CHIẾC NHẪN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đèn bỗng được bật lên, ánh sáng đột ngột làm Gulf nheo mắt, sau khi chớp mắt vài cái mới thích nghi được.

"Happy birthday to you, happy birthday to you...."

P'Mew bê một ổ bánh đến trước mặt cậu, còn những người còn lại trong phòng thì hát mừng. Gulf thấy chú Chat, P'Mild, P'Rey, mọi người tạo bất ngờ cho cậu. Bài hát kết thúc, Mew cũng đã đứng trước mặt Gulf rồi, anh mỉm cười nhìn cậu.

"Ước đi rồi thổi nến."

Gulf nhắm mắt thầm nghĩ trong đầu rồi mới thổi tắt nến, cậu rất muốn khóc ngay lúc này, nhưng không được, phải kiềm chế. Hôm nay là ngày vui mà.

"Chúc mừng sinh nhật em, Gulf."

Sau lời chúc của anh là đến mọi người, chú Chat vẫn là người tặng Gulf món quà to nhất. Lớn ngần này tuổi rồi mà vẫn được quà cơ đấy.

"Chúc mừng con, quà của chú không đụng hàng đâu nhé."

"Con cảm ơn chú."

"Mọi người tạo bất ngờ cho em đấy." P'Mild nói trong khi đưa quà cho cậu.

"Em thậm chí còn không nhớ."

"Còn bọn anh thì luôn nhớ mà, chúc mừng sinh nhật em." P'Rey đưa quà cho cậu. Mew không tặng quà cho cậu ở đây, Gulf nhớ anh sẽ luôn tặng quà riêng cho cậu.

Bao lâu rồi Gulf mới được sống trong bầu không khí ấm áp này, cảm giác như rất lâu rồi. Nhưng cũng có khi vừa mới đây thôi. Bốn năm qua Gulf chưa từng tổ chức sinh nhật, không ai biết Gulf chính xác sinh ngày nào, kể cả bố. Gulf cũng không muốn có sinh nhật làm gì khi mà mình không nhớ gì hết.

Chớp mắt thôi, như mới hôm qua Gulf vẫn còn là thằng nhóc 18 tuổi vô tư, được bảo bọc kĩ lưỡng, qua một đêm cậu như thành người khác. Phải thích nghi lại từ đầu, những mối quan hệ gia đình ràng buộc không chút cảm xúc và những trách nhiệm cậu cần gánh vác. Cũng may khi Mew đã kéo cậu khỏi chuỗi ngày trỗng rỗng đó. Anh cẩn thận lắp lại từng mảnh kí ức của cậu đến khi nó hoàn chỉnh, Gulf mới sống lại thật sự. Nếu được chọn, cậu sẽ không bao giờ chọn căn nhà xa hoa đó. Bố chị thích ép buộc cậu, mẹ kế thì luôn âm mưu gì đó, còn chị kế thì cố kiểm soát cậu. Gulf hệt như con rối được trưng bày trong tủ kính.

"Gulf, nghĩ gì vậy?"

"Nghĩ là sao anh còn chưa tặng quà cho em." Gulf gối đầu lên đùi anh, ngước mắt nhìn. Dù ở góc nào thì P'Mew cũng vô cùng đẹp trai.

"Anh không có mua."

"Aow, buồn ghê." Miệng nói buồn là vậy chứ Gulf đang cười tươi lắm, cậu đã thấy anh chuẩn bị cái hộp nhung be bé rồi, còn muốn giấu gì nữa.

"Nhìn em như biết rồi vậy."

"Em đã thấy mà, anh cất trong túi áo."

"Vậy thì em tự đi lấy đi."

Gulf liền đứng lên chạy vào phòng ngủ lấy, ngay khi mở cái hộp, suýt chút là cậu làm rơi nó rồi.

"Chết tiệt..."

"Sao thế Gulf." Mew nghe tiếng cậu hét thì đi vào, không lẽ cậu không thích món quà anh tặng.

"P'Mew, cái này...anh đùa với em đó hả? Nó là nhẫn mà."

"Em không thích hả?"

"Không...ý em là nó là nhẫn đó, anh tặng nhẫn cho em?" Gulf nói lắp bắp, tặng nhẫn có ý nghĩa khác hoàn toàn cơ mà.

"Nó không phải nhẫn cưới đâu mà, nhẫn cưới anh sẽ tặng em sau. Chỉ là anh muốn cho mọi người biết em đã có người yêu rồi. Đeo vòng hay đeo dây chuyền thì cũng không dễ thấy bằng nhẫn." Mew cầm cái hộp rồi lấy nhẫn ra, anh đeo vào ngón áp út cho Gulf rồi nói tiếp.

"Bây giờ nó chưa phải là nhẫn cưới, nhưng ý nghĩa không khác mấy nhé. Nhận nó trước xem như anh đặt cọc em rồi." Mew lấy nốt chiếc nhẫn của mình, nó vẫn khắc hình mặt trời như cái vòng tay, còn của Gulf là hình hướng dương. Ý nghĩa như cũ, hai người là của nhau.

"Cái đồ khốn này, em đã cố không phải khóc rồi. Anh làm em khóc." Nước mắt tràn trên mi, không thể kiềm chế được. Anh nói sau này sẽ tặng sau, nghĩa là cậu có trong dự định tương lai của anh.

"Anh biết không, dù khi tỉnh lại em không thể nhớ được gì, nhưng em vẫn nhớ rõ lời chúc của anh. Trong mơ em luôn nghe thấy, anh nói, hi vọng mỗi ngày em đều có thể vui vẻ mỉm cười. Anh không biết lời nói đó là động lực cho em như thế nào đâu."

Gulf nghẹn ngào nói, cậu không biết giọng nói đó là ai, nhưng có người luôn mong cậu vui vẻ thì việc gì Gulf phải buồn. Gulf lúc đó không nhớ ra anh, nhưng luôn vì câu nói đó mà cố gắng.

"Anh luôn muốn cùng em trưởng thành. Sau này mong em sẽ trở thành người mà em muốn." Cứ làm những gì em thích, anh sẽ luôn ở cạnh Gulf.

"Em không lớn nữa được không, em rất mệt. Em không muốn đi làm ở công ty, không thích thừa kế, em chỉ muốn là một người bình thường, sống một cuộc sống thoải mái và yêu anh thôi." Vấn đề còn sót lại duy nhất cản trở hai người là gia đình cậu. Bây giờ họ chưa biết nên tạm thời sóng yên biển lặng, nhưng một khi chuyện này bại lộ, bão sẽ ập tới.

"Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, em không thể lựa chọn gia đình nhưng em có thể chọn cách sống cho riêng mình. Dù thế nào anh cũng sẽ bên cạnh em mà."

"Trong đầu em bây giờ chỉ toàn là anh thôi. Em không nghĩ được gì hết."

Mew xoa xoa mái tóc mềm của Gulf, cứ nghĩ sau khi cậu tìm được bố mình, cuộc sống sẽ vui vẻ hạnh phúc hơn, nhưng không. Nhiều lần anh cố tình đến trường cậu, đứng cách xa một đoạn quan sát Gulf. Anh thấy Gulf năm 6,7 tuổi đang hiện hữu. Gulf lại trở về dáng vẻ sợ sệt mọi thứ, xa lánh mọi người. Gulf thu mình lại sau lớp vỏ bọc cứng rắn. Rất khó để anh đập vỡ cái vỏ đó rồi lôi cậu ra bên ngoài, Mew muốn thấy Gulf vui vẻ chứ không phải ủ rũ như thế.

Mew luôn bảo vệ cậu, cưng chiều và lo lắng cho Gulf, nhưng mới có 4 năm xa anh, Gulf lại trở về tính cách ngày nhỏ của mình. Thay vì hiểu chuyện và ngoan ngoãn, Mew muốn Gulf bướng bỉnh, cứng đầu một chút.

Chỉ khi gặp anh, Gulf mới có thể được là chính mình, cậu không cần đề phòng ai, cũng không cần cư xử đúng mực vì sợ bị dòm ngó. Chỉ có ở bên anh mới đem lại cho cậu cảm giác an toàn tuyệt đối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro