All I Need (for Christmas)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Au : Sandylee007 from Archiveofourown

Original link (Eng) : https://archiveofourown.org/works/17132561

Đã xin phép tác giả, nhưng tác giả chưa rep, nên nếu có rp hoặc ai k hài lòng, t sẽ gỡ. Enjoy!

----------------------------------------------------------------

Đôi khi, cuộc đời của Magnus Bane có thể đôi chút.... hỗn loạn. Vào bất cứ thời điểm nào trong năm. Và rõ ràng bao gồm cả đêm Giáng sinh.

Trong khi Giáng sinh không phải là dịp quá quan trọng gì với Magnus, anh vẫn thích tổ chức tiệc mừng. (Bởi vì anh mở tiệc bất cứ lý do gì) Alec hầu như không biết rằng trong năm có thời gian đặc biệt này. Nhưng họ đã ở bên nhau. Lần đầu tiên sau khoảng một thế kỉ, Magnus đã mở lòng. Alec đã làm điều tương tự, lần đầu tiên và hoàn toàn có thể là lần cuối trong cuộc đời cậu. Thật tuyệt khi có một khoảng thời gian thư giãn cùng nhau.

Nhưng phải nói rằng mọi thứ không đi theo cách mà Magnus muốn.

Vài cựu thành viên của Circle, những tên đang chạy trốn lại quyết định kế thừa di sản của Valentine và bắt cóc ba đứa trẻ của thế giới ngầm. Chính xác là ba phù thủy. Cuộc giải cứu chúng hoàn toàn điên rồ. Những cánh cổng.... những câu thần chú... và cuối cùng ba đứa trẻ cũng được chữa lành. Đó là một phép lạ Giáng sinh mà họ có thể mang về cho gia đình của chúng. 

Magnus vô cùng nhẹ nhõm vì mọi thứ đã kết thúc. Nhưng anh cũng hoàn toàn bị rút cạn. Magnus là một phù thủy rất mạnh nhưng anh cũng không có nguồn năng lượng vô hạn. Khi anh chữa cho đứa trẻ cuối cùng, Magnus thấy choáng váng và đầu như sắp nổ tung. Đôi chân anh không vững khi rời khỏi tòa nhà. Magnus nghĩ rằng không ai để ý khi mình bước ra ngoài để hít thở không khí trong lành.

Nhưng lại có người để ý. "Magnus?" Nghe giọng của Alec vẫn tuyệt vời như mọi khi, nhưng giờ nó dội vào chiếc đầu đang đau nhói của anh. "Anh ổn chứ?"

Magnus gật đầu, mặc dù anh không cảm thấy như vậy. Chắc chắn điều này sẽ không được khắc phục chỉ bằng một bữa ăn ngon hay vào giờ ngủ. "Anh ổn," anh trấn an bạn trai và hi vọng rằng cậu bị thuyết phục. "Chỉ là... đau đầu chút thôi."

Alec cau mày và gật đầu, sau đó kéo anh lại gần và đỡ lấy anh. "Có lẽ em nên đưa anh về nhà? Jace, Izzy và Clary có thể lo việc còn lại."

Magnus cảm động và ngạc nhiên trước sự chăm sóc của bạn trai. Đã quá lâu kể từ lần cuối anh có một người bạn đời thực sự muốn chăm sóc anh (Đã quá lâu rồi). Anh muốn gật đầu và đồng ý, nhưng có một giọng nói bướng bỉnh, bực bội vang lên trong đầu anh... (Cậu ấy sẽ không tha thứ cho ngươi nếu ngươi trở thành một gánh nặng. Một thứ vướng chân. Cậu ấy sẽ giận ngươi. Điều này đã xảy ra rồi, nhớ chứ?) "Anh ổn, Alexander" anh nói, cố gắng không tỏ ra bực bội. "Điều quan trọng hơn..." Anh dừng lại khi nhìn vào khuôn mặt Alec. Bụng anh thắt lại và đầu anh quay cuồng. "Alec?" Có phải anh đã nói sai điều gì?

Nhưng... Alec không bực bội, hay khó chịu. Đó là.... lo lắng. "Anh chảy máu mũi," Alec nói, đang tìm thứ gì để giúp Magnus.

Magnus từ từ chớp mắt. Chảy máu mũi? Anh không bị vậy từ rất lâu rồi. Quá hoảng hốt thay vì tò mò, anh đưa tay vuốt nhẹ dưới mũi. Và thấy một màu đỏ trên ngón tay mình. "Oh..." Đó là tất cả những gì anh có thể nói ra.

Cơn chóng mặt bắt đầu mạnh hơn. Những đốm đen bắt đầu xuất hiện trong tầm nhìn của anh. Và bóng tối hoàn toàn bao trùm khi gầu gối anh bắt đầu khuỵu xuống.

_____

Alec đã rất sợ hãi. Magnus gục xuống cánh tay cậu và chảy máu mũi... Nó khiến cậu hoảng loạn. Phản xạ phi thường của cậu đã hoạt động rất tốt và đã đỡ được bạn trai trước khi anh ngã xuống đất. Nhẹ nhàng và chậm rãi, không muốn gây thêm bất kì tổn thương nào trên người anh nữa, Alec ngồi xuống đất và kéo Magnus lại gần.

Cổ họng và bụng cậu thắt lại, Alec lay anh. "Magnus?" Không có phản ứng. "Magnus!"

Với tình cảnh này, Alec buộc phải vững vàng để xử lý. Nhưng chỉ đủ lâu để kiểm trang vài điều quan trọng. Mạch của Magnus nhanh hơn bình thường, nhanh nhưng vẫn rõ ràng. Hơi thở của anh sâu và đều đặn, cũng như trái tim anh đang chậm rãi đập trái ngược với cơn điên cuồng của Alec. Những điều cững chắc đó lại không đủ để trấn an cậu.

Với tất cả bản năng bảo vệ và sự cảnh giác cao độ của mình, Alec run rẩy và hành động theo bản năng ôm lấy che chắn Magnus bằng cả cơ thể khi có người bước tới. Cậu cũng không thể thư giãn hơn khi biết đó chỉ là Jace, người cũng đã chú ý khi nghe thấy tiếng kêu của cậu. Anh thở phào nhẹ nhõm khi thấy Alec không hề hấn gì, nhưng lại căng thẳng khi nhìn thấy Magnus. "Chuyện gì xảy ra vậy?"

Alec lắc đầu và ôm chặt lấy bạn trai trong tiềm thức. "Tớ không biết," cậu nói. "Tớ..." Alec nức nở. "Tớ nghĩ anh ấy đã đi quá giới hạn bản thân." Ngay từ đầu cậu đã biết cái giá phải trả khi sử dụng phép thuật và đôi khi nó khiến cậu sợ hãi. Nhưng chưa bao giờ đến mức này. "Anh ấy cứ thế... ngã xuống, và... giờ thì anh ấy không tỉnh lại nữa."

Jace chậm rãi gật đầu. Sau đó nhận ra thứ gì đó trên mũi Magnus và nhăn mặt lo lắng. "Anh ấy đang chảy máu."

Alec, thất vọng với chính bản thân mình, đã quên mất điều đó khi cậu có nhiều mối lo hơn là một vài giọt máu. Rất may nó dường như đã dừng lại. Cậu nhẹ nhàng lau nó đi người trong vòng tay cậu run lên. Alec thờ phào nhẹ nhõm. "Magnus?" Cậu thì thầm khi nhận ra rằng những tiếng động mạnh khiến anh nhăn mặt. "Anh mở mắt ra được không?"

Magnus đã thử và hối hận ngay lập tức. Đôi mắt vàng hiện ra trong một giây và lại đóng lại. Anh kêu lên, khiến Alec nghĩ về một chú mèo đang giận dữ, anh véo sống mũi. "....đầu...."

Alec cố gắng hạ nỗi sợ hãi xuống bằng cách tự thuyết phục mình rằng ít nhất Magnus đã tỉnh. (Đại loại vậy...) "Anh sẽ về nhà sớm thôi," cậu lẩm bẩm. Đặt anh lên chiếc giường ấm áp, an toàn của họ là ý tưởng tuyệt vời nhất mà cậu nghĩ ra trong cả ngày nay. "Nhưng giờ anh phải tỉnh táo.

Magnus cau mày, cuối cùng cũng mở được mắt ra một chút. Chúng vẫn là đôi mắt màu vàng, hiện ra  với sự bất mãn. "Có phải anh vừa...?"

"....Ngất xỉu và dọa em sợ? Phải." Bất cứ khi nào Alec có cảm xúc... làm quá luôn là phản ứng đầu tiên của cậu. Đó là một trong những khuyết điểm lớn nhất của cậu tới giờ. Cậu phải cố gắng để kìm nén lại cơn bực tức vô lý. Cho đến giờ. "Chúng ta sẽ nói về chuyện đó. Sau này." Một khi cả hai đã ổn định hơn, và một khi Alec chắc chắn một trăm phần trăm rằng bạn trai mình sẽ ổn.

Magnus siết nhẹ bàn tay cậu. Anh dựa đầu vào vai Alec hoặc nó chỉ vô tình gục xuống. "....xin lỗi... anh thường biết giới hạn của mình tốt hơn thế này...."

Alec hôn lên trán anh, cố gắng kiềm chế khi Jace biến mất ở tòa nhà bên cạnh họ. Làn da cậu cảm nhận qua môi quá lạnh, như thể Magnus đã xả toàn bộ nhiệt của bản thân cùng với phép thuật. Đó là lí do tại sao người anh bắt đầu run rẩy. "Anh biết giới hạn của mình. Nhưng anh cứ cố quá. Đôi khi nó..." Đôi khi nó khiến em sợ đến chết, không biết anh có thể đi xa tới đâu. Cậu đã không nói điều đó. Thay vào đó, Alec kéo Magnus lại gần hơn nữa. Cho đến khi không thể gần hơn. "Anh có thể bất tử, nhưng... anh phải dừng đi quá giới hạn bản thân lại." Nghe như một lời cầu xin. "Và em phải để ý tốt hơn mỗi khi anh làm điều đó."

Magnus nắm chặt lấy tay cậu và nhận được cái siết chặt lại trong tích tắc.

Jace quay lại. Thường thì Alec sẽ tách ra, không muốn ai nhìn thấy khoảnh khắc riêng tư của mình. Nhưng lúc này, buông ra là điều không thể. Đặc biệt là khi bàn tay trong tay cậu đang lạnh buốt. Nếu Jace nhận ra điều gì anh cũng không đề cập đến nó, thay vào đó, anh đưa ra một chiếc khăn ẩm. "Anh nên... lau sạch một chút, trước khi về nhà." Jace cố gắng nói khẽ nhất có thể.

Magnus đánh giá cao cả sự giúp đỡ và giọng nói khẽ với một cái gật đầu nhẹ khó có thể nhìn thấy. "Cảm ơn cậu." Anh nhăn nhó khi lau vết máu trên mặt. "....thật ghét điều này...."

Khi Magnus đã xong, Alec cầm lấy chiếc khăn và tiếp tục lai. Không còn chút máu nào nhưng cậu cần những cái chạm đó. Những cử chí ngớ ngẩn, vô nghĩa đó giúp cậu bình tĩnh hơn. "Anh đang run rẩy và ngồi ngoài này cũng không khiến nó tốt hơn," cậu nói. "Vậy đi thôi."

Thật không mau, "đi" đòi hỏi phải đứng dậy. Alec đỡ Magnus đứng dậy, cẩn thẩn như đang ôm một tấm kính mỏng manh nhất. Trong vài giây, Magnus không thể đứng vững được nữa và Alec nhanh chóng đỡ lấy anh. Magnus thưởng cho sự giúp đỡ đó bằng một nụ hôn lướt qua má cậu. Alec cảm nhận được ngay lập tức và khóe môi cậu nhếch lên.

Jace dường như cảm thấy mình đang làm gián đoạn, anh hắng giọng. "Đưa anh ấy về nhà. Tớ sẽ đi nói với Izzy và Clary rằng Magnus cần nghỉ ngơi và hai người phải về." Anh giơ tay lên khi nhận thấy Magnus nhíu mày. "Đừng lo, tôi sẽ không nói về việc anh... ngất xỉu."

Magnus hài lòng. "Tôi đánh giá cao sự cân nhắc của cậu." Và đó như một lời mỉa mai. Nghe được câu đó khiến mọi thứ tốt hơn một chút.

Jace cười nhẹ với Magnus nói rằng anh đã chia sẻ ý kiến của Alec.

Bắt một chiếc Taxi mất nhiều thời gian hơn bình thường. Gã tài xế nghi hoặc nhìn Alec khi cậu đỡ Magnus gần như đã mất ý thức lên ghế sau. "Uống hơi nhiều quá hả?"

Alec nhướn mày. Đương nhiên cậu biết nhìn tình huống có vẻ.... tệ. Nhưng cậu không muốn trả lời bất kì câu hỏi nào vào lúc này. "Ngày dài mà." Khi đầu của Magnus gục xuống vai cậu, Alec quyết định sẽ không lãng phí thêm thời gian với gã tài xế này nữa. "Cứ... đưa bọn tôi về nhà đi." Có lẽ nghe có vẻ bực bội hơn cậu nghĩ. Nhưng không thể không cảnh giác khi cậu có một người yêu vô cùng yếu ớt cần chăm sóc.

Gã tài xế giơ hai tay như thể nó sẽ hài hước trong một vài tình huống. "Được rồi, được rồi. Nhưng tốt hơn hết là tôi không phải dính dáng tới 'cớm' vì điều này."

Alec cau mày. "Cớm?"

Gã tài xế lái xe vào dòng người. Tự nói một mình trong suốt từng ấy thời gian. Alec gần như nghe được câu "...luôn gặp những điều kì lạ vào Giáng sinh...."

Sự nghi hoặc của gã tài xế dường như càng tăng lên trong suốt chuyến đi. (Mặc dù Alec luôn thì thầm với Magnus những lời dịu dàng và nụ cười nhỏ, đáng yêu mà cậu nhận được từ anh). Khi gã tài xế rời đi, Alec dành một giây để hi vọng rằng anh ta sẽ không gọi cảnh sát. Sau đó cậu tập trung toàn bộ sự chú ý của mình vào những điều xứng đáng hơn nhiều.

Nếu cậu nghĩ về việc đưa Magnus lên taxi là một thử thách, thì việc giữ Magnus đứng vững cho đến khi họ lên đến nhà khó hơn nhiều. Bạn trai anh mảnh mai nhưng vẫn là một người đàn ông trưởng thành, một người có khối lượng cơ khá lớn. Bất cứ điều gì cậu đã trải qua trong suốt cuộc hành trình này, với Magnus còn nhiều hơn gấp mười lần. Khi Alec đưa bạn trai mình về giường, anh đã bất tỉnh một lần nữa. Sau đó, Alec đã làm điều mà cậu nghĩ là hợp lý nhất mình có thể nghĩ ra. Cậu gọi Catarina.

Tiếng thở dài của cô nói rằng đây không phải lần đầu tiên chuyện này xảy ra. Đó cũng cảnh báo rằng đây có thể không phải là lần cuối. "Điều tốt nhất cậu có thể làm lúc này là đảm bảo rằng anh ấy nghỉ ngơi đủ. Có vẻ như sức sống của anh ấy ổn định nên tôi sẽ không quá lo." (Nghe cô ấy nói thì dễ...!) "Gọi tôi nếu anh ấy lại chảy máu mũi lần nữa."

Alec chậm rãi gật đầu. Sau đó nghĩ rằng mình nên nói điều gì đó, vì cậu vẫn đang gọi điện thoại. "Tôi sẽ làm vậy."

Catarina rõ ràng đã nghe thấy điều gì đó. Cô im lặng một chút. "Cậu ổn chứ?"

Alec nghiến răng. "Không," cậu miễn cưỡng thừa nhận. Cậu không thể rời mắt khỏi người bạn trai đang ngủ của mình vì sợ rằng nếu cậu làm vậy... "Tôi ghét việc anh ấy làm điều đó với chính mình." Đặc biệt là khi tôi bị phân tâm bởi những thứ khác, cậu nghĩ. Cậu không biết biết làm sao để tha thứ cho bản thân nhưng từ giờ trở đi, cậu sẽ cố gắng hơn nữa.

Catarina nhẹ nhàng nói. "Tôi biết cảm giác đó. Nhưng anh ấy đã như vậy kể từ khi tôi quen anh ấy. Anh ấy sẽ vắt kiệt đến cuối cùng với những người anh ấy cho là xứng đáng. Tôi không nghĩ mình có thể thay đổi điều đó. Nhưng chúng ta có thể cố gắng chăm sóc anh ấy khi anh ấy vượt quá giới hạn của mình. Và có lẽ cậu cũng đủ cứng đầu để nhắc nhở anh ấy tự chăm sóc bản thân mình, mỗi lần như vậy."

Nó không đủ, theo như Alec bận tâm lúc này. Nhưng cậu sẽ nghe lời khuyên đó. "Tôi sẽ không để anh ấy rời giường vào ngày mai." Nhận ra lời nói của mình có nghĩa gì, cậu đỏ mặt. "Ý tôi là... anh ấy cần nghỉ ngơi."

Catarina cười. "Vậy mà tôi cứ nghĩ rằng cậu ngây thơ đấy," cô nhẹ nhàng trêu chọc. Sai đó tiếp tục trước khi cậu có cơ hội trả lời. "Chỉ cần chăm sóc, và yêu anh ấy. Đó là tất cả những gì anh ấy cần. Và bảo anh ấy gọi cho tôi khi đủ tỉnh táo, để tôi có thể mắng anh ấy." Cô rõ ràng cần nghe giọng bạn mình.

Mặc dù với cả ngày hôm nay, Alec vẫn có thể mỉm cười. Nụ cười lớn hơn khi Magnus cuộn tròn lại và rúc sát vào người cậu trong khi ngủ. "Vậy thôi sao?"

"Chỉ vậy thôi." Cậu có thể nghe được giọng nói quen thuộc của một cô bé trước khi Catarina tiếp tục. "Giáng sinh vui vẻ, Alec. Kể cả với sự hỗn loạn này."

"Giáng sinh vui vẻ." Alec dịu dàng vuốt ve má Magnus và nói trong vô thức. "Tôi... thực sự đã quen với sự hỗn loạn này." Thành thật mà nói sao? Cậu không quá quan tâm, nếu hỗn loạn là cái giá phải trả để có được Magnus trong cuộc đời mình. Cậu chắc chắn có thể làm được mà không kể đến với cơn thót tim như ngày hôm nay...

____

Đêm dài và ít ngủ. Nhưng ít nhất không có thêm trường hợp khẩn cấp nào. Magnus rên rỉ và lẩm bẩm điều gì đó vài lần, nghe có vẻ đau đớn, nhưng vẫn không tỉnh dậy. Alec tận hưởng cảm giác ôm anh trong vòng tay và ngủ gật mỗi khi người yêu mình yên giấc.

Trời bắt đầu có tuyết rơi nhẹ trong đêm. Những tia nắng đầu tiên của buổi sáng len lỏi vào căn phòng khi Magnus thở dài và bắt đầu tỉnh dậy. Đôi mắt đen chớp chớp mở to nhưng không đau đớn. Nụ cười nhỏ hiện lên khi họ nhìn vào mắt nhau. "Giáng sinh vui vẻ," Magnus thì thầm.

"Phải rồi." Alec dựa đầu vào Magnus và tận tưởng sự ấm áp của bạn trai mình. "Đầu anh thế nào rồi?"

"Chỉ còn hơi đau một chút thôi." Magnus di chuyển và gần như có chút... hối hận. "Anh... xin lỗi."

Alec thở dài. Có lẽ cậu nên tức giận, hoặc ít nhất là khó chịu, nhưng cậu không thể làm điều đó lúc này. Không phải trong khoảnh khắc cả hai đều hạnh phúc, ấm áp, an toàn và thoải mái. "Anh sẽ phải xin lỗi sớm thôi. Catarina đang đợi một cuộc điện thoại đấy." Khi Magnus nhăn mặt vì sợ hãi, Alec quyết định xua tan nó bằng một nụ hôn. (Và nghiêm túc mà nói, cậu cần một nụ hôn sau khi phải trải qua nỗi sợ rằng mình có thể mất Magnus.)

"Cảm ơn em," Magnus thì thầm vào tai cậu sau khi nụ hôn kết thúc. "Vì đã cho anh một món quà Giáng sinh tuyệt nhất trong suốt một thế kỉ." Ánh mắt Magnus trở nên hoài nghi, quá sống động, trong tình yêu và dễ bị tổn thương đến nỗi nó sẽ làm tan chảy trái tim bất kì ai. "Đã lâu rồi kể từ lần cuối anh thức dậy vào một buổi sáng Giáng sinh với một người yêu thương mình nằm bên cạnh. Anh... đã không còn quá mong đợi được nhận món quà đó lần nữa."

Alec đã làm điều duy nhất cậu có thể làm. Cậu hôn Magnus lần nữa và dồn tất cả tình yêu của mình vào từng cử chỉ. Và tự thề với với lòng mình rằng dù có bao nhiêu lễ Giáng sinh đi nữa họ sẽ ở bên nhau, cậu sẽ đảm bảo rằng mỗi năm Magnus sẽ thức dậy bên cạnh mình.

Suy nghĩ của cậu bị cắt ngang khi Magnus rời khỏi giường. Cậu nhanh chóng kéo anh lại. "Anh nghĩ mình đang đi đâu?"

Magnus nhún vai khi Alec quấn quanh người anh như một con bạch tuộc. "Anh... biết những gì chúng ta đã thống nhất, nhưng... anh cũng có quà cho em."

"Để sau đi," Alec khăng khăng. Bởi vì cậu chắc chắn chưa sẵn sàng buông tay. "Em đã có tất cả những gì mình cần cho Giáng sinh ngay tại đây rồi." Nếu đối với Magnus là một khoảng thời gian rất dài trước đây, thì đây là lần đầu tiên Alec thức dậy cạnh người mình yêu vào buổi sáng Giáng sinh. Và cậu quyết định tận hưởng nó.

Đương nhiên là sau đó sẽ có những món quà Giáng sinh thực sự. Một trong số chúng là một chiếc nhẫn mà Alec đã cố gắng giấu trong suốt hơn một tháng trong khi chờ đợi một khoảnh khắc hoàn hảo. Nhưng đó là một câu chuyện khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro