Chương 9: Kết hôn + Chương 10: Dylan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sao em lại hẹn gặp nhau vậy? Anh hai rất bất ngờ luôn đó Wonwoo à." Wonmin thắc mắc. Lúc nhận được cuộc gọi của anh và một lời ngỏ gặp mặt, đối phương còn ngỡ bản thân nghe lầm hoặc một trò đùa nào đó. Hai anh em từ nhỏ đã không mấy thuận hòa, sau biến cố đáng buồn năm đó thì khoảng cách giữa anh em họ gần như lớn đến mức bước mãi không thấy điểm giao nhau.

Wonwoo hít một hơi sâu, đẩy điện thoại đến trước mặt người anh cả và bảo:

"giúp tôi xóa hết những clip này trên các trên web, tôi không thể cho nhà chồng mình biết hay nhìn thấy chúng được."

Wonmin thấy Wonwoo chứa đầy nét nghiêm trọng trên mặt nên thần sắc cũng đanh lại và chau mày, tay cầm lên điện thoại. Sau khi xem qua nội dung một cách sơ lược vẫn đủ khiến mồm chữ A, rơi vào trạng thái tận cùng của sự cả kinh.

"Wonwoo...chuyện này....Wonwoo.."

"Đừng hỏi tôi bất cứ điều gì, chỉ cần biết mà giúp tôi xóa nó đi là được."

Wonwoo uống một ngụm nước như thể xoa dịu cơn rối loạn cùng lo sợ trong lòng mình. Sau đó tiếp tục nói:

"Còn chưa đầy ba ngày nữa là hôn lễ cử hành, tôi không mong bất cứ chuyện gì xảy ra ảnh hưởng đến hạnh phúc của tôi xuất hiệ. Đã đến lúc các người thể hiện sự thành tâm muốn chuộc lỗi với tôi."

Trông Wonwoo bình tĩnh tuyệt đối nhưng đôi tay để dưới gầm bàn của anh đang không ngừng run rẩy.

"Dù có sai với em hay không, chuyện này anh hai cũng sẽ dọn cho em. Yên tâm đi Wonwoo, anh hai hứa sẽ làm cho chúng biến mất." Wonmin cảm thấy máu mình đông lại và hô hấp tạm dừng vài giây sau khi xem nội dung của clip kia. Anh ấy không tin được những gì em trai mình đã phải chịu đựng trong những năm mất tung tích và thứ kia tràn lan khắp trang web 18+, biết bao nhiêu người đã xem chúng chứ? Nếu giới giàu có không thiếu hàng ngon để nếm thử, dẫn đến không cần các trang web nhạy cảm thì liệu đã sớm nhận ra Wonwoo, đúng chứ?

"Còn người này là người đã nhận ra tôi sau khi xem clip và đã cho tôi biết thông tin gần như hữu ích này." Wonwoo đặt xuống bức ảnh người cung cấp thông tin cho mình được trích xuất từ camera quán.

"Anh hiểu cần phải làm gì người đó đúng chứ?"

"Anh hiểu."

Anh đứng lên và nói lời cuối cùng trước khi rời đi: "Hẹn gặp lại anh ở buổi lễ."

Wonwoo đang lang thang trên đường với sự vô định như thường khi. Đang giờ cao điểm về đêm nên xe cộ đông nghẹt và phố xá ồn ào, nhưng chúng cũng không lọt vào tai anh, anh đang chìm trong nỗi lo sợ đến mức một số giác quan như bị đóng kín. Anh không biết còn ai nhận ra bản thân anh nếu đã nhấp vào đoạn clip đó ở web hay không nên anh đang sắp phát điên tới nơi rồi.

"Wonwoo sợ, thật sự sợ nên ngay cả hình nahr được đăng tải trên tài khoản xã hội của quán cà phê cũng gỡ xuống nhanh chóng. Nếu để Mingyu biết chuyện này, anh phải ăn nói thế nào với cậu ấy? Liệu cậu có vì sĩ diện mà bóp chết anh không? Nỗi bất an đan xen nỗi sợ hãi, khiến anh sụp đổ toàn phần. Bên trong cơ thể và cả cuống họng chẳng lúc nào ngừng run rẩy.

Thà đừng nói với Mingyu chuyện mình bị bắt cóc, đằng này đã nói nhưng giấu lại phần quan trọng nhất, thứ mà đối phương đủ quyền hạn biết nên nó không khác nào đòn công phá mãnh liệt, khiến cuộc hôn nhân vỡ tan trong chớp mắt nếu đổ bể tất cả. Bây giờ, anh vẫn còn kịp để thú nhận với cậu mọi thứ, căn bản hôn lễ chưa diễn ra, cả hai chưa đi làm thủ tục đăng lí kết hôn nên đường quay đầu dù nhỏ hẹp thì chí ít vẫn có thể bước nếu anh cố gắng lay lắt.

Wonwoo lắc lắc đầu, tự lẩm bẩm:

"Mình yêu Mingyu như thế mà...mình yêu em ấy nhiều đến như vậy mà...." Wonwoo ngồi thụp xuống và khóc nức nở dù đang cạnh bên đường đầy người qua lại. Anh không có nhiều can đảm và càng không thể rời xa Mingyu.

"Phải làm sao đây?"

Những giọt nước mắt rơi liên tục đang phá vỡ tầm nhìn của Wonwoo. Anh không hiểu tại sao đã nhiều năm như thế trôi qua, bản thân vẫn không thể thoát nổi những thứ kinh khủng đó. Nó định đeo bám anh tới khi nào đây?

Sau một lúc, anh tự lau nước mắt, Wonwoo đứng lên và lựa chọn quay về nhà. Anh đã có quyết định tiếp theo cho cục diện này rồi.

------

"Anh ổn chứ? Tôi không thể liên lạc cho anh cả buổi chiều đó, tôi lo lắng lắm." giọng của Mingyu nhẹ nhàng và êm đềm khiến Wonwoo cảm thấy ích kỷ một lần cũng không chết.

"Tôi ổn." Anh ôm lại đối phương.

"Nhưng anh khóc à? Mắt của anh..."

"Tôi đã có một cuộc tranh cãi nhỏ với gia đình, em không cần lo lắng."

Cậu hôn nhẹ lên tóc anh và nói:

"Dù thế nào thì hãy nhớ rằng, anh còn có tôi, Wonwoo à..."

"Tôi nhớ mà Mingyu."

Cả hai đều ôm nhau chặt hơn.

Gía như anh có thể nói điều đó với Mingyu...


Khi quay trở lại giường để cùng Mingyu đánh một giấc, anh đã nhận được tin nhắn từ Wonmin.

"Đã giải quyết xong tất cả, em có thể ngủ ngon rồi."

Anh đọc nó bằng nét mặt lạnh lùng rồi đặt ddiện thoại sang một bên. giờ có ai nhận ra anh cũng không quan trong nữa, anh chỉ cần nói với Mingyu đó là một lời phỉ báng hoặc cố tình gây sự, thậm chí người kia là kẻ biến thái thì mọi thứ liền ổn.

Vì hạnh phúc quá khó khăn mới tìm thấy, vì mảnh ghép trời định này, Wonwoo sẽ không bao giờ cho phép ai phá hỏng chuyện tốt lành của mình.


========

Ngày cử hành hôn lễ đã đến, Wonwoo dù muốn dù không vẫn phải xuất hiện trong ngôi nhà mình rời bỏ nhiều năm để thực hiện một số nghi thức. Đang thời buổi hiện đại và hai bên gia đình không quá để tâm những tiểu tiết nhỏ nhặt nên ngoài cả hai mặc hanbok thì chỉ thêm một bàn chứa đầy thứ tượng trưng cho hòa khí, vinh hoa, yên ổn, hưng thịnh...v...v..

Xong xuôi các nghi lễ cần thiết, Mingyu và Wonwoo đến thẳng nơi tổ chức tiệc.

Khách khứa đang dần đến và cha mẹ hai bên đang đón ngoài cổng vào. Anh cùng cậu ở trong phòng chờ đến giờ đã định mới xuất hiện.

"Sao tôi hồi hộp quá đi." Anh thở ra mấy hơi khẩn trương khi nói với Mingyu. 

"Tôi hiểu cảm giác này của anh mà, nhưng đừng quá lo lắng."

"Căng thẳng lắm luôn đó."

Wonwoo không dám thở mạnh khi nhân viên đang đeo vào chiếc ghim áo với hình dáng bó hoa rực rỡ và có hẳn tên anh.

"Có tôi ở đây, đừng lo." Cậu nắm tay anh trấn an.

"Ừm, không lo nữa."

Sau vụ biến cố, Wonwoo đã mất tích cho đến nay, làm đôi lúc mọi người còn quên nhà Gwangsan Jeon còn một cậu con trai út. Vậy mà sự kiện để anh quay lại giới thượng lưu lại là kết hôn với Kim Mingyu, một con rồng trẻ đang oanh tạc chốn thương trường. Có người ngưỡng mộ thì cũng có người dèm pha, năm đó cha mẹ Jeon cố gắng che đậy cỡ nào thì ít nhiều vẫn có người biết. Anh theo đó thấy may mắn khi nói trước phần nào với chồng mình.

Người khác cho rằng chuyện Wonwoo trở lại sẽ tạo nên gió tanh mưa máu ở điểm nào đó, nhưng họ nào hay biết, Wonwoo vẫn chọn cuộc sống như đã từng và cũng như chọn làm hậu phương vững chắc cho Mingyu. Anh đã không màn sự đời và ở ẩn quá lâu, tuy nhiên điều đó dạy anh cần trân quý những giây phút có thể thanh bình thay vì chuyển đổi lối sống.


Cả hai đã làm lễ tại nhà riêng trước đó nên hiện tại chỉ cần trao nhẫn và ký vào giấy kết hôn là coi như xong xuôi.


"Chúc mừng anh, Kim tổng." Park Jisung nâng ly chúc mừng Mingyu.

"Park thiếu chấp nhận đến đây, quả thực là một điều đáng mừng."

"Tôi muốn xem người ngài chọn để kết hôn là ai. Không riêng gì tôi mà những người khác đều biết ngài kén chọn như thế nào do đó sự kiện lần này, ai ai cũng tò mò mặt phu nhân của ngài."

Wonwoo với bộ lễ phục màu xanh nhạt trong chất liệu vải voan thượng hạng đứng cạnh Mingyu, người cũng mặc màu xanh nhưng pha thêm chút khói cũng chung chất liệu với anh.

"Tôi là Park Jisung, rất vui được gặp anh."

"Tôi là Jeon Wonwoo." Anh bắt tay lại với Jisung.

"Hai người đều chung một gia thế kinh doanh, mà hai bên gia đình lại quen biết nhau.  Xem ra sau này có chung sống cũng không có gì trái ngược, tránh được việc xảy ra mâu thuẫn hoặc không hợp."

Anh chỉ cười nhẹ vì thấy đây là khách của chồng, anh không nên quá tiếp xúc hoặc muốn nói nhiều.

"Đúng là số định chúng tôi dành cho nhau." Mingyu vừa nói xong, Jisung cũng xin phép ra về trước vì còn có việc bận. Không biết có hoa mắt hay không, anh nhìn thấy nét mặt của người kia chẳng vui chút nào.

"Anh cứ tiếp bạn của mình đi, không cần lo ngại gì đâu."

"Cảm ơn em." Thế là Wonwoo cất bước tiến đến chỗ những người bạn đnag tụ họp.

"Chúc mừng anh, chúc anh trăm năm hạnh phúc."

Jun cụng ly với Wonwoo "Chúc cậu trăm năm hạnh phúc."

"Chúc cậu và Mingyu bách niên giai lão." Jihoon nói và ôm chầm lấy anh một cái. Người bạn này của cậu đã quá khổ sở cho đến ngày hôm nay rồi.

"Cậu và Soonyoung cũng phải hạnh phúc nhé." Anh vỗ vỗ lưng Jihoon.

"Tôi biết, tôi sẽ khiến cho Soonyoung thấy hạnh phúc nhất có thể."

Soonyoung đến mời rượu và chúc Wonwoo:

"Chúc cậu và chồng cậu vĩnh kết đồng tâm, cùng nhau đi đến cuối con đường."

Sau cùng đến lượt của Minghao. Cậu vừa ôm anh vừa nói:

"Em biết mình không nên nói những điều này hôm nay nhưng Wonie à, em chúc anh hạnh phúc trọn vẹn, bất cứ giá nào hay điều gì, chỉ cần anh hạnh phúc, ưu tiên bản thân, được chứ?"

Không ai hiểu những nỗi trăn trở của Wonwoo bằng Minghao, nên anh và những người ở đây đều sẽ không khiển trách cậu nhóc.

"Tôi sẽ hạnh phúc, tôi hứa với em và các cậu." Anh thấy mũi mình hơi cay cay.

"Cái tên Kim Mingyu ấy cũng thật là, sao lại để anh một mình đi tiếp bạn chứ, bước đến thì sẽ chết sao?" Minghao không vừa mắt chuyện Wonwoo phải ở một mình sau khi vừa làm lễ xong.

"Em ấy bận tiếp khách mà."

"Nhưng đến khu này cũng có mất thời gian đâu." Trông Minghao hơi cáu gắt.

"Nhưng nếu em ấy sang đây cũng tôi thì tôi phải đi chào khách của em ấy. Em ấy đang dọn cho tôi một con đường nhẹ nhàng và đỡ mệt, đừng hiểu lầm." Anh gõ gõ nhẹ mũi Minghao.

Cùng những người bạn nói chuyện thêm một chút, anh bảo:

"Mọi người cứ tự nhiên nha, tôi đi lại đây một chút rồi trở lại ngay."

Nơi này có cả phóng viên, Wonwoo cần phải diễn sự thân thiết với gia đình nên đi lại bàn dành cho thông gia.

"Ba, mẹ"

"Con trai đây rồi, mới đi mời khách có một chút đã quay lại tìm mẹ rồi, nhớ mẹ lắm sao?"

Anh gật gật vì nếu đáp trả lại sẽ rất ngượng miệng.

"Con đó, chưa đầy bao lâu nữa là chính thức sống riêng cùng Mingyu rồi, thế mà giờ còn ở đây bám mẹ."

Anh diễn nết thẹn thùng cúi mặt.


Sau buổi tiệc, Wonwoo và Mingyu về nhà mới đã gần 1 giờ sáng. Anh mệt nhoài để cậu ôm lấy mình vào phòng tắm được chuẩn bị sẵn những điều lãng mạn.

"Em định tắm chung luôn a?"

"Không thể sao?" Cậu cọ cọ mũi với anh.

"Đương nhiên là có thể, chỉ là...tôi vẫn xấu hổ một chút."

Vành tai đỏ ửng của anh đang bị Mingyu gặm vào miệng.

"Thôi nào, không có gì phải xấu hổ cả."

Anh thẹn thùng gật đầu. Anh không biết phải làm sao để nhìn vào ánh mắt nóng bỏng của cậu.

Cả hai quấn lấy nhau trong bồn tắm đầy hoa hồng và nhẹ nhàng trao cho nhau những nụ hôn ướt át và nồng đậm. Cậu áp anh vào thành bồn, song cho tay giữ lấy gương mặt xinh đẹp ấy.

"Anh thật ngọt ngào, Wonwoo."

"Em lại sến sẩm gì đấy, sao tôi có thể ngọt được?"

"Tôi cảm nhận được, anh ngọt ngào và nhạy cảm, tình yêu của tôi."

Sự ngại ngùng khiến vùng da ở cổ của anh cũng đỏ lên và hai gò má càng nóng rang.

"Em có thể nói ít làm nhiều không? Vì tôi sẽ bị những câu nói này của em trêu chín đấy."

Cậu cắn cắn môi anh rồi cho lưỡi trêu đùa lên xuống nhẹ nhàng.

"Ăn chín uống chín thì không phải là chuyện tốt và lành mạnh sao? Nên anh cứ chín đi."

"Tôi nên biết em rất xấu xa ngay từ đầu." Anh đánh đánh vai đối phương.

"giờ biết còn kịp đó, nhưng còn kịp cũng chẳng được gì."

Wonwoo không khỏi khịt mũi.

"Tình yêu của tôi, sao anh lại đáng yêu như thế hả?"

"Dẻo miệng." Ngón tay anh gõ gõ lấy môi đối phương.

"Chỉ dẻo với mình anh thôi."

Dứt lời cậu nhấn chìm trong một nụ hôn sâu, còn tay thì lần mò xuống vòng eo thon gọn của anh. Rôi chuyện gì tới cũng tới.


Sự lộn xộn của chăn gối vào buổi sáng là thứ chứng minh cả hai đêm qua đã cuồng nhiệt như thế nào. Lúc dạo đầu, Wonwoo căng thẳng đến mức không dám hô hấp và lo lắng bản thân sẽ phản ứng thái quá lên, thật mừng khi mọi thứ diễn ra suôn sẻ và anh không sai ở điểm nào khiến Mingyu tuột hứng. Anh không muốn thừa nhận nhưng những năm sống trong địa ngục đã cho anh biết cái gì gọi là yêu chiều và khiến đối tác dễ dàng thăng hoa.

Căn bản những từ ngọt ngào và tăng hưng phấn mà Mingyu gọi anh, anh đều bị dị ứng khi những kẻ biến thái năm đó cũng dùng những ngôn từ đó nói với anh thường xuyên. Nhưng cậu thì khác, những kẻ đáng chết kia khác, anh thấy vui và hạnh phúc khi được cậu nâng niu trong tay và nghe mấy con chữ thủ thỉ dễ thương đó. Với chồng của mình thì luôn dễ chấp nhận, làm anh thấy những thứ khiến anh lo ngại trước đây khá dư thừa.

--------

Ngồi máy bay hơn 10 tiếng mới đến được New Zealand. Có thể Mingyu quen với việc này do thường xuyên đi công tác nhưng còn đối với Wonwoo, người ở ẩn và lười đi du lịch suốt ngần ấy thời gian qua, cộng thêm sự ảnh hưởng của đêm động phòng nên cột sống của anh như gãy ra đến nơi.

Cả hai lên xe về khách sạn và điều đầu tiên Wonwoo làm là nằm xuống giường.

"Mệt lắm hả?"

"Ưm....mệt"

Mingyu nhè nhẹ vuốt ve anh.

"Gượng dậy đi tắm, thay đồ ra ngủ cho thoải mái."

"Ưm..."

Wonwoo nghe theo cậu ngồi dậy đi tắm. Sau đó họ dành phần thời gian còn lại của ngày để đánh một giấc. Khi mặt trời đã hoàn toàn lặn xuống, cả hai mới thức dậy và sửa soạn để đi ăn.


Bữa tối lãng mạn cộng với khung cảnh lung linh bên ngoài khiến Wonwoo thấy những thứ mà bản thân giấu Mingyu không hề sai.

"Đã đến đây thì không thể bỏ qua loại rượu này." Mingyu khui chai Pounamu và rót cho Wonwoo.

"Tôi hỏi này Mingyu, nếu được chọn một đất nước để sống, em chọn sống ở đâu?"

Cậu cùng anh nâng ly rồi đáp:

"Vùng quê ở New Zealand này hoặc Thụy Sĩ."

"Yên bình ha? Tôi cũng yêu Thụy Sĩ lắm."

Wonwoo gắp thức ăn cho Mingyu.

"Hay sau này chúng ta sang Thụy Sĩ dưỡng già?"

"Ok, sang Thụy Sĩ." Wonwoo gật đầu liên tục, lần nữa cụng ly với Mingyu.

Sau khi bữa ăn kết thúc, họ quay về khách sạn. Dư âm của sự mệt mỏi khi ngồi máy bay vẫn chưa nguôi hết nên cả hai quyết định nghỉ thêm đêm nay, ngày mai mới bắt đầu chuyến tham quan.


Mingyu giúp Wonwoo chà lưng trong bồn tắm.

"Đợi lát nữa xong, tôi làm y lại cho em nha?"

"Không cần thiết, cứ để tôi làm hết cho anh là được."

"Sao được a?" Anh hơi quay lại nhìn đối phương.

"Sao lại không? Anh chỉ cần hưởng thụ, tất cả những thứ còn lại để tôi lo."

"Em đó..." Anh hạnh phúc cười mỉm.


Tắm xong, cậu nhẹ nhàng đặt anh xuống giường và hôn lên cánh mũi anh.

"Ưm...Mingyu..."

"Sao nào?"

Anh khẽ lắc lắc và cười một cách ngượng ngùng.

"Đơn giản là thích gọi em như thế thôi a."

"Đã kết hôn rồi, sao anh vẫn còn thẹn thùng như thế hả?"

"Chắc do tôi nhiều dây thần kinh mắc cỡ trong người."

Cậu cắn cắn chóp mũi anh.

"A...Mingyu xấu xa."

Nhẹ xốc Wonwoo cao lên một chút, tay thì cởi dây áo ngủ màu đỏ rượu vang của anh ra.

"Tôi đang làm tròn sự xấu xa anh nói thôi, phải không nào?"

"Phải rồi, em luôn đúng mà." Wonwoo véo má cậu.

"Anh không thương tôi à? Đau tôi đó." Cậu vờ làm nũng, cọ cọ má với anh.

"Em bé quá đi, sao lại không thương cho được?" Wonwoo choàng tay qua lưng đối phương để dỗ dành.

Nằm trong sự dỗ dành của Wonwoo, Mingyu bảo:

"Lớn rồi, không hề em bé luôn."

"Đúng rồi, cái thân to như thế này cơ mà. Ôm hết cả tôi thì sao em bé được đúng không nào?" Anh vỗ vỗ lưng cậu trong lúc nói vài câu trêu ghẹo.

"Yêu anh." Cậu cắn vào cổ anh, nơi vẫn còn vương lác đác vài dấu hôn nhỏ của đêm tân hôn.

"Tôi không nghĩ ngày mai tôi còn đủ sức đi chơi."

Mingyu cắn cắn vành tai anh, khiến anh rụt cổ cười.

"Không sao, tôi có thể cõng anh mà, tình yêu."

Âm thanh trầm khàn ám muội này đủ để làm cho Wonwoo bắt đầu trầm mê.

"Ưm...hứa rồi đó a~~~"

"Tôi hứa, tình yêu của tôi."

Mingyu cho lưỡi dạo chơi xương quai xanh tinh xảo của Wonwoo, làm anh không thể kiểm soát được một vài tiếng rên rỉ đang thoát ra.

"Ư...Mingyu...a.....a......ư..." 

Khi đầu của đối phương di chuyển đến giữa hai chân anh, anh như rơi vào cảnh giật điện, nhanh cho tay đẩy đầu Mingyu ra.

"Đừng mà Mingyu, không...không được đâu, rời khỏi đó đi a....."

Bàn tay to lớn của cậu đang giữ lấy hai bên đùi non, để Wonwoo không khép lại được. ( editer: quá trời cái nết rồi Gyu ơi:)))))

"Không được đâu Mingyu à, đừng mà a..." 

"Yên nào Wonwoo."

Anh lắc lặc đầu.

"Không được, nó rất là.....Mingyu à...." Wonwoo nghĩ mình sẽ khóc mất nếu cậu cứ tiếp tục như thế.

"Tôi thấy ổn, ngoan nào, không nháo, tôi đương nhiên không làm anh đau rồi tình yêu."

Cậu đặt một nụ hôn vào đùi non của anh.

============

Hôm sau Wonwoo cùng Mingyu đi chơi và mua sắm, đến cuối ngày vẫn là kết thúc ở trên giường như thường lệ. Tuần trăng mật của họ vừa vui vẻ vừa nóng bỏng cho nên làm hiện tại anh biến thành người mong thời gian ngừng trôi thay vì Mingyu như trước kia.

Nội thành của New Zealand không có nhiều cảnh thanh tĩnh hoặc lung linh ảo diệu để họ cùng nhau dạo quanh thưởng thức theo dự kiến, họ thuê xe đi đến một số nơi nổi bật, không mãi quanh quẩn tại thành phố xa hoa.

Ngồi trên xe, anh lại nghịch bàn tay của đối phương cho đỡ chán.

"Wonwoo."

"Hả?''

"Anh thích bàn tay của tôi lắm hả?"

"Có sao hả? Tay em đáng yêu mà?'

Tay của Mingyu thật sự rất đáng yêu, về phần ngón tay thì không dài nhưng một số đốt ngón tay có xương nhô ra ở từng lóng tay chỉ tăng thêm sự mạnh mẽ nơi cậu. Gân ở mu bàn tay như ẩn như hiện, trông cứng rắn nhưng dễ chịu, không hề đáng sợ. Ngược lại anh còn cảm thấy đáng yêu khi cậu giơ mỗi ngón tay cái lên, trông như củ khoai tây vậy á, đáng yêu lắm cơ.

Cậu hôn nhẹ lên trán anh và bảo:

"Anh đang nghịch thứ đêm qua anh đã mắng nó xấu xa và kêu bỏ ra đó."

Wonwoo bĩu bĩu miệng mèo và quăng tay cậu về vị trí cũ.

"Xấu hổ đó hả?"

"Em đúng là đồ cực kỳ đáng ghét." Anh dụi dụi mũi của mình.

Thấy vậy Mingyu lại bật cười trước sự đáng yêu của vợ mình.

===========

Những ngày còn lại, cả hai vẫn quấn nhau không rời và đi đến nhiều địa điểm khác nhau. Trong điện thoại chứa đầy hình ảnh hạnh phúc tuyệt đẹp của cả hai, giúp anh cùng cậu thấy dung lượng bộ nhớ lớn của nó không phải là thứ dư thừa.

Sau cùng, tuần trăng mật khép lại bằng buổi ngắm cực quang theo đúng mông ước của Wonwoo rồi sau đó cả hai cùng nhau quay về Hàn Quốc.


Mingyu vẫn đi làm như thường lệ và Wonwoo vẫn ở quán cà phê như mọi khi. Cuộc sống trở lại quỹ đạo vốn có của nó. Mỗi người làm việc của riêng mình, xong xuôi gặp nhau ở nhà và tiếp tục quấn vào một chỗ như sẵn sàng hòa tan vào nhau.

"Sao anh lại đi làm sớm vậy? Không phải mới đi hưởng tuần trăng mật về thôi sao?" Minghao cùng Jun đến ủng hộ quán của Wonwoo thì bắt gặp anh đang ngồi ở đây.

"Kết thúc tuần trăng mật thì đi làm thôi, ở nhà cũng buồn lắm. Đặc biệt là căn nhà hiện tại rộng hơn nhà cũ, sự rộng lớn của nó càng khiến tôi chán nản."

Anh đưa menu cho cả hai.

"Không phải trước nay cậu đều ở trong nhà à? Rủ đi ăn uống còn lười đi?" Jun nhướn mày châm chọc.

"Thì trước đây khác, giờ khác."

Từ hồi có Mingyu bước vào cuộc đời, khi ở một mình anh đều cảm thấy buồn bã đơn côi. Vả lại đã là một chủ quán thì có mặt để quản ly vẫn hơn là giao cho người khác.

"Miễn anh vui là được."

"À...Minghao này..."

"Sao hả anh?" Cậu nhìn thấy có sự nghiêm trọng trong mắt anh nên có chút lo lắng. Anh đưa mắt sang hướng Jun rồi bảo:

"Em theo tôi vào trong đây chút nha. Tôi mượn Minghao của cậu một chút nha Jun." Wonwoo đứng lên, đi vào gian phòng chính trong quán và Minghao theo sau. Khi anh đóng cửa lại, cậu hỏi:

"Có chuyện gì vậy anh?"

Anh cắn cắn môi, sau đó thở ra một hơi phiền muộn đáp:

"Bọn bắt cóc chúng ta năm đó đã đăng clip của chúng ta lên web 18+"

"Anh nói cái gì?" Hơi thở của Minghao dần không ổn định.

"Tôi mới vừa biết mấy ngày trước khi đám cưới diễn ra, nhưng tôi đã thử tìm web đăng clip của tôi thì không  thấy của em. Tôi không biết nó nằm ở mục nào hay họ không đăng lên, nhưng tôi nghĩ không chỉ chúng ta mà có cả những người khác đều sẽ bị công khai clip nhạy cảm đó vì nó thu về lợi nhuận rất cao, bọn chúng sẽ không bỏ qua." Tay của Wonwoo không thể để yên vì lo lắng.

"Tôi biết nó hơi....nhưng mà...nếu em có thể tìm thấy nó thì nói với tôi, tôi có thể giúp em xóa nó đi."

Cậu kéo lấy tay anh để cùng ngồi xuống ghế rồi hỏi:

"Kim Mingyu vẫn chưa biết chuyện này đúng không anh?"

"Ừm, tôi đã không nói về những thứ mình trải qua với em ấy, chuyện clip bị đăng công khai thì tôi cũng ngấm ngầm xóa nó đi"

Minghao không trách Wonwoo vì hạnh phúc của bản thân anh thì hành xử như trên không sai. Rất hiếm khi thấy nạn nhân của những vụ cưỡng hiếp dễ dàng đứng lên nói huống cho những người bị bán như mình và anh ấy, bọn họ đã còn được sống đến ngày hôm nay đã là một kỳ tích rồi.

"Anh không sao là được rồi."

"Ý em..."

Minghao giữ chặt tay của Wonwoo và hít một hơi thật sâu nói:

"Jun biết quá khứ của em và Jun không vì chuyện đó công khai mà bỏ rơi em."

Nhìn sự dễ dàng của Minghao khiến Wonwoo lần nữa nghi ngờ liệu bản thân có sai khi giấu Mingyu không? Đứa em này cái gì cũng nói nên biết được ai yêu mình thật lòng thông qua chuyện đi hay ở sau khi nghe chuyện quá khứ, cậu theo đó nào có  lo sợ có một ngày bản thân bị bỏ rơi. Còn anh, anh đang giữ lấy người mình yêu bằng một quá khứ không chút tì vết để giờ đây không thể thanh thản mà sống.

Minghao đã từng nói, những lời họ không còn gì để mất nên được thì yêu, không được thì thôi, chẳng có gì phải buồn. Wonwoo đáng lý ra có thể sống theo cách thoải mái tự tại của anh cậu nếu ngay từ đầu thú nhận tất cả với Mingyu.

Anh đang tự đào hố chôn mình, đúng chứ?

"Nhưng nếu ai nhận ra em ngoài đời thì sao? Treo một đoạn clip bản thân bị....ở nơi đó...Minghao à...nó..."

Thấy sự lo sợ của Wonwoo, Minghao không khỏi xót xa. Đến cùng chỉ có cậu mới đạp lên được quá khứ mà sống, còn người trước mắt vẫn bị nó hành hạ không thôi.

"Nghe này Wonie, đăng cũng đã đăng rồi, người xem cũng đã xem rồi, gỡ xuống thì được gì hả anh? Với trường hợp của anh thì nên gỡ còn của em thì bình thường thôi."

Cậu là con nhà nghèo, là được Jun chấp nhận, chuyện đoạn clip trong quá khứ nằm ở web người lớn không phải là chuyện quan trọng.

"Biết rằng họ đăng tải không chỉ một clip, nhưng những người mò vô trang đó đều vì cái gì, chúng ta biết rõ mà. Anh nghĩ họ sẽ hỏi chúng ta là diễn viên trên web người lớn một cách công khai lớn giọng sao? Họ sẽ không tự hủy hoại mặt mũi của mình đâu anh." 

Minghao nói không sai nhưng Wonwoo sợ hãi về tất cả rất nhiều, chắc tại anh không can đảm được như cậu.

"Vậy là em quyết định..."

"Ừm, vậy nên anh không cần lo nữa nha."

"Được rồi, giờ thì trở lại bên ngoài thôi, không Jun lại nghi ngờ."

=============

Wonwoo đã ghé sang siêu thị sau khi rời khỏi quán. Nhà mới của cả hai đã có giúp việc nhưng anh vẫn muốn tự mình mua một số đồ để đích thân nấu ăn cho Mingyu. Anh biết cậu ấy yêu thích món ăn của anh nấu rất nhiều.

Trên đường trở về, Wonwoo nghe thấy tiếng bước chân cứ vang lên sau lưng. Là cướp hay tên biến thái? Anh sợ hãi nên đi nhanh hơn và không dám quay đầu lại. Đây không phải ảo tưởng bởi anh tăng tốc thì người đó cũng tăng tốc, gộp hai túi đồ lại chung một tay anh lấy điện thoại ra gọi cho Mingyu, hy vọng kẻ kia nghe anh nói điện thoại sẽ từ bỏ ý định.

"Alo, Mingyu à."

"Sao hả anh?" Cậu đang họp nhưng vẫn bắt máy và dùng mắt ra lệnh cho nhân viên tiếp tục trình bày.

"Tôi..anh...hình như có ai đó đang đi theo tôi từ siêu thị đến giờ." giọng anh run rẩy nói năng lộn xộn.

"Anh chắc không? Hay anh nhạy cảm quá?"

"Tôi chắc mà." 

Anh đi nhanh hơn nhưng khoảng cách vẫn không kéo giãn được bao nhiêu.

"Anh có nhìn lại phía sau chưa? Anh chắc chắn không nghe nhầm chứ?" Mingyu không thể chạy ngay đến với Wonwoo được, điều này làm cậu không tránh khỏi khó chịu.

"Tôi không dám nhìn lại."

"Wonwoo à, anh phải chắc chắn xem nỗi sợ của mình là đúng hay sai chứ? Lỡ như chỉ một người nào đó cùng đường hoặc do anh ám ảnh từ vụ bắt cóc của anh tạo lên thì sao?"

Không, Wonwoo chắc chắn điều này không liên quan đến nỗi ám ảnh nhiều năm của mình.

"Nhưng Mingyu....''

"Sẽ không sao đâu, được chứ? Bắt nhanh một chiếc taxi về nào."

"Chủ tịch, dự án này..."

Wonwoo nghe loáng thoáng ở đầu giây bên kia ai đó đang trình bày kế hoạch nên biết bản thân đã làm phiền Mingyu.

"Tôi tắt máy đây, là tôi hoang tưởng, em cứ họp tiếp đi."

Wonwoo tự trách bản thân vì giná đoạn cuộc họp của Mingyu.

Bước chân đằng sau của Wonwoo ngày càng dồn dập hơn, anh chọn dừng chân và quay lại để đối mặt. Mingyu nói không sai, anh cần xác minh lại nỗi sợ của mình trước khi anh chết khiếp vì nó.

"Lâu quá không gặp, Jeon Wonwoo."

Có tia sét nào đó đã giáng trúng Wonwoo, hai túi thực phẩm đều theo sự buông thõng vô lực từ hai tay mà rơi xuống đường."

"Ngạc nhiên lắm sao? Cũng đúng thôi, chúng ta lâu quá mới gặp lại nhau mà."

Dylan cười nhạt và tiến đến cạnh anh hơn, anh muốn lùi về sau nhưng chân anh không nghe lời mà cứ bất động tại chỗ.

"giờ thành Kim phu nhân rồi nhỉ? Nhưng không có gì lạ, vốn thân thế không nhỏ nhưng mà họ lại tiếc số tiền chuộc năm đó chúng tôi yêu cầu."

"Ông muốn gì?" Wonwoo đã quên thở ở một giây phút nào đó khi giờ đây tim anh đang đập kịch liệt như bù lại cho những giây phút bỏ quên đó.

"Tao đã sống trốn chui trốn nhủi còn mày thì quay về sự giàu sang và kết hôn với gia đình bậc nhất nhì Seoul, mày nói xem tao muốn cái gì?"

Đối phương nhanh trở mặt và thay đổi ngữ khí, tay thì bắt lấy Wonwoo đẩy vào con hẻm cạnh bên. Anh sợ hãi đến mức không thể điều khiển tứ chi  của mình sau cái xô đẩy cũng ngã xuống nền đất bẩn thỉu.

Dylan chậm rãi bước vào con hẻm và ngồi xuống trước mặt người đang run sợ đến mức thần sắc trắng bệch.

"Mày đã khiến anh em của tao phải ở sau saong sắt, nói xem tao nên làm gì với mày để đủ trừ cho món nợ đó đây?"

"Ông muốn bao nhiêu tiền?" Wonwoo hỏi trong run rẩy và khí lạnh trào dâng đầy người anh. Dylan chen vào giữa hai chân anh rồi nắm lấy tóc anh, bắt anh nhìn thẳng vào mình:

"Bao nhiêu tiền? Mày nói xem bao nhiêu tiền có thể bù đắp?"

"Tôi...tôi..."

"Con mẹ nó, mày đáng lý ra phải chết thay vì sống thảnh thơi như vậy."

Ông ta đập mạnh đầu Wonwoo xuống  bức tường bên cạnh, máu mũi thoáng chảy ra và xương gò má như vỡ vụn, một mảng đỏ bầm dần lộ rõ trên gương mặt xinh đẹp.

"Có mày thì tao mau giàu lại thôi đúng không?"

Anh đau đớn đến hoa cả mắt nhưng vẫn điên cuồng lắc đầu.

Gía của anh năm xưa vẫn nằm ở hàng triệu USD, do đó không khó để sống thanh nhàn nếu có được anh thêm lần nữa.

"Đi theo tao, tao sẽ cho mày biết thế nào là địa ngục giữa đời thường."

Dylan kéo Wonwoo đứng dậy, anh điên cuồng vùng vẫy nhưng chỉ nhận thêm mấy cái tát gây đến mơ hồ, còn mép miệng thì rỉ máu.

"Im lặng và đi theo tao hoặc tao sẽ cắt lưỡi mày."

Não của Wonwoo vẫn còn biết phải giằng co đến cùng bởi anh không muốn phải sống lại cái cảnh khủng khiếp năm đó.

"Con mẹ nó, mày muốn tao đánh gãy chân mày tại đây không?" Dylan đạp vào bụng Wonwoo một cái, anh đau đến mức khụy xuống cùng nôn khan. Đối phương lần nữa lôi kéo, ép anh bước đi theo mình khi không còn sức lực.

"Đừng mà....làm ơn, tha cho tôi, làm ơn, làm ơn........đi mà..." Wonwoo nước mắt giàn giụa vì đau đớn và sợ hãi.

"Các người nhìn cái gì? Đây là em họ của tôi, nó ngỗ nghịch với cha nó ở nhà nên tôi thay bác tôi dạy lại  nó thôi. Đừng xía vào chuyện gia đình của tôi." Dylan hét vào mặt những người qua đường đang có ý định giúp đỡ.

"Làm ơn, không có, tôi không có quen biết người ngày, làm ơn, làm ơn cứu tôi với."

Ngậm miệng không phải là lựa chọn đúng đắn nên Wonwoo bất chấp cầu cứu, chỉ buồn những đối tượng qua đường vì sợ phiền phức mà nhắm mắt làm ngơ.

"Không ai cứu được mày đâu con điếm."

"Đừng mà, làm ơn, đừng mà...thả tôi ra...buông tôi ra, buông tha cho tôi đi, ông muốn tiền tôi có thể cho ông tiền mà."

"Tao đã kêu mày ngậm miệng lại rồi cơ mà, mày còn kéo sự chú ý của người khác thì tao sẽ cắt cổ mày ngay đấy."

Wonwoo chỉ biết cầu trời cho bản thân tìm được một cơ hội chạy thoát nào đó.


"Đứng lại đó."

Một giọng nói vang lên khiến Dylan đứng lại và Wonwoo thấy thanh âm đó quen tai.

"Muốn tôi giết chết ông thì ông cứ giữ tay anh ấy lại." Jisung chậm rãi tiến lên đứng song song với Dylan.

"Mày lo chuyện bao đồng à?"

"Tôi bảo bỏ tay ra." Jisung không mấy kiên nhẫn nhắc lại. Sau lưng cậu có thêm hai người mặc vest đên nên Dylan miễn cưỡng thả tay anh ra.

"Mày là ai mà xía vào chuyện của tao và nó?"

"Tôi là người quen của anh ấy, nói xem có bao đồng không?"

Nhận thấy tình thế không còn trong khả năng kiểm soát, ông ta chỉ tay cảnh cáo:

"Chúng ta sẽ con gặp lại nhau."

Nếu Jisung đến trễ một vài phút thì có lẽ Wonwoo đã bị Dylan nhét vào trong chiếc xe tồi tàn của gã rồi.

"C-Cảm....cảm ơn ngài, Park tổng."

Phần bụng của anh còn ê ẩm nên không thể gập người lại để tạ ơn cho đúng nghĩa.

"Không sao, lên xe tôi đưa anh về."

"Để tôi nhặt lại chỗ thực phẩm đã."

Jisung níu tay anh lại.

"Bỏ đi, cái anh cần là về nhà xử lý vết thương kia kìa." 

Wonwoo hơi lưỡng lự nhưng rồi cũng gật đầu chấp nhận, căn bản anh đang sợ hãi và cần về nhà uống thuốc ngay, sự chần chờ hay ở ngoài đường lâu, khả năng cao sẽ kéo đến cơn hoảng loạn không không chế được, điều đó không hay chút nào.


Khi Jisung đưa Wonwoo về nhà, anh hỏi:

"Ngài có bận gì không? Nếu không thì vào nhà dùng nước."

"Tôi sẽ đến thăm anh và Mingyu sau, giờ thì tôi phải đi rồi."

"Vâng, lần nữa cảm ơn ngài."

"Không có gì đâu."


Wonwoo tắm rửa và xử lý vết thương của mình xong xuôi thì gọi cho Mingyu.

"Alo, bao giờ em về?'"

"Có thể hơi muộn Wonwoo à, anh cứ ngủ trước đi nha."

"Ok, đừng làm việc quá sức."

"Tôi biết rồi tình yêu."

Thời gian qua nào là lo cho hôn sự rồi đi hưởng tuần trăng mật nên chắc việc ở tập đoàn đã chất thành núi, Wonwoo chỉ lo Mingyu làm việc quá sức thay vì cảm thấy tủi thân khi mới kết hôn mà đã phải ngủ một mình.

Tiếng gõ cửa phòng anh khiến anh giật thót nhưng nhanh lấy lại tinh thân và tự nhắc nhở bản thân đang được an toàn.

"Vào đi."

"Phu nhân ăn tối không ạ? Tôi sẽ dọn lên cho phu nhân."

"Tôi không đói, mọi người không cần dọn ra đâu." Chứng biếng ăn của Wonwoo lại đến khi anh đang trong sự lo lắng tột độ.

Khi cửa phòng đóng lại, Wonwoo nhanh chóng gọi điện cho Wonmin. Anh muốn nhờ anh cả trích xuất camera và truy bắt Dylan. Nếu gã không bị chế tài thì anh sẽ không thể sống yên. Nếu cứ sợ hãi và bất an như này, anh sẽ không rõ mình sẽ trụ được bao lâu. Qủa nhiên nói dối và sống trong sự bao bọc bởi sự che giấu dối trá luôn không bền, song chẳng khác nào đang đi trên dây, dễ dàng rơi xuống sẽ bị thịt nát xương tan.

Wonwoo cứ phập phồng lo lắng và yêu cầu người làm kiểm tra kỹ các cửa, tuyệt đối không được để hở dù chưa đến 1cm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro