Chap 11: Che đậy+ Chap 12: Tin tưởng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Wonwoo cắn cắn tay, đi qua đi lại trong phòng. Chính sự hỗn loạn đến trống rỗng nơi đại não càng làm anh thêm túng quẫn, rối trí và lo sợ. Nếu Mingyu biết chuyện thì sao đây? Hoặc là Dylan có tìm cậu không? Nhưng gã làm sao biết anh đã nói chuyện quá khứ hay chưa mà mở lời thêm thắt? Tuy nhiên anh phải ngăn chặn mọi thứ trước khi quá muộn.

Wonwoo không thể  để cuộc hôn nhân chưa đầy nửa tháng của mình xuất hiện vấn đề. Đã phóng lao là phải theo lao, quá muộn để rời khỏi lưng cọp rồi.

Wonwoo không có gì chắc chắn để Mingyu không thay đổi tình cảm dành cho mình sau khi biết toàn bộ quá khứ. Không có an toàn, không có đảm bảo cũng như không thể tin tưởng vào bất kì điều cho hoặc người nào đó một cách tuyệt đối nên phải đi theo hướng đã quyết định ngay từ đầu.

Sống như thế này thật đúng là không dễ dàng nhưng Wonwoo không hối hận do anh đổi lại được hạnh phúc và niềm vui, thứ mà bản thân quá khát khao và ngỡ cả đời cũng chẳng còn cơ hội nếm thử.

Chỉ cần Dylan bị bắt thì mọi thứ coi như kết thúc. Anh cố gắng đợi tới thời điểm đó thì không cần bất an theo cách này nữa....


Mingyu về nhà rất muộn, cậu sợ đánh thức anh nhưng vì quá nhớ nhung nên cho tay bật đèn phòng, xong nhẹ nhàng ôm lấy người thương từ phía sau, mặt như cún con dụi dụi vào gáy anh.

"Ưm...em về rồi à?"

"Ừm...nhớ anh chết đi được í." Cậu định hôn lên mặt Wonwoo thì phát hiện vết trầy xước cũng như mảng bầm nên hốt hoảng ngồi dậy.

"Anh sao vậy? Anh bị cướp thật đó hả?"

"Ừm, không phải cướp, là một tên say nào đó gây sự thôi." Wonwoo ngồi dậy và dụi dụi mắt. Mingyu vừa muốn lại vừa không muốn chạm vào vết thương sợ bản thân sơ ý làm đau anh.

"Tôi xin lỗi, tôi đã xem nhẹ vấn đề anh nói." Hiện tại Mingyu rất hối hận với những lời đã nói ra lúc đó và sự hời hợt thể hiện trong ngữ điệu đáp trả. Wonwoo đã rất hoảng sợ và cần cậu nên anh mới chọn gọi điện thoại cho cậu, nhưng cách hành xử của cậu phải chăng đã gieo thất vọng cho bạn đời?

"Không sao."

"Đau lắm không anh?" 

Wonwoo lắc đầu, nỗi đau này sao bằng nỗi sợ đang tồn tại trong anh cơ chứ?

"Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi anh, chắc anh đã sợ hãi lắm phải không? Tôi xin lỗi." Cậu hôn lên vết thương rồi kéo anh ôm vào lòng, nhẹ nhàng xoa lấy lưng anh mà dỗ dành.

"Không sao, tôi vẫn ổn, em không cần lo lắng."

"Xin lỗi anh nhiều lắm Wonwoo à." Cậu hôn hít nơi mái tóc nâu mềm thơm mùi lavender của anh.

"Ưm...do em bận việc nên không thể đến bên tôi mà, đâu phải em cố tình không đến đâu, đừng mãi xin lỗi nữa."

"Công việc cũng không quan trọng bằng anh."

"Nhưng em có bỏ việc chạy đến cũng không kịp mà, đừng tự trách bản thân nữa được không? Chuyện qua rồi và tôi vẫn ngồi đây." Wonwoo vỗ nhẹ lưng cậu.

"Tôi sẽ không để yên cho kẻ đó."

"Không cần đâu, bãn nãy anh hai có gọi cho tôi, tôi sẵn tiện nhờ anh ấy luôn rồi. Anh của tôi có bạn làm trong sở cảnh sát nên chắc xử lý cũng nhanh."

"Ừm... có xử lý là được." Mingyu hôn lên trán anh.

"À, sao anh về nhà được? Tự thân anh thoát hay là có ai giúp đỡ?"

"Tôi may mắn gặp được Park tổng."

"Anh nói ai?" Sắc mặt Mingyu hơi tối lại.

"Park tổng, phải không nhỉ? Người mà tôi với em mời rượu ấy, Park Jisung thì phải. Có vấn đề gì với ngài ấy hả?"

Mingyu lắc đầu, cười nhẹ đáp:

"Không có gì đâu. Anh cứ ngủ tiếp đi, tôi đi tắm."

"Em chưa ăn gì đâu hả?"

"Có lẽ là thế."

Đầu cậu ngoài anh và công việc thì thật sự không còn nhớ được gì nữa.

"Vậy để tôi nấu cho em ăn."

"Không cần, anh cứ ngủ lại đi nào , ngoan, mất giấc ngủ là điều không tốt."

"Không sao, em cứ đi tắm đi, tắm xong là sẽ có đồ ăn ngày." Wonwoo nhanh chóng rời khỏi giường và đi xuống phòng bếp, Mingyu muốn cản cũng không kịp.


"Của em." Wonwoo bưng bát mì lạnh đặt xuống bàn.

"Wao, trông ngon quá."

"Món yêu thích của tôi đó a."

Wonwoo cười và kéo ghế ngồi xuống.

"Khuya rồi mà anh còn trang trí như thế này làm gì, tôi xót anh lắm đó anh biết không?" Nhìn tô mì lạnh hoàn hảo ngay trước măt, Mingyu lại càng trân trọng người thương trước mắt mình hơn.

"Em ăn nhanh đi, mai em lại đi làm sớm đúng không? Ăn nhanh còn ngủ nghỉ." Wonwoo hối thúc do sợ cậu mệt mỏi vào  ngày mai.

"Anh đừng lo, tôi quen rồi."

"Sao lại quen thói quen độc hại như thế được? Thay đổi nha? Tôi cùng em đều phải sống theo lối sống khoa học và tốt hơn."

"Ok." Cậu bắt đầu giơ ngón cái lên.

"Ngon lắm đó Wonwoo."

"Em thấy ngon là được." Nhìn người mình thương thích thú với món mình nấu như vậy đã đủ làm anh hạnh phúc rồi.


Sau khi ăn xong, cả hai quay lại phòng và ôm lấy nhau.

"Hôm nay nhớ anh chết đi được."

"Tôi biết, tôi cũng  nhớ em." Wonwoo dụi nhẹ đầu vào ngực cậu.

"Ngày mai anh nên đến bệnh viện để kiểm tra."

"Không có sao, trầy xước một chút thôi mà. Vùng bụng có bị tác động nhưng không nặng lắm, tôi hết đau rồi."

"Ngoan nào, đi bệnh viện. Lỡ có sẹo thì phải làm sao? Mặt mũi quan trọng."

Anh gật gật đầu.

"giờ thì ngủ thôi Mingyu."

"Ngủ ngon, tình yêu."


Hôm sau Wonwoo dậy sớm để nấu bữa sáng cho Mingyu cũng như soạn quần áo, cà vạt lẫn đồng hồ cho cậu. Lúc mọi thứ xong xuôi thì kim gần chạm tới số bảy. Cậu dặn phải gọi cậu lúc 7 giờ sáng nhưng thấy hôm qua cậu về quá muộn, giấc ngủ chưa ngủ dài được bao nhiêu nên anh đợi thêm 15 phút nữa mới đến bên cạnh giường.

Chỉ 15 phút, anh nghĩ sẽ không ảnh hưởng gì nhiều.

"Dậy thôi em ơi, đến giờ rồi." giọng nói ngọt ngào cùng nụ hôn nhẹ nhàng đặt trên gương mặt điển trai của Mingyu, khiến cậu phải nở một nụ cười trong lúc vươn vai.

"Ưm....tình yêu, tôi không dậy nổi, anh hôn thêm cái nữa được không?"

"Xấu xa." Miệng thì mắng nhưng Wonwoo vẫn hôn Mingyu thêm một cái nữa. Cậu choàng tay ôm ngang lấy anh, để anh gần như nằm trên người mình.

"Tình yêu, sao anh dậy sớm thế?"

"Tôi nấu bữa sáng cho em, em muốn mang đi hay ăn ở nhà?"

"Ăn ở nhà với anh." Cậu lại hôn  môi anh.

"Được rồi, dậy sửa soạn nào, tôi đi dọn món."

=========

Wonwoo nghe lời của Mingyu nên đến bệnh viện khám tổng quát. Lần trước cậu bảo anh đi xét nghiệm máu để truyền dịch hoặc dùng thực phẩm chức năng bổ sung, giúp không gục xuống trong giai đoạn bận rộn mệt mỏi.

Wonwoo có nghe lời và đi thật nhưng do bốc phải số quá cao, nếu làm xét nghiệm máu tổng quát thì phải chờ rất lâu. Anh vì vậy chỉ khám bệnh, lấy thuốc xong ra về. May mắn Mingyu không rặn hỏi các kết quả tổng quát ở đâu, bằng không anh chẳng biết lấy cái gì mà bù vào.

  "Anh Jeon,theo chỉ số máu của anh trong bảng phân tích thì bao tử của anh có một chút vấn đề, tôi sẽ kí giấy cho anh sang phòng nội soi bao tử, sau khi có kết quả thì mang trở lại đây nhé."

"Vâng."

Bao tử của Wonwoo luôn có vấn đề do anh từng dùng rượu điên cuồng và gần đây nhất là bỏ bữa, lười ăn. Nếu không quen Mingyu rồi cùng cậu về chung một nhà , chắc hẳn anh lại một ngày ăn một lần hoặc đôi lúc bỏ bẵng đi, nào để tâm chuyện bụng đói hay no đâu.

Qua khu khám dạ dày, bác sĩ hỏi Wonwoo muốn nội soi hay test thông qua hơi thở. Anh có chút sợ nội soi nên chấp nhận việc kiểm tra virus Hp thông qua việc thổi.

"Uống cái này đi rồi tầm 10 phút sau chúng ta bắt đầu test."

Wonwoo uống xong và quay ra ngoài chờ đợi, nhường chỗ cho những người tiếp theo.

=====

Wonwoo ngồi ở quán cà phê với nét mặt trầm ngâm. Sau đó một lúc lâu cũng quyết định gọi cho mẹ Jeon.

"Mẹ rất vui khi con gọi cho mẹ đó Wonwoo à." Bà cười nói, Anh không biết thật tâm hay là giả tạo.

"Tôi muốn hỏi một chuyện, hãy nói thật cho tôi biết."

"Đương nhiên là mẹ sẽ nói thật rồi, con nói đi." Bà gấp cuốn tạp chí lại.

"Ông ấy có tiền sử bệnh bao tử nặng không? Đại loại gần như..." Không hiểu sao gọi một tiếng ba với Wonwoo lại rất khó.

"Sao con hỏi vậy?"

"Tôi muốn biết."

"Ba con ông ấy có tiền sử bệnh bao tử. Ai biểu thời trẻ không biết thương yêu bản thân mình, thích làm một công tử ăn chơi phong lưu nên uống rượu nhiều hơn uống nước. Mẹ nhớ lúc đó loét rất nghiêm trọng, gần như ung thư đến nơi, may mắn là kịp thời phát hiện rồi chữa trị, đến giờ vẫn thường xuyên còn dùng thuốc nên không nghiêm trọng nữa."

"Cảm ơn." Anh ngắt máy không cho mẹ Jeon nói lên sự tò mò trong mình.


Mingyu bước vào quán, đi thẳng đến chỗ của Wonwoo và cho tay đặt lên vai anh.

"A...là em à?" Anh có chút giật thót mình do mải bận đưa tâm trí đi chơi.

"Sao vậy? Anh đang suy nghĩ gì mà bần thần vậy? Kết quả khám bệnh không tốt sao?"

"Không có." Anh lắc đầu.

Thú thật, nói kết quả xấu thì không phải. Nhưng bao tử của Wonwoo có virus và với người mang nhóm máu O, tỷ lệ dẫn đến bệnh ung thư cao hơn so với các nhóm máu khác. Bác sĩ vì thế mà dặn dò anh cẩn thận trong chuyện ăn uống và thường xuyên tái khám để theo dõi.

Bác sĩ không nói thẳng, nhưng Wonwoo biết chắc rằng bao tử của mình có vấn đề và có nguy cơ hình thành tế bào ung thư cao, mới khiến phía bệnh viện căn dặn anh nhiều điều với nét mặt nghiêm trọng như thế. giờ mới nhận ra phải yêu thương bản thân mình tốt hơn vì bản thân mình còn có Mingyu, cuộc đời này anh không đơn độc như xưa, liệu có muộn chăng?

"Tôi đang suy nghĩ về chuyện của Minghao và Jun thôi, hai người đó bảo cuối tháng này kết hôn, tôi còn chưa biết tặng quà gì và đi bao nhiêu tiền mừng."

Mingyu kêu cà phê như thường lệ và đáp:

"Hm...chúng ta tặng một căn nhà? Anh thấy sao?"

"Tôi nghĩ Minghao sẽ không nhận đâu."

"Một chiếc xe? Một chiếc du thuyền?"

Wonwoo chỉ trán đối phương nói:

"Em hâm à? Minghao không sống trong môi trường của chúng ta, em tặng cho em ấy những thứ đó thì em ấy đóng thuế kiểu gì?"                                                                   Mingyu gật gật.

"Tôi quên mất chuyện thuế má."

"Vả lại Minghao sẽ không nhận những món như thế đâu, em ấy thích những thứ đơn giản ấy."

"Hay một con motorbike và dụng cụ pha trà?"

"Minghao khá yêu tốc độ và pha trà đó."

Một con motorbike và bộ pha trà cũng không  có bao nhiêu, nếu Wonwoo ép thì Minghao miễn cưỡng sẽ chấp nhận thôi.

"Hoặc tranh? Món nghệ thuật nào đó?"

"Minghao giống tôi, em ấy không thích bay bổng ngoài sở thích tốc độ và pha trà."

"Hm....một đôi rượu, lễ phục, anh thấy sao?"

"Đúng ha, lễ phục sẽ ý nghĩa lắm đó. Yêu em nhiều quá Mingyu à."

Mặc kệ đang có khách tại quán, Wonwoo hôn lên má Mingyu.

"Bên này nữa." Cậu chỉ chỉ vô nốt ruồi trên má của mình.

"Done."

Cậu cười và nhận ly cà phê vừa được mang ra.

"Tôi sẽ gửi số điện thoại nhà thiết kế cho anh sau khi đặt lịch xong, anh dẫn cả hai đến đó lấy số đo và chọn mẫu nhé."

"Cảm ơn em Mingyu à."

"Thế tối nay trả ơn đi."

Cậu thì thầm vào tai anh, anh rụt cổ và khẽ gật gật đầu trong thẹn thùng.

======

"Không cần đâu Wonie à, chúng em thuê là được rồi." Minghao cùng Jun đều chối từ.

"không được, tôi đã đặt lịch với nhà thiết kế rồi, hai người không chấp nhận thì tôi vẫn phải trả tiền đó." Anh bĩu bĩu cái miệng mèo xinh.

"Nhưng mà...lễ phục mà đặt may nó mắc kinh khủng."

"giờ hai người không nhận thì tôi cũng mất tiền mà."

Wonwoo cho họ vào thế đã rồi nên không còn đường chối từ.

"Được rồi, em sẽ nhận, nhưng anh chia đôi số tiền đặt may với bọn em đi."

"Em nghĩ sao vậy, có ai mua quà mà lại để cho người nhận chia 50/50 không?"

"Nhưng em biết số tiền may lễ phục đó không rẻ đâu?"

"Nghe này Minghao, tôi chỉ có một mình em là em trai, chúng ta còn hơn cả huyết thống máu mủ, căn bản hai bộ lễ phục này vốn chẳng là gì so với thứ tôi thật sự muốn cho em, cho nên em và Jun nhận nha, đừng để tôi bị buồn lòng có được không?"

Wonwoo đã khủng hoảng cùng cực vào đầu giai đoạn bị bán đi dù năm đó đang ở giai đoạn 20 tuổi, trong khi Minghao mới 17-18t thì nói xem, cậu ấy đã sợ hãi như thế nào cơ chứ? Ở cái tuổi còn ăn còn chơi còn học, cậu nhóc đã bị bóc lột ngược đãi, bị lạm dụng đến tận cùng, làm cõi lòng anh đau như ai xé rồi xát muối vào mỗi khi nghĩ lại.

Đó là một trong những nguyên nhân anh muốn tặng cho đối phương những thứ tốt nhất tại buổi hôn lễ quan trọng nhất cả đời người này.


Sau khi bàn chuyện xong ở chỗ Jun và Minghao, anh quay lại nhà của mình. Nhìn những bộ lễ phục được trưng bày trong tủ, Wonwoo không khỏi mỉm cười và mở ra cánh cửa kính, cho tay nhẹ nhàng chạm vào. Có một bộ hanbok chính thống dùng làm lễ và ba bộ vest mặc đãi khách ở buổi tiệc.

Thú thật Wonwoo không nghĩ trong đời có cơ hội mặc lễ phục cũng như có một tấm chồng tốt. Đôi khi, anh lo lắng cuộc sống màu hồng này chỉ là giấc mơ và anh rất sợ hãi phải tỉnh giấc. May mắn từng cái chạm và lời nồng thắm Mingyu trao cho anh đều rất là thật, giúp nah biết bản thân mình không bị hoang tưởng và chọn tận hưởng.

Qủa thực ai cũng có quyền được chọn hạnh phúc, không ai đủ tư cách cướp đi hạnh phúc hay niềm vui của một người nào đó trong xã hội này.

----

"Sao, Dylan chết rồi?" Wonwoo cả kinh hỏi lại Wonmin, dù anh hận gã và muốn gã bị chế tài sau song sắt, nhưng khi nghe đến mấy vẫn đề chết chóc thì không khỏi lạnh người.

"Bị tai nạn giao thông và qua đời rồi, em không còn gì phải lo lắng nữa đâu."

Vậy là từ nay về sau, Wonwoo không cần nằm ác mộng thấy Dylan trèo cửa sổ hoặc mở khóa cửa sau, lẻn vào nhà để trả thù anh nữa, anh có thể ngủ ngon giấc hoàn toàn.

"Wonwoo à , tôi hiểu thời gian qua em sống không dễ dàng, nhưng giờ em đã kết hôn rồi, tôi hy vọng em có thể mở lòng cũng như thả trôi đi những chuyện không vui để sống vui vẻ hạnh phúc bên chồng của mình."

Anh im lặng không đáp. Nếu mọi thứ đau đớn đều dễ buông bỏ, trên đời còn lắm người tự tử sao?

"Anh hai nợ em rất nhiều lời xin lỗi, Wonwoo à...."

"Hôm nào rảnh, anh dẫn chị và Bé Sun đến nhà tôi chơi." Nói xong, Wonwoo cũng đi trước. Anh không muốn đối diện thêm với người anh cả dẫu trong lòng thật biết ơn.

====

"Sao em hẹn tôi ở đây vậy?"

"thì để mua xe." 

Wonwoo cau mày và nhìn vào bên trong Showroom.

"Mua làm gì a?"

"Anh đi taxi hoài không tiện, chưa kể anh là con người thích đi bộ, điều đó không an toàn khi đêm về đâu, đặc biệt sau vụ việc vừa rồi, tôi thấy mua xe là lựa chọn đúng nhất."

"Nhưng tôi không biết lái." Wonwoo vẫn còn nhớ lời nói dối của mình để hợp thức hóa một số điều.

"tôi cũng có biết lái đâu, mua đi, chúng ta cùng tập."

"Nhưng..."

"Mua nào." Mingyu đẩy nhẹ Wonwoo tiến vào trong.

Cả hai đi một vòng xem những mẫu mới ra mắt. Trong lúc nhìn ngắm chúng, cậu hỏi:

"Anh thích xe của hãng nào?"

"Tôi thích những dong xe thể thao ấy."

"Vậy mua Lambor?"

Anh nhanh lắc lắc đầu.

"Thôi, mua Lambor phí lắm, tôi chỉ dùng nó chạy từ nhà tới quán thôi. Với lại có nhiều nơi, Lamborghini không thích hợp để chạy trên đường, vậy mua một chiếc xe tiện hơn là một lựa chọn không tệ đâu a."

"Lái Lambor cũng cần tay lái vững nữa, bây giờ mua loại thường cho anh tập quen ha? Sau khi chúng ta đều có bằng, mua thêm vài chiếc Lamborghini cũng không muộn."

Thấy anh gật đầu, cậu hỏi thêm:

"Vậy anh thấy Porsche thế nào? Nếu không nhất thiết phải thể thao thì Audi hoặc Mer cũng khá ổn."

"Porsche cũng được đó."

"Vậy chúng tá đi xem mẫu Porsche."

Nhân viên của cửa hàng nhanh cung kính dẫn đường cho cả hai đi xem nơi đặt xe Porsche.

Sau cùng thì Wonwoo chọn được xe màu trắng Porsche như ý  định. Mingyu thanh toán và yêu cầu vận chuyển về đến tận nhà.


Trên đường về trước, cậu hỏi anh:

"Wonwoo, anh định khi nào thì học lái xe? Anh thấy nếu là ngày mai thì thế nào?"

"Bao giờ em học thì cho tôi theo với a. Tôi luôn luôn rảnh mà."

Wonwoo biết lái xe, anh cũng có luôn bằng lái nên e rằng bản thân lại tiếp tục nhờ Wonmin làm giả giấy tờ cho mình. Chỉ một lời nói dối nhỏ cũng đủ dẫn đến tình huống phiền hà như trên. Thế nếu lời nói dối to lớn anh hạ xuống bị bóc trần, mọi thứ còn tệ đến thế nào đây?

Wonwoo mím mím môi mình, lén Mingyu thở ra một hơi phiền muộn. Anh không chết vì bao tử hay tác dụng của thuốc chống lo âu mà anh lại chết vì bất an, vì lo sợ quá khứ bị phơi bày.

                  

Wonwoo nấu bữa tối cho Mingyu với phụ bếp là người giúp việc. Anh coi đây như là thói quen và thứ tạo niềm vui cho anh. Cậu thích hương vị anh nấu, đây là một điều hạnh phúc biết bao.

"Phu nhân, người đáng lý ra không cần phải xuống bếp đâu."

"Không sao mà, tôi nấu cho chồng tôi chứ có phải nấu cho ai đâu a." Wonwoo vui vẻ thái rau củ theo hình dạng mà bản thân mong muốn.

"Ngài Kim thật tốt số khi lấy được người."

"Dì nói quá rồi, là tôi tốt số mới lấy được Mingyu đó a."

Là tốt số thật sự, không phải giấc mơ ngọt ngào. Thi thoảng Wonwoo nghĩ ông trời còn thương xót cho anh và đnag bù đắp lại niềm vui cho những tháng ngày ngỡ như chết ở lúc xưa.

Cái gì là bừng nắng hạ, cái gì là làn gió mới thổi vào, tất cả đều gói gọn trong chuyện Mingyu bước vào cuộc đời của Wonwoo.

Sau khi nấu xong bữa tối, Wonwoo cũng lên lầu tắm rửa và giúp Mingyui ủi đồ cho ngày mai.

"Hôm nay em ấy mặc vest đen rồi, mình phải chọn màu khác cho hôm sau." Wonwoo tiến đến tủ quần áo bắt đầu chọn lựa. Vest của Mingyu đa số đều màu đen, đôi lúc anh không phân biệt được chúng khi thấy tất cả đều giống nhau, nhưng cậu lại nói với anh rằng: Chúng chỗ nào cũng khác.

"Hmm, vest trắng, sơ mi đen bên trong chắc sẽ ổn hơn nhỉ?"

Đúng là lựa chọn quần áo luôn được liệt kê vào một trong những việc gây đau đầu, tốn nhiều năng lượng.

"Chắc ổn, chốt như thế đi." Wonwoo lấy vestt và sơ mi ra để bắt đầu công cuộc ủi.

"Sao vest của Mingyu cái nào cũng nặng vậy chứ?" Anh bĩu môi.

Trong lúc ủi quần áo, Mingyu vừa vặn về đến.

"Hi tình yêu."

"mệt lắm không?"

Anh không cho mắt nhìn trong luvs hỏi vì sợ làm hỏng quần áo đắt tiền của cậu.

"Gặp anh liền không còn mệt nữa." Cậu ôm lấy người mình thương từ phía sau.

"thôi nào, bây giờ đi tắm đi để còn ăn tối, em ôm một hồi tôi ủi hư đồ em thì toang luôn."

"Sao đâu, một bộ đồ thôi, ôm anh quan trọng hơn."

"Sao mà bám người vậy nhỉ? Em là con cún bự sao?" Tay anh vẫn di chuyển bàn ủi.

"Đúng, tôi là một con cún bự đáng yêu quấn người đây."

"Ô, ô... hahaha, dễ cưng quá cơ, một con cún bự quấn người, đáng yêu quá đi chồng tôi."

"Hahahha...được rồi, tôi đi tắm đây." Cậu hôn lên gáy anh trước khi vào nhà tắm.

======

Căn bản Wonwoo có bằng lái xe nên sau  vài ngày chịu khó học tập để Mingyu tin tưởng thì không càn giả vờ. Cậu cũng tiếp thu nhanh, hoàn thành khóa học xong một lượt với anh, chẳng có chút sự cố nào phát sinh.

"Nhưng mà Mingyu à, em lái xe tuyệt thật thế sao trước đây em không đi thi bằng lái?"

"Thế tại sao anh không đi thi?"

"Ừm...tôi lười." Anh cười cho qua chuyện.

"Tôi giống anh đó tình yêu. Dẫu sao tôi đi đâu cũng có tài xế riêng và thời gian trống hầu như cũng không có cho nên đến bây giờ mới học lái xe."

Wonwoo gật gật đầu và nhận lấy chai nước Mingyu đã giúp mình khui nắp.

"Nếu không có anh, chắc tôi cũng không học để đi thi đâu."

"Em đang cảm ơn hay đang trách tôi vậy?" Wonwoo đẩy đẩy vai cậu tựa như dỗi hờn.

"Cả hai đó tình yêu."

"Xấu xa."

Anh trả lại chai nước cho cậu sau khi uống xong.

"Ây, sao em lại uống chung, nên khui chai khai khác để uống chứ?" Wonwoo định giật lại nhưng MIngyu đã hợp xong một ngụm.

"chúng ta là bạn đời mà, anh đừng lo ngại."

=====

Wonwoo đang giúp nhân viên thu tienf khách hàng và xuất hóa đơn xong thì gặp vị khách tiếp theo là Jisung.

"Park tổng." Anh tiến đến chào hỏi. Jisung vờ ngạc nhiên hỏi:

"Trùng hợp thật, anh cũng đến đây sao?"

"Quán này của tôi." Wonwoo cười với một chút ngại ngùng.

"À, vào trúng quán người quen rồi." Jisung là cố tình đến đây.

"Mời ngài ngồi, ngài dùng gì cứ tự nhiên gọi nha, tôi mời, coi như trả ơn ngài đã cứu giúp tôi hôm nọ."

Jisung lựa chọn một bàn ngồi xuống và đáp:

"Anh không cần khách sáo như thế đâu, chúng ta đều là bạn của nhau mà."

"nhưng nếu ngài không nhận thì tôi ngại lắm."

"Đây là lần đầu tiên tôi đến quán, không thanh toán thì khó coi lắm." Lời của Jisung nói không phải không có lý.

"Vậy tôi sẽ gửi cho ngài code, chỉ cần lần sau ngài đến đây và quét nó thì sẽ được miễn phí. Ngài phải nhận nó, đừng làm tôi thành người vô ơn."

"Ok"

Wonwoo đưa cho Jisung menu.

"Ngài dùng gì?"

"Best seller ở đây đi."

Nhẹ gật đầu, Wonwoo đi nói với nhân viên pha chế, Xong, anh đích thân mang cà phê ra cho Jisung để thể hiện lòng thành.

"Anh làm như thế thì tôi không nhận nổi đâu, Mingyu mà biết cũng mắng tôi một trận."

"Mingyu sao có thể mắng ngài chứ? Ngài là ân nhân của tôi còn gì? Vả lại tôi cũng nói về việc mời ngài đến nhà của tôi dùng cơm coi như trả ơn, nhưng em ấy bận quá chưa sắp xếp được lịch nữa."

"Anh có bận việc không? Không thì chúng ta ngồi xuống cùng nhau nói chuyện một chút ha? Anh đứng một hồi, tôi mới là người ngại."

Anh kéo ghế để ngồi xuống vì bản thân đang không có việc gì bận.

 "Anh đừng kêu tôi bằng ngài nữa, tôi thua anh hai tuổi đó, xưng anh-cậu với tôi cho thoải mái."

"Ừm, tôi nhớ rồi." Một nụ cười nhẹ nhàng xuất hiện trên môi anh.

"À, anh quen biết Mingyu bao nhiêu thì cưới?"

"Chúng tôi quen biết thì tầm một tuần thôi, sau đó hai bên phụ huynh biết chuyện và bàn về chuyện kết hôn luôn. Từ khi quen đến kết hôn, giữa chúng tôi chưa đầy  hai tháng."

Anh gãi gãi gáy của mình sau câu nói. Quen nhau chưa bao lâu đã tính đến chuyện hôn nhân  rồi kết hôn, người ngoài nhìn vào dễ đánh giá."

"Nhanh thật đó, vậy anh hiểu rõ hết con người của Mingyu chưa?"

"Làm sao có ai hiểu được toàn bộ một con người? Chính mình còn không hiểu rõ được mình mà." 

Câu này của Wonwoo làm Jisung hơi khó chịu nhưng cậu ta vẫn cố cười nói tiếp:

"Nhưng tôi nghĩ, tôi hiểu Mingyu hơn anh."

Sắc mặt của Wonwoo không dễ coi lắm.

"Mingyu nói với tôi cả hai là bạn thân, bạn thân thì đôi lúc còn hiểu nhau hơn người chung chăn gối không lạ lắm, đúng chứ? Chưa kể đến chuyện tính cách thói quen của một người có thể thay đổi theo thời gian, đặc biệt là sau khi kết hôn." Wonwoo nhấn mạnh câu cuối. Có lẽ bản năng của người đã kết hôn cho anh nhận thấy mối nguy hiểm nào đó đang tiềm ẩn.

"Thành ra hiểu nhau đến mức nào cũng có thể quay về con số không."

Jisung cười trừ.

"Tôi hy vọng anh sẽ giữ được Kim Mingyu."

Jisung để lại tiền trên bàn rồi rời đi ngay sau đó.

Wonwoo đưa mắt nhìn theo với cõi lòng đầy hỗn loạn. Sao đối phương phải nói với mình như vậy? giữa Mingyu và cậu ta có mối quan hệ gì trước khi tiến đến với anh sao?

 Wonwoo cả buổi chiều đều thẫn thờ suy nghĩ. Nói anh ghen thì không hẳn, bởi giờ đây cả hai đều đã kết hôn, anh hà tất gì mà phải ghen tuông với những thứ đã qua, đã cũ và đã bỏ? Phải chăng anh không biết rõ cái mình tò mò là gì nên chẳng dễ chịu chút nào?

"Alo, tôi nghe." Wonwoo lấy lại tinh thần khi cậu gọi đến.

"Tối nay tôi có một buổi gặp đối tác, anh ở nhà coi ăn uống và ngủ trước nhé. Có thể tôi sẽ không về sớm."

"Tôi biết rồi. Em nhớ đừng uống nhiều, không tốt cho sức khỏe."

"Tình yêu, tôi biết rồi, yêu anh." Wonwoo nghe tiếng Mingyu hôn vào màn hình điện thoại nên lòng vui vẻ trở lại.

Ai cũng có khuyết điểm, ai cũng có những thứ không nên xuất hiện trong quá khứ, nhưng tất cả đều qua rồi không phải sao? So với các mối quan hệ xưa của Mingyu, cái Wonwoo đang giấu còn đáng sợ hơn nhiều. Ngay từ đầu, anh đã không có tư cách trách cứ hoặc tò mò.


"Phu nhân về rồi à? Bữa tối tôi dọn sẵn rồi, mời cậu vào dùng."

"Tôi không đói, Mingyu cũng không ăn ở nhà đâu. Dì cùng mọi người cứ ăn đi."

"Nhưng chúng tôi không dám ăn mấy món đó đâu ạ...."

Wonwoo nhìn dì giúp việc tỏ ra lo lắng, anh nhẹ nhàng vuốt tay bà.

"Là lệnh của tôi, cứ làm theo đi."

Nói xong anh cũng đi lên phòng.


Nằm phịch xuống giường, Wonwoo không hiểu sao bản thân lại mệt mỏi như thế. Anh bị những lời nói bình thường của Jisung làm ảnh hưởng ư? Tự hỏi, có phải do bản thân quá nhạy cảm để thấy mấy lời kia là ác ý không? Ngồi dậy trong sự uể oải vì mất tinh thần, anh mở ngăn tủ, nhìn những lọ thuốc đặt chật kín bên trong liền ngao ngán không thôi.

Wonwoo quyết định sẽ ngừng dùng thuốc chống lo lắng vì để bảo vệ bao tử khỏe mạnh, anh cần tập trung chữa trị nó.

Dù sao thì cũng là virus, chữa trị đàng hoàng thì có thể hết, vậy Wonwoo bỏ thêm một  bữa cơm chắc hẳn không thành vấn đề đúng chứ? Anh không nuốt nổi thứ gì xuống vào lúc này nên chỉ biết thở dài trước sự không tiến bộ của mình.

Nếu Mingyu mà hỏi những lọ thuốc đó trị cái gì, Wonwoo phải tiếp tục nói dối là vitamin? Nếu cậu hoài nghi hoặc bất giác nhận thấy nó giống an thần hơn thì làm thế nào? Anh không ngờ có ngày này, ngay cả uống thuốc cũng phải lén lút như vậy.

Cho tay lấy hai viên thuốc trị bao tử được kê uống vào buổi tối xong, Wonwoo đóng ngăn tủ lại và chuyển sang rót nước.

Có lẽ Mingyu quá yêu hoặc tin tưởng anh nên việc khám sức khỏe trước hôn nhân cả hai không hề thực hiện. Điều này càng làm bản thân lo lắng nếu tình trạng của bao tử trở lên nặng nề thì tội nghiệp cậu rất nhiều. Dù thương yêu nhau đến đâu thì việc lấy về một người mắc chứng ung thư, nó rất là...

Nếu ban đầu cả hai đi khám, nếu ban đầu Wonwoo nói thật thì phải chăng Mingyu không chọn tiến đến hôn nhân? Anh chẳng khác nào đang nói dối cậu và vâng, không chỉ một thứ. Từ bao giờ sự an toàn giữa cả hai lại mỏng manh đến mức anh phập phồng, bất an dến từng đêm như vậy?

Clip mất, Dylan chết, vậy mà Wonwoo anh vẫn khổ sở là sao?

Căn bản nói dối không phải là nghề của Wonwoo, nhưng anh lại áp dụng nó lên người bản thân yêu thương nhất thì bảo sao không lo lắng sợ hãi? Anh đã đưa ra một quyết định mang tính chất đánh đổi, được ăn cả ngả về không.

Minghao nói không sai về chuyện chẳng còn bất cứ thứ gì có thể làm những người mất trắng như họ tổn thương, nhưng vấn đề nằm ở chỗ Wonwoo yêu Mingyu rồi, còn là rất rất thương Mingyu. Anh theo đó chắc mình sẽ sống không nổi nếu cuộc hôn nhân này tan vỡ.

Mingyu là người cứu rỗi cứu cánh thì bảo Wonwoo phải làm sao nếu đứng trước tình huống phải thừa nhận, chấp nhận sự tan vỡ mãi mãi mất cậu? Anh đã biến thành bộ dạng không thể sống thiếu cậu từ khi nào?

Không có nỗi đau nào tuyệt đối và những thứ Wonwoo phải chịu từ bọn bắt cóc là một nỗi đau thể xác, nỗi đau tinh thần, còn đối với tình huống cả hai ly hôn là anh phải mang sự thống khổ trong tim. Đó là một cực hình  tàn nhẫn nhất, song nó hành hạ trong thâm tâm của anh và chút linh hồn nguyên vẹn còn xót lại trong anh.


"Không được, không được, không  được đâu mà, không...."

Wonwoo hét lên và ngồi bật dậy. Căn phòng rộng lớn với những ánh đèn sáng sủa nhưng chỉ có mình anh. Máy lạnh vẫn bật, nhưng mồ hồi đã ướt đẫm lưng anh.

"Là ác mộng, là ác mộng thôi."

Wonwoo hít sâu vài hơi để bù oxy cho phổi của mình. Rõ là ác mộng nhưng mặt của anh đã ướt đẫm bởi lệ.

"Ác mộng thôi mà, ác mộng..." Anh ngủ quên trên sofa nên giờ phần vai và hông rất đau nhức, đặc biệt là bao tử đang nóng xót và rất khó chịu.

"Nhưng mình lười ăn quá, phải làm sao bây giờ?" Bao tử của Wonwoo ê ẩm đến mức anh không đứng thẳng nổi.

"Chết mất..."

Anh gượng hết sức đứng lên rồi đi vào nhà tắm, thay ra một bộ đồ thoải mái rồi xuống lầu. Bản thân này bị người khác hành hạ và ngược đãi đủ rồi, anh không thể tự mình khiến cho nó hao mòn thêm được.

"Mình phải sống vì Mingyu chứ, mình không thể xảy ra chuyện được..."

Hít sâu vài hơi với sống mũi cay xè, Wonwoo mở tủ, lấy ra một hộp bánh. Anh đang ăn để sống, không phải sống để ăn nên chỉ cần một chút đồ ngọt lót dạ.

Đã 22 giờ, Mingyu cũng sắp về, anh cần ăn nhanh lên, anh không muốn tìm thêm lời nói dối trá nào để lừa dối Mingyu thêm nữa.

======

Hôm sau, Wonwoo mang bữa trưa đến tập đoàn cho Mingyu.

"Vào đi."

"Ôi tình yêu.." Cậu ngạc nhiên và nhanh rời khỏi chỗ ngồi.

"Tôi mang bữa trưa cho em nè." Wonwoo giơ túi lên.

"Sao anh biết tôi đang đói bụng hay thế."

"Vậy sao?Đói hay cái miệng này đang dẻo đây?" Wonwoo chỉ chỉ cái trán của Mingyu.

"Đói thật mà. Trưa nay anh cho tôi ăn gì vậy a?"

"Đương nhiên là những món em thích rồi." Sau đó, Wonwoo mở từng hộp thức ăn ra và đưa đũa cho cậu.

"Anh thật làm tôi bất ngờ đó Wonwoo." Cậu không nghĩ anh sẽ đến chỗ làm của mình.

"Em không thích tôi tự tiện đến đây hả?"

"Không có, anh nghĩ đi đâu vậy hả? Ngốc này..." Mingyu hôn lên trán người ngồi bên cạnh mình.

"Ăn xong rồi tôi dẫn anh đi tham quan."

"Không cần đâu, em tiếp tục làm việc đi, thời gian của em là vàng ngọc mà." 

Cậu đút cho anh một miếng cơm cuộn.

"Tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, là anh quan trọng hơn tất cả, anh đừng mãi nghĩ nhiều như thế nữa có được không?"

Wonwoo cười và bắt đầu nhai miếng cơm cuộn.

"Ưm, ngon quá, hương vị anh nấu luôn không lẫn vào đâu được."

"Ăn từ từ thôi, mắc nghẹn bây giờ."

Anh lấy khắn giấy giúp Mingyu lâu miệng. Nhìn bộ dạng ăn ngấu nghiến và cho thức ăn vào đầy miệng đến mức má phải phồng phồng lên, trông lại càng đáng yêu hết sức.

"Ông trời ơi, làm ơn, đừng lấy đi những giây phút  ngọt ngào này của chúng con." Wonwoo thì thầm trong lòng

"Anh ăn với tôi đi, vốn tôi không thể ăn hết chỗ này."

"Em cứ ăn cho no đi, dư tôi sẽ ăn sau."

Mingyu lắc đầu.

"Sao được, a nào, anh."

Cậu tiếp tục đút cho anh một miếng cơm chiên cay.

=====

Trong lúc dọn lại các hộp thức ăn để mang về, anh đã không cầm lòng được mà hỏi cậu:

"Mingyu à, Park Jisung với em là có quan hệ gì?"

"Anh hỏi gì vậy Wonwoo?"

Có lẽ anh không nên hỏi phải không? Anh nên tôn trọng sự riêng tư của cậu?

"À, không có gì đâu. Tôi về đây."

Nắm lại cổ tay nhỏ bé của Wonwoo, Mingyu kéo anh vào lòng mình.

"Em làm gì vậy a? Đang ở chỗ làm đó."

"Park Jisung đã nói gì với anh?"

Nhìn sự nghiêm trọng cậu đang thể hiện lẫn giọng điệu trầm lặng, anh có chút lo sợ.

"Không có gì hết, tôi chỉ tò mò thôi." Anh muốn ngồi dậy nhưng cậu càng ôm chặt anh lại vào lòng.

"Ngoan nào, nằm yên cho tôi ôm, đêm qua về trễ, ôm anh chưa đủ đã phải đi làm tiếp tục."

Wonwoo ngoan ngoãn nằm yên. Mingyu nhẹ nhàng đặt lên trán và tóc anh những nụ hôn chuồn chuồn lướt qua.

"Tôi và Park Jisung không có quan hệ gì cả, tôi thề danh dự với điều đó."

"Không phải, tôi tin em và dù em với Park Jisung có gì với nhau trong quá khứ hay không thì tôi đều không quan tâm. Hiện tại và tương lai mới là quan trọng nhất, chúng ta đã kết hôn với nhau thì hiển nhiên vì yêu thương nhau. Tôi thề với em, tôi không ghen tuông bậy bạ gì đó."

Wonwoo luống cuống nói, Mingyu nâng mặt anh lên để lần nữa hôn xuống.

"Tôi không biết Park Jisung nói gì với anh cũng như có mục đích gì, nhưng giữa chúng tôi chưa từng có bất kì mối quan hệ nào cả."

"Tôi tin  em mà."

Anh chủ động hôn  lên chiếc má của Mingyu.

"Yêu anh."

"giờ thì tôi về đây."

"Anh lái xe đến à?"

"Ừm, cũng đâu ai biết tôi chưa thi bằng đâu." Anh thành công chọc Mingyu bật cười.

"Anh gan thật đó Wonwoo à."

"Vì tôi có chồng là Kim Mingyu mà." Anh nhướng nhướng mày với cậu. 


"Chúng ta gặp nhau đi." Mingyu đã gọi cho Jisung sau khi Wonwoo rời đi.

"Nếu tôi nói không thì sao?"

"Tôi sẽ lật tung Park thị để tìm cậu."

Jisung bật cười trước điệu bộ thiếu kiên nhẫn của Kim Mingyu.

"Gặp thì gặp, tôi sẽ nhắn địa chỉ cho anh."



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro