Chap 4: ?!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"P'Pun, ai đây ?"
Cái giọng nói đến từ điện ngục đó - dĩ nhiên là tôi nhận ra nó là của ai rồi! Một cô bé với khuôn mặt ngây thơ cùng sự ranh ma ẩn sâu trong ánh mắt, đồng thời cũng là người đang bối rối đứng đằng sau lưng Pun kia, tôi không biết nó là ai mới lạ đấy.
Chính là em í , Nong Pang trong truyền thuyết!
"Bây giờ cầu cứu Bat-man liệu còn kịp không ?!"
Nhìn thấy con bé ngây thơ đó mà tôi shock như nhìn thấy ma (mà nói thiệt, trong tính cảnh này thấy ma có khi còn tốt hơn kìa!). Trong khi đó, Pun thì có vẻ như cho rằng tình hình này vẫn còn kiểm soát được
(Chắc thế ?!). Cậu ta chỉ đơn giản là hít thật sâu một cái trước khi quay lại và mỉm cười với cô em gái nhỏ.
"Này...chú em. Đừng có vui vẻ quá mức như vậy chứ...Tôi là tôi...sợ đó..."
"Không phải em nói với anh là em đang định đi ngủ sao?" 

Tôi nhăn mày lần thứ hai khi tận mắt chứng kiến một-P'Pun-ga-lăng với em gái. Thảo nào, con gái trường Convent mê cậu ta như điếu đổ. Tôi nhướn mày một cái khi nhìn thấy cảnh tượng Pun xoa đầu cô em gái đang độ tuổi trung học của mình. Thật là một người anh tốt nha. Không hiểu sao, hình ảnh đó làm tôi thấy thật dễ chịu. Tôi cũng không giải thích được là tại sao nữa.
"Không ngủ được nên em xuống nhà xem Ba đã về chưa, rồi tự dưng thấy anh." 

Vị tiểu tổ tông đó vừa trả lời vừa nhìn tôi chằm chằm. Aha, trông tui quen hông ?! (Lần cuối tôi gặp con bé là trong cuộc thi bóng đá năm ngoái. Nong Pang đến gặp Pun, cậu ấy trong đội hậu cần, còn tôi thì trong ban nhạc. Chính tôi đã đích thân dẫn Pang đến gặp Pun đó.)
Tôi nhìn con bé một cái, cười thật xinh, show trọn 32 cái răng. (Cười muốn rách cả lợi luôn), rồi Pun cũng bắt chước quay lại nhe răng cười với tôi. Gai ốc tôi lại một lần nữa xuyên dọc sống lưng.
"Ah, đây là ... một người bạn ... đến để gặp anh thôi". Cậu ta quay lại nói với Pang. Sao cậu ta lại nhấn mạnh từ BẠN một cách kỳ cục như vậy ? (Lại còn dài cái giọng ra!)
"Bạn ?" Tôi có thể thấy được nét tinh quái trong ánh mắt của con bé. Tôi là tôi thấy có gì đó không ổn rồi nha. (Hai anh em nhà này đang bày mưu tính kế chơi khăm tôi đúng không ?)
"Thật ra ..." Pun bắt đầu nói, mặt thì đối diện với Pang, nhưng mắt thì lại xẹt qua tôi. Có vẻ như cậu ta không nhìn thấy ánh mắt vô cùng hoang mang của tôi lúc đó.
"Em nói là em muốn gặp p'No đúng không ? Vậy nên anh kêu anh ấy tới gặp em nè". 

Nè cái gì mà nè ? Sao cậu dám nói như thế ? Thậm chí còn không thèm ra hiệu trước gì hết? Đồ trời băm đất vằm ! Má ơi !Tên xấu xa ! Cậu tốt nhất là cẩn thận, coi chừng tôi đó!
"Em có nói là em muốn gặp P'No sao?"
"Em có nói ... là muốn gặp bạn trai anh, đúng không?"
Tôi đồng ý hồi nào vậy ông nội???
Là tôi mất cmn trí nhớ rồi hay là cậu đang dựng chuyện lên để tự thỏa mãn vậy ?
Tôi đang định đứng lên rồi đập vào đầu cái tên khốn đó, nhưng cậu ta đã kịp giữ tay tôi lại, lại còn vô- cùng-dịu-dàng nắm lấy nó nữa.
Cuộc đời tôi đã đến nước này rồi sao...?
Cuối cùng thì tôi cũng bị lôi vào đại bản doanh nhà Phumipat lần này tôi cũng cố chống cự lại nha).
Hai anh em nhà này thật phiền phức như nhau.

Ngay khi Pang biết được rằng tôi chuẩn bị trở thành chị dâu nó (Tui sắp phát điên rồi !), nó ngay lặp tức bắt anh trai đi lấy nước cho tôi (Sao nó không đi mà lấy đi ?). Còn Pun, cậu ta quyết định sẽ nghe lời Pang. Cậu ta nói chúng tôi sẽ bị muỗi cắn mất nếu cứ ở ngoài này. (Này, có một cách đơn giản hơn nhiều đó, cho tôi về nhà tôi là được!) Dĩ nhiên là tôi luôn thua trong mọi cuộc tranh luận. Tục ngữ có câu "miệng ướt thì nước trôi". Giờ thì tôi đã hiểu nghĩa của nó rồi. (Ai dám nói là câu tục ngữ này không đúng chứ ?). Vậy nên cuối cùng là tôi ngồi đây, trên sofa phòng khách nhà Phumipat, đối diện là Pang, con bé ngồi ở ghế sofa ngay sát. Còn Pun ... cậu ta ngồi gần tới mức trông tôi như đang ngồi trên đùi cậu ta vậy.
"Sao cậu ngồi sát vậy ? Nóng !" Tôi quay sang nói nhỏ với Pun để Pang đang coi seri tiếng Anh trên TV sẽ không nghe thấy. Vậy mà tên trời đánh thánh vật đó chỉ nhìn lại tôi một cái vô cùng chế nhạo.
"Cậu nóng à? Tôi bật điều hòa nhé ?"
"Không cần! Cậu lùi ra chút đi !" Sao tên này không chịu suy nghĩ đơn giản chút nào vậy ?
Vậy mà cậu ta lại nhìn tôi cười một cách ranh mãnh,
"Sao mà tôi tránh ra được chứ ? Đã giả là phải giả cho thật, No." Cái mẹ gì mà giả giả thật thật cơ? Cậu ta không bao giờ thèm làm theo ý tôi cả !!!
"Đang nói cái điên khùng gì vậy hả? Tránh ra đi!"
Tôi bắt đầu không thèm nhẹ nhàng gì nữa, sống chết phải làm cậu ta ngồi tránh xa ra. Pun chắc đã nghe tôi nói và có vẻ như để cho tôi làm theo ý mình.
Tôi thở phào nhẹ nhõm khi cuối cùng cậu ta cũng chịu dịch ra một chút. (Mặc dù hai đứa vẫn ngồi cạnh nhau). Nhưng sự nhẽ nhõm bay ngay đi khi mà cậu ta cho tay lên khoác vai tôi !
Đùa à, cái tên này ?!?
Tôi để ý thấy rằng Nong Pang đang chăm chú nhìn chúng tôi. Mắt con bé phát sáng, nhưng mà trông lạ lắm. Ánh nhìn chứa đựng sự ấm áp và hạnh phúc. Thôi sao cũng được, chỉ là tay tôi nổi bắt đầu nổi da gà rồi.
Pang, làm ơn tiếp tục xem chương trình TV của mình đi ! T___T
"P'No, anh định về nhà kiểu gì? Muộn rồi đó!"
Pang đột nhiên hỏi tôi. Nhưng này...câu hỏi còn gì nữa không thế ? Ấy không được không được. Như thế không tốt đâu nha. Mình phải chuyển đề tài, như vậy an toàn hơn. Tôi nhìn đồng hồ, đúng là đã muộn thật rồi. Tới giờ tẩu thoát khỏi tầng địa ngục thứ 18 này rồi !

"Anh tự đi xe đến. Chắc tôi phải về rồi, chào cậu, Pun ". Tôi đứng lên, vẫy vẫy với Pun, vị đại tổ tông đang định tiễn tôi về. Nhưng còn tiểu tổ tông kia thì có vẻ như không muốn tôi cho tôi đầu thai sớm dễ dàng vậy đâu T^T
"Sao anh nỡ để P'No tự đi về giữa đêm hôm khuya khoắt như vậy được p'Pun? Lỡ có chuyện gì xảy ra thì sao ? Ai sẽ chịu trách nhiệm ?!" Cái gì vậy ? Tui 17 rồi. Tui tự do được, thưa P'Pang !
"Ừa..."
" P'No, anh ở lại đây đi nha. Được không ? Anh có thể ngủ ở phòng P'Pun được mà, về nhà giờ này nguy hiểm lắm!" Tôi phải làm gì với con mèo đang bám đung đưa trên tay mình đây? Nếu có thể, tôi xin được đá nó một cái, rồi thỏa thuê nhìn nó lăn lông lốc trên sàn.
Đôi môi bé nhỏ đó cứ nói không ngừng và dường như không có ý định gì là sẽ dừng lại hết. 

"P'Pun, anh không thể chỉ nói với em là anh đã có bạn trai rồi sau đó mong em nói lại với Ba chuyện này. Nếu anh không chăm sóc p'No đàng hoàng, em sẽ không đời nào giúp anh đâu!". Cmn, cái quái quỷ gì nữa đây ?! Một câu nói vô cùng nặng đô, tôi ngất mất.
"Uhmm ... No, cậu ở lại đây đi, về nhà giờ này thì ...hơi nguy hiểm. Heh..heh..heh." 

Nhìn điệu cười đắc ý của hắn xem. Cậu ta đang cười vào mặt tôi đó. Đồ bại hoại, đã không giúp người ta được thì thôi, ít nhất cũng đừng làm người ta lo lắng. Ughhhh, tôi nên chửi cậu ta câu nào trước bây giờ ?!
"Sao làm thế được. Mai còn phải đến trường, mà tôi không mang đồng phục theo."
"Anh có thể mặc đồ của P'Pun, P'No."
"Không làm thế được. Mã học sinh không giống nhau." Rồi xong, xem ai thua ai.
"Không sao. Thầy quản sinh ít khi kiểm tra lắm. Mà kể cả thầy có hỏi, thì cứ bảo hôm cậu có việc, phải ngủ lại nhà tôi, nên mượn quần áo tôi mặc." Cậu chẳng giúp được cái gì cả, Pun !!! Chết tiệt ! Sự tốt bụng của cậu làm tôi cảm động sắp chết rồi nè ! Cảm động chết mẹ mất !
"..." Tôi câm nín. Không thể bắt bẻ nổi nữa.
"Anh lên tầng rồi tắm đi. Cả hai anh. Em sẽ thử nói chuyện với ba sau, nha p'Pun." 

Pang vừa nói vừa đẩy chúng tôi ra khỏi phòng khách, và thế là chúng tôi có thể đi lên phòng tân hôn rồi (??!). Mắt Pun phát sáng sau khi nghe Pang nói. Phải thú thật là, tôi có chút thất vọng khi thấy điều đó. Con bé nó sẽ thử nói cái gì đây ? Tôi còn phải dính vào vụ này đến bao giờ ?
" Đừng lo về quỹ CLB. Tôi sẽ giải quyết cho cậu."
Pun thì thầm vào tai tôi. Tôi đúng là suýt nữa thì quên.
Điều đó có thật sự đáng không ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro