phá vỡ.

Đúng như dự đoán, trùng biến dị cảm thấy trên người mình truyền tới một trận đau nhức, nó theo bản năng gào thét, tựa hồ ý thức được mình bị thương, con trùng biến dị vô cùng phẫn nộ há cái miệng đáng sợ to như chậu máu của mình phun ra một hỏa cầu thật lớn.

Nó muốn đốt chết đám nhân loại này.

Nhất thời, tất cả mọi người đều tuyệt vọng.

Vào lúc này, nhóm thực vật bị mọi người bỏ quên đột nhiên nhảy ra, sau đó cầm kiếm laser hung hăng chọt con trùng kia một nhát.

Mặt dù nhát đâm giống như muỗi đốt, căn bản không có cảm giác đau đớn nhưng đối với con trùng thì lại giống như khiêu khích.

Nó đỏ mắt táp về phía cây ớt, thế nhưng cây ớt kia lại rất linh hoạt nhanh chóng chạy ra xa, sau đó nhặt đất đá dùng sức ném về phía nó, thậm chí còn vung vẫy cành lá xào xạc xào xạc không ngừng.

Trùng biến dị lại càng tức giận hơn, nó vươn cái chân to lớn như gốc cây đuổi theo Chu Bách Triết.

Một màn này làm nhóm thôn dân nghĩ mình sắp chết sợ ngây người, thậm chí còn tưởng mình đang nằm mơ.

Gốc thực vật kia... cứu bọn họ sao...

Thế nhưng mặc dù là vậy, mọi người vẫn không tin cây ớt kia có thể giết chết trùng biến dị, chẳng qua chỉ kéo dài giúp mọi người sống thêm vài phút mà thôi.

"Mọi người, mau nhân cơ hội này tiếp tục công kích!" Đội trưởng đội săn đỏ mắt, hung hãn ra lệnh.

Mọi người đều ôm quyết tâm liều chết giơ kiếm laser, mặc dù biết có lẽ sẽ phải chết nhưng vẫn phải dốc toàn lực giết con trùng này.

Đây trách nhiệm mà dị năng giả phải gánh vác.

Thế nhưng giây tiếp theo, cây ớt chỉ thiên đang dụ trùng biến dị đột nhiên hướng thôn dân xua tay, hơn nữa còn ra hiệu bảo bọn họ lùi về sau.

"Làm sao giờ?" Các thôn dân trố mắt nhìn nhau, có chút loay hoay không biết nên làm thế nào mới phải, vì thế rối rít đưa ánh mắt về phía trưởng thôn, chờ ông ra lệnh.

Rốt cuộc là tiến tới công kích hay nghe theo lời cây ớt chỉ thiên không rõ lai lịch kia?

Trưởng thôn tự hỏi một chút, sau đó cắn răng nói: "Đánh cuộc thử một lần đi, chúng ta lùi về sau, dù sao cũng chỉ có thể chết một lần mà thôi."

Lời này làm mọi người trầm mặc, nhanh chóng lùi về sau.

Liếc nhìn vị trí của nhóm thôn dân, Chu Bách Triết lắc đầu tiếp tục xua tay, tỏ ý phải lùi xa hơn nữa.

Còn lùi nữa à?

Thôn dân nhất thời bối rối, hoài nghi không thôi.

Cây ớt này rốt cuộc muốn làm gì?

Chu Bách Triết nhất thời nóng nảy, điên cuồng xua tay bảo mọi người nắm bắt cơ hội lùi về sau.

Thấy vậy, thôn dân chỉ có thể chọn lựa lùi về sau, sau đó nhìn chằm chằm về phía cây ớt kia.

Từ khi biết mình sẽ phải chết, giờ phút này bọn họ đột nhiên cảm thấy thực bình thản, thậm chí còn bắt đầu hiếu kỳ muốn biết cây ớt này định làm gì.

Chu Bách Triết hài lòng gật đầu, sau đó thúc đẩy làm hai quả ớt chín đỏ, đến lúc nó chuẩn bị nổ tung thì quả quyết hái xuống, quăng ra ngoài.

Con trùng biến dị thấy hai quả ớt đo đỏ thì theo bản năng há to miệng, nuốt trọng.

Chu Bách Triết thấy vậy lập tức nắm chặt thời gian chạy ra thật xa.

Thế nhưng hết thảy đã không còn kịp.

Lần trước cậu chỉ mới cấp một, năng lực của bom ớt làm sao có thể so với cấp ba.

"Bùm bụp..." một tiếng nổ vang lên, hai quả ớt nháy mắt nổ tung, cho dù trùng biến dị đã nuốt nó vào bụng nhưng không khí xung quanh vẫn nhanh chóng lan tràn chất khí màu đỏ bao phủ toàn bộ phạm phi hai mươi mét xung quanh.

Con trùng biến dị kia khựng lại một giây, sau đó hai mắt nó phốc một tiếng nổ tung.

Con mắt nó, bị cay tới phát nổ.

Có thể tưởng tượng uy lực của bom ớt này kinh khủng tới mức nào.

Trùng biến dị căn bản không rảnh để tâm tới mắt mình, nó chỉ cảm thấy vô cùng thống khổ, chỉ hận không được chết ngay lập tức, cay tới từng tấc thân thể làm nó điên cuồng giãy dụa.

Rất nhanh, thân trùng bắt đầu đỏ lên, dần dần chảy ra mủ máu đáng sợ.

Ngay cả Chu Bách Triết, cho dù chạy nhanh cỡ nào cũng không chọi lại tốc độ lan tràn của chất khí màu đỏ kia.

Sau khi bị chất khí kia bao phủ lấy thân thể, Chu Bách Triết nháy mắt kêu la thảm thiết, cũng bắt đầu lăn lộn dưới đất.

Cay quá! ! !

Con mắt Chu Bách Triết đảo một vòng, toàn bộ cây ớt giống như mất đi hết sức lực, bẹp một tiếng ngã xuống đất, mất đi động tĩnh.

Nhóm thôn dân quan sát toàn bộ hành trình đồng loạt trợn mắt há hốc.

.*.

Ớt phi [14] Trồng Ớt

*******

Nhóm thôn dân quan sát toàn bộ hành trình đồng loạt trợn mắt há hốc, có người thậm chí còn dụi dụi mắt, sau đó mới lắp ba lắp bắp nói: "Tôi vừa mới nằm mơ sao?"

Mọi người vội vàng lắc đầu, rối rít biểu thị mình cũng nhìn thấy.

Một cây ớt chỉ thiên, từ trên người mình ngắt xuống hai quả ớt ném vào miệng con trùng biến dị, cuối cùng mắt con trùng bị cay tới phát nổ, ngay cả xác trùng cũng cay tới mức chảy ra máu mủ.

Điều này thực sự quá đáng sợ.

Đến mức bọn họ còn biết rõ lý do con trùng biến dị kia bị cay đến dở sống dở chết là vì mùi hương đang lan tràn không không khí rõ ràng là mùi cay của ớt.

Chất khí màu đỏ kia hết sức quỷ dị, ngưng tụ không tan, vững vàng vây con trùng biến dị cấp ba kia ở bên trong, thế nhưng bởi vì mùi hương thực sự quá nồng đậm, một trận gió thổi qua liền tan tỏa hơi cay ra xung quanh, trôi đến tận chỗ nhóm thôn dân.

"Khụ khụ khụ...." Rất nhiều người đỏ bừng mặt, bắt đầu ho kịch liệt, khó khăn nói: "Cay... cay quá."

Mọi người vội vàng bịt kín miệng mũi nhanh chóng lui về sau, thế nhưng trong không khí vẫn còn phiêu tán vị cay nhàn nhạt, cả bầu không khí cũng trở nên nóng rực, mỗi khi hít một hơi liền có cảm giác phổi nóng hừng hực, da thịt lộ ra ngoài cũng bắt đầu sưng đỏ đau đớn.

Mọi người đều không nhịn được cảm giác thống khổ vì cay này.

"Tôi chịu hết nổi rồi!" Không ít người gào to rồi điên cuồng chạy tới dòng sông ở gần thôn, gấp rút nhảy xuống làm nước văng lên tung tóe, nước sông lạnh như băng nhanh chóng giảm bớt đi triệu chứng nóng hừng hực.

Lúc này, mọi người thực sự không muốn lên bờ chút nào.

Vì thế...

Một cây ớt thực thê thảm nằm chèm bẹp trên đất bị chất khí màu đỏ kia bao phủ, nhưng quỷ dị chính là con trùng biến dị kia rất nhanh đã bị ăn mòn chỉ còn da bọc xương, thế nhưng cây ớt kia thì vẫn nguyên vẹn không hề biến hóa.

Nửa giờ sau, da dẻ mọi người vì ngâm nước mà trắng bệch, có người nhịn không được leo lên bờ, thế nhưng lập tức bị vị cay trong không khí làm sặc mũi thế là vội vàng quay trở lại, không chịu ra nữa, biểu cảm còn chưa hết hoảng sợ: "Thực dọa người."

Hồi tưởng lại vị cay kia, mọi người thực sợ hãi đồng ý: "Quả thực rất dọa người."

Lại thêm một giờ nữa trôi qua, tiếng gầm gừ của con trùng biến dị ở xa xa đã dần yếu đi, cuối cùng mất đi động tĩnh.

Mọi người dưới sông vì quá nhàm chán nên có người thì bơi lội bắt cá, có người thì chà lưng kỳ cọ tắm táp một phen.

Trưởng thôn ngồi ở khu vực nước cạn, vừa chà chân vừa kỳ cọ: "Thực không ngờ chất khí màu đỏ giết con trùng biến dị cấp hai lần trước chính là do cây ớt này làm ra."

Đội trưởng đội săn cùng đội trưởng thủ vệ ở bên cạnh rối rít gật đầu, hơn nữa còn không quên chà chà bùn đất dính trên cánh tay mình.

"Chính là không biết mấy cây ớt kia rốt cuộc là thứ gì, vì sao lại giúp chúng ta?" Trưởng thôn nhíu mày, trong lòng thực bất an.

Dù sao thì vô duyên vô cớ xuất hiện một thứ quái dị như vậy, thấy thế nào cũng không phải chuyện tốt, thôn làng vất vả lắm mới sống sót, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì nữa.

Ngược lại một dị năng giả ở bên cạnh có chút do dự, tựa hồ có lời muốn nói.

Trưởng thôn tinh mắt, liền chỉ ngay đối phương: "Có phải cậu muốn nói gì không?"

Mọi người đồng loạt chuyển tầm mắt về phía người này, dị năng giả này vốn là người nội liễm hay mắc cỡ, da mặt rất mỏng, vì thế liền khẩn trương tới đỏ bừng cả tai.

"Đừng khẩn trương, cứ nói chuyện cậu biết cho mọi người nghe." Trưởng thôn hòa ái an ủi.

Chung quy cũng là trưởng thôn, chỉ một câu an ủi đơn giản nhưng có thể làm tình tự người ta bình ổn rất nhiều, lắp ba lắp bắp nói: "Tôi, tôi chỉ muốn nói, khi ấy tôi thấy những cây ớt kia từ ruộng rau nhà A Ngưu nhảy ra."

Nhà A Ngưu?

Mọi người kinh ngạc đồng loạt chuyển ánh mắt về phía A Ngưu trầm mặc.

Giống như sợ tin tức này không đủ kích thích, dị năng giả kia nói tiếp: "Tôi còn nhớ, mấy cây ớt kia vì cứu đứa nhỏ nhà A Ngưu mới đột nhiên cử động."

Cái gì?

Trưởng thôn biến sắc, nháy mắt bật dậy, không quản nước văng tung tóe lên mặt mọi người, vội vàng lao tới chỗ A Ngưu hỏi: "A Ngưu, anh có biết này là chuyện gì không?"

Biểu cảm của A Ngưu cũng vô cùng khiếp sợ, hiển nhiên bản thân ông cũng vừa mới biết đám ớt kia từ ruộng nhà mình chạy ra.

Thế nhưng ông thật không biết đám ớt kia vì sao lại cử động, càng không biết vì sao chúng lại muốn cứu đứa nhỏ nhà mình.

"Tôi, tôi không biết." A Ngưu ngơ ngác lắc đầu: "Khoảng ruộng kia tụi tôi cũng không đặc biệt chăm sóc lắm, không biết vì sao mấy cây ớt kia đột nhiên lại cử động."

Được rồi.

Mọi người nghe vậy thì thực mất mác, cũng có người cho là A Ngưu nói dối.

Bằng không vì sao đám ớt kia lại đều từ ruộng A Ngưu nhảy ra, phải biết không chỉ nhà A Ngưu trồng ớt chỉ thiên, những nhà khác cũng trồng không ít, thế nhưng chẳng thấy cây ớt nhà ai nhúc nhích cử động cả.

Với lại người nhà A Ngưu không phải nhìn rất đàng hoàng nhưng đã trộm tinh hạch sao? Ai biết mấy người này có bí mật gì với đám ớt kia không thể tiết lộ hay không?

Mọi người thực sự sợ hãi đám ớt biết cử động lại có lực sát thương cực kỳ mạnh mẽ này, hoàn toàn không còn khinh thường đám ớt như trước.

Dù sao thì cây ớt nhìn như lão đại kia chỉ cần một quả đã cay tàn trùng biến dị cấp hai, hai quả cay chết trùng biến dị cấp ba.

Lực sát thương này thực sự quá đáng sợ.

Sắc mặt trưởng thôn không ngừng đổi tới đổi lui, hiển nhiên là đang suy tư tính toán, qua thật lâu sau mới quyết định: "Đi, tất cả cùng lên bờ xem sao."

Mọi người đồng loạt lắc đầu, biểu cảm kinh hoảng.

Đùa gì vậy?

Không đi!

Kiên quyết không đi!

Bọn họ chỉ đứng cách năm trăm mét mà còn bị cay tới sưng tấy người, nếu tiến vào trong thì sẽ cay chết như con trùng kia mất.

Có ngu mới đi!

Thấy vậy, trưởng thôn chỉ đành than thở: "Vậy thì chờ thêm một chút đi, nói không chừng qua chốc nữa chất khí kia sẽ tản đi hết.

Mọi người thở phào một hơi, lúc này mới thả lỏng trở lại.

Qua nửa tiếng nửa, trưởng thôn một lần nữa nói: "Đi thôi."

Lúc này mọi người mới gật đầu, dè dặt, thậm chí là nơm nớp lo sợ từ trong sông leo lên bờ, có người còn tự xé quần áo bịt mũi miệng để đề phòng bị vị cay làm sặc.

Mọi người rốt rít làm theo, mỗi người đều giống như gặp đại địch từng bước từng bước hệt như rùa bò dò xét tiến tới, rốt cuộc cũng đi tới chỗ con trùng biến dị cấp ba đã chết.

Chỉ thấy nơi đó đã không còn chất lỏng màu đỏ nữa, xung quanh rải rác xương cùng vụn thịt của trùng biến dị, còn cả...những đồng bạn hi sinh.

Tâm tình của mọi người kiềm không được trầm xuống, ánh mắt thôn trưởng đặt trên người cây ớt chỉ thiên nằm bẹp dưới đất, chậm rãi đi tới, thế nhưng cây ớt kia tựa hồ đã chết, không hề có chút động tĩnh nào.

"Xảy ra chuyện gì?" Trưởng thôn nhíu mày nhìn một vòng xung quanh, ông phát hiện những cây ớt biết cử động kia tựa hồ cũng giống cây này, nằm bẹp dưới đất không có động tĩnh.

Giống như... chúng chưa từng nhúc nhích vậy.

Trưởng thôn suy nghĩ một chút rồi nói: "Xử lý nơi này một chút đi, tinh hạch đặt ở quảng trường, còn nữa, vài người tới mang mấy cây ớt này trồng xuống ruộng lại đi."

Mọi người nhận lệnh nhanh chóng thi hành.

Chỉ có đội trưởng đội săn nhịn không được nói: "Trưởng thôn, không thừa dịp hiện giờ chúng không có động tĩnh đốt trụi sao? Dù sao thì chúng không rõ lai lịch, tôi sợ chúng sẽ mang đến nguy hại cho thôn làng."

Đội trưởng thủ vệ nghe vậy thì có chút không đành lòng: "Không thể nào, trước đó đám thực vật này còn giúp chúng ta, thậm chí có vài cây còn vì cứu chúng ta mà chết, giờ đốt chết chúng như vậy khác nào lấy oán trả ơn."

Trưởng thôn đưa tay trấn an hai người, không nhanh không chậm nói: "Hai anh cảm thấy nếu không có đám ớt này, thôn chúng ta có khả năng sống sót nhiều người như vậy không?"

Hai người sửng sốt, chậm rãi lắc đầu, thế nhưng vẫn không hiểu trưởng thôn muốn biểu điều gì.

"Cây ớt này rốt cuộc tới từ đâu không rõ, nhưng rõ ràng chúng đã cứu chúng ta hai lần, nếu không chúng ta sớm đã chết rồi, làm gì có cơ hội đứng đây bàn luận xe, có nên đốt chúng hay không. Làm một dị năng giả lại lấy oán trả ơn như vậy sao?" Trưởng thôn nói tới đây thì nhìn hai người.

Hai người nhịn không được cúi đầu, mặt đỏ tới mang tai, cảm thấy áy náy không thôi.

Đúng vậy, thân là dị năng giả sao có thể hành động như vậy.

Mặc dù ân nhân này... chỉ là một cây ớt chỉ thiên chuyên dùng để xào nấu.

Hơn nữa còn là một cây ớt biết nhúc nhích.

Trưởng thôn lại bồi thêm một câu: "Huống chi năng lực của nó mạnh như vậy, nếu có nó... có phải chúng ta không cần sợ hãi đám trùng biến dị kia nữa không? Nếu giết nó rồi thì thôn chúng ta vẫn phải chịu lần trùng triều tiếp theo tập kích, khi đó thôn chúng ta nhất định sẽ diệt vong, vậy vì sao không thử tạo quan hệ tốt với cây ớt này?"

Hai vị đội trưởng nhất thời hiểu ra, rốt rít khen ngợi trưởng thôn thông minh cơ trí.

"Được rồi đừng có nịnh hót nữa, mau mau tìm thêm vài người trồng đám ớt này xuống ruộng đi." Trưởng thôn vừa tức vừa cười nói.

Hai người gật đầu phân phó người làm việc, cùng lúc đó, đội trưởng đội săn khom người cẩn thận nâng cây ớt chỉ thiên nằm bẹp dưới đất lên, quan sát một chút rồi lầm bầm: "Cây này trừ bỏ khỏe mạnh hơn mấy cây khác thì tựa hồ không có gì khác biệt."

Đội trưởng thủ vệ cũng tò mò nhìn lướt qua, thế nhưng không dám đưa tay sờ, chỉ nhỏ giọng nói: "Sao không nhúc nhích chút nào vậy, có khi nào chết rồi không?"

Mặc dù nói vậy nhưng không dám nói lớn, giống như sợ mình sẽ đánh thức cây ớt này vậy.

Đối mặt với vấn đề của đội trưởng thủ vệ, đội trưởng đội săn cũng không biết làm sao lắc đầu, nâng cây ớt tiến về phía ruộng rau.

Trưởng thôn giống như nhớ ra gì đó, liền gọi đội trưởng đội săn lại nhắc nhở: "Đúng rồi, mấy cây ớt kia đều trồng vào ruộng nhà A Ngưu đi."

Lời này làm rất nhiều người chú ý, mờ mịt nhìn lướt về phía A Ngưu nhưng không nói gì.

So với trước kia, A Ngưu thoạt nhìn lại càng trầm mặc hơn, nếp nhăn giữa chân mày cũng sâu hơn không ít.

Nguy cơ trùng biến dị được giải trừ, những đứa bé trong hầm trú ẩn cũng được thả ra, gương mặt non nớt mờ mịt hoảng sợ nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng cha mẹ rồi nhào tới ôm chặt lấy họ không chịu buông tay, giống như muốn tìm kiếm cảm giác an toàn.

Có những đứa bé tìm kiếm xung quanh nhưng không tìm được cha mẹ, nháy mắt liền hiểu được, cả người bắt đầu run rẩy khóc không thành tiếng, vì sợ hãi mà theo bản năng co rút người, nước mắt lộp bộp rơi xuống.

Trưởng thôn thấy vậy thì thở dài, phân phó viện trưởng viện thu lưu trấn an những đứa bé mất đi cha mẹ, sau đó dẫn chúng về viện, bắt đầu cuộc sống mới.

Tiểu Tây là người đi ra sau cùng, vì không có dị năng nên sắc mặt so với những đứa bé khác càng tái nhợt hơn, bé vừa khẩn trương lại sợ hãi ngẩng đầu, giống như sợ mình phải tiếp nhận một sự thật đáng sợ.

"Tiểu Tây..." Vợ A Ngưu từ sớm đã thấy bóng con trai, bà vội vàng chạy tới ôm đứa nhỏ vào lòng không chịu buông tay.

Cảm thụ được vòng tay ấm áp của mẹ, tất cả sợ hãi liền tan biến.

Bé cố nhịn không chảy nước mắt, khóe miệng nhếch lên.

Thật tốt, mẹ và cha đều không sao.

Thật tốt... con yêu hai người, thực mừng khi con vẫn còn sống.

...

Bận rộn cả buổi chiều, mọi người rốt cuộc cũng thu dọn xong, mà ruộng rau nhà A Ngưu thì được khai mở rộng hơn để nhóm thực vật có không gian rộng rãi, thậm chí còn không quên tưới nước bón phân.

"Mọi người trở về nhà nghỉ ngơi đi, cần ăn cơm thì ăn cơm, cần dưỡng thương thì dưỡng thương, cần điều dưỡng thì đừng ra ngoài làm việc, phải nghỉ ngơi thật tốt, tinh hạch thu hoạch được so với trước kia nhiều hơn, mọi người không cần mạo hiểm ra ngoài giết trùng biến dị nữa." Trưởng thôn giơ tay dùng loa khuếch đại âm thanh.

Mọi người vẫn không chịu tản đi, năm mồm bảy miệng nói.

"Tinh hạch lần này sẽ không bị trộm nữa chứ?"

"Nhất định phải phái người của đội thủ vệ tới canh chừng, một phút một giây cũng không được buông lỏng."

"Còn phải giám thị một nhà A Ngưu nữa, bọn họ nhất định có vấn đề, chẳng những trộm tinh hạch mà đám ớt biết nhúc nhích kia cũng có quan hệ với nhà bọn họ."

Những lời này làm sắc mặt trưởng thôn trầm xuống: "Chuyện tinh hạch không ai được phép nhắc lại nữa, còn chuyện liên quan tới đám ớt kia cũng không cho phép nói linh tinh, nó là ân nhân của thôn chúng ta."

Ân nhân?

Nhóm thôn dân trố mắt nhìn nhau, rốt cuộc cũng không nói gì.

Bởi vì bọn họ đều biết, nếu không có đám ớt hỗ trợ thì tất cả mọi người trong thôn đã sớm bị trùng triều diệt sạch không còn một mống.

Bọn họ không phải loại lấy oán trả ân, vong ân phụ nghĩa, thế nhưng một nhà A Ngưu...

Nghĩ tới đây, mỗi người có một sắc mặt khác nhau, thế nhưng vẫn không nói gì, ngoan ngoãn nghe theo lệnh trưởng thôn, ai về nhà nấy.

Duy chỉ có một nhà A Ngưu vẫn đứng lại, vẫn rất để tâm tới chuyện bị oan uổng, đến khi tất cả mọi người đều đã rời đi, vợ chồng A Ngưu mới đi tới trước mặt trưởng thôn: "Trưởng thôn, ngài thực sự tin rằng nhà chúng tôi trộm tinh hạch sao?"

Trưởng thôn nhìn một vòng xung quanh, thấy không có ai nghe lén mới khẽ thở dài: "Người khác không hiểu nhưng tôi làm sao không hiểu nhà anh được chứ?"

Hai mắt A Ngưu đỏ ửng, nắm tay siết chặt.

"Trưởng thôn, vậy vì sao ngài lại không nói với mọi người?" Tiểu Tây nhịn không được chất vấn.

Giờ phút này Tiểu Tây không còn yếu đuối nhút nhát như trước nữa, ngược lại chủ động chất vấn làm trưởng thôn từ nhỏ đã nhìn bé trưởng thành vô cùng vui sướng cùng an tâm.

Sau khi trải qua sinh tử, Tiểu Tây tựa hồ rốt cuộc đã trưởng thành.

Vợ A Ngưu ôm lấy đứa con, không nói gì.

Nhưng hiển nhiên bà cũng rất bất ngờ cùng mừng rỡ khi con trai thay đổi.

Đứa nhỏ vì không có dị năng nên vẫn luôn lầm lì hướng nội, căn bản không chịu hòa nhập với mọi người, hơn nữa còn vì không có dị năng nên bị đám nhỏ bài xích.

Điều này vẫn luôn làm vợ A Ngưu đau lòng.

Trưởng thôn xoa đầu Tiểu Tây, nhìn A Ngưu nói: "Anh là đứa nhỏ tôi nhìn từ nhỏ đến lớn, người khác không tin anh, tôi khẳng định tin anh."

Vừa nói ông vừa lắc đầu cười khổ: "Mặc dù lúc đầu quả thực có hoài nghi anh trộm tinh hạch, thế nhưng anh động một cái là tôi biết anh định làm gì rồi, anh không phải người có thể nói dối, nhìn một cái là tôi biết."

A Ngưu ngẩn người, nhịn không được nghẹn ngào: "Trưởng thôn..."

Thấy vậy, trưởng thôn ngược lại áy náy nói: "Tôi biết không phải anh trộm nhưng không thể nói ra được."

"Vì cái gì..." A Ngưu nhịn không được hỏi.

Đúng vậy, vì cái gì?

"Bởi vì... điều này chứng minh trộm tinh hạch không phải người trong thôn mà là một sinh vật nào đó không rõ, vì thế tôi không thể nói ra, bằng không trong thôn nhất định sẽ phát sinh khủng hoảng." Trưởng thôn trào nước mắt: "Tôi biết không thể oan uổng mọi người như vậy, nhưng nếu không làm vậy..."

A Ngưu nhắm mắt lại: "Tôi biết, vì an ninh của thôn, không thể không làm vậy."

Trưởng thôn thở dài: "Tôi biết anh chịu ủy khuất lớn thế nào, thế nhưng người tôi có thể tin tưởng chỉ có anh mà thôi."

"Trưởng thôn... cây ớt kia hình như vừa động!" Từ xa xa đột nhiên truyền tới âm thanh của một dị năng giả.

Trưởng thôn biến sắc vội vàng chạy tới, một nhà A Ngưu thấy vậy liền đuổi sát theo phía sau.

Mọi người trong thôn nghe động tĩnh cũng chạy tới, lom lom nhìn... cây ớt được trồng trong ruộng.

Đội trưởng thủ vệ giơ kiếm laser, chuẩn bị sẵn tư thế có thể công kích bất cứ lúc nào, chỉ cần gốc thực vật này có ý đồ công kích sẽ lập tức giết chết nó!

Rốt cuộc trong ánh mắt chú mục của mọi người, cây ớt khẽ run rẩy một chiếc lá.

Các thôn dân kêu lên.

Mau nhìn, cây ớt thực có thể động!

Mau nhìn! Lá cây của nó run rẩy kìa!

Thực sự quá thần kỳ.

.*.

Ớt phi [15] Cây Ớt Biết Viết Chữ

******

Lúc mọi người không ngừng kêu la khi thấy lá ớt run rẩy, cây ớt chỉ thiên nào đó dần dần tỉnh táo lại, chậm rãi giương mắt liền bị nhóm quần chúng vây xem ở trước mắt dọa hoảng.

Quan trọng hơn còn có không ít chiến sĩ giơ kiếm laser trong tay nghiêm túc làm xong chuẩn bị có thể công kích bất cứ lúc nào.

Này...

Này là tình huống gì đây?

Chu Bách Triết giống như gặp đại địch, vội vàng kêu gọi nhóm tiểu đệ của mình tới hộ giá!

Sau đó, tất cả các cây ớt trong mảnh ruộng đồng loạt tự đào mình ra khỏi hố rồi chắn trước mặt Chu Bách Triết, đồng loạt nâng chân mình chỉa về phía thôn dân.

Ý là đừng thấy Ớt đại vương nhà ta mặc dù chỉ là một cây ớt nhưng không dễ khi dễ đâu nha, ai dám khi dễ đại vương, có tin chúng ta chỉ cần một giây đã chọt chết các mi không?

Mọi người không dám thở mạnh, hoàn toàn không dám xem thường đám ớt tiểu đệ chẳng có bao nhiêu sức chiến đấu, bởi vì ớt lão đại của chúng mới chân chính là sự tồn tại đáng sợ.

Nghĩ tới hôm nay cây ớt này có thể dễ dàng giết chết trùng biến dị cấp ba... a không đúng, là cay chết, mọi người lập tức sợ hãi.

Nhất thời bầu không khí có chút căng thẳng.

Thấy phản ứng của đám ớt, ánh mắt trưởng thôn chợt lóe, trong lòng cũng có quyết định, ông đứng ra, đặc biệt thân thiện mỉm cười: "Cái này... chúng tôi không có ác ý, chính là, cái đó... không biết ngài có hiểu được lời tôi nói hay không?"

Nói xong, trưởng thôn quay đầu lại mắng: "Giơ vũ khí cái gì, còn không mau buông xuống! Bọn họ đã cứu toàn thôn làng này, phải cám ơn chứ."

Giờ phút này trưởng thôn thoạt nhìn rất tỉnh táo, thế nhưng không ai biết sau lưng ông sớm đã ướt một mảng lớn.

Đội trưởng đội săn thực ủy khuất, ban đầu lúc tụi tôi cầm vũ khí không ngài cũng đáp ứng sao, sao giờ lại lật mặt nhanh như vậy.

Đúng là giống như vợ nhà lão Trương Tam, nói lật mặt là lật mặt ngay, trong vòng ba giây có thể biến từ cười ha hả thành gào khóc thảm thiết, thực chịu không nổi mà.

Thế nhưng là người thông minh, ông hiển nhiên biết được nguyên nhân trưởng thôn biến hóa như vậy, vội vàng buông vũ khí, thái độ cũng từ cảnh giác biến thành lấy lòng.

Có người đầu tiên buông vũ khí, tiếp theo liền có người thứ hai thứ ba.

Trưởng thôn dè đặt xoa xoa tay, lấy lòng nói: "Ngài xem, đều là hiểu lầm cả thôi, chúng tôi không hề muốn tổn thương ngài."

Chu Bách Triết kinh ngạc, thế nhưng rất nhanh liền hiểu được nguyên nhân trưởng thôn phản ứng như vậy.

Nói trắng ra là Chu Bách Triết có sức chiến đấu lớn nên trưởng thôn có tâm tư, nghĩ nếu có cậu trợ giúp thì thôn làng có thể bình an vượt qua lần trùng triều tiếp theo.

Thế nhưng trưởng thôn lại không nắm chắc đám ớt rốt cuộc có bản tính thế nào, vì thế mới chuẩn bị trước, lệnh cho mọi người đề phòng.

Thế nhưng khi trưởng thôn thấy cả quá trình đám ớt chỉ phòng bị chứ không công kích thì liền ý thức được chúng căn bản không xấu, có thể thử lôi kéo nên mới có biểu hiện lấy lòng như vậy.

Chu Bách Triết không so đo tính toán của trưởng thôn, dù sao thì trưởng thôn làm vậy cũng khá dễ hiểu.

Ngay sau đó, Chu Bách Triết lệnh cho tất cả tiểu đệ thả chân xuống, ngoan ngoãn đứng đó.

Biểu hiện hữu hảo của Chu Bách Triết lại làm thôn dân kinh ngạc trố mắt nhìn nhau, trong đầu hiện ra ý niệm làm người ta cảm thấy không rét mà run.

Cây ớt có sức chiến đấu cường đại lại biết cử động một cách không thể lý giải thế mà lại... còn hiểu được lời nói của bọn họ.

Một cây ớt... lại có thể hiểu được lời nói của nhân loại.

Tất cả mọi người xôn xao, trong lòng ngược lại có chút sợ hãi, bởi vì cây ớt là một sinh vật quái lạ mà bọn họ không hề hay biết chút gì nên lại càng sợ hãi hơn cả đám trùng biến dị.

Chu Bách Triết thực buồn bực, nhìn nhóm thôn dân đang run lẩy bẩy như mấy con cừu con, cậu bất đắc dĩ run run lá cây.

Nhóm thôn dân run bắn, sắp khóc tới nơi.

Cây ớt này quá dọa người!

Trưởng thôn cũng hoảng không kém, thế nhưng nghĩ tới cây ớt này có sức chiến đấu mạnh như vậy liền cố kiềm chế sợ hãi, một lần nữa xác nhận: "Ngài... nếu ngài có thể nghe hiểu lời tôi nói thì có thể... có thể run lá cây một chút được không?"

Chu Bách Triết đen mặt, giống như kẻ ngốc run run lá cây.

Thôn dân sợ tới nhũn chân, trái tim suýt chút nữa cũng rớt xuống.

Cái cây, cái cây ớt này thật sự hiểu được tiếng người.

Thấy biểu hiện của nhóm thôn dân, Chu Bách Triết thực sự đơ mặt ớt, ngay cả một câu cũng không muốn nói.

Cây ớt thực sự trông đáng sợ như vậy sao?

Trưởng thôn cố kiên trì mỉm cười như sắp khóc tới nơi với Chu Bách Triết: "Ngài ở đây thế nào?"

Chu Bách Triết liếc mắt nhìn trưởng thôn, cong cong lá cây, biểu thị tạm được.

Trưởng thôn thở phào một hơi mới nói: "Ngài đã cứu thôn chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ báo đáp, nhưng, chúng tôi có một yêu cầu hơi quá đáng."

Vừa nói, trưởng thôn vừa quỳ xuống, khẩn cầu nói: "Mấy ngày gần đây trong thôn thường xuyên phải đối mặt với nguy cơ trùng triều, sức ngài mạnh như vậy, ngài có thể... giúp chúng tôi một tay không?"

Chu Bách Triết bối rối, thật lâu sau mới lấy lại tinh thần, vội vàng quơ quơ tay để trưởng thôn đứng dậy.

Trưởng thôn hiểu lầm là Chu Bách Triết cự tuyệt, nhất thời lộ ra biểu cảm sầu thảm, giống như cạn kiệt sinh khí ngã bệch xuống đất: "Làm thế nào đây, như vậy thôn thực sự sẽ..."

Tất cả thôn dân đều lộ ra biểu cảm buồn bã, thậm chí là tuyệt vọng, không ít người bật khóc quỳ xuống nói với Chu Bách Triết: "Cầu xin ngài, xin ngài hãy cứu thôn chúng tôi."

Một người phụ nữ ôm đứa nhỏ còn quấn tã khóc lóc: "Tôi chết cũng không sao, thế nhưng con tôi còn nhỏ như vậy, nó chưa từng được ngắm nhìn thế giới này..."

Nói tới đây, người nọ đã khóc không thành tiếng nức nở: "Chỉ cần ngài nguyện ý cứu đứa nhỏ, cho dù bảo tôi chết ngay lập tức tôi cũng nguyện ý."

Chu Bách Triết nhịn không được đau đầu, cậu sợ nhất là tiếng khóc của phụ nữ, vì thế vội vàng quơ quơ lá cây biểu đạt mình đau đầu.

Đúng nhưng dự đoán, người nọ không kêu khóc nữa nhưng vẫn không ngừng rơi nước mắt.

Loại rơi lệ âm thầm này ngược lại còn làm người ta để tâm hơn vừa khóc vừa gào.

Chu Bách Triết định nói gì đó nhưng tóc gáy đột nhiên dựng đứng, nghiêng đầu nhìn xa xa, tất cả lá cây trên thân đều dựng đứng, vô cùng bất an.

Ngay lúc nhóm thôn dân mờ mịt không hiểu gì thì từ xa xa đột nhiên truyền tới một tiếng gầm vô cùng khủng khiếp rung chuyển đất trời làm tất cả mọi người đều kinh hoảng.

"Trời ạ..." Sắc mặt đội trưởng đội săn ảm đạm, hoảng sợ nói: "Kia, kia là tiếng kêu của trùng biến dị cấp bốn, không thể nào nhầm được."

Cấp bốn...

Mọi người tuyệt vọng, cấp ba bọn họ đã đánh không lại, giờ lại tới cấp bốn, chẳng lẽ ông trời muốn thôn diệt vong thật sao?

Trưởng thôn cũng không để ý gì nữa, vội vàng bò tới dập đầu tới Chu Bách Triết: "Van cầu ngài, xin ngài cứu chúng tôi, chỉ cần ngài cứu chúng tôi, chúng tôi nguyện bỏ ra bất cứ cái giá nào."

Chu Bách Triết lấy lại tinh thần, trong lòng vẫn còn lưu lại cảm giác rợn tóc gáy vừa nãy, hiện giờ cậu chỉ mới cấp ba mà thôi, làm sao có khả năng chiến thắng trùng biến dị cấp bốn, cho dù muốn giúp cũng không đủ sức.

Trừ phi...

Có thể cùng thôn dân tiến hành hợp tác, cậu chỉ huy tiểu đệ đánh lén để chiến sĩ giết chết trùng biến dị, cố gắng thu gom thật nhiều tinh hạch để thăng lên cấp bốn trước khi con trùng biến dị cấp bốn kia tới.

Chẳng qua không biết nhóm thôn dân có nguyện ý tiến hành trao đổi hay không.

Chu Bách Triết quơ quơ lá cây lệnh cho nhóm tiểu đệ bào mình ra khỏi hố đất, toàn bộ quá trình, tất cả thôn dân đều im lặng, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Lúc này, dưới sự chú ý của trăm cặp mắt, Chu Bách Triết dùng rễ của mình xiêu xiêu vẹo vẹo viết trên mặt đất: Tôi có thể giúp mọi người, thế nhưng tôi không đánh lại con trùng cấp bốn kia, trừ phi có tinh hạch để tôi thăng lên cấp bốn.

Dòng chữ này không thể thể dùng xấu xí để hình dung, căn bản là vặn vẹo quái dị đến mức sắp không nhận ra hình dạng, da mặt Chu Bách Triết rất dày mà còn nhịn không được đỏ mặt, hận không thể chui vào đất.

Ho khan một tiếng, rễ ớt không đủ lực.

Mọi người nhịn không được kinh ngạc, hóa ra cây ớt này chẳng những nghe hiểu tiếng người mà còn biết viết chữ?

Thế giới này đã đáng sợ đến vậy rồi sao?

Một cây ớt mà thế mà lại lại biết viết chữ?

Phải biết ở trong thôn những đứa bé dưới năm tuổi còn không biết viết chữ, một cây ớt còn trâu bò hơn cả người?

Chẳng những có thể giết chết trùng biến dị cấp ba mà còn biết giết chữ, có thể nói là giỏi văn lẫn võ, trâu bò đến mức không còn gì để nói.

Chính là...

Chữ viết này thực xấu xí.

Đó giờ chưa từng thấy chữ nào xấu đến vậy!

...

Trưởng thôn nhìn chằm chằm dòng chữ hồi lâu, lâu đến mức Chu Bách Triết cho rằng đối phương sắp hóa đá tới nơi thì trưởng thôn mới nâng cái cổ vì cúi đầu quá lâu mà có chút cứng ngắc nói: "Chúng tôi sẽ giao hết tinh hạch trong thôn cho ngài, chỉ cần ngài giúp chúng tôi giết con trùng biến dị cấp bốn kia là được."

Chu Bách Triết còn chưa lên tiếng đã có người khó chịu: "Đưa hết cho nó thì chúng ta phải làm sao đây, tôi còn định bán tinh hách mua chút thức ăn ngon cho đứa nhỏ."

Người khác vội vàng kéo người nọ lại: "Ông điên rồi à? Nếu không cho nó thì ai giúp chúng ta đánh trùng biến dị cấp bốn, mạng mất rồi còn lo lắng gì tới tinh hạch nữa."

Người nọ lại càng khó chịu hơn, chút sợ hãi đối với Chu Bách Triết đã hoàn toàn bị tinh hạch cám dỗ phủ mờ, căm phẫn nói: "Vậy cũng không thể cho hết, chí ít cũng phải chừa lại một chút cho chúng ta chứ?"

"Im miệng hết cho tôi, rau cải lương thực trồng trong thôn không đủ cho các người ăn à? Muốn ăn mặn thì giết gà giết bịt trong nhà mình ăn đi, giờ quan trọng nhất là bảo vệ tính mạng, anh nhớ thương tinh hạch để làm gì hả?" Trưởng thôn nhịn không được đứng ra la rầy người nọ.

Người nọ lúng túng không dám lên tiếng nữa, nhưng vẫn không quá cam lòng, nhưng có lẽ vì e ngại sức mạnh của Chu Bách Triết nên cuối cùng vẫn lùi về sau, không lên tiếng nữa.

Chu Bách Triết nhịn không được than thở, một lần nữa viết chữ giải thích: Tôi muốn thăng lên cấp bốn phải dùng một lượng lớn tinh hạch.

Cậu sợ thôn dân sẽ giấu tinh hạch đi, thế nhưng thật sự là con trùng biến dị cấp bốn kia quá mạnh, nếu muốn bảo vệ thôn dân, cậu cần có một lượng lớn tinh hạch để thăng cấp.

Trưởng thôn cũng là người có dị năng, dĩ nhiên biết thăng cấp cần dùng rất nhiều tinh hạch: "Ngài đừng để ý, người kia không biết phân nặng nhẹ."

Sau đó ông nói tiếp: "Ngài nghỉ ngơi đi, chốc nữa tôi sẽ đưa tất cả tinh hạch tới, ngoài ra nếu ngài có yêu cầu gì thì xin cứ nói với người trong thôn, chúng tôi nhất định sẽ tận lực thỏa mãn ngài."

Chu Bách Triết vẫy vẫy lá cây biểu thị mình đã biết, nghĩ nghĩ một chút lại viết thêm một dòng: Cám ơn.

Trưởng thôn vừa mừng vừa lo, một cây ớt mạnh mẽ tới mức chỉ cần dùng hai quả ớt đã có thể dễ dàng tiêu diệt một con trùng biến dị cấp ba thế mà lại lại nói cám ơn ông! !

Nói cám ơn ông!

Trưởng thôn vô cùng kích động, ông nhìn chằm chằm hai chữ này thật lâu, cuối cùng vẫn nhịn không được lôi di động ra răng rắc một cái chụp lại, khoảnh khắc đáng kỷ niệm thế này nhất định phải chụp lại.

Toàn thể thôn dân nhìn chằm chằm trưởng thôn, biểu cảm cứng ngắc.

Thật sự là khó tưởng tưởng trưởng thôn lại làm ra hành động chỉ xuất hiện ở đám fan cuồng mà thôi.

Trưởng thôn mặt dày làm như chưa phát sinh gì cả, đứng dậy, phân phó mọi người tản ra không được tụ tập ở đây, tránh ảnh hưởng tới ngài ớt nghỉ ngơi.

Mặc dù rất hiếu kỳ về cây ớt này nhưng mọi người cũng không dám lắc lư trước mặt Chu Bách Triết, dù sao thì kết cục của con trùng biến dị cấp ba kia vẫn còn rất mới mẻ trong ký ức của mọi người.

Ngay lúc này từ xa xa truyền tới âm thanh của đội trưởng đội săn.

"Cái kia, trưởng thôn, chốc nữa nhớ share qua cho tôi với nha."

"Không thành vấn đề."

Chu Bách Triết đơ mặt ớt, lặng im nhìn trời.

.*. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro