Chương 256: Bắn tỉa cùng tốc độ gió.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong căn phòng nơi Ương Ương ở, Khánh Trần cởi áo khoác và giày rồi bước vào buồng trọng lực, cậu nhặt một lá thư cạnh gối lên. Bởi vì ở gần gối nên Khánh Trần thậm chí có thể ngửi được mùi thơm thoang thoảng trên gối. Không nồng đậm mà giống mùi lựu thơm nhẹ nhàng khoan khoái từ một loại xà phòng nào đó.

Khánh Trần mở thư ra, nhìn thấy trên giấy viết chữ: Có lẽ ngươi cũng biết thuốc biến đổi gen hiếm có cỡ nào, ta có thể cho ngươi thứ ngươi cần.

“Quả nhiên.” Khánh Trần chưa từng nhìn thấy bức thư này trước khi xuyên qua lần trước, bây giờ lại có, nói rõ rằng nó đã được gửi sau cuộc trò chuyện vừa rồi.

Huyễn Vũ đã kịp nhận ra Băng Nhãn chính là ông chủ của Lưu Đức Trụ. Vì vậy, sau khi Băng Nhãn phản công, đối phương lập tức bắt đầu đáp trả "ông chủ của Lưu Đức Trụ".

Cũng chỉ có mấy loại đáp trả, nào là đào chân tường, chôn gián điệp, rồi sau đó thực hiện các cuộc tấn công có tính sát thương.

Hiện tại, thành viên trong tổ chức của Lưu Đức Trụ là ai? Ngoài sáng là Khánh Trần, Lưu Đức Trụ, Nam Canh Thần, Ương Ương và một ông chủ bí ẩn, còn trong bóng tối là Hồ Tiểu Ngưu, Trương Thiên Chân, Giang Tuyết và Lý Đồng Vân.

Vậy Huyễn Vũ có thể đào trộm ai? Nam Canh Thần không có khả năng chiến đấu, xung quanh cậu ta có đại nhân vật từ thế giới Trong như Lý Y Nặc, có vẻ như người thích hợp nhất để đào trộm chính là "Chiến sĩ gen Khánh Trần" không nơi nương tựa.

Khánh Trần đã chứng minh được năng lực chiến đấu của mình trên núi Lão Quân, thậm chí Hà Kim Thu còn đích thân đến Lạc Thành để mời cậu gia nhập Cửu Châu, người giữ Tem thư Ác ma bí ẩn làm sao có thể không động tâm?

Cậu suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng cắt ngón tay, nhỏ máu lên tờ giấy viết thư, sau đó lấy bút viết: “Tôi cũng có thể tự mình nghĩ ra cách lấy được thuốc biến đổi gen.”

Khánh Trần từ từ đốt lá thư. Chẳng bao lâu, một lá thư mới nhanh chóng xuất hiện trên gối của Ương Ương.

Khánh Trần mở lá thư ra, đối phương trả lời: Nếu ngươi đã trả lời bức thư này tức là ngươi đã động tâm, bởi vì ngươi biết hai danh sách 002 và 001 kia tập đoàn không bao giờ đưa nó ra thị trường.

Lúc này Khánh Trần đột nhiên ý thức được, Huyễn Vũ khả năng không biết thân phận hắc quyền thủ của cậu, cũng không biết cậu đã trở thành người thân cận với Lý Trường Thanh. Nếu không, đối phương sẽ không nói những lời như vậy với cậu.

Khánh Trần đã dương danh trong giới hắc quyền, nhưng dù sao đây cũng chỉ là thứ không là gì, thậm chí không được coi là một cuộc thi đấu chính quy, các phương tiện truyền thông Liên bang cũng cấm lan truyền, vì vậy danh tiếng của cậu cũng không không lớn như tưởng tượng.

Khánh Trần trả lời: “Tại sao ngươi lại đưa thuốc biến đổi gen cho ta?”

Huyễn Vũ hồi âm: “Không cần phải gấp gáp, ngươi có thể làm một việc gì đó cho ta trước để "nhập đội".”

Khánh Trần hồi âm: “Cần ta làm cái gì, tôi sẽ không làm bất cứ điều gì vi phạm ranh giới của một con người.”

Huyễn Vũ hồi âm: “Yên tâm, ta sẽ sẽ liên lạc lại với ngươi.”

Khánh Trần không trả lời nữa mà dứt khoát bắt đầu tu hành trong buồng trọng lực.

Đã một tuần kể từ khi Ương Ương rời đi, nhưng lực trường trong buồng trọng lực vẫn không có gì thay đổi đáng kể. Trước đó cô gái ấy nói rằng mình sẽ quay lại trước khi buồng trọng lực biến mất nhưng hiện tại xem ra đối phương sẽ không quay lại trong một thời gian nữa.

Khánh Trần thầm nói: “Đây là vì biết bản thân sẽ lạc đường nên mới lưu lại nhiều thời gian hơn sao?”

.........

Tu hành đến ba giờ sáng, Khánh Trần trở lại trong nhà mình. Cậu cẩn thận kiểm tra lại cung điện ký ức theo thói quen hàng ngày trước khi đi ngủ.

Cái gọi là cung điện ký ức là một phương pháp ghi nhớ dùng để tóm tắt và phân loại ký ức của chính mình để người ta có thể tìm kiếm và sử dụng ký ức.

Mở từng cánh cửa của cung điện ký ức, bên trong là những ký ức đã được cậu sắp xếp rõ ràng. Không phải thứ gì đó thực sự tồn tại. Tuy nhiên, khi Khánh Trần đang kiểm tra cung điện ký ức đã ngạc nhiên phát hiện ra rằng trong cung điện nguy nga mà mình đã xây dựng xong vậy mà mọc thêm một cánh cửa!

“Kì quái.” Ý thức của Khánh Trần bước vào cửa, sau đó mới phát hiện ra mình ở trong thế giới thần bí kia. Thế giới của vật cấm kỵ ACE-011 <Lấy Đức phục người>!

Khánh Trần nhìn cánh đồng bát ngát quen thuộc, ngay cả dấu vết cậu nằm sấp trên mặt đất vẫn còn đó. Khẩu súng bắn tỉa công phá Lấy đức phục người dài 1,4 mét đen như mực cũng đã lặng lẽ nằm trên đất.

“Thì ra Lấy Đức phục người thu nhận trong cơ thể sẽ được cất giữ ở đây.” Khánh Trần trầm ngâm nói: “Mà đây chính là một sân tập bắn tự nhiên!”

Bây giờ cậu là chủ nhân mới của Lấy Đức phục người.

Tâm niệm khẽ động, bầu trời xám xịt bỗng trở nên trong xanh và không còn mây đen che phủ. Một cơn gió ấm áp thổi qua vùng hoang dã tựa như mùa xuân.

Tâm niệm của Khánh Trần lại chuyển động, trong vùng hoang dã vốn trống rỗng xung quanh cậu đột nhiên mọc lên hàng vạn cây cối từ mặt đất, biến thế giới này thành một khu rừng mưa nhiệt đới khổng lồ.

“Đây mới là một sân tập bắn mô phỏng thực sự.” Khánh Trần cảm thán.

Cho đến thời điểm này cậu mới cảm nhận được cực kỳ rõ ràng sự thần kỳ của vật cấm kỵ!

Khánh Trần nghĩ thầm, điều này có nghĩa là sau này cậu sẽ không còn phải đến sân tập bắn tỉa của Lý thị nữa? Cậu có thể luyện tập không giới hạn trong thế giới thần bí này. Hơn nữa, sẽ không có ai biết được con át chủ bài này trong tay cậu!

Khánh Trần suy nghĩ một lúc, cậu cũng không vội thử lại mục tiêu 1.600 mét, thậm chí còn không nổ súng, thay vào đó cậu triệu hồi đồng xu làm mục tiêu xuất hiện cách cậu một mét. Tiền xu xuất hiện rồi biến mất. Khi đồng xu xuất hiện trở lại đã cách Khánh Trần 2 mét, sau đó khoảng cách lại biến thành 3 mét. Cậu cứ tiếp tục đẩy khoảng cách giữa đồng xu và mình cho đến khi chạm tới phạm vi hiệu quả của Lấy Đức phục người là 2.600 mét mới dừng lại.

Sau đó, cậu lại thay đổi bốn địa hình: núi, sa mạc, hoang dã và rừng rậm, đồng thời không ngừng kiểm tra thông tin cho đến khi nhìn vào vị trí của đồng bạc và biết mình cách đồng xu bao nhiêu mét.

Đối với một tay bắn tỉa, việc biết khoảng cách giữa mình và mục tiêu là rất quan trọng, vì viên đạn mất quá nhiều thời gian để bay trong không khí và mục tiêu sẽ di chuyển trong quá trình này, sẽ biến hoá. Vì vậy, một tay bắn tỉa muốn bắn ở khoảng cách cực xa trước tiên phải biết mình cách mục tiêu bao xa và bao lâu thì viên đạn sẽ đến nơi.

Trong trường hợp bình thường, tay bắn tỉa sẽ phân công một người quan sát, trách nhiệm chính của người quan sát là sử dụng các dụng cụ chuyên nghiệp để đo khoảng cách, tốc độ gió, độ ẩm không khí và cung cấp các tham số khác nhau cho tay bắn tỉa. Nhưng mà Khánh Trần là một con sói đơn độc, cậu luôn tin chắc rằng trên chiến trường, những siêu phàm giả chỉ có thể đạt được hiệu quả cao nhất nếu hành động một mình.

Khoảnh khắc tiếp theo, Khánh Trần nhẹ nhàng nằm sấp trên mặt đất, tâm niệm khẽ động, cậu làm cho đồng xu xuất hiện ở khoảng cách 400 mét, sau đó bóp cò khẩu súng ngắm màu đen.

Ầm vang một tiếng, đồng xu bị đánh bay. Giây tiếp theo, đồng xu lại xuất hiện ở vị trí 400 mét, không khác gì trước đó. Nhưng là, cơn gió trong thế giới bí ẩn này đang dần mạnh lên. Lúc đầu là một cơn gió nhẹ, cỏ chỉ đung đưa nhẹ. Về sau thì là cuồng phong, gió mạnh đến mức tưởng chừng như ngay cả những cây đại thụ cũng sẽ bị thổi đổ.

Khánh Trần như một cỗ máy bắn hết phát này đến phát khác, tất cả dữ liệu đều được tổng hợp quy nạp hết trong đầu cậu. Cậu phát hiện ra rằng khi tốc độ gió vượt quá cấp 7 thì dù tầm bắn chỉ 400 mét, quỹ đạo đạn đạo cũng sẽ hơi lệch một chút. Khi đạt đến cấp 8, Khánh Trần thậm chí còn phải dùng tay trái để tìm một vật cố định để giữ cho cơ thể không bị rung chuyển và đầu ngắm không chếch đi.

Trong cơn gió mạnh cấp 8 này, Khánh Trần đã bóp cò hết lần này đến lần khác. Một đoạn thời khắc, sau khi bóp cò hơn trăm lần, Khánh Trần đột nhiên cảm thấy trong lòng xuất hiện một cảm giác gì đó. Cậu bắt đầu điều chỉnh hô hấp trong thế giới huyền bí và bóp cò lần nữa!

Viên đạn bay trong không trung và rơi thẳng xuống đồng xu cách đó 400 mét!

“Cuối cùng mình cũng đã làm chủ được tất cả tốc độ gió ở khoảng cách này.”Khánh Trần thở phào nhẹ nhõm, cậu không thử thêm bất kỳ tốc độ gió nào trên cấp 8 vì không cần thiết. Khi tốc độ gió đạt cấp 9, ngay cả những ngôi nhà gỗ trên mặt đất cũng sẽ bị phá hủy. Khi tốc độ gió đạt cấp 10, ngay cả cây đại thụ cũng sẽ bị bật gốc. Tốc độ gió cao hơn về cơ bản là không gặp được trên đất liền. Khánh Trần không cần phải tự mình đảm nhận loại hoàn cảnh khắc nghiệt đó, nếu tốc độ gió như vậy thì không cần phải cân nhắc có nên bắn tỉa hay không vì không bị thổi bay đã là may mắn rồi.

Sau khi thuần thục mục tiêu 400 mét, Khánh Trần bắt đầu thử mục tiêu 450 mét, sau đó di chuyển khoảng cách của đồng xu về phía sau từng chút một, mà tốc độ gió thì theo chu kỳ từ cấp 1 đến cấp 8.

Theo ước tính sơ bộ của Khánh Trần, nếu chỉ để làm quen với đường đạn ở khoảng cách 1-2.600 mét và tất cả tốc độ gió từ cấp 1 đến cấp 8 thì có lẽ sẽ phải mất bảy ngày. Đây là những số liệu phải mất thời gian để tích lũy.

Chỉ là, Khánh Trần không hề cảm thấy nhàm chán mà luôn rất hứng thú từ đầu đến cuối. Cậu thích cảm giác đắm chìm hoàn toàn này, thế giới phức tạp đã trở thành sân tập duy nhất, cậu chỉ cần không ngừng nổ súng, bù đắp khuyết điểm của mình.

“Trần ca, Trần ca, đến giờ đi học rồi.” Giọng nói của Nam Canh Thần vang lên trong thế giới thần bí.

Khánh Trần mở mắt ra, nhẹ nhàng xoa xoa vai mình để đảm bảo việc huấn luyện trong thế giới huyền bí sẽ không ảnh hưởng đến cơ thể thật của mình mới rốt cục yên lòng.

Lúc nhìn qua thời gian, đếm ngược là 160:30:00.

“Nhất, cậu có ở đó không?” Khánh Trần trong phòng ngủ hỏi, kết quả Nhất không trả lời.

Khánh Trần có hơi thất vọng, cậu còn muốn hỏi người bạn này xem dưới nhà tù khác còn có cất giấu vật cấm kỵ nào khác không......

Mặc dù Nhất nói không có nhưng cậu cũng không quá tin tưởng......

Bây giờ xem ra Nhất đã chuồn đi chơi. Chỉ hy vọng cô ấy không náo ra rắc rối gì.

......

Tiểu khu Hưng Long, Lạc Thành. Nhà của Lưu Đức Trụ.

Lưu Hữu Tài dậy sớm và chuẩn bị bữa sáng thịnh soạn cho con trai cứ như như sợ rằng Lưu Đức Trụ sẽ ăn không no.

“Con trai đã chịu khổ rồi.” Lưu Hữu Tài đau khổ nói: “Vừa sang thế giới khác đã ngồi tù. Đồ ăn trong ngục chắc chắn rất tệ.”

Lưu Đức Trụ suy nghĩ một chút rồi nói: “Cha, con đã chuyển nhà tù rồi, hiện tại con đang ở ngục giam số 10.”

Lưu Hữu Tài sầu mi khổ ải, ông không biết ngục giam số 10 và ngục giam số 18 khác nhau ở chỗ nào.

Lưu Đức Trụ giải thích: “Ngục giam số 10 là nơi chính phủ Liên bang đặc biệt giam giữ những đại nhân vật nên đồ ăn rất tốt. Về sau cha mẹ không cần phải đợi con trở về nửa đêm rồi làm đồ ăn khuya cho con nữa đâu.”

Cậu ta không nói là mình đã ra tù. Khánh Trần đặc biệt yêu cầu cậu ta không được truyền ra ngoài.

Đúng lúc này, tiếng động cơ ô tô thể thao gầm rú đột nhiên truyền đến từ tầng dưới, hơn nữa không chỉ mỗi một chiếc. Lưu Đức Trụ cau mày, làm sao mới sáng sớm mà nhiều siêu xe ồn ào trong khu dân cư vậy?

Nhưng giây tiếp theo, cậu ta há to miệng nhận ra điều gì đó.

Vài phút sau, có tiếng gõ cửa nhà Lưu Đức Trụ, ngoài cửa có một nhóm người đang trò chuyện líu ríu rôm rả, có vẻ rất hưng phấn. Lưu Đức Trụ đặt bánh bao thịt trong tay xuống, ngập ngừng bước tới mở cửa.

Ngoài cửa, một đám hoàn khố tử đệ học lớp 11-3, trường Ngoại Ngữ Lạc Thành nhìn thấy Lưu Đức Trụ thì vui vẻ nói: “Lưu ca, có một tin vui muốn báo cho đại ca.”

Lưu Đức Trụ trầm mặc một lát: “Tin vui gì.”

Tên thiếu gia ăn chơi kia mỉm cười chỉ vào phía sau mình: “Sau khi mười bảy người chúng em hỏi ý kiến các luật sư tại thế giới Trong đã áp dụng phương thức phạm tội một cách tinh chuẩn, đồng thời dùng vàng thỏi mang từ thế giới Ngoài vào để hối lộ một điều tra viên trưởng của Ủy ban Trị an PCE. Qua một đoạn thời gian nữa là chúng em đã có thể đến ngục giam số 10 để tìm đại ca!”

Lưu Đức Trụ: “???”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro